Kiếm Vương Triều

Mọi người đều rung động không được nên lời, Chu gia lão tổ lại lên tiếng lĩnh giáo một người trẻ tuổi về phương diện tu hành, nghe thực là không thể nào xảy ra được, thế mà lại đang xảy ra ngay trước mắt.

Đinh Ninh trầm ngâm : "Không dám."

Chu gia lão tổ mỉm cười: "Sinh ra có sớm có muộn, nhưng ngộ đạo há có trước sau."

Đinh Ninh cau mày, không gì.

Chu gia lão tổ vô cùng kiên nhẫn, vẫn rất hiền hòa: "Chẳng phải hồi nãy ngươi với sư đệ là người ai cũng có sở trường riêng, tu hành ngộ đạo, quan trọng nhất chính là cơ duyên sao. Ngươi ở đây không lĩnh ngộ được, nhưng có lẽ ở chỗ của ta, sẽ có chút thu hoạch."

Trương Nghi biến sắc, cảm thấy Chu gia lão tổ những lời này thực là có lý, hắn quay sang nhìn Đinh Ninh, hy vọng Đinh Ninh không bỏ qua cơ hội này.

Đinh Ninh rút cuộc cũng lên tiếng: "Đã như vậy, vãn bối từ chối thì bất kính."

Chu gia lão tổ vui vẻ, bước tới cầm lấy tay Đinh Ninh: "Đi theo ta."

Nhìn Chu gia lão tổ hiền lành như thế, coi trọng Đinh Ninh như thế, Trương Nghi và Tạ Trường Thắng đều vui sướng trong lòng, hy vọng Đinh Ninh lần này sẽ gặp may.

Chu gia lão tổ kéo Đinh Ninh bay vút ra ngoài, nét mặt Đinh Ninh trở nên vô cùng lạnh giá.

Vì hắn cảm nhận được có một luồng khí rất nhỏ mà Tu Hành Giả thường không thể nào cảm giác được, mang theo năng lực cảm nhận Chân Nguyên rất mạnh đang chạy một vòng trong người hắn.

Chu gia lão tổ đang dò xét hắn.

Nhưng đám "Tiểu tằm" đều đã nằm ẩn, dù cả Phương Tú Mạc ngày đó cũng còn không cảm nhận được dị thường, thì một chút thăm dò hôm nay làm sao phát hiện ra được?

Hiện giờ ở Trường Lăng có rất nhiều người biết bọn hắn đi vào Chu gia Mặc Viên, với gia thế của Tạ Trường Thắng, Nam Cung Thải Thục và Từ Hạc Sơn, Chu gia đâu dám làm gì họ, hơn nữa Chu gia lão tổ lại đang đóng vai hiền lành hòa ái, làm cho người ta liên tưởng tới Tiết Vong Hư, nên Trương Nghi và đám Nam Cung Thải Thục đều không ai nghĩ để một mình Đinh Ninh đi theo Chu gia lão tổ là có vấn đề, chỉ có một mình Đinh Ninh biết nhất định là có vấn đề.

Khuôn mặt Chu gia lão tổ hết sức hiền hòa, cứ như luồng chân khí thử Chân Nguyên kia không hề có, hoặc là không phải phát xuất từ người lão mà ra vậy.

Lão đưa Đinh Ninh tới cái sân nhỏ, nhưng không hề vào trong nhà mà đi thẳng vào hoa viên.

Hoa viên ở ngay giữa tiểu viện, có một ngọn giả sơn, trồng một ao sen nhỏ.

Mùa này lá sen đã rụng, hồ nước bị đóng một lớp băng mỏng, nơi này đã khôi phục hai màu đen trắng thuần túy, nên hồ nước trông khá tiêu điều, những cành sen tơi tả ủ rũ, nhìn chẳng còn ra là lá sen, mà giống một thứ quỷ vật hình thù kỳ quái gì đó.

"Không phải sợ."

Chu gia lão tổ đi thẳng về phía hồ nước, nhẹ giọng trấn an Đinh Ninh.

Lão bước vào hồ, một luồng mỏng Thiên Địa Nguyên Khí từ trong cơ thể lão tràn ra, tạo thành một màng nước ngăn giữa lớp băng mỏng và lòng bàn chân lão.

Màng nước ấy xuyên qua mặt băng, thấu xuống dưới.

Giữa hồ đột nhiên xuất hiện một con đường, nước và lá sen héo rũ bị tách sang hai bên, lộ ra một lối đi, cuối lối đi là một cái thềm đá.

Hồ nước vốn đã lạnh, nhưng có luồng hàn ý còn lạnh hơn rất nhiều lần tỏa ra từ thềm đá.

Hơi lạnh làm Đinh Ninh run run, hắn biết, thứ mình cần, hẳn là nằm ở trong mật thất dưới đó.

Mùi bụi bặm xộc vào khoang mũi.

Chu gia lão tổ đi xuống thềm đá, vô cùng cảm khái.

Đã nhiều năm rồi lão không đi vào mật thất này, vì lão cảm giác được mình không thể lĩnh ngộ gì thêm được nữa, thấy kho tàng trước mắt mà không được tìm được cửa đi vào, sự thống khổ ấy rất khủng khiếp, tới mức làm lão không muốn lại nhìn thấy món đồ ở trong này.

***

Một cánh cửa sắt màu đen xuất hiện.

Trên cánh cửa khắc rất nhiều những bông hoa màu trắng và những đường cong trông rất lộn xộn, nhưng Đinh Ninh biết cả hai thứ này đều có liên quan tới những lộ tuyến trong tàn quyển.

Lúc Chu gia lão tổ tới gần cửa sắt, cơ thể lão và cánh cửa sắt như hô ứng với nhau, hai luồng Thiên Địa Nguyên Khí khẽ chạm vào nhau, những bông hoa trắng trên cửa tan ra thành bụi, cánh cửa sắt ầm ầm di chuyển.

Mở ra một gian phòng rất rộng, trống trải, tối tăm.

Không có một vật chiếu sáng nào, chỉ có một quầng sáng trắng mờ mờ.

Đinh Ninh hơi nheo mắt.

Đó là một mảnh tàn quyển, giống hệt với Tả Ý Tàn Quyển, được niêm phong bên phong hai tầng thủy tinh trong suốt.

"Quả nhiên là một vòng Hàn Nguyệt."

Đinh Ninh thầm nghĩ.

Trên một mảnh giấy chừng mấy xích, có vẽ một vòng loan nguyệt.

Những đường mực vẽ vòng thành hình bánh xe loan nguyệt đang tỏa ra ánh sáng mờ mờ, và hàn ý.

"Oanh" một tiếng trầm đục.

Cánh cửa sắt sau lưng hắn khép lại.

Chu gia lão tổ hồi hộp tới mức hơi thở trở nên dồn dập: "Ngươi nhìn thấy gì?"

Đinh Ninh trả lời: "Hình như là một vòng loan nguyệt, có Kiếm Ý."

Mắt Chu gia lão tổ sáng ngời.

Một câu trả lời thực là kinh người.

Chu gia qua bao nhiêu đời Tu Hành Giả, mà chẳng có một ai nhìn vào góc tàn quyển này thấy được loan nguyệt, thấy được Kiếm Ý, thậm chí ngay cả bản thân lão cũng không.

Lão bắt đầu tin rằng Đinh Ninh thực có thiên phú lĩnh ngộ kinh người, nên càng thêm hồi hộp gấp gáp, trong mắt không giấu được sự chờ mong và tham lam.

"Nó chính là cái chỗ còn thiếu bên trên góc của Tả Ý Tàn Quyển."

"Từ thời Tiên Đế, bao nhiêu Tu Hành Giả cao cấp, đều muốn nhìn thấy nó, nhưng không kẻ nào có duyên nhìn thấy được."

"Chu gia ta hao tốn bao nhiêu tâm huyết và máu mới bảo vệ được nó, bây giờ ngươi có cơ hội, thì hãy nhìn cho kỹ."

Hơi thở của Chu gia lão tổ nóng rực, cố gắng giữ mình bình tĩnh: "Cái góc này có cơ duyên với ta, ngay từ lần đầu tiên tìm hiểu bức tranh, cái góc này đã hấp dẫn ta nhất. Ta bỏ ra gần trăm năm, lúc đầu ta nghĩ lộ tuyến vẽ vòng loan nguyệt là phương pháp tu hành Chân Nguyên, nhưng sau này mới nhìn ra ánh sáng do vòng loan nguyệt bắn ra, mới thực sự là thứ ẩn chứa tuyến đường của chân ý kiếm pháp."

"Trong vòng loan nguyệt đó, không chỉ ẩn chứa Kiếm Kinh cường đại, mà còn ẩn chứa phương pháp tu luyện Chân Nguyên cường đại."

Trong mắt Chu gia lão tổ hiện vẻ thống khổ.

"Lúc ngộ đạo, ta rất sung sướng, nhưng tới lúc tu luyện, ta mới bị lâm vào tình cảnh không biết phải giải quyết thế nào."

"Phương thức tu luyện Chân Nguyên và Kiếm Kinh trong bánh xe loan nguyệt hình như không được đầy đủ."

"Ta không biết là do mình lĩnh ngộ có vấn đề, hay tàn góc này có vấn đề. . . Vì tàn góc này dù chứa phần ngoài cùng của bức tranh, nhưng bản thân ánh trăng lại bị ngoặt thiếu một miếng. Ta không biết, chỗ bị thiếu kia, có phải chứa thứ quan trọng nhất hay không."

". . ."

Đinh Ninh gật đầu: "Để ta nhìn kỹ lại một chút."

Hắn tập trung nhìn vào đường mực vẽ vòng loan nguyệt, tâm thần chìm đắm vào những tia sáng do vòng loan nguyệt tỏa ra.

Hắn thấy như mình đang đứng ở trên không trung rất cao, nhìn thấy bản thân mình đang bị những ánh sáng kia xuyên qua.

Cũng ở giữa không trung cùng với hắn, còn có rất nhiều Tu Hành Giả đang lơ lửng, nhưng họ đều là những kẻ cả đời vẫn không thể chạm được tới Thiên Địa Nguyên Khí.

Thiên Địa Nguyên Khí đang từ từ hạ xuống, bám vào những tia sáng.

Đinh Ninh nhíu mày.

Hắn hiểu ra, thì ra những lộ tuyến này, không phải là cách thức để đối địch, mà là phương pháp cho Tu Hành Giả thu nạp thiên địa Nguyên Khí.

Hắn chớp mắt, chuyển ánh nhìn vào những đường vẽ nên vòng loan nguyệt.

Những đường vẽ ấy bắt đầu chuyển động.

Chúng xoay tròn, tạo thành một bức vẽ những đường kinh mạch.

Ánh sáng có chứa Thiên Địa Nguyên Khí hắn vừa thu nạp được ùa tới giao chồng lên bức tranh kinh mạch.

Hắn nhìn thấy những đốm Thiên Địa Nguyên Khí ấy không ngừng thấm vào trong những đường kinh mạch kia.

Hắn cau mày.

Chu gia lão tổ lĩnh ngộ không sai, hoặc là, những gì Chu gia lão tổ lĩnh ngộ được, đều giống hệt thứ hắn đang lĩnh ngộ được hiện giờ.

Và Chu gia lão tổ cũng không sai, phương pháp tu hành Chân Nguyên và Kiếm Kinh hợp nhất này, đích thật là không hoàn chỉnh.

Đinh Ninh khẳng định, nếu cứ theo phương pháp này tu hành, Nguyên Khí sẽ không hề bị Tu Hành Giả khống chế, mà cứ tiếp tục trầm tích, tích tụ vào một chỗ.

Nhưng đây đã là mảnh tranh sau cùng, làm sao còn khuyết thiếu được?

Hắn không cho là như vậy.

Hắn chuyển mắt nhìn lên không trung phía trên vòng loan nguyệt.

Một lúc lâu sau, hai hàng chân mày của hắn giãn ra.

Hắn đã tìm được chỗ mấu chốt .

Tháng có tháng đủ, nhưng cũng có tháng thiếu.

Chỗ khuyết thiếu của vòng loan nguyệt, chính là ứng với chỗ thiếu ấy, cũng chính là chỗ quan trọng nhất, những đường phù tuyến vô hình!

Tháng thiếu rồi thì sẽ đầy, tháng đầy rồi thì sẽ thiếu.

Trong óc hắn, vòng loan nguyệt từ từ trở thành tròn trĩnh đầy đặn, sau đó lại bị thiếu một khúc, rồi lại đầy, cứ thế luân phiên chuyển hóa. . . cuối cùng tạo nên một bức tranh kinh mạch mới.

Hắn đã giải được góc chân ý sau cùng, đã nhận được vật hắn muốn, nhưng hắn lại phải giật mình.

Mọi thứ nếu quá vẹn toàn thì sẽ lập tức chuyển thành thiếu sót, điều này trước kia hắn đã biết, nhưng hoàn toàn bỏ qua nó.

"Ngươi cảm nhận được cái gì?"

Chu gia lão tổ cảm nhận được cơ thể hắn chấn động, hô hấp như ngừng lại, thì vội hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui