Trải qua một phen lăn lộn, hai người cuối cùng cũng về tới phòng ấm nệm êm.
Họ liên tục xin lỗi cùng cảm ơn ông chủ nhà, sau đó chia nhau về phòng.
“Diệc Dược nghỉ ngơi sớm nhé, hôm nay anh rất xin lỗi, làm mất đồng hồ của em, còn hại em phải chạy lên núi một chuyến… Khụ khụ.”
Tay vặn nắm cửa của Phương Diệc Dược ngừng lại, hắn quay đầu nhìn gương mặt thấp thỏm của Thẩm tông, thản nhiên nói: “Được rồi, tôi không để ý đâu, anh nhanh về phòng ngủ đi.”
“Đợi, đợi chút đã,” Thẩm Tông vội cản động tác mở cửa của hắn, sau khi ngó nghiêng chung quanh, xác nhận không có ai, anh ta mới dè dặt hỏi: “Thật sự không được ngủ chung à?”
Phương Diệc Dược giật mắt phải, chút dịu dàng ban nãy của hắn lập tức bay sạch: “Con mẹ nó bây giờ anh còn muốn chuyện đó à?! Ông đây mệt sắp chầu trời rồi có biết không hả?!” Nói rồi hắn quả quyết đi vào phòng đóng sầm cửa lại.
Hắn mệt không muốn động đậy người, vừa ngủ chưa được bao lâu đã phải đội mưa leo núi tìm Thẩm Tông, bây giờ lại phải tắm thêm lần nữa, tắm xong hắn leo lên giường, đầu vừa dính vào gối đã say giấc nồng, gió táp mưa sa bên ngoài rền rĩ cũng không lay tỉnh được hắn.
Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy tinh thần thoải mái dễ chịu, rửa mặt xong xuôi bèn đi xuống ăn bữa sáng bà chủ nhà chuẩn bị.
“Cháu Phương, bạn cháu vẫn chưa dậy à?”
“Vâng, bác không gọi anh ấy ạ?”
Phương Diệc Dược nhìn chiếc đồng hồ sạch sẽ tinh tươm không hỏng chút nào trên cổ tay, sau đó đặt cốc đậu nành xuống quyết định đi tìm Thẩm Tông.
Hắn gõ cửa vài cái nhưng không có ai đáp lời.
“Họ Thẩm, ngủ dậy chưa?” Hắn gõ cửa mạnh hơn: “Thẩm Tông!”
Bên trong rốt cục cũng đáp lời, nhưng giọng nói khàn khàn khác thường.
“Diệc Dược… Em xuống ăn trước đi… Anh ngủ thêm một lát.”
“Họ Thẩm, ốm rồi à?” Phương Diệc Dược lại gõ mạnh hai tiếng: “Mở cửa nhanh lên, có nghe thấy không?”
Hồi lâu sau hắn mới nghe thấy tiếng người xuống giường, kế đó là tiếng bước chân rất nhẹ.
Thẩm Tông ra mở cửa, mặt đỏ bừng, môi trắng bệch như tờ giấy.
“Diệc Dược, anh muốn ngủ thêm một lúc nữa, sau đó mình mới đi chơi nhé.”
“Chơi cái đ gì nữa, anh không biết là mình phát sốt rồi à?”
Thẩm Tông khựng lại, giơ tay sờ trán, “Hình như là vậy, chắc do hôm qua mắc mưa… Để anh đi xuống hỏi xin bác chủ nhà ít thuốc.” Nói rồi muốn đi xuống tầng.
Phương Diệc Dược giữ tay anh ta lại, kéo anh ta về phòng, “Ở yên đây cho tôi.”
Thẩm Tông bị Phương Diệc Dược kéo đi, người lắc lư như con lật đật, loạng choạng ngã lên giường.
“Hình như… Hình như anh ốm thật rồi.”
“Tôi thấy anh ốm đến ngu người luôn ý chứ, sốt hay không cũng không biết.” Phương Diệc Dược lại gần ướm tay lên trán anh ta, sau đó nhét cái chân thò ra bên ngoài của Thẩm Tông vào trong chăn: “Nằm đấy, tôi xuống dưới hỏi xin ông chủ nhà ít thuốc.”
“Hình như không phải chỉ đo như vậy đâu…”
“Anh nói gì cơ?” Phương Diệc Dược quay đầu lại hỏi.
Chỉ thấy gương mặt phát sốt nóng ran của Thẩm Tông ngượng ngùng cười: “Hình như mình phải trán kề trán, thế mới đo được nhiệt độ cơ thể…”
“Bệnh tâm thần, đọc ngôn tình ít thôi, ốm bay cả não rồi à.” Phương Diệc Dược dữ dằn gảy nhẹ trán anh ta, “Nằm yên đó cho tôi!”
Thẩm Tông mềm nhũn ừ một tiếng, vừa nghiêng đầu đã ngủ thiếp đi.
Phương Diệc Dược cầm thuốc trở về, bắt gặp Thẩm Tông nằm trên giường nhắm mắt hạnh phúc, miệng còn vương nụ cười thanh thản, không khỏi ngứa mắt muốn bưng anh ta vào tủ lạnh cho tự sinh tự diệt.
“Họ Thẩm, uống thuốc đi.”
“Ưm… Diệc Dược về rồi à.” Thẩm Tông mơ màng mở mắt ra, trông thấy rõ hắn bèn mỉm cười thỏa mãn, đôi mắt đen láy mong đợi nhìn hắn: “Nhưng mà… Anh không dậy nổi… Em bón cho anh với…”
“Anh phát sốt hay đến kì động dục?”
“Vừa nghĩ tới việc được Diệc Dược chăm sóc, coi như anh ốm chết cũng đáng… Khụ khụ…” Thẩm Tông sến rện mới được một nửa thì bỗng ho kịch liệt, mặt đỏ bừng lên.
Phương Diệc Dược im lặng bật ấm siêu tốc đun nước, sau đó đi đến bên giường nhìn bản mặt động tình của Thẩm Tông: “Anh ốm tới mức quên cả cách đắp chăn?”
“Diệc Dược giúp anh.
.
.
Khụ khụ.
.
.
Giúp anh đắp chăn với.
.
.” Thẩm Tông vừa ho liền không dừng lại được, không biết là mắc ho thật hay là giả vờ, ho đến mức chảy cả nước mắt, đôi mắt to tôn lên gương mặt đỏ rực, nhìn qua rất đáng thương.
“Mẹ nó anh cũng khôn ghê nhỉ, chọn đúng lúc này phát sốt, bắt tôi hầu hạ anh.”
“Giúp anh đi Diệc Dược… Khụ khụ…”
“Được rồi, coi như huề lần trước anh chăm sóc tôi.”
Phương Diệc Dược bất đắc dĩ kéo chăn dưới người Thẩm Tông ra, việc này khiến hắn phải bế cả người Thẩm Tông lên, thế là hắn vừa cúi đầu bèn nhìn thấy gương mặt hưng phấn sung sướng của anh ta, ánh mắt so với nước sôi còn nóng bỏng hơn cả ngàn lần.
Sau khi hắn đắp chăn kín kẽ cho Thẩm Tông, anh ta sướng muốn bay lên trời, tỏ vẻ “Đời này không còn gì nuối tiếc”.
“Diệc Dược chăm sóc người khác thật là dịu dàng quá đi…”
“Còn nói nhảm tôi đổ nước sôi vào miệng anh.”
“Khụ khụ… Em nỡ sao khụ khụ…” Thẩm Tông lại bắt đầu ho, không biết là đáng thương thật hay giả vờ đáng thương nữa.
Phương Diệc Dược câm lặng nhìn anh ta, nghĩ thầm tên này vừa bị sốt phát cái đuôi liền vểnh lên trời kiêu ngạo, chờ khỏi bệnh rồi nhất định phải cho anh ta một bài học.
“Chúng mình nói chuyện đi Diệc Dược… Dù sao cũng phải chờ nước nguội.”
“Nói chuyện gì?”
“Nói gì cũng được khụ khụ… Em đừng ngồi ở đó mà Diệc Dược.”
“Tôi không ngồi trên ghế chẳng lẽ phải ngồi dưới đất?”
“Ngồi lên giường anh nè,” Thẩm Tông nói: “Như vậy anh cảm thấy em quan tâm anh hơn…”
“ĐCM mi một vừa hai phải thôi nha họ Thẩm.” Phương Diệc Dược đặt mông ngồi phịch lên giường, mạnh đến mức người Thẩm Tông nảy lên hai cái.
Mà anh ta thì cười sung sướng, mắt cong cong như vầng trăng khuyết, “Như này tốt hơn nhìu… Đúng rồi, chúng mình chọn ảnh chụp hôm qua đi, máy ảnh anh để ở tủ đầu giường đó em…”
Phương Diệc Dược lấy máy ảnh ra, xem xét chỗ ảnh Thẩm Tông chụp cho hắn.
“Sao rồi, em thích tấm nào? À, còn có hai tấm nhiếp ảnh gia chụp giúp chúng mình nữa, anh ấy gửi rồi, đang lưu trong điện thoại anh.”
“Tôi chẳng thấy có gì khác nhau, dù sao kỹ thuật chụp ảnh của anh cũng có thay đổi gì đâu.” Sau khi Phương Diệc Dược xem xong, hắn lại mở điện thoại Thẩm Tông lên xem hai tấm chụp chung kia, trong tấm ảnh hai người ngồi cười rất tự nhiên, ánh sáng cực kỳ đẹp, nắng vừa vặn chiếu lên gương mặt hắn và Thẩm Tông, khiến hai người trông rất ấm áp, “Tấm này khá ổn đấy, mặc dù tên nhiếp ảnh gia kia hơi phiền phức, nhưng kỹ thuật chụp ảnh của gã rất chuyên nghiệp.”
“Phiền phức á? Anh đâu thấy vậy.” Thẩm Tông nói, sau đó tỏ vẻ không thể tin nổi: “Diệc Dược, chẳng lẽ… chẳng lẽ em ghen?”
“Anh nói gì cơ?”
“À không có gì,” Thẩm Tông vội vàng lắc đầu, phủ định suy nghĩ của chính mình, cười nói: “Sao có thể như vậy được chứ…”
Phương Diệc Dược im lặng nhìn anh ta một hồi, nói: “Này, định về như nào đây, xét tình trạng bây giờ của anh, tôi nghĩ khéo chúng ta phải ở đây một tuần đấy.”
“Không đâu, anh ngủ một giấc là khỏe lại liền.”
“Anh chắc chắn chứ?”
“Ừ, thực ra… anh không muốn nhanh khỏi bệnh đâu,” Thẩm Tông cười, nói nhỏ: “Như vậy anh sẽ có nhiều thời gian được Diệc Dược chăm sóc hơn…”
Phương Diệc Dược trợn trắng mắt, đưa thuốc và nước sôi để nguội cho anh ta: “Uống đi.”
Thẩm Tông chớp đôi mắt ậng nước: “Em đút cho anh được không?”
“Ngay cả việc há mồm anh cũng không làm được?”
Thẩm Tông cười ngượng ngùng: “Diệc Dược muốn mớm bằng miệng cũng được, chỉ là anh sợ lây bệnh cho em…”
“Bớt xem phim tình cảm đi, há miệng.” Phương Diệc Dược nhét thẳng viên thuốc vào miệng Thẩm Tông, nhanh chóng dí cốc nước lên môi anh ta.
“Ô ô…” Thẩm Tông suýt sặc, sau khi Phương Diệc Dược chậm tay lại, anh ta tỏ vẻ mê ly thỏa mãn.
Mẹ nó, tên này uống thuốc thôi chứ có phải được hôn đâu mà mặt mũi thành ra thế này!
Thẩm Tông uống thuốc được một lúc thì buồn ngủ, che miệng ngáp một cái.
“Ngủ đi, tôi ra ngoài.” Phương Diệc Dược đứng lên nói.
“Ừm, Diệc Dược đi ngắm cảnh theo lộ trình trước đi, không cần phải lo cho anh…”
“Tôi lo cho anh bao giờ?”
“Vậy thì tốt… Em đi chơi đi.” Thẩm Tông cười nói, ánh mắt thâm tình nồng nàn lại cố chấp, nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Phương Diệc Dược..