Kiếm Vương Triều

Dịch giả: hoangtruc
Biên: sweetzarbie

Lão cảm giác cỗ Kiếm ý này không mãnh liệt, nhưng lại hết sức nguy hiểm.

Trong thời gian gấp rút mà ngắn ngủi, lão cũng đã nghĩ thông suốt vì sao cỗ Kiếm ý này lại mang đến cảm giác hết sức nguy hiểm.

Bởi vì Kiếm ý này, là đến từ chính Tịnh Lưu Ly.

Tịnh Lưu Ly là đệ tử chân truyền của tông chủ Mân Sơn Kiếm Tông Bách Lý Tố Tuyết, tu hành bí kiếm tối cao của Mân Sơn Kiếm Tông, tất nhiên không một Kiếm sư Trường Lăng bình thường nào có thể so được với Kiếm ý của nàng.

Thế nhưng dưới sự theo dõi sít sao của vạn chúng trong một trận quyết đấu, chẳng lẽ còn có thể ăn gian, lấy một địch hai?

Tiền đạo nhân không cách nào lý giải được.

Lão không nhịn được mà nhìn thoáng qua phương hướng xuất phát của cỗ Kiếm ý kia, hoặc nói là nơi mà cảm giác được cỗ Kiếm ý tập kích đánh tới đây.

Nhưng chỗ đó lại không có gì cả.

Chỉ có một cái cọc gỗ.

Là phần gốc còn lại của cây Hoàng Dương vừa mới bị chặt đứt, vẫn còn tuôn chảy nhựa cây ra ngoài.

Kiếm ý là đến từ vết cắt trơn nhẵn trên gốc cây, nhưng chỉ là Kiếm ý mỏng manh, không phải là cỗ Kiếm khí chân thật nào cả.

- Tá Kiếm Ý! Mạc Thiên Bí Kiếm!

Tiền đạo nhân đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra lý do, rồi kinh hô một tiếng.

Nguyên nhân của tiếng kinh hô này, là vì lão phát hiện ra mình đã chậm mất rồi.

Xuy xuy xuy xuy...

Một tiếng xé gió rít lên mạnh mẽ lấn át cả tiếng kinh hô của lão.

Đinh Ninh nâng Mạt Hoa Tàn Kiếm lên. Thế nhưng có thể tạo thành uy hiếp đối với Tiền đạo nhân trong tích tắc này lại là Tinh Thần Hàn Sát Kiếm khí được hắn tích góp trong thể nội.

Chỗ đáng sợ nhất của Tiền đạo nhân, đó là phi kiếm của lão còn nhanh hơn phi kiếm của phần lớn Kiếm sư trong Trường Lăng. Cho nên nếu muốn thắng Tiền đạo nhân, hắn cần phải truy cầu lấy tốc độ cực hạn.

Ngay khi Tiền đạo nhân bị đạo Kiếm ý kia hấp dẫn, thì chân phải hắn đạp mạnh xuống phiến đá dưới mặt đường. Phiến đá dưới chân lập tức nổ tung, dựa vào lực phản chấn mạnh mẽ đó, thân thể Đinh Ninh như một mũi tên bắn thẳng về phía trước. Đồng thời Hàn Sát Kiếm khí tích góp trong thể nội hắn cũng trong tích tắc đó mà tuôn ra, lưu loát từ đầu tới cuối, như hai thanh hắc kiếm thật dài, lập tức đâm tới trước ngực Tiền đạo nhân.

Đã truy cầu tốc độ cực hạn thì hắn cũng đã sớm nghĩ kỹ từng thời điểm là phải nên làm thế nào. Hàn Sát Kiếm khí từ kinh mạch hai tay lao ra, thậm chí hai bắp tay hắn còn đang run rẩy và rung lắc nhẹ, không hiểu sao Đinh Ninh có thể cưỡng ép tay phải đâm ra thẳng tắp.

Thủ đoạn tương tự, không khác gì với lúc hắn đối phó với Ngải đại phu. Nhưng Tiền đạo nhân thừa biết, so với lúc đối phó với Ngải đại phu thì lúc nàyĐinh Ninh còn có thêm một đạo mật kiếm rất trọng yếu nữa.

Vốn lão có thể xuất kiếm nhanh hơn Ngải đại phu không biết bao nhiêu lần, thế nhưng bởi vì một đạo kiếm ý mỏng manh không có thật kia mà phản ứng của lão lại chậm hơn hẳn so với Ngải đại phu.

Mấu chốt nhất chính là lão lại không có cái thủ đoạn phòng ngự như của Ngải đại phu.

Cũng giống như tất cả các Kiếm sư sở trường về Phi kiếm, cận chiến chính là điểm yếu kém nhất của lão.

Sau tiếng kinh hô kia, sắc mặt lão cũng biến đổi kịch liệt. Một thanh phi kiếm đơn giản dài chừng một xích đã xông tới dao động chuẩn xác ngay trước hai đạo kiếm quang màu đen kia, chấn nát bấy tiểu kiếm từ Hàn Sát. Rồi thuận thế đó, thanh phi kiếm này tiến thẳng một đường về phía trước, hướng thẳng về phía cánh tay phải của Đinh Ninh.

Tuy thiên phú có hạn, sau khi bước qua bốn mươi tuổi thì tu vi lão đã không cách nào tiến thêm được, nhưng lão đã bỏ ra không biết bao nhiêu năm khổ công vào thanh phi kiếm này. Cho dù Đinh Ninh vừa ra tay đã khiến lão đầy khiếp sợ, lão vẫn có lòng tin đánh tan được một kiếm của Đinh Ninh trước khi thanh kiếm này rơi xuống người mình. Thậm chí còn có thể trực tiếp giết chết được hắn.

Hai mắt Đinh Ninh sáng ngời, tay trái chém ra, không chút do dự đập lên thanh phi kiếm này.

Mũi kiếm đâm xuyên qua bàn tay hắn như đâm thủng miếng đậu hũ. Một cột máu đỏ tươi từ bàn tay Đinh Ninh phun ra, ống tay áo bên trái của hắn ướt đẫm.

Thân kiếm phát ra tiếng va chạm với xương cốt vang lên chói tai, khiến mặt mày tất cả Tu hành giả đang quan sát ở bốn phía xung quanh tái nhợt lại. Hai mắt Tiền đạo nhân khẽ nheo lại, hết thảy mọi chuyện đến lúc này đều vẫn nằm trong dự liệu của lão. Tích tắc kế tiếp, thanh phi kiếm này vẫn sẽ thuận thế đâm xuyên qua bàn tay Đinh Ninh, chặt đứt lấy cổ tay phải đang cầm kiếm của hắn.

Nhưng tích tắc tiếp theo, lão lại tựa như một đầu hung thú rống gào đầy hung tợn.

Thanh kiếm của lão không xuyên được qua bàn tay của Đinh Ninh, Mạt Hoa Tàn Kiếm trong tay Đinh Ninh lại đã hung hăng đâm thẳng vào ngực lão. Kiếm ti tản ra, lập tức đem toàn bộ cơ quan nội tạng trong ngực lão xoắn thành một đống bùn nhão!

Mãi đến lúc này, từng tràng kinh hô hoảng sợ và tiếng thét chói tai mới vang lên.

Phần lớn những người vây quanh đây đều đã từng chứng kiến rất nhiều trận quyết đấu, thế nhưng chưa có trận quyết đấu nào khiến họ cảm nhận được máu tanh và tàn khốc như thế này.

Trong tiếng kêu thảm đầy thê lương, chân nguyên hoàn toàn tán loạn, Tiền đạo nhân đưa hai tay chụp thẳng về phía mặt của Đinh Ninh. Một chút chân nguyên còn lại điên cuồng chạy loạn trong một chưởng này của lão tựa như hóa thành những tia chớp lượn lờ.

Vẻ mặt Đinh Ninh không chút biểu tình. Hắn buông tay phải ra, xoay người lao thẳng vào trong ngực Tiền đạo nhân, tay trái lại chụp ngược về phía bụng lão.

Trong tay trái hắn, vẫn còn thanh phi kiếm của Tiền đạo nhân đang mắc kẹt lại.

Phốc!

Phốc!

Phốc!

...

Mỗi tiếng động nặng nề đâm rách huyết nhục vang lên, lại khiến trái tim của đám người vây quanh co thắt kịch liệt lại một lần.

Chỉ trong một hơi thở đó, Đinh Ninh đã đâm thẳng mấy nhát vào chỗ khí hải của Tiền đạo nhân. Mũi kiếm đâm vào khí hải khiến chân nguyên trong thể nội lão hoàn toàn tán lạc không cách nào tụ lại được.

Thân thể của Tiền đạo nhân cuối cùng cũng không cách nào đứng vững được nữa. Dưới sự trùng kích ngược lại của khí huyết và chân nguyên tuôn ra từ khí hải, cả người lão lảo đảo muốn lùi về phía sau.

Đinh Ninh đứng thẳng người lên.

Trong tràng cảnh máu tươi bắn ra tung tóe, ánh mắt hắn khẽ nheo lại, bàn tay trái không hề ngừng lại mà chụp thẳng về phía cổ họng của Tiền đạo nhân.

Tất cả mọi người đều nghe được một thanh âm như tiếng đèn lồng bị nứt vỡ ra.

Tiền đạo nhân như một con dã thú bị trọng thương, rú thảm lên rồi sau đó ngừng bặt lại, chỉ còn lại là tiếng phun xùy xùy tung tóe của máu tươi và một loại thều thào.

Cổ của lão không chỉ có thêm một cái lỗ thủng.

Toàn bộ cần cổ của lão như bị thụt xuống phía dưới.

Đến lúc này, dưới ánh mắt theo dõi của tất cả mọi người, động tác của Đinh Ninh vẫn chưa từng ngừng lại.

Tay phải hắn đưa về phía bàn tay trái của mình, theo một tiếng vang nhỏ, hắn rút thanh phi kiếm đâm vào giữa bàn tay trái ra. Rồi ném thanh kiếm này như ném một thanh chủy thủ bình thường vào thẳng ngực Tiền đạo nhân.

Tuy rằng nhìn những vết thương đáng sợ trên người Tiền đại nhân là có thể thấy rõ, lão không có khả năng sống nổi. Nhưng lúc thanh phi kiếm vang lên một tiếng xùy…rồi đâm chính xác vào vị trí trái tim của lão, trái tim của tất cả mọi người nơi đây vẫn không khỏi run lên.

Đinh Ninh lại không tiến đến.

Hắn ngừng lại, đưa tay phải lên, trong tay phải đã cầm sẵn một miếng băng vải cầm máu.

Sau đó, hắn dùng một tốc độ nhanh đến kinh người băng bó lấy vết thương của mình, cầm máu lại.

Xe ngựa ra khỏi Mặc Viên mấy lần, nhưng trước đó chưa lần nào hắn bị thương.

Lần này mặc dù hắn bị thương, nhưng hình ảnh hắn giờ phút này so với mấy lần trước càng làm người ta cảm thấy đầy nóng cháy trong cái hàn ý lạnh lẽo.

Một mảnh tĩnh mịch.

Chỉ có tiếng máu chảy xùy xùy, và âm thanh khục khục cổ quái truyền ra từ cổ họng bị xuyên thủng của Tiền đạo nhân.

Tiền đạo nhân vô cùng hoảng sợ bóp chặt lấy yết hầu mình.

Lão cố gắng hé miệng.

Lúc này không phải lão muốn phát ra tiếng kêu la thảm thiết hay không cam lòng gì cả, mà chỉ muốn gắng sức truyền lại một tin tức.

Bởi vì lão biết rõ chân tướng.

Lão biết rõ tại sao mình phải chết!

Trong mắt tất cả mọi người vây xem xung quanh, là Đinh Ninh dùng thủ đoạn tàn nhẫn với chính bản thân hắn. Trong chớp mắt đó hắn đã sử dụng xương bàn tay cứng rắn kẹp lấy phi kiếm của lão lại.

Nhưng chỉ có lão mới biết rõ sự thật. Trong nháy mắt đó, có vô số đạo kình lực cổ quái phá hủy tất cả chân nguyên của lão bám trên thanh phi kiếm.

Cái lực lượng kia tựa như…là vô số tiểu tằm!

Ngay trong nháy mắt này, Đinh Ninh ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn bình tĩnh nhưng lại thâm sâu như hải vực khiến Tiền đạo nhân không hiểu sao như bị khựng lại.

Sau đó Đinh Ninh tiến lên một bước, đến trước người lão.

- Có lẽ bây giờ ngươi đã hiểu rõ chân tướng.

- Ngươi chết trong tay ta, không oan.

- Bởi vì không chỉ tu vi và thủ đoạn sử dụng kiếm của ngươi, mà một ít thói quen theo bản năng khi đối địch của ngươi, ta đều rõ ràng.

- Bây giờ có lẽ ngươi đã hiểu rõ, ta không chỉ vì báo thù cho Tiết lão đầu.

Nghe mấy lời mà Đinh Ninh gần như không nhúc nhích môi khi ghé sát tai lão nói ra, Tiền đạo nhân càng há miệng lớn hơn, càng muốn hô lớn lên.

Nhưng lão phát hiện, từ khi khựng lại lúc nãy thì lão đã không thể phát ra bất kì âm thanh nào được nữa.

Lão vô cùng hoảng sợ nhìn Đinh Ninh, rồi ngã ngửa ra phía sau, ầm ầm đổ xuống đất.

Vô số tiếng kinh hô và tiếng thét chói tai vang lên.

Mãi đến lúc này, khiếp sợ và hoảng hốt mới bắt đầu lan tràn.

Đây mới thật sự là một trận chiến sinh tử, mà người chiến thắng trận này vẫn là Đinh Ninh.

- Làm sao ngươi có được bí kiếm của Phương hầu phủ.

Trong mắt của Tịnh Lưu Ly lại không có quá nhiều khiếp sợ.

Nếu Đinh Ninh đã có lòng tin đến tìm tên đạo nhân này thì nàng liền chắc chắn Đinh Ninh có thể chiến thắng.

Lúc này, trong ánh mắt của nàng chỉ có rất rất nhiều điều khó hiểu.

- Đó không phải là bí kiếm của Phương hầu phủ, mà là bí kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng.

Khi Đinh Ninh quay người lại, theo bản năng nàng cảm thấy Đinh Ninh lại dùng câu trả lời thường hay đáp lại câu hỏi của nàng, chính là câu ‘sau này ngươi sẽ biết.’ Thế nhưng Đinh Ninh lại nhẹ giọng trả lời lại, làm cho nàng sửng sốt.

- Chúng ta đến mảnh vườn trà.

Tiếp đó hắn lại bình tĩnh nói một câu, lại làm cho nàng thật sự khiếp sợ.

- Đến mảnh vườn trà?

Nàng theo bản năng lập lại ba chữ kia.

Lúc Đinh Ninh đi ngang qua người nàng, hắn bèn quay đầu nhìn nàng một cái, khẽ nói:

- Trong vòng một ngày, điều khó có thể thừa nhận được khi vừa mất đi một người thầy thân thiết vô cùng trọng yếu, là mất đi thêm một gã người yêu, hay là nhìn tên người yêu kia phải nhận lấy thống khổ so với chết còn dễ chịu hơn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui