Kiếm Vũ Cuồng Long

Ba người một đường không ngừng, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi một canh giờ, chỉ chọn đi những nơi không người, cũng may nội lực ba người thâm hậu, ngày đêm chạy vội. Cuối cùng cũng tránh thoát khỏi sự truy xét của phủ Tương Dương Vương.

Hôm nay, rốt cục cũng về tới Biện Kinh. Về Khai Phong Phủ trước, an trí Bạch Ngọc Đường, Âu Dương Xuân bên trong phủ, liền đi đến thư phòng của Bao Chửng.

Đẩy cửa vào, Bao Chửng đang xem văn kiện. Mặc dù Triển Chiêu không muốn quấy nhiễu tâm tư Bao Chửng, tiếc rằng việc trước mắt, vô cùng khẩn cấp.

Liền nhẹ nhàng kêu: “Đại nhân!”

Bao Chửng ngẩng đầu, thấy Triển Chiêu, lộ ra tiếu ý nhè nhẹ: “Triển hộ vệ, khi nào thì hồi phủ?”

“Hồi đại nhân, thuộc hạ vừa mới hồi phủ! Không biết trong phủ có bình an?”

“Triển hộ vệ yên tâm, trong phủ hết thảy bình an! Ngô… Việc thích khách, phải chăng có manh mối?”

“Đại nhân…” Triển Chiêu tự thuật tỉ mỉ việc ở Tương Dương lại một lần.

“Cư nhiên có việc như vậy?!” Bao Chửng nhíu chặt đầu mi, “Chuyện không thể chậm trễ, bản phủ phải lập tức vào cung diện thánh!”

“Đại nhân!” Triển Chiêu vội vàng ngăn cản Bao Chửng muốn đi ra ngoài, “Giờ này khắc này, thuộc hạ sợ trong cung cũng có người của Tương Dương Vương, đại nhân thực không thích hợp ra mặt, để tránh khỏi đả thảo kinh xà (đánh cỏ động rắn, ở đây chỉ làm việc khiến địch nhân biết mà phòng bị)!”

“Ngô…” Bao Chửng trầm ngâm, “Vậy ý của Triển hộ vệ là?”

“Một mình thuộc hạ vào cung trước. Thứ nhất, đem việc này báo cáo hoàng thượng, thứ hai, có thể phòng có người hạ độc! Đại nhân có thể đi thẩm vấn sứ giả Tây Hạ kia trước!”

“…” Bao Chửng hơi suy tư, chậm rãi gật gật đầu, nói: “Việc này không nên chậm trễ. Triển hộ vệ, ngươi lập tức vào cung!”

“Vâng.” Triển Chiêu cúi người hành lễ, yên lặng xoay người đi ra ngoài.

Bao Chửng quát lớn: “Người đâu, mời Công Tôn tiên sinh đến phòng giam trước!”



Không bao lâu sau, Triển Chiêu đã đi tới bên ngoài hoàng cung, lẳng lặng đề khí, tung người nhảy vào từ ngoài tường cung.

Ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, hiện tại là sau giờ ngọ, hoàng thượng lúc này, hẳn nên ở ngự thư phòng. Xem xét phương hướng, dựa vào sự quen thuộc của bản thân đối với bố trí thủ vệ trong cung, ở trong cung nhẹ nhàng khéo léo, né qua thủ vệ trong cung, đi đến hướng ngự thư phòng. Lúc đang đi, tuy có một hai đại nội thị vệ nhìn thấy, nhưng cũng vì Triển Chiêu vốn là ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, mà không ngăn cản.

Trước ngự thư phòng, hai đại nội thị vệ đứng trang nghiêm trước cửa, Triển Chiêu nhận ra, chính là hai người Trương Hằng, Trần Lập thường ngày quen biết!

Triển Chiêu nhìn nhìn hai người bọn họ, liếc nhìn bên trong phòng một cái, lấy nhãn thần hỏi hoàng thượng có ở bên trong ngự thư phòng hay không.

Hai người Trương Hằng, Trần Lập gật đầu.

Triển Chiêu liền dừng tại nơi cách ngoài cửa năm bước, quỳ một gối xuống đất, đề khí mở miệng: “Thần, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, có chuyện quan trọng cầu kiến hoàng thượng!”

Trong phòng nhẹ nhàng vang lên một chuỗi tiếng bước chân, cửa mở ra, An công công nhẹ lay động phất trần, “Hoàng thượng có chỉ, tuyên Triển Chiêu tiến kiến!”

Triển Chiêu đứng lên, đi vào trong phòng lần nữa quỳ xuống: “Thần, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Bên cạnh án thư, hoàng đế Triệu Trinh trẻ tuổi mang theo vẻ mặt tiếu ý đạm đạm, một tay khẽ nâng: “Triển hộ vệ bình thân, phải chăng có tin tức của những thích khách kia?”

Triển Chiêu đứng dậy, đứng trang nghiêm trước án, “Hồi hoàng thượng, vi thần chính là muốn bẩm báo việc này…”

Triển Chiêu tỉ mỉ mà đem sự tình trải qua nói một lần, từ Tương Dương Vương bị hành thích đến chuyện phát hiện ở thành Tương Dương. Vì Âu Dương Xuân cùng Ngọc Đường không muốn dính dáng đến triều đình, liền tự tỉnh lược đi chuyện về hai người. Chỉ nói là bản thân tới Tương Dương trong lúc vô ý phát hiện.

Triệu Trinh lẳng lặng mà nghe, sắc mặt lại càng ngày càng trầm xuống.

Đợi đến khi Triển Chiêu nói xong, mặt Triệu Trinh âm trầm, không nói gì, An công công đương nhiên cũng không dám nói lời nào, Triển Chiêu đứng yên một bên, trong lúc nhất thời, trong ngự thư phòng, một mảnh trầm tĩnh.

Một lúc lâu sau, Triệu Trinh mới chậm rãi thở ra một hơi, “Sứ giả Tây Hạ kia, hiện tại ở Khai Phong Phủ?”

Triển Chiêu đáp: “Vâng! Nếu mạo muội dẫn hắn vào cung, vi thần sợ đả thảo kinh xà, còn nữa, Tương Dương Vương lấy được Hàn Huyết Ngưng, an nguy của hoàng thượng trọng yếu, vi thần để người nọ ở lại Khai Phong Phủ, Bao đại nhân sẽ tự trước tiên thẩm vấn.”

Triệu Trinh ngưng trọng mà nói: “Việc này quan hệ quá lớn, trẫm cần phải đích thân thẩm vấn người Tây Hạ kia,” Lấy một khối ngọc bội từ trong lòng ra giao cho Triển Chiêu. “Ngọc bội thiếp thân của trẫm giao cho ngươi trước, để ngươi xuất nhập cửa cung không bị kiểm tra, nhanh chóng mang người Tây Hạ kia đến!”

Triển Chiêu cung kính tiếp nhận, “Thần lĩnh chỉ!” Xoay người rời đi.

Tâm thần Triệu Trinh không yên mà ngồi trước án, cửa mở ra, một tiểu thái giám bưng trà nóng dâng lên án.

An công công không vui mà nói: “Ngươi là Tiểu Lý Tử của Khố Thủ Ti (sở lo liệu việc trông coi kho)?! Sao đến đây?”

Tiểu Lý Tử kia vội vàng cung kính mà đáp: “Hồi công công, hôm nay Tần công công trực ban sinh bệnh, vừa vặn phó tổng quản Trịnh công công đến phòng bếp lấy nước trà, Tần công công liền kêu nô tài đem trà đến.”

An công công gật gật đầu, phất phất tay, tỏ ý hắn đi xuống.

Triệu Trinh đang cảm thấy khát nước, liền nâng lên tách trà.

Triển Chiêu vốn dĩ đi ra ngoài ngự thư phòng, nghe thấy lời nói của Tiểu Lý Tử kia, tâm niệm khẽ động, quay người bay trở về phòng, vội la lên: “Hoàng thượng không thể!”

Triệu Trinh cả kinh, tách trà bưng đến bên môi lại thả xuống.

Triển Chiêu thấy Triệu Trinh vẫn chưa uống, mới thở phào nhẹ nhõm: “Hoàng thượng, vào hôm ngự yến hoàng thượng chiêu đãi Tương Dương Vương, vi thần từng thấy Trịnh công công ra cung đón chào! Trịnh công công là thống lĩnh Khố Thủ Ti, theo lý không nên do hắn nghênh tiếp. Vả lại Hàn Huyết Ngưng vô sắc vô vị, xin hoàng thượng thận trọng!”

Triệu Trinh hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Tiểu Lý Tử kia một cái.

Vẻ mặt Tiểu Lý Tử mờ mịt.

Triệu Trinh trầm ngâm nửa ngày, đồ hoàng đế ăn, mặc dù từ trước đến nay đều có người thử độc, nhưng nhớ đến Hàn Huyết Ngưng trong mười ngày đều không có dị trạng, dù có thử độc, cũng không cách nào biết được.

Triệu Trinh gật đầu, thấp trầm mà nói: “Triển hộ vệ nói rất đúng! An công công!”

“Có nô tài.”

“Ngươi đi mang phấn Đan Thanh tới!”

“Vâng!” An công công xoay người đi vào phía trong, không bao lâu sau liền mang đến một bao giấy nhỏ, giao cho Triệu Trinh.

Triệu Trinh tiếp lấy, hướng Triển Chiêu cười nói, “Hoàng thất các nước, đều có mật dược, tuy Hàn Huyết Ngưng của Tây Hạ vô sắc vô vị, nhưng nếu gặp phải phấn Đan Thanh của triều ta, sẽ hiện ra màu đen!”

Dứt lời, Triệu Trinh tự mình động thủ, mở bao giấy kia ra, vẩy một chút xuống tách trà, chỉ khoảng nửa khắc, nước trà đã thành màu đen.

Triệu Trinh kinh hãi phẫn nộ, An công công cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Triệu Trinh trừng mắt nhìn Tiểu Lý Tử, quát: “Nô tài đáng chết! Đây là chuyện gì?”

Tiểu Lý Tử kia nhìn thấy nước trà biến đen, sớm đã sợ đến mức run rẩy cả người, ‘Phịch…’ một tiếng quỳ sấp trên mặt đất, run giọng trả lời: “Hồi, hồi hoàng thượng… Nô, nô tài… không biết… Nô tài không có… Trà là Tần công, công pha…”

Sắc mặt Triệu Trinh âm tình bất định, Tiểu Lý Tử kia sớm đã sợ đến mức lạnh run trên mặt đất, nói không ra lời.

Triển Chiêu nói: “Hoàng thượng, xem ra hắn thật không biết. Người hạ độc hẳn là người khác!”

Triệu Trinh âm trầm mà nhìn Tiểu Lý Tử, nửa ngày, mới quát: “Người đâu!”

Từ lúc Triển Chiêu đi ra ngoài vừa rồi, cửa phòng liền không hề đóng, Trương Hằng, Trần Lập nhảy vào.

Triệu Trinh lành lạnh mà nói: “Hai người các ngươi đi đem Tần công công trực ban tối nay cùng Trịnh Kỳ đến ngự thư phòng! Chú ý đừng để cho người khác phát giác, lặng lẽ mang đến là được!”

Hai người Trương Hằng, Trần Lập sớm đã nghe rõ tình hình trong phòng, biết rõ chuyện liên quan trọng đại, đều cúi đầu ứng thanh, bước nhanh đi ra ngoài.

Triệu Trinh ở trong phòng chậm rãi đi qua đi lại.

Bốn người trong phòng đều không nói chuyện, yên tĩnh đến mức cơ hồ khiến người ta hít thở không thông.

Qua một hồi lâu, mới nghe tiếng bước chân nặng nề vang lên, Trương Hằng, Trần Lập mỗi người mang theo Tần công công cùng Trịnh Kỳ đi vào trong ngự thư phòng.

Mặt Triệu Trinh không chút thay đổi mà nhìn hai người quỳ trên mặt đất, lạnh lùng thốt: “Hai người các ngươi, ai tới nói cho trẫm, đây là chuyện gì?”

Tần công công ho khan vài tiếng, nằm sấp trên mặt đất run rẩy nói: “Hoàng thượng, nô tài thực sự không biết a! Nước trà hôm nay vẫn giống như thường ngày, nô tài thực sự không biết thế nào sẽ…”

Tếng khụ vội vã, xem ra Tần công công đã không thể nói ra lời.

Trịnh Kỳ cũng kinh sợ đầy mặt, cúi thấp mà phủ phục thân mình, “Hoàng thượng, nô tài cũng không biết chuyện, đêm nay, nô tài vốn đi lấy nước trà, vì thấy Tần công công bệnh nặng, mới lệnh Tiểu Lý Tử thay Tần công công đưa nước trà tới.”

Triệu Trinh nhìn chằm chằm Trịnh Kỳ cười lạnh: “Nói như vậy, các ngươi cũng không biết là chuyện gì xảy ra?”

Hai người trên mặt đất chỉ cúi thấp đầu, đều không dám tiếp lời, lúc này, cho dù ai cũng có thể nghe ra được sự tức giận trong khẩu khí của hoàng thượng.

Triệu Trinh đứng lên, “Vậy độc này là chuyện gì? Hửm? Hai người các ngươi ngẩng đầu lên!”

Tần công công cùng Trịnh Kỳ hai người đều run rẩy ngẩng đầu lên, nhất tề nói: “Hoàng thượng thứ tội, nô tài thật không biết trong trà có độc a! Trà này, đã sai người thử qua…”

Triệu Trinh giận dữ lại cười: “Tốt, tốt! Các ngươi cũng không biết đúng không? Các ngươi cũng không biết Hàn Huyết Ngưng kia là như thế nào lại vào nước trà này? Là tự nó chạy vào sao?”

Vẻ kinh dị chợt lóe trong mắt Trịnh Kỳ liền mất, nhanh như thiểm điện, thế nhưng không cách nào tránh được ánh mắt luôn luôn gắt gao theo dõi hắn của Triệu Trinh cùng Triển Chiêu!

Trịnh Kỳ cùng Tần công công đồng thời liên tục khấu đầu: “Hoàng thượng thứ tội! Nô tài xác thực không biết…”

Triệu Trinh cùng Triển Chiêu trao đổi một ánh mắt. Gật đầu, nói: “Tần công công! Ngươi đã bị bệnh, liền đi xuống nghỉ ngơi trước đi!”

Tần công công sửng sốt, nhất thời nửa khắc, còn chưa khôi phục lại được từ trong giọng nói đột biến của hoàng thượng.

Triệu Trinh lại sớm đã không kiên nhẫn, “Trương Hằng, đưa Tần công công trở về!”

“Vâng!” Trương Hằng đỡ Tần công công đang bủn rủn trên mặt đất, mang hắn đi ra ngoài.

Trịnh Kỳ vẫn đang quỳ rạp trên đất, đầu rũ thấp, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Triệu Trinh thấy càng thêm phẫn hận, “Trịnh Kỳ, trẫm đối đãi ngươi không tệ, ngươi cư nhiên cấu kết Tương Dương Vương, độc hại trẫm?”

Trịnh Kỳ mạnh ngẩng đầu, nói: “Hoàng thượng, nô tài không rõ ý tứ của hoàng thượng.”

Triệu Trinh hít sâu một ngụn khí, hòa hoãn lại tâm tình giận dữ, “Không rõ? Được, trẫm hỏi ngươi, vì sao ngươi một thái giám thống lĩnh Khố Thủ Ti lại đi nghênh tiếp Tương Dương Vương vào cung? Vì sao mật dược Tây Hạ Hàn Huyết Ngưng người Tây Hạ giao cho phủ Tương Dương Vương ở trong nước trà mà ngươi cũng có mặt ở hiện trường?”

Thân mình Trịnh Kỳ run lên, trợn to mắt nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh cười lạnh: “Triển hộ vệ đã tra ra, Tương Dương Vương cấu kết Tây Hạ, ý muốn tạo phản!”

Trịnh Kỳ kinh sợ mà hận nhìn Triển Chiêu.

Triệu Trinh: “Hiện giờ, ngươi còn gì để nói?”

Trịnh Kỳ ngửa mặt lên trời thán dài, “Chẳng lẽ quả thực trời cũng không ủng hộ ta, rốt cuộc muốn ta trơ mắt nhìn giang sơn Đại Tống, rơi vào trong tay gian thần tặc tử…”

‘Ba!’ Triệu Trinh tức giận vỗ án đứng dậy, “Trịnh Kỳ! Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi cùng Tương Dương Vương mưu đồ bí mật tạo phản, các ngươi…”

“Sai rồi!” Trịnh Kỳ lớn tiếng cắt ngang Triệu Trinh, đứng lên.

Triển Chiêu lập tức lách mình tới trước người Triệu Trinh, đao kiếm trong tay Trương Hằng, Trần Lập ra khỏi vỏ, chỉ hướng Trịnh Kỳ.

Trịnh Kỳ lại không có động tác nào khác nữa, chỉ lạnh lùng mà quét nhìn bọn họ một cái, sau cùng dừng ở trên mặt Triệu Trinh.

“Hoàng thượng?! Hừ hừ hừ… Chẳng lẽ ngươi thật không biết?” Vẻ mặt Trịnh Kỳ đầy hận ý, “Triệu Trinh! Ngươi dựa vào cái gì lên làm hoàng thượng!”

“Lớn mật! Dám hô thẳng danh vĩ của hoàng thượng, Trịnh Kỳ, ngươi đáng bị tội gì?” Trương Hằng, Trần Lập vừa nghe không khỏi thay đổi sắc mặt.

Triệu Trinh lại chỉ lẳng lặng nhìn Trịnh Kỳ, thần sắc trên mặt âm tình bất định.

Trịnh Kỳ cười lạnh liên tục: “Năm đó Lưu hậu không con (Lưu hậu = hoàng hậu họ Lưu), dẫn con thứ của Bát hiền vương tiến cung, làm con nuôi…”

Bên trong ngự thư phòng, người người biến sắc, đây là việc năm đó mọi người đều biết, đương kim hoàng thượng chính là con thứ của Bát hiền vương. Nhưng Triệu Trinh chưa từng mở miệng, mọi người cũng không dám nói ra. (Ủa!? Trong lịch sử thực có chuyện này sao? Sao ta ko biết nhỉ!?)

Chỉ nghe Trịnh Kỳ nói tiếp: “Người đó chính là hoàng thượng ngài hiện nay! Thế nhưng, năm đó, ai đã nghe qua Bát hiền vương còn có con thứ? Có ai thấy qua? Nói cái gì thân thể không tốt, vì vậy chưa từng mang ra. Hừ! Nực cười, nực cười nhất thiên hạ! Thân thể không tốt, như thế nào thu làm con nuôi, lại lập làm thái tử? Hoàng thượng? Triệu Trinh? Ta xem hẳn phải gọi ngươi là Lưu Trinh! Bởi vì ngươi căn bản là con của huynh trưởng Lưu hậu!”

Trong ngự thư phòng một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người không dám quay đầu lại nhìn sắc mặt hoàng thượng, âm thầm hít một ngụm khí lạnh, trong lòng cũng đều kinh hoảng không ngớt, việc như vậy, vô luận thực hay không thực, nhóm người mình, sợ là trốn không khỏi số phận bị diệt khẩu.

Triển Chiêu lại vì đứng ở bên cạnh Triệu Trinh, thấy dưới ánh nến, sắc mặt hoàng thượng chợt tối chợt sáng.

Triệu Trinh lẳng lặng đứng, thanh âm phát ra bình tĩnh không gợn sóng, đạm đạm, dường như không có một tia tâm tình: “Nói tiếp!”

Trịnh Kỳ nhìn ánh mắt Triệu Trinh, “Lưu hậu để cho cháu trai của mình làm thái tử, lại càng giết sạch người biết chuyện, đáng tiếc, lại không biết Trịnh Kỳ sớm đã biết được. Hiện giờ, Tương Dương Vương Triệu Doanh, hùng tài vĩ lược. Trịnh Kỳ đương nhiên trung với Đại Tống, giúp hắn đoạt lại thiên hạ của Triệu thất!”

Thở hổn hển, Trịnh Kỳ hung hăng nhìn chằm chằm mọi người bốn phía, “Các ngươi trợ Trụ làm ác*, cũng sẽ không có kết cục gì tốt!” (Giúp Trụ Vương làm việc ác, Đát Kỷ Trụ Vương chắc ai cũng biết ha! ^^)

Triệu Trinh đột nhiên nhẹ nhàng mà nở nụ cười, “Trịnh Kỳ, ngươi phạm thượng làm loạn, phản quốc theo địch, cư nhiên còn ở nơi này hồ ngôn loạn ngữ, miệng đầy chuyện ma quỷ, ở đây, có người nào tin ngươi?”

Tuy thanh âm của Triệu Trinh nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo sắc bén, nhất nhất đảo qua mọi người. Mọi người không khỏi nhất tề rùng mình một cái.

An công công vội vàng tiến lên một bước, quát: “Hoàng thượng, loạn thần tặc tử bực này, còn lưu lại hắn làm gì? Phải xử tử ngay tại chỗ, xét nhà diệt tộc!”

Triệu Trinh nhìn An công công, chậm rãi cười, thẳng đến khi An công công bị nhìn đến mức rợn cả tóc gáy.

“Liền dựa theo An công công nói đi!”

Trịnh Kỳ rống to, “Triệu Trinh, ngươi cái tên…”

Triển Chiêu khẽ động trường kiếm, cực nhanh mà lướt qua cổ Trịnh Kỳ, trong miệng Trịnh Kỳ chỉ còn tiếng ‘Hát, hát…’, rốt cuộc không nói được gì, chỉ gắt gao hận nhìn Triển Chiêu, ngã xuống đất khí tuyệt.

Ánh mắt Triệu Trinh khẽ động, chuyển hướng Triển Chiêu, “Kiếm của Triển hộ vệ, quả nhiên nhanh mạnh.”

Triển Chiêu trầm mặc nửa ngày, quì một gối, nói: “Hoàng thượng! Trịnh Kỳ cấu kết Tương Dương Vương tạo phản, lại ý đồ độc hại hoàng thượng, thực sự tội ác tày trời. Theo lý nên xử tử.” Dừng một chút, ngẩng đầu đối diện ánh mắt Triệu Trinh, “Từ khi hoàng thượng đăng cơ tới nay, trong biên giới Đại Tống ta khắp nơi thái bình, hoàng thượng vì quốc sự lao tâm lao lực, nhân ái có thừa. Mặc dù Tương Dương Vương văn võ song toàn, nhưng cấu kết Tây Hạ, thực tựa như dẫn sói vào nhà. Mong hoàng thượng sớm quyết định. Bảo vệ giang sơn Đại Tống ta không mất!”

Triệu Trinh lẳng lặng mà nhìn thi thể Trịnh Kỳ trên mặt đất, “Trẫm, từ khi đăng cơ tới nay, không dám nói hiền minh thánh đức, nhưng cũng thận trọng cẩn thận, cố gắng vạn sự đều đích thân đi làm, không dám có chút qua loa. Hiện giờ, ngoài có Tây Hạ nước Liêu Đại Lý Thổ Phiên nhiều nhà chằm chằm như hổ, trong có Tương Dương Vương lòng muông dạ thú. Trẫm, thật sự trong lòng như có lửa đốt.” Dừng lại, “Lần này Tây Hạ động binh, trẫm đã đem binh phù giao cho Tương Dương Vương, vốn tưởng rằng hắn chính là hoàng thất thân tộc, lại không ngờ là một người tư lợi cá nhân, không nhìn nỗi khổ của bách tính…”

Binh phù? Triển Chiêu kinh hãi, vội la lên: “Hoàng thượng! Có thể để Triển Chiêu đến Tương Dương, thu hồi binh phù?!”

