Kiếm Vương Triều

Bình thường thì thịt mỡ kho tàu và rau luộc thanh đạm chính là sự phối hợp tốt nhất, là đồ ăn thường xuyên xuất hiện nhất trong ba bữa ăn mỗi ngày ở các nhà bình dân của Trường Lăng. Nhất là khi đói bụng, những đồ ăn này cộng với cơm trắng nóng hổi lại càng có thêm một sự hấp dẫn đến khó tả.

Những đồ ăn này tất nhiên là để dành cho những thí sinh tới được đây. Trong căn lều đơn sơ có một bàn gỗ, bên trên mặt bàn có bát đũa sạch sẽ và một chữ vô cùng đơn giản được hợp thành từ những vết kiếm: “Dùng”.

“Vậy cũng coi như không tệ, không cần phải chiến đấu trong cơn đói.” Bụng Hà Triều Tịch sôi to như tiếng sấm, hắn hơi xấu hổ nói.

Khi ở Thanh Đằng Kiếm Viện hắn làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ có quy củ, thời gian ăn ba bữa trong ngày đều luôn luôn chính xác, như vậy mới có thể đảm bảo được hắn luôn ở trong trạng thái tốt nhất để tu hành. Hiện giờ sau khi đã trải qua một ngày một đêm không ăn uống thì chỉ sợ hắn còn bị ảnh hưởng nhiều hơn so với người bình thường.

Trương Nghi và Thẩm Dịch chăm sóc Tiết Vong Hư ở ngõ Ngô Đồng Rụng Lá đã thành thói quen nên hiện tại xới cơm cho mọi người rất tự nhiên và thuần thục, rải thịt kho tàu và rau luộc lên trên bát cơm trắng thơm ngon, lại tinh tế chan thêm một ít nước canh.

Bát đầu tiên làm vậy chính là bởi thói quen khi xới cơm cho Tiết Vong Hư, điều đó lại một lần nữa nhắc nhở cho Trương Nghi nhớ tới sự thật rằng Tiết Vong Hư đã qua đời, khiến vành mắt hắn lập tức lại hơi hoe đỏ.

“Bát cơm này chính là cho động chủ.”

Vì vậy hắn khổ sở cúi đầu xuống, cắm một chiếc đũa vào trong bát cơm đầu tiên rồi đặt ở đầu bàn ăn.

Tạ Trường Thắng không muốn chuyện này trở nên thêm nặng nề, hắn nhìn thoáng qua chén cơm mà Thẩm Dịch đang đưa cho mình, nhìn lớp thịt heo bóng loáng ở phía trên rồi thuận miệng nói: “ Như thế này rất giống với bữa cơm của tử tù trong lao ngục trước khi bị chặt đầu.”

Nam Cung Thải Thục nghe thấy vậy liền bất đắc dĩ nói: “ Ngươi không thể nói đến điều gì may mắn hơn sao?”

"Ăn cơm, ăn cơm."

Hà Triêu Tịch đã đói meo, liền bất chấp hình tượng mà cắm đầu ăn liên tục.

Đinh Ninh cũng bưng một chén cơm lên, nhưng chỉ mới ăn một miếng thì lông mày của hắn đã hơi nhíu lại.

Mùi hương của thức ăn rất thơm, vị cũng không hề có gì lạ nhưng vô số những con tằm nhỏ vô hình bên trong cơ thể hắn đã tự nhiên phản ứng lại, xao động lên.

Cửu Tử Tắm mà hắn tu luyện là công pháp huyền ảo nhất thiên hạ, cảm giác ở bên trong cơ thể còn mạnh hơn rất nhiều lần so với phần lớn những công pháp khác, cho nên trong nháy mắt sau hắn cũng cảm thấy được những luồng khí vô cùng có hại tràn ngập vào trong cơ thể mình.

Hiển nhiên là những thức ăn này đều có vấn đề, bên trong đích thực có ẩn chứa một loại độc tố kỳ lạ nào đó.

Nhưng những đồ ăn do Mân Sơn Kiếm Tông chuẩn bị tại sao lại phải có vấn đề?

Đinh Ninh buông bát đũa xuống, nhìn đám người Hà Triều Tịch đang ăn uống rất ngon lành, lại nghĩ tới Tịnh Lưu Ly vừa xuất hiện khi nãy, ánh mắt liền lóe lên một cái nhưng rồi vẫn tiếp tục trầm tư.

Thịt kho tàu và rau luộc ăn cùng với cơm là món ăn hợp khẩu vị của Hà Triều Tịch nhất, hắn dùng đũa và hai ba cái đã ăn xong một chén cơm, nhanh chóng ăn đến chén thứ ba.

“Sư đệ, đệ cũng ăn nhiều một chút đi.”

Trương Nghi nhìn thấy Đinh Ninh dừng đũa không ăn thì liền cho rằng Đinh Ninh đang khổ sở, hắn liền nuốt một cái, ngừng ăn để nhẹ giọng an ủi Đinh Ninh.

Đinh Ninh nhìn hắn một cái rồi lắc đầu, không hề nói gì.

Trương Nghi lại càng thêm khổ sở, nhất thời cũng cảm thấy khó mà ăn tiếp.

Nhưng đúng lúc này, Đinh Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về một túp lều cạnh đó ở phía ngoài.

Trương Nghi không biết vì sao Đinh Ninh lại làm vậy, hắn cũng vô thức ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của Đinh Ninh, sau đó lập tức cảm thấy kinh hãi.

Cách hắn và Đinh Ninh không đến mấy trượng, bên dưới một mái hiên, chẳng biết từ bao giờ đã có một bóng người màu xanh đang đứng đó.

Đây cũng là một gã nam tử trẻ tuổi mặc bào phục màu xanh ngọc.

So với tên nam tử trẻ tuổi khi nãy đi cùng Tịnh Lưu Ly thì khuôn mặt của tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông đang đứng dưới mái hiên rất gần bọn hắn này vô cùng bình thường, quan trọng nhất là trên người của gã không hề có Kiếm Ý sắc bén gì.

Thậm chí đến giờ hắn còn không cảm thấy được nam tử trẻ tuổi này có bất kỳ khí tức nào của Tu Hành Giả hay không.

Nếu người nam tử này cởi bộ quần áo màu xanh ngọc đại diện cho Mân Sơn Kiếm Tông kia ra thì chỉ sợ nếu gặp được gã trong một ngõ phố nào đó tại Trường Lăng thì hắn sẽ không hề để ý.

Lúc Trương Nghi đang giật mình, ngây người nhìn gã tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông vừa đột nhiên xuất hiện thì đám Tạ Trường Thắng mới phát hiện ra người này đã đến, liền đồng loạt buông bát đũa ở trong tay xuống.

“Vì sao ngươi không ăn?”

Người nam tử mặc áo xanh có khuôn mặt cực kỳ bình phàm kia không hề để ý đến ánh mắt của bọn họ, chỉ nhìn Đinh Ninh và hỏi.

Giọng nói của hắn cũng cực kỳ bình thường, ngữ khí bình thản, không hề có gì đặc biệt.

Đinh Ninh nhìn lại hắn, bình tĩnh nói: “ Không muốn ăn.”

“Vì sao lại không muốn ăn, chẳng nhẽ hương vị của đồ ăn không tốt sao?” Nam tử áo bào xanh hỏi, vô cùng hòa hoãn.

Nam Cung Thải Thục đột nhiên thấy phát lạnh trong lòng, gã nam tử áo xanh này khiến cho người ta cảm thấy hắn như một đầu bếp trong tửu lâu đang hỏi thăm khẩu vị của khách hàng.

Đinh Ninh không trả lời ngay.

“Ta là một người rất biết nấu ăn trong Mân Sơn Kiếm Tông, hơn nữa ta cũng tự thấy bữa cơm ta nấu còn ngon hơn của đa số những quán rượu trong Trường Lăng, quan trọng nhất là rất nhiều năm qua ta không hề tự tay nấu cho người khác ăn.” Nam tử áo bào xanh nhìn bát cơm trước mặt Đinh Ninh, tiếp tục nói.

Khi hắn nói những lời này, ngữ khí vẫn ôn hòa như trước, hoàn toàn giống với đầu bếp của một quán rượu đang thỉnh cầu khách hàng nể mặt hắn chút ít mà động đũa, hương vị của những thức ăn này lại thực sự xuất sắc dị thường, mặc dù cơm đã được hâm nóng rất lâu nhưng độ mềm bên trong vẫn vô cùng phù hợp, hương vị của thịt kho tàu thì không thể tìm ra được bất kỳ một khuyết điểm nhỏ nhặt nào. Tuy vậy, khi nghe được những lời này của hắn, Tạ Trường Thắng liền như liên tưởng đến chuyện gì đáng sợ, sắc mặt bèn hơi xám lại, nhất là Hà Triều Tịch đã nhanh chóng ăn xong ba chén cơm liền có cảm giác dạ dày của mình hơi co thắt.

“Ngài là Cảnh Nhận tiền bối?”

Nam Cung Thải Thục cố nén sự kinh hãi trong lòng, lên tiếng hỏi.

Nam tử áo bào xanh liền khiêm tốn nhìn nàng, vuốt cằm đáp: “ Chính là tại hạ, Cảnh Nhận.”

Hà Triêu Tịch lập tức cảm giác không chỉ dạ dày đang co thắt mà còn có chút buồn nôn.

Đám người Tạ Trường Thắng cũng bắt đầu thấy sợ hãi trong lòng, bởi vì người trước mặt này chính là “Nhân trù” (*) trong truyền thuyết.

(*) Nhân trù: Kẻ nấu người, đại loại là ăn thịt người ấy.

Ngày xưa khi Đại Tần Vương triều còn chiến tranh với Hàn, Triệu, Ngụy, Cảnh Nhận của Mân Sơn Kiếm Tống vẫn còn là một gã đệ tử giống như bọn hắn.

Nhưng dù như vậy thì người đệ tử này của Mân Sơn Kiếm Tông vẫn để lại rất nhiều ghi chép.

Gã đã từng ám sát mấy vị tướng lãnh trọng yếu của Đại Hàn Vương Triều, có một lần gã đã ẩn núp trong doanh trại đóng quân của mấy vạn quân Đại Hàn Vương Triều hơn mười ngày, kết quả là trong quân doanh kia không có một ai phát hiện ra sự hiện diện của gã, đến sau khi gã ám sát thành công rồi rời đi cũng không hề bị người nào phát hiện ra tung tích.

Nhưng ghi chép kinh người nhất có liên quan đến gã là khi đang ở tại một thành trong nước Hàn, gã ngụy trang thành một đầu bếp người Hàn và bị chiêu mộ thành binh lính, vì vậy gã liền nhập quân và trở thành đầu bếp, sau đó gã liền hạ độc giết hơn ngàn người cùng lúc khiến cho danh tướng của Hàn Vương triều lúc bấy giờ là Hàn Tụng vô cùng tức giận, phái ra năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ và mười mấy tu hành giả đuổi giết, bức gã phải tiến về phía cực Bắc nước Hàn, đến một ngọn núi đầy tuyết phủ. Quân Hàn sử dụng hơn ba nghìn bộ binh tinh nhuệ phối hợp với tu hành giả xông vào núi đuổi giết, nhưng kết quả cuối cùng là Cảnh Nhận thì vẫn còn sống nhăn mà ba nghìn bộ binh cùng mười mấy Tu Hành Giải vây giết gã kia thì chết hơn phân nửa.

Bản thân vùng núi phía bắc nước Hàn vốn đã vô cùng ít thứ ăn được, hơn nữa quân Hàn vì muốn cắt đứt nguồn lương thực của Cảnh Nhận nên khi bộ binh đi qua nơi nào là đuổi tận giết tuyệt đến cả động vật nhỏ và cỏ cây ở nơi đó, ngay cả những tiểu đội trước khi lên núi tìm kiếm gã mỗi ngày cũng phải ăn uống no nê, sau đó không hề mang theo bên người bất kỳ đồ ăn gì khác.

Theo một vài ghi chép thì Cảnh Nhận phải dựa vào việc giết và ăn thịt chính địch nhân thì mới còn sống sót.

Trong thời gian chiến tranh thì đây cũng là hành động bất đắc dĩ vì sinh tồn, mặc dù Cảnh Nhận chưa bao giờ mở miệng công nhận điều đó nhưng mọi người vẫn khoác cho gã một cái ngoại hiệu là “Nhân trù.”

Tuy vậy, có thể khẳng định Cảnh Nhận của Mân Sơn Kiếm Tông là một thích khách cực kỳ cường đại, vả lại hắn không chỉ là một kiếm khách mà đồng thời còn là một tông sư về dùng độc.

Nhân vật như vậy tất nhiên là một truyền thuyết có thật đối với những hậu bối Trường Lăng này.

Tạ Trường Thắng hoàn toàn không ngờ đến, ở thời khắc này, vào tại chỗ này mà hắn lại có thể gặp được một nhân vật trong truyền thuyết như vậy.

“Hợp khẩu vị hay không không quan hệ.”

Nhưng Đinh Ninh vẫn bình tĩnh như trước, hắn lắc đầu nói.

“Vậy thì ngươi cũng phải ăn một bát.”

Cảnh Nhận lắc đầu như có chút bất đắc dĩ, sau đó gã nói: “ Bởi vì trong thức ăn này có độc.”

Sắc mặt của cả đám Trương Nghi và Tạ Trường Thắng đều thay đổi triệt để.

Chính miệng nói cho người ta biết là có độc mà lại còn bắt ăn, đây là ý gì?

Chẳng lẽ đây là người của Hoàng Hậu, tại Mân Sơn Kiếm Tông cũng có thể một tay che trời hay sao?

Nhưng đúng lúc đó, Cảnh Nhận lại khiêm tốn nói rõ: “ Bởi vì đây là quy tắc của kiếm hội… Vốn dĩ ta không cần phải nói rõ thế này, bởi vì ta cho rằng mình hạ độc tu hành giả dưới Thất cảnh thì họ căn bản không thể nào nhận ra, ta cũng vô cùng tự tin vào hương vị cũng như cách phối hợp đồ ăn của mình, nhưng ta thật không ngờ là có người nhịn đói cả một ngày một đêm mà vẫn còn không muốn ăn đồ ăn của ta làm.”

Nói xong những lời này, gã lại lắc đầu, có chút rầu rĩ than: “ Đây rốt cuộc là đạo lý gì chứ!”

Đám người Tạ Trường Thắng im lặng.

Bọn họ đều cảm thấy Cảnh Nhận nói những lời này hẳn là để thuyết phục bọn họ, bởi vì hạ độc là quy tắc của kiếm hội… Để cho bọn họ trúng độc? Đây là loại đạo lý gì?

“Đây không phải thuốc độc bình thường.”

Cảnh Nhận nhìn lướt qua tất cả mọi người rồi chậm rãi giải thích: “ Đây là Thất Diệp Tán, một loại độc của Đại Ngụy ngày xưa. Thất Diệp Tán có dược lực rất kỳ lạ, sau khi tu hành giả bình thường trúng độc thì căn bản không có bất cứ phản ứng gì, nhưng khi động thủ với người khác làm Chân Nguyên vận chuyển kịch liệt lên thì dược lực của Thất Diệp Tán sẽ ảnh hưởng đến khí huyết và nội tạng trong cơ thể, không chỉ làm cho người ta có cảm giác thống khổ vô cùng mà còn có thể làm mất đi nhiều chức năng trong cơ thể, giống như là chính thức bị trúng phải một loại kịch độc khác hoặc là bị trọng thương vậy. Cho nên Thất Diệp Tán này còn có một biệt danh khác là Thất Thành Tán, ý nói khi trúng loại độc này thì tu hành giả chỉ có thể sử dụng tối đa bảy phần lực lượng của bản thân để ra tay, nếu dùng quá số đó thì thân thể liền không chịu nổi.

“Đây là loại đạo lý gì?”

Tạ Trường Thắng cuối cùng cũng nhịn không được mà kêu lên, nghĩ đến việc trong người mình đã có loại chất độc này liền xanh mặt nói: “ Đây là quy tắc biến thái gì của kiếm hội vậy!”

“Quy tắc này cũng không phải do ta đặt ra, nhưng ta rất đồng ý với đạo lý trong đó.”

Cảnh Nhận không thèm để ý đến hắn, mỉm cười nói: “ Phần lớn những lần chiến đấu mà một gã tu hành giả phải trải qua trong đời chỉ sợ đều diễn ra khi trạng thái của hắn không phải là tốt nhất, thậm chí nhiều khi còn phải chiến đấu trong lúc bị thương, cho nên chiến đấu dưới loại trạng thái này mới thật sự là có ý nghĩa. Vả lại khống chế Chân Nguyên của mình, khống chế thân thể của mình, làm thế nào tiết kiệm được thêm Chân Nguyên, cái đó gọi là thu phóng tự nhiên. Nếu ngay cả việc cảm nhận thương thế của cơ thể, ngay cả việc sử dụng vài phần năng lực của mình, dưới tình huống bị thương cố hết sức để kéo dài thời gian chiến đấu, cố hết sức để phát huy chiến lực của mình mà còn không làm được thì không xứng được làm đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông chúng ta, thậm chí được tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông học tập thôi cũng không xứng.

“Bởi vì Mân Sơn Kiếm Tông chúng ta muốn loại Kiếm Sư có thể chiến đấu thực thụ, có thể thực sự giết người chứ không phải loại kiếm sư chỉ biết dùng kiếm chiêu để múa may.” Nói đến câu này, trên mặt Cảnh Nhận mới hơi xuất hiện chút kiêu ngạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui