Kiếm Vương Triều

"Vị thứ ba: Cố Tích Xuân. Dự tính tu vi: tam cảnh thượng phẩm. Tu hành địa: Ảnh Sơn Kiếm Viện."

Trương Nghi nhìn cái tên, khiếp sợ không tài nào giải thích được: "Làm sao có thể!"

Tạ Trường Thắng nhún vai: "Lúc bọn ta nhìn thấy, cũng không tin được, vì người được xếp hạng thứ tư chính là Độc Cô Bạch, bọn ta không làm sao tin được cao hơn Độc Cô Bạch, trong khi Độc Cô Bạch cũng là Tứ Cảnh trung phẩm tu vi."

"Sao có thể?" Thẩm Dịch càng không hiểu nổi. Dù đến từ Quan Trung, hắn cũng biết Ảnh Sơn Kiếm Viện không phải là nơi nổi tiếng.

"Người của Hoằng Dưỡng Thư Viện ngay cả Nhất Quyển Trường Thiên Kinh Chú đều không sai một chữ, đương nhiên không thể nào phạm lỗi sai sót như vậy được." Tạ Trường Thắng nhìn hắn: "Ở trong tế kiếm thí luyện, chúng ta cũng chẳng thấy hắn có gì đặc biệt cả. Chỉ có thể giải thích là sau tế kiếm thí luyện, hắn đã có được cơ duyên kỳ ngộ."

Tiết Vong Hư cũng không khỏi nhíu mày: "Ảnh Sơn Kiếm Viện có một bức Kiếm Bích rất đặc biệt."

Mọi người dồn ánh mắt qua nhìn ông.

Tiết Vong Hư nói tiếp: " Kiếm Bích đó nghe nói là di vật của U Vương Triều, rất là nổi tiếng. Trong ghi chép sử sách Trường Lăng, Ảnh Sơn Kiếm Viện chỉ có hai người thu hoạch được thành công từ nghiên cứu Kiếm Bích, một trong hai người đó đã trở thành đại tông sư."

Trương Nghi ngẩn ngơ: "Động chủ, ý của ngài là Cố Tích Xuân đã tìm ra được cái gì đó từ Kiếm Bích?"

Tiết Vong Hư trợn trắng mắt, hỏi ngược lại: "Ngươi thấy còn có khả năng nào khác hả?"

Trương Nghi ngượng ngùng: "Chân Nguyên tu vi không hề tăng tiến, nghĩa là không có dùng linh đan gì, … ư, hình như không còn khả năng nào khác."

"Tỷ. . . Đinh Ninh, ngươi không quan tâm à?" Tạ Trường Thắng kinh dị nhìn Đinh Ninh, hắn định gọi tỷ phu, nhưng mới ra khỏi miệng một chữ thì đã nhớ ra không đúng, nên đổi lại. Vì Đinh Ninh đã lật sang trang tiếp theo.

Đinh Ninh không buồn ngẩng đầu lên: "Chẳng liên quan gì hết."

Tạ Trường Thắng hiểu lầm ý hắn, vội nói: "Tuy không chắc chắn gặp phải, nhưng ta rất muốn ngươi đụng phải hắn trên kiếm hội, đánh bại hắn."

Đinh Ninh thấy người ở trang thứ tư đúng là tên Độc Cô Bạch, thì lật qua trang thứ năm, bình thản đáp: "Nếu gặp phải hắn, ta sẽ đánh bại hắn."

Đám Tạ Trường Thắng và Thẩm Dịch sững người.

"Tốt, có khí phách." Sửng sốt một lúc, Tạ Trường Thắng bật cười, vỗ tay: "Đây mới đúng là tính tình của ngươi, ta thích kiểu tự tin bất cần đạo lý này của ngươi."

"Vị thứ năm: Trần Ly Sầu. Dự tính tu vi: Tứ Cảnh hạ phẩm. Tu hành địa: Bạch Lộ Biệt Viện."

"Thứ sáu vị: Từ Liên Hoa. Dự tính tu vi: Tứ Cảnh hạ phẩm. Tu hành địa: Từ Hầu Phủ."

"Vị thứ bảy: Dịch Tâm. Dự tính tu vi: Tứ Cảnh hạ phẩm. Tu hành địa: Tâm Gian Tông."

". . ."

Đinh Ninh lật qua từng tờ, nét mặt vô cùng bình tĩnh, hắn nhanh chóng lật đến trang cuối cùng. Nhưng sắc mặt Thẩm Dịch càng ngày càng trắng.

Tập sách này chỉ có một trăm hai mươi cái tên đứng đầu.

Từ cái tên thứ mười bảy trở đi, thì tu vi đều ở dưới Tứ Cảnh.

Mười sáu người đứng đầu, đều đã bước chân vào Tứ Cảnh!

Thẩm Dịch trước giờ đều cho rằng tiến cảnh tu vi của mình là nhanh, nhưng bây giờ mới thấy, mình chẳng là gì trong Đại Tần vương triều.

Trước kia hắn cho rằng Đinh Ninh xếp hạng thứ bảy mươi hai là không đúng, nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ cần sắp xếp được cái danh sách này, đã là rất giỏi rồi.

"Thế nào, có thấy áp lực hay không?" Tiết Vong Hư mỉm cười: "So với những năm trước, năm nay nhân vật lợi hại nhiều hơn."

"Chẳng có gì khác nhau." Đinh Ninh gập sách lại, quay sang hỏi Tạ Trường Thắng: "Sao mấy năm trước không nghe thấy có quyển sách này?"

Tạ Trường Thắng mỉm cười: "Người già đến phút cuối còn tốn tiền cơm, duy trì học viện cũng phải tốn ngân lượng, nghe nói là năm nay chi phí phân cho các nơi đều bị cắt giảm không ít, nên chỗ nào cũng phải tìm cách để kiếm thêm. Cuốn sách này hơi mỏng nhưng giá trị thiên kim."

Đinh Ninh cau mày: "Mấy năm nay không có tại họa lớn, có thể cho nhiều mà, sao lại đòi cắt giảm?"

Tạ Trường Thắng vốn chưa từng nghĩ tới điều này, nên ngẩn ra.

Nam Cung Thải Thục và Từ Hạc Sơn liếc mắt nhìn lẫn nhau, họ cũng chưa hề nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nghe Đinh Ninh nhắc tới, hai người đều cảm thấy có vấn đề.

"Chắc là chuyện Lộc Sơn hội minh."

Nam Cung Thải Thục ngẫm nghĩ một lúc, trả lời: "Thời điểm Đại Tần vương triều ta ký kết minh ước Lộc Sơn hội minh với sở, yến, tề Tam Triều còn ba tháng nữa. . . Dù bây giờ Đại Tần ta cường thịnh, thánh thượng cũng sắp vào Bát Cảnh, Tam Triều không còn dám đặt nặng minh ước, nhưng có lẽ để dự phòng chuyện xấu xảy ra chiến tranh thì phải chuẩn bị cho tốt."

"Tam Triều đó ai dám đánh?" Tuy cảm thấy Nam Cung Thải Thục nói cũng có lý, nhưng Tạ Trường Thắng vẫn cười nhạo: "Đại Sở Hoàng Đế cả ngày quấn trong ôn nhu hương phấn, Yến Hoàng nổi danh cẩn thận, quân Tề thì còn có chút nguy hiểm, quân đội của họ rất khó đối phó, nhưng mà quốc lực của họ lại kém Đại Tần vương triều ta quá nhiều. Nếu thực xảy ra đánh nhau, cả đám đó đều phải chết."

Đinh Ninh nhìn Tạ Trường Thắng ngạo nghễ, lắc đầu: "Vấn đề không phải ở chỗ họ muốn đánh nhau hay không."

Tạ Trường Thắng ngớ ra.

Ở đây không ai là người ngu, đều nghe ra ý tứ của Đinh Ninh trong câu nói.

"Tiểu. . ." Trương Nghi mở miệng, hắn theo thói quen định gọi tiểu sư đệ, nhưng kịp nhớ ra tiểu sư đệ bây giờ đã là Thẩm Dịch, nên phải đổi kiểu xưng hô: "Sư đệ, ngươi cảm thấy thánh thượng sẽ đánh sao?"

"Nếu ngươi cùng với ba người nữa giành đồ với nhau, lúc đầu tu vi các ngươi đều bằng nhau, nhưng sau đó đột nhiên tu vi của ngươi cao hơn ba người còn lại một cảnh, ngươi có thừa cơ uy hiếp ba người kia, bắt họ phải nộp đồ đạc gì đó của mình ra cho ngươi không?" Đinh Ninh nhìn Trương Nghi, hỏi.

Trương Nghi nghĩ nghĩ, khẳng khái nói: "Cái đó nghe không tốt. . . Sẽ không."

Mấy người còn lại nghe thấy Trương Nghi trả lời như vậy, đều bị sặc nước.

"Nên nói ngươi là lòng dạ đàn bà." Đinh Ninh thở dài: "Ngươi chắc chắn là sẽ không, nhưng người khác thì không thế."

Nam Cung Thải Thục nhíu mày, trầm ngâm: "Đúng lắm. Nếu thánh thượng thật sự bước chân vào Bát Cảnh, dù muốn hay không cũng không còn vấn đề nữa."

"Suy nghĩ của ngươi lúc nào cũng sâu xa, nếu chỉ làm một Tu Hành Giả thuần túy thì rất lãng phí."

Tiết Vong Hư lên tiếng, cảm khái nhìn Đinh Ninh: " Lộc Sơn hội minh lần này khác với những lần trước rất lớn, chắc chắn sẽ có đại biến. Mân Sơn Kiếm Hội năm nay, vì có quyển sách nhỏ này, cũng sẽ có khác biệt rất nhiều, đến khi Mân Sơn Kiếm Hội chính thức bắt đầu, rất nhiều người sẽ không còn có tên trên quyển sách nhỏ này nữa."

Thẩm Dịch hiểu được câu đầu, nhưng không hiểu kịp câu sau, hắn ngẩn người: "Từ nay đến Mân Sơn Kiếm Hội còn không tới nửa năm, những người có mặt ở đây đều đã là nhập tam cảnh, thời gian ngắn như vậy tu vi không thể nào biến đổi nhiều được, sao lại có nhiều người không còn được ghi tên trong danh sách?"

"Không bằng thì luôn là không bằng." Tạ Trường Thắng khinh bỉ nhìn Thẩm Dịch: "Nếu ngươi cũng ở trên danh sách, ngươi nhìn thấy những kẻ bình thường không bằng ngươi lại được xếp ở trên ngươi, ngươi có phục không, có nhịn được không tới khiêu chiến hắn không? Nói ác ra là, đến lúc đó phân thắng bại, nếu lỡ thua, ngươi có còn thể diện tiếp tục vác mặt tới tham gia Mân Sơn Kiếm Hội không?"

Thẩm Dịch mở to mắt, đúng rồi, người trẻ tuổi có ai mà không tâm cao khí ngạo, trừ phi có khoảng cách chênh lệch quá lớn ví dụ như với đám người Độc Cô Bạch, nếu không làm sao chịu phục? Nghĩ tới hậu quả quyển sách nhỏ kia mang lại, hắn không kìm được sợ hãi: "Quyển sách này chẳng khác gì danh sách khiêu chiến, nhiều người sẽ không nhịn được xông tới khiêu chiến người đứng trên mình. . . Mân Sơn Kiếm Hội năm nay, kỳ thật đấu loại đã bắt đầu rồi."

Hắn quay sang nhìn Tạ Trường Thắng và Đinh Ninh, khiêm tốn mà rất nghiêm túc bổ sung: "Ta đương nhiên không bằng Đinh Ninh Sư Huynh."

Tạ Trường Thắng hừ một tiếng: "Đây là nguyên nhân chính đám bọn ta tới đây tìm ngươi, vì nó không có lợi cho ngươi. Trước thời gian bắt đầu. . . thời gian ngươi tu hành quá ngắn, dù có đồng ý chấp nhận người khác khiêu chiến hay không, thì phiền toái sẽ liên tục tới, vừa mệt người, lại tốn nước bọt và thời gian, mà nhiều khi còn ảnh hưởng tới thanh danh không tốt."

Đinh Ninh lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không sợ thanh danh không tốt, vì ta sẽ không từ chối bất kỳ người khiêu chiến nào hết."

Đám người Tạ Trường Thắng và Nam Cung Thải Thục sửng sốt.

"Xin lỗi, lại phải lấy ngươi làm ví dụ." Đinh Ninh nói với Thẩm Dịch, rồi quay sang mọi người: "Tu hành không nhất định phải dựa vào chính mình, ta không - cự tuyệt người khác khiêu chiến, vì nhiều khi từ những cuộc đấu đó, ta còn có thể chiến thắng, lấy được đồ đạc gì đó từ tay họ."

Thẩm Dịch nhớ lại việc mình thua trận phải giao ra Tam Dương Thảo mà mình tốn rất nhiều công sức mới tìm được, thì chẳng những không tức giận, mà mắt còn sáng lên.

Tiết Vong Hư cười ha ha: "Ý tưởng rất thú vị, Đinh Ninh ngươi rốt cuộc cũng đã biết tôn sư trọng đạo, biết nếu không có chuyện gì náo nhiệt thì ta sẽ rất nhàm chán. Hơn nữa cái đám xếp hạng đầu cũng đâu có ý tới khiêu chiến ngươi đúng không?"

Đinh Ninh mỉm cười: "Thắng được càng nhiều, ngươi càng phong quang."

"Ngươi nghĩ mình chắc chắn thắng? Chẳng lẽ tên của ngươi mới gọi là Trường Thắng?" Tạ Trường Thắng cau mày, nhưng rồi lại cười, "Nhưng ta thích loại người tin tưởng bất cần đạo lý như ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui