Ta trầm mặc: “Nghiêm đại nhân, ngài là anh hùng hào kiệt còn ta chỉ là một kẻ tham sống sợ chết, không thể so sánh với ngài được.
Trong vương phủ ai là người có khả năng bảo vệ tính mạng ta nhất? Sao ta có thể có dã tâm gì được?"
Ta dừng lại một lát, cẩn thận lựa lời mới nói: “Nghiêm đại nhân, ta biết ngài sợ ta sẽ trở mặt vạch trần ngài.
Ta có nói mình không có cái lá gan ấy, ngài cũng không tin…”
Hắn lại ngắt lời ta lần nữa: “Cô có vạch trần ta hay không, ta vốn không quan tâm.
Ta chỉ quan tâm đến đứa bé.
Ta làm chuyện hổ thẹn với vương gia ta ắt sẽ tự lấy cái chết tạ tội.”
Lòng ta thấp thỏm không yên, nhưng vẫn cảm thấy hai người bọn họ không phải loại người dễ đối phó.
Vì vậy ta quyết liều mạng một phen, nắm lấy tay Chức Hoan nói nhỏ: “Đại nhân, khoan hãy nói đến chuyện sống chết.
Đứa bé này nào có tội tình gì đâu, để ta…để ta nghĩ cách.”
Hắn nhìn ta rất lâu, sau đó mới bước ra khỏi cửa.
Đi từ phòng Chức Hoan ra, mưa cũng đã tạnh.
Ta đang định lên xe ngựa thì lại thấy có người nói Cảnh Yến đã về, đã say mèm giờ đang quấy nhiễu tìm ta.
Ta đành mặc cho vừa rồi có bao nhiêu chuyện kinh hãi xảy ra, chỉ vội vàng trở về.
Còn chưa đi qua bậc cửa, Cảnh Yến đã lao tới, người nồng nặc mùi rượu miệng vẫn còn lẩm bẩm tên ta.
Ta không gọi người đến giúp, tự mình đỡ ngài ấy vào phòng rồi cho hạ nhân lui xuống.
“Nguyên Nguyên, bổn vương cho gọi nàng tại sao nàng không tới?” Mặt Cảnh Yến ửng hồng, ngài hỏi ta bằng cái giọng lè nhè.
“Thiếp vốn đã đi nhưng trên đường lại bị trật chân nên mới không đến được.” Ta đỡ ngài ấy ngồi xuống: “Vương gia ngài ngồi cho vững.”
“Không phải…không phải…” Cảnh Yến khua khua tay muốn ta ngồi lên đùi ngài ấy.
“Nguyên Nguyên, bổn vương biết nàng chán ghét bổn vương nên mới không muốn đến.”
“Không có, làm gì có chuyện đấy cơ chứ?” Ta áp tay lên má vương gia vỗ nhẹ.
“Vương gia muốn uống nước không?”
Cảnh Yến lắc đầu, ta lại hỏi: “Ngài có thấy buồn nôn không.”
Ngài ấy vẫn lắc đầu sau đó lại bật cười, cười quá hóa hơi ngây ngốc, không giống với dáng vẻ ngày thường: “Nguyên Nguyên, bổn vương biết nàng vẫn còn giận, biết nàng không vui.”
Ta im lặng không lên tiếng.
Ta từng mượn rượu lừa ngài ấy, ngài ấy chắc gì cũng không mượn rượu để lừa lại ta.
Thấy ta không đáp lại, vương gia tiếp tục nói: “Nhất định nàng đang thầm mắng ta.
Làm tiểu thiếp hay là nha hoàn thông phòng thì có gì khác nhau.
Chẳng qua tên gọi dễ nghe hơn mà thôi.”
“Vương gia! Ngày mai Nguyên Nguyên cùng vương gia hàn huyên, bây giờ đi ngủ trước đã, được không?”
Ngài ấy không thèm để tâm đến ta, cứ nói tiếp.
Vương gia còn nói to hơn, nghe như đang cãi nhau: “Nguyên Nguyên, nàng không nhận thì bổn vương cũng biết, trong lòng bổn vương đều rõ.”
Ngay sau đó, ngài ấy lại nói một câu khiến ta toát mồ hôi lạnh: “Bổn vương biết, mẫu phi của bổn vương cũng là là thiếp, không phải là hoàng hậu.
Cả đời người cũng sống không thoải mái, dễ chịu.”
Ta kinh ngạc, vội vã quay người đóng cửa sổ lại.
Ta quay lại lấy tay che miệng ngài ấy: “Tổ tông ơi! Sao ngài dám nói như vậy chứ!”
Cảnh Yến nắm lấy bàn tay ta, không muốn ta che miệng để ngài tiếp tục nói: “Ta là cửu vương gia, ta là thân vương, là bào đệ [1] của hoàng thượng… Nguyên Nguyên! Nhưng hoàng thượng, ngài ấy là quả nhân, là bậc đế vương, bậc đế vương cô độc thì lấy đâu ra huynh đệ!”
[1] Bào đệ: em trai ruột.
“Vương gia, chúng ta nằm xuống nói được không?” Ta thấy ngài ấy thật sự say rồi, say đến nổi dậy bản tính trẻ con.
Ta chỉ thể kiên nhẫn dỗ dành: “Đã lâu không hàn huyên với ngài, nay chúng ta hàn huyên một chút được không?”
“Nguyên Nguyên, bổn vương cũng muốn thật lòng đối đãi nàng…” Ngài ấy nắm lấy tay ta đặt lên trên ngực: “Nhưng sự thật lòng của ta sẽ khiến nàng phải khổ, bổn vương không muốn nàng đau khổ.”
Ta nhìn ngài ấy hồi lâu, rụt tay lại như chạm phải lửa.
“Ngài không cần thật lòng với thiếp.
Cảnh Yến! Thiếp không cần ngài thật lòng.” Nhìn ngài ấy nằm bò ra bàn người mềm như cọng bún, ta biết lúc này ngài ấy có nghe cũng không hiểu đâu.
Ngược lại ngài còn rất vui vẻ:“Cảnh Yến, ngài phải tỉnh táo, thiếp không phải bảo bối trong lòng ngài, ta là thanh đao bên người ngài.”
“Thiếp không lưu luyến ngài.” Thấy vương gia im lặng, không hiểu sao trong lòng ta lại thấy chua xót.
“Nếu cho thiếp một cơ hội, thiếp sẽ chạy trốn khỏi vương phủ, chạy trốn khỏi ngài, đầu cũng không ngoảnh lại.”
Người nằm bò trên bàn kia không nói tiếng nào, giống như ngài đã ngủ say.
Một lúc lâu sau mới hơi có động tĩnh, nhưng ngài chỉ nói bốn chữ: “Nàng làm rất đúng.”
Câu nói ấy đâu giống người say?
“Nguyên Nguyên, nàng làm rất đúng.” Ngài ấy nhắm mắt lại không nhìn ta nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nơi này chỉ toàn hại chết người.
Nguyên Nguyên! Hai chúng ta người nào có thể thoát được thì hay người ấy.”
Ta giật mình, thấy bất ngờ nhưng cũng thấy có lý: “Vương gia, ngài không say?”
“Sao lại không say? Say rồi.” Ngài ấy mở mắt ra, quay ra cười với ta: “Nguyên Nguyên, say rồi thì không nhớ được chuyện gì cả, nàng cứ gọi ta là Cảnh Yến cũng không sao.”
Ta hoảng hốt vì hành động ban nãy của vương gia cũng hoảng hốt vì thiếu chút nữa thôi chỉ một chút nữa thôi ta sẽ động lòng.
Ngài ấy từng nói mọi việc sẽ không diễn ra theo ý mình, ta từng không tin.
Nhưng giờ ta tin rồi.
“Nguyên Nguyên, vừa rồi những lời nàng nói với ta, có phải thật lòng không?”
Câu hỏi này rất lạ, không giống với tính cách của ngài ấy.
Ta nhìn ngài ấy, bỗng nhiên cũng không rõ tại sao bản thân lại có suy nghĩ như vậy.
Ta đến gần vương gia, hôn lên má ngài ấy.
Trông giống như con chó con ngồi uống nước, hôn liên tục lên má.
“Ngài thử lòng thiếp, nhưng thử rồi lại không rõ thật giả như nào sao?”
Đêm đó ngài ấy dịu dàng với ta vô cùng, nhưng ta muốn tắt đèn thì ngài ấy không chịu.
Ngài nói: “Nguyên Nguyên, ta muốn ngắm nàng kỹ hơn, vì ta sợ ta và nàng chỉ có mấy canh giờ đêm nay là không hề diễn kịch.”
Ta không dám nói với ngài ấy, ta chỉ sợ sự dịu dàng trong chốc lát này của ngài cũng chỉ là vai diễn trong vở kịch..