Triệu Trinh nhìn y, thanh âm ôn hoà không một tia lên xuống, “Triển hộ vệ, trẫm đối đãi ngươi như thế nào? Bao khanh gia lại đối đãi ngươi như thế nào?”

Triển Chiêu ngẩn ra, lập tức sáng tỏ là hoàng thượng đang nhắc nhở hắn, việc tối nay, xem ra, hoàng thượng đã nổi lên sát tâm, không chỉ có như thế, hơn nữa lại lấy tính mạng của Bao đại nhân ra uy hiếp. Trong lòng cười khổ, lại không chút nào chần chừ mà đáp: “Hoàng thượng hoàng ân hậu trọng, vi thần không dám quên; Bao đại nhân đối đãi Triển Chiêu càng thân như con cháu.”

Triệu Trinh cười nói: “Như vậy, rất tốt! Triển hộ vệ, trẫm liền chuẩn cho ngươi đi Tương Dương, không chỉ binh phù, minh thư kia cũng phải lấy được, sau đó trẫm sẽ lệnh ba vạn cấm quân đến tập hợp, nhất cử bắt lấy Triệu Doanh!”

“Vâng! Vi thần tôn chỉ!” Triển Chiêu lấy ra miếng ngọc bội từ trong lòng, hai tay nâng lên nói: “Vật này xin hoàng thượng thu hồi!”

Triệu Trinh tiếp nhận, nhẹ nhàng mà vuốt ve ngọc bội, “Triển hộ vệ! Trẫm làm như thế, ngươi có hiểu rõ?”

Triển Chiêu giương mắt đối diện Triệu Trinh: “Vi thần hiểu rõ!” Trước lấy binh phù, sau trộm minh thư, Trùng Tiêu Lâu cơ quan hiểm ác, xông lâu trộm thư, đương nhiên là cửu tử nhất sinh, còn có thể không rõ sao?! Lại, không biết phải làm sao…

Triệu Trinh hài lòng mà cười cười, nhìn lại bốn người trong phòng, “Bốn người các ngươi chờ ở chỗ này, Triển Chiêu, ngươi theo trẫm!”

Lẳng lặng theo sát phía sau Triệu Trinh, đi qua vài đạo cung điện, đi tới Thứ Đô Đường. Nơi này chính là chỗ ở của thống lĩnh cấm quân.

Mọi người thấy hoàng đế chỉ dẫn theo Triển Chiêu đến đây, nhất tề cả kinh, vội vàng vây quanh, quỳ xuống kiến lễ.

Triệu Trinh khẽ vuốt ống tay áo, nói bình thân. Liền đi đến bên cạnh phó thống lĩnh Vương Ngạo, thấp trầm nói thầm vài câu.

Vương Ngạo có chút giật mình, vẫn cung kính mà nói: “Vâng! Vi thần lĩnh chỉ!”

Nói xong, dẫn theo vài người, vội vàng rời đi.

Triệu Trinh cười chuyển hướng Triển Chiêu cùng thống lĩnh cấm quân, nói: “Triển Chiêu, Tôn Uy, hai người các ngươi hẳn là quen biết nhau!”

“Vâng!” Triển Chiêu Tôn Uy trăm miệng một lời.

Triệu Trinh nói: “Triển hộ vệ lần này trên đường trở về vất vả, Tôn thống lĩnh, ngươi mang Triển hộ vệ đi tìm một gian phòng, tối nay ngụ lại trong cung đi!”

Tôn Uy cung thanh trả lời, lệnh hai người bên cạnh lĩnh Triển Chiêu đi xuống.

___________________________

Rồi, bắt đầu từ đây là đến màn ngược Miêu, hix! *oa oa oa a a….* TT^TT

Cái con rồng chết tiệt kia, Miêu Nhi trung tâm thế kia mà sao ngươi nỡ a a a a a~~~~~~~~! Mặc dù theo lịch sử thì thể nào Miêu Nhi cũng đi nhưng mà …. A A A, con rồng dáng chết! *đạp đạp đạp đạp đạp bẹp dí…..*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui