Kiếm Vương Triều

Dịch giả: Amschel
Biên: Amschel

Sáng sớm gặp được Hỉ Thước, đây là điềm báo có chuyện tốt.

Lúc này Trương Nghi vẫn không biết, dù đại thí vẫn chưa bắt đầu nhưng chắc chắn hắn đã trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ Tiên Phù Tông.

Dù cân nhắc lợi hại như thế nào cũng phải dựa vào tình thế hiện tại và tương lai mà cân nhắc, nhưng mà cũng không bằng thật sự yêu thích.

Yêu và hận là hai thứ tình cảm hừng hừng nhất trong cuộc sống.



- Nàng ngoan độc còn hơn nhiều so với chúng ta tưởng tưởng, thật khó đối phó.

Tịnh Lưu Ly ghìm xe ngựa dừng lại, chậm rãi nói với Đinh Ninh, trong đôi mắt nghiêm túc đã xuất hiện một chút hàn ý.

Nàng đã nghe được một tiếng kêu thảm của con mèo, không cần thấy tận mắt, dựa vào cảm giác nàng đã biết rõ trong sân kia đã xảy ra chuyện gì.

- Ngược lại đã hại con mèo này.

Đinh Ninh bất đắc dĩ lắc đầu:

- Vốn là muốn mang nó đi Mặc Viên nuôi dưỡng thật tốt.

Tịnh Lưu Ly quay đầu, khẽ cau mày nhìn hắn, không biết những lời này của hắn rốt cuộc là nói thật hay chỉ là thuận miệng mà nói.

- Nếu như ngay từ đầu nàng đã khó chơi đến như thế, lại có người xuất lực hỗ trợ chúng ta, kế hoạch này phải thay đổi.

Đinh Ninh không có để ý ánh mắt của nàng, cúi đầu trầm ngâm nói:

- Chúng ta đi thành Nam.

Tịnh Lưu Ly gật nhẹ đầu, nhìn thoáng qua phương hướng, bắt đầu đánh xe, đồng thời nhẹ giọng hỏi:

- Đi thành Nam làm cái gì?

Đinh Ninh nói:

- Đi tìm tên tình nhân cũ kia của nàng.

Tịnh Lưu Ly nhíu mày, nói:

- Ngươi không phải nói trước hết không đả động đến hắn?

Đinh Ninh trầm mặc một lát, nói:

- Trịnh Tụ lãnh khốc vô tình, nhưng thật ra nàng cũng rất giỏi chịu đựng, chỉ có một thứ không thể dễ dàng tha thứ đó chính là có người chiếm lấy đồ của nàng.

Tịnh Lưu Ly quay đầu liếc nhìn Đinh Ninh nói:

- Ngươi vì sao lại hiểu rõ hoàng hậu như vậy?

Đinh Ninh nói:

- Ngươi không nên đi lệch quá xa, về phần ta, vì sao ta hiểu nàng, tương lai ngươi sẽ biết.

Tịnh Lưu Ly cau mày lại suy nghĩ một chút, nói:

- Ngươi nói nàng nhất định không thể nào dễ dàng tha thứ người khác chiếm đoạt tài sản của mình, nó liên quan gì tới việc chúng ta đi gặp tên tình nhân của ả cung nữ này?

Đinh Ninh nhìn bóng lưng của nàng bình tĩnh nói:

- Lạm dụng chức quyền cũng có nghĩa là sử dụng tài sản riêng của nàng, không được nàng cho phép mà điều động tu hành giả cũng là chiếm hữu tài sản riêng của nàng, nếu như không phải là ý tứ của nàng, điều động làm chết đi tu hành giả càng là việc mà nàng không thể nào dễ dàng tha thứ. Dung cung nữ này đã theo Trịnh Tụ nhiều năm như thế, nàng tuyết đối không dám âm thầm vụng trộm một ít bảo vật hữu dụng đối với tu hành của Trịnh Tụ hoặc không thể nào dám giấu diếm một ít tin tức. Nhưng mà ả chính là người truyền đạt lời nói của Trịnh Tụ, mọi người đều hiểu rõ địa vị của ả còn cao hơn nhiều quan viên ở Trường Lăng, ả muốn làm chuyện gì có khi chỉ cần biểu đạt một chút thái độ. Như vậy trong nhiều năm liền, vì quyền thế của mình, ả có thể vô tình phạm phải một vài sai lầm. Có thể ả không dám cố ý, nhưng vô tình thì khó mà tránh khỏi. Tên tình nhân củ kia bên cạnh ả nhiều năm như thế, chắc hẳn cũng sẽ biết rất nhiều chuyện của ả.

Sắc mặc Tịnh Lưu Ly trầm xuống, cẩn thận suy nghĩ một chút, nói:

- Ngươi nói rất có lý, nhưng mà tên tình nhân cũ kia dù có biết thì tại sao phải nói cho ngươi biết? Ở Trường Lăng, dù là ta cũng không thể lạm dụng tư hình.

