Ngài ấy cuối cùng cũng nạp ta làm thiếp, thậm chí còn ưu ái hơn thiếp một bậc.
Ta cũng không từ chối việc đó, chỉ thỉnh cầu vương gia vẫn cho ta ở lại gian phòng nhỏ trong phòng vương gia.
Ngài ấy cũng đồng ý.
Lúc vương gia đến, không phải lúc nào tâm trạng cũng tốt.
Những lúc vui vẻ, vương gia sẽ uống vài chén trà, trò chuyện với ta, đôi khi cũng sẽ đùa cợt một chút.
Đôi khi ta nóng nảy không màng quy tắc nhưng vương gia vẫn luôn dung túng cho ta.
Nhiều lúc có thể nhìn thấy được sự phiền muộn trong mắt ngài, khi đó hai người cũng không nói gì, chỉ làm chuyện đó rồi đi ngủ.
Ngài ấy mạnh bạo quá, vài lần ăn hiếp ta đến bật khóc, mà ngài cũng không hề dỗ dành.
Thật ra, đôi khi ta cũng nghĩ thế này không có gì không tốt, nếu ta có thân phận như Vãn Thược, nói không chừng ta cũng bằng lòng gả cho ngài ấy.
Thật ra, những lời này Cảnh Yến cũng đã từng nói.
Ngày đó ta và vương gia đều tỉnh giấc từ sớm, trời còn lâu hãy mới sáng.
Hai người vẫn nằm vậy, bỗng nhiên ngài ấy quay sang nói với ta một câu.
“Nguyên Nguyên, lúc nàng mắng Nghiêm Phong ở thư phòng, thật ra bổn vương đã nghĩ, nếu ta và nàng chỉ là cặp phu thê bình thường thì có phải nàng cũng sẽ tự do thoải mái, không câu nệ như vậy không?”
Lúc đó, ta không rõ câu nói đó có ý nghĩa gì, cũng không dám nghĩ lung tung, ta quay người sang thành thực đáp: “Vương gia, thiếp chưa hiểu.”
Vương gia nói chuyện lúc nào cũng nói ra ba phần giữ lại bảy phần, không có câu nào ý trên mặt chữ nên ta tuyệt đối không tin lời ngài ấy.
Vương gia cười, nói: “Bổn vương nghĩ, nếu tính chọn phu quân thì có phải Nghiêm Phong còn là một người phu quân tốt hơn ta không?”
“Vâng.” Ta gật đầu sau khi nghĩ ngợi rất lâu, cũng giật mình bởi chính kết luận ấy.
Ta bật dậy: “Vương gia, không lẽ người muốn tặng thiếp cho Nghiêm Phong sao?”
Thân phận thị thiếp không cao, cũng chỉ được coi là vật cưng của chủ tử, đem đồ của mình tặng cho người khác cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.
Cảnh Yến bật cười, giả bộ lang sói nhào đến, kéo ta vào trong chăn của ngài ấy: “Nàng đừng nằm mơ! Đừng mơ thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương!”
Vật lộn một lúc ngài ấy lại nói: “Võ công của Nghiêm Phong rất tốt nhưng đầu óc tính toán kém, nên tìm cho hắn một nữ nhân thông minh.”
Không hiểu sao trong đầu ta chợt lóe lên hình ảnh của một người, ta nhìn Cảnh Yến ngài ấy cũng nhìn ta.
“Thị thiếp đích thân thái hậu chọn cho ngài, ngài lại muốn đem tặng người khác?”
Cảnh Yến cười phá lên, tay nhéo mũi ta, cũng không hề nói rõ: “Nguyên Nguyên à Nguyên Nguyên, do nàng và ta tâm linh tương thông hay là do nàng quá thông minh đây?”
Ngài ấy muốn ban Chức Hoan cho Nghiêm Phong!
Nhưng Chức Hoan là quân cờ quan trọng mà thái hậu cài vào vương phủ, điều này trong lòng Cảnh Yến cũng cũng rõ.
Ta chết lặng, thật sự không dám tin Cảnh Yến sẽ làm chuyện hồ đồ như vậy.
Nhưng không đợi ta lên tiếng, vương gia nhéo nhéo má ta: “Bổn vương đang trêu nàng thôi, nhìn nàng kìa.”
Lời vàng ý ngọc của vương gia, lấy đâu ra câu nói đùa?
Nhưng dù sao vương gia đã nói vậy, ta cũng không thể ý kiến, nghe lời vương gia gật đầu: “Nghiêm đại nhân là người của vương gia, chuyện hôn nhân đại sự của ngài ấy tất nhiên không thể qua loa.”
“Nguyên Nguyên, nàng lại vậy rồi.” Ngài ấy thấy ta cẩn trọng, dè dặt liền nắm lấy tay ta rồi đưa lên thơm: “Nàng cũng là người của bổn vương, không cần cẩn trọng, dè dặt như vậy.”
Lời này của vương gia, ta vẫn theo quy tắc cũ, nửa tin nửa ngờ.
Ta đúng là người của vương gia, nhưng nên cẩn trọng hay nên thoải mái đây.
“Bổn vương hôm nay sẽ về muộn.
Hôm nay là mừng thọ thái hậu, hoàng thượng triệu kiến thân vương đến lo liệu yến tiệc.” Cảnh Yến vừa dang tay ra để ta khoác áo cho ngài ấy vừa nói chuyện phiếm với ta: “Nguyên Nguyên, nàng nói xem nên chuẩn bị quà như nào mới được?”
Ta giúp ngài ấy phủi thẳng những nếp nhăn trên y phục, chậm rãi nói: “Vậy ngài cưới quận chúa Vãn Thược đi.”
Cảnh Yến không nhịn được cười phá lên.
Ngài kéo ta vào lòng, hỏi: “Nguyên Nguyên, nàng nói thật lòng sao?”
“Vương gia, đây chỉ là chuyện sớm muộn.
Vương gia không cần đợi hoàng thượng ban hôn, nhân mừng thọ thái hậu hãy chủ động xin thái hậu.
Không có món quà nào quý giá hơn sự vui vẻ của thái hậu.”
Cảnh Yến thở dài một tiếng, giả bộ ủy khuất: “Nguyên Nguyên sao không để tâm đến bổn vương chút nào vậy, thật khiến bổn vương đau lòng.”
“Vương gia đừng nói vậy, thần thiếp không nhận nổi.” Mặc cho ngài ấy ôm chặt lấy ta, nhưng một lúc rồi vẫn thấy ngài ấy không có ý định buông, ta mới cựa quậy muốn thoát khỏi vòng tay ngài: “Ngài mau cầm sổ sách rồi đi đi, không muộn bây giờ.”
“Mới bảo nàng không cần cẩn trọng, nàng liền mừng như vậy.” Cảnh Yến cầm lấy sổ sách, vuốt tóc ta vài cái: “Xem ra bổn vương nuông chiều nàng quá rồi, phải chấn chỉnh lại mới được.”
Ta tiễn vương gia đến cửa, tiễn đến nửa đường bèn kéo ngài ấy lại, nói nhỏ: “Vương gia, tối nay có đến ngủ cùng thiếp không?”
Vương cười nói với ta: “Nói không chừng đêm nay sẽ mưa lớn, nàng nhớ đóng cửa sổ lại.”
Tiễn Cảnh Yến xong quay lại phòng, ta cho hạ nhân lui xuống để ngủ bù một lát.
Nằm được nửa canh giờ, vẫn trằn trọc không thể ngủ được.
Hôm nay vương gia rất kỳ lạ, vừa nói muốn ban Chức Hoan cho Nghiêm Phong, lại vừa nhắc tới tiệc mừng thọ thái hậu.
Vương gia là người hiểu nhiều biết rộng, bảo vật quý hiếm mà ngài ấy từng thấy còn nhiều hơn cải trắng ta đã ăn, tại sao lại hỏi ta nên dâng tặng thái hậu quà gì?
Nếu như là nói chuyện phiếm, ngài ấy tuyệt đối không nói với ta những chuyện liên quan đến người trong hoàng thất.
Mới đầu ta nghĩ vương gia muốn cưới Vãn Thược, nên mới mượn cơ hội này thăm dò tâm tư của ta.
Nhưng khi ta nói những lời đó với vương gia, ngài lại phớt lờ.
Rốt cuộc vương gia có ý gì?
Lúc này, ta không hề hay biết vương gia đã bày sẵn một bàn cờ lớn.
Đêm ngày hôm đó, quả nhiên trời đổ mưa lớn, cơn mưa mùa thu khiến trời lạnh hơn, đã vậy còn l là mưa đá.
Lúc này có người đến phòng ta, là người bên cạnh Cảnh Yến.
Người này vào và nói với ta Cảnh Yến tiếp rượu trên yến tiệc uống nhiều nên say mèm, cứ khăng khăng đòi gặp ta..