Cảnh Yến nói đúng, nơi này chỉ toàn hại chết người.
Lòng người độc địa là thế.
"Bổn vương không lo được nhiều người như thế, bổn vương chỉ lo được cho một người!" Ngài không to tiếng nhưng giọng ngài khàn đặc: "Nguyên Nguyên, nàng thông minh quá, nàng thông minh quá đấy! Nàng suýt nữa kéo cả hai người cùng đâm đầu vào rọ."
"Nàng khóc gì nữa? Vô dụng thôi, Nguyên Nguyên." Ánh mắt ngài ghim chặt trên người ta, hai mắt long sòng sọc, vẻ thản nhiên thường ngày đã biến mất không còn dấu vết: "Hay là nàng thấy như vậy còn ít quá, phải kéo thêm ta đi cùng mới vừa lòng?"
"Đúng vậy, không đủ." Giờ khắc này ta chỉ cảm thấy như ai đang dùng búa đập từng nhát từng nhát vào trái tim ta, không thấy máu đâu, chỉ thấy cả cơ thể đều tan nát thành vũng bùn lầy.
Ta như đã đánh mất lí trí, ngẩng mặt lên mắt đối mắt với Cảnh Yến, nghiến chặt răng, dùng hết sức hét lên: "Ta phải giết ả! Mạc Vãn Thược, ả phải chết!"
"Câm miệng!" Cảnh Yến bóp cổ ta nhưng không bóp chặt, ngược lại chính ngài đang run.
Ta biết, ngài đang cố gắng kiềm chế.
Ta đã không còn tỉnh táo.
Rất nhiều những chuyện thường ngày hiểu phải nhẫn nhịn đến lúc này tràn vào xâm chiếm bộ não.
Ta như kẻ điên cứ hét lên với Cảnh Yến: "Ả đáng chết! Sao ngài phải bảo vệ ả! Ngài có biết ả ta đối xử với ta như thế nào không! Ngài còn che chở cho ả!"
"Ta đang bảo vệ nàng!" Rõ ràng sự nhẫn nại của Cảnh Yến đã đến giới hạn rồi: "Nguyên Nguyên, nếu như nàng còn không tỉnh lại, có lẽ ta thật sự sẽ phải giết nàng."
"Ta biết ta đã làm liên lụy đến ngài, ngài đừng nương tay.
Cảnh Yến, ngài giết ta đi, rồi cầm đầu ta đến gặp hoàng thượng." Toàn thân không kìm được mà run lên, ta cắn môi đến bật máu, bây giờ chính mình cũng không biết mình nói gì nữa: "Ta bảo vệ ngài, ngài hưởng vinh hoa phú quý, ngài đón thê tử mới, ngài giết ta đi! Cảnh Yến, ta không muốn sống trong hiềm nghi với ngài nữa, ta muốn ngài tự tay giết ta!"
Nước mắt lăn qua khóe môi hòa cùng với máu rỏ xuống lại lần nữa làm bẩn tay Cảnh Yến.
"Nàng muốn ta giết nàng sao, Nguyên Nguyên?" Ngài từ từ siết chặt tay: "Nàng đừng nghĩ mình hiểu ta, đừng nghĩ ta nhân từ như vậy."
Cảm giác nghẹt thở đến từng lỗ chân lông lại một lần nữa ập đến.
Không như lần trước, lần này không phải là thăm dò nữa.
Ta khiến ngài tức giận thật rồi.
Ngài thực sự muốn giết ta.
Đầu óc quay cuồng, hai mắt mờ đi, toàn thân dần mất hết sức.
Ta không biết tại sao cuối cùng ngài lại buông tay, rõ ràng chỉ cần thêm chút nữa là sẽ kết thúc được nỗi phiền muộn này.
Ta nằm dưới đất thở hổn hển, ôm cổ không nói được tiếng nào, chỉ trợn mắt nhìn ngài.
Ngài ngồi xuống, gân xanh nổi rõ trên vùng thái dương, ánh mắt sắc nhọn đâm vào người ta.
"Ta không khi dễ nàng, Nguyên Nguyên." Ngài rút ra một con dao găm vứt trước mặt ta, rồi quay người lại nói: "Nàng từng nói, nếu cho nàng một con dao nàng sẽ dám giết ta."
"Bây giờ bổn vương cho nàng, nàng cầm lấy con dao này, chọn một trong hai chúng ta."
Hoặc là giết ngài, hoặc là...tự sát.
"Ngài hà cớ phải mất công như vậy, Cảnh Yến?" Ta vẫn chưa lấy lại được nhịp thở bình thường, giọng nghe hơi kì lạ: "Tự sát thì có gì hay ho.
Cảnh Yến, ta muốn chết dưới tay ngài."
Ngài vẫn không ngoảnh lại, quay lưng nói: "Không chết ngoài trận mạc tàn khốc cũng chết trong hoàng cung lạnh lẽo, Nguyên Nguyên, ta muốn chết trong tay nàng."
Đôi mắt ngẩn ngơ nhìn con dao trên đất.
Ta nhặt nó lên, lau sạch nước mắt, khẽ thốt lên: "Con dao này, ta từng dùng nó đâm xuyên qua tay tên kia.
Nhưng lần đầu tiên ta cầm nó là do Vãn Thược vứt trước mặt ta, muốn ta tự hủy đi dung nhan của chính mình."
Ta bật cười trước nỗi đau ùa về, cúi đầu lẩm bẩm không biết đang thật sự nói với ai: "Cảnh Yến, khi ấy, ta vẫn tin rằng ác giả ác báo...!Nhưng bây giờ ta không còn tin nữa rồi.
Nếu như ác giả ác báo, vậy thì Cảnh Yến, ngài sẽ chết đầu tiên."
Nắm chặt con dao trong tay, đầu trống rỗng, ta đâm vào người Cảnh Yến.
Khoảnh khắc ấy ta không còn quan tâm sau này có ra sao, ta chỉ muốn chết cùng ngài.
Ngài không tránh.
Ngài xoay người lại nhận nhát dao ấy, mũi dao đâm trúng phần bụng dưới xương sườn.
Dây thần kinh trong đầu căng như dây đàn sắp đứt, có một giọng nói vang vọng "giết hắn đi".
Nhưng khi thấy máu ngấm ra y phục, ta khựng lại không làm sao xuống tay được.
Ngài tay không nắm lấy lưỡi dao, ngay lập tức lòng bàn tay chảy đầy máu.
Ta muốn rút ra, nhưng không rút được.
"Nguyên Nguyên, đâm vào đây không chết được đâu." Ngài cầm tay ta, không nói thêm lời nào, ép ta phải đâm vào tim ngài.
Bỗng nhiên ta không còn hơi sức nào nữa, lồng ngực lại không ngừng đau đớn, đau như sắp lịm đi.
"Buông tay, ngài buông tay ra, Cảnh Yến..." Ta dùng tay còn lại ôm ngực từ từ sụp xuống, nhưng tay kia vẫn bị ngài nắm chặt: "Ngài tha cho ta đi, ta không giết nổi ngài."
Ngài không chịu, ngài vẫn đẩy con dao vào người mình, chẳng bao lâu mũi dao đã đâm rách y phục, máu lại chảy ra.
Ta không thốt nên lời, điên cuồng muốn đẩy ngài ra, muốn buông tay ra nhưng không được, chỉ có thể khóc thất thanh.
"Nàng hận ta khi ấy đã bày bàn cờ lợi dụng nàng, hại nàng.
Nguyên Nguyên, như vậy đã đủ trả lại nàng chưa?"
Ngài không cho ta cơ hội trốn tránh, ngài nhìn ta ép ta phải trả lời.
"Nàng nói đi, như vậy đã đủ để nàng thôi hận ta chưa?" Ngài nhìn ta, ánh mắt ẩn chứa sự thê lương.
"Nguyên Nguyên, ta không mong đợi sẽ đổi được tình yêu của nàng nhưng nàng đừng hận ta."
"Ngài buông ra! Cảnh Yến, ngài buông tay ra ta sẽ không hận ngài, ngài mau buông ra!" Ta thực sự không ổn rồi, cảm giác như sắp ngất đi, phải vịn chặt góc áo ngài mới vững: "Cảnh yến, ngài đừng dọa ta.
Ngài đừng dọa ta, đừng nạt ta.
Ta, ta thấy đau quá, trái tim cũng đau, ngài buông tay ra! Ngài ôm ta được không? Mau ôm lấy ta."
"Leng keng" Con dao rơi xuống đất.
Cuối cùng ngài cũng ngồi xuống, dang rộng vòng tay ôm ta vào lòng..