Kiếm Vương Triều

Khi giọng nói đó vừa vang lên, sơn cốc bỗng trở nên tĩnh lặng.

Tạ Nhu nhìn về phía túp lều nơi giọng nói đó vang ra, kích động đến khó tả.

Dịch Tâm cảm thấy vô cùng lúng túng, hắn vốn cho rằng mình qua cửa này đầu tiên, ai ngờ đằng sau túp lều đã có không ít người tụ tập.

Trương Nghi rất xấu hổ, cảm giác mình đã gây ra động tĩnh quá lớn , quấy nhiễu Đinh Ninh nghỉ ngơi.

Từ Liên Hoa vô cùng kinh ngạc, hắn không thể hiểu nổi vì sao Đinh Ninh lại mang được một con trùng dài như vậy đi ra, hơn nữa Đinh Ninh lại có thể yên giấc ở bên cạnh nó, không lẽ con trùng này đã thực sự bị hắn thuần phục rồi sao?

Chỉ là trong một thời gian ngắn ngủi như vậy sao có thể làm được điều này chứ?

Tâm tình của mỗi người một vẻ, nhưng lúc này không người nào còn chế nhạo Cố Tích Xuân nữa, thậm chí không ai thèm nhìn tới hắn. Ngay khi thanh âm của Đinh Ninh vang lên, con Huyền Sương Trùng vừa bò ra từ căn lều kia liền từ từ vòng lại, bò về phía sau căn lều.

Bộ dạng của nó có vẻ như đang vô cùng sợ hãi, nhưng lại không dám không trở về bên cạnh Đinh Ninh, lại muốn tìm kiếm sự an toàn bên hắn cho nên dáng bò của nó trông vô cùng hài hước.

Nhưng Cố Tích Xuân lại cảm thấy con trùng dài này cứ như đang bò trên mặt hắn.

Cố Tích Xuân trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn không nói được lời nào, liền đi một mình về phía một căn lều.

“Sư đệ…”

Trương Nghi là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, hắn quay người nhìn Đinh Ninh đang ngồi trên mặt đất, không nhịn được mà định nói lời xin lỗi.

“Huynh đến đây cùng Tạ Nhu sao?” Đinh Ninh nhìn hắn một cái rồi trực tiếp cắt ngang lời xin lỗi.

Trương Nghi giật mình, lập tức lại có chút lo lắng, liền nhẹ gật đầu.

“Các ngươi và Cố Tích Xuân là kẻ thù sao?” Từ Liên Hoa không nhịn được mà hỏi xen vào.

Trương Nghi lắc đầu đáp: “Không phải là kẻ thù.”

Từ Liên Hoa lập tức nhíu mày, nhìn Trương Nghi với vẻ không tin tưởng: “Không phải là kẻ thì thì sao có thể như vậy.”

Thần sắc của Trương Nghi trở nên hơi cổ quái, hắn liền thấp giọng nói: “Chẳng qua là lúc trước mỗi lần hắn nói Đinh Ninh sư đệ thế nào cũng thất bại thì lại lập tức nhìn thấy lời nói của mình là sai.”

“Rất nhiều lần trước đây?”

Từ Liên Hoa suy nghĩ một chút về những lời nói của Cố Tích Xuân với Dịch Tâm khi hắn tự nhận mình là người thứ hai qua cửa, cùng với những lời nói của hắn với Tạ Nhu sau đó, lại nhìn cảnh tượng trước mắt liền không nhịn được mà lắc đầu, có chút đồng tình nói: “Quả là rất thảm.”

“Tuy vậy đây cũng không phải là không thù oán gì… Đang vào lúc tự thấy mình phong quang nhất thì bị bôi tro trát trấu vào mặt, chuyện này mới thực sự là đại thù.”

Ánh mắt của Từ Liên Hoa lại rơi vào người Đinh Ninh và con Huyền Sương Trùng đang bò về phía hắn, hỏi tiếp: “Tại sao ngươi lại có thể mang một con trùng ra ngoài như vậy?”

“Sư đệ, đây là Từ Liên Hoa, chúng ta là bằng hữu.” Trương Nghi biết rõ tính khí Đinh Ninh không hề tốt như mình, hắn sợ Đinh Ninh vô lễ với Từ Liên Hoa nên liền vội vàng xen vào một câu.

Thần sắc của Đinh Ninh lại không hề có biến hóa gì rõ ràng, hắn chỉ liếc nhìn Từ Liên Hoa rồi nói đơn giản: “Nơi này là Mân Sơn Kiếm Tông.”

Từ Liên Hoa ngẩn người rồi sau đó lập tức có phản ứng.

Nơi này là Mân Sơn Kiếm Tông, mà Mân Sơn Kiếm Tông lại là chốn tu hành “keo kiệt” nhất, nếu bọn họ không cho phép thì không ai có thể mang bất kỳ một cọng cây ngọn cỏ nào ra khỏi Mân Sơn Kiếm Tông cả.”

“Lúc trước ta không nhìn thấy các ngươi, còn tự cho mình là kẻ thứ nhất qua cửa. Đinh Ninh, ngươi quả thật rất lợi hại… Mân Sơn Kiếm Hội trải qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có mình ngươi là được Mân Sơn Kiếm Tông ban thưởng trực tiếp ngay trong kiếm hội.”

Đúng lúc này, thanh âm của Dịch Tâm liền vang lên, hắn và Tạ Nhu đã đi qua túp lều, đi tới mảnh đất trống đang ngập tràn ánh nắng này.

Đinh Ninh chăm chú nhìn Dịch Tâm rồi gật đầu làm lễ, lại trầm mặc một lát mới nói tiếp: “Nếu như động chủ biết được thì sẽ rất cao hứng.”

Tất cả lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Một gã thí sinh giành được ngôi đầu, làm được những điều mà tất cả các thí sinh trước đó đều không làm được thì sư trưởng của chốn tu hành đó tất nhiên sẽ cao hứng phi thường.

Đáng tiếc là Tiết Vong Hư đã không thể nào trông thấy được nữa.

“Mặc kệ có ý nghĩa gì hay không, ta vẫn bội phục các ngươi.” Dịch Tâm trầm mặc một lúc rồi nghiêm túc nói như vậy, sau đó hắn lại ngồi xuống.

“Thực ra…”

Trương Nghi có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói: “ Thực ra tất cả chúng ta đều đứng về phía Đinh Ninh sư đệ nếu như có thể, ý của ta là, nếu như không cản trở cơ hội tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông tu hành … thì tất cả chúng ta có thể đều cố hết sức giúp Đinh Ninh sư đệ đoạt ngôi vị quán quân được không?”

“Lần này ngươi trái lại lại không lề mề, lại có dũng khí nói ra những lời như vậy.” Từ Liên Hoa quay đầu nhìn Trương Nghi, hơi trào phúng nói: “ Ngươi cho rằng đây là việc đơn giản như mời khách ăn cơm sao?”

Trương Nghi khẽ cúi đầu xuống, không dám nhìn ánh mắt của Từ Liên Hoa, nhưng vẫn nói: “ Kỳ thật có lẽ các ngươi đều đã nghe qua vài sự tình của Bạch Dương Động, cũng biết rằng có nhiều chuyện rất không công bằng đối với Bạch Dương Động và sư đệ của ta… Ta chỉ muốn rằng nếu như lần này chúng ta không đứng ra đấu tranh một lần thì sau này bà ta muốn một chốn tu hành thế nào thì nó đều phải như thế. Nếu không có người đứng ra đấu tranh với những người kia, ta nghĩ sau này bọn họ lại càng không cần phải đếm xỉa đến cảm giác của người khác.”

“Đây không phải là giúp đỡ sư đệ của ta hay giúp đỡ Bạch Dương Động.”

Trương Nghi cúi thấp đầu, khổ sở nói: “Bạch Dương Động đã không còn tồn tại, động chủ cũng đã không còn ở đây… Đây là giúp đỡ tất cả các chốn tu hành ở Trường Lăng. Nếu như đổi lại là đệ tử của một chốn tu hành khác gặp phải chuyện này thì ta chắc chắn cũng giúp đỡ.”

Nội tâm của Dịch Tâm và Từ Liên Hoa cùng chấn động đồng loạt.

Nhưng điều quan trọng nhất là, dù Trương Nghi có rất nhiều khuyết điểm nhưng hắn giống như là một hồ nước trong veo, ai ai cũng có thể trông thấy rõ ràng.

Ai nấy đều thấy được Trương Nghi đang rất thành thật.

Một người như hắn cố gắng thuyết phục mọi người, thương tâm, khổ sở rồi tự trách mình, chẳng hiểu sao lại làm nhân tâm xúc động đến lạ thường.

Dịch Tâm và Từ Liên Hoa nhất thời đều im lặng.

Bản thân Tạ Nhu vẫn đứng về phía Đinh Ninh nên tất nhiên nàng không cần phải tỏ thái độ gì.

Vậy nên lúc này không hề có ai tỏ thái độ.

Trương Nghi lúc này cũng không hề cảm thấy thất vọng, hắn nghĩ tới điều gì, liền xoay người nhìn sang chỗ khác, nhìn những căn lều đang cản trở tầm mắt hắn và nói: “Nếu không thì chúng ta dỡ hết những túp lều này xuống để có thể nhìn thấy được xem ai đã qua cửa, mà những người vừa qua cửa kia cũng sẽ không cho rằng chưa có ai đến đây cả, tránh lại sinh ra hiểu lầm khiến cho mọi người lúng túng.

Nghe được những lời đó, Dịch Tâm liền nhịn không được mà cười khổ.

Trương Nghi thật sự là loại người mà kẻ khác liếc qua đã dễ dàng nhìn thấu được tâm địa của hắn, mặc dù mới tiếp xúc với Trương Nghi không lâu nhưng hiện giờ hắn nghe qua đã hiểu được ý tứ của Trương Nghi.

Điểm chính không phải là thấy được ai đi đến, mà là sợ những người đi đến lại tưởng rằng trước đó chưa có ai, lại nói ra những điều làm cho bản thân phải lúng túng.

Tên Trương nghi này thật sự suy nghĩ cho người khác, không muốn mọi người phải xấu hổ.

Nhìn gương mặt của Trương Nghi, Dịch Tâm nhịn không được mà khẽ thở dài một tiếng, hắn cảm thấy rất khó hiểu được vì sao Cố Tích Xuân lại phải kết thù với những người này.

***

Thấy không ai phản đối, Trương Nghi liền bắt đầu hành động, tháo bỏ những tấm ván gỗ của căn lều nằm đối diện bọn họ.

Trên sườn núi lại có bóng người đang lảo đảo, lại có thêm thí sinh vượt qua cửa ải kia.

Trương Nghi tràn ngập hy vọng mà giương mắt nhìn lên, hắn hy vọng được nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Dịch hoặc là đám người Tạ Trường Thắng, Nam Cung Thải Thục, nhưng nội tâm của hắn lại lập tức trầm xuống.

Người mới tới mặc bào phục màu trắng toàn bộ, toàn thân sạch sẽ như không dính một hạt bụi nào, chính là Diệp Hạo Nhiên xuất thân từ Ly Lăng Phủ.

Tháo xuống vài tấm ván gỗ cũng giống như mở ra một cánh cửa trong ngõ Ngô Đồng Rụng Lá đang bị phủ kín bởi những cửa hàng.

Vừa đi ra khỏi bóng râm trên sườn núi, ánh mắt của Diệp Hạo Nhiên liền dễ dàng gặp được ánh mắt của Trương Nghi và những người khác.

Đầu tiên hắn liền chứng kiến Đinh Ninh và Trương Nghi đã tới được đây rồi, hai đồng tử của Diệp Hạo Nhiên liền co rút lại. Sau đó Diệp Hạo Nhiên lại nhìn thấy ngoại trừ Tạ Nhu ra thì còn có Dịch Tâm và Từ Liên Hoa đang ngồi, khiến cho lông mày của hắn lập tức nhăn vào.

Hắn nhíu lông mày, trầm mặc nhìn Dịch Tâm và Từ Liên Hoa.

Dịch Tâm và Từ Liên Hoa cũng thấy ánh mắt của Diệp Hạo Nhiên đang nhìn mình.

Sau đó Từ Liên Hoa liền thoáng nhìn qua Dịch Tâm.

Thần sắc của Dịch Tâm vẫn như thường, Từ Liên Hoa lại nhìn thoáng qua ánh mặt trời ấm áp phía trên cao rồi từ từ nằm xuống tấm ván mà Trương Nghi vừa tháo ra.

Lông mày của Diệp Hạo Nhiên giật giật, hắn không nhìn vào những người ở đây nữa mà đi về phía một túp lều ở bên cạnh.

“Sao vậy?”

Trương Nghi cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, liền nhịn không đượnc mà nhẹ giọng hỏi.”

“Huynh có những lúc rất lợi hại, nhưng cũng có những lúc khiến cho người ta không biết phải làm sao.”

Đinh Ninh nhìn hắn rồi đáp: “Có giúp hay không, có làm bằng hữu hay không, nan đề như vậy nhất định phải chính miệng nói ra hay sao?”

Thân thể của Trương Nghi đột nhiên chấn động, hắn vừa kịp phản ứng thì đã thấy Từ Liên Hoa và Dịch Tâm đều mở miệng, khóe môi run rẩy.

“Đừng nói nhảm nữa.”

Từ Liên Hoa khoát tay áo, hắn đã đang nằm trên tấm ván gỗ do Trương Nghi gỡ xuống: “Chẳng lẽ ta cảm thấy ngủ trên tấm ván gỗ do ngươi dỡ thoải mái hơn ngủ trên mặt đất thì cũng phải đặc biệt cám ơn ngươi sao?”

Trương Nghi giật mình, có chút xấu hổ, nhưng sau đó một lát hắn vẫn cảm thấy nên làm gì đó cho đám người Từ Liên Hoa, liền nhịn không được mà hỏi: “Các ngươi có muốn uống nước hay không? Ta thấy trong phòng có sẵn nồi và bếp đấy, ta đi nhóm lửa đun nước cho các ngươi uống nhé?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui