Kiến Không


Trình Nhiên diễn cảnh anh em tốt, chạy tới trước mặt Lương Kiến Không: "Hiếm khi chúng ta gặp gỡ, đi uống rượu không nào?"
"Cảm ơn, tôi không muốn uống rượu." Vừa nói, Lương Kiến Không vừa ung dung cắn miếng cá mực, tiện tay đem chai bia lần nữa ném vào thùng rác.

A Báo dắt theo vài người không khỏi tiến lên mấy bước, trong mắt mang theo hung ác, bọn nhóc con này cả ngày toàn chơi giấu dao, nhất là tên đầu chó Trình này, suốt ngày sủa loạn, sớm nghĩ bắt được bọn chúng sẽ đánh một trận, chỉ tiếc nơi này là đường lớn, không thể dùng đao thật súng thật, nếu không...!
Trình Nhiên chào hỏi, cười vô cùng tự nhiên: "Khách sáo với tôi vậy, nghe nói anh vừa mới trở về từ cõi chết, sao lại bất cẩn vậy chứ, bị thương ở đâu?"
Lương Kiến Không không để ý sự khiêu khích rõ ràng của Trình Nhiên: "Tin tức ở đâu vậy, nghe nhầm rồi."
"Không có à? Tôi còn nghe nói trong lúc chạy trốn, anh còn bỏ đi một chiếc Maybach*?"
*Xe Mercedes-Maybach
"Đem tặng từ lâu rồi, cậu đây là định cho tôi một chiếc sao?"
"Không thành vấn đề." Trình Nhiên hào phóng dang tay.

"Cảm ơn trước." Lương Kiến Không không mặn không nhạt đáp lời.

"Tôi vừa rồi hình như có trông thấy phụ nữ ở đây, đảo mắt cái đã không thấy đâu, bạn gái sao?" Trình Nhiên chuyển đề tài, nói xong còn cố ý nhìn quanh.

"Tối như vậy, cũng nhìn thấy được?"
"Haha, đây không phải vì hiếu kì sao, bên cạnh Đại Phật vạn năm của chúng ta cũng bắt đầu có phụ nữ rồi."
Lương Kiến Không không biến sắc cười nói: "Tôi nào có duyên với phụ nữ."
Trình Nhiên tỏ vẻ không tán thành: "Đừng nói như vậy, ai bảo anh cuộc vui nào cũng không đến, không thì..."
Anh còn chưa nói xong, điện thoại vang lên, xoay người tiếp điện thoại, không bao lâu quay lại nói: "Ông nhà gọi về, lần sau gặp lại nhớ phải gọi mỹ nữ đến đấy, hôm nay chúng ta ai làm việc nấy đi."
Trình Nhiên bước đi trước, Lương Kiến Không vẫn đứng tại chỗ, điện thoại trong tay xoay tới xoay lui, A Báo không dám lên tiếng, mặc dù ngoài mặt Lương Kiến Không không có gì khác lạ nhưng người hiểu anh đều biết, không ổn.

Rất nhanh, A Báo nhận điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi đến, anh liền biết tình huống xấu nhất đã xảy ra.

Sau khi cúp điện thoại, lập tức báo cáo Lương Kiến Không: "Quả thật như Nhị gia dự đoán, nhà bếp của căn nhà đó đã bốc cháy."
"Người thì sao?."
"Đương nhiên không ở đó, đang ở nơi an toàn đợi chúng ta."
"Đồ đâu?."
"Đều sắp xếp xong xuôi."
"Việc ở Nepal không giống như do nó làm, rốt cuộc là ai sắp xếp đám lính đánh thuê kia phục kích?"
"Người Nhật Bản và nó cũng đều không thoát khỏi liên can."
Trình Nhiên chẳng qua là mượn đao giết người.

"Nhị gia, Trình Nhiên lỡ đâu sẽ ra tay với bác sĩ Hứa?"
A Báo hỏi xong liền lập tức hối hận, lời này hiển nhiên là vượt quá chức phận.

Một lát sau, Lương Kiến Không mới lên tiếng: "Quan sát một chút."
Lương Kiến Không không nói gì thêm, A Báo cũng không dám hỏi lại, chỉ là anh càng ngày càng không hiểu ý của ngài đối với bác sĩ Hứa.

Trình Nhiên, cái tên này cứ luôn bám lấy Lương Kiến Không, cứ như hàng đính kèm vậy, mặc dù không đến mức làm cho người nghe sợ mất mật, nhưng đủ để người khác kính anh ba phần.

Trình lão gia tuổi tác đã cao, lực bất tòng tâm, mà cái vòng tròn này rất thực tế, người quỵ xuống, liền có kẻ khác giẫm lên xác mà ngồi.

Mười năm trước, Trình Nhiên còn rất trẻ, đã bắt đầu giúp đỡ kinh doanh, hai năm nay có lẽ đã đủ để chân chính thừa kế gia nghiệp của cha mình, người thông minh, cũng đủ tàn nhẫn.

Lúc vừa kế vị, một ông già lâu năm trong phe, rêu rao muốn hưởng lợi từ anh, cũng không tới nửa năm, sống dở chết dở khùng khùng điên điên, những người còn lại lập tức ngoan ngoãn dưỡng già.

Trình Nhiên nói, đã là xã hội hiện đại, đừng cứ như trước đánh đánh giết giết, sáng suốt một chút đi, được không.

Nói thì nói như vậy, thực tế kẻ giết chốc tàn nhẫn nhất là ai, mọi người đều biết.

So với Trình Nhiên tự cao, Lương Kiến Không trông nhã nhặn hơn nhiều, đa số người lần đầu gặp đều kinh ngạc với vẻ thanh lịch tuấn tú của anh, hơn nữa những năm nay Lương Kiến Không đều cố tình khiêm tốn.

Thấy thế thôi, nếu bắt buộc chọn giữa Trình Nhiên và Lương Kiến Không làm đối thủ, ai cũng sẽ dứt khoát mà chọn vế trước.

Nói đùa chứ, vật lộn với sói còn có thể liều một phen, còn đụng phải Lương Kiến Không, cổ bị vặn gãy lúc nào cũng chẳng biết.

Sau khi Trình Nhiên nắm quyền ra tay rất mau lẹ, Trình gia đứng đầu về dùng độc, công ty dược phẩm sinh học chỉ là ngụy trang, dã tâm Trình Nhiên cũng không nhỏ đã vươn tay đến cả súng ống đạn dược.

Mà việc này chính là chạm đến chỗ nhạy cảm của Lý gia.

Chẳng những vậy, mấy năm này, Trình Nhiên luôn đơn phương báo thù Lương Kiến Không, tưởng chừng phát điên đến nơi, gió tanh mưa máu không ngừng.

Có lần Lương Kiến Không ở Mỹ, bị Trình Nhiên hạ độc, suýt nữa đã xuống lỗ, cũng may mạng anh chưa tận.

Nhưng lần đó cũng đủ cho Lý gia sát khí ngút trời, ngay cả lão đại Lý gia Lý Đồng cũng triệu tập toàn bộ người bí mật họp khẩn, giận đến nổi đập bể một cái bàn ngọc thạch, ra lệnh trong vòng ba ngày phải bắt được người Trình gia ở Tam Giác Vàng kể cả những cơ sở trung tâm sản xuất độc, tàn nhẫn hơn chính là phát lệnh truy sát.

Quả thật đã công khai giết em trai ruột duy nhất của Trình Nhiên, còn cố ý không cho chết yên ổn, đến nay vẫn còn nằm trong phòng bệnh làm người thực vật, Lão Trình tức giận đến nổi bệnh tim tái phát, suýt nữa nín thở.

Dám can đảm rút dao với Lý gia, còn đem lưỡi dao đó đâm Lương Kiến Không, không đem tên đó ép đến chết thì không gọi là Lý Đồng!
Nhưng mối thù giữa Lương Kiến Không và Trình Nhiên cũng không phải do chuyện mấy năm nay mà nảy sinh, có người nói nguyên nhân sâu xa chính là sự cố "Thanh Sơn cháy" chấn động tám năm trước, chuyện này rất nhiều người đến nay đều không rõ đêm hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đủ loại lời đồn không dứt bên tai, nhưng có thể khẳng định, thù của hai nhà càng ngày càng sâu.

Hai người họ vừa thấy mặt thì bày vẻ anh em thân thiết nhưng lại lén lút đâm đối phương không biết bao nhiêu nhát.

Trong năm nay, Trình Nhiên càng đem những việc này công khai mà làm, tôi chính là xử lí người của anh, chính là muốn chiếm vũ khí đạn dược của anh, thế nào!
Chẳng sao cả, muốn xử lý tâm phúc của tôi, tôi liền diệt người thân của cậu, muốn chặn vũ khí đạn dược của tôi, tôi liền giúp cậu không có độc để bán!
Không hổ là sống chết có nhau, thề nguyền không thay đổi.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Trở lại thành phố Z, Hứa Khinh Ngôn lập tức nhận được lời mời dự tiệc của Tào Kình, vị anh hùng này nhất định đã phá được án lớn, cả người vô cùng sảng khoái.

Nghĩ lại mọi việc, cô quyết định đồng ý cuộc hẹn này.

Điểm hẹn là một quán ăn Nhật, bố trí ở nơi cao ráo như vậy, chắc hẳn tâm tình cảnh sát Tào đang như trời trong quang đãng.

Lúc Hứa Khinh Ngôn đến, Tào Kình đã có mặt, còn gọi một bàn đồ ăn.

Tào Kình nhìn thấy cô, vội vàng chào hỏi: "Nhanh, em mà còn không đến, tôi đã nhịn không được bắt đầu trước rồi."
Hứa Khinh Ngôn lắc đầu cười: "Tào đầu to, anh cũng quá tham ăn đi."
Tào Kình đưa menu cho cô: "Nhiêu đây có là gì, em nhìn lại đi, thích ăn thêm cái gì cứ gọi!"
Hơn một tháng Hứa Khinh Khôn không gặp anh, mỗi lần gặp lại người này, trên mặt khó tránh lại bị thương, lần này trên mặt không sao, tay trái cũng bị thương.

"Tay của anh thế nào rồi?"
Tào Kình khịt khịt mũi, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau một hồi khoái chí, nói: "Không có việc gì, chút chuyện nhỏ, hai ngày nữa thì khoẻ rồi."
"Uống rượu hại sức khoẻ, còn đang bị thương đấy."
"Biết rõ thưa bác sĩ, mau ăn đi!"
Tào Kình vặn lửa to lên, trong chốc lát đã nổi bọt.

Hứa Khinh Ngôn cũng không khách sáo với anh, thoải mái bắt đầu ăn.

Tào Kình lại tự rót cho mình một ly rượu, ly Hứa Khinh Ngôn thì rót đầy nước trà, nói: "Hai ngày nữa sẽ có tin tức."
"Hả?"
"Ha ha."
Cảnh sát Tào như này là vui đến sắp ngốc.

"Bọn anh bắt được này." Tào Kình thấp giọng, giơ lên ngón tay giữa về phía Hứa Khinh Ngôn.

Hứa Khinh Ngôn: "..."
Tào Kình lập tức ý thức được không hợp lắm: "Tôi nhổ vào, không phải ý đó, là chỉ lão Tam, ngón tay thứ ba này! Haha, đây còn không phải là đã chặt đứt của bọn chúng một cánh tay sao, cho bọn chúng ngông cuồng, cho bọn chúng buôn lậu thuốc phiện."
Công việc của Tào Kình có rất nhiều cơ mật, anh sẽ không để lộ quá nhiều, nhưng Hứa Khinh Ngôn cũng từ đó nghe ra một chút tin tức, tổ trọng án bọn họ đang hợp lực truy nã một nhóm buôn lậu thuốc phiện quốc tế.

Mặc dù không hiểu chi tiết, nhưng có thể bắt được lão Tam, như lời Tào Kình, không chết thì cũng trọng thương.

Tào Kình cười hớn hở: "Bây giờ còn đang thẩm tra, tôi cảm thấy dù lúc này không thể nhổ cỏ tận gốc, cũng đủ khiến bọn chúng đau đến không muốn sống.

Tôi thật rất khâm phục chúng tôi, không dễ dàng gì, mai phục nhiều năm như vậy, cũng bắt được một con cá lớn."
Hứa Khinh Ngôn biết công việc Tào Kình khó khăn, nguy hiểm thì không cần nói cũng biết.

Nếu không có niềm tin bất chấp, thì không cách nào kiên trì nổi.

Tào Kình tự mình lẩm bẩm: "Gần đây các thế lực phe cánh đều không an phận, tôi hi vọng cả hai nhà đấu đá lẫn nhau.

Vừa vặn, để chúng ta làm ngư ông đắc lợi*."
*ngư ông đắc lợi: ý là ngồi không nhưng hưởng lợi á
Giữa hai đầu chân mày Hứa Khinh Ngôn nhảy một cái.

Trước kia Tào Kình cũng hay đề cập qua công việc nhiệm vụ, nhưng cô đều là vào tai trái ra tai phải, không có coi trọng.

Lúc này nghe tới, lại làm lòng người run rẩy.

Xử lý sạch sẽ mười hai lát cá hồi, hai đĩa cá tuyết, ba đĩa sushi gan ngỗng, bốn đĩa tôm ngọt lớn, còn có cả nồi lẩu tràn đầy, Tào Kình vẫn cảm thấy ăn không đủ, Hứa Khinh Ngôn đã ăn đến có chút căng bụng.

Hứa Khinh Ngôn để đũa xuống, hơi trầm mặc: "Tôi đi rửa tay."
Quán ăn Nhật này cũng không lớn, trang trí cũng cực kì đơn giản, nhưng vị trí khá tốt, ban ngày gió rất lớn, đầu bếp hay nhân viên đều là người Nhật, nguyên liệu nấu ăn đều từ Nhật vận chuyển đến bằng đường hàng không, mọi thứ đều hướng đến sự thuần khiết của ẩm thực Nhật Bản chính thống.

Nghe Tào Kình nói, chỗ này anh tìm thấy một tháng trước.

Hứa Khinh Ngôn lặng lẽ cảm thấy việc này vẫn đừng nói cho Lăng Tiếu, nếu không con người tham ăn này sẽ ăn cho Tào đầu to nghèo luôn.

Quán có hai tầng, toilet nữ xếp hàng rất dài, bên nam một người cũng không có, nam nữ chênh lệch quá lớn.

Đợi chưa được bên này mở cửa, bên kia đã có người đi ra.

Hứa Khinh Ngôn khóe mắt lướt đến một chút, đột nhiên đông cứng, quên cả hô hấp.

Đối phương có vẻ không chú ý cô, ở bồn rửa tay rửa tay, lúc quay người lại, đúng lúc chạm mắt Hứa Khinh Ngôn, chần chờ vài giây, lập tức bày ra nụ cười: "Chúng ta từng gặp nhau nhỉ?"
Anh hỏi như vậy, Hứa Khinh Ngôn có chút xấu hổ: "Bệnh viện."
Đối phương lại nghĩ ngợi, vẻ mặt ngạc nhiên: "Bác sĩ....Hứa?"
Hứa Khinh Ngôn nhìn thấy anh, đầu óc phản ứng cũng chậm hơn nửa nhịp, mặt không tự chủ mà cười cười.

"Thật trùng hợp, thuốc lần trước cô cho rất hiệu quả, cảm ơn."
Trình Nhiên mặc áo thun đơn giản, bên ngoài khoác một bộ vest giản dị, anh lớn lên vốn là môi hồng răng trắng, nhã nhặn, nhìn càng giống sinh viên vừa tốt nghiệp.

Trình Nhiên hiển nhiên thoải mái hơn Hứa Khinh Ngôn, lập tức bắt chuyện: "Nhưng tôi đối với việc chăm sóc rất đau đầu, cô bình thường khám bệnh vào ngày nào, tôi đến sẽ tìm cô."
Hứa Khinh Ngôn bối rối nói: "Bàn về vấn đề chăm sóc này, anh có thể hỏi ý kiến bác sĩ Trung y..."
Trình Nhiên vừa vặn cắt ngang: "Với vị bác sĩ Trung y cũ tôi không có đủ kiên nhẫn, tôi muốn hiểu rõ thường ngày nên chú ý những gì thôi."
Hứa Khinh Ngôn thấy cũng không vấn đề gì, nói: "Tôi thứ hai đến thứ tư đều ở phòng khám, bình thường đều vậy."
"Vậy thì có chút rắc rối rồi, tôi thứ hai đến thứ tư đều quá bận không có thời gian, vậy thế này đi, " Trình Nhiên lấy trong túi ra một tờ danh thiếp, "Có tiện trao đổi thông tin liên lạc không?"
Hứa Khinh Ngôn do dự, cô không phải dạng người thân thiện, đối với bệnh nhân chỉ cần không thẹn với lương tâm, dù sao mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân, âm thầm gặp nhau nhiều cũng không hẳn là tốt, trước giờ cũng chưa từng xuất hiện tình huống này.

Nhưng khi lần nữa đối diện với cặp mặt phượng kia, trái tim Hứa Khinh Ngôn y như bị người khác bóp chặt một cái, vô thức gật đầu.

Cô cứ như vậy đọc ra dãy số, Trình Nhiên lập tức nhập vào điện thoại, trước khi đi còn lắc lắc điện thoại với cô: "Sẽ liên lạc sau nhé, tạm biệt."
Trình Nhiên trực tiếp lên lầu hai, sau khi anh đi, Hứa Khinh Ngôn hạ mắt nhìn danh thiếp: CEO công ty TNHH dược phẩm sinh học Bác Thuỵ, Trình Nhiên.

Còn trẻ như vậy đã là CEO, danh tiếng thật lớn.

Trên đời thật sự lại có hai người giống nhau như vậy, nếu không phải anh căn bản không biết cô, cô gần như khẳng định, người này chính là anh ấy.

Lúc cô về lại ghế ngồi, Tào Kình đã ăn thêm một vòng, lúc này cũng thu đũa, dựa vào ghế, nhàn nhã tiêu hoá.

Hứa Khinh Ngôn cất danh thiếp vào, từ góc Tào Kình ngồi có lẽ có thể thấy được thấp thoáng việc ở cửa toilet, không biết anh có nhìn thấy Trình Nhiên không.

Ban đầu Hứa Khinh Ngôn muốn nói với Tào Kình, cô gặp được Trình Nhiên, nhưng ý nghĩ trong đầu lập tức đè xuống.

Cùng lắm là người giống người thôi.

Tào Kình ăn uống no nê, tán gẫu xong chuyện núi non, bắt đầu nhiệm vụ khác: "Cũng lâu rồi em chưa về nhà, sắp xếp thời gian về xem một chút đi."
Hứa Khinh Ngôn cầm chén trà lên nhấp một hớp, lại nhẹ nhàng buông xuống, không lên tiếng.

Tào Kình biết Hứa Khinh Ngôn cứng đầu hơn bề ngoài rất nhiều, nhưng Thẩm Nguyệt Sơ là anh em tốt của anh, anh chẳng lẽ không khó vượt qua sao?
Em cũng nên nhìn về phía trước, không thể cứ mãi buộc mình trên cây.

"Ăn xong rồi sao, đi thôi."
Nhận ra rõ ràng Hứa Khinh Ngôn chỉ lạnh nhạt, Tào Kình miễn cưỡng vò đầu bứt tóc, cũng đành phải từ bỏ.

Cảnh sát Tào đối với người khác đều là nói một là một, duy chỉ có đụng phải Hứa Khinh Ngôn, sức lực cả người cũng không có chỗ dùng.

Hai người một trước một sau cùng ra cửa, đúng lúc Trình Nhiên cũng từ lầu hai bước xuống, anh bất ngờ dừng bước, đưa tay ra hiệu người phía sau dừng lại.

Ngô Cự khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Thấy Trình Nhiên không nói lời nào, anh ta nhìn ra phía trước, vừa hay thấy Hứa Khinh Ngôn đi ra cửa chính.

Ngoại trừ đảo mắt nhìn Hứa Khinh Ngôn, Trình Nhiên cũng chú ý tới Tào Kình, đột nhiên lại cười sâu xa: "Không có gì, đi thôi."
- ---------------------------
Truyện Nhiễm chỉ edit và đăng tại wattpad: ducluannhiem.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhá^^.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui