Kiến Sắc Khởi Ý FULL


Phương Diệc Dược yên lặng nhìn Thẩm Tông ôm mặt, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.

Cảm xúc tiêu cực của Thẩm Tông phủ đầy căn phòng, len lỏi vào hắn.
Sau một hồi trầm mặc, Phương Diệc Dược thở dài, đè lại tay Thẩm Tông: “Dọn đồ tới nhà tôi ở.”
Thẩm Tông ngạc nhiên ngẩng đầu, “Gì… Gì cơ?”
“Anh muốn chuyển chỗ ở phải không? Dọn đồ đi.”
Thẩm Tông ngây ngẩn nhìn chằm chằm Phương Diệc Dược, sau một khoảng thời gian tưởng chừng như cả thế kỷ, anh ta chạy về phía sau đập đầu vào tường.
“ĐM anh lại lên cơn điên nữa hả?” Phương Diệc Dược níu cổ áo Thẩm Tông lại không cho anh ta tiếp tục đập đầu.
Thẩm Tông bị hắn kéo, xoay người lại.
“Em, em vừa nói… Đến nhà ai? Đến nhà em ở á?!”
“Anh muốn tự đi thuê phòng cũng được.”
“Không, anh không muốn!” Thẩm Tông kích động cà lăm, gương mặt vốn trắng bệch chợt rạng rỡ hẳn lên, “Diệc Dược em… Em nói thật ư? Em không ngại anh ở cùng em nữa à? Ý anh là, hồi trước ngay cả phòng ngủ em cũng không cho anh vào…”
Thấy Thẩm Tông chỉ bởi một câu nói của mình mà thay đổi tâm trạng, biến thành vui vẻ, Phương Diệc Dược nói tiếp: “Nếu như anh đồng ý chăm sóc chó nấu cơm rửa bát dọn dẹp nhà, tôi vẫn có thể chịu được.”
“Anh đồng ý! Anh đồng ý! Anh đồng ý!” Chuyện quan trọng phải nói ba lần, Thẩm Tông hưng phấn như đang đồng ý lời cầu hôn của Phương Diệc Dược.
Phương Diệc Dược thấy anh ta như vậy thì cũng bật cười, nói: “Họ Thẩm, tôi cho anh mười phút, nhân lúc tôi còn chưa đổi ý nhanh chân nhanh tay dọn đồ đi.”
“Hả? Chỉ mười phút thôi à… Em chờ anh chút, anh làm ngay, làm ngay đây!” Thẩm Tông nhảy dựng lên lao vèo vèo đi dọn đồ.
Ngắm Thẩm Tông bận bịu chạy tới chạy lui, Phương Diệc Dược bất giác cảm thấy sự bực bội tích tụ bấy lâu nay trong lồng ngực hắn tan biến, cả người hắn thoải mái, dễ chịu hẳn ra.
Hắn vui vì Thẩm Tông vui.
***
Thẩm Tông tươi cười kéo vali, thấp thỏm đi theo Phương Diệc Dược ra thang máy, ngượng ngùng e ấp như gái mới về nhà chồng.

Cảm xúc tiêu cực trên mặt nay đã không còn, cả người như thoát xác, vẻn vẹn bởi một câu, một lời cho phép của Phương Diệc Dược.
Khiến Phương Diệc Dược sâu sắc cảm nhận bệnh của Thẩm Tông đã nguy kịch đến mức độ nào.
“Diệc Dược, về sau anh sẽ nấu ba bữa cơm cho em mỗi ngày, còn làm cả thức ăn cho Lang Yên nữa, có được không em?” Thẩm Tông ngắm nhìn phòng khách sáng sủa sạch sẽ, dịu dàng nói.
“Làm bữa sáng thôi là được rồi, bữa trưa và bữa tối công ty cung cấp.”
“Anh làm cơm hộp bento cho em nhé.”
“… Không cần.”
“Sao vậy? Anh làm rất đầy đủ dinh dưỡng, mỗi ngày một món rau món hạt khác nhau.”
“Anh không cần đi làm à?”
“Không nha.” Thẩm Tông vẻ mặt đương nhiên, “Anh xin nghỉ một tháng lận, không muốn quay về làm nhanh vậy đâu.

Anh muốn mỗi phút mỗi giây được ở nhà Diệc Dược, nằm trên giường Diệc Dược… Ối không đúng, Diệc Dược đừng đánh anh anh sẩy mồm…”
Cái tay đang giơ của Phương Diệc Dược hạ xuống.

Hắn hung hăng vò đầu Thẩm Tông: “Con mẹ nó lỗ đít anh thèm chịch lắm phải không? Đi cất đồ mau lên!”
“Được được anh đi ngay đây, ơ nhưng mà… Nhắc đến mới nhớ, chúng mình lâu lắm rồi chưa làm.” Thẩm Tông nhăn nhó trả lời, mắt lập lòe nhộn nhạo khiêu gợi.
“… Tôi cho anh năm phút đi cất đồ, năm phút sau chưa xong, phắn ra ngoài tự tìm chỗ ở.”
“Nhưng mà anh ngủ đâu hả em?” Thẩm Tông dè dặt hỏi: “Ngủ ở phòng em à?”
“Cho anh cái gối, trên ghế sô pha có sẵn chăn rồi đấy.”
Thẩm Tông nhìn thoáng qua ghế sô pha rộng rãi trong phòng khách, vẻ mặt phức tạp.
“Hoặc là anh ngủ ở cái ổ Lang Yên cũng được, tôi không ngại đâu.”
“Nhưng mà… Nhưng mà ước mơ của anh là được ngủ trên giường Diệc Dược.”
“Nằm trên ghế sô pha mà mơ.” Phương Diệc Dược nói, “Nhà tôi không có phòng cho khách, anh thích thì vào phòng đọc sách trải chiếu ra đất nằm cũng được.”
Thẩm Tông đành lủi thủi kéo vali ra góc nhà xếp chỗ quần áo ít ỏi của mình vào một cái tủ mà Phương Diệc Dược chỉ cho, sắp xếp ngay ngắn sinh hoạt phòng khách của mình.
Nhưng Thẩm Tông là người linh hoạt cảm xúc.

Chút khổ sở của anh ta bay đi ngay khi Lang Yên chạy tới cọ chân.
“Lang Yên nhớ tao phải không, hình như mày lại béo ra…”
Phương Diệc Dược nhìn lướt qua Thẩm Tông trêu chọc Lang Yên, quay người đi vào phòng ngủ tìm gối đầu.

Sau khi cầm gối ra ngoài, hắn suy tư mấy giây rồi quay trở lại lấy cái bịt mắt.
“Đi ngủ đeo cái này, nếu anh cần.”
Thẩm Tông vừa mừng vừa sợ nhận lấy, “Cảm ơn Diệc Dược…” nói xong liếc mắt đưa tình với hắn, dịu dàng chảy nước.
“… Đi nấu cơm cho tôi nhanh lên, đói sắp chết rồi.”
“Ừ em.” Thẩm Tông vừa liếc mắt đưa tình vừa đi vào phòng bếp.
Bữa tối Phương Diệc Dược chè chén no nê.

Thẩm Tông vận dụng hết tất cả vốn liếng của mình làm bữa cơm ê chề hai món thịt hai món rau, hầm thêm một nồi canh gà và làm một bát cơm chó đầy đủ dinh dưỡng, ngay cả Lang yên cũng ăn ngon đến mức căng bụng thở phì phò.
Sau khi ăn no Phương Diệc Dược ngồi trong phòng khách làm bộ xem ti vi, thực chất là liếc về phía phòng bếp quan sát Thẩm Tông bận rộn dọn dẹp, ngắm con chó béo nằm phơi bụng trong ổ.
“Diệc Dược ơi anh rửa bát xong rồi, em muốn đi dạo không?”
“Tôi định đi tập gym.”
“Thế à? Anh cũng muốn đi.” Thẩm Tông lập tức hưng phấn nói.
“Được, xách chai nước giúp tôi.”
“Khăn mặt nữa, anh muốn lau mồ hôi cho Diệc Dược…” Thẩm Tông si mê tưởng tượng, ngoan ngoãn đáp lời.
Phương Diệc Dược trợn trắng mắt, vất túi đồ thể thao lên ghế sô pha, lấy quần áo thể thao ra mặc vào.
Bộ đồ hắn mặc màu đen tuyền chất liệu thoáng khí.

Đương lúc định thay quần, hắn như dự đoán bắt gặp Thẩm Tông trừng lớn mắt nhìn chằm chằm cơ ngực mình.
“Hơn một tuần không gặp, dáng người Diệc Dược càng ngày càng tốt…”
“Có định thay quần áo không họ Thẩm?”
“Anh xem em thay đã.”
“…”
“Hay là,” Thẩm Tông vẻ mặt mong đợi lại gần, giơ tay muốn đánh lén chim bự của hắn, “Chúng mình tập gym luôn trong nhà đi…”
Phương Diệc Dược nhanh nhạy đẩy tay anh ta ra, “Đi về tính sau, hôm nay ông đây có hẹn với huấn luyện viên tư nhân rồi.”
“Hả? Diệc Dược có huấn luyện viên tư nhân á?” Thẩm Tông kinh ngạc thốt lên.
“Sao lại ngạc nhiên?” Phương Diệc Dược lườm anh ta, bắt đầu thay quần, “Anh theo dõi tôi lâu như vậy mà không biết à?”
“Phòng tập gym được bảo vệ nghiêm ngặt quá nên anh không vào được… À không, đây không phải trọng điểm,” Thẩm Tông kém chút thì lạc đề, “Trọng điểm là, anh lo huấn luyện viên tư kia sẽ sàm sỡ Diệc Dược…”
“Anh nghĩ ai cũng lẳng lơ như anh chắc?”
“Ơ,” Thẩm Tông ngượng ngùng cười xòa, ánh mắt đảo tới đảo lui nơi đũng quần hắn: “Nếu mà là Diệc Dược thì người bình thượng không ai cưỡng lại được đâu…”
“Bớt suy nghĩ đen tