Kiếm Vương Triều



Bên trong chợ cá (Ngư Thị) có vô số vụ mua bán không công khai, cũng có vô số người không thể công khai và vô số thanh âm ầm ĩ.

Trước đó nửa nén hương, Đinh Trữ dong con thuyền nhỏ có cánh buồm đen lỉnh khỏi bến tàu âm u. Thời điểm nó chui vào dưới khu chợ cá nổi được đỡ bởi vô số cọc gỗ thì cái tên thanh niên mày rậm ngoại bang đầy nghi vấn mà lúc trước đã gặp bên ngoài Ngư Thị và một người được hắn gọi là công tử đã đi vào một hiệu cầm đồ ở sát bờ sông.

Tay họ không cầm theo một thứ đồ gì. Họ được một lão giả lưng còng cầm hắc trúc trượng dẫn đi. Hai người đi qua hậu viện của hiệu cầm đồ, xuyên qua một con hẻm hẹp rồi vào một cái cửa lớn.

Con ngõ hẻm hẹp và âm u ẩm ướt nhưng rất yên tĩnh, khi qua cánh cửa lớn kia, trời đất như hoàn toàn khác.

Đó là một phòng không được gọi là lớn. Bên trong có mười chiếc bàn vuông. Mỗi một cái bàn có đến mười mấy người ken đắc bao quanh. Những chỗ trống ở bốn góc xung quanh đều đốt trầm hương, cộng với nhiều người bàn tán xôn xao nên làm cảm tưởng chướng khí mù mịt.

Nhìn rõ cảnh tượng trong gian phòng này, người thanh niên mày rậm không tự chủ được mà co rụt đồng tử lại.

Đây thực sự không phải bởi vì địch ý ẩn hàm trong con mắt những người khác hay cái khí tức mà chỉ người tu hành có được mà vì lúc này, trên mặt bàn giữa gian phòng có để một thứ đồ.

Đó là một khối ngọc thạch hình người nhỏ như ngón cái, sắc vàng như nến.

Trong mắt người bình thường thì cái này chỉ là một loại hoàng ngọc hàm lượng tinh khiết kém, nhưng mà gần như tất cả những người tu hành đều biết đó là Hoàng nha đan Nam Dương đan tông vương triều đại Hàn năm xưa.

Về dược tính, Hoàng nha đan ôn nhuận, với chân khí cực có lợi. Đó là một trong những linh đan phụ trợ tốt nhất cho chân khí Chân Nguyên cảnh của người tu hành vốn sinh ra đã khuyết thiếu tiến thêm một bước.

Lúc Nam Dương đan tông thịnh vượng, một năm có thể luyện chế mấy trăm viên Hoàng nha đan. Lúc này Nam Dương đan tông đã không còn tự nhiên Hoàng nha đan càng thêm hiếm có.

Loại đan dược này không phải là loại hàng cấm không có phép giao dịch tại vương triều Đại Tần. Những thanh âm ầm ĩ tràn ngập căn phòng này đều là tiếng hô báo giá.

Hóa ra đây là một phòng đấu giá phi pháp.

Người thanh niên mày rậm vốn biết là ở Ngư Thị có thể có những tràng cảnh mà bên ngoài khó có thể tưởng tượng, có nhiều đồ vật giao dịch cực kỳ trọng yếu với người tu hành nhưng vừa mới vào cửa đã nhìn thấy loại vật như Hoàng Nha đan này thì bỗng dâng lên cảm giác rung động khó hiểu như trẻ nhỏ nông thôn mới vào thành. Trong lòng y thâm than, Ngư Thị Trường Lăng quả nhiên danh bất hư truyền.

Y dừng bước trước một người trẻ tuổi trang phục thanh tú. Đột ngột dừng ở giữa phòng mà lão nhân còng cầm hắc trúc trượng dẫn đường cũng không thúc giục, chỉ lặng im chờ đợi.

Lúc này, tình hình tranh đoạt Hoàng nha đan đã đến đoạn điên cuồng, mấy năm trước giá trị đã đạt tới hai ngàn lượng bạc trắng một viên Hoàng nha đan, lúc này đã là ngàn lượng hoàng kim mà các phương đều đang tranh đoạt.

Thêm mấy tiếng hô, trường tranh đoạn cuối cùng chỉ còn lại một gã Kiếm sư thanh niên vận áo xám và một người đàn ông trung niên che mặt bằng lụa đen.

Gã kiếm sư thanh niên đỏ bừng cả mặt, những giọt mồ hôi trên trán nhỏ xuống tong tong mà người đàn ông che mặt bằng lụa đen lại ngồi ngay ngắn bất động, trông cực kỳ bình tĩnh tỉnh táo, mỗi một lần hô đều theo một quy tắc vừa hơn giá gã kiếm sư thanh niên đúng trăm lượng bạc.

Thoáng cái đã vượt một ngàn ba trăm lượng hoàng kim.

Khuôn mặt đỏ bừng của gã kiếm sư thanh niên đã chuyển sang màu trắng. Viên Hoàng nha đan này cực kỳ quan trọng với gã, nếu không có viên Hoàng nha đan thì sợ rằng với bệnh căn trong cơ thể vốn có, cả đời này sẽ không có cơ hội đột phá từ đệ nhị cảnh lên đệ tam cảnh.

Vì thế gã ngoái sang nhìn với ánh mắt thỉnh cầu, thậm chí là cầu khẩn người đàn ông trung niên mặt che bằng lụa đen kia.

Người đàn ông trung niên thấy ánh mắt của gã nhưng chỉ lạnh băng phát ra một tiếng cười khẽ kinh thường.

Gã kiếm sư thanh niên cuối cùng cảm thấy không nhịn được nữa, bỗng nhiên bật dậy, lạnh lùng hô: “Hai ngàn lượng Hoàng kim!”

Cả phòng đều tĩnh lặng.

Tất cả mọi người đều nhìn gã.

Mặc dù gã kiếm sư thanh niên là đệ tử thị tộc nào đó tài lực kinh người nhưng đối với thị tộc nào đi chăng nữa, dùng hai ngàn lượng hoàng kim để mua một viên Hoàng Nha đan vẫn là quá mức xa xỉ.

Nếu không có người đàn ông trung nhiên tranh đoạt thì chắc viên Hoàng nha đan chỉ cần bỏ ra vào khoảng ngàn lượng hoàng kim là tới tay rồi.

Nghe thấy gã kiếm sư thanh niên hô giá hai ngàn lượng Hoàng kim, người đàn ông trung niên che mặt bằng lụa đen rõ ràng khựng lại một chút nhưng hắn vẫn ngồi trầm ổn như cũ, thanh âm lạnh lẽo bảo: “Huynh đài có khí phách, mỗ gia thua, chỉ là huynh đài thật sự bỏ ra được hai ngàn lượng Hoàng kim sao?”

Gã kiếm sư thanh niên như rơi vào hầm băng, khuôn mặt đỏ bừng trở nên trắng bệch.

Mọi người xôn xao.

Chỉ nhìn thần sắc gã kia, hết thảy mọi người trong phòng đều biết rõ gã căn bản không phải là loại đệ tử thị tộc cự phú, hô giá lên hai ngàn lượng hoàng kim chỉ là vì xúc động nhất thời không kiềm được mà mất đi khống chế tâm tính thôi.

Sau những tiếng cười nhạo là băng lãnh.

Tôm có cách đi của tôm, cua có lối đi của cua, cái gì cũng có phép tắc cả, ám đạo của Ngư thị lại càng thêm nghiệt ngã.

Vị sư gia áo vàng dáng gầy guộc chủ trì buổi đấu giá đang đứng bất động trước cái bàn lớn đặt Hoàng nha đan, nhìn gã kiếm sư thanh niên rất thông cảm, khẽ thở dài nói: “Ngươi có lẽ hiểu rõ quy của ở đây.”

Quần áo gã kiếm sư trẻ tuổi ướt đấm.

Tay phải của gã đã sờ tới chuôi kiếm treo nghiêng bên hông.

Sau đó gã hít sâu một hơi, thần sắc kiên định, từ từ xòe bàn tay trái ra.

Vốn ánh mắt mọi người trong phòng đều nhìn cả vào thanh trường kiếm, lúc nhìn thấy động tác của gã như thế thì vẻ đùa cợt trong mắt đa số người ở đây đã biến mất, trên mặt xuất hiện vẻ tôn trọng.

Gã kiếm sư thanh niên lướt nhìn lên phía trên, chuôi kiếm có màu xanh vàng hiếm thấy, đây chắc chắn không phải là vật phàn, giá trị có thể tối thiểu là hai ngàn lượng hoàng kim.

Theo quy củ của loại chợ đen như Ngư Thị này thì khi người nào hô giá rồi thì ít nhất gã phải đưa chuôi kiếm ra để đổi lấy viên Hoàng nha đan, nhưng động tác của gã lúc này cho thấy gã không muốn bỏ cái thanh bội kiếm mà là tự chặt ngớn tay để thay cho lời muốn nói.

Kiếm mất có thể tìm lại, ngón tay đã chặt không thể mọc lên.

Nhưng kiếm đối với người tu hành chủ tu kiếm đạo thì như là một biểu tượng tinh thần.

Người có tinh thần như thế thường sẽ tiếng xa trên con đường tu hành.

Cho nên mọi người đối với lựa chọn của gã kiếm sư trẻ tuổi này đã không còn là khinh thị nhạo báng mà trở thành tôn trọng.

“Được rồi.”

Gã kiếm sư thanh niên vừa định phát lực, một kiếm tự chém hai ngón tay để tuân theo quy củ nhưng ngay lúc này vang lên tiếng quát.

“Ta cho hắn viên Hoàng nha đan này.”

Thanh âm bình thản mà đơn giản, không có ý khoe khoang, mà được lòng người khác.

Gã kiếm sư thanh niên ngạc nhiên quay lại nhìn.

Đó là người thanh niên thư sinh trang phục thanh tú.

Hắn bình thản thốt lên câu này, đồng thời lúc đó tên thanh niên mày rậm phía sau nhíu mày, rồi thò tay vào trong người lấy ra một viên trân châu màu đen đặt ở bên cạnh Hoàng nha đan.

Cái viên trân châu màu đen khoảng chừng bằng trứng bồ câu, tản ra ánh sáng âm u nhàn nhạt, bất kỳ ai sáng suốt nhìn thấy đều biết tuyệt đối không chỉ có giá hai ngàn lượng hoàng kim.

Gã kiếm sư thanh niên tin chắc rằng chưa bao giờ nhìn thấy hai người này, nhớ đến việc người thanh niên thanh tú kia chỉ cần lên tiếng chậm chút thôi thì hai ngón tay của mình đã rơi xuống đất.

Đầu tiên gã cảm thấy vui mừng và may mắn. Nhưng trong lòng gã thấy xấu hổ vô cùng, nhất thời không biết nên nói câu gì.

Người thanh niên thư sinh cũng không nói thêm gì, chỉ liếc lão nhân dẫn đường một cái rồi bắt đầu bước tiếp.

Lão nhân lưng còng cũng không nhiều lời, tiếp tục dẫn đường. Họ đi tới một cái cửa hông.

Gã kiếm sư thanh niên mới hồi phục tinh thần lại, hai bàn tay của gã run rẩy vì kích động, trên khuôn mặt tái nhợt trở nên đỏ rực khác thường, “Tại hạ trong giang…”

Hiển nhiên gã muốn báo danh, nhưng chỉ mới nói ra bốn chữ đã bị người thanh niên thư sinh cắt ngang.

“Ta không cần ngươi báo đáp nên ngươi không cần báo danh.”

Người thanh niên không quay đầu lại, bình thản, thậm chí nói đơn giản ngắn gọn dường như không hợp lẽ thường lắm.

Sau đó người nọ theo lão nhân đi vào trong cửa, biến mất trước những cặp mắt ngạc nhiên.

Gã kiếm sư thanh niên ngẩn người ra mấy giây, mồ hôi từ trên trán nhỏ giọt xuống.

Không biết tại sao, gã đột nhiên hiểu rõ ý tứ người thanh niên thanh tú nọ.

Đối với người thanh niên nọ thì chỉ là tiện tay giải quyết, nhưng cả đời gã chưa từng gặp được người như vậy, cũng không có cơ hội gặp lại lần nữa.

Gã tuyệt đối không thể tái phạm để cảm xúc lấn át dẫn tới sai lầm đáng sợ như vậy.

Nhận được bài học rồi ngộ đạo còn lớn hơn cả ân huệ nhận đan.

Vì thế gã kiếm sư thanh niên đến từ Trung Giang Quan Trung sau khi nhận Hoàng nha đan từ người chủ trì đấu giá xong thì thi lễ thật sâu với cái cửa hông mà người thanh niên thanh tú vừa mới biến mất một thủ thế dâng tặng kiếm.

Thấy gã hành động như vậy, những người tu hành trong phòng càng thêm tôn trọng.



Trong cửa hông là một con hẻm nhỏ tĩnh lặng.

Phía trên con hẻm có mái hiên và mái che mưa rách, nước mưa có thể rơi xuống.

Hai bên có nhiều gian phòng, có rất nhiều bóng người lắc lư như quỷ, thanh âm tạp nham, không biết đang làm những hoạt động gì.

Mưa gió mịt mùng người như quỷ.

Trong tràng cảnh như thế, người thanh niên thanh tú vừa tiện tay ban thưởng một viên Hoàng nha đan vẫn bình tĩnh, trong ánh mắt kiên định thoáng có chút ưu tư.

Nhưng người nọ lập tức tỉnh táo, khuôn mặt hiện ra một tia giận dữ.

Một luồng khí tức cực nóng từ chỗ người nọ khuếch tán ra xung quanh làm mưa gió không thể gần, âm khí tán loạn.

Lão nhân dẫn đường đang chống một cây hắc trúc trượng.

Bên trái phía trước cũng có một vài cây hắc trúc mọc ở ven tường.

Trong tích tắc đó, mấy cây hắc trúc vặn vẹo như rắn đang sống rồi nhanh chóng hóa thành hắc khí tan đi.

Cảnh vật bỗng nhiên biến đổi, rất nhiền quỷ ảnh lắc lư bóng hình biến mất, mà chỗ có vài cây hắc trúc cũng biến mất, mà lại xuất hiện một cánh cửa gỗ khép hờ.

Sau cửa gỗ là một gian phòng u ám.

“Không thể ngờ là Đại tiểu thư Thương gia tu hành lại là Âm Thần quỷ vật chi đạo.”
Người thanh niên thanh tú lạnh lùng cười cười, hờ hững thốt lên.

""/


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui