Kiếm Vương Triều

Diệp Tránh Nam nhìn Đinh Ninh đã nhắm mắt lại, y cảm thấy mình khó có thể thuyết phục được hắn.

"Ta không biết ngươi vì cái gì mà còn do dự, nếu ta là kẻ quá kiêu căng ngạo mạn thì tuyệt đối không có khả năng nói muốn đoạt hạng nhất liền có thể chiếm giữ được vị trí ấy từ đầu cho tới giờ. Ta thật không rõ, chuyện này ta nhất định có thể làm được, vì sao lại phí đi một mạng người nhỉ?”

Đinh Ninh nhắm mắt, mệt mỏi nói ra một câu, sau đó liền gục đầu xuống, hơi thở nhanh chóng trở nên đều đều, tự nhiên. Hắn dựa người vào cột gỗ, như là đã ngủ say.

Diệp Tránh Nam nhìn Đinh Ninh đã ngủ say, sau một lúc trầm mặc, mặt y nhăn nhó nói: “Người không hiểu là ta… Nếu là người khác thì dù có nắm giữ khả năng thắng chắc cũng sẽ quyết định không từ chối quả chín đã đưa đến tận cửa, nhất định không cự tuyệt thêm một phần bảo đảm.”

Dù là phú thương giàu bằng một nước thì cũng sẽ không ngại tiền tài trong nhà mình nhiều thêm. Đây là đạo lý đúng ở mọi nơi mọi lúc, huống hồ trong mắt Diệp Tránh Nam, có lẽ Đinh Ninh rất cần một phần bảo đảm này.

Y hoàn toàn không thể giải thích vì sao. Một lát sau y bắt đầu cân nhắc đến vấn đề sinh tử của mình.

Y không sợ chết, nhưng không thể chết một cách vô dụng.

Lúc này, bốn phía quanh túp lều đơn sơ yên tĩnh không một bóng người. Nhưng đây là bên trong kiếm hội, nếu hắn muốn sử dụng biện pháp nào đó mạnh mẽ, bức bách Đinh Nhinh làm chuyện gì đó, nhất định sẽ có cường giả của Mân Sơn Kiếm Tông xuất hiện ngay trước mặt. Huống hồ nếu thật sự cô đọng ra Huyết Dược để sử dụng thì đó cũng là lúc hắn sắp chết.

Nếu như có thể chính thức trở thành tử sĩ, trong lòng Diệp Tránh Nam tự nhiên có thể sinh ra dũng khí để đánh cược với tính mệnh.

Hắn muốn đánh cuộc một lần, quyết tâm cô đọng ra Hắc Long Mộc Huyết Dược. Sau đó đặt viên Huyết Dược này trước người Đinh Ninh. Đánh cược rằng sau khi y chết, có thể Đinh Ninh sẽ nhặt viên Huyết Dược này lên.

Nhưng vào lúc này, y cảm nhận được một ánh mắt khác thường.

Y cúi đầu xuống, nhìn trên mặt đất cạnh người Đinh Ninh có một con Huyền Sương Trùng màu đỏ thẫm.

Một lần nữa từ chỗ sâu trong đáy mắt Diệp Tránh Nam lóe lên một tin khó tin.

Trong biển bụi gai, y không chịu nhiều công kích của Huyền Sương Trùng. Lúc bắt đầu kiếm hội, Đinh Ninh không mang theo con trùng nào lớn như vậy, cho nên con trùng đỏ thẫm này hẳn là Đinh Ninh đoạt được trong biển bụi gai khi nãy.

Trong thời gian ngắn ngủi, đương nhiên Huyền Sương Trùng sẽ không phục tùng. Nhưng lúc này, y có thể cảm giác được con Huyền Sương Trùng này đang tỏ ra sợ hãi đối với Đinh Ninh… Một sự sợ hãi âm thầm, cho dù sau khi Đinh Ninh ngủ say, nó cũng không dám chạy trốn, cứ như vậy nằm bên cạnh hắn mà sợ hãi.

Diệp Tránh Nam nhìn Huyền Sương Trùng một lúc, lại tiếp tục trầm mặc, sau đó y thay đổi quyết định.

Trong cơ thể y, chân nguyên lần nữa không ngừng đẩy dược khí và khí huyết chảy về phía lòng bàn tay. Dược khí trên tay Diệp Tránh Nam càng lúc càng nồng đặc, trông không giống như lửa đen mà giống như là một dòng dầu đen bắt đầu chuyển động.

Bên trong dầu đen có vài giọt máu đỏ tươi, trông như từng viên bảo thạch màu hồng thoáng hiện rồi biến mất trong chớp mắt, nhanh chóng hóa thành tinh thể màu đen rất nhỏ.

Tại vị trí ở giữa dòng dầu đen, dược khí bắt đầu khởi động, chất thuốc lỏng óng ánh màu đen từ từ đứng lên không theo quy tắc nào.

So với giấy, khuôn mặt Diệp Tránh Nam còn muốn tái nhợt hơn.

Mặc dù quá trình này y đã được miêu tả, xem qua vô số lần nhưng chỉ khi tự mình trải qua, y mới biết để làm được như thế phải khó khăn bực nào.

Diệp Tránh Nam không cách nào đứng vững, y rất nhanh ngã ngồi xuống đất. Bởi vì quá suy yếu nên cơ thể y bắt đầu nóng lên, mồ hôi trên người túa ra mỗi lúc một nhiều. Lỗ chân lông trên da thịt y không hề có khí thoát ra nhưng mỗi giọt mồ hôi lại óng ánh dị thường, làm cả người hắn giống như một con suối trong đang chảy xuôi.

Thời gian càng trôi qua, ý thức của y càng mơ hồ, khi Diệp Tránh Nam cảm thấy thân thể mình tựa hồ như sắp rơi xuống vực sâu, y khẽ kêu lên một tiếng thê lương, chân nguyên còn lại trong cơ thể từ lòng bàn tay ào ào tuôn ra.

“Oành” một tiếng vang dội, chân nguyên tuôn ra nhưng dường như chưa kịp giữ lại dược khí màu đen, vô số tia khí màu đen từ lòng bàn tay Diệp Tránh Nam thoát ra, trông như một đóa hoa cúc tím cực lớn chợt nở rộ.

Thân thể Diệp Tránh Nam vô lực ngã về phía trước. Trong nháy mắt trước khi ngất đi, lòng bàn tay y đang nắm chặt liền mở ra, bên trong ngưng kết một viên thuốc nhỏ dài đen óng ánh, nhanh chóng bỏ viên thuốc vào miệng.

Viên thuốc óng ánh trôi xuống cổ phát ra một vang nhỏ, thân thể Diệp Tránh Nam hôn mê nằm trên mặt đất không ngừng run lên. Da thịt đã trắng bệt như tờ giấy nhanh chóng tiết ra một lớp bùn máu màu đen, mỗi lúc một nhiều, như là muốn hình thành một lớp vảy rồng màu đen vậy.

Một đạo kiếm ý kinh người phá không hạ xuống, ngay lúc chạm đến mặt đất liền biến mất. Gió nhẹ thổi qua làm lay động những sợi tóc của Đinh Ninh, thân ảnh Đàm Thai Quan Kiếm xuất hiện bên cạnh Diệp Tránh Nam.

Giống như quang ảnh giao nhau, lúc thân ảnh Đàm Thai Quan Kiếm hạ xuống cạnh Diệp Tránh Nam, Cảnh Nhận cũng đã xuất hiện ngay chỗ đó.

“Bây giờ xử lý sao?”

Ánh mắt Đàm Thai Quan Kiếm ngưng trọng nhìn Diệp Tránh Nam đang không ngừng run rẩy, hốc mắt y bị một lớp bùn máu màu đen bao phủ, hỏi.

Cảnh Nhận hơi nhíu mày, gã không trả lời mà bình thản hỏi lại: “Muốn cứu hay không cứu?”

Lập tức lông mày Đàm Thai Quan Kiếm nhăn thật sâu, hắn biết rõ sở dĩ Cảnh Nhận hỏi câu này vì nếu cứu, Mân Sơn Kiếm Tông nhất định phải trả một cái giá rất lớn.

"Phải cứu."

Nhưng hắn không có chút nào chần chờ, nhanh chóng gật đầu, nghiêm túc nói: “Cũng không phải chỉ vì quy củ của Mân Sơn Kiếm Tông ta.”

Cảnh Nhận khẽ vuốt cằm, nhìn Đàm Thai Quan Kiếm nói: "Một mình ta không làm được."

Đàm Thai Quan Kiếm không nói nhiều lời, một cỗ nguyên khí nhu hòa từ tay áo hắn tuôn ra, cuốn lên thân thể Diệp Tránh Nam.

Lúc chuẩn bị rời khi, đột nhiên hắn nhớ ra chuyện gì, quay đầu trịnh trọng nói với Cảnh Nhận: "Thanh sư đệ đang nuôi một ấu thú, đợi thêm một thời gian nữa, chưa đến lúc thì không nên quấy nhiễu hắn."

Cảnh Nhận hơi ngẩn ra, nghĩ thầm không biết Thanh Diệu Ngâm đang nuôi dưỡng thứ gì mà Đàm Thai Quan Kiếm lại trịnh trọng thông báo như vậy.

“May mà ngươi nghĩ ra được biện pháp này.”

Trước khi rời đi, Cảnh Nhận quay đầu nhìn Đinh Ninh, nhẹ giọng cảm thán nói: “Ta đã thấy vô số tu hành giả nhưng chưa từng thấy đám người nào như vậy."

Nói xong câu này, thân ảnh của gã, Đàm Thai Quan Kiếm và Diệp Tránh Nam liền biến mất khỏi mặt trước của túp lều.

Hơi thở của Đinh Ninh vẫn đều đặn như trước, lúc Cảnh Nhận nhìn mình, bề ngoài hắn vẫn ở trong trạng thái ngồi ngủ nhưng chỉ khi thân ảnh đám người Đàm Thai Quan Kiếm biến mất, hắn mới chính thức an tâm, thực sự chìm vào giấc ngủ.

***

Lúc Đinh Ninh thực sự bắt đầu lâm tình trạng ngủ say, Phù Tô đứng trước một tòa điện của Mân Sơn Kiếm Tông đang cúi đầu chờ đợi.

Tất cả kiến trúc của Mân Sơn Kiếm Tông đều dùng đá xanh để xây dựng, nhưng màu của cung điện này lại là màu vàng óng ánh.

Bởi vì tòa điện này là hành cung của hoàng đế Đại Tần.

Mặc dù Mân Sơn Kiếm Tông cao ngạo nhưng cũng phải thần phục trước bậc đế vương mạnh nhất trong thiên hạ, biểu lộ ra sự tôn kính thật sự.

Cửa điện hé mở, một lão nhân đi ra.

Lão nhân mỉm cười nhìn Phù Tô, hai tay lão đút vào trong tay áo. Chỉ nhìn qua trang phục màu trắng bằng gấm, người khác không cách nào liên tưởng lão với hình ảnh một trong hai vị Thừa tướng của vương triều Đại Tần.

Phía sau lão, ánh sáng thần diệu mà tinh tế từ cung điện chiếu ra, giống như có rất nhiều ngôi sao lóe sáng, mang theo một cỗ khí tức uy nghiêm, chí cao giáng xuống. Cửa điện mở hoàn toàn, Nguyên Vũ Hoàng đế mặc trang phục bình thường hàng ngày lướt qua chỗ lão nhân, xuất hiện trước mặt Phù Tô.

Nguyên Vũ Hoàng đế lắc đầu, phất tay, ý bảo Phù Tô không cần đa lễ, ôn hòa hỏi: “Ngươi cố ý tới tìm ta là muốn xin tha cho thiếu niên Bạch Dương Động kia?"

Nghe phụ vương nói thẳng mục đích đến gặp của mình, Phù Tô lập tức khẩn trương, vốn những lời gã cân nhắc hồi lâu nhưng giờ lại thấy khó có thể mở lời. Gã cúi đầu thấp xuống, sau một lúc do dự, cảm thấy có nói nhiều cũng bằng thừa, Phù Tô mở miệng, ngập ngừng nói: “Phụ vương, hắn là bằng hữu của con.”

Nguyên Vũ Hoàng đế cười, sau đó chợt im bặt, nhìn gã lắc đầu, nói: “Quả nhân hiểu rõ ý của ngươi, nhưng ngươi và hắn chắc chắn không thể thành bằng hữu.”

Thân thể Phù Tô cứng đờ, đến hơi thở cũng dừng lại.

Nguyên Vũ Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn đám mây trôi ngang sườn núi phía xa, chậm rãi nói: "Năm xưa, quả nhân gặp ‘người đó’ rồi trở thành bằng hữu tốt. Lúc này, quả nhân chưa trở thành Thái tử, cả hai gặp gỡ nhau rồi, tình cảm nồng đậm. Thế nên chỉ cần 'người đó' không làm bậy quá trớn thì quả nhân vẫn sẽ cho phép hắn càn quấy. Cho dù là những năm quả nhân sắp đăng cơ, quyền hành thực tế đã nắm trong tay thì cũng thế cả."

Nghe được những lời này, thần sắc trên mặt Phù Tô trở nên nhợt nhạt, trong lòng khiếp sợ bất an, mắt hiện lên vẻ khó tin.

"Ngươi cũng biết nếu là trước đây thì những lời này quả nhân không có khả năng nói với ngươi."

Nguyên Vũ Hoàng đế nhìn Phù Tô, nói: “Có điều bây giờ ngươi đã là Thái tử Đại Tần, có một số đạo lý ngươi nên nhớ cho kỹ. Thiếu niên này hành sự liều lĩnh, quật cường, nếu như ngươi và hắn trở thành bạn bè, lại hơi dung túng, tương lai liền có thể tạo thành sóng gió to hơn. Quả nhân có thể cho phép một số tu hành giả hồ đồ nhưng tuyệt đối không cho ngươi đi vào vết xe đổ ấy. Hơn nữa, ngươi phải cố gắng nhớ kỹ, trước giờ ý kiến của quả nhân và mẫu hậu ngươi đều giống nhau. Ngươi sợ mẫu hậu không đồng ý nên đến chỗ này tìm quả nhân, cảm thấy có thể ta sẽ đặc biệt khai ân, suy nghĩ này hoàn toàn sai lầm.”

Nhìn thấy đầu Phù Tô càng cúi thấp hơn, thân thể gã cũng khẽ run, thanh âm Nguyên Vũ Hoàng đế trở nên ôn hòa đi một chút: “Có điều hôm nay ngươi mở miệng xin tha cho hắn, chỉ cần ngươi nhớ kỹ những lời và đạo lý hôm nay quả nhân nói, quả nhân có thể cho hắn một chút cơ hội.”

Phù Tô cảm động đến cực điểm, lập tức quỳ sát xuống.

“Ngươi xem hắn là bằng hữu, nhưng để qua việc này, cuối cùng ta muốn biết hắn có xem ngươi là bạn bè hay không, có thể vì ngươi mà trả một cái giá nào đó không.” Nguyên Vũ Hoàng đế nhàn nhạt nói: "Nói cho hắn biết, nếu từ bỏ hạng nhất, dù là đứng thứ hai trong kiếm thí thì quả nhân sẽ hứa cho hắn một vị trí nào đó.”

Phù Tô cảm động không nói nên lời.

"Đi đi."

Nguyên Vũ Hoàng đế phất tay, ý bảo gã có thể rời đi.

Phù Tô lần nữa lạy tạ ơn.

Nguyên Vũ Hoàng đế mỉm cười, song sau khi Phù Tô quay người rời đi, lông mày y đột nhiên hơi nhíu lại.

Khuôn mặt Phù Tô trong sáng, thiện lương đến cực điểm, nhưng lúc ánh mắt y lướt qua, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm thấy có chút chán ghét, chỉ là y không rõ cảm giác này phát sinh vì đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui