Kiếm Xuất Hàn Sơn

Trên vách đá bóng đen cao lớn, thân hình gần đến chín thước, đầu đội nón lá.

Mạnh Tuyết Lý truyền âm với Tễ Tiêu: “Tám thành là thuộc chó sói hổ báo, tính cách hung tàn, ngươi đừng sợ, hãy xem bổn Yêu Vương…”

Còn chưa dứt lời, ba người tiến vào mật thất, chỉ thấy cuối bàn dài, một đứa bé ẩn giấu dưới nón lá, ôm giá cắm nến ngắm nghía. Cái bóng cao lớn, chỉ là do góc độ ánh sáng mà thôi.

Mạnh Tuyết Lý có phần mất mặt, suýt chút nữa bật thốt lên câu thăm hỏi, “Anh bạn nhỏ, người nhà của cháu đâu?”

Tiền Dự Chi ngồi xuống trước, đi thẳng vào vấn đề: “Vị này là trưởng lão Hàn Sơn Mạnh Tuyết Lý, vị này là đại đệ tử của y Tiếu Đình Vân. Hai người họ sẽ thay thế ta, đi tham gia Vạn Yêu Đại Hội.”

Đứa bé thả giá cắm nến xuống, nhỏ giọng lý nhí nói: “Xin chào. Ta là Nguyễn Khôi. Phó quản sự của Ám Hành Yêu giới.”

Mạnh Tuyết Lý cảm thấy Tiền Dự Chi cố ý đùa y, truyền âm chất vấn: “Tính tình cổ quái ở chỗ nào?”

Tiền Dự Chi trả lời: “Sau này ngươi sẽ biết.”

Trong nón lá truyền ra một giọng nói khác: “Ta là Bích Du. Đại quản sự của Ám Hành Yêu giới.”

Mạnh Tuyết Lý giật mình, chỉ thấy đứa bé bỏ nón lá xuống, một đôi tai thỏ với màu lông u tối giơ lên, hắn tiện tay khẩy khẩy lỗ tai, ôm một con chim bói cá ra.


Chim bói cá mở miệng lần nữa, tản mạn nói: “Gần đây lười hóa hình, thất lễ thất lễ.”

Mạnh Tuyết Lý:”Không, không sao cả, hai vị quản sự vất vả.”

Một con thỏ nhỏ, mang theo một con chim bói cá, bất chấp nguy hiểm tới lui giữa hai giới nhân, yêu làm ăn. Trọng trách nặng nề của Hanh Thông Tụ Nguyên, lại rơi cả vào bả vai non nớt của bọn họ, Mạnh Tuyết Lý bỗng chốc trồi lên mặc cảm tội lỗi bóc lột sức lao động trẻ em.

Tiền Dự Chi vạn ác, không phải là người mà.

Yêu tộc thân thể lớn nhỏ, đại biểu yêu lực mạnh hay yếu, nguyên thân của Tuyết Sơn Đại Vương, lớn chừng một ngọn đồi, chính là tượng trưng cho sức mạnh cường đại.

Bán yêu thì khác, yêu thân của bọn họ bé nhỏ, sau khi hóa hình, vẫn giữ lại chút đặc thù ban sơ, không cẩn thận, sẽ để lộ tai, đuôi. Ở nhân giới giả làm người, hoặc giả làm chim thú phổ thông, đến Yêu giới, lại phải già vờ là yêu.

Chim bói cá quan sát Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân, ríu ra ríu rít: “Hai ngươi muốn đến Yêu giới, tham gian Vạn Yêu Đại Hội? Hai chúng ta đến nhân gian nhập hàng, vừa hay đưa các ngươi một đoạn. Nhưng các ngươi phải cẩn thận, nếu bị phát hiện, vậy rất phiền phức!”

Hắn mổ mổ bàn tay Nguyễn Khôi: “Mang bản đồ ra đây.”

Nguyễn Khôi mò tay áo, “soạt”, một tấm bản đồ Yêu giới to lớn bỗng nhiên mở ra, phủ kín cả bàn dài.

Mạnh Tuyết Lý sợ run. Ngắn ngủi ba năm, không đủ để tự nhiên xảy ra biến hóa lớn lao. Những sông suối, đồi núi thung lũng, núi tuyết sa mạc kia vẫn là hình dáng khi xưa.

Nhưng đây đã không còn là Yêu giới mà y quen thuộc.

Tễ Tiêu thấy vậy, ngón tay dưới ống tay áo khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng kéo tay Mạnh Tuyết Lý. Mạnh Tuyết Lý cười đáp lại.

Bích Du duỗi cánh: “Từ Yêu giới đến nhân gian, phải trải qua Giới Ngoại Chi Địa, đoạn đường này tương đối nguy hiểm, nhưng chúng ta đã đi quen, có pháp khí hộ thể của Tiền chân nhân, trái lại cũng không sợ. Sau khi đến Yêu giới, có huynh đệ tiếp ứng, dọc đường đi đã lo lót tốt cả, xuyên qua lãnh địa của Bạch Hà Đại Vương, Hắc Sơn Đại Vương, Hồng Lâm Đại Vương, nửa tháng sau..”

Hắn lại mổ mổ Nguyễn Khôi, Nguyễn Khôi lấy ra một cây bút mực đỏ, ở chính giữa bản đồ chấm nhẹ một cái, đánh dấu: Phong Nguyệt Thành.

“Nửa tháng sau, đến Phong Nguyệt Thành. Hai ta ở bên ngoài thành chờ các ngươi, chờ ba ngày ba đêm, Vạn Yêu Đại Hội kết thúc, lại đưa các ngươi rời khỏi Yêu giới.”

Mạnh Tuyết Lý: “Bên ngoài thành?”

Nguyễn Khôi nhỏ giọng lí nhí giải thích: “Thành chia là trong ngoài, hai tấm thiệp kia, chính là giấy thông hành vào bên trong thành, có thể thưởng thức hội hoa đăng, pháo hoa của Vạn Yêu Đại Hội, chung vui cùng các yêu khác.”


Mạnh Tuyết Lý: “Linh Sơn Đại Vương cũng ở trong thành sao?”

Chim bói cá cướp nói: “Sao có thể, Linh Sơn Đại Vương khẳng định ở trong cung điện. Lấy tới hai thiệp mời không khó, nếu muốn tiến thêm một bước, trở thành tân khách quan trọng được mời của Linh Sơn Đại Vương, tiến vào cung điện của Yêu Vương, tham gia vạn yêu yến chân chính, e rằng rất khó…Ngươi muốn vào cung điện?”

Mạnh Tuyết Lý cười cười: “Tùy tiện hỏi chút thôi.”

Y như có điều suy nghĩ, chẳng qua không nói gì. Nếu chuyện không thành, y cũng không muốn liên lụy đến hai vị quản sự.

Chim bói cá nói: “Tiền chân nhân, chúng tiểu nhân có một vấn đề nghĩ không ra. Linh Sơn Đại Vương yêu thân là rắn, rắn thích nơi ẩm ướt râm mát, tại sao hắn lại thiết yết vào giữa tháng bảy?”

Chúng yêu đều biết, Phong Nguyệt Thành vào mùa hè, ban ngày nóng bức, ban đêm như cũ oi ả, đối với rắn yêu mà nói, quá khó chịu.

Tiền Dự Chi phe phẩy cây quạt, suy nghĩ: “Có thể tháng bảy vật giá thấp, cử hành yến hội sẽ tương đối tiết kiệm tiền?”

Mạnh Tuyết Lý khẽ cau mày: “Bởi vì hắn muốn nói với vạn yêu, Linh Sơn Đại Vương không có nhược điểm, đã mạnh đến mức có thể chống lại bản tính, chống lại thiên địa. Trời càng oi bức, hắn càng muốn ra ngoài.”

Tiền Dự Chi không phục: “Nhược điểm của rắn, chẳng phải rất rõ ràng sao?”

Mạnh Tuyết Lý: “Bảy tấc của Linh Sơn Đại Vương, trải qua muôn vàn thử thách, đã sớm luyện thành kim cương bất hoại. Hắn còn tìm kiếm vảy rồng, chế thành hộ thân giáp, bọc kín lại bảy tấc, để khiến kẻ địch không chú ý đến nữa.”

Tiền Dự Chi phục rồi: “Là một ác yêu.”


Nguyễn Khôi nghĩ, những người này là nhân gian tu sĩ, đối với tin tức ở Yêu giới lại linh thông đến vậy? Đồng thời không nhịn được phát run: “Linh Sơn Đại Vương đối với vạn yêu đã ác, không ngờ, hắn đối với mình còn ác hơn…”

Chim bói cá mắng: “Ngươi sợ cái gì, thật không có tiền đồ!”

Nguyễn Khôi tự biện: “Thỏ run rẩy là bản năng, ta cũng không phải Linh Sơn Đại Vương, có thể chống lại bản tính.”

Ba yêu trò chuyện náo nhiệt, Tiền Dự Chi quay đầu hỏi Tễ Tiêu: “Các ngươi còn muốn mang theo gì nữa?” Hắn là chỉ pháp khí, phù lục, đan dược,…

Tễ Tiêu đưa ra một tờ danh sách: “Vất cả.”

Tiền Dự Chi trịnh trọng nhận lấy, cúi đầu nhìn: một cân hạt thông, một cân hạt dưa, một cân hạt dẻ ngào đường, một cân đậu phộng rang…

Quả nhiên rất chi tiết.

Mạnh Tuyết Lý sâu sắc cảm động: “Ngươi thật tốt, hôm nay ta không nên làm ngươi tức giận, là ta sai.”

Tễ Tiêu sờ đầu y: “Ta cũng sai.”

Tiền Dự Chi: “…Ta cảm thấy ta mới có lỗi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui