Kiếm Xuất Hàn Sơn

Trong tiểu đội Kinh Địch, Tước Tiên Minh và Ngự Thú sư tính tình hợp nhau nhất. Chỉ có điều Tước Tiên Minh bề ngoài lòe loẹt diễm lệ, bên trong nóng nảy thô tục, không giống Từ Tam Sơn trước sau như một.

Tước Tiên Minh: “Hổ trắng này của ngươi thật xinh đẹp.”

“Nó trông có vẻ hung ác, thật ra đặc biệt nghe lời ta.” Từ Tam Sơn đắc ý nói, “Ngoan, lăn một vòng cho Tước huynh đệ xem.”

Tước Tiên Minh giơ tay muốn vuốt ve đầu hổ, hổ trắng mắt vàng vội lui về phía sau, thân thể căng thẳng, cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ.

Từ Tam Sơn thấy vậy buồn bực, trước không để cho Mạnh trưởng lão cưỡi, giờ cũng không cho Tước huynh đệ sờ, hắn cúi người nói vào tai hổ trắng: “Ngoan nào, ngươi khi nào lại trở nên xấu hổ như vậy? Cho ta chút mặt mũi đi.”

Tước Tiên Minh khoát tay: “Không sao đâu. Loai người các ngươi, khụ khụ, ta là nói nhân giới chúng ta, Ngự Thú Tông của các ngươi, Ngự thú sư lợi hại nhất là ai? Điều khiển linh thú gì?”

Nhân gian linh thú và yêu tộc Yêu giới không phải đồng tộc, hắn chỉ tò mò chút thôi.

Ngự thú sư giọng nói oang oang, Mạnh Tuyết Lý nghe nội dung tán dóc của hai người, lộ ra vẻ mặt không biết làm sao với Tiếu Đình Vân.

Từ Tam Sơn tự hào nói: “Sư phụ ta chính là Tông chủ, đại xà của hắn có một chút huyết mạch thanh long, ta thấy tận mắt. Đại hộ pháp của Tông ta có một con chim loan, nghe nói có huyết mạch phượng hoàng, nhưng phượng hoàng đã sớm tuyệt tích tam giới, ai biết là thật hay giả. Hai chúng nó chưa từng đánh nhau, nếu đánh thật, tông môn của ta liền xong đời.”

Tước Tiên Minh truyền âm cười nhạo Mạnh Tuyết Lý: “Đại yêu như ngươi đến nhân giới, cũng coi như linh thú Tễ Tiêu nuôi ở nhà, còn bị nhốt trong Trường Xuân Phong, không bằng một con Thận thú.”

Mạnh Tuyết Lý: “Cái rắm! Ngươi hỏi thăm ở nhân gian mà xem, ai biết ta và Tễ Tiêu là đạo lữ giả, ai chẳng nói Tễ Tiêu sủng ái ta?!”

Tước Tiên Minh: “Ọe!”

Hắn nôn xong đột nhiên tìm được góc độ mới: “Ngươi thật đúng là tranh sủng với Thận thú, vẫn là câu hỏi kia, ngươi không thầm mến Tễ Tiêu đấy chứ?”

Mạnh Tuyết Lý lẩm bẩm: “Ta không thích hắn, hắn cũng không thích ta.”

Tước Tiên Minh đợi giây lát, không đợi được bạn tốt tức giận nổi trận lôi đình mắng mở, chỉ thấy Tuyết Sơn Đại Vương ngày xưa cúi đầu, bên tai ửng đỏ.


Hắn thầm nghĩ, nguy rồi. Chưa kịp hỏi kỹ, lại nghe Từ Tam Sơn mở miệng:

“Hai chúng nó không phục lẫn nhau, cho nên không biết ai lợi hại nhất. Có điều khi ta còn bé nghe sư phụ nói, sâu trong Tây Hải có ba con ác giao, thân hình khổng lồ, vảy bạc sáng lấp lánh. Vốn là yêu tộc ở Yêu giới, sau khi trốn đến nhân gian, thỉnh thoảng ra biển gây sóng gió, bắt người ăn, khiến người dân ở những đảo xung quanh Tây Hải khổ không thể tả. Nếu ai đó có thể thu phục ác giao, khiến nó trở thành khế ước linh thú, người đó chính là Ngự thú sư đệ nhất thiên hạ, hắn tâm phục khẩu phục, không nói hai lời!”

Tễ Tiêu hơi cau mày, tựa như không biết làm sao tựa như xấu hổ, thầm nghĩ ta không muốn làm “Ngự thú sư đệ nhất thiên hạ”, làm không nổi.

Mọi người đều biết hắn ít nói, trừ Mạnh Tuyết Lý, không ai sẽ quan tâm đến vẻ mặt thay đổi của hắn.

Mạnh Tuyết Lý truyền âm hỏi hắn: “Sao thế?”

Tễ Tiêu: “…Không có gì.”

Từ Tam Sơn quàng vai bá cổ Tước Tiên Minh, không hề khách khí: “Ta khi đó lập chí muốn thuần phục ác giao, sau khi lớn lên mới hiểu, đây là nói vớ vẩn. Bởi vì linh thú càng lợi hại càng kiêu ngạo, bản lĩnh của ngươi không bằng linh thú, nó sẽ không thèm lập khế ước với ngươi. Chỉ có trước tiên khuất phục nó, nhốt nó mấy ngày, nói chuyện với nó, nó mới chịu cúi đầu. Nhà không có biển, còn muốn nuôi giao? Nằm mơ đi.”

Tước Tiên Minh ngạc nhiên nói: “Giao? Truyền thuyết thời thượng cổ, lúc đại giao hóa rồng, có thể phá vỡ hư không, đạp mây phi thăng. Nhưng hiện tại linh khí suy tàn, giao muốn hóa rồng, phá vỡ bình phong che chở giới này, sợ rằng khó khăn.”

Từ Tam Sơn gãi đầu: “Còn có chuyện này nữa à, ta thân là Ngự thú sư lại không biết. Có thể thấy Tước huynh đệ học thức uyên bác, bội phục bội phục!”

Tước Tiên Minh hưởng thự tâng bốc, như gió mùa xuân: “Đâu có đâu có.”

Nếu chẳng phải không muốn bại lộ thân phận đại yêu, hắn thật sự muốn khạc ra yêu hỏa, cho đối phương nướng gà, nướng cá.

Trong không khí tán gẫu vui vẻ, đoàn người đến Truyền Tống Trận gần đây nhất kiểm tra tình hình, nghiệm chứng phỏng đoán.

Đây là Truyền Tống Trận cách Trung Ương Thành gần nhất, cơ bản giống với Truyền Tống Trận trước đây Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu đưa đội đào mỏ đi.

Tám người còn chưa đến gần, xa xa đã thấy ba người đứng bên cạnh đài tròn lóe ánh sáng lam, qua cách ăn mặc có vẻ là một đội tán tu, đang như ruồi không đầu chạy xung quang đài tròn.


Cơ hồ đồng thời, đối phương cũng nhìn thấy bọn họ, cách nhau hơn mười trượng, một người trong đó từ xa hô: “Các đạo hữu đừng hiểu lầm, bọn ta đang định lên Truyền Tống Trận, nhưng trận pháp này có vấn đề, chúng ta không ra ngoài được!”

Mai phục cạnh Truyền Tống Trận, rình rập cướp đồ, cũng được coi là một loại thủ đoạn tranh đấu thường gặp trong bí cảnh. Đội ngũ này của Mạnh Tuyết Lý người đông thế mạnh, thế tới hung hăng, ba người cạnh đài tròn sợ bọn họ hiểu lầm công kích trước, vội vàng thối lui bay đi, vừa lùi vừa giải thích: “Các vị, chúng ta đây liền rời đi, đi tìm Truyền Tống Trận khác.”

Mạnh Tuyết Lý hô: “Đừng đi, đợi đã!”

Ba người nghĩ rằng hắn muốn ra tay chặn lại, xoay người chạy nhanh hơn, Khinh Thân Thuật không lưu tàn ảnh, lập tức biến mất trong rừng.

Mạnh Tuyết Lý sờ mặt, hỏi Tiếu Đình Vân: “Ta lớn lên giống người xấu?”

Tễ Tiêu nghiêm túc đưa mắt nhìn y, thành thực nói: “Không, ta cảm thấy rất dễ nhìn.”

Tước Tiên Minh quay đầu đi chỗ khác, che miệng kịch liệt ho khan, vừa ho vừa đi xa. Hắn cảm thấy càng ngày càng không hiểu nổi Mạnh Tuyết Lý, rốt cuộc thích mạnh mẽ lạnh lùng Tễ Tiêu chân nhân, hay thích trẻ tuổi ngây thơ tiểu đồ đệ?

Yêu giới không thiếu yêu mỹ mạo diễm lệ, giỏi về mị hoặc thuật, nhưng lúc Mạnh Tuyết Lý làm Tuyết Sơn Đại Vương, trước nay đều không động lòng hoặc chui vào bẫy. Hơn nữa đối xử bình đẳng, bất luận vẻ ngoài, đực cái, ra tay đều rất nặng.

Trong lúc nói chuyện, những người còn lại vây quanh Truyền Tống Trận dò xét, đài tròn bằng phẳng, không có dấu vết hư hại, ánh sáng nhạt vẫn lưu chuyển. Nhưng cẩn thận nhìn kỹ, bốn phía đài tròn lại có ánh sáng tím nhàn nhạt, giống một bức tường vô hình ngăn cản đường đi, khiến bọn họ không vào cửa được.

Lưu Kính lẩm bẩm nói: “Đây là Tuyệt Linh Trận. Là trận pháp sư phụ ta sáng tạo ra, Ninh Nguy có thể mượn dùng một bộ Tuyệt Linh Trận….Thì ra Vụ Ẩn Quan thật sự tham dự.”

Tống Thiển Ý oán thầm: Khẳng định không chỉ có một bộ, ba bộ cũng có thể. Vụ Ẩn Quan và Minh Nguyệt Hồ giao hảo, không thiếu được.

Mạnh Tuyết Lý: “Nói tường tận chút.”

Lưu Kính so sánh ánh sáng tím, chuyển động trận bàn: “Sau khi Tuyệt Linh Trận ngăn cách thiên địa linh khí, người trong trận không dùng được chân nguyên, hiện tại nó dùng để khóa kín Truyền Tống Trận. Cũng đúng, Truyền Tống Trận có kiếm ý và thần thông của Kiếm Tôn, sao có thể nói hủy liền hủy? Bọn họ không còn cách nào, cho nên ở mặt trên Truyền Tống Trận, bố trí Tuyệt Linh Trận…”

Từ Tam Sơn: “Có ý gì?”


Trịnh Mộc: “Nói đơn giản thôi.”

Lưu Kính suy nghĩ một chút: “Nếu như nói Truyền Tống Trận là cánh cửa của bí cảnh, mở cửa sẽ thông với bên ngoài, bọn họ đóng không hết cửa, liền xây một cánh cửa nữa đè lên, chỉ cần khóa kín cánh cửa thứ hai này, khiến mọi người không vào được, cửa đầu tiên sẽ thành vô dụng…”

Tống Thiển Ý: “Đủ rồi, ta đã hiểu từ lâu!”

Hai vị đồng đội còn lại không dám hỏi nữa.

Ai cũng có chuyên môn riêng, Mạnh Tuyết Lý hỏi Trận phù sư: “Có cách nào phá giải không?”

Lưu Kính nhắm mắt nói: “Để ta thử xem.”

Các đồng đội mong đợi nhìn hắn, chỉ thấy hắn chạy men theo đài tròn, vừa nhanh chóng xoay tròn trận bàn trên tay, vừa ném ra hơn chục vật liệu dựng trận pháp khác nhau, vật liệu không rơi xuống đất mà bắt đầu chậm rãi xê dịch, vây quanh cả tòa đài tròn, vạch ra đường cong phức tạp trên đất. Theo sự thay đổi vị trí của Lưu Kính, bức màn màu tím nhạt lúc sáng lúc tối.

Nhưng hắn mặt ủ mày ê, vẻ mặt dần dần ngưng trọng, mồ hôi đổ như mưa trên trán.

Thời gian trôi qua, ánh sáng tím càng ngày càng mạnh, Kinh Địch nóng nảy: “Khó như vậy? Chẳng phải ngươi là Trận phù sư giỏi nhất trong số những người cùng lứa ở Vụ Ẩn Quan sao?”

“Ngươi thì biết cái gì!” Lưu Kính giận dữ nói, “Đây là đang đối trận với sư phụ ta!”

Cho nên ngoại trừ bị trận pháp uy thế chèn ép, hắn còn phải thừa nhận áp lực tinh thần cực lớn.

Lưu Kính ném trận bàn, hít sâu: “Ta không làm được. Trận pháp của sư phụ ta cực kỳ phức tạp, ta từ nhỏ không giải được, ngay cả thiết liên hoàn hắn làm ta cũng không giải được, ta không được…”

Mạnh Tuyết Lý vỗ bả vai hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi có thể. Hôm nay không giải được, một ngày nào đó có thể giải.”

Lưu Kính sắc mặt tái nhợt gật đầu.

Mạnh Tuyết Lý: “Để ta thử xem, ngươi trốn xa trước đã.”

Kinh Địch vui vẻ nói: “Mạnh trưởng lão còn hiểu Tuyệt Linh Trận?”


Mạnh Tuyết Lý lắc đầu: “Cái gì cũng không biết.”

Tễ Tiêu im lặng không nói, dẫn đầu lùi ra sau.

Mạnh Tuyết Lý thật ra không nắm chắc, hắn vận dụng toàn bộ chân nguyên, huơ kiếm chém xuống.

Lưu Kính thấy vậy hô to: “Không được!” Người phá trận cưỡng ép công kích, có thể phá được trận đương nhiên rất tốt, nếu không phá nổi, ắt gặp phản phệ, chân nguyên đánh vào trận pháp, nháy mắt sẽ bị hấp thu, sau đó đánh trả lại người công kích.

Nhưng Quang Âm Bách Đại đã hạ xuống, trong nháy mắt đó, bàn tay dưới ống tay áo của Tễ Tiêu khẽ lộ, ngón giữa và ngón cái gập lại tương tiếp, nhẹ nhàng búng một cái, như hoa lan hé nở.

“Răng rắc-”

Mọi người nghe thấy tiếng động như mặt băng nứt ra, trơ mắt nhìn ánh sáng tím tiêu tán dưới kiếm của Mạnh Tuyết Lý, không khỏi giật mình khiếp sợ.

Hai ngón tay của Tễ Tiêu khẽ nhúc nhích, thu hồi ống tay áo, không bị ai phát hiện,

Mạnh Tuyết Lý là người rối rắm nhất, tay y cầm Quang Âm Bách Đại, mơ hồ cảm thấy là lạ chỗ nào, thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, y sờ mũi: “Bất ngờ, đều là bất ngờ.”

Lưu Kính vui vẻ với việc trận pháp bị phá, nhưng lại cảm thấy mình uổng công học hai mươi năm kiến thức trận thuật, tâm trạng cực kỳ phức tạp: “Đây…Đây rốt cuộc coi là gì, Mạnh trưởng lão dùng sức mạnh phá kỹ thuật?”

Tễ Tiêu nhớ tới những gì tiểu đạo lữ đã nói, cải chính: “Là lấy đức thu phục người.”

Mạnh Tuyết Lý đột nhiên bước nhanh về phía trước, đau lòng sờ đài tròn, chột dạ thấp giọng nói: “Tuyệt Linh Trận bị phá, nhưng hình như Truyền Tống Trận, cũng bị hủy…”

Lưu Kính trông thấy vết rạn trên đài tròn, vẻ mặt không gì để nói: “….Quả thật như vậy.”

Từ Tam Sơn còn không hiểu: “Ý gì? Ban nãy chúng ta phí công vô ích?”

Mạnh Tuyết Lý nhỏ giọng: “Ta không phải cố ý.”

Bầu không khí lần nữa yên lặng, trong rừng bầy quạ rời tổ kiếm ăn, vỗ cánh bay đầy trời.

Tống Thiển Ý cau mày: “Không đúng. Truyền Tống Trận có thần thông của Kiếm Tôn gia trì, đại nhân vật còn không thể phá hủy, đành phải dùng Tuyệt Linh Trận khóa kín, Mạnh trưởng lão hủy nó bằng cách nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận