Kiếm Vương Triều

Sáng sớm, vừa đúng thời điểm khói bếp dấy lên.

Gió khẽ lay động rèm cửa.

Trong quán rượu Ngô Đồng Lạc, Trưởng Tôn Thiển Tuyết vừa mới bắc nồi cháo lên bếp thì đột nhiên hàng mi cong veo nhưng lạnh lùng hơi nhướng lên. Sau đó, nàng ra khỏi hậu viện, đi lên trên tiền viện.

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa đang khép hờ kẽo kẹt vang lên. Nhìn người đẩy cửa vào bằng động tác vô cùng thông thuộc, trên người dường như còn mang theo hơi sương buổi sớm, Trưởng Tôn Thiển Tuyết hỏi: "Sao lại nhanh như vậy?"

Giọng nói của nàng không mặn không nhạt. Với cách đối nhân xử thế thường ngày của nàng, giọng điệu này đã là cực kỳ hiếm thấy.

Có thể thông thuộc đẩy cửa mà vào, có thể khiến nàng dùng giọng điệu này hỏi chuyện, chẳng có ai ngoài khác Đinh Ninh.

"Vì cưỡi Côn Thú của Phan Nhược Diệp để về."

Đinh Ninh cầm một miếng vải bố lau qua mặt lẫn thân thể, đáp lại một câu.

Nàng đã lâu không gặp hắn, hơn nữa còn không dám chắc là có gặp lại không nữa. Nhưng lúc này, khi nhìn mái tóc ẩm ướt, gương mặt trắng nhợt của hắn, Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại chẳng nói năng gì nhiều, mà chỉ hỏi một câu cộc lốc: "Thế nào?"

Đinh Ninh liếc nàng một cái, nói: "Lý Tài Thiên chết rồi, Phương Hướng bị phế, Hàn Thần Đế chết rồi, Yến Anh chết rồi, Tống Triều Sinh chết rồi, Quách Đông Tương chết rồi, Diệp Tân Hà còn sống nhưng trọng thương, Lí Tướng tu luyện xong Tương Tư Kiếm Quyết. Nguyên Vũ không bị làm sao, cảnh giới thứ tám trung giai."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại im lặng.

Thường ngày, mặc dù ngoài tu hành ra chẳng buồn hỏi tới những việc khác, nhưng nàng vẫn là người thông minh nhanh trí. Chỉ có mỗi nàng mới hay sử dụng cách thức đối thoại này để trao đổi với Đinh Ninh. Hơn nữa, hai người sử dụng cách thức đối thoại này đã thành quen.

"Diệp Tân Hà đáng chết!"

Nàng trầm ngâm một lúc lâu rồi thốt lên một câu.

Nàng biết toàn bộ những người thuộc thế hệ đó của Ba Sơn Kiếm Tràng, cho nên mặc dù Đinh Ninh nói cực kỳ vắn tắt, nhưng cũng chỉ cần thông qua mấy lời vắn tắt đó, nàng đã suy đoán ra một vài điều.

Nếu như Diệp Tân Hà không phải là người của Nguyên Vũ Hoàng Đế, vậy thì lão ta sẽ không chỉ trọng thương, mà cũng sẽ chết cùng với những người còn lại.

Đinh Ninh thả miếng vải bố đã gần như ướt sũng xuống, nhìn nàng một cái.

Dù nét mặt tinh xảo đến mức khiến người ta choáng váng không có quá nhiều thay đổi, thế nhưng nàng đang rất phẫn nộ.

"Ngươi không cần phải tức giận!"

Đinh Ninh vừa cúi đầu, bắt đầu tìm giày để thay, vừa nhẹ nhàng nói: "Phản bội đâu chỉ một hai người, thấy nhiều quá đâm ra cảm giác đã tê liệt mất rồi, chẳng đáng tức giận một chút nào."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết không đáp lại hắn ngay, lại trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi: "Nhiều người như vậy mà cũng không giết được hắn?"

Đinh Ninh ôn nhu nói: "Không có việc gì, chúng ta có thể chờ!"

Nét tức giận bắt đầu hiện lên trên mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết. Nàng cảm thấy lời khuyên của Đinh Ninh có phần dối trá.

Thế nhưng, Đinh Ninh đã đoán được trước là nàng sẽ phản ứng như vậy. Hắn ngẩng đầu lên, nói tiếp: "Việc mà hắn và Trịnh Tụ thông thạo nhất là đùa bỡn quyền thế, lợi dụng tầng lớp Tu Hành Giả của Đại Tần. Muốn giết chết hắn, nhất định phải tiêu diệt một số người bên cạnh hắn trước."

"Lúc trước ta đã mắng ngươi vô sỉ, nhưng hắn và Trịnh Tụ mới là vô sỉ nhất."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết hít một hơi thật sâu. Vẻ lạnh lùng sương giá trên mặt nàng từ từ biến mất, nhưng giọng nói lại trở nên càng lạnh lẽo hơn, "Ta thu hồi những gì ta từng nói. Đối phó với kẻ vô liêm sỉ nhất, phải dùng một vài thủ đoạn vô sỉ."

Đinh Ninh nhìn nàng gật đầu, không đáp lại bất cứ câu gì.

Theo thói quen của hai người, câu chuyện về Lộc sơn đến đây là kết thúc.

"Muốn tắm một trận không?"

Nhìn thấy Đinh Ninh có vẻ hơi run vì lạnh, Trưởng Tôn Thiển Tuyết hỏi.

Nàng có thể đoán ra, nguyên nhân là do ở trên không gió lạnh quá nhiều, thời gian gió thổi lại quá dài.

Thông qua điểm này, nàng đã có thể đoán ra được, người cưỡi Linh thú kia muốn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Trường Lăng, hơn nữa Chân nguyên và Nguyên Khí Thiên Địa cũng tiêu hao cực kỳ lớn, đến mức không thể bỏ ra một chút xíu nào để chống lại gió và hơi lạnh trên trời.

Nếu đã thuận lợi sống sót trở về, theo lệ thường, hầu như ngày nào cũng như ngày nào, bởi vì Trưởng Tôn Thiển Tuyết thích sạch sẽ mà hắn phải đi tắm nước nóng, việc đó dường như đã trở thành thói quen bắt buộc lẫn hưởng thụ. Đinh Ninh ấm áp mỉm cười, nhưng lại lắc đầu, nói: "Ta đói. . . Ngay bây giờ ta sẽ đi thăm Động chủ một chút, rồi sẽ ăn mì cùng với họ."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết không nói thêm gì nữa, quay người đi vào hậu viện.

Đinh Ninh đột nhiên nhớ ra một điều, khẽ nói thêm một câu: "Chu gia lão tổ chết rồi, Chu gia đã xong."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết chẳng buồn quay đầu lại, chỉ có giọng nói êm tai và cô đơn vọng lại: "Trường Lăng vẫn còn đó tầng lớp quyền quý ngày trước, có ai thèm để ý tới những điều vớ vẩn thế này. Lẽ nào ngươi cho rằng ta còn có được xúc cảm một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ hay sao?"

. . .

Trương Nghi xách một cái bếp lò ra khỏi cửa.

Trong ngõ hẻm gió lớn, nhóm lửa sẽ dễ dàng hơn. Nếu trên miệng bếp có thêm một chụp xấu xí giống như cái phễu sắt thì dù chẳng quạt gió lấy một cái, khói cũng sẽ không sinh ra bao nhiêu.

Củi đốt cần nhất là không được ẩm sương sớm, cỏ khô để nhóm lửa cũng không cho quá nhiều. . . Những chi tiết này Trương Nghi đã thuộc nằm lòng, biến thành quen tay hay việc. Sau khi xách theo bếp lò ra ngoài, y lập tức cúi người định tiện đường lấy luôn củi đốt ở bên cạnh cửa ra vào.

Nhưng trước khi cúi xuống, mắt gã vẫn kịp nhìn thấy một người nửa cười nửa không đang đứng sẵn ở ngoài cửa nhìn mình.

"Tiểu Sư đệ?"

Đôi mắt gã trợn trừng, hô lên theo phản xạ tự nhiên.

Đến khi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Đinh Ninh, gã mới phát hiện ra được sai lầm của mình. Gã vui mừng đến phát cuồng, la lên: "Đinh Ninh Sư đệ!"

"Đinh Ninh Sư đệ về rồi!"

"Thẩm Dịch Tiểu Sư đệ mau ra đây!"

Không nghi ngờ gì nữa, đây là tình cảm khiến cho con người ta cảm thấy ấm áp. Nghe thấy Trương Nghi la lối như vậy, Đinh Ninh mỉm cười, cũng gọi với theo: "Tiện thể mang cho ta cái bát đựng mì luôn, ta đói lắm rồi!"

Vị sư đệ được mình yêu thích nhất, cuối cùng đã bình yên tử Lộc sơn trở về, Trương Nghi đâu còn tâm trí đi nhóm lửa với nấu nước nóng.

Gã lập tức đi như chạy lôi tuột Đinh Ninh vào trong viện, sau đó kéo hắn chạy đến phòng Tiết Vong Hư. Tiết Vong Hư vừa mới thức dậy đang được Thẩm Dịch hầu hạ.

"Sao về nhanh như vậy, không đi Lộc sơn sao?"

Mắt vừa liếc thấy Đinh Ninh, Tiết Vong Hư đã lập tức hỏi ngay.

Mới qua chừng một ngày một đêm, lúc này tin tức Lộc Sơn Minh Hội vẫn còn chưa kịp về tới Trường Lăng. Nếu không có việc gì xảy ra, Đinh Ninh mà đi Lộc sơn thì không thể nào trở về Trường Lăng sớm như vậy được.

"Có đi."

Đinh Ninh không tham gia vào, chỉ nhìn Trương Nghi và Thẩm Dịch hầu hạ Tiết Vong Hư mặc quần áo, còn bản thân thì khoanh tay đứng bên cạnh giường lão, đáp lại: "Nguyên nhân tại sao về nhanh như vậy, nếu nói ra thì rất dài dòng."

Tiết Vong Hư thoáng sững người ra rồi mỉm cười, nói: "May là còn có đủ thời gian, không vội, về là tốt rồi."

Đúng là có đi Lộc sơn?

Giờ đã về đến nơi rồi?

Chẳng phải là theo đường bay, hơn nữa còn phải bay nhanh hơn cả bồ câu và chim ưng truyền tin?

Dù Trương Nghi và Thẩm Dịch không nghĩ ra được ngay, nhưng hô hấp của hai người vẫn không tránh khỏi trở nên dồn dập.

Đinh Ninh đương nhiên hiểu điều mà họ cũng như toàn bộ Trường Lăng muốn biết nhất là gì. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói cộc lốc: "Triều ta thắng."

Mặc dù không hề nói rõ nội dung chi tiết, nhưng chỉ riêng một chữ "thắng" đã đủ để Trương Nghi và Thẩm Dịch rơi vào trạng thái kích động khôn tả.

Đôi mắt hai người sáng bừng lên như uống thuốc kích thích, môi run rẩy, hai tay cũng run rẩy.

Phản ứng này đại biểu cho tâm trạng phổ biến của những người sống ở Trường Lăng, thậm chí toàn bộ Đại Tần Vương triều.

Khóe miệng Đinh Ninh hơi nhếch lên tự châm biếm.

Có người Tần nào giống như mình không, thật sự là trời đất không dung thì phải?

Sau đó hắn lại nhìn Trương Nghi và Thẩm Dịch, khẽ bồi thêm một câu: "Triều ta đại thắng, Nguyên Vũ Hoàng Đế đã tới Bát Cảnh trung giai."

Trương Nghi và Thẩm Dịch không hề nhận ra, mỗi lần Đinh Ninh nhắc đến tên Nguyên Vũ Hoàng Đế lại không bao giờ gọi là Thánh thượng như hai người họ. Một tin tức quang vinh đến thế đã thừa sức khiến họ kích động đến mức đánh mất sạch khả năng nhận thức.

"Đó đúng là điều kinh khủng. . ."

Mất một lúc lâu Trương Nghi mới tìm lại được năng lực nói năng, dùng giọng run rẩy thốt ra được một câu.

"Nhưng vẫn phải ăn mì, dù sao bụng vẫn rất đói."

Đinh Ninh liếc y một cái rồi quay sang nhìn Tiết Vong Hư, nghiêm túc nói: "Chúng ta đi ăn mì!"

"Nói đúng, chúng ta đi ăn mì."

Tiết Vong Hư mỉm cười đáp lại.

Nhưng ngay cả lão cũng không thể hiểu thấu đáo được tâm trạng hiện giờ của Đinh Ninh.

Đinh Ninh không phải cố ý nói như vậy để làm cho Trương Nghi và Thẩm Dịch bớt kích động. Hắn nói kiểu như thế, thực ra hàm nghĩa sâu xa nhất ẩn chứa bên trong lại là bất lực lẫn chịu đựng.

Nếu thua kém quá xa, vậy có lo nghĩ quá nhiều đến những việc kia cũng chẳng có tác dụng gì.

Trở lại Trường Lăng, hắn lại quay về với tư thái của một đệ tử bình thường của Bạch Dương động không hơn.

Việc hắn cần lo nghĩ là Mân Sơn Kiếm Hội diễn ra ngay tiếp theo, là thu được công pháp tu hành giúp cho hắn có thể sống lâu hơn.

Vào thời điểm có một vài thứ ngươi không có khả năng giành được, lựa chọn tốt nhất của ngươi xác thực là tạm thời quên nó đi.

"Ông chủ, cho một bát mì ruột già nấu chua, nhớ thêm vài miếng đậu, một quả trứng gà, cho mì nhiều hơn một chút."

"Đinh Ninh? Ngươi về rồi à?"

"Lâu rồi không gặp, ngươi đã đi đâu thế?"

"Chẳng biết kết quả cuộc hội đàm của Thánh thượng ở Lộc sơn ra sao."

". . ."

Sau khi chào hỏi hàn huyên vài câu xong, Đinh Ninh bưng bát mì lên, ăn xùm xụp, có vẻ vô cùng ngon miệng.

Thực ra khu vực Ngô Đồng Lạc này rất tiện, có thể giúp cho hắn che dấu tâm trạng được rất sâu.

Cho dù những người này có nghĩ nát óc, họ cũng sẽ tuyệt đối không nghĩ ra được hắn có quan hệ gì với Lộc sơn, có quan hệ gì với những người có mặt trên Lộc sơn đó.

"Thế nào, có tâm sự gì à?"

Tiết Vong Hư thấy Đinh Ninh cắm đầu ăn mì, bèn buông đũa xuống, hỏi.

Đinh Ninh hơi ngừng lại một chút.

Hắn ngước đầu lên khỏi cái bát sứ to đùng, nhìn Tiết Vong Hư, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: "Nếu như. . . ta chỉ nói nếu như thôi nhé, ngài tìm được đường sống, nhưng mức độ già yếu thì vẫn nguyên như vậy, không hề có biến chuyển gì, ngài có chọn sống tiếp không?"

Tiết Vong Hư hơi ngẩn ra.

Sau đó lão cầm đũa lên gõ vào miệng bát, nói: "Ngươi hỏi vậy chẳng phải là hỏi thừa hay sao? Chết hiển nhiên không bằng còn sống."

Đến giờ lão vẫn không hiểu được ẩn ý thực sự của Đinh Ninh. Lão dùng luôn đôi đũa vừa gõ lên miệng bát để tiếp tục ăn mì, vừa ăn vừa nói tiếp: "Sống chết có số, ngươi không cần phải quá mức lo nghĩ về vấn đề của thân thể ta. Chỉ cần tham gia Mân Sơn Kiếm Hội đúng hạn. . . vậy là được rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui