Kiếm Vương Triều

Nửa ngày Thông Huyền, đây là một tin tức làm chấn động còn hơn cả tin đệ tử Bạch Dương Động cũng có thể tham gia Thanh Đằng Kiếm Viện tế kiếm thí luyện, hơn nữa chấn động này, tuyệt đối không chỉ gây chấn động bên trong Bạch Dương Động.

Nhưng kẻ gây ra chấn động ấy, lại đến lúc mặt trời lên cao, mới xuất hiện trên Bạch Dương Động.

"Đây không phải nói giỡn sao?"

Đinh Ninh nhìn Lý Đạo Ky, cau mày: "Hôm qua mới bảo ta được dùng Linh Mạch tu hành, mới qua một đêm, bây giờ lại bảo ta Linh Mạch thuộc về người thắng trong tế kiếm thí luyện, thay đổi hình như cũng hơi nhanh quá?"

Lý Đạo Ky lạnh lùng nhìn Đinh Ninh: "Ít nhất trước tế kiếm thí luyện còn một tháng nữa mới diễn ra, cho đến lúc đó, Linh Mạch này thuộc về ngươi. Nếu ngại thay đổi quá nhanh, ngươi nên nghe lời của ta ngày hôm qua, tận dụng thời gian để dùng Linh Mạch tu hành, chứ đừng quay về Ngô Đồng Lạc, phung phí thời gian đi đường."

Đinh Ninh nhìn ánh mắt bất mãn của Lý Đạo Ky: "Ta đi đường cũng đâu có nhàn rỗi, ta vừa đi vừa nghiên cứu Dã Hỏa Kiếm Kinh."

Lý Đạo Ky mỉa mai: "Thời gian ngắn như vậy, đã nhớ được tí nội dung của Dã Hỏa Kiếm Kinh chăng?"

Đinh Ninh gật đầu.

Lý Đạo Ky giận dữ, nhưng không nói gì, thò tay bẻ một nhánh cây, đưa cho Đinh Ninh, rồi chỉ vào chỗ đất trống chưa tới một trượng trước mặt, bảo: "Đã như vậy, ngươi luyện cho ta xem một chút?"

"Được."

Đinh Ninh cầm nhánh cây, bước ra bãi đất, bắt đầu vung vẩy nhánh cây.

Cái nhánh cây trong tay hắn trông rất buồn cười, đầu nhánh còn có mấy cái lá non .

Lý Đạo Ky chính là cố ý làm lộ ra sự buồn cười hắn, nên mới không tuốt mấy cái lá non đó.

Tu hành tối kỵ nhất kiêu ngạo cuồng vọng, Dã Hỏa Kiếm Kinh phức tạp hơn nhiều so với các loại kiếm điển của Bạch Dương Động, kiếm thế đều là do rất nhiều kiếm chiêu nối liền vào một chỗ tạo thành, mỗi một kiếm thức đều có rất nhiều loại biến hóa, dù chính bản thân Lý Đạo Ky đi nghiên cứu cũng không có khả năng chỉ trong một ngày ngắn ngủn mà lĩnh ngộ được.

Nhưng ánh mắt mỉa mai của ông ngay lập tức cứng lại.

Vì cái cành cây nhỏ buồn cười kia đang vẽ thành một cái hình nửa vòng tròn, ngay sau đó, trong không khí vang lên một tiếng xé gió mãnh liệt.

Cành cây nhỏ biến thành vô số bóng kiếm nhỏ xíu, bao phủ phạm vi mấy thước trước người Đinh Ninh.

Bóng kiếm dầy đặc, đa phần tập trung ở dưới eo của Đinh Ninh, giống như hắn đang đứng giữa một đồng cỏ.

Đôi mắt Lý Đạo Ky mở to, chân mày không ngừng giật giật.

Tuy ông chưa bao giờ đọc qua Dã Hỏa Kiếm Kinh, nhưng ông nhìn ra được đây là kiếm thức của Dã Hỏa Kiếm Kinh, tuy kiếm thức của Đinh Ninh dưới mắt ông có quá nhiều sơ hở, nhưng ông vẫn cảm nhận được Kiếm Ý thực sự của nó.

Tuy chỉ là một kiếm thế, nhưng ông cũng như nhìn thấy một vầng lửa đang từ trên thảo nguyên bay lên.

Rất hấp dẫn, rất say mê.

Kiếm thức không đủ hoàn mỹ, phương vị của thân kiếm bị lệch nhỏ, điều này có thể cải thiện thông qua luyện tập, nhưng sự hấp dẫn đến mê muội của Kiếm Ý lại là thứ không thể nào thông qua luyện tập đơn giản mà lĩnh ngộ được.

Ông là đệ nhất kiếm sư chỉ đứng sau động chủ Tiết Vong Hư, nên ông biết, cũng chỉ có những Kiếm Sư thực sự, mới phát huy ra được sự uy lực của kiếm pháp, trong chiến đấu, làm cho mỗi nhát kiếm đều đúng vị trí, phát huy được Kiếm Ý.

Thứ làm ông khiếp sợ hiện giờ chính là, cái nhánh cây buồn cười kia lại đang trở nên vô cùng thú vị, mang đến cho ông một cảm xúc khác thường, cảm nhận được sự vui sướng của lửa khi đang cháy lan ra đồng cỏ, và cả Kiếm Ý đang chầm chậm hiện hình.

"Có lẽ ta nên thừa nhận cách thức tu hành của ngươi, nhưng từ hôm nay trở đi, lúc nào ngươi muốn rời núi thì cứ nói, ta sẽ cấp cho ngươi một cỗ xe ngựa."

Ông hít sâu một hơi, chỉ nói một câu như vậy, rồi quay người rời đi.

"Cảm ơn Lý Đạo Ky sư thúc."

Đinh Ninh rất nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Trong ánh mắt hắn không có sự đắc ý, mà chỉ có một tia lãnh ý khó hiểu.

Hôm qua ở trong Bạch Dương Động tu hành rất thuận lợi.

Nhưng bây giờ, xem ra không thuận lợi như mình đã nghĩ.

Thanh Đằng Kiếm Viện Địch Thanh Mi, hoàn toàn chính xác như tin đồn, bất hòa với Tiết Vong Hư, Đỗ Thanh Giác, hơn nữa để làm cho Hoàng Hậu thoả mãn, muốn bà ta nhìn thấy sự trung thành của mình, ông ta phải làm ra rất nhiều động tác.

"Kỳ thật bình thường, dù ngươi với Bạch Dương Động có đấu đá thế nào, ta cũng sẽ không nhúng tay, ta có công việc của ta. . . Ta không có khả năng đi quản chuyện ở đây, nhưng bây giờ ngươi lại can thiệp vào việc tu hành của ta, hôm qua mới cho ta Linh Mạch, vừa mới qua có một đêm, ngươi lại gần như tước nó đi khỏi tay ta, ta rất không vui đó."

Đinh Ninh vứt nhánh cây, nhìn về phía Thanh Đằng Kiếm Viện, lẩm bẩm.

Hắn thật sự không vui.

Vì nhiều sự cố xảy ra làm hắn không vui, vì kiểu xưng hô xa cách làm hắn không vui.

"Đinh Ninh!"

Bỗng có một người gọi hắn.

Nam Cung Thải Thục chạy tới.

Cô chạy tới trước mặt Đinh Ninh, giọng cô run rẩy: "Đinh Ninh, ngươi quả thực là loại quái vật đó?"

Đinh Ninh thu hồi suy nghĩ, nhìn khuôn mặt đầy kích động của cô, hiểu ra cô đã có được một thu hoạch rất lớn về thiên địa Nguyên Khí.

Vì vậy hắn nhẹ giọng hỏi: "Hai quyển tuỳ bút đó có ích?"

"Ta không biết làm sao ngươi biết được hai quyển tuỳ bút đó có ích, nhưng chúng thực sự có tác dụng đối với ta." Nam Cung Thải Thục không thể nào bình tĩnh được như hôm qua, cô rung giọng nói: "Ta sẽ rất nhanh đột phá được đệ nhị cảnh."

Đinh Ninh nói khẽ: "Giúp được ngươi thì tốt rồi, ngươi đã lên tiếng giúp ta ở cửa sơn môn, ta giúp ngươi như vậy cũng coi như không nợ nần gì ngươi nữa."

Nam Cung Thải Thục giật mình.

Trong mắt cô đầy tức giận, mà một cảm xúc khó hiểu.

"Làm sao đánh đồng như vậy được!"

Cô nhìn Đinh Ninh chằm chằm, gương mặt ửng đỏ: "Cái gì gọi là ngươi không còn nợ nần gì ta nữa, lúc đó ta chỉ là tiện mồm nói mấy câu thôi, làm sao đem ra so sánh được? Vấn đề về tu hành này. . . Ngươi giúp ta như vậy, giúp ta tiết kiệm được thời gian bảy năm, mà còn có thể là hơn gấp nhiều lần bảy năm!"

Đinh Ninh nhìn cô đang kích động, nhíu mày im lặng.

"Có lẽ ngươi cảm thấy ngươi là đệ tử Bạch Dương Động, cùng với đệ tử Thanh Đằng Kiếm Viện ta trời sinh bất hòa, nhưng ta không quan tâm chuyện đó, dù ngươi không coi ta là bằng hữu, ta cũng phải cảm ơn ngươi." Bachngocsach.com Nam Cung Thải Thục Thần vô cùng nghiêm túc, cô trịnh trọng cúi người, thi lễ với Đinh Ninh, "Chúng ta đã nói với nhau vấn đề của cơ thể ngươi, ta biết ngươi phải tu hành vội vàng hơn người bình thường, nên ta hy vọng nếu ngươi có bất cứ điều gì cần giúp đỡ, thì hãy nói với ta."

Đinh Ninh cau mặt, nghĩ nghĩ: "Nếu ngươi thật sự muốn giúp ta, thì hứa với ta sẽ không nói cho bất kỳ ai biết ta đã chọn giúp ngươi hai quyển tuỳ bút đó, kể cả đó là sư phụ hay phụ thân của ngươi."

Nam Cung Thải Thục sững sờ không hiểu: "Tại sao?"

"Tu vi tiến cảnh nhanh, cũng sẽ mang tới rất nhiều phiền toái không cần thiết." Đinh Ninh bình tĩnh nói: "Nếu một người có tu vi tiến cảnh nhanh, lại còn là người có trực giác và khả năng lý giải điển tịch tu hành mạnh, sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Ngươi biết ta không có nhiều thời gian, ta không có thời gian để người ta lợi dụng, đối với ta, ta muốn dồn hết thời gian cho việc tu hành."

Nam Cung Thải Thục không biết suy nghĩ thực sự trong lòng Đinh Ninh, nhưng cô cảm thấy những lời này của Đinh Ninh là rất đúng.

Cô biết những kẻ được gọi là quái vật thiên tài, sau khi triển lộ thiên phú, sẽ phải tiếp nhận rất nhiều khiêu chiến và chuyện linh tinh của thế tục, những người đó đều muốn vươn tới những nấc thang cao hơn, họ sẽ chấp nhận chúng vì những chuyện khiêu chiến tạp nham đó sẽ có trợ giúp nhất định với việc sau này họ đứng được lên vị trí cao hơn, nhưng họ có thời gian để làm chuyện đó, còn Đinh Ninh không có.

"Ta hứa với ngươi, ta thề tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai biết ngươi đã chọn hai quyển tùy bút đó giúp ta, ta sẽ tìm lý do khác."

Nam Cung Thải Thục nghiêm túc gật đầu, sau đó cô quật cường ngẩng đầu lên, nhìn Đinh Ninh, "Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. . . Ta còn cái gì có thể giúp đỡ cho ngươi không?"

Nhìn cô gái luôn quyết tâm phải trợ giúp mình, Đinh Ninh thấy đau đầu, nhưng vẫn nghiêm chỉnh suy nghĩ.

"Ngươi có đan dược giúp tăng tu vi không?"

Hắn hỏi mà cảm thấy câu hỏi của mình có hơi vô sỉ.

Nam Cung Thải Thục sững sờ.

Nếu đổi thành người khác nói câu ấy, cô cũng sẽ cảm thấy nó vô sỉ.

Tăng tu vi bằng đan dược dù ít hay nhiều cũng đều sẽ có hậu quả không tốt, thậm chí người ta còn nói, Bachngocsach.com những Tu Hành Giả từ đệ thất cảnh trở đi, tu vi càng cao, sẽ bị ảnh hưởng càng lớn, nhưng vì giúp Tu Hành Giả cải tạo thân thể nhanh chóng, tăng cảnh giới vù vù, thậm chí còn giúp giảm thời gian phá cảnh, nên dù có tác dụng phụ, đan dược vẫn là bảo vật quý giá nhất thiên hạ.

Những đan dược như vậy, đối với gia đình gia thế như Nam Cung Thải Thục cũng vẫn là Chí Bảo, có lấy được cũng giữ lại cho mình dùng, làm sao có thể đưa cho người khác?

Nhưng Đinh Ninh lại không làm cho Nam Cung Thải Thục cảm thấy vô sỉ chút nào.

Cô lại còn cảm thấy như vậy sẽ giúp cho Đinh Ninh tu hành nhanh hơn, tăng thêm ít tuổi thọ cho hắn.

"Ta sẽ nghĩ cách, cố gắng hết sức giúp ngươi."

Cô hết sức nghiêm túc vỗ ngực, cam đoan.

"Cảm ơn."

Ánh mắt Đinh Ninh lấp lánh cảm xúc khác thường, hắn nói khẽ: "Ngươi có thể nói cho ta biết tế kiếm thí luyện gì đó của Thanh Đằng Kiếm Viện các ngươi. . . Rút cuộc là cái gì không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui