Kiếm Vương Triều

Ô một tiếng quái dị, trong tay áo Tu Hành Giả áo bào xanh bay ra một thanh phi kiếm màu xanh nhạt mảnh như lá trúc, lượn quanh bay múa quanh người ông ta, tản ra vô số bóng kiếm, như có vô số lá trúc đang không ngừng rơi.

Nét mặt ông ta nặng nề nhìn thanh tiểu kiếm màu đỏ. Thanh tiểu kiếm kia có thể lặn xuống dưới lớp băng dưới lòng bàn chân mà cả mình lẫn đồng bạn đều không hề phát hiện ra, có nghĩa là đối phương có cảnh giới trên mình.

Nếu như vừa rồi người xuất thủ trước là ông ta, thì ông ta cũng đã nghênh đón tử vong.

Tiếng bước chân nhanh như tiếng trống truyền vào tai ông ta và Đinh Ninh.

Thẩm Dịch mặt mũi tái nhợt, trán đầy mồ hôi, lưng cõng nam tử tóc dài, xuất hiện trong tầm mắt Tu Hành Giả áo bào xanh và Đinh Ninh.

Nhìn thấy hai cái xác nằm trên mặt băng, Đinh Ninh vẫn còn đang đứng vững, Thẩm Dịch hơi quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn nam tử tóc dài trên lưng mình.

Đến lúc này hắn mới biết tư duy xưa nay của mình là sai lầm, không có chân không có nghĩa là không nhanh.

Tu Hành Giả áo bào xanh hít sâu một hơi, quát lên một tiếng chói tai, mặt băng dưới chân vỡ vụn ra, cả thân hình bay vút sang bên.

Đương đương đương đương. . . .

Âm thanh kim loại va đập vang lên dày đặc, vô số bóng kiếm quay quanh người ông ta, nổ bung vô số những tia lửa nhỏ xíu chói mắt.

Thẩm Dịch đã hoàn toàn ngừng thở.

Hắn cảm giác được ông chủ cửa hàng bán kiếm trên lưng mình đang cuồn cuộn phóng thích Chân Nguyên.

Thanh tiểu kiếm màu đỏ chuyển từ lặng yên ẩn nấp, sang chém nhanh thuần túy!

Màn bóng kiếm đỏ thắm bện thành lớp võng bọc lấy Tu Hành Giả áo bào xanh đang muốn bỏ chạy, kín mít không cho ông ta thoát ra.

Phi kiếm của Tu Hành Giả Áo bào xanh bị hất văng cách xa ông ta tới mấy trượng, thân hình ông ta bị bức phải dừng lại.

"Ngươi chạy không thoát."

Ông chủ cửa hàng bán kiếm nhếch mép lạnh lùng: "Dù ngươi có thắng được ta, thì hôm nay ngươi cũng chạy không thoát, huống chi ngay cả ta ngươi cũng còn không thắng được."

Thanh tiểu kiếm màu đỏ lại đột nhiên lui về phía sau, như bóng ma phiêu hốt bất định.

Giao thủ chỉ trong khoảnh khắc, nhưng quần áo trên người Tu Hành Giả áo bào xanh đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.

"Ta không phải là muốn chạy."

Ông ta nói với ông chủ cửa hàng bán kiếm.

Mặt băng dưới chân ông ta vỡ ra.

Cả người ông ta giống như một thanh kiếm, thẳng băng tụt xuống dưới mặt băng, chìm vào dòng nước bùn rét lạnh đục ngầu.

"Đinh Ninh sư huynh! Cẩn thận!"

Thẩm Dịch kinh hãi kêu to.

Nước bùn đục ngầu sền sệt đã che giấu khí tức của ông ta, phi kiếm của ông ta làm cho dòng nước dưới mặt băng quấy lên hỗn loạn, Tu Hành Giả áo bào xanh không còn muốn đi, ông ta đã hóa thành một con độc mãng cực lớn, đi xuyên qua đáy nước, muốn giết chết Đinh Ninh đang đứng trên mặt băng.

Nhưng Đinh Ninh lại trả lời một câu vô cùng bất ngờ, với ngữ khí vô cùng thành khẩn: "Ta muốn người sống, đối với Ngư Thị mới có lợi."

Thẩm Dịch ngây người.

Trên mặt băng đục ngầu đột nhiên xuất hiện một sự chuyển động kỳ dị.

Khí lưu lạnh lẽo từ trên mặt băng tuôn ra, nhưng lại không làm tổn hại chút nào tới mặt băng.

Tại nháy mắt, hắn nhìn thấy trên mặt băng mọc ra rất nhiều trúc đen, không có gió nhưng lại chập chờn.

Một luồng khí tức âm hàn khổng lồ mà kinh khủng xuất hiện, làm cho cả khu vực như biến thành Quỷ Vực, mọi âm thanh đều biến mất, màu mặt nước càng thêm âm trầm, như có một bàn tay vô hình nắm lấy con độc mãng cực lớn kia.

Thời gian kì thực rất ngắn, nhưng lại làm cho người ta cảm giác rất dài.

Thanh tiểu kiếm màu đỏ bay trở về tay áo ông chủ cửa hàng bán kiếm, đồng thời, trên mặt băng cách Đinh Ninh không xa, xuất hiện một khối băng kỳ dị, giống như có một búp măng từ dưới vũng bùn mọc lên.

Khách khách rắc mấy tiếng nhẹ vang lên.

Trong không gian tĩnh mịch rút cuộc đã có âm thanh.

Mấy khối băng vụn bung ra, rớt xuống.

Một dòng nước đen đục ngầu tuôn ra, tràn lên mặt băng.

Nước bùn giống như dầu đen chảy tràn trên mặt băng, bên trong lộ ra thân ảnh Tu Hành Giả áo bào xanh, toàn thân ông ta bị nước bùn nhuộm đen kịt, không hề nhúc nhích.

Những cây trúc đen đang chập chờn trên mặt băng lặng lẽ biến mất.

Hí...iiiiii một âm thanh hít sâu thật mạnh.

Cho đến lúc này, Thẩm Dịch mới khôi phục lại khả năng hít thở, hắn hít thở dồn dập, cũng mãi đến lúc này, hắn mới hiểu được Trường Lăng Ngư Thị rút cuộc là một nơi như thế nào.

Một ông lão lưng còng chống trúc trượng đen xuất hiện.

Trái tim Thẩm Dịch đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi miệng.

Đây rõ ràng là một Tu Hành Giả cấp tông sư Thất Cảnh, nhất là người này còn tu luyện là Âm Thần Quỷ vật chi đạo hiếm thấy ở Đại Tần.

Tuy tu hành không phân chia chính đạo ngoại đạo, nhưng trong điển tịch ghi chép rất rõ ràng, Tu Hành Giả tu luyện Âm Thần Quỷ vật chi đạo, đến Thất Cảnh thì gian nan hơn Tu Hành Giả tu luyện công pháp bình thường rất nhiều.

"Ngươi muốn làm như thế nào?"

Ông lão thu liễm khí tức, bình thản hỏi Đinh Ninh.

Đinh Ninh khom người cảm ơn ông chủ cửa hàng kiếm và ông lão: "Thần Đô Giám có lẽ sẽ rất có hứng thú với hắn, ta có biết một quan viên tên là Mạc Thanh Cung."

Ông lão lắc đầu: "Ngươi với Vương Thái Hư quá thân cận, ngươi cũng hiểu, muốn giải quyết kẻ sau lưng họ, thì phải tạo quan hệ với triều đình, chuyện đó sẽ đưa tới rất nhiều tai họa."

"Ta biết." Đinh Ninh nhìn ông lão: "Nhưng điểm mấu chốt cũng ở ngay điểm đó, kẻ muốn đối phó ta, chính là người trong triều đình, hơn nữa địa vị khẳng định không thấp. Sau này ta còn muốn tới Ngư Thị, lần này họ không quan tâm tới quy củ của Ngư Thị . . . Nên nếu không làm cho kẻ đứng sau lưng đó biết thu liễm, thì ở đây sẽ không còn quy củ nữa."

"Hơn nữa dù có biến cố gì, cũng đã có Lưỡng Tằng Lâu đứng đỡ đằng trước rồi."

Ông lão trầm ngâm một lúc: "Ta sẽ cho người đưa hắn ra khỏi Ngư Thị, đưa cho Vương Thái Hư xử lý."

Đinh Ninh nghe vậy, nghĩ tới việc xảy ra tiếp theo, trái tim không kềm được đập thình thịch.

Hắn khom người thật sâu, hành lễ cảm ơn.

"Ngươi là cố ý cho chúng cơ hội xuất thủ, mượn nhờ sức mạnh của Ngư Thị, lần sau đừng có để xảy ra chuyện như vậy nữa." Ông lão không trả lễ, lãnh đạm nói: "Không có ai thích bị lợi dụng."

Đinh Ninh không biện bạch gì, kính cẩn trả lời: "Lần sau sẽ không."

"Ngươi biết ta có thể đối phó được chúng?"

Sau khi ông lão chống trượng bỏ đi, ông chủ cửa hàng bán kiếm lạnh lùng nhìn Đinh Ninh.

"Không chắc chắn, nhưng ít ra khẳng định ngươi và người chưởng quản nơi này có quan hệ với nhau." Đinh Ninh nhìn lại ông ta: "Hơn nữa ta đã cho Thẩm Dịch đủ thời gian, dù ngươi cảm thấy không ứng phó được, thì cũng kịp bảo người khác đi qua đây."

Ông chủ cửa hàng kiếm đảo mắt qua hai cái xác: "Hừ, bao kẻ chìm nổi trong giang hồ bao năm cũng không nghĩ sâu tính kỹ bằng ngươi, hèn gì Vương Thái Hư coi trọng ngươi như vậy ."

Đinh Ninh đáp: "Phi kiếm của Tiên sinh thực là lợi hại."

Ông chú cửa hàng kiếm quay sang hỏi Thẩm Dịch: "Ngươi cõng ta tới đây, có mệt hay không?"

Thẩm Dịch sững sờ: "Không mệt."

"Không mệt thì làm phiền ngươi cõng ta trở về."

Thẩm Dịch càng thêm sững sờ, trán vã mồ hôi: "Đây là đương nhiên."

Đinh Ninh mỉm cười: "Ta đi chung với ngươi."

Thẩm Dịch do dự nhìn hai cái xác nằm trên mặt băng: "Có cần phải làm gì không?"

Đinh Ninh nhìn hắn: "Người của Ngư Thị đã nói như vậy rồi, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa yên tâm?"

Thẩm Dịch thở dài, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, dợm chân bước đi, không nhịn được bội phục nói: "Đinh Ninh Sư Huynh, ta quả thực không bằng ngươi."

Đinh Ninh đã khá hiểu tính cách ngay thẳng của thiếu niên này, biết dù mình có tỏ ra khiêm tốn, thì đối phương cũng sẽ không thay đổi cái nhìn, nên hắn không đáp lại.

Thẩm Dịch nghiêng đầu hỏi ông chủ tiệm bán kiếm: "Tiên sinh, tu vi ngươi cao như thế, là ai có thể chặt đứt hai chân của ngươi?"

Đinh Ninh trở nên lúng túng.

Cái này chính là vạch trần vết sẹo của người ta, tuy hắn biết Thẩm Dịch vì cảm kích đối phương ra tay tương trợ, nên hỏi như vậy, ý là muốn giúp đối phương.

Nhưng đối phương có hiểu tính của Thẩm Dịch hay không?

Ông chủ tiệm bán kiếm lạnh lùng trả lời: "Bị sư đệ ghen ghét, ám toán thành ra như vậy."

Đinh Ninh ngẩn người, Thẩm Dịch lúng túng: "Ta tuy bội phục Đinh Ninh Sư Huynh, cũng đâu có ghen ghét hắn."

Ông chủ tiệm bán kiếm cười nhạt, không nói gì.

Thẩm Dịch tâm hiệp nghĩa bừng lên: "Sao lại có thể có người sư đệ ngoan độc như thế, vậy ngươi có báo thù chưa?"

Ông chủ cửa hàng kiếm nhíu mày: "Nếu báo thù được, thì đâu cần chạy trốn tới Trường Lăng."

Thẩm Dịch phẫn nộ: "Người đó tên gọi là gì, hiện ở nơi nào?"

Ông chủ tiệm bán kiếm thấy thanh niên này thực là thú vị, tự giễu đáp: "Người đó gọi là Công Tử Bạch, bây giờ đang ở Doanh Khâu."

"Doanh Khâu?" Thẩm Dịch ngơ ngẩn: "Tiên sinh ngươi là Tu Hành Giả Đại Tề Vương Triều?"

Đôi mắt Đinh Ninh lấp lóe, không nhịn được quay sang nhìn ông chủ tiệm bán kiếm, "Kỷ Quốc Hầu Công Tử Bạch?"

Thẩm Dịch ngẩn ngơ, hắn rõ ràng không biết Công Tử Bạch là ai.

Ông chủ tiệm kiếm cười giễu cợt, gật đầu: "Sư đệ của ta đã được Phong Hầu, muốn báo thù, trừ phi Đại Tần vương triều các ngươi có thể tiêu diệt đại Tề."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui