- Ân cô nương, ta biết ngươi vừa mất đi người chí thân, tâm tình khó tránh khỏi không tốt, ta có thể lý giải.
Chỉ là chuyện giữa ngươi và Tịch Nguyệt...- Ta muốn giết nàng ta, ngươi là giúp nàng hay là giúp ta?Ân Huyên Nhi cắt ngang lời nói của Dương Diệp.- Ân cô nương, oan gia nên giải không nên kết, ngươi thật sự không cần thiết phải như vậy...- Nói vậy ngươi sẽ giúp nàng ta rồi?Ân Huyên Nhi châm chọc:- Uổng cho ai đó lúc trước còn đáp ứng phụ hoàng ta là sẽ chiếu cố ta, cầm đồ của phụ hoàng rồi hiện tại lại muốn giúp người khác đối phó ta.Dương Diệp biến sắc, không chút nghĩ ngợi vứt hai quyển trục đang cầm trong tay lại cho cho Ân Huyên Nhi, nói:- Ân cô nương, trong mắt Dương Diệp, ngươi kỳ thật là không cần ai chiếu cố.
Về phần này hai môn Huyền kỹ này, Dương Diệp không dám nhận, xin trả lại cho ngươi!Nói xong Dương Diệp xoay người nói với Tần Tịch Nguyệt:- Chúng ta đi thôi!Tần Tịch Nguyệt cùng Ân Huyên Nhi đều sửng sốt, hai nàng đều không ngờ Dương Diệp sẽ từ bỏ Huyền kỹ và bí pháp này, đây chính là Địa cấp trung phẩm đó! Là Địa cấp đó!Tần Tịch Nguyệt hồi thần đầu tiên, khi nhìn về phía Dương Diệp, trong mắt lộ rồi vẻ khó hiểu, cười nói:- Ngươi không nghĩ lại à? Đó là Huyền kỹ Địa cấp, việc gì phải vì hờn dỗi mà từ bỏ nó?- Hờn dỗi á?Dương Diệp ngẩn ra, sau đó lắc đầu, nói:- Huyền kỹ Địa cấp tuy quý giá, nhưng thế thì sao? Vì môn Huyền kỹ Địa cấp này mà liền xuất thủ đối phó ngươi à? Có lẽ người khác sẽ làm, nhưng ta thì không làm.Tần Tịch Nguyệt nhìn Dương Diệp một lúc, sau đó nhoẻn miệng cười, nói:- Hay cho câu ngươi không làm, tiểu đệ đệ thật sự là khiến tỷ tỷ phải nhìn với cặp mặt khác!Nói thật, hành động lần này của Dương Diệp thật sự khiến nàng ta phải nhìn với cặp mặt khác, Huyền kỹ Địa cấp, đây chính là thứ sẽ khiến vô số Huyền giả phải điên cuồng, đừng nói nàng ta và Dương Diệp mới chỉ quen biết chưa đến mấy ngày, cho dù là cha con chỉ sợ cũng sẽ tranh giành tới ngươi chết ta sống.
Mà Dương Diệp thì lại không chút do dự vứt bỏ ngay.Kỳ thật Dương Diệp trong lòng lúc này cũng có chút đau xót, có điều lại không hề hối hận, hắn tuy là một người ích kỷ, nhưng hắn cảm thấy con người ta nên giữ vững một số điều.
Nói một cách khác, chính là làm người thì nên có điểm mấu chốt về việc hay là vật gì đó!Lắc đầu, Dương Diệp không suy nghĩ về những điều này nữa, nói:- Chúng ta đi thôi, chuyện lần này xem như cho ta một bài học, sau này không thể tùy tiện đi theo tiểu gia hỏa kia!- Ngươi là đang hối hận vì đã cứu ta à?Lúc này, Ân Huyên Nhi ở bên cạnh lạnh lùng nói.Dương Diệp cười cười:- Nói những điều này giờ cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì nữa cả.
Ân cô nướng, chúng ta sau này gặp lại.- Không có ta, ngươi cho rằng các ngươi có thể ra được sao?Ân Huyên Nhi nói.Dương Diệp không đáp, nhìn nhìn bốn phía, một lúc sau liền nói:- Thì ra nơi này cũng chỉ là một ảo cảnh, đúng là rất thật đó!Nói xong, vươn tay ra nắm lấy tay Tần Tịch Nguyệt, sau đó tâm niệm khẽ động, trường kiếm ra khỏi vỏ, vạch một cái vào hư không.Dương Diệp cũng không biết vì sao hắn lại nhìn ra được nơi này là một ảo cảnh.
Hắn chỉ biết là nơi này có gì đó không đúng, chính là một loại trực giác đã nói với hắn nơi này là ảo cảnh!Đúng lúc này, một đạo ánh sáng trắng hiện lên, Ân Huyên Nhi xuất hiện trước mặt hai người bọn Dương Diệp.
Cùng lúc đó, kiếm của Dương Diệp cũng bị Ân Huyên Nhi tóm lấy, nói:- Đừng có phá hủy nơi này, chúng ta cùng nhau đi!Dương Diệp ngẩn ra, lập tức gật đầu, nói:- Vậy là tốt nhất.Trụ Vương có ơn chỉ điểm với hắn, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, bằng không hắn cũng không muốn phá hoại nơi này.Ân Huyên Nhi xoay người, khôi phục bản thể, sau đó chui vào ngực Dương Diệp, nhưng mà còn chưa tiếp cận ngực Dương Diệp thì đã bị một cỗ năng lượng vô hình đẩy ra.Ân Huyên Nhi khôi phục bản thể, nhìn Dương Diệp, nói:- Ngươi làm vậy là có ý gì?- Ân cô nương, ngươi nói vậy là sao?Dương Diệp nhíu mày hỏi.Ân Huyên Nhi nói:- Đương nhiên là tiến vào trong người ngươi.
Lúc trước giữa chúng ta không phải từng có hiệp nghị rồi à?Như nghĩ ra gì đó, ngọc thủ của nàng ta vung lên, hai quyển trục bay về phía Dương Diệp, sau đó nói:- Hiện tại thì được rồi chứ?.