“ Ngược lại, ta thật ra rất muốn nhìn xem hắn sẽ chọn thanh kiếm nào.”
Nói xong câu đó, khuôn mặt của nàng lại càng trở nên lạnh lùng hơn, giống như lớp băng cứng trên mặt sông trong mùa đông rét đậm.
Đinh Ninh bĩnh tĩnh, chăm chú nhìn ngắm biển kiếm này, nhìn ngắm phần mộ của hàng vạn thanh kiếm, trầm mặc im lặng.
Trong này có vô số kiếm tốt, hơn nữa phẩm chất của rất nhiều thanh thậm chí có thể dùng hai chữ “Tuyệt thế” để hình dung, chắc chắn là không hề thua kém những thanh kiếm trong kho kiếm thực sự của Mân Sơn Kiếm Tông chút nào, chúng phải nằm ở đây cũng chỉ vì xuất xứ của mình.
“Vì sao lại phải chinh chiến và sát phạt không ngừng?”
“Bởi vì quần hùng trục lộc (*), tổng cộng thiên hạ được chia làm bảy nước.”
(*) Trục lộc: nghĩa là đuổi hươu. Trong 'Sử Ký, Hoài Âm Hầu liệt truyện' có ghi: vua Tần mất con hươu, thiên hạ cùng săn đuổi. Sau này dùng để chỉ việc tranh giành thiên hạ.
“Chỉ có thống nhất thiên hạ mới có thể ngừng sự chinh chiến sát phạt liên miên này lại.”
“Đúng vậy.”
Đinh Ninh trầm mặc nhìn biển xác kiếm này, những âm thanh kia như vang lên trong tai hắn, giống như hàng vạn thanh kiếm giờ đây đều đang nói chuyện.
Thanh âm của chúng tràn ngập sự phẫn nộ và trào phúng, càng ngày càng ồn ã, hệt như hàng vạn chủ nhân của những thanh kiếm này đều sống dậy, cười lạnh với hắn.
“ Ý nghĩ của một người không thể đại diện cho suy nghĩ của tất cả mọi người trong thiên hạ.”
“ Mượn cớ chấm dứt sát phạt để đi sát phạt người khác quả thực là sai lầm.”
Đinh Ninh hít sâu một hơi rồi hướng về phía hàng vạn thanh kiếm kia, nhẹ nhàng nói hai câu đó, sau đó hắn chỉ khom người thi lễ một cái rồi quay lại đi thẳng ra ngoài.
Bên trong đại điện bằng ngọc, nét mặt của thiếu nữ áo xanh liền cứng đờ.
“ Ý của hắn là gì? Chẳng lẽ không có thanh kiếm nào lọt vào mắt ? ” Nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh nàng cũng ngẩn người.
Thiếu nữ áo xanh khiếp sợ nhìn Đinh Ninh đang đi ra từ kiếm cốc, nàng bắt đầu có cảm giác những suy đoán trước đây của mình là không đúng.
"Ta muốn lại gần thêm một chút để nhìn bọn chúng."
Nàng hít sâu một hơi rồi nói với nam tử trẻ tuổi như vậy.
***
Bên trong cốc có biển kiếm chứa đến hàng vạn thanh, sát ý và Kiếm khí sắc bén lẽ ra phải phá nát mặt đất đến không còn một ngọn cỏ nào, biến nơi đây thành tử địa, vậy mà từ ngoài nhìn vào thì nơi đây vẫn đầy những bụi cỏ dại tự do mọc khắp nơi. Ở giữa sơn cốc có một tòa cung điện bằng Thanh ngọc mà không ai nhìn thấy.
Đám cỏ dại ở ranh giới pháp trận bỗng hơi lay động, sau đó có một vết chân xuất hiện, thân ảnh của Đinh Ninh liền đột nhiên hiện ra.
Hắn không hề chọn bất kỳ thanh kiếm nào mà chỉ đi vào nhìn thoáng qua, cho nên ngay cả trong phần chọn kiếm này hắn cũng là người thứ nhất đi ra, vẫn mang danh đứng đầu như cũ.
"Chờ tất cả mọi người đi ra đông đủ thì gọi ta."
Hắn dùng chính Mạt Hoa Tàn Kiếm ở bên người của mình khắc hàng chữ đó trên mặt đất, sau đó lại ngồi xếp bằng, bắt đầu nhắm mắt tu hành.
Qua thời gian mấy chục hơi thở sau, ở không xa phía trước người hắn bỗng lại xuất hiện một vết chân, bóng dáng của một nữ tử cao gầy liền hiện ra trong không khí, đó chính là Tạ Nhu.
Trong mắt Tạ Nhu tràn đầy vẻ kinh ngạc khó có thể miêu tả thành lời.
Sau khi nhìn thấy Đinh Ninh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, lòng nàng liền hơi bình tĩnh lại, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn vào tay phải của mình.
Trong tay nàng có một thanh kiếm đen tuyền.
Thanh kiếm này bất kể là vẻ ngoài hay cách hoàn thiện, hay trọng lượng đều giống như đúc với Huyền Thiết Kiếm được bách luyện(*)- thanh kiếm thường gặp nhất ở Trường Lăng.
(*) Bách luyện: Luyện trăm lần.
Nếu như hiện tại có người đi vào Kiếm cốc này, nhìn thấy thanh kiếm trong tay nàng thì nhất định họ sẽ cảm thấy nàng đã chọn một thanh bình thường nhất.
Thế nhưng ở mũi của thanh kiếm đen này có một loạt những lỗ thủng vô cùng nhỏ.
Giống như Đinh Ninh nói, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào thấy được.
Nàng căn bản không hề biết đây là loại kiếm gì, nhưng đó chính là một trong hai thanh kiếm mà Đinh Ninh đã nhắc nhở đặc biệt với nàng.
Trong biển kiếm đó, thanh kiếm đen tuyền, được chế tạo bình thường nhất như thế lại vô cùng dễ nhận ra, cho nên nàng sau khi liếc nhìn liền tiến lên xác định xem trên mũi kiếm có một loạt lỗ nhỏ như Đinh Ninh bảo hay không, sau đó liền lựa chọn nó mà không hề do dự.
Vì thế nàng chỉ mất rất ít thời gian đã là người thứ hai đi ra từ biển kiếm.
Nàng ngồi xuống nghỉ ngơi bên cạnh Đinh Ninh.
Nhưng chỉ hơn chục hơi thở sau, trong không khí bỗng nhiên có một cỗ khí tức nóng rực.
Trương Nghi đang cầm trong tay một thanh kiếm của Kiếm Lô liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
Trương Nghi lúc này vẫn đang kinh ngạc khó tin, nhưng hắn là kẻ giữ lễ nhất nên vẫn đi về phía Tạ Nhu vừa đứng dậy thi lễ một cái, sau đó mới cẩn thận nhìn quanh người Đinh Ninh.
Hắn thậm chí còn tỉ mỉ dò xét bên trong ống tay áo của Đinh Ninh, sau đó liền nhìn Tạ Nhu với vẻ mặt không thể tin nổi, hỏi: “ Hắn không chọn kiếm sao?”
“Dường như là không.” Tạ Nhu lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “ Lúc ta đi ra thì hắn đã nhập định tu hành.”
Trương Nghi cười khổ một tiếng, hắn vốn là người rất ưa động não nhưng sau khi ở bên cạnh Đinh Ninh thì đã có bao nhiêu sự việc hắn không thể nghĩ ra.
“Đúng là có kiếm của Triệu Kiếm Lô.” Nhìn nửa người của Trương Nghi đang bị ánh kiếm nóng rực nhuộm đỏ, Tạ Nhu không nhịn được mà nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt của Trương Nghi chợt trở nên nặng nề, hắn nhẹ giọng nói: “ Đa số danh kiếm của ba triều Hàn, Triệu, Ngụy đều ở bên trong đó.”
Đúng lúc đó, trên bãi cỏ ở phía sau hắn liền phát ra một âm thanh lạ, lại có người đi ra từ trong pháp trận.
Trương Nghi xoay người lại thì thấy kẻ đi ra là Hà Triều Tịch.
Tay của Hà Triều Tịch xách theo một thanh kiếm rộng bản màu xanh, chuôi kiếm trông hết sức mộc mạc khiến cho người ta có cảm giác trông nó giống với một thanh Trảm Mã trường đao.
“Đây là một thanh Tử Mẫu Kiếm?”
Trương Nghi nhớ tới những lời Đinh Ninh nói liền tò mò hỏi.
Kiếm của vương triều Đại Tần rất ít khi có hình dáng và cấu tạo kỳ lạ, còn giống như Tử Mẫu Kiếm thì hắn chưa từng thấy qua.
Hà Triều Tịch hít sâu một hơi rồi gật đầu, nâng thanh kiếm rộng màu xanh này lên trước mặt Trương Nghi và Tạ Nhu.
“Thanh kiếm nhỏ này để làm gì vậy?”
Trương Nghi cẩn thận nhìn trong chốc lát mới phát hiện ra trên thân của thanh kiếm này có một thanh trường kiếm dài và nhỏ khác, hai đường thẳng trên thân kiếm mà mới nhìn qua tưởng là phù văn thực ra lại chính là hai cái rãnh, Trương Nghi có cảm giác thanh kiếm nhỏ này có thể trượt theo hai cái rãnh này để bay ra khỏi thanh kiếm lớn, nhưng thanh kiếm nhỏ này lại không có chuôi, không thể cầm trên tay được.
Có lẽ nào thanh kiếm nhỏ không chuôi đấy có khả năng trong một thời khắc nào đấy sẽ bắn ra và đả thương địch thủ sao?
Chẳng qua là nếu chỉ như thế thì thanh kiếm kia cũng quá bình thường.
“Rốt cuộc là cái loại Pháp trận quái quỷ gì vậy, ở bên trong muốn thử thế nào cũng không được, đây gọi là thách ngươi chọn được sao?”
Hà Triều Tịch còn chưa mở miệng trả lời thì một tiếng kêu buồn bực đã vang lên từ phía sau lưng hắn.
Tạ Trường Thắng đang cau có liền xuất hiện.
"Nhỏ giọng chút!"
Sợ Tạ Trường Thắng quấy nhiễu đến Đinh Ninh, Tạ Nhu liền thấp giọng quát hắn, sau đó làm mặt lạnh hỏi: “ Tất cả đều không thể thử được sao?”
Tạ Trường Thắng nhìn thấy Đinh Ninh đã đang nhắm mắt tu hành thì cũng sững sờ, sau đó hắn vô thức thấp giọng xuống, nhìn đám người Tạ Nhu, khó hiểu hỏi: “ Lẽ nào các ngươi ở bên trong không hề thử thanh kiếm mình lựa chọn sao?”
Tạ Nhu lắc đầu rồi nhìn sang Trương Nghi và Hà Triều Tịch.
Trương Nghi cũng lắc đầu, tiếp theo hắn, Hà Triều Tịch cũng lắc đầu.
“Coi như là không nghi ngờ gì Đinh Ninh đi… Nhưng các ngươi không có chút hiếu kỳ nào sao?” Tạ Trường Thắng lắc đầu bất đắc dĩ rồi nói tiếp: “ Ở trong đó có thể truyền Chân Nguyên vào những thanh kiếm này nhưng lại không sao phát ra được Kiếm khí, chính vì thế nên không thể nào thử được.”
Tạ Trường Thắng dừng lại một chút rồi bất mãn nói tiếp: “ Ta vốn muốn mang cả hai thanh ra ngoài nhưng trên Kiếm Thai lại viết là tự lấy một thanh, nếu như mang cả hai đi ra chỉ sợ sẽ giống như gian lận trong sòng bạc, là phá vỡ quy củ, có khi lại bị hủy bỏ luôn tư cách tham gia kiếm hội nên đành phải bỏ qua ý nghĩ đó.”
“Ngươi tìm được cả hai thanh kiếm Đinh Ninh nói với ngươi?”
Tạ Nhu nghe được câu nói của Tạ Trường Thắng, ánh mắt nàng liền dừng trên thanh trường kiếm trong tay hắn.
Đây là một thanh kiếm chế tạo rất đúng khuôn phép, là một Tinh Kiếm được làm bằng chất liệu cực kỳ đặc biệt.
Toàn bộ thân kiếm sáng long lanh, lấp lánh như thủy tinh tinh khiết, nhưng bên trong lại có vô số những sợi tơ tự nhiên màu vàng, mà ở phía dưới chuôi kiếm những tia sợi màu vàng đã chạy ra mặt ngoài, hình thành nên một đồ án Tam Túc Kim Thiềm (*).
(*) Tam Túc Kim Thiềm là con cóc vàng ba chân. Đừng nhìn ta, ta cũng không biết đó là loại đồ án gì(Dịch giả)
“Hai thanh kiếm cách nhau không xa, gần như tìm được cùng một lúc.” Tạ Trường Thắng gật đầu đáp.
“Cho nên đứng giữa hai thanh kiếm thì ngươi khó lòng lựa chọn?” Trương Nghi cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn thanh kiếm trong tay Tạ Trường Thắng, tiếp tục hỏi: “ Vậy vì sao ngươi lại chọn thanh kiếm này?”
“Các ngươi chưa từng nhìn thấy qua thanh đoản kiếm màu xanh kia, nếu như là lúc bình thường để thanh đoản kiếm màu xanh và thanh kiếm trong tay ta này trước mặt các ngươi, các ngươi nhất định sẽ chọn thanh đoản kiếm màu xanh. Bởi vì thanh đoản kiếm đó quá mức sắc bén, ngay cả Kiếm khí cũng có thể đả thương người. So sánh với nó thì thanh kiếm này quả thực là quá yếu, dường như có thể bị thanh kiếm kia tùy tiện cắt đứt.” Tạ Trường Thắng ngửa tay trái ra, hướng về phía Trương Nghi, nói tiếp: “ Nếu như không phải là Đinh Ninh nói trước thì chắc chắn ta cũng không chọn thanh kiếm này.”
Trên lòng bàn tay của Tạ Trường Thắng có một vết máu, lúc này máu vẫn còn đang rỉ ra.
“Kiếm khí cũng có thể đả thương người?” Trương Nghi, Hà Triều Tịch và Tạ Nhu cùng hít vào một ngụm khí lạnh.
Tạ Trường Thắng cười lạnh một tiếng rồi nói: “ Bàn tay của ta còn cách mũi kiếm một tấc mà đã bị cắt một vết như vậy.”
“Đó rốt cuộc là thứ kiếm gì?” Tạ Nhu thậm chí không nhịn được mà hơi hoài nghi Tạ Trường Thắng có đang nói thật hay không.
“Tên của kiếm không quan trọng.”
Tạ Trường Thắng chỉ lắc đầu, nhìn Đinh Ninh rồi nói: “ Hiện tại điều khiến ta không hiểu nổi là vì sao Đinh Ninh lại cảm giác được bên trong sẽ có những thanh kiếm như thế tồn tại, lẽ nào hắn đã biết bên trong là biển kiếm đó?”
“Thanh Kiếm đó là Hải Trãi kiếm, dùng một sừng của con Hải Trãi chế thành, xuất xứ từ nước Triệu ngày trước. Nhưng ta cũng không thể nào hiểu được tại sao hắn lại biết bên trong có tồn tại thanh kiếm đó, tại sao hắn lại biết được bên trong có khả năng là biển kiếm như vậy, vì thế nên hắn sẽ phải giải thích cho ta.”
(*) Hải Trãi (Haechi) : Đây là một con vật trong truyền thuyết mà Việt Nam không có, nghe nói nó chính là linh vật của Seoul. Các bạn có thể google chữ獬豸 hoặc là haechi rồi vào phần hình ảnh để xem, trông nó giống con kỳ lân nhưng thực ra không phải là kỳ lân đâu nhé.
Giọng của một nữ tử khác vang lên từ phía sau.
Thế nhưng tất cả mọi người đều biết đó không phải là Nam Cung Thải Thục.
Bởi vì giọng của Nam Cung Thải Thục không thể lạnh lùng, không thể oai phong như thế.
Toàn thân Trương Nghi khẽ rung lên, hắn xoay người lại, chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo xanh xuất hiện trong tầm mắt.
Ngay sau đó, hai mắt của hắn liền cảm thấy đau đớn.
Bởi vì vào lúc này, một nam tử trẻ tuổi, một kẻ mà ngay cả sợi tóc trên đầu cũng phát ra Kiếm khí cũng xuất hiện phía sau thiếu nữ áo xanh.