- Ngươi suy nghĩ nhầm hướng rồi, thường thường kiếm chính là phương pháp cuối cùng giải quyết vấn đề.

Đinh Ninh nói khẽ:

- Nếu như ngay cả những người bên cạnh hoàng hậu cũng biết người cung nữ này lãnh khốc như thế thì tên tình nhân cũ kia không thể không biết. Tình cảm của con người, trong nhất thời yêu đương cuồng nhiệt có lẽ khiến hai mắt sẽ lu mờ, nhưng về sau tự nhiên sẽ dần sáng tỏ, tự nhiên sẽ nhìn ra bản tính. Dù ban đầu, tên tình nhân cũ của ả thật lòng yêu thích, đến lúc thấy rõ ả, chỉ sợ đa phần là lợi dụng và nương dựa lẫn nhau.

- Cảm giác không an toàn.

Dừng lại một chút, Đinh Ninh nhìn bóng lưng của nàng nghiêm túc nói ra:

- Hắn sẽ có cảm giác không an toàn, chúng ta muốn lợi dụng chính là cảm giác không an toàn của hắn.

- Thường thường kiếm chính là phương pháp cuối cùng giải quyết vấn đề…..Trong tông môn của chính mình, không phải lúc nào cũng có thể tùy tiện động kiếm.

Tịnh Lưu Ly rủ mí mắt xuống, nghĩ đến trong Mân Sơn Kiếm Hội, sư tôn của mình gần như không coi Nguyên Vũ Hoàng Đế vào đâu, một kiếm giết người, chậm rãi lên tiếng:

- Đi theo ngươi lúc nào cũng có thu hoạch.

Đinh Ninh nhìn nàng, tiện miệng nói khẽ:

- Chỉ hy vọng ta sẽ không khiến ngươi lầm đường lạc lối.

Tịnh Lưu Ly lạnh nhạt nói:

- Đường tùy tâm sinh, lạc lối hay không lạc lối, coi như lệch ra ngoài cũng không thể trách người khác.

Đinh Ninh không nói thêm gì nữa, chỉ là chỉ về phía trước nói:

- Quẹo phải chỗ đường lớn phía trước.



Trường Lăng rất lớn, xe ngựa đi qua ngõ hẻm thì không thể nhanh được.

Vì thế mà theo con đường ngắn nhất mà Đinh Ninh chỉ, đến tận lúc giữa trưa Tịnh Lưu Ly mới lái được chiếc xe ngựa này đến một vườn trà ngoài ngoại thành của thành Nam.

Vườn trà không phải ở trên sườn núi, mà là ở bên cạnh một ruộng dâu ven cảng sông.

Những cái lá trà kia nhìn to mọng, nhưng trong mắt nhiều người phú quý yêu thích trà chỉ sợ nó không đáng giá nhắc tới.

Vì vậy những cái lá trà này thường là tùy tiện lựa chút lá non mà ngắt lấy, cũng chẳng phân biệt thời tiết, tùy tiện sao một chút rồi đem bán cho những cái quán trà ven đường.

Nhất là những cái quán trà phủ kín hai bên quan đạo, vị càng thô chát thì càng giống với hương vị trà, một chén trà lạnh đối với những người đặt chân đến quả là thứ tuyệt hảo để giải khát.

Chủ vườn trà rất am hiểu việc tận dụng khả năng sản xuất, cho nên khi Đinh Ninh cùng Tịnh Lưu Ly đến mảnh vườn trà này, có một hương vị trà pha lẫn hương vị bánh rán dầu từ trong một gian nhà trúc đơn sơ nhẹ nhàng phiêu tán ra ngoài.

Đinh Ninh chun cái mũi, mỉm cười nói:

- Trà già hầm ngỗng già.

Tịnh Lưu Ly nhìn hắn một cái, cũng không có nói cái gì.

- Ăn cơm trước.

Đinh Ninh cười cười, sau đó rảo bước đi trước, thẳng đến cái gian nhà trúc đơn sơ kia.

Bên ngoài gian nhà trúc dựng một cái bếp đơn sơ.

Bên trên bếp lò có một cái nồi sắt đen, bên trong có nấu một con ngỗng già chặt nhỏ. Con ngỗng già này đã nấu thật lâu, trộn lẫn một ít lá trà vừa to vừa thô, nước canh như tương, nhưng mà mỡ lại giống như bị lá trà hấp thu hết, nhìn không có ngán.

Một gã trung niên nam tử dáng người cao lớn mặc một cái áo tơ trắng đang lần lượt cho vào gia vị cuối cùng là tỏi và hành tây.

Nhìn Đinh Ninh cùng Tịnh Lưu Ly đi tới, cảm thụ được khí tức trên hai người này, sắc mặt hắn không khỏi ngưng đọng lại, hơi hơi trì trệ.

- Ăn cơm.

Đinh Ninh cũng không có nói nhảm, chỉ đơn giản phun ra hai chữ, sau đó tự nhiên bê tới hai cái ghế gỗ, cầm hai bộ bát đũa từ trên cái bàn bên cạnh, lấy chút nước trong xối lên, rồi ngồi xuống cách cái nồi trước mặt trung niên nam tử, từ trong cái hũ bên cạnh bới cơm ra, cho mình một bát, bới thêm cho Tịnh Lưu Ly một bát, sau đó cầm cái bát mà người trung niên nam tử này đã để sẵn trước đó bới giúp hắn một bát nữa.

Nhìn hết thảy động tác của Đinh Ninh, người trung niên nam tử này hơi hơi nhíu mày, nhưng lại không có lên tiếng ngăn trở.

Cho đến khi Đinh Ninh gắp một cục thịt ngỗng bắt đầu ăn, người trung niên nam tử này mới tao nhã khách sáo hỏi một câu:

- Mùi vị thế nào?

- Mặc dù gia vị không bằng đầu bếp bên ngoài, nhưng lại hơn ở chỗ có một mùi vị khác.

Đinh Ninh cười cười nói:

- Quan trọng nhất là con ngỗng này là ngỗng già.

Sắc mặt người trung niên nam tử này càng trì trệ, không nói thêm gì nữa, chỉ gắp thức ăn ăn cơm.

Sau một bát, nhìn cái hũ cơm đã thấy đáy, hỏi một câu:

- Có muốn nấu thêm một ít cơm hay không?

- Cũng được, nhân lúc nấu cơm nói chuyện một chút.

Đinh Ninh gật nhẹ đầu, nhìn người nam tử trước sau vẫn rất khách sáo nói:

- Chả trách Dung cung nữ nhiều năm rồi vẫn một mực ưa thích ngươi. Ngươi thật sự có chút đặc biệt. Không hỏi cái gì, tùy ý mà lại yên bình, hoàn toàn có thể khiến cho rất nhiều chuyện trong lòng nàng cảm thấy thoải mái.

Người nam tử đã bắt đầu vo gạo, nghe Đinh Ninh nói mấy câu đó, trong mắt của hắn xuất hiện một ít khiếp sợ:

- Ngươi là Đinh Ninh?

Đinh Ninh hơi khom người làm lễ, nói:

- Đúng là Bạch Dương Động Đinh Ninh.

Trung niên nam tử này hít sâu một hơi, tiếp tục vo gạo, đồng thời rửa sạch một ít rau dại để vào trong nồi ngỗng già hầm cách thủy, có chút do dự nói:

- Hà tất phải làm tuyệt tình như vậy?

- Là nàng trước đó đã làm tuyệt tình như thế.

Đinh Ninh nhìn người nam tử này, khôi phục dáng vẻ bình thường, trước sau như một nói ra:

- Chỉ cần nàng để cho Tiết lão đầu chứng kiến được kết quả cuối cùng, thì hiện giờ ta cũng sẽ không làm tuyệt tình như vậy.

Trung niên nam tử này thuần thục đem nồi sắt bưng xuống, dù rau dại vừa mới bỏ vào cái nồi sắt đang sôi, đem cái hũ mới thay gạo vào đặt lên lò, thành khẩn nói:

- Thế nhưng ngươi tìm ta cũng không có tác dụng gì, dù ngươi giết ta, cũng chẳng có chút lợi ích gì.

- Đối với nàng, ngươi có lẽ trọng yếu hơn con mèo kia.

Đinh Ninh lắc đầu, cho thêm một cây củi vào cái lò, nhìn ngọn lửa mới cháy lên, hắn nói tiếp:

- Ta chỉ là thể hiện một chút ý muốn đối phó con mèo kia, nàng liền trực tiếp hạ lệnh giết chết con mèo đó.

Nam tử trung niên này ngồi xuống, trầm mặc.

- Vấn đề bây giờ là, nếu ngươi cam tâm vì nàng mà không tiếc bất cứ giá nào, chấp nhận ta làm tổn thương sao?

Đinh Ninh nhìn người nam tử đang trầm mặc này, bình tĩnh nói:

- Nếu ngươi cảm thấy như vậy, ngươi có thể kiên trì đứng về phía nàng.

Nhìn người nam tử vẫn đang trầm mặc này, Đinh Ninh dừng lại vài giây, sau đó nghiêm túc hỏi tiếp:

- Nếu hôm nay ta không làm gì cả, chỉ là ăn của ngươi hai bát cơm, sau đó ly khai, ngươi cảm thấy nàng sẽ cho rằng giữa ta và ngươi không còn có phát sinh cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui