Trước khi Cảnh Yến đi, ta và ngài dành thời gian để nói lời từ biệt.
Hai ngày ấy, bọn ta chỉ ước ao sao có thể trở thành chim liền cánh, trở thành cây liền cành, không bao giờ phải chia ly.
Trước nay, ngài vẫn hay thích làm người ta khổ, cho dù là lúc thân mật cũng phải tỉ tê, tỉ tê vào tai ta rằng, ngài rất thích nghe ta kêu khó chịu, thích nhìn ta khóc.
Nhưng hai ngày ấy, cả hai đều rơi vào im lặng, chỉ im lặng ôm lấy nhau, cảm nhận ánh thời gian trượt qua làn da.
Ngài vô cùng dịu dàng, dịu dàng hơn bất kì lần nào.
Nhưng ta vẫn khóc.
Ngài không nói gì, cũng không dỗ dành, sau đó ngài cũng khóc...
Bên nhau đã khó, cớ sao còn chia ly?
Sau khi ngài đi, ta chuyển đến sống cùng viện Chức Hoan.
Nhưng sau đó ta lại chuyển về chỗ cũ, bởi vì đêm nào Chức Hoan cũng khóc.
Bây giờ, cả phủ đều trông vào ta, ta không thể khóc theo nàng ấy được.
Cảnh Yến xa nhà 2 tháng.
Lần đầu tiên Mạc Vãn Thược đến tìm ta nói chuyện.
Hôm ấy, nàng mặc bộ váy lộng lẫy nhất, cài trang sức quý giá nhất và trang điểm thật mỹ miều rồi đến trước cửa phòng ta.
Giai Thuần sợ nàng làm gì ta nên bèn âm thầm xuống nhà bếp vớ lấy con dao.
Nhưng câu đầu tiên nàng ấy hỏi ta lại là: "Theo ngươi, tại sao Tiểu Cảnh ca ca không chịu đeo hà bao ta tặng chàng?"
Ta nhìn nàng đứng trước cửa, váy lụa tinh xảo, trang sức bạc vàng, đối lập hoàn toàn với nền tuyết trắng xóa phía sau.
Ta nói: “Giai Thuần, em ra ngoài trước đi.
Đi ra và đóng cửa vào."
Ta ra ý bảo nàng vào trong phòng, không mời nàng cũng tự động ngồi vào vị trí chủ phòng.
"Ban nãy ngươi hỏi ta điều gì?"
Môi nàng run run, nàng nhìn ta, nói: "Trong hà bao ấy có may bùa hộ thân, do ta, do ta đi cả ngày mới xin được ở Bảo Ninh tự đấy.
Ta còn bị trầy cả gối.
Nhưng mà bọn họ nói, bọn họ nói phải quỳ như vậy mới đủ thành kính, như vậy mới linh nghiệm!"
Nàng cúi đầu, không muốn ta nhìn thấy nàng khóc, tiếp tục nói nhưng lại như độc thoại với chính mình: "Nhưng chàng không chịu đeo.
Tại sao chàng lại không đeo? Chàng, chàng nhất định là ghét ta lắm! Nhưng dù có ghét ta đến đâu đi nữa, chàng vẫn nên đeo, bùa hộ thân ấy sẽ bảo vệ chàng trở về bình an! Bùa hộ thân ấy rất linh...!Hôm ấy, ta đã cầu nguyên có thể gả cho chàng, Bồ Tát trong tự ấy rất linh...rất linh..."
Ta nhìn nàng, bỗng thấy thật nực cười.
"Mạc Vãn Thược, ngươi có biết lần này vương gia đi tiêu diệt ai không?"
Nghe ta hỏi vậy, người nàng run bật lên.
Nàng che mặt, khóc.
Sao nàng lại không biết được chứ? Ta cứ nghĩ, phụ thân yêu thương nàng hết mực giờ lại chết trong tay người nàng yêu nhưng không thể có, như vậy đã đủ khiến nàng nguội lạnh rồi chứ.
Nhưng nàng ta đúng là điên rồi.
Khóc xong, nàng bỏ tay xuống, thình lình bật cười: "Tiểu Cảnh ca ca cũng là bất đắc dĩ thôi.
Đó là lệnh của hoàng đế cơ mà, ai chẳng phải nghe lời hoàng đế.
Phụ thân ta không mưu phản đâu, sao mà người lại mưu phản được? Ngươi không biết phụ thân yêu thương ta thế nào đâu! Ngươi không có phụ thân, không có phụ mẫu! Ngươi không biết đâu, từ nhỏ ta đòi cái gì là có cái đó! Vàng bạc châu báu, ngươi làm sao biết được, ngươi là nô tỳ, ngươi còn chưa bao giờ nhìn thấy, chưa bao giờ nghe thấy.
Ta nói ta muốn ăn măng, dù là mùa đông phụ thân vẫn sai người đi đào cho ta ăn.
Thực ra ta cũng không thích ăn măng mà là Tiểu Cảnh ca ca thích.
Nhưng không ai quan tâm chàng.
Hoàng quý phi nhận nuôi chàng nhưng lại hành hạ chàng.
Là ta, ta đã bảo người đi xào măng cho chàng ăn! Tiểu Cảnh ca ca thích ăn măng, ngươi có biết không? Ngươi, ngươi chắc chắn không biết, chỉ có ta biết mà thôi..."
Thực ra ta biết.
Thỉnh thoảng ta hơi kén ăn nên cũng nhặt mấy miếng măng chua bỏ ra một bên, Cảnh Yến sẽ gắp vào bát ngài.
Ngài nói ngài thích ăn măng.
Nhưng ta vẫn đáp lại nàng rằng: "Ừ, ta không biết."
Nghe vậy nàng cười, giọng nàng lại càng miên man, xa xăm về quá khứ: "Bọn họ bảo ta nên gọi chàng là cữu cữu, nhưng ta không gọi! Ta cứ gọi chàng là Tiểu Cảnh ca ca đấy! Hoàng quý phi hành hạ chàng, ta liền bảo phụ thân tấu tội, chém đầu đệ đệ bà ta! Cung nhân dám gây khó dễ cho chàng, ta liền thả chó săn ra cắn hết đám ấy! Thập đệ đệ của chàng, dám lấy đá ném chàng, làm đầu chàng chảy cả máu, ta liền đẩy nó ngã khỏi bàn đu dây! Là ta đã báo thù cho chàng!"
Tay ta chợt run lẩy bẩy khi nghe nàng nói vậy.
Ta cố gắng ép cơn buồn nôn xuống, nói với nàng ta: "Điên thì về phòng ngươi mà điên!"
Nàng quay qua, gương mặt hất lên nhìn ta: "Điên? Ngươi nói ta điên sao? Ngươi không hiểu đâu, ngươi không thích chàng nhiều như ta, ngươi không làm được..."
"Đúng vậy, ta không làm được."
"Ngươi không làm được, ngươi không làm được...!Nhưng tại sao chàng vẫn thích ngươi? Ngươi dạy ta với có được không? Tại sao chàng lại thích ngươi?" Nàng cứ lải nhải mãi bên tai ta: "Hồi ấy, ta vứt người ta xuống dưới sông đào, chàng cũng kệ cho ta làm, ta hạ dược quý thiếp chàng cũng không nói gì.
Nhưng tại sao lúc nào chàng cũng bảo vệ ngươi? Tại sao lúc nào chàng cũng bảo vệ ngươi?"
Năm xưa, khi bị lôi đi, nàng cũng hét lên câu ấy, nàng nói Cảnh Yến, tại sao chàng lại bảo vệ ả ta?
Ta nói: "Tại sao lúc nào chàng lại bảo vệ ta? Để ta nghĩ xem, có lẽ vì lúc nào ngươi cũng muốn hãm hại ta."
Thoắt cái nhìn mặt nàng như sắp khóc, nhưng chưa thấy nước mắt thì đã nghe thấy tiếng cười: "Ta hãm hại ngươi? Sao lại là ta hãm hại ngươi chứ? Rõ ràng là ngươi hãm hại ta mà! Phụ thân ta nói, có phải bẻ cổ Cảnh Yến, người cũng sẽ bắt chàng phải đối xử tốt với ta.
Người từng hứa với ta, nhưng giờ vì ngươi mà mất hết rồi.
Nếu như không có ngươi thì tốt, nếu như không có ngươi, Tiểu Cảnh ca ca sẽ chỉ là của một mình ta, thật giả không quan trọng, chàng là của ta..."
Nàng chỉ lặp lại mãi câu ấy: Nếu như không có ngươi thì tốt.
Ta khép hờ mắt, không muốn nhìn nàng ta nữa, khẽ nói: "Vậy ngươi giết ta là được."
Quả nhiên, giọng nàng lộ ra vẻ kiêng dè: "Không được, Tiểu Cảnh ca ca...chàng sẽ không nhìn mặt ta.".