Kiến Không


Cuối tuần, Hứa Khinh Ngôn ngủ một mạch đến lúc thức dậy, dụi dụi mắt, quay đầu cầm đồng hồ báo thức xem, đã chín giờ, ngơ ngác nhìn màn cửa đang khép chặt, suy nghĩ xem bầu trời bên ngoài đang là nắng hay mưa, nằm đến khi nhàm chán rồi, lúc này mới chịu rời giường.

Cô tự mình rán trứng, làm sandwich, ép nước trái cây, chậm rãi ngồi xuống nhâm nhi.

Cầm điện thoại lướt vòng bạn bè, tối qua chắc hẳn Lăng Tiếu có một cuộc hẹn, cô cùng tụi bạn làm nghệ thuật của mình ở một căn hộ nhỏ mở Party, những tấm ảnh đầy màu sắc, vừa có những cô gái xinh xắn vừa có thức ăn ngon, buông thả bản thân cực kì thoải mái.

Lăng Tiếu có gọi cô tham gia, cô cũng từng đi hai lần, mặc dù những cuộc vui như vậy cũng khá thú vị, nhưng cứ không ngừng cười đùa, ca hát, nhảy nhót, chơi bài, có lúc cô mệt đến mức ngồi một mình trong góc, nhìn xem tất cả mọi vui đùa náo nhiệt, cô đơn và kiệt sức cùng lúc xông tới, nên về sau, cô có thể trốn đều trốn.

Thế giới này nói lớn cũng rất lớn, lớn đến mức mất cả một đời cũng không thể gặp được người không duyên phận.

Thế giới này nói nhỏ cũng rất nhỏ, nhỏ đến chỉ có thể quan tâm người bên cạnh.

Đây là một thành phố vắng lặng, thiếu đi bốn mùa, không có ngày đêm, bạn cứ thế chầm chậm nhận ra, dường như nơi này chỉ có một mình mình, mà con đường để ra khỏi thành phố này, lại càng ngày càng xa.

Trong vòng bạn bè của cô không có nhiều bạn bè, những đồng nghiệp khác post lên trạng thái hôm nay, có gia đình thì dĩ nhiên là thi tài khoe con cái, không có gia đình thì tự đăng ảnh bản thân, còn kèm thêm một dòng: Cuối tuần mà tôi cũng không được rảnh.

Lúc này bên dưới hiện ra một lời mời kết bạn, Hứa Khinh Ngôn có hơi bất ngờ, phạm vi quen biết của cô hẹp như vậy, ai mà tìm tới cô?
Tay trái cô cầm ly nước trái cây, nhấp một hớp, tay phải click vào ô biểu tượng, xém chút nữa nước trái cây ở cổ họng bị phun ra hết.

Trình Nhiên?
Anh gửi tới giấy xét nghiệm kèm tin nhắn: Bác sĩ Hứa, xin giúp đỡ.

Hứa Khinh Ngôn ngây người một lát, cảm xúc có chút bất ổn đứng lên, nhưng đứng lên rồi lại không biết tại sao mình đứng lên, đành ngồi xuống lẳng lặng uống sạch sẽ nước trái cây, ăn hết sandwich, trứng rán cũng ăn không sót lại miếng nào, sau cùng dọn dẹp bàn ăn sáng bóng.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, cô mới trở lại bên bàn ăn, cầm điện thoại lên, coi như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh ấn dòng "Xét nghiệm đã thông qua".

Chuyện cô không thể ngờ là đối phương lập tức trả lời Wechat: Gần đây điều trị dạ dày, ăn uống khá thanh đạm, có thể ăn món Quảng Đông không?
Hứa Khinh Ngôn: Có thể.

Trình Nhiên: Bác sĩ Hứa trưa nay có bận việc gì không, trên đường Đăng Tường có một nhà hàng Quảng Đông, rất chính thống.

Hứa Khinh Ngôn vạn năm không nở hoa nhanh chóng phản ứng lại, đây là mời sao?
Nghĩ lại thì thấy không có khả năng, đoán là chắc anh chỉ muốn hỏi han về vấn đề chăm sóc dạ dày thôi.

Sau ngần ấy năm chờ đợi, Hứa Khinh Ngôn lập tức loại bỏ ngay một tia hi vọng mong manh đó, ngược lại suy nghĩ xem có nên chuẩn bị một số tài liệu cho Trình Nhiên.

Nếu như là người khác, cô chắc chắn đã khéo léo từ chối, nhưng đối phương là Trình Nhiên.

Người này, vào lúc cô hoàn toàn không chuẩn bị, mang theo khuôn mặt ấy xuất hiện nơi cuộc sống trống rỗng của cô.

Lần đầu, cô có thể xem như tình cờ.

Lần thứ hai, vẫn có thể giải thích là do trùng hợp, còn tới lần thứ ba? Vì sao ông trời lại cho cô gặp một người mang dáng vẻ y hệt của Thẩm Nguyệt Sơ hết lần này đến lần khác như vậy?
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cảm giác kích động đó vẫn còn len lỏi đến tận bây giờ, adrenalin tăng nhanh kịch liệt, choáng đầu hoa mắt.

Con trỏ vẫn đang nhấp nháy, Hứa Khinh Ngôn nhìn chằm chằm màn hình, lông mày siết chặt, hồi lâu, trả lời: Được thôi.

Trình Nhiên gửi địa chỉ qua, còn quan tâm hỏi cô có cần anh tới đón không.

Hứa Khinh Ngôn: Cảm ơn, tôi tự đi sẽ tiện hơn.

Buổi sáng trôi qua có hơi khó khăn, bọn họ hẹn lúc 12h, Hứa Khinh Ngôn muốn tránh việc mình cứ suy nghĩ miên man, dứt khoát sửa lại ca bệnh.

Đúng 11h, hết giờ làm Hứa Khinh Ngôn đặt công việc trong tay xuống, nhanh chóng về thay một cái áo sơ mi trắng, quần jean, giày Cavans xanh trắng.

Lúc cô không mặc áo blouse trắng, trông vẫn rất mộc mạc.

Nhà hàng đó không xa, từ nhà tới thẳng xe buýt, ngồi xe một lúc, trước cửa nhà hàng đã có một hàng người.

Hứa Khinh Ngôn đứng ngay cổng nhìn qua lớp cửa thủy tinh được ánh nắng chiếu rọi loang lổ nhiều màu, pha lẫn cùng những bóng người phản chiếu, bên trên còn có bóng dáng của một cô gái đang thấp thỏm.

Hứa Khinh Ngôn nhíu mày, có phần không thích dáng vẻ tâm tình bị biến động này của bản thân, nhưng do phản xạ theo bản năng, cô đành phải dốc hết sức chấn tĩnh lại.

Cánh cửa thủy tinh đột nhiên mở ra, nhân viên phục vụ nhìn thấy cô liền sững sờ: "Quý khách ổn chứ, muốn lấy số đúng không ạ?"
"Đã có hẹn ở trong."
"Vâng, xin hỏi bàn số mấy ạ?"
Trình Nhiên nói anh đã đặt sẵn bàn, Hứa Khinh Ngôn nắm thật chặt dây đeo túi trong tay, đi theo nhân viên phục vụ, rất nhanh đã tìm được anh ở vị trí tốt nhất của nhà hàng.

Trình Nhiên đã vào chỗ, chuyên chú nhìn điện thoại, vẫn là khuôn mặt tuấn tú đấy.

Bước chân Hứa Khinh Ngôn có hơi nặng, càng đến gần anh, trong đầu càng cứ vang lên tiếng ong ong.

Trình Nhiên phát giác được gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy, vòng qua bàn ăn, giúp cô kéo ghế.

Hứa Khinh Ngôn cúi đầu xuống, khẽ giọng nói cảm ơn.

"Có dễ tìm không?"
"Có chuyến đến hẳn chỗ này."
Trình Nhiên hơi ngạc nhiên: "Xe buýt hả? Biết sớm tôi đã đi đón cô rồi."
Nhìn thấy nét mặt khẩn trương của anh, Hứa Khinh Ngôn không khỏi cười nói: "Không sao đâu, đi vậy rất bảo vệ môi trường."
Tiếng điện thoại Trình Nhiên vang lên, anh hơi áy náy đưa menu cho Hứa Khinh Ngôn: "Tôi đi nghe điện thoại, cô xem thử thích ăn món gì."
Trình Nhiên đứng dậy rời đi, Hứa Khinh Ngôn không hỏi nhiều, lật menu xem.

Món ăn Quảng Đông, anh ấy không ăn cay được, món ăn Quảng Đông cũng là món anh ấy thích ăn nhất.

Lại thêm một sự trùng hợp nữa sao?
Mấy phút sau, Trình Nhiên trở về: "Chọn được món chưa?"
Hứa Khinh Ngôn lật đến một tờ, dừng lại: "Xá xíu được không?"
Trình Nhiên cười rạng rỡ: "Tôi không kén ăn."
"Vậy thì một phần xá xíu đi."
Vừa gọi đồ ăn được một lúc, điện thoại Trình Nhiên lại vang lên, anh liếc nhìn, không nhận.

Nhưng người tìm anh cứ gọi liên tục như đòi mạng, cuối cùng Hứa Khinh Ngôn vẫn nhịn không được hỏi: "Không nhận điện thoại sao?"
Trình Nhiên nhíu mày xem thường: "Không cần để ý, đều là những việc rắc rối khó chịu."
Hứa Khinh Ngôn có thể nhận ra được Trình Nhiên là người tràn ngập kiêu ngạo, mặc dù anh đối với cô khá lịch sự, nhưng cử chỉ lời nói của anh không giấu được sự sắc bén.

Hứa Khinh Ngôn chỉ gặp Trình Nhiên ba lần, nhưng cả ba lần này, lần nào nói chuyện Trình Nhiên cũng đều có thói quen giơ ngón trỏ tay phải lên, kèm theo giọng điệu khí thế, cứ từng chút từng chút, tạo nên một tầng áp lực bủa vây trong không khí.

Những năm nay Hứa Khinh Ngôn cũng học được không ít cách quan sát nét mặt, Trình Nhiên là người sắc bén, có thể đoán được, nếu anh không kiêng dè gì, sự sắc nhọn đó của anh thậm chí sẽ đâm bị thương người đứng bên cạnh.

Về mặt này, hoàn toàn trái ngược với Lương Kiến Không, không biết có phải do anh dồn hết tâm trí ẩn giấu hay không, bề ngoài nhìn thì điềm đạm, thật ra tâm tư xảo huyệt, miệng đang mỉm cười, lật tay là mây, úp lại thì mưa, lòng sâu không thấy đáy.

Hứa Khinh Ngôn ngẩn người, cô vậy mà lại nghĩ đến người đó.

Thức ăn được mang lên rất nhanh, không biết vốn luôn như thế, hay là do nhờ Trình Nhiên.

Trình Nhiên là người khéo ăn nói, ban đầu hai người chỉ trò chuyện về việc chăm sóc dạ dày, nói nói hồi lại chuyển sang du lịch, Trình Nhiên tỏ ra vô cùng thích thú, tốc độ nói cũng nhanh hơn: "Cô từng đi qua nơi nào?"
"Lúc còn đi học, rất thích thảo nguyên Châu Phi rộng lớn, ở nơi đó mê mẩn gần một tháng, giờ có cơ hội vẫn muốn đến nơi đó trợ giúp " nhắc đến chủ đề hợp sở thích, "đài phát thanh" Hứa Khinh Ngôn cũng mở ra, "Hai năm trước chuyên chạy đi Bắc Âu, khi còn bé đặc biệt thích truyện cổ tích, Na Uy, Đan Mạch, nghe tên thôi đã thấy đẹp rồi, tôi đi vào mùa đông, tuyết phủ ngập trời, lỗ tai suýt chút nữa đông cứng mất, còn chứng kiến cực quang ở Phần Lan nữa."
"Châu Phi, Bắc Âu, sở thích của cô chênh lệch thật lớn, nhưng mà tôi cũng đều đi qua."
"Du lịch hả?"
"Công việc cũng có, nghỉ ngơi cũng có." Trình Nhiên gắp một đũa mì hoành thánh, cẩn thận nhai, "Còn nơi nào nữa không, lần gần nhất là đến nơi nào?"
"Nepal..." Vừa nói xong mấy chữ này, Hứa Khinh Ngôn có chút hối hận, nơi này, trong tiềm thức cô đã xếp nó vào vùng cấm.

Trình Nhiên rất tự nhiên nói tiếp: "Gần đây nơi đó không yên bình lắm, cô đi một mình ư?"
"Đúng vậy, học hỏi một chút, đi 7 ngày."
Trình Nhiên dường như rất hứng thú: "Một cô gái lại dám một mình đến đó, lá gan lớn thật đấy."
Hứa Khinh Ngôn cười lắc đầu: "Cũng không phải gan lớn, mà là do chưa kịp suy nghĩ kĩ, cảm thấy thú vị, liền đi ngay."
Trình Nhiên theo thói quen giơ ngón trỏ lên, nhẹ chỉ chỉ vài cái về phía Hứa Khinh Ngôn: "Chắc chắn cô là người có thể liều lĩnh bất chấp vì điều mình thích."
Hứa Khinh Ngôn nghiêng đầu nghĩ ngợi, nét mặt thản nhiên: "Tôi không biết, chưa từng thử qua, thế nào mới gọi là liều lĩnh."
Không cần mạng sống hay là chịu đựng nỗi đau dai dẳng thì được xem là liều lĩnh?
Nhưng cô phải vì cái gì để liều lĩnh đây, hiện giờ chẳng còn gì để cô phải yêu thích sâu sắc nữa cả.

Hứa Khinh Ngôn không phải lạnh lùng, cô là kiểu người nhạt nhẽo, nhạt như nước, đối với chuyện gì cũng thờ ơ, không phải cố ý kháng cự, mà là dù cho thế nào cũng không thể yêu thích được.

Cho nên, nói cô liều lĩnh, cũng không thể xem là vậy được.

"Tôi khá quen thuộc với Trung Đông, Việt Nam và cả Myanmar nữa, có thể làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho cô..."
Trình Nhiên càng nói càng thích thú, nhưng lời còn chưa nói hết, trợ lí của anh vội vàng chạy tới, mặt đầy khẩn trương, ghé vào tai anh thấp giọng nói vài câu.

Vẻ mặt Trình Nhiên có phần biến đổi, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh lấy lại bình tĩnh như cũ, có điều giọng nói cũng không còn quá ung dung: "Trong công ty đột nhiên có việc gấp, e rằng giờ tôi phải đi trước rồi.

Vốn là vẫn còn nhiều chuyện muốn nói với cô, đành hẹn lại hôm khác tiếp tục."
Hứa Khinh Ngôn không phải người không hiểu chuyện, lập tức để đũa xuống, đứng dậy cùng Trình Nhiên: "Không sao, tôi cũng ăn xong rồi."
"Để tôi sắp xếp người đưa cô về."
"Không cần đâu, tôi tự về được."
Trình Nhiên không quan tâm, sau đó lập tức có chiếc xe dừng trước mặt Hứa Khinh Ngôn, còn giúp cô mở cửa xe.

"Bác sĩ Hứa." Trình Nhiên làm động tác mời.

Hứa Khinh Ngôn ngược lại không tiện từ chối, sau khi lên xe, Trình Nhiên giúp cô đóng cửa thật kĩ, cúi người nói: "Chúng ta bây giờ cũng được tính là bạn bè, không cần khách sáo như vậy, về tới nhớ gọi tôi, tạm biệt."
Cô vừa ngẩng đầu nhìn cửa sổ, đã bắt gặp nụ cười của anh, anh cách cô rất gần, cô thậm chí có thể thấy rõ từng sợi lông mày làm thế nào mọc thành hình dáng đẹp mắt trên khuôn mắt ấy, thấy cả con ngươi màu nâu hơi nhạt, kể cả nụ cười còn vương lại nơi khóe mắt.

Cô nhìn anh đứng nơi ngược nắng, đôi mắt đau nhói.

——————————
Truyện Nhiễm chỉ edit và đăng tại wattpad: ducluannhiem.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhá ^^.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui