“Nguyên Nguyên, đừng khóc, nàng hãy dựa vào ta." Ngài nhẹ nhàng vỗ lưng ta: "Đừng sợ, nàng cứ dựa vào ta."
Cuối cùng ta cũng lấy lại được bình tĩnh.
Ta tựa vào vai ngài, kì lạ là lúc này nước mắt không còn chảy nữa.
Ta bèn khép mắt, giọng nhẹ bẫng: "Cảnh Yến, thực sự thiếp nên giết ngài, nhưng đã lỡ mất thời cơ rồi, giờ thiếp cũng không xuống tay được."
Ngài khẽ cười, giọng nói quanh quẩn bên tai ta: "Nguyên Nguyên, không chỉ mình nàng lỡ làng.
Vừa nãy vào phút cuối buông nàng ra, ta cũng không biết sau này mình có hối hận hay không."
"Vương gia, thiếp không cố ý liên lụy đến ngài thật.
Là do thiếp hồ đồ, do thiếp điên rồi." Ta vùi mặt vào bờ vai ngài khóc nức nở: "Lần này Nguyên Nguyên khó khăn lắm mới thoát được đại họa, nhưng thiếp vẫn không buông được nỗi hận.
Vương gia, thiếp không cam!"
Vãn Thược giết ta một bận, làm nhục ta một lần, đến nay lại tiếp tục hại ta, ta không thể dung thứ.
"Bổn vương không đồng ý nàng chọn một mất một còn với Vãn Thược đâu." Cảnh Yến vuốt nhẹ tóc ta, dịu dàng an ủi ta: "Nhưng bổn vương cũng sẽ không để nàng phải nuốt hận.
Nàng tin ta, ta sẽ lật đổ Mạc Hầu, bắt Vãn Thược phải quỳ dưới chân nàng, cầu xin nàng tha thứ."
"Nàng biết không hôm nay suýt chút nữa bổn vương đã không bảo vệ được nàng, Nguyên Nguyên nàng có biết không?"
"Nàng có biết bổn vương đã sợ thế nào khi nhìn thấy nàng ngã gục ở đó, khắp người đầy máu là máu, sợ rằng máu ấy là máu nàng?"
Ngài nhắc đến máu, ta mới nhớ đến máu trên tay ngài, trên người ngài.
Ta còn chưa kịp nói, ngài đã đặt tay lên môi ta.
"Đừng nói gì cả Nguyên Nguyên.
Hôm nay bổn vương đến đây để nghiêm khắc trừng trị nàng.
Máu này đều là máu nàng cả, bổn vương không tổn hại đến một sợi tóc." Ngài cởi bỏ bộ y phục dính máu, bọc con dao lại, khẽ cất tiếng: "Từ đường là nơi an toàn nhất trong phủ, Nghiêm Phong cũng sẽ trông chừng ở bên ngoài.
Nguyên Nguyên, nàng bị phạt nên bổn vương sẽ không đến.
Nàng hãy cố gắng 3 ngày, 3 ngày thôi."
"Thiếp sợ, vương gia, lần này thiếp sợ thật, sợ thật đấy." Ta nắm tay áo ngài, lần đầu tiên bộc bạch tấm lòng mình, níu kéo không muốn ngài đi: "Qua 3 ngày ngài nhớ đến đón thiếp nhé, hứa đấy?"
Vương gia hứa sẽ đến.
Ngài an ủi ta mãi.
Nghiêm Phong đứng ngoài cửa phải giục mấy lần ngài mới chịu đi.
Ta nhìn bóng lưng ngài khuất sau bậc cửa, bỗng nhiên trong lòng dâng lên niềm cảm thán.
Chỉ một cánh cửa mà lại có thể tránh được bao nhiêu chuyện, cũng cách trở bao nhiêu người!
Những chuyện khi nãy, chuyện nào là thật, chuyện nào là giả?
Thật giả nào phải như nước với lửa, không thể nhầm lẫn.
Thật giả như tơ với sợi, ta không làm thế nào phân biệt rạch ròi được.
Còn Cảnh Yến thì sao? Có phải ngài cũng giống như ta, thật giả lẫn lộn, không biết phải lần từ đâu?
Phải nói lần này ta đúng là không biết tự lượng sức mình, cũng không đoán được lòng người hiểm ác, giả nhân giả nghĩa, mất hết liêm sỉ.
Thực ra cạm bẫy giăng sẵn đợi Cảnh Yến vào tròng nhiều hơn ta tưởng tượng rất nhiều.
Suýt chút nữa ta đã hại ngài.
Ta vốn cho rằng lấy mạng mình ra cược ít nhiều cũng sẽ bảo vệ được Chức Hoan.
Nhưng mà Chức Hoan...đợi đến khi ta bước ra ngoài bậc cửa này, không biết liệu còn có nhìn thấy cô ấy hay không.
Ba ngày chẳng phải một thoáng, chớp mắt là trôi qua nhưng cũng chẳng đến mức ba thu dồn lại, phải đếm từng phút từng giây.
Đèn từ đường hắt bóng leo lét nhưng cũng không làm ta ngủ gục.
Cứ hễ chợp mắt những cơn ác mộng lại kéo đến, vậy chi bằng ta gắng thức, ngẫm nghĩ lại mọi chuyện.
Có một chuyện ta biết quá muộn - Đương kim thái hậu là người Mạc thị.
Mạc gia là nhà mẹ đẻ của bà ta.
Vãn Thược dám tùy tiện xông vào các phòng, cho truyền thánh chỉ giả, mượn danh nghĩa thái hậu hại nữ nhân Cảnh Yến sủng ái, ắt hẳn vì ả ta cậy có chỗ dựa, tự tin ngút trời.
Mạc hầu là dòng dõi danh môn thế gia, tay nắm giữ binh quyền, lại cưới được trưởng công chúa.
Ông ta từng nhiều lần dẫn binh chinh chiến, luôn báo về tin thắng trận, đến nay đã là trụ cột vững chắc nhất triều đình.
Vẫn tưởng tất cả hoàn mỹ, nhưng Mạc hầu và trưởng công chúa sinh được đúng một mụn con, lại là con gái, không thể nối dõi tông đường.
Đến khi Mạc hầu nhắm mắt xuôi tay, chẳng bao lâu sau, Mạc gia ắt sẽ thất thế.
Cảnh Yến còn trẻ, mấy năm nay cũng không giao du nhiều nhằm náu mình chờ thời.
Mặc dù trong tay có quyền lực nhưng lại im hơi lặng tiếng, án binh bất động, nên trong mắt người khác vương gia cũng chỉ là con cọp giấy của hoàng thượng, một hạng thùng rỗng kêu to mà thôi.
Một Cảnh Yến như thế chắc chắn chính là sự lựa chọn tốt nhất đối với Mạc hầu.
Bao nhiêu năm nay, Cảnh Yến chịu nhục chịu khổ đợi thời cơ này đến.
Nhưng hoàng thượng lại chịu im lặng trơ mắt nhìn Mạc hầu ngày càng bành trướng thế lực sao?
Tại sao chọn trọng dụng một kẻ bên ngoại nhưng lại đề phòng đứa em cùng máu cùng mủ đến thế?
Lại nói đến Vãn Thược, ai mà không biết ả tâm địa độc ác.
Ta và Chức Hoan, ả nào có lọt mắt ai.
Nhưng lần này ả hành động vô cùng lỗ mãng, hoàn toàn không hề cân nhắc hậu quả mà hoàng thượng và thái hậu vẫn một mực bao che, ngấm ngầm đồng ý với hành động của ả...
E là như vậy! Giết gà dọa khỉ đây mà! Hại nữ nhân của Cảnh Yến thực chất là cảnh cáo Cảnh Yến - trong phủ này không chào đón nữ nhân như ta, ta phải chết.
Chết đi để lại vị trí trong lòng Cảnh Yến ấy cho Vãn Thược.
Áng theo phỏng đoán của ta, không bao lâu sau hoàng thượng sẽ hạ chỉ ban hôn.
Tất cả dọn đường cho Mạc Vãn Thược từng bước từng bước vào Vương phủ.
Chắc chắn ả ta không hận Cảnh Yến.
Ả chỉ hận ta, hận đến xương tủy.
Ba ngày nay tinh thần ta cũng không quá ổn định, ăn uống thanh đạm, cốt để lót dạ.
Khi đứng lên đầu gối càng biểu tình dữ dội nên ta cũng không dám đi nhanh, chỉ chầm chậm từng bước.
Sáng sớm ngày thứ tư, Nghiêm Phong là người đến mở cửa.
Ta vẫn đang quỳ dưới từ đường, quay lại nhìn hắn đang đứng ngoài cửa.
Hắn gầy đi khá nhiều, quầng thâm mắt lộ rõ, râu ria lởm chởm, tóc xơ rối như bờ cỏ dại, dáng vẻ nhếch nhác, tả tơi.
"Nghiêm Phong đại nhân, thấy ngài ta chẳng biết phải giấu mặt vào đâu." Ta đứng đối diện với hắn, từ từ cúi người: "Ngài nhận của ta một lạy đi.
Ta từng hứa với ngài sẽ bảo vệ cho đứa bé nhưng lại thất hứa.
Ta từng hứa với ngài nhất định sẽ không làm hại vương gia, nhưng suýt chút nữa đã đẩy ngài vào chỗ chết.
Nghiêm đại nhân, ta không còn mặt mũi nào để gặp ngài.".