Kiếm Vương Triều

“Từ Liên Hoa.”

Lâm Tùy Tâm xoay người nhìn thoáng qua chỗ đám người Đinh Ninh, không nhìn quyển sách trong tay đột nhiên hô lên tên của Từ Liên Hoa.

Rất nhiều tuyển sinh cắn chặt hàm răng, bọn hắn ngày càng cảm thấy Lâm Tùy Tâm cố ý muốn đem đám người của Đinh Ninh đưa vào mười thứ hạng đầu, nhưng bọn hắn thật không ngờ là ngay sau đó Lâm Tùy Tâm lại nói tiếp một cái tên.

“Đối chiến Bạch Nhược Trạch.”

“Thật sự là tùy ý.” Nghe Lâm Tùy Tâm báo ra tên đối thủ của mình, Từ Liên Hoa lắc đầu, cau mày nói nhỏ một câu.

Hắn cũng không thể giải thích tại sao Lâm Tùy Tâm lại có ý tưởng như thế.

Với những biểu hiện trước đây, bất luận kẻ nào cũng đều có thể cảm giác được ít nhất Lâm Tùy Tâm cũng có hảo cảm với những người đứng bên cạnh Đinh Ninh.

Nhưng mà theo an bài của Lâm Tùy Tâm lúc này, lại tựa hồ có khuynh hướng đem hắn đào thải.

Bạch Nhược Trạch tại quyển sách nhân tài đứng thứ hạng ba mươi hai, nhân vật trẻ tuổi tài tuấn của Cam Lộ Kiếm Viện, nếu như bình thường gặp nhau, Từ Liên Hoa có tám phần nắm chắc có thể đánh bại đối thủ, nhưng mà Từ Liên Hoa sau khi đánh bại Trần Ly Sầu đã như nỏ mạnh hết đà, mà Bạch Nhược Trạch hầu như chưa có tổn thương chút nào, thậm chí ngay cả đánh bại đối thủ đệ nhất danh đều thập phần nhẹ nhõm.

“Chẳng lẽ cảm thấy Bạch Nhược Trạch so với ta ưu tú hơn?”

Tuy rằng không thể giải thích vì sao, nhưng mà Từ Liên Hoa cũng không muốn tranh cãi với Lâm Tùy Tâm, chỉ là có chút khó khăn đứng lên, bắt đầu chậm rãi đi về phía trước.

“Ngươi có ổn không đấy?”

Trương Nghi nhịn không được theo sát bên cạnh, quay đầu lại lo lắng nhìn Từ Liên Hoa, sau đó do dự nói:” Nếu thật sự không được cũng đừng quá miễn cưỡng.”

“Ta không muốn trả lời ngươi những lời này.” Từ Liên Hoa liếc nhìn Trương Nghi, sau đó quay đầu nhìn Hạ Uyển nói:” Hạ Uyển, ngươi trả lời cho mọi người biết Tu Hành Giả của Từ Hầu Phủ chúng ta là như thế nào.”

Trương Nghi ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Uyển.

Hạ Uyển hít sâu một hơi, chậm rãi nói:” Từ Hầu Phủ cho tới bây giờ chỉ có Tu Hành Giả chết trận chứ không có Tu Hành Giả nhận thua.”

Trương Nghi ngây người, nói không ra lời.

Đinh Ninh đứng cách Trương Nghi không xa, nhìn xem Từ Liên Hoa đang đi tới, hắn một mực không lên tiếng, đợi đến lúc Từ Liên Hoa đi sát bên hắn, hắn mới thì thầm:” Phía sau sườn trái ba tấc.”

Lông mày Từ Liên Hoa chau lên, cũng không trả lời, tiếp tục đi về phía trước.

Bạch Nhược Trạch đã đứng ở giữa sân chờ đợi.

Nhìn xem Từ Liên Hoa dừng lại đối diện với mình, hắn khom người thi lễ, áy náy nói:” Thực xin lỗi.”

“Không cần nói lời xin lỗi với ta.”

Nhìn xem vẻ hữu lễ khác biệt của Bạch Nhược Trạch, gương mặt của Từ Liên Hoa nghiêm nghị, thanh âm lạnh lùng vang lên:” Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nhất định sẽ thua ngươi?”

Bạch Nhược Trạch vừa mới đứng thẳng người, nghe được câu này, mặt mũi hắn hơi cứng lại, lại hơi hơi khom người, nói:” Thực xin lỗi.”

Hắn hai lần liên tục nói câu “Thực xin lỗi”, thái độ đều thập phần thành khẩn, nhưng mà hắn là một đệ tử kiệt xuất nhất của Tu Hành Địa, ngày thường tự nhiên cũng cực kỳ kiêu ngạo, lúc này thần thái tuy rằng kính cẩn, nhưng mà sâu trong đôi mắt cũng lóng lánh ánh lửa phẫn nộ.

Từ Liên Hoa không thèm nhìn hắn, chẳng qua là nhìn bầu trời đen kịt phía trên tựa hồ đã bị Chư Thiên Tinh Thần che đậy, mặt không cảm xúc, nói:” Bắt đầu đi.”

Bạch Nhược Trạch không do dự, cũng không nói gì thêm.

Hắn biết mình đã mười phần tiếp cận mười thứ hạng đầu của kiếm hội này, hắn tuyệt đối không thể vì một chút tâm tình mà bỏ qua cơ hội cải biến cả cuộc đời.

Thanh âm của Từ Liên Hoa vừa mới vang lên, hắn lập tức xuất kiếm.

Một tiếng boong nhỏ vang lên, thời điểm thanh âm này truyền vào tai mọi người, vỏ kiếm bằng da Lục Sa Ngư bên trái thân thể của hắn đã trống không, thanh kiếm trên tay phải của hắn đã hoàn thành một kiếm, không khí ở giữa hắn và Từ Liên Hoa không nhìn thấy bất cứ cái gì gọi là Thiên Địa Nguyên Khí nổ lên, chỉ xuất hiện hơn mười đạo bóng kiếm màu u lam nhàn nhạt.

Mười đạo bóng kiếm màu u lam này như là Mị Ảnh du động dưới biển sâu, trong không khí tạo thành một hình dáng đinh ốc quỷ dị lặng yên đi về phía trước, phân biệt chia ra đâm vào vị trí các chỗ hiểm trên thân thể Từ Liên Hoa.

Ánh mắt Từ Liên Hoa lập tức nheo lại.

Tay của hắn nhanh chóng rút kiếm. Kiếm quang hồng nhạt lượn quanh thân thể của hắn, Kiếm Khí tựa như mọc thành phiến từ mặt đất chung quanh hắn đi lên trên, tựa như vô số cánh hoa sen tạo thành một đóa hoa sen.

Hơn mười đạo bóng kiếm màu u lam như quỷ mị chém loạn vào cánh hoa, lại bị bắn ra, toát ra từng đoàn từng đoàn khói màu u lam, thủy chung vẫn không cách nào tiến vào gần thân thể Từ Liên Hoa hơn một xích.

Nhìn xem cảnh tượng như thế, Bạch Nhược Trạch kêu to một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện thêm mấy phần tàn nhẫn.

Hai chân của hắn luân phiên đạp xuống đất, cả người tựa hồ không có sức nặng phiêu phiêu bay lên, trường kiếm màu u lam trong tay từ bên trên chém thẳng xuống đỉnh đầu Từ Liên Hoa.

Theo kiếm quang hoa rơi của hắn, kiếm quang phía dưới trên mặt đất hiện lên vô số sợi Nguyên Khí màu u lam, không ngừng hướng về thân kiếm hội tụ.

Vô số sợi Nguyên Khí màu u lam này tản ra hương vị âm hàn đặc biệt, hoàn toàn không giống khí tức của con người, từ mặt đất bốc lên lại không mang theo thanh âm, hình ảnh vô số sợi Nguyên Khí từ mặt đất đồng thời bốc lên tựa như có vô số đóa hoa nở rộ từ U Minh.

Mạch máu trên trán Từ Liên Hoa phồng lên, nhúc nhích như những con giun.

Sau đó hắn lắc đầu thở dài, buông thanh kiếm đang nắm trong tay.

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Từ Liên Hoa muốn buông xuôi, nhưng mà Trương Nghi lại biết rõ là không phải như vậy, cho nên khác với đa số mọi người, hắn rõ ràng nhìn thấy giờ phút này tay của Từ Liên Hoa đang hướng về vỏ kiếm bên cạnh eo.

Một tiếng oanh trầm đục.

Không khí xung quanh vỏ kiếm của Từ Liên Hoa đột nhiên bạo chấn.

Cũng trong chớp mắt vừa rồi, Bạch Nhược Trạch cũng cho rằng Từ Liên Hoa muốn buông tha, nhưng mà cảm giác được Từ Liên Hoa ngoài thân nổ lên khí tức, con ngươi của hắn kịch liệt co rút lại, không khỏi phát ra một tiếng kêu to.

Nguyên Khí màu u lam hội tụ trên thân kiếm của hắn kịch liệt ngưng tụ, thanh kiếm của hắn tựa như có một đầu Quỷ vật màu u lam muốn lao tới.

Nhưng đúng vào lúc này, Từ Liên Hoa đã duỗi tay ra.

Từ Liên Hoa nắm lấy vỏ kiếm, miệng của vỏ kiếm nhằm vào trường kiếm màu u lam trong tay Bạch Nhược Trạch đâm ra.

Bạch Nhược Trạch cơ hồ ngừng thở, hắn dùng hết khả năng điều chỉnh hướng đi của trường kiếm trong tay mình, nhưng mà hắn phát hiện động tác của Từ Liên Hoa so với hắn còn nhanh hơn!

Một tiếng boong nhỏ vang lên, giống như tiếng của trường kiếm tra vào vỏ, động tác của Từ Liên Hoa vô cùng chuẩn xác dùng bao kiếm của mình bao lấy trường kiếm của Bạch Nhược Trạch!

Kiếm trở vào bao, vô số tia Nguyên Khí màu u lam từ vỏ kiếm tuôn ra, trên thân kiếm Quỷ Vật màu u lam ngưng tụ lại cũng giống như bị một vật cứng rắn đập vỡ, mấu chốt nhất chính là vỏ kiếm này đã ngăn cách sự liên hệ của thanh trường kiếm cùng với Thiên Địa nguyên khí, tựa như cứng rắn chặt đứt rất nhiều phù tuyến kết nối với thanh kiếm này!

Hàn ý trong lòng của Bạch Nhược Trạch dâng lên không ngăn được, nhưng mà dù sao thì hắn cũng không phải là kẻ yếu, ngay tại lúc kiếm thức bị ngăn chặn một cách chớp nhoáng này, hắn tự nhiên cũng có đối sách, thân thể hắn lui về phía sau, rút kiếm, đồng thời Chân Nguyên trong thể nội của hắn cũng phát ra mấy phần cường thịnh trở lại, muốn dựa vào xu thế giằng co chớp nhoáng này, đem Từ Liên Hoa chấn động làm cho tổn thương càng thêm trầm trọng, trực tiếp làm Từ Liên Hoa bị thua.

Nhưng mà tại trong tích tắc này, trong lòng của hắn tuôn ra một loại cảm giác khó có thể tin được.

Một cỗ lực lượng mà hắn căn bản không thể nào kháng cự, từ chuôi kiếm trong tay hắn truyền đến.

“Làm sao có thể có lực lượng mạnh như thế?”

Ánh mắt của hắn trợn tròn đến cực hạn, miệng mở lớn có thể đút lọt quả trứng gà, ngay khi hắn còn chưa kịp kêu lên những lời này thì cánh tay của Từ Liên Hoa đã vung lên.

Vỏ kiếm kéo theo trường kiếm của hắn, mang theo một cỗ lực lượng cực kỳ bá đạo ngang ngược, giống như một cây roi sắt đánh thẳng vào sườn trái của hắn.

Thân thể Bạch Nhược Trạch theo bản năng muốn vặn vẹo né tránh, nhưng mà một cỗ lực lượng xuất hiện làm cho thân thể của hắn không thể nào né tránh như hắn mong muốn.

“Bành!”

Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, dội vào trong tai tất cả mọi người, nháy mắt sau đó là âm thanh của tiếng xương vỡ vụn, bể nát thành từng mảnh nhỏ.

Bạch Nhược Trạch mở miệng phun ra cả một suối máu, cả người cong lại như con tôm bay ra, rơi xuống mặt đất cách đó mấy trượng.

Sư trưởng Tu Hành Địa phát ra một tiếng kinh hô bất khả tư nghị.

Cảm giác đối với Chân Nguyên lực lượng rõ ràng làm cho Tu Hành Giả càng khiếp sợ.

Bởi vì ở vào giai đoạn sau cùng của trận chiến đấu này, Từ Liên Hoa thực tế dùng lực lượng không hề hoa xảo đánh bại Bạch Nhược Trạch, mà khi trước bọn hắn xem ra, Từ Liên Hoa trước mặt của Bạch Nhược Trạch không có khả năng phát ra một lực lượng áp đảo như thế, tu vi của Bạch Nhược Trạch so với tu vi của bản thân hắn là một chênh lệch không nhỏ.

“Vậy mà…”

Nhưng mà chỉ một nháy mắt sau đó, tất cả những điều mà sư trưởng Tu Hành Địa cảm thấy không thể nào giải thích lại biết được toàn bộ đáp án.

Ánh mắt rung động của bọn hắn toàn bộ đều ngưng tụ trên mặt Từ Liên Hoa.

Từ Liên Hoa vẫn đứng thẳng bất động, nhưng mà trên mặt của hắn lại giống như mang một cái mặt nạ đầy màu sắc.

Ngũ quan của hắn bởi vì thống khổ mà vặn vẹo, thậm chí ngay cả một mảnh cơ bắp dài hẹp đều co quắp.

“Vậy mà mặc kệ độc tố trong thân thể…”

Có tuyển sinh nhìn thấy như vậy, kêu lên với vẻ kinh sợ khó tin.

Trương Nghi ngây người, toàn thân hắn cũng không kềm chế được mà run rẩy.

Đinh Ninh cùng Cảnh Nhận cẩn thận giải thích qua dược lực của Thất Diệp Tán, cho nên hắn biết rõ nếu như không để ý đến cái giới hạn kia mà cưỡng ép vận dụng hết tất cả Chân Nguyên sẽ gặp thống khổ bực nào, nhưng mà lúc này Từ Liên Hoa, lại vẫn có thể đứng đấy!

Lại để cho thân thể của Trương Nghi càng run rẩy hơn là Từ Liên Hoa không chỉ có cứng rắn đứng đấy, mà lại còn có thể lên tiếng.

Bởi vì thanh âm của Từ Liên Hoa lúc này đã vang lên.

“Hắn ngã rồi, ta còn đứng đây, cho nên hẳn là ta thắng.”

Thanh âm của Từ Liên Hoa đã hoàn toàn cải biến, những thanh âm tựa hồ đều run rẩy, nhưng mà hắn vẫn có thể nói được nguyên câu.

Nghe thanh âm như vậy, ánh mắt của Lâm Tùy Tâm cũng hơi hơi nheo lại, hắn gật nhẹ đầu, chỉ đơn giản phun ra một chữ “Đúng”.

Hầu như tất cả mọi người đều rung động nói không ra lời.

Nhưng mà lúc này, thần sắc của Đinh Ninh vẫn rất bình tĩnh như cũ, hắn nhìn thân thể Từ Liên Hoa đang run rẩy, lên tiếng nói:” Ngươi vốn không cần hai chiêu, chỉ cần một kiếm là đủ.”

“Là vấn đề của ta.”

Từ Liên Hoa đã không cách nào quay người, nhưng thanh âm đã biến dị của hắn vẫn vang lên sau đó:” Bất quá không phải ta hoài nghi ngươi, mà ta biết rõ loại độc chất này nhất định rất thống khổ, ta cũng có chút sợ hãi sự thống khổ do loại độc chất này mang đến, cho nên ta thử không dùng phương pháp như vậy để chống đỡ.”

Nói xong câu này, Từ Liên Hoa liền ngã về phía trước.

“Sư đệ!”

Nhìn xem Từ Liên Hoa ngã xuống, Trương Nghi hầu như khóc ngất :” Hắn đã như vậy, ngươi còn cùng hắn nói nhiều lời như thế.”

“Nếu như muốn làm, phải làm đến mức tận cùng, có như vậy mới không phụ sự trả giá của hắn.”

Đinh Ninh nhìn xem Từ Liên Hoa đang nằm dưới đất, vẫn bình tĩnh như trước nói một câu, sau đó lại nói khẽ rất nghiêm túc:” Thống khổ cũng là một loại kinh lịch.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui