Ta vốn là một mỹ nhân ốm yếu khó nuôi, lại gả cho kẻ phong lưu bậc nhất trong sách.
Đêm tân hôn, ta bước ba bước đã thổ huyết, ngày đêm gắn liền với giường bệnh.
Người ngoài khuyên hắn, chẳng bằng sớm đón một thị thiếp kiều diễm vào phủ để hầu hạ.
Thế nhưng, Hạ Liêm vẫn ôm lấy ta, bón từng thìa thuốc, hờ hững nói:
"Cho dù nàng khó nuôi đến đâu, nàng vẫn là thê tử của ta.
"
"Ta nhất định phải chăm sóc nàng trong cảnh giàu sang phú quý đấy.
"
Chỉ tiếc rằng, bất kể Hạ Liễm cẩn trọng chăm sóc ta đến thế nào ta vẫn không qua khỏi.
Ngày ta c.
h.
ế.
t là một ngày xuân, vừa qua khỏi cái lạnh se sắt của mùa xuân.
Hạ Liễm bảo sẽ đưa ta ra ngoài thưởng xuân, giải sầu.
Nhưng khi hắn cúi đầu xuống nhìn, ta đã sớm tắt thở từ lâu.
Dường như Hạ Liễm không nhận ra rằng ta đã c.
h.
ế.
t, vẫn nhẹ nhàng cất lời thủ thỉ với ta: "Ôn Ngọc, nàng đừng ngủ nữa.
"
Thấy ta mãi không đáp lại, Hạ Liễm cuối cùng cũng không nhịn được mà khẽ oán trách: "Nàng cứ ngủ mãi thế này, món thạch hoa đào ta làm sẽ nguội mất thôi.
"
Ta đã c.
h.
ế.
t rồi.
Căn bệnh của ta kéo dài quá lâu, thuốc thang mãi chẳng khỏi, giờ đây c.
h.
ế.
t đi cũng là một sự giải thoát.
Nhưng Hạ Liễm không nghĩ như vậy, hắn cho rằng ta nên ở bên hắn, cùng hắn sống lâu dài, thật bình an thật hạnh phúc.
Vì vậy, khi người trong phủ nhắc nhở rằng ta đã qua đời, Hạ Liễm vẫn không chịu buông tay.
Hắn tự mình thay cho ta bộ y phục mới, vẽ lên khuôn mặt ta một lớp trang điểm, rồi ôm lấy ta cùng nằm vào trong quan tài.
Khi mọi người phát hiện ra, nước mắt của Hạ Liễm đã thấm ướt cả vai áo ta.
Mọi người đều nói rằng Hạ Liễm yêu ta nhất đời này, rằng ta đã khiến hắn cải tà quy chính, hắn đối với ta hết mực yêu thương, thậm chí không tiếc mạng mình để c.
h.
ế.
t theo ta.
Nhưng, Hạ Liễm chính là kẻ phong lưu bậc nhất trong sách.
Còn ta, chỉ là một viên đá lót đường giúp hắn quay đầu trước khi gặp nữ chính mà thôi.
Bảy năm sau khi ta qua đời, nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện.
Lúc này, Hạ Liễm đã không còn là kẻ phong lưu phóng đãng mà trong sách đã từng nhắc qua nữa.
Hắn sinh ra trong gia tộc cao quý, nắm trong tay quyền lực to lớn.
Nếu phải nói về khuyết điểm của hắn, chỉ có một điều: Hạ Liễm có một thê tử đã sớm qua đời.
Người thê tử ấy đã dạy hắn biết thế nào là yêu, rồi rời bỏ nhân thế.
Từ đó về sau, khi gặp gỡ nữ chính Ôn Dao, Hạ Liễm mới dành trọn cuộc đời còn lại của mình để yêu nàng bằng tất cả sự dịu dàng.
Ta đã c.
h.
ế.
t được bảy năm, c.
h.
ế.
t rồi nhưng vẫn theo bên cạnh Hạ Liễm suốt bảy năm trời.
Hệ thống nói, chỉ cần nam chính gặp nữ chính, ta sẽ được rời đi.
Ngày Ôn Dao nhập kinh cũng là một ngày xuân, khắp kinh thành ngập tràn hoa tươi đua nở.
Hạ Liễm sẽ gặp Ôn Dao tại yến tiệc du xuân của Trưởng Công chúa.
Nàng có ba phần giống ta khiến Hạ Liễm thoáng chốc thất thần.
Nhưng trong quãng thời gian dài chung sống với nàng, hắn sẽ không còn nhớ đến ta nữa.
Ta hỏi hệ thống: "Hạ Liễm thật sự chưa từng nhớ đến ta dù chỉ một lần sao?"
Chưa kịp nghe câu trả lời từ hệ thống, ta đã thấy bên cạnh Hạ Liễm xuất hiện một cô nương tươi tắn.
Nàng vận váy đỏ, tóc đen mượt mà, trông đẹp như hoa hải đường say nắng, quả là mỹ nhân hiếm có.
Nàng chỉ có ba phần giống ta, nhưng ta tuyệt đối không đẹp được bằng ba phần của nàng.
Quả nhiên, ánh mắt Hạ Liễm dừng lại trên người nàng, thoáng chốc ngẩn ngơ.
Trái tim ta cuối cùng cũng rơi trở lại nơi cũ.
Những năm qua ta vẫn ở bên Hạ Liễm, không chỉ vì hệ thống không cho phép ta rời đi.
Mà còn vì trong lòng ta vẫn tồn tại một tia hy vọng nực cười, nghĩ rằng cho dù ta phải c.
h.
ế.
t theo kịch bản, nhưng việc ta khiến Hạ Liễm cải tà quy chính sẽ khiến hắn nhớ đến ta.
Thế nhưng, Hạ Liễm vẫn bị kịch bản chi phối, sẽ vì Ôn Dao mà thất thần, sẽ yêu nàng.
Ngoại trừ bảy năm này, sẽ không còn ai nhớ đến ta nữa.
Nhưng trong lúc ta đang thất thần, ta đã bỏ lỡ sự thay đổi trên gương mặt Hạ Liễm.
Khi ta định thần lại, hắn đã bước nhanh ra ngoài với sắc mặt khó chịu, sau đó lên xe ngựa rời đi.
Ta buộc phải đi theo hắn.
Thư phòng của Hạ Liễm luôn bị khóa suốt bảy năm qua, vì hệ thống cấm đoán nên ta chưa từng bước chân vào.
Nhưng không hiểu có phải vì nữ chính đã xuất hiện, hệ thống đã nới lỏng hạn chế đối với ta hay không.
Đây là lần đầu tiên sau khi c.
h.
ế.
t, ta bước vào căn phòng này.
Căn phòng vẫn y như khi ta còn sống, chỉ là có thêm rất nhiều bức họa về ta.
Ngay cả chiếc giường êm ái mà ta thích nằm, xung quanh cũng đã có thêm một chiếc lồng vàng.
Hạ Liễm nằm trên giường, y phục chỉ khoác hờ trên người, bên dưới là một bức họa của ta.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên:
"Kịch bản hoàn thành, cho phép rời đi.
"
Trước mắt ta có ánh sáng trắng lóe lên, khi mở mắt ra, ta đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.
Đuôi mắt Hạ Liễm đỏ hoe, hắn siết chặt cổ tay ta.
"Bảy năm qua, nàng để ta chờ thật lâu.
"
Ta theo bên cạnh Hạ Liễm bảy năm, ngoài lúc hắn vào thư phòng, ta gần như không thể rời xa hắn nửa bước.
Ta chưa bao giờ ngờ rằng trong căn phòng này lại khóa chặt tất cả những dục vọng thầm kín của Hạ Liễm.
Chàng trai phong lưu tuấn tú trong sách, hóa ra lại là kẻ với ánh mắt đỏ ngầu, lặng lẽ khóa chiếc xích vàng vào cổ chân ta.
Cuối cùng, ta cũng hiểu được tác dụng của chiếc lồng vàng kia.
Đó là để nhốt ta.
.