Kiếm Vương Triều

Dịch giả: Amschel

Thời gian dần dần trôi qua, ngay đêm biến ảo, Trường Lăng đã vào thời tiết nóng bức nhất.

Sâu trong Mặc Viên, một tiểu viện yên tĩnh, rõ ràng là ban ngày, nhưng mà lại có vô số ngôi sao tỏa ra ánh sáng, hoặc nói là khoảng cách thiên địa nguyên khí rơi xuống nơi đây khó có thể hình dung được, bị một loại lực lượng vô hinh ngưng tụ lại thành tinh hoa sền sệt, mắt thường khó có thể nhìn được, cuối cùng theo một ít lộ tuyến cố định liên tục lấy tốc độ dũng mãnh tiến vào thân thể Đinh Ninh.

Trên người Đinh Ninh tản ra nhiệt khí cuồn cuộn, rất giống như Thánh Nhân trong truyền thuyết, ở sau lưng tạo thành đám mây ngũ sắc.

Da thịt của hắn dường như biến thành ngọc thạch, tản ra một loại ánh sáng mượt mà.

Cuối cùng làm cho người khác kinh hãi bất an đó là trong thân thể của hắn truyền ra vô số thanh âm sàn sạt, tựa như có vô số tiểu tằm đang nhai nuốt lá dâu.

Thiên địa nguyên khí từ bốn phía trong trời đất hòa nhập vào trong cơ thể hắn, ban đầu lốm đa lốm đốm hỗn tạp đã triệt để cùng chân nguyên của hắn hòa làm một thể, chân nguyên lưu động trong cơ thể hắn tựa như một dạng dịch thể, óng ánh chảy xuôi trong kinh mạch.

Chân nguyên càng mạnh mẽ hơn nữa đang tiếp tục cải biến thân thể của hắn, cải biến luôn cả cảm giác.

Trên thực tế cũng không phải là lực lượng tinh thần vô hình trong thời gian ngắn được tăng cường, mà là do phạm vi thu nạp nguyên khí mở rộng, giống như một người cầm bó đuốc đi trong bóng đêm, bó đuốc trên tay càng ngày càng sáng thì hắn càng có thể nhìn đến địa phương xa hơn.

Trông thấy chính là biết.

Nguyên bản đối với thiên địa nguyên khí ngoài thân, chân nguyên có chút bài xích, bắt đầu dung hợp hoàn mỹ, thu vào trong cơ thể là chân chính vượt qua Tứ Cảnh trung phẩm.

Chân nguyên mạnh mẽ hơn một chút, phù văn bên trong không khí có thể tồn tại lâu hơn một chút, dựa vào ý niệm có thể điều động được chân nguyên chảy xuôi trong phù văn, khu động kiếm khí vận hành, điều này chính là tiến thêm một bước, Ngũ Cảnh.

Từ khi mới vào Tứ Cảnh rồi đạt tới Tứ Cảnh trung phẩm, nhòm ngó sang Ngủ Cảnh đối với tu hành giả bình thường mà nói, có lẽ tiêu tốn thời gian là mấy năm, thậm chí là nữa đời, nhưng mà Đinh Ninh hoàn thành quá trình này chỉ dùng một phần mấy con số đó.

……..

Tại trong thành đầy ắp tiếng ve, một thiếu nữ mặc áo trắng đeo trường kiếm, từ đường phố đối diện Mặc Viên chậm rãi đi tới.

Thân thể của nàng rất nhẹ, giống như là mèo đi trên đường, không có bất kỳ âm thanh nào, vì vậy cũng không có làm cho bao nhiêu người chú ý!

Nhưng mà Thiệu Sát Nhân đang xếp bằng trên chiếu lại lập tức ngẩng đầu lên, tràn đầy kinh ngạc.

Thiếu nữ từ phía xa xa hướng Thiệu Sát Nhân gật đầu hành lễ, sau đó đi qua cánh cửa lớn đang mở của Mặc Viên, trực tiếp đi vào phía trong Mặc Viên.

Tu vi cùng tuổi tác của nàng tự nhiên không thể nào vượt qua Thiệu Sát Nhân, rõ ràng là hậu bối của Thiệu Sát Nhân.

Toàn bộ Trường Lăng, ở trước mặt Thiệu Sát Nhân mà thiếu nữ này có khí độ như thế, chỉ có thể là Mân Sơn Kiếm Tông tông chủ đời kế tiếp Tịnh Lưu Ly, trước đây là một trong hai quái vật của Trường Lăng.

Bởi vì đối phương là người mà sư tôn cực kỳ coi trọng, vả lại chính bản thân cũng cực kỳ tôn kính đối phương, vì vậy lúc đến gần tiểu viện, Tịnh Lưu Ly mới phóng thích ra một ít khí tức mà bình thường sẽ không phát ra.

Một chút gió mát dâng lên trước người nàng, trong không trung nắng ráo sáng sủa bỗng xuất hiện rất nhiều hơi lạnh trong suốt, giống như những giọt nước thật nhỏ, phản chiếu cùng chiết xạ ánh mặt trời, tạo thành một đạo cầu vồng nho nhỏ mà xinh đẹp.

Đinh Ninh sớm đã cảm giác được nàng đến, nhưng lúc nàng phóng thích ra khí tức của mình, hắn mới đẩy của phòng đi ra khỏi tiểu viện, nghênh đón người thiếu nữ này, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nàng chính là Mân Sơn Kiếm Tông kế nhiệm tông chủ.

Nhìn Đinh Ninh xuất hiện trong tầm mắt, khuôn mặt rạng rỡ mang theo một chút kiêu ngạo, nhưng mà vẫn khiến người ta cảm thấy nàng phải là như thế, Tịnh Lưu Ly gật đầu làm lễ.

Đinh Ninh khom người hoàn lễ, hỏi:

- Vì sao ngươi lại tới đây?

- Có tin đi liền có hồi âm, bằng hữu của ngươi Ta Trường Thắng chuẩn bị một ít gì đó cùng hồi âm cho ngươi, ta tiện đường mang tới!

Tịnh Lưu Ly nhìn Đinh Ninh, tiếp tục nói:

- Đồng thời ta cũng đến học tập ngươi!

Đinh Ninh khẽ giật mình, nhịn không được cười lớn, nói:

- Ta có tư cách gì có thể cho ngươi học tập?

Tình Lưu Ly liếc nhìn Đinh Ninh, nghiêm túc nói:

- Ta có thể không có bổn sự lớn như thế, chỉ hao phí chừng đấy thời gian từ lúc mới vào Tứ Cảnh liền đạt tới Tứ Cảnh trung phẩm.

Gương mặt Đinh Ninh lập tức nghiêm túc lại, lông mày cau lên:

- Ngươi tu tập công pháp gì mà ngay cả tu vi tiến cảnh chân thật cũng có thể cảm giác được?

Tịnh Lưu Ly cũng không có cố kỵ nói thẳng:

- Ta tu chính là Hàn Sơn Tuyết.

Đinh Ninh chợt nhíu mày, nhưng mà hắn còn chưa kịp lên tiếng, Tịnh Lưu Ly đã bổ sung một câu:

- Kiếm của ta là Ánh Tuyết Kiếm.

Nếu là người khác chắc sẽ không hiểu hai câu này có ý gì, nhưng mà Đinh Ninh lại rất rõ ràng.

- Có thể nhìn thấu cảnh giới chân thật của người khác thì đó chính là tiên cơ.

Hắn liếc nhìn Tịnh Lưu Ly bình tĩnh nói.

- Thật ra ngoài trừ tu vi, ta còn muốn học tập ngươi một vài điều.

Tịnh Lưu Ly nhìn Đinh Ninh bình tĩnh nói:

- Sư tôn cho rằng ta còn quá mức đơn thuần, quá mức đơn thuần thì chưa thể nào đảm nhiệm vị trí tông chủ.

Nhìn Tịnh Lưu Ly mang khí độ nhất phái tông chủ, cùng mang theo vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt nói rằng mình đơn thuần, Đinh Ninh không nhịn được bật cười.

- Có gì buồn cười cơ chứ.

Tịnh Lưu Ly nhíu mày, nghiêm túc nói tiếp:

- Ví dụ như chuyện giết cung nữ họ Dung này, ta muốn học tập ngươi…..Mân Sơn Kiếm Tông có một tên nghịch đồ, Mân Sơn Kiếm Tông ta rất muốn thanh lý môn hộ, nhưng mà hắn một mực ở trong triều đảm nhiệm quan tước, cực kỳ được coi trọng, nếu là trực tiếp giết hắn, sư tôn ta không thể nào ăn nói với Nguyên Vũ Hoàng Đế, hơn nữa tên kia rất vô liêm sĩ, ru rú trong nhà, không chấp nhận bất cứ lời mời quyết đấu của tu hành giả nào. Ta nghĩ dù là có công khai ước chiến, hắn cũng sẽ không đồng ý. Ta muốn giết hắn, tình hình cũng giống như ngươi muốn giết tên cung nữ kia. Thiệu sư thúc cho ngươi một cái đề nghị, mà ngươi cảm thấy cái đề nghị kia có thể thực hiện được ngay lập tức, cực kỳ có lòng tin là làm được, vì vậy ta muốn theo ngươi học tập, muốn xem ngươi làm như thế nào?

Nhìn người thiếu nữ chăm chú và nghiêm túc này Đinh Đinh không khỏi trầm mặc.

Mân Sơn Kiếm Tông kế nhiệm tông chủ được Bách Lý Tố Tuyết giao phó cho thiếu nữ này, người gánh chịu có thừa dũng cảm thường thường càng có nhiều tinh thần hy sinh.

- Đây là thư của Tạ Trường Thắng, hắn có nhờ ta mang ít đồ cho ngươi.

Tịnh Lưu Ly tiện tay đem đồ vật trong tay áo lấy ra đưa cho Đinh Ninh, đồng thời có chút trào phúng:

- Tạ gia vì ngươi mà ngay cả tiêu vĩ tín cũng đã phát ra, như vậy đồ vật hắn cho ngươi có lẽ không có tác dụng gì.

Đồ vật giao cho Đinh Ninh rất đơn giản, một phong thư bình thường, một viên minh châu phát ra ánh sáng đỏ như lửa, một cái vỏ sò màu vàng chạm trổ hình cái tiểu ấn.

Đinh Ninh bình tĩnh mở thư ra xem.

Chữ viết trên trong rất cẩu thả, nhưng mà người viết rõ ràng dùng sức rất mạnh, rất vui mừng, nét bút đưa đi vô cùng nhanh, in hằn ra cả phía sau mảnh giấy.

Phía trên viết cũng cực kỳ đơn giản:

- Chuyện ngươi nói ta đã an bài xong xuôi. Cần tiền làm việc ngươi chỉ cần cầm ấn của ta đến bất kỳ một thương hội nào của Tạ gia để lấy tiền. Nếu bọn hắn keo kiệt, ngươi trực tiếp đem viên Dạ Hỏa Minh Châu này của ta ra thế chấp, đây là thứ tổ mẫu để lại cho ta, bọn hắn sẽ dùng số tiền lớn để mua về.

Đinh Ninh cũng không có ý che đậy, Tịnh Lưu Ly cũng không có ý lảng tránh, cho nên nàng có thể thấy rõ trên trang giấy này viết cái gì, nàng nhìn thấy liền có chút cười cợt xem thường mà nói:

- Thương nhân giàu có quần áo lụa là chính là thương nhân giàu có quần áo lụa là, lúc nào cũng tản ra khí tức tiền tài.

Đinh Ninh cũng không có trực tiếp đáp lại những lời này, chỉ bình tĩnh nhìn nàng một cái mà nói:

- Ngươi hẳn là đã nghe qua chuyện Trường Lăng lập trụ trước đây?

Tịnh Lưu Ly nhíu mày nói:

- Cái gì mà Trường Lăng lập trụ?

- Ngay cả ngươi cũng không có nghe qua, rất nhiều sự tình đáng được tôn kính tựa hồ đã bị mai một rồi.

Đinh Ninh lắc đầu, nhìn bầu trời Trường Lăng xa xa, chậm rãi nói:

- Ngày xưa Thương đại nhân phế bỏ luật lệ cũ, cách tân, hầu như những điều hắn nói không có ai tin, hắn liền tìm một cái cây cột gỗ cực kỳ dễ dựng thẳng lên, treo giải thưởng một ngàn vàng cho bất kỳ ai có thể dựng thẳng được cái cột gỗ kia. Ban đầu không có ai tin, cảm thấy cái này có cạm bẫy gì, về sau có người đi thử, nhẹ nhàng dựng được cây cột này đứng thẳng lên, Thương đại nhân lập tức thưởng ngàn vàng. Sau đó ai cũng biết Thương đại nhân nói là làm, như vậy luật lệ mới mới có thể phổ biến xuống cực kỳ nhanh.

Tịnh Lưu Ly sắc mặc dần dần nghiêm túc, không có lên tiếng.

Đinh Ninh nhìn nàng một cái, nói tiếp:

- Chuyện này ở dưới một cái góc độ khác, có thể hiểu là trọng thưởng xuống dưới ắt có dũng phu, hơn nữa tu hành giả chúng ta cũng không thèm để ý tiền tài, kỳ thật rất nhiều người ở Trường Lăng lại để trong lòng chuyện tiền tài sinh hoạt.

Tịnh Lưu Ly khẽ giãn lông mày ra.

- Vì vậy, ý của ngươi là tiền tài rất hữu dụng…..một người biết cách sử dụng tiền tài, thì đó cũng là một loại năng lực?

Đinh Ninh gật nhẹ đầu cười nói:

- Tạ Trường Thắng chính là ví dụ tốt nhất, hắn coi trọng tiền tài nhất, cũng đồng thời tiền tài là thứ mà hắn không có coi trọng nhất, tiêu tiền như nước. Nhưng mà hắn đạt được rất nhiều thứ, ví dụ như sự trợ giúp của người khác, ví dụ như môn khách, bằng hữu….

Tịnh Lưu Ly nghĩ đến bộ dạng kẻ mặt dày mày dạn ở lại Mân Sơn Kiếm Tông kia, trong lòng khó mà sinh ra được chút hảo cảm.

Ánh mắt nàng hơi trầm xuống nói:

- Vì thế, số lượng lớn tiền tài rất hữu dụng cho việc đối phó với tên cung nữ kia của ngươi?

Đinh Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, thành thật nói:

- Mọi thứ đã sẵng sàng!

Tịnh Lưu Ly ánh mắt híp lại, trong đồng tử bắn ra hai luồng hào quang như thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ.

- Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào?

Đinh Ninh quay đầu nhìn về phía bức tường cao lớn của Mặc Viên bị hắn phá đi, bên kia hiện đã có rất nhiều người sinh sống, họ đều là hàng xóm láng giềng ở hèm Ngô Đồng chuyển đến.

Lộ ra chút thổ bỉ nhưng rất chân thực chậm rãi nói:

- Cả đời người, điều cơ bản nhất vẫn là ăn, uống, ở, mặc các thứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui