Kiếm Vương Triều

Sao dày đặc đầy trời, đứng trên đỉnh núi nhìn, những vì sao hiện ra càng thêm rõ, dải ngân hà trắng bạc ngày thường không thể nào nhìn thấy giờ hiện ra rõ mồn một trong mắt Ly Lăng Quân.

Người ta quyết định tổ chức Hội minh ở Lộc Sơn, một là vì vị trí đặc biệt của Lộc Sơn, từ đỉnh núi nhìn ra xa, có thể nhìn thấy lãnh thổ của các nước, cả thiên hạ đều ở dưới chân, nguyên nhân thứ hai là Lộc Sơn cao và bằng phẳng. Trên đỉnh cao vút của Lộc Sơn là một mảnh đất bằng, giống như bình nguyên.

Đằng trước Ly Lăng Quân, ở một góc của phần đất bằng trên đỉnh Lộc Sơn, có một tòa hành cung cỡ nhỏ.

Hành cung nhỏ nhưng đẹp đẽ, làm cho người ta nghĩ đến một vòng eo tinh tế.

Một tấm thảm đỏ rất đẹp nối từ trong hành cung ra ngoài, hai bên tấm thảm, đều là mỹ nhân và Tu Hành Giả cường đại của nước Sở.

Thấy Ly Lăng Quân đi tới, đám mỹ nhân và Tu Hành Giả đều quỳ xuống hành lễ.

Hôm nay Đại Sở Vương Triều giành lên Lộc Sơn trước, hắn được sắc phong làm Thái Tử, trong số những mỹ nhân và Tu Hành Giả đang quỳ lạy hai bên, có nhiều người hắn nhất định phải cẩn thận phỏng đoán tâm ý, có người hắn còn phải ngước đầu lên nhìn.

Thấy bộ dạng của họ kính cẩn, kèm theo cả sợ hãi và hối hận, Ly Lăng Quân cảm thấy rất kỳ quái.

Đối với họ, và cả tên phụ vương đang ở trong hành cung kia, hắn vốn đều rất hận, nhưng sau khi được sắc phong làm Thái Tử, sự căm hận ấy không biết sao lại tiêu tan đi đâu mất.

Ở Trường Lăng quá lâu, bây giờ gặp lại người Sở, hắn cảm thấy rất lạ lẫm.

Hắn cảm thấy mình đang là một người Tần, đứng nhìn người Sở.

Thái Tử Đại Sở nhất định sẽ là Sở Đế tương lai, song trước khi được đăng quang lên đế vị, chủ nhân của Đại Sở Vương Triều vẫn là lão già đang ở trong hành cung, và hắn, vẫn phải tuân theo quy củ.

Mỗi sáng sớm, hắn đều phải tới thỉnh an.

Đi vào trong hành cung u tĩnh, ánh mắt hắn hiện lên vẻ sợ hãi.

Vì ở trên long sàng bằng vàng ròng, không hề có vị đế vương với mặt mũi và bộ dáng già nua.

"Không cần phải lo, nếu như ngay cả ngươi cũng không biết ngài ấy đã rời đi sau khi đi du ngoạn Lộc Sơn, thì cả thiên hạ cũng sẽ chẳng ai biết ngài ấy hiện không có ở đây." Triệu Hương phi nhìn vẻ mặt đầy khiếp sợ của hắn: "Trước khi Lộc Sơn hội minh bắt đầu, ngài ấy sẽ trở về."

Ly Lăng Quân cố nén khiếp sợ trong lòng, nhìn chằm chằm vào cái giường rồng trống không: "Phụ vương đi đâu, ngài ấy muốn làm gì?"

Triệu Hương phi lắc đầu: "Ta không biết."

Ly Lăng Quân im bặt.

Quân vương âm thầm bỏ đi, vốn đã là chuyện không hợp tình hợp lý, huống chi tình hình sức khỏe của ông ta vốn đang không tốt, nắm giữ vận mạng cả nước Đại Sở và toàn bộ thiên hạ trước Lộc Sơn hội minh. . . Nếu ông ta gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn trước khi Lộc Sơn hội minh bắt đầu… Hắn quả thực không dám nghĩ thêm tiếp nữa, vì hắn biết với khả năng của bản thân hiện giờ, chưa đủ sức ứng phó và xử lý trường hợp như vậy.

. . .

Sở Đế, lừng danh là người đã bị tửu sắc làm cho cơ thể kiệt quệ, bản thân lại mắc trọng bệnh, chẳng còn sống được bao lâu, thế mà sau khi du ngoạn Lộc Sơn lại đột nhiên biến mất, trong khi Nguyên Vũ Hoàng Đế của Đại Tần vương triều lại đang trên thuyền sắp tới Lộc Sơn.

Lúc này, Đinh Ninh và Phù Tô đang đi vào Vu Sơn.

Chu gia lão tổ không đi vào Vu Sơn từ cửa khẩu của Đại Tần, mà đã không phải đi vào bằng cửa khẩu, đương nhiên có nghĩa là không đi vào bằng xe ngựa.

Xe ngựa của Chu gia đã sớm bị vứt bỏ, cả ba xa phu đều không đi theo vào trong Vu Sơn.

Trong vùng rừng núi ẩm ướt gập ghềnh, Đinh Ninh vung Mạt Hoa Tàn Kiếm mở đường, đằng sau là Phù Tô cõng Chu gia lão tổ.

Hơi nước trong sương mù làm quần áo của Đinh Ninh và Phù Tô ướt sũng, cây cối bên đường cũng không ngừng rơi nước xuống, làm góc áo của hai người cũng bắt đầu nhỏ nước.

Cả người vừa ướt vừa lạnh, đường núi dốc đứng không có lối đi, trong rừng còn có đủ loại rắn rít côn trùng xẹt qua, lúc nào cũng phải duy trì sự cảnh giác, dù Đinh Ninh và Phù Tô đã vận chân nguyên để bảo vệ cơ thể nhưng đi lại cũng rất vất vả, huống chi chân nguyên của hai người còn đang bị niêm phong, lưu chuyển cực kỳ chậm chạp.

Biết trước khi đạt mục đích Chu gia lão tổ tuyệt đối sẽ không ra tay, nên Đinh Ninh và Phù Tô đều ra vẻ vùng vằng khó chịu.

"Huyết mạch một nửa cơ thể của ngươi đã bị đóng băng, nếu sau nửa năm không giải trừ được, ngươi sẽ chết vì bị đông cứng." Phù Tô bình thường nhân hậu, nhưng bây giờ cả người đau đớn khó chịu, lại còn phải cõng trên lưng kẻ gây ra điều ấy cho mình, làm hắn rất phẫn hận, giọng nói đầy mỉa mai: "Ngươi như vậy còn không chạy về Trường Lăng chuẩn bị hậu sự, lại muốn tới nơi rừng thiêng nước độc này để làm cái gì?"

Hiện giờ khí tức trên người Chu gia lão tổ đã được giải trừ, cả người khô mát và sạch sẽ, nhưng mặt mũi khô héo hẳn đi, trên làn da trơn mượt xuất hiện khá nhiều nếp nhăn.

Một cây đại thụ tuy bị sâu đục rỗng hết trong thân, nhưng nếu rễ còn khỏe mạnh, thì vẫn còn có thể duy trì cành lá tươi tốt rậm rạp, nhưng nếu gốc rễ cũng bị héo rũ, ngũ khí bị hỗn loạn, thì trước sau gì nó cũng phải tàn.

Bị Phù Tô mỉa mai, Chu gia lão tổ lại chẳng hề tức giận, sự oán độc trong mắt đã biến mất, biến thành nghiêm nghị và bình tĩnh, "Hoàn cảnh có khác gì nhau, cần gì phải trào phúng lẫn nhau."

"Tuy không biết ngươi cứ đòi tới Vu Sơn để làm cái gì, nhưng ngươi muốn tới thì cứ việc tới, sao nhất định phải bắt ta tới đây với ngươi?" Đinh Ninh hơi quay người hỏi Chu gia lão tổ.

Chu gia lão tổ nhìn Đinh Ninh đầy vẻ tán thưởng: "Vì ngươi là Tu Hành Giả có khả năng lĩnh ngộ giỏi nhất ta từng thấy, ta đã nhìn thấy rất nhiều Tu Hành Giả có khả năng lĩnh ngộ kinh người, nhưng không ai lĩnh ngộ nhanh bằng ngươi, thực lòng ta rất nghi ngờ, dù không có ta chỉ bảo, thì ngươi cũng sẽ lĩnh ngộ ra phương pháp Tinh Thần Ngưng Sát của Tả Ý Tàn Quyển."

Đinh Ninh khẽ nhíu mày: "Đó chính là vấn đề?"

Chu gia lão tổ mỉm cười, vuốt cằm: "Nếu không có ta chỉ bảo, hôm đó ngươi có lĩnh ngộ ra được Tinh Thần Ngưng Sát từ Tả Ý Tàn Quyển hay không?"

Đinh Trữ gật đầu thừa nhận: "Nghe ý của ngươi, nghĩa là ngươi muốn có một người có khả năng lĩnh ngộ cực mạnh để giúp ngươi, tại sao?"

Chu gia lão tổ nhún vai: "Tới lúc đó ngươi sẽ biết."

Phù Tô lại nổi giận: "Đồ nói không giữ lời!"

"Đưa bọn ngươi tới đó xem đâu có nghĩa là không giữ lời." Chu gia lão tổ lạnh lùng: "Thiên tư của ngươi cũng không tệ, tới lúc đó ta hy vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng, nếu không ta sẽ giết các ngươi ngay lập tức, sau đó quay về Trường Lăng chuẩn bị hậu sự cho mình."

Đinh Ninh im lặng một lúc mới nói tiếp: "Nghe nói Vu Sơn giống với Ba Sơn, đều là núi lớn lượn quanh, thợ săn không thể vào trong được, rất thích hợp để thành lập một tông môn ẩn cư tu hành, không bị ngoại giới quấy nhiễu, nhưng Vu Sơn khí hậu quá mức ẩm ướt và lạnh, không thích hợp đối với cơ thể người tu hành, hơn nữa từ xưa đến nay lại không hề có một cái Linh Mạch nào, nên hầu như không có tông môn nào lập tông ở đây, càng không có khả năng có di tích của tông môn cổ nào, chỉ có điều nơi này quá mức khỉ ho cò gáy, chẳng có Tu Hành Giả nào thèm tới, nên nhiều chỗ có lẽ sẽ có hung thú và Linh dược mà thôi."

"Có một số tông môn tu hành cổ sau khi tìm ra được Linh dược hoặc thuần phục được hung thú, nhưng vì chúng chưa trưởng thành hoàn toàn, sợ bị tông môn khác phát hiện rồi cướp mất, nên những Tu Hành Giả cường đại trong tông môn sẽ bố trí một số pháp trận mạnh nhốt chúng lại, vừa không bị mất, vừa làm cho bên ngoài không phát hiện ra được."

Đinh Ninh quay sang nhìn Chu gia lão tổ: "Là Linh dược hay là hung thú?"

Phù Tô ngẩn ra, tới lúc này mới hiểu ra được.

Chu gia lão tổ cau mặt, đôi mắt lóe lên lãnh ý, "Ngươi quả nhiên là quân sư hàng đầu của Lưỡng Tằng Lâu."

"Nếu lần này ngươi quả thật có thể giúp ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội lựa chọn."

Lão hít mạnh một hơi: "Phò tá cho Chu gia ta, hoặc bỏ mạng. Ngươi cứ thử nghĩ, Chu gia, cộng với Tạ gia, lại thêm Lưỡng Tằng Lâu, sẽ trở thành một thế lực mạnh tới cỡ nào?"

"Thì lại trở thành một quý tộc mạnh nhất của Trường Lăng, sau đó lại bị người ta một kiếm khoét đi một phần cơ thể?" Còn chưa chờ Phù Tô tưởng tượng ra xong, Đinh Ninh đã nở nụ cười.

"Ha ha" một tiếng.

Phù Tô phì ra cười.

Đây mới thực sự là chạm đến vảy ngược của Chu gia lão tổ, trong nháy mắt, râu tóc lão dựng ngược hết lên, một luồng khí tức đáng sợ từ cơ thể lão bay ra càn quét xung quanh, tạo thành một bức tường gió.

"Còn bao lâu nữa?"

Bị cuồng phong thổi trúng, Đinh Ninh nghiêng ngả suýt ngã, nhưng vẫn thư thái nhìn khuôn mặt dữ tợn của Chu gia lão tổ, bình thản nói: "Lãng phí khí lực như vậy, còn không bằng dùng nó mở đường cho ta, để chúng ta tới chỗ đó nhanh hơn một tí, không chừng ta còn có thể nhìn ra chút ít manh mối."

Chu gia lão tổ cố ép mình kìm nén ý muốn giết người của mình xuống.

Lão nhắm mắt lại, không nói gì.

Nhưng trên người lão đã thả ra một luồng khí tức sắc bén, bắn thẳng về phía trước của Đinh Ninh, như một thanh kiếm vô hình, chém tới mở đường cho mọi người dễ đi hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui