Dịch giả: habilis
Biên: trongkimtrn
- Người trẻ tuổi kia là ai?
Mặc Thủ Thành đang nhìn bao quát Trường Lăng thì bỗng giật mình, ánh mắt tang thương mà cơ trí nhìn đến con phố, nơi mà lúc trước Bạch Sơn Thủy và Lý Vân Duệ lao ra khỏi đó. Với giọng nói ôn hòa và chậm rãi, lão hỏi một tên tướng lĩnh mặc huyền giáp* vừa xuất hiện sau lưng hắn.
*Giáp màu đen tuyền
Tướng lĩnh mặc huyền giáp cực kỳ kính cẩn hướng về người lão nhân đang ngồi ở trên ghế mây cũ này khom người thi lễ một cái, sau đó mới bẩm báo:
- Các ty đều không có tình báo về người này.
Mặc Thủ Thành suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cố hết sức bắt sống!
Săc mặt người tướng lĩnh mặc huyền giáp biến đổi trở nên hơi khó coi.
Nếu muốn lưu lại tính mạng của một tên đại nghịch như Bạch Sơn Thủy thì không biết sẽ phải trả cái giá lớn đến mức nào nữa? Hơn nữa người vừa mới thình lình xuất hiện kia giống như từ trên trời rơi xuống vậy, người thanh trẻ tuổi đó sử dụng thuật phi kiếm quỷ thần khó lường, đêm nay không biết sẽ có bao nhiêu quân sĩ và tu hành giả phải chết vì hắn nữa.
Nhưng mà y cũng biết chắc rằng vị lão nhân này khi nói ra câu đó thì cũng đã cân nhắc qua, việc phải trả cái giá lớn như vậy tất nhiên là đáng giá.
Do đó y nghiêm trang khom mình hành lễ một lần nữa, nhận lệnh nói:
- Dạ!
- Dùng phi kiếm rất tốt, cũng rất là kiên nhẫn. Trong số những người trẻ tuổi ở Trường Lăng cũng không có mấy người đủ kiên trì tu luyện thuật phi kiếm được như thế.
Mặc Thủ Thành nghe tiếng bước chân rời đi của tên tướng lĩnh đã rời đi ở sau lưng, lão giống như có chút thương tiếc nhẹ giọng thầm thì.
Vọng lâu vẫn như trước hơi chút rung động, vào lúc này ghế mây dưới người lão đột nhiên vang lên tiếng nứt nhỏ.
Ghế dựa này làm bằng bằng mây lâu năm, chỗ ngồi cũng làm bằng trúc già, dùng càng lâu thì càng trơn bóng, như vậy nằm hay ngồi càng cảm thấy thoải mái, chỉ là quá lâu thì nó lại dễ dàng bị mục nát.
Những năm qua, cái ghế dựa làm bằng mây mà lão đã ngồi quen này cũng dễ dàng bị đứt gãy đôi chỗ, chỉ là năm nay đặc biệt nó bị đứt gãy hơi nhiều.
Mặc Thủ Thành nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cảm thấy sẽ có điềm xấu xảy ra.
***
- Là dụng ý gì?
Lý Vân Duệ quay đầu nhìn Bạch Sơn Thủy hỏi.
Lông mày của hắn vẫn còn nhăn lại như trước, nhưng cũng không phải do quấn quýt lo lắng về cái vấn đề này. Trong tình huống nhất định phải chết như thế này, hắn cũng không thèm để ý vấn đề như vậy, điều khiến hắn khó chịu là mùi máu thịt tanh hôi gay mũi từ những con thú được quân Tần thuần hóa kia.
- Chỉ một chút mùi máu tanh như vậy thôi cũng không thể thích ứng, xem ra ngươi cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm chém giết tàn khốc.
Bạch Sơn Thủy tựa hồ hoàn toàn nhìn ra nguyên nhân làm hắn khó chịu, nàng nở nụ cười hơi chút chế giễu, sau đó nàng mới giải thích vấn đề kia:
- Rất nhiều thứ, bao quát cả chiến trận, cho dù là chuyên gia vũ khí, khi đã tạo ra vũ khí mới thì những vũ khí mới này đều phải trải qua một ít kiểm nghiệm qua thực chiến. Đặc biệt càng là vũ khí mạnh mẽ dùng để đối phó với người tu hành cường đại thì càng phải cần được thử nghiệm.
Lý Vân Duệ nhanh chóng hiểu được ý tứ của Bạch Sơn Thủy, đáp:
- Cho nên thị coi hai chúng ta như một công cụ để thử nghiệm?
- Công cụ để thử nghiệm như ta là rất hiếm có đấy!
Bạch Sơn Thủy kiêu ngạo nở nụ cười lạnh lẽo:
- Thị bày binh bố trận như vậy, chính là muốn dùng tình cảnh của ta bây giờ để truyền tin cho hết thảy mọi người đều biết rằng, mặc dù là đại nghịch như ta đây, ở trong mắt thị cũng chỉ là công cụ bị thị dùng để diễn luyện chiến pháp* và thử nghiệm vũ khí mới mà thôi.
* Phương pháp chiến đấu
- Nhìn sơ qua có lẽ là ngươi nói đúng, thị hoàn toàn không để chúng ta vào mắt, nghĩ rằng chúng ta cũng không gây nổi sóng gió to lớn gì!
Lý Vân Duệ ngẩng đầu lên nói.
Đúng lúc này, trên bầu trời, lông chim màu đen cùng máu tươi bỗng nhiên rơi xuống nhiều hơn lúc trước.
Máu tươi đậm đặc rơi vào bên trong vũng bùn, thậm chí phát ra tiếng vang như tiếng mưa rơi xối xả.
Cũng không phải bởi vì phi kiếm của Lý Vân Duệ lúc này đã nhanh hơn trước.
Hắn dụng phi kiếm cũng giống như lời đánh giá của Mặc Thủ Thành, vẫn như trước dùng chiến pháp kiên nhẫn, mỗi một kiếm đều dùng lực vừa đúng, không lãng phí một tia chân nguyên nào.
Nguyên nhân của chuyện này là do những con chim quái dị kia đang điên cuồng lướt xuống thì chúng lại bát đầu mổ xé đồng bạn ngay trên bầu trời.
Xa xa, trong đám cỏ lau đang lay động vọng tới từng tiếng quát chói tai và phẫn nộ rất nhỏ, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản những con chim quái dị tự loạn trận cước mà tàn sát lẫn nhau.
Khí tức như vậy thậm chí ảnh hưởng đến những con thú kì dị ở trong bốn phía trên mặt đất.
Những con thú kì dị này cũng bắt đầu hỗn loạn, chúng không cắn xé lẫn nhau mà là sợ hãi chiến trường này, có một số con bắt đầu chạy thục mạng vào chỗ sâu trong đám cỏ lau.
- Nghe nói Mân Sơn Kiếm Tông có vùng đất gọi là Thần Ma Dưỡng Thực Tràng, Trịnh Tụ và Nguyên Vũ muốn dựa theo thủ đoạn này của Mân Sơn Kiếm Tông. Trịnh Tụ nhất định là cảm thấy thủ đoạn đó không tệ. Những con súc vật này có thể xuất hiện ở trên chiến trường, để cho các vương triều khác nhìn thấy một lực lượng khác mới xuất hiện ở Trường Lăng. Chỉ đáng tiếc là thị đã nghĩ đến một kết quả quá tốt đẹp rồi.
Bạch Sơn Thủy phát ra tiếng cười lớn chế giễu càn rỡ:
- Những con súc vật này có lẽ chưa bao giờ gặp qua sát tinh chân chính, chẳng phải chỉ có thể dùng để hù doạ những kẻ tầm thường thôi sao?
Lý Vân Duệ nhìn nàng một cái, lắc đầu nói:
- Thật vô vị.
Bạch Sơn Thủy cũng liếc mắt nhìn hắn:
- Thú vị chứ! Bởi vì bọn họ có thể nghe được chúng ta, từng lời nói của chúng ta từ đầu tới đuôi nhất định sẽ truyền tới tai Trịnh Tụ.
Lý Vân Duệ trầm mặc chốc lát mới nói:
- Nhưng cuối cùng chúng ta vẫn phải chết, loại cười nhạo trước khi chết này thì có ý nghĩa gì cơ chứ?
Bạch Sơn Thủy nở nụ cười, mang theo một loại ý tứ đùa bỡn, nói:
- Nếu lỡ chúng ta có thể sống rời đi thì sao?
Lý Vân Duệ không đáp lại lời nàng, ngẩng đầu nhìn về bầu trời đêm phía trước, nhẹ giọng nói:
- Đến rồi.
Những con chim quái dị màu đen kia hầu như che lại bầu trời đã tiêu tan do tự loạn, còn sót lại chính là vô số đám thịt sống còn tỏa ra hơi nóng của máu tươi, bầu trời đêm lúc này không còn như tấm vải màn sân khấu chỉ có một màu đen của máu, mà bây giờ trên cái màn vải đó còn xuất hiện vô số tia sáng lấp lánh màu xanh lục đầy diễm lệ.
Trong nháy mắt khi Lý Vân Duệ nói ra hai chữ trên, những tia sáng lấp lánh này đã lướt qua khoảng cách mấy trăm trượng, lao tới khoảng không phía trên đầu của hắn và Bạch Sơn Thủy.
Những tia sáng lấp lánh màu xanh lục mỹ lệ này chính là những mũi tên, còn chưa rơi xuống đất, chúng đã vỡ vụn ra giữa không trung.
Không có bất kỳ thiên địa nguyên khí nào xung kích xuống mặt đất, chỉ có một loại chấn động theo tần số rất cao do những mũi tên này vỡ vụn mà sinh ra.
Có một loại âm thanh không thể nghe thấy bao phủ khắp nơi.
Đồng tử Bạch Sơn Thủy trong nháy mắt co rút lại, trong đôi mắt ngấn nước long lanh và trên khuôn mặt cực kì tái nhợt của nàng, bỗng hiện ra rất nhiều ánh sáng màu đỏ.
Những ánh sáng màu đỏ này đều không phải do khí huyết lưu thông mà thành, mà bắt nguồn từ việc những mạch máu cực nhỏ vỡ tung ra.
Chân nguyên và khí huyết trong cơ thể nàng mặc dù chịu sự khống chế của nàng, nhưng cái loại chấn động quỷ dị kia, gây ra một luồng khí tức tử vong từ chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng phát ra bên ngoài da và lan tràn toàn thân.
Nàng không có cách nào chống cự loại sức mạnh này, có cảm giác như cả người sắp vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ vậy.
Nhưng cũng chính vào lúc này, bàn tay của Lý Vân Duệ đã đặt lên vai nàng.
Trên tay của hắn cũng truyền tới một loại chấn động cao tần*.
* Tần suất chấn động cao
Chỉ trong tích tắc, Bạch Sơn Thủy đã thoát khỏi bóng tối tử vong.
- Tại sao lại có thể như vậy được?
Tuy rằng bên trong cơ thể vẫn còn cảm giác khó chịu khiến cho Bạch Sơn Thủy hơi muốn nôn mửa, nhưng nàng lập tức hít vào một hơi thật sâu, rồi nhìn Lý Vân Duệ hỏi.
Có thể biết phương pháp ứng phó, nghĩa là Lý Vân Duệ đã sớm biết sự đáng sợ của loại vũ khí này, hơn nữa hắn cũng hiểu thấu triệt loại vũ khí này.
- Âm Phù tiễn!
Sắc mặt Lý Vân Duệ so với Bạch Sơn Thủy còn khó coi hơn, hắn dằn từng chữ một và dùng ngữ khí chỉ có hắn và Bạch Sơn Thủy nghe được mà nói tiếp:
- Triều của ta nghiên cứu loại thuật khí này đã mấy chục năm, chỉ là vẫn chưa có tiến triển mang tính đột phá. Đối với tu hành giả cường đại hiểu rõ được nguyên lý loại phù khí này thì cũng không khó phá giải nó, nhưng đối với tu hành giả và binh sĩ có lượng chân nguyên lực hơi yếu thì chúng lại là tai họa.
Bạch Sơn Thủy cau mày, nàng rất hiểu tâm tình lúc này của Lý Vân Duệ.
Vương triều Đại Sở là vương triều chế tạo phù khí mạnh nhất thiên hạ, phù khí cũng căn cơ sinh tồn của đất nước hắn. Trước khi Nguyên Vũ đăng cơ, tất cả phương thức chiến đấu của quân Tần có thể nói là lấy kiếm làm chủ, lấy kiếm tranh thiên hạ. Sau khi Nguyên Vũ đăng cơ được ba năm, Trường Lăng đã bắt đầu thành lập xưởng chế phù khí, nhưng dù tập trung rất nhiều nhân tài vật lực, cơ sở tích lũy làm sao có thể so sánh với những xưởng chế tạo của vương triều Đại Sở.
Lúc trước trong Lộc Sơn hội minh, vương triều Đại Tần bày ra một ít phù khí cường đại trước mặt ba đại vương triều còn lại.
Lửa nóng của những mũi tên kia thậm chí đủ để hòa tan đá núi, hơn nữa hiện tại lớp sau đã vượt lớp trước, nó đã mạnh hơn Âm Phù tiễn của Sở vương triều, căn cứ vào điều này thì rất dễ dàng suy ra một kết luận.
Ly Lăng Quân có thể trở lại quê hương làm vua, y phải trả một cái giá còn cao hơn nhiều so với sự tưởng tượng của người ngoài cuộc, thậm chí y còn bán đi toàn bộ lợi ích của vương triều Đại Sở!
Bạch Sơn Thủy rõ ràng rằng lúc này Lý Vân Duệ lo lắng nhất chính là sau khi chuyện phát sinh ở đây truyền về Sở, những người kia của vương triều Đại Sở sẽ phản ứng với tân hoàng đế ra sao, có phát sinh rung chuyển dữ dội gì hay không?
Đây mới thực sự là kế sách một ná bắn mấy chim.
- Mỗi một nước cờ của Trịnh Tụ đều có nhiều thâm ý, nếu nói đến sự tính toán nham hiểm như vậy thì theo ta không ai có thể bì kịp thị về khoản này.
Hô hấp của Bạch Sơn Thủy đã hoàn toàn ổn định, đối với nàng sinh tử một đường vừa rồi dường như không có tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì, nàng lại cười lạnh tiếp tục chế giễu một câu rồi nói tiếp:
- Đã có vô số người chịu thiệt trong tay thị, ngươi cũng không cần quá lo lắng cho tân quân của các ngươi.
Lý Vân Duệ nhíu mày.
Hắn không trả lời.
Cũng không phải là hắn không phát hiện ra trong lời nói của Bạch Sơn Thủy mang ý tốt khuyên nhủ, mà là lúc này tiếng tiêu vẫn đang mơ hồ truyền vào trong tai đột nhiên biến mất.
Cũng trong nháy mắt khi tiếng tiêu vừa ngừng, một đường kiếm quang hơi mỏng màu trắng xám, nó mang theo một luồng sát ý âm lãnh khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung theo gió phóng tới.
Phi kiếm của Lý Vân Duệ xé gió rơi xuống, đón lấy thanh phi kiếm màu trắng xám kia, hai thanh kiếm nhỏ trên không trung biến ảo mấy phương vị, nhưng chúng vẫn như trước không thực sự tiếp xúc nhau, tiếp theo từng thanh bay lượn về phía sau hắn.
Bạch Sơn Thủy không nhìn chuôi phi kiếm trắng xám mà bình tĩnh nhìn về phía trước.
Trong đám cỏ lau lầy lội, trộn lẫn vô số máu thịt vụn, một nam tử mặc áo dài đỏ thẫm chậm rãi xuất hiện trước mắt nàng và Lý Vân Duệ.
Nhìn nam tử cao gầy nhưng tràn ngập mùi vị làm người khác không thoải mái, Bạch Sơn Thủ trào phúng nói:
- Thì ra ngươi cũng dùng phi kiếm tốt đến thế?
Thần sắc trên mặt Lý Vân Duệ biểu hiện càng ngưng trọng.
Nam tử mặc áo dài đỏ thẫm này chính là vị Giám thủ Thần Đô giám thần bí kia.
- Ngươi không phải người Tần, nhưng khả năng sử dụng phi kiếm so với hầu hết kiếm sư ở Trường Lăng còn tốt hơn nhiều, ngươi cũng không dễ dàng gì mới làm được như thế!
Bạch Sơn Thủy nhìn vị Trần Giám thủ đang trầm mặc không nói kia, lại tiếp tục chế giễu một câu.
Lý Vân Duệ ngẩn ra, không nhịn được quay đầu nhìn về Bạch Sơn Thủy.
Hắn thường ngày căn bản không đi lại ở bên ngoài, vì lẽ đó tự nhiên không biết một ít bí mật.
Kẻ quanh năm đều ngồi ở trong xe ngựa hoặc là trong thính đường âm u, do vậy sắc mặt của vị Trần Giám thủ kia có chút trắng xám bất thường, y chậm rãi ngẩng đầu lên.
Y liếc mắt nhìn Bạch Sơn Thủy, tiếp theo lại nhìn thanh phi kiếm màu trắng xám bay trở về đến trước người mình, nhẹ nhàng nói:
- Đúng là không dễ dàng gì, vì lẽ đó thanh phi kiếm này của ta liền gọi Bạc Mệnh Kiếm.
Nghe lời nói của hắn, ánh mắt Lý Vân Duệ không khỏi rơi vào trên thanh kiếm kia.
Thanh kiếm kia xác thực trắng xám mỏng nhẹ như giấy.
Mệnh mỏng như giấy, tên kiếm rất chính xác.