Dịch giả: DacNhan2004
Biên: kethattinhthu7
- So với ta dự đoán, ngươi tỉnh lại sớm hơn ít nhất bốn canh giờ.
Lúc tỉnh lại, Đinh Ninh nghe được một thanh âm rất đỗi bình thường truyền vào tai.
Khuôn mặt người nói cũng rất phổ thông, đi ngoài đường cũng không mấy ai chú ý đến người có dung mạo thuộc dạng bình thường này.
Có điều, y có một quá khứ cực kỳ hiển hách, thậm khí chỉ cần kể lại thôi cũng đủ khiến cho người nghe cảm thấy kinh hãi.
Y là một trong những người mạnh nhất của Mân Sơn Kiếm Tông, “Nhân Trù”(*) Cảnh Nhận.
(*) Đầu bếp.
Đinh Ninh chậm rãi quay đầu lại nhìn Cảnh Nhận đang đứng cạnh giường đang quan sát mình, vẻ mặt hắn vẫn bình thường, chỉ nghiêm túc nói:
- Đa tạ.
Cảnh Nhận gật đầu đáp lại, nói:
- Không cần khách khí, từ nay về sau ngươi có thể gọi ta là sư thúc.
Đinh Ninh gật đầu, nói:
- Sư thúc.
Cảnh Nhận mỉm cười, chỉ tay về phía bên trái đầu giường Đinh Ninh nói:
- Bình thường, đọc sách lúc bị thương nặng là việc làm cho tinh thần hao tổn nhất, nhưng ngươi lại không giống người thường, vì vậy ngươi có thể xem qua quyển sách này một chút.
Đầu giường bên trái Đinh Ninh có để một quyển sách hơi mỏng.
Chất liệu giấy bình thường, mặc dù đây chỉ là bản chép tay chứ không phải sách cổ quý hiếm gì nhưng nếu lúc này có bất kỳ một tu hành giả nào khác ở Trường Lăng nhìn thấy quyển sách mỏng này thì nhất định sẽ cực kỳ kinh hãi.
‘Tu Chân Thất Cấp’ là tên của quyển sách mà Đinh Ninh nhìn thấy bên ngoài bìa, chỉ là thần sắc hắn lại không tỏ ra mừng rỡ như trong tưởng tưởng của Cảnh Nhận.
Hắn hơi cúi đầu, trầm ngâm một lát, sau đó nhìn Cảnh Nhận nói:
- Ta muốn quay lại Trường Lăng một chuyến.
Cảnh Nhận hơi ngạc nhiên nhìn Đinh Ninh, y cho rằng có thể Đinh Ninh chưa biết đây là kinh quyết dạng gì, vì vậy y ôn hòa giải thích:
- Quyển ‘Tu Chân Thất Cấp’ này là công pháp tự tu nhập môn của Mân Sơn Kiếm Tông, cũng có nghĩa là công pháp tổng quyết tu luyện chân nguyên của Mân Sơn Kiếm Tông. Tất cả những công pháp tu hành, phương pháp vận hành kinh mạch huyền diệu nhất trong tông môn đều dựa trên quyển tổng quyết này.
Đinh Ninh lắc đầu, nói:
- Ta biết rõ kinh quyết này là cái gì… Ta còn biết bản thân quyển Tu Chân Thất Cấp là một trong những bí điển của Mân Sơn Kiếm Tông. Cho dù là trong tông cũng chỉ có một ít đệ tử có cơ hội tu luyện, do đó, tiếp xúc qua nó cũng có thể đồng nghĩa với việc được học tập bí điển ghi chép tinh nghĩa tu luyện của Mân Sơn Kiếm Tông.
Cảnh Nhận càng ngạc nhiên, có điều y vẫn không hỏi vì sao Đinh Ninh lại muốn về Trường Lăng, hai mắt vẫn chăm chú nhìn Đinh Ninh nói:
- Ngươi nên biết thời gian của ngươi không nhiều lắm.
- Hiện giờ toàn bộ Trường Lăng đều bởi vì ngươi đoạt được thủ danh mà chấn động, nhưng cũng vì thắng lợi của ngươi nên bọn họ tạm thời không để ý đến một sự thật.
Cảnh Nhận dừng một chút, sau đó điềm đạm nói tiếp:
- Đối với người khác mà nói, giành được thủ danh ở Mân Sơn Kiếm Hội cũng đồng nghĩa với tiền đồ sáng lạn. Nhưng bọn họ không chú ý đến việc ngũ khí của ngươi quá vượng, ngươi phải tranh thủ thời gian.
Đinh Ninh bình thản nhìn y, nói:
- Ta biết rõ.
Cảnh Nhận gật nhẹ đầu, vô cùng nhẫn nại nói tiếp:
- Ta biết với ngộ tính của ngươi thì việc lĩnh hội kinh quyết sẽ rất nhanh, nhưng có một vài việc ngươi có lẽ không biết… Công pháp tu hành của Mân Sơn Kiếm Tông có chút không giống với những công pháp bình thường, hay nói quá lên là rất khác biệt.
Đinh Ninh nhìn hắn, không trả lời.
Cảnh Nhận cũng nhìn hắn, thời gian trôi qua được một lúc thì tiếp lời:
- Luận về thủ đoạn, mặc dù Mân Sơn Kiếm Tông không bằng một vài tông môn khác nhưng những năm qua cũng có tích lũy một ít đồ vật các chốn tu hành bình thường khác không có. Chỉ là có những việc, sức người có hạn, tông môn cũng không phải vạn năng. Trước mắt, đối với tình trạng thân thể của ngươi, chỉ có duy nhất một môn công pháp có thể giải quyết.
Đinh Ninh hiển nhiên biết y đang nói đến môn công pháp nào. Đối với hắn, ý nghĩa của môn công pháp này thậm chí còn hơn cả Cô Sơn Kiếm Tàng trong truyền thuyết kia. Vì vậy, mặc dù đoán ra môn công pháp Cảnh Nhận đang đề cập đến là gì nhưng lúc này đích thân nghe y nói vẫn khiến hô hấp của hắn không khỏi hỗn loạn, thân thể cũng bắt đầu mất kiểm soát mà hơi run rẩy.
Cảnh Nhận nhìn thẳng vào hai mắt Đinh Ninh, ngữ khí chậm rãi, vô cùng nghiêm túc nói:
- Môn công pháp này có điểm đặc biệt là ở chỗ Khí Hải, mà chỗ Khí Hải kia có tác dụng giống như ngũ tạng trong cơ thể. Thậm chí có thể coi như nó có công dụng thay thế ngũ tạng, song việc lĩnh hội nó lại vô cùng khó khăn. Ngay cả phương pháp tu hành cũng đòi hỏi nhất định phải đả thông rất nhiều khiếu vị. Mà việc đả thông từng khiếu vị đều cần phải có thời gian.
- Từ trước đến giờ, số lượng đệ tử trong Mân Sơn Kiếm Tông hiểu thấu và chọn tu hành môn công pháp này là cực ít.
Cảnh Nhận cười khổ một cái, nói tiếp:
- Mấu chốt nhất chính là không phải tu hành giả nào trong Mân Sơn Kiếm Tông có đủ tư chất cũng được chọn tu hành môn công pháp này. Kiếm Tháp Cửu Trọng(*), mỗi tầng đều phải lập rất nhiều công trạng cho Mân Sơn Kiếm Tông.
(*) Trọng: tầng.
Đinh Ninh hít sâu một hơi, nói:
- Nếu môn công pháp này trọng yếu như vậy, lẽ ra phải để trên tầng cao nhất của Tàng Kinh Kiếm Tháp. Cho nên nói… phải vì Mân Sơn Kiếm Tông lập nhiều đại công thì mới có thể tới xem được?
Cảnh Nhận gật đầu.
Đinh Ninh trầm ngâm nói:
- Không thể phá lệ?
- Đây là quy củ của Mân Sơn Kiếm Tông.
Cảnh Nhận cười khổ nói:
- Ở Mân Sơn Kiếm Tông ta, quy củ là thứ không thể phá.
- Người người giữ vững quy củ, Mân Sơn Kiếm Tông so với Trường Lăng mạnh hơn nhiều.
Đinh Ninh trầm mặc một lát, sau đó nói.
Cảnh Nhận cho rằng Đinh Ninh vì cảnh ngộ của Bạch Dương Động nên mới có cảm khái như vậy, cho nên y cũng không bình luận gì, chỉ nói:
- Nếu ngươi đã biết những điều này thì nên tranh thủ một chút.
Đinh Ninh liếc thoáng qua bản điển tịch, sau đó quay qua nhìn Cảnh Nhận, nói:
- Nếu có thể, xin sư thúc giúp ta chuẩn bị xe ngựa, trên xe ta sẽ bắt đầu xem.
Cảnh Nhận hơi ngẩn ra, chợt gật đầu nhẹ, nói:
- Thân phận bây giờ của ngươi khác xưa, nếu ngươi đã quyết ý phải về Trường Lăng thì không chỉ chuẩn bị một chiếc xe ngựa.
***
Lương Liên từ trên giường chậm rãi ngồi dậy.
Sau khi thức giấc không lâu, hô hấp của hắn vốn đã điều hòa, song khuôn mặt của hắn lại một nữa trở nên lạnh lùng, hô hấp cũng bắt đầu hỗn loạn.
Sau đó hắn ngồi thẳng dậy, ho khan kịch liệt ra cả bọt máu.
Tiếng bước chân vang lên.
Một gã phó tướng mặc Huyền Giáp khom người, vén mành vải đi vào.
Lương Liên nhìn người phó tướng có lẽ đã chờ ngoài doanh trướng từ sớm này, ánh mắt không đổi chỉ phất tay, nói:
- Gọi quân sư sang đây.
Người phó tướng cúi đầu xuống, ánh mắt không ngừng lóe sáng, đáp lời lui ra.
Rất nhanh, tấm màn doanh trướng lại một lần nữa được vén lên, tức thì âm thanh chiến kỳ bay phần phật ở ngoài truyền vào trong lều vải càng thêm rõ ràng. Ngay lúc này, Kỳ Bát Mặc vận đồ màu đen xuất hiện trước mặt Lương Liên.
Lương Liên không ngừng ho khan, sắc mặt hờ hững nhìn Kỳ Bát Mặc, hỏi:
- Hai kẻ kia thế nào?
Kỳ Bát Mặc kính cẩn khẽ khom mình hành lễ, nói:
- Tu hành giả vô danh vào Đại Phù Thủy Lao, Bạch Sơn Thủy trốn thoát.
Hô hấp của Lương Liên ngừng lại, sau đó hắn lại ho khan kịch liệt. ‘Phù’ một tiếng, một đoàn huyết vụ từ miệng hắn phun ra.
Kỳ Bát Mặc ngẩng đầu, đang định mở miệng nói, song trong tích tắc gã cảm thấy như bị luồng lãnh ý phảng phất từ chỗ sâu nhất trong lòng đất tập kích thẳng vào đại não. Sắc mặt gã lập tức đại biến, hai chân dừng lại, thân thể bay ngược ra sau. Cùng lúc ấy, thiên địa nguyên khí từ thanh tiểu kiếm màu sắc loang lổ như cành mai vàng nhuộm đầy tuyết trắng ở trong ống tay áo bên tay phải lao ra!
Trong chớp mắt, tất cả lều lớn xung quanh dưới áp lực cường đại của lực lượng tỏa ra đều bắt đầu phồng lên, phát ra âm thanh bạo liệt khiến người ta cảm thấy kinh hãi!
Sắc mặt Lương Liên vẫn hờ hững như cũ, ngồi ngay ngắn bất động.
‘Keeng’ một tiếng, trước người hắn, ánh sáng của bản mệnh kiếm lóe lên, như hắc long rời bến, lập tức lao vào phi kiếm mỏng hẹp trong tay của Kỳ Bát Mặc, trực tiếp đánh văng chuôi tiểu kiếm này, đâm vào thân thể gã.
“Xoẹt” một tiếng, toàn bộ doanh trướng trong chớp mắt xuất hiện hơn mười vết rách, bằng mắt thường có thể thấy được sóng khí từ vết rách thoát ra ngoài.
Bên trong, một tiếng kêu cực kỳ thê lương thảm thiết vang lên, cơ thể Kỳ Bát Mặc mang theo hai màn cửa phá không bay ra ngoài rơi xuống đất ngay trước cửa.
Phụt!
Lương Liên lại phun ra một ngụm máu.
Ngụm máu màu đỏ tươi này đích thực là biểu hiện của thương thế ngày càng nghiêm trọng.
Toàn bộ phế phủ của Kỳ Bát Mặc đều bị một kiếm này xé rách, xương cốt cùng nội tạng vỡ vụn đều bị đánh nát, lộ rõ cả ra ngoài. Nhưng gã vẫn còn sống, đôi mắt mắt tràn ngập sự không cam lòng cùng khó tin, huyết nhục từ trong miệng không ngừng chảy ra, nhưng hắn vẫn cố nói:
- Vì sao?
- Ta và ngươi đều hiểu rất rõ.
Lương Liên lạnh lùng nhìn kẻ cả người đẫm máu trước mặt, mí mắt rũ xuống:
- Ta và người đều là những kẻ sống sót trong chiến đấu, am hiểu nhất chính là cầu sống.
- Ta hiểu rõ nơi ấy, ngươi cũng quen thuộc, chỉ cần giết ngươi… thì quan ngoại của chúng ta chỉ còn mình ta am hiểu.
- Ả muốn cho ngươi thay thế ta, bây giờ ta giết ngươi thì việc lĩnh quân đến loại địa phương đó vẫn như trước chỉ còn duy nhất một mình ta.
- Ta chết, ngươi sống, hoặc ngươi chết, ta sống.
- Ngươi là người rất thông minh, chỉ là ngươi chưa đủ tàn nhẫn, làm việc quá chậm, mấu chốt nhất là tu vi của ngươi không bằng ta. Đó là lý do tại sao bao nhiêu năm qua, cho dù ngươi và ta cùng sống sót, nhưng ta là tướng quân, nhưng ngươi vẫn như cũ chỉ là một quân sư.
Nghe thấy những thanh âm lạnh lùng này, Kỳ Bát Mặc thống khổ trút hơi thở cuối cùng.
Lương Liên không đi tới nhìn thi thể gã, cũng không để tâm đám quân sĩ chạy đến sau khi nghe tiếng động đang vô cùng khiếp sợ, chỉ lạnh lùng nghĩ tới nữ tử hoàn mỹ nhưng lãnh khốc kia, cúi đầu tự nói:
- Ta bò ra từ trong biển xác chết, mấy năm này ở Trường Lăng một đường máu mà đi lên… Mạng ta cứng lắm, muốn ta chết cũng không dễ dàng như thế được.
Quân kỳ bên ngoài doanh trướng bay phấp phới trong gió, át đi thanh âm của hắn.