Kiếm Vương Triều

của Triệu Kiếm Lô phối hợp với kiếm thức trong Mặc Viên Tàn Quyển lại có thể sinh ra đột biến kỳ lạ như vậy, thực tế có rất nhiều người đều biết rằng nếu như cảnh giới tu vi của mình không vượt xa Trương Nghi bây giờ thì bản thân cũng rất khó tiếp được một kiếm kia của hắn.

Biểu hiện của Trương Nghi khiến cho nét mặt của những sư trưởng này đều biến hóa. Hoàng Chân Vệ nhìn thấy điều đó liền có chút cảm khái mà lắc đầu nhè nhẹ.

Trong mỗi lần Mân Sơn Kiếm Hội đều xuất hiện những biến số rất lớn, nhưng lần Mân Sơn Kiếm Hội này Đinh Ninh đứng đầu hết cửa này đến cửa khác, kẻ đứng đầu trên Tài Tuấn Sách là Liệt Huỳnh Hoằng thì chưa đến màn thi kiếm cuối cùng đã bị loại, cộng thêm cả biểu hiện của Trương Nghi lúc này nữa thì biến số của lần Mân Sơn Kiếm Hội này đã vượt xa những lần trước đó rồi.

“Tại sao Trương Nghi không giết hết vài con dị trùng còn lại này?”

Đúng lúc này, thanh âm lạnh lùng, trong trẻo của Phan Nhược Diệp liền truyền vào tai của Hoàng Chân Vệ: “Cứ mãi bị đám dị trùng này đuổi theo như vậy thì càng bị hao tổn khí lực chứ.”

Hoàng Chân Vệ quay đầu nhìn bà, ôn hòa giải thích: “Chắc là Trương Nghi phỏng đoán rằng giữa những đàn dị trùng này với nhau có một ranh giới riêng, những đàn dị trùng khác khi đánh hơi thấy khí tức của đàn này thì sẽ không đến nữa. Nhìn tình hình trước mắt thì có vẻ như hắn đã đoán rất đúng.”

“Cho nên hắn cố ý để lại vài con dị trùng đuổi theo mình, như vậy hắn có thể thông qua cửa này mà không gặp vấn đề gì.” Phan Nhược Diệp nhìn thân hình đang lẩn khuất trong biển bụi gai của Trương Nghi, lại nhìn thẳng vào trong ánh mắt của Hoàng Chân Vệ rồi nói: “Trước đó ngươi luôn rất tán thưởng Trương Nghi, vậy mà khi hắn và Từ Liên Hoa bị những thứ dị trùng này vây quanh ngươi lại không có chút lo lắng nào, chẳng lẽ ngươi đã sớm biết hắn có thể dễ dàng thông qua cửa này sao?”

Hoàng Chân Vệ hơi ngẩn ra, chợt lắc đầu: “Tuệ nhãn của Phan Cung chủ như điện, chỉ là ngay khi hắn lựa chọn cõng Từ Liên Hoa đi cùng thì ta đã có ý buông lỏng, những chuyện phía sau không còn quan hệ nữa.”

Phan Nhược Diệp hơi nhíu mày, bà không hiểu rõ ý của Hoàng Chân Vệ.

“Trương Nghi có phong thái của quân tử chân chính, ở trong mắt nhiều người thì điều đó rất tệ và không hợp nhãn, họ cho rằng hắn không quyết đoán, làm việc không phân biệt được nặng nhẹ, nhưng có lẽ Phan Cung chủ cũng rõ rằng tất nhiên sẽ có một vài người lại thực sự ưa thích loại tính tình này.”

Hoàng Chân Vệ chậm rãi, ôn hòa nói: “ Đường này không đi thì đi đường khác, thực tế không phải mỗi tu hành giả đều cần trở thành một tướng lãnh xông pha chiến trận, có không ít người hy vọng có thể dùng được loại quân tử chân chính như Trương Nghi, lương thiện mà trung thực, không có nguy cơ gì. Vậy nên ta mới cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì ta có thể khẳng định dù cho Trương Nghi cuối cùng không thể tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông tu hành thì rồi hắn cũng được người có tầm nhìn chọn lựa, sau này tất nhiên sẽ có những tao ngộ tốt.”

Hoàng Chân Vệ dừng một chút rồi nhẹ giọng bổ sung: “Kết quả của Mân Sơn Kiếm Hội tất nhiên là quan trọng, nhưng tất cả mọi người trong Trường Lăng đều đang nhìn vào kiếm hội này, nếu ví các thí sinh như bảo thạch thì lần kiếm hội này cũng chẳng khác gì một quá trình lựa chọn ra những viên ngọc sáng, điều đó cũng vô cùng quan trọng.”

***

Ánh mắt của Đạm Thai Quan Kiếm không chỉ chăm chăm nhìn vào Trương Nghi và Từ Liên Hoa như những sư trưởng ở trên sườn núi.

Bởi vì gã phải đảm bảo việc mình có thể kịp thời xuất hiện ở bất cứ chỗ nào trong biển bụi gai kia, cho nên gã cần phải phát hiện sớm những chuyện ngoài ý muốn hơn tất cả những người khác.

Lúc này khi người đầu tiên vượt qua biển bụi gai là Đinh Ninh đã qua được đến hơn hai canh giờ, nhưng bởi vì cửa ải này rất khó khăn, những người còn lại không ai có thể buộc Thanh Diệu Ngâm phải xuất hiện giống như Đinh Ninh cho nên đến lúc này, vẫn chưa có người thứ hai qua cửa.

Khoảng cách của tất cả các thí sinh trong biển bụi gai với cửa ra đều rất xa, nhưng trong ánh mắt của Đạm Thai Quan Kiếm lúc này thì kẻ vượt qua thứ hai đã xuất hiện.

Đó là một thiếu niên dáng người nhỏ gầy, trên người mặc áo bào lụa màu đen.

Lúc này thì chí ít cũng có hơn chục thí sinh đang ở gần cửa ra hơn gã thiếu niên này, trong đó mấy người thậm chí còn gần hơn đến một nửa khoảng cách.

Nhưng Đạm Thai Quan Kiếm lại khẳng định thiếu niên áo đen này chính là kẻ thứ hai qua cửa.

Bởi vì tên áo đen này giống với Trương Nghi, trên người không có mấy vết thương.

Hắn cũng đi đường thủy giống như Tạ Trường Thắng, dọc theo con suối quanh co uốn lượn mà tiến về phía trước cho nên đường đi cũng ngắn hơn, nhưng hắn lại không hề bị những con chuột biến dị màu đen kia tập kích.

Lúc này đây, trong mắt của Đạm Thai Quan Kiếm thì trên người hắn như mang theo một loại lực lượng quỷ dị, khiến cho tất cả những dị trùng trong biển bụi gai này thi nhau tránh né, không dám lại gần.

Vậy nên cửa ải này đối với tên thiếu niên áo đen tựa như hoàn toàn không tồn tại, hắn chỉ tiêu sái và lặng yên mà đi qua. Thứ duy nhất gây khó dễ cho hắn cũng chỉ là pháp trận bên trong biển bụi gai.

Lông mày của Đạm Thai Quan Kiếm từ từ nhăn lại.

Gã có chút không hiểu.

Một khắc sau, thân thể của gã đã biến mất trên sườn núi, rơi vào một chỗ bên trong biển bụi gai.

Hắn dừng chân trước một nơi ở đơn sơ thấp bé được dựng lên tùy tiện bằng những bụi gai đan xen vào nhau, bởi vì những bụi gai này đều còn sống cho nên nơi ở này không những trông thô kệch hết sức mà còn như hòa lẫn vào biển bụi gai màu đỏ thẫm, trở thành một thể thống nhất với nó.

“Thanh sư đệ.”

Đôi chân vừa dừng lại, Đạm Thai Quan Kiếm liền kêu lên một tiếng với bóng dáng đang ngồi trong chỗ ở này.

Bóng dáng đó tất nhiên là chủ nhân của biển bụi gai này, Thanh Diệu Ngâm.

Nhiều năm không gặp, khi cấm địa này được mở ra với Đạm Thai Quan Kiếm thì huynh đệ mới lại được nhìn thấy nhau nên gã cũng có nhiều hoài niệm.

Nhưng đáp lại câu thăm hỏi ân cần này của Đạm Thai Quan Kiếm lại là một tiếng quát khẽ dữ dằn.

Đồng tử của Đạm Thai Quan Kiếm hơi co lại.

Hắn phát hiện ra Thanh Diệu Ngâm mặc áo bào xanh cũ nát đang ngồi cạnh một con thú con màu trắng.

Con thú con đó trông rất giống với một con sư tử nhỏ lông trắng như tuyết, nhưng trên thế gian tuyệt đối không thể có bất kỳ loại sư tử nhỏ nào đáng sợ như vậy.

Bởi vì trước khi Thanh Diệu Ngâm phát ra tiếng quát khẽ dữ dằn kia, con thú con vốn đang lười biếng và ngoan ngoãn, thậm chí nằm yên không nhúc nhích giống như vật chết này đã đột nhiên đứng dậy, hơn mười luồng Nguyên Khí màu trắng liền mạnh mẽ tuôn ra từ bộ lông trắng như tuyết của nó, lan tỏa vào trong không khí xung quanh.

Tiếng quát dữ dằn của Thanh Diệu Ngâm chính là để bảo nó ngưng ngay động tác kế tiếp lại, nó cũng dừng hành động lại rất chính xác theo lệnh của hắn, nhưng đôi tròng mắt xanh đang xoay tròn vẫn liếc nhìn Đạm Thai Quan Kiếm với vẻ bất thiện. Nó lại nằm xuống đất một lần nữa, Nguyên khí màu trắng tỏa ra từ thân mình liền nhanh chóng biến mất.

Nhưng chỉ một chớp mắt sau, những tiếng rắc rắc liền vang lên đồng thời, chỗ ở đơn sơ nhỏ bé này liền như bị người ta chém từ trong ra ngoài vô số kiếm trong nháy mắt, từng đám bụi gai liền đứt lìa thành mảnh vụn, rơi rụng lả tả, khi vừa chạm đất liền lập tức đóng băng.

Râu tóc của Thanh Diệu Ngâm liền trở nên trắng xóa, áo bào xanh trên người cũng đọng đầy sương trắng.

Hàn khí được khuếch tán ra tất nhiên không đủ để tạo thành uy hiếp với Đạm Thai Quan Kiếm, trên người gã tự nhiên phóng xuất ra vô số những Kiếm Ý li ti ngăn chặn những Thiên Địa Nguyên Khí băng hàn này lại ở bên ngoài, nhưng trong nháy mắt này một hình ảnh kỳ lạ liền được tạo ra: một lớp băng mỏng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh vô cùng được hình thành bao quanh Đạm Thai Quan Kiếm, rồi trong nháy mắt sau nó liền bị vỡ vụn thành vô số mảnh, rơi rụng lả tả ra ngoài.

“Đó là thứ gì?”

Đạm Thai Quan Kiếm khiếp sợ nhìn con sư tử nhỏ màu trắng như tuyết bên cạnh Thanh Diệu Ngâm rồi hỏi.

Nhìn thấy tất cả đồ vật trong phòng đều đã vỡ vụn nhưng Thanh Diệu Ngâm vẫn chẳng hề biểu lộ sự tiếc nuối hay khó chịu gì, nhưng dù sao đây cũng là sư huynh của hắn, cho nên hắn liền gật đầu làm lễ rồi đáp: “Ấu thú của Tuyết Kỳ Lân, hoặc có thể nói tương lai nó sẽ biến thành ấu thú của Tuyết Kỳ Lân.”

Thân thể của Đạm Thai Quan Kiếm khẽ chấn động, hô hấp hơi ngừng lại. Gã đã bắt đầu hiểu vì sao Thanh Diệu Ngâm lại phải tạo ra nhiều đàn Hoàng Trùng có thể ngưng tụ Nguyên Khí băng hàn bên trong cái biển bụi gai này như vậy. Gã khiếp sợ và kính nể nhìn tên sư đệ này của mình, áy náy nói: “Thật là có lỗi, không ngờ là sau bao nhiêu năm mới gặp mặt một lần mà ta vừa tới đã hủy đi chỗ ở của sư đệ như vậy.”

“Chẳng lẽ giữa chúng ta mà còn phải nói nhảm như vậy sao?” Lông mày của Thanh Diệu Ngâm nhăn tít lại, hắn kiên nhẫn hỏi: “Sư huynh vội vã đến gặp đệ có phải là vì phát hiện ra điều gì bất thường?”

“Có một tên đang đi trong cái biển bụi gai này của ngươi, mà những dị trùng do ngươi nuôi dưỡng kia tự nhiên đều lảng tránh, ta có thể khẳng định chắc chắn rằng tu vi của tên thiếu niên đó không cao đến mức khiến cho những con dị trùng kia phải sợ hãi.” Đạm Thai Quan Kiếm nhìn Thanh Diệu Ngâm rồi hỏi: “Vì sao lại thế?”

Thanh Diệu Ngâm tựa như cảm thấy vấn đề này quá ư là đơn giản, chưa cần suy nghĩ đã thuận miệng đáp: “Dược Nhân.”

Đạm Thai Quan Kiếm hơi ngẩn người: “Dược Nhân?”

Thanh Diệu Ngâm nhìn hắn một cái: “ Trong cơ thể có ẩn chứa một dược vật đáng sợ, đó chính là Dược Nhân.”

Đạm Thai Quan Kiếm có chút phản ứng lại, nhưng vẫn hoang mang khó hiểu mà hỏi: “Chỉ phục dụng (*) một ít dược vật mà đã có thể đối phó được với những con dị trùng này, cửa ải này có quá đơn giản với những người giỏi về dùng dược không?

(*) phục dụng: Uống vào, ăn vào.

Thanh Diệu Ngâm lắc đầu, có chút nhịn không được mà trào phúng: “Nếu là như vậy thì Tịnh Lưu Ly đã không bố trí như thế này. Muốn nuôi dưỡng những loại dị thú này cũng cần dùng không ít loại dược vật mạnh mẽ, thế nên nếu là loại dược vật mà tu hành giả bình thường có thể chịu đựng nổi thì sao có thể khiến cho những dị thú này sợ hãi chứ?

Ánh mắt của Đạm Thai Quan Kiếm lóe lên dữ dội, nhưng Thanh Diệu Ngâm không muốn phí thêm thời gian, liền nói thẳng: “ Bản thân Dược Nhân chính là thuốc, hắn chỉ là người được dùng để vận chuyển dược vật, huynh có thể xem hắn như một người đã chết mang theo đan dược.”

Đạm Thai Quan Kiếm hít sâu một hơi.

Trong thế gian này, người đứng đầu về dùng dược trong Mân Sơn Kiếm Tông tất nhiên là Cảnh Nhận – kẻ có ngoại hiệu là Nhân trù. Nhưng gã vô cùng hiểu rõ rằng Cảnh Nhận chỉ lợi hại trong việc dùng độc giết người, chứ đối với phương diện nghiên cứu dược lý thì trong toàn bộ Đại Tần Vương Triều chỉ sợ cũng không có ai hơn được Thanh Diệu Ngâm.

Cho nên phán đoán của Thanh Diệu Ngâm là không có vấn đề.

“Tử sĩ?” Hắn trầm mặc một lúc rồi nhìn Thanh Diệu Ngâm, hỏi.

Thanh Diệu Ngâm không đáp mà chỉ dứt khoát gật đầu một cái.

Đạm Thai Quan Kiếm lại một lần nữa trầm tư.

Gã không nhận ra người thiếu niên áo đen này.

Điều đó ít nhất cũng cho thấy thiếu niên áo đen này không hề nổi danh, thực sự không thuộc nhóm đầu trên Tài Tuấn Sách.

Bất kể người thiếu niên áo đen này là tử sĩ của phe nào thì việc hắn có thể thông qua được những khảo nghiệm trước đó để tiến vào nơi này cũng đủ cho thấy thiên phú tu hành của hắn rất cao.

Cho nên gã tự nhiên cảm thấy rất thương tiếc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui