Kiếm Vương Triều

Ngọn núi thứ hai nằm ở phía đông Lộc Sơn.

Căn bản chưa đến chân núi, chỉ mới nhìn thấy toàn cảnh ngọn núi từ xa xa, Mặc Thủ Thành đã dừng bước.

"Mặc Viện Trưởng, núi này cũng không trèo lên được?"

Ngàn vạn giọt sương sớm rơi xuống, hóa thành cơn sóng đẹp mắt, ý tứ cường đại bên trong đó vẫn còn vây lấy Phù Tô, hắn nhìn Mặc Thủ Thành, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại: "Bây giờ ta mới hiểu vì sao phải đáp xuống từ xa. . . Vì nếu trên những ngọn núi này đều là tông sư, nếu đáp xuống đỉnh núi, quả thực chính là làm đích nhắm cho mọi người chỉ trích, nếu bị họ nhìn ra thân phận, không chừng còn bị họ liên thủ giết chết. Nhưng ta không hiểu, ngọn núi này nhìn rất yên tĩnh, nãy giờ cũng không hề có khí tức nào xuất hiện, sao lại không leo lên được? Chẳng lẽ tông sư trên đó đã triển lộ cảnh giới rồi mà ta không biết?"

Mặc Thủ Thành lắc đầu: "Nếu từ cách xa như thế có thể triển lộ ra khí tức đủ làm ta lui bước, thì người đó phải là Bát Cảnh. . . Nhưng triển lộ cảnh giới, không nhất định phải giống với vị hồi nãy."

Phù Tô biết viện trưởng chính viện rất giỏi cách khuyến khích người khác suy nghĩ, để họ tự nghĩ ra cảm ngộ, nhưng hiện giờ hắn nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu ra.

"Nhìn hoa đào trên núi."

Đinh Ninh khẽ nhắc.

Phù Tô mở to mắt.

Trên núi rải rác có mấy cây đào dại, một đường tới đây, đào dại của cả khu vực Vu Sơn chưa có cây nào nở hoa, nhưng những cây đào trên ngọn núi kia đều đã nở hoa, hơn nữa dù nhìn từ xa, cũng vẫn nhìn ra được hoa đào đó nở rất đậm, rất rực rỡ, hoa đào thông thường có màu đỏ hồng, nhưng hoa đào ở đó lại có màu đỏ đậm như ngọc.

"Hoa nở tưng bừng, màu đỏ đậm đến như vậy, chẳng lẽ, người ở trên núi đó,. . . Là Lệ Khinh Hầu trong truyền thuyết của Đại Tề Vương Triều?" Phù Tô khiếp sợ.

Người trên đời dùng hai chữ Khinh Hầu để đặt danh tự, ám chỉ bản thân mình không màng công danh lợi lộc, có rất nhiều.

Nhưng đa số trong số họ không có khả năng đạt được danh tước vương hầu.

Nhưng Lệ Khinh Hầu lại là một vương hầu chân chính, vì hắn là người trong Hoàng tộc Đại Tề Vương Triều, mỗi Vương tử của Đại Tề Vương Triều khi sinh ra đều có đất phong, hoàng đế đại Tề vương triều Tề Minh Tông hiện nay, phải gọi hắn một tiếng hoàng thúc.

Vị vương hầu này, từ khi được sinh ra, trở thành Tu Hành Giả, đã thường xuyên nhàn vân dã hạc đi dạo chơi khắp nơi, không thuộc bất kỳ một tu hành chi địa nào của vương triều đại Tề. Đại Tề vốn chủ tu Âm Thần Quỷ vật, nên đạo tu hành của hắn trở thành dị loại, vì hắn tu đạo thuần khiết tự nhiên, có vật Bản Mệnh. Nghe nói, hắn đã từng giao thủ với rất nhiều tông sư của Đại Tề Vương Triều, nhưng chưa bao giờ thất bại.

"Ngoài Lệ Khinh Hầu, trên đời còn có ai có khả năng làm cho hoa nở trái mùa mà rực rỡ như thế."

Mặc Thủ Thành đầy tán thưởng: "Hoa đào nở sớm, thực là đẹp mắt."

Phù Tô không thể tin nổi: "Ta nghe nói Lệ Khinh Hầu rất mạnh, nhưng làm gì đến nỗi Mặc Viện Trưởng người và Phan Cung Chủ đều phải tránh đi?"

Mặc Thủ Thành bình thản đáp: "Hắn sở tu Vật bản mệnh là Thiên Dưỡng Châu, sát ý không mạnh, nhưng lại là một thứ pháp khí có tác dụng dưỡng sinh, tu dưỡng qua nhiều năm, ngũ khí trong cơ thể hắn không biết đã đạt tới trình độ cỡ nào, đến khi chiến đấu, chân nguyên cuồn cuộn không ngừng sinh trưởng, không ai có thể cùng hắn so đấu chân nguyên được."

Nếu chưa cần thiết, thì không hao tổn sức lực là tốt nhất.

Đến bây giờ Phù Tô đã thực sự hiểu được, theo khí thế của Lộc Sơn hội minh, nếu những tông sư này giao phong, thì không còn chỉ là một đao một kiếm, quét ngang dựng lên đơn giản như vậy.

Thiên Dưỡng Châu nuôi dưỡng Thiên Địa Vạn Vật, người ở trên núi này dĩ nhiên là Lệ Khinh Hầu, còn người khiến ngàn vạn giọt sương cùng rơi xuống hóa thành ý cảnh triều tịch khủng bố trên ngọn núi ban nãy, là một Tu Hành Giả quý tộc Tống thị thuộc nước Ngụy đã tiêu vong, Tống Triều Sinh.

Tống Triều Sinh, Lệ Khinh Hầu. . . Kế tiếp sẽ tới nhân vật cường đại nào đây?

Đinh Ninh đi theo Mặc Thủ Thành và Phan Nhược Diệp tới ngọn núi thứ ba, trong đầu hiện ra một câu hỏi như vậy.

Tên tuổi và thực lực của những người này hắn chỉ được nghe đồn mà thôi, chứ chưa thấy mặt bao giờ.

"Ngọn núi này cũng không lên được. . . Không ngờ lão quái vật Quách Đông Tương cũng tới."

Đi đến chân ngọn núi thứ ba, lần đầu tiên trên mặt Mặc Thủ Thành xuất hiện vẻ nghiêm trọng, lão khẽ nói nhỏ với Phan Nhược Diệp.

Phan Nhược Diệp thường ngày sống trong hậu cung, vốn bình thường ăn nói rất có ý tứ, vậy mà bây giờ nghe vậy, lại cau mặt, giọng lạnh lùng: "Lão ta vẫn còn chưa chết?"

Đinh Ninh ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng phải giật mình.

Phù Tô chưa bao giờ nghe thấy cái tên này, nên hỏi: "Mặc Viện Trưởng, ta vẫn chưa nhìn thấy có gì dị thường, Quách Đông Tương này là người như thế nào?"

"Điểm dị thường lớn nhất ở đây chính là không có chút dị thường nào cả."

Mặc Thủ Thành biết Phù Tô không hiểu được, nên nói xong thì giải thích luôn: "Trên ngọn núi này không có khí tức của tu hành giả nào, cũng không có dấu vết giao phong nào, ngay cả khí tứ của Tu Hành Giả từng đi ngang qua cũng không có. . . Giống như cái bàn ăn của tiệm cơm, sau khi khách hàng ăn xong rời đi, tất phải lưu lại chút ít cơm thừa canh cặn gì đó, nhưng cái bàn này lại sạch bong như chưa từng có ai tới ăn, cho thấy nó đã được lau sạch đi rồi. Người có thể xóa sạch tất cả khí tức tồn tại, chỉ có tông sư Quách Đông Tương ở Bích Quỳnh đảo ngoài hải ngoại mà thôi. Ngày xưa lúc Đại Tần vương triều ta mở ra đường biển tới hải ngoại, đã từng muốn kết giao với vị tông sư này, nhưng người này lại hết sức cổ quái, căn bản không hề muốn tiếp xúc với người ngoài. . . Điểm mấu chốt nhất là ở chỗ người này trước kia tu hành từng bị thương ở đầu, tuổi tác lại còn lớn hơn cả ta, nên tính cách hỉ nộ vô thường, không thể cư xử theo lẽ thường."

Phù Tô chớp mắt khẽ: "Người điên?"

Mặc Thủ Thành cau mày: "Một lão điên chỉ còn cách Bát Cảnh một đường chỉ mà thôi."

Không uống rượu với người say, không đánh nhau với người điên, đây là đạo lý người Trường Lăng nào cũng biết, Phù Tô đương nhiên hiểu ngọn núi này phải đứng từ xa mà nhìn, nhưng đi suốt mấy núi mà đều thất bại, trong lòng hắn không khỏi sinh ra chút ít mây đen, sẽ không phải ngọn núi nào cũng có người mình không tranh giành được chứ?

Mặc Thủ Thành và Phan Nhược Diệp đã là nhân vật chí cao ở Trường Lăng.

Nếu ngay cả hai người như vậy mà còn không giành được lấy một chỗ, thì cả thiên hạ này, rốt cuộc có tới bao nhiêu cường giả kinh thế?

. . .

"Cẩn thận."

Phan Nhược Diệp đột ngột quát lên.

Mấy ngọn núi trước, đều là Mặc Thủ Thành dừng lại trước, nhưng tới chân núi này, bước chân Phù Tô hầu như là dừng lại cùng lúc với Mặc Thủ Thành.

Vì lúc Phan Nhược Diệp quát lên, thì Phù Tô cũng đã nhìn thấy ở phía trước bỗng xuất hiện một tầng sương trắng.

Màn sương trắng này là do lông của một loài hoa dại bay ra khỏi cây tạo thành, mỗi sợi lông đều mỏng mai và trắng muốt còn hơn tuyết, nhưng trong màn sương do chúng tạo thành này, lại mang theo một luồng sát ý kinh khủng.

Phan Nhược Diệp vẫy bàn tay, như đang gẩy một cây đàn vô hình.

Không gian phía trước mọi người bỗng vang lên âm thanh như đang có nhiều vật sắc nhọn xung đột với nhau.

Những chiếc lông mao nhỏ bé bị một sức mạnh cường đại hất bay xẹt qua đầu họ.

Đinh Ninh chớp mắt, cảm nhận được Thiên Địa Nguyên Khí chung quanh đã bị một thủ đoạn kỳ lạ che lấy một phần.

"Đây là biện pháp gì?"

Phù Tô cũng đã nhận ra nơi này có dị thường, nhìn những chiếc lông hoa tuy không thể tới gần, nhưng vẫn làm cho hít thở khá là vất vả.

Mặc Thủ Thành vẫn bình tĩnh như thường, khẽ gật đầu: "Núi này có thể tranh giành."

Phan Nhược Diệp tiếp tục bước tới.

Những ngón tay của bà ta liên tục búng ra, âm thanh va chạm trong không khí trở nên càng thêm dày đặc.

Cách đám Đinh Ninh chừng mấy trượng, từ từ xuất hiện một tấm màn sáng mỏng, như một quả cầu bao bọc đám người Đinh Ninh bên trong.

Bên ngoài tấm màn, không ngừng hiện lên những sợi mảnh giống như tơ nhện, vừa giống như Nguyên Khí, vừa giống như tia chớp, nhưng lại không phải là tia chớp.

Phù Tô mở to mắt, màn sương trắng do những chiếc lông hoa tạo thành đã biến mất, nhưng hắn vẫn cảm nhận được có một bàn tay vô hình đang che ngọn núi lại.

Càng lên cao, Thiên Địa Nguyên Khí bị cách trở ngày càng lợi hại.

Một ít Nguyên Khí bên dưới không bị ngăn cách, thì lại tạo thành sát ý, sát phạt bất kỳ Tu Hành Giả nào muốn đi lên núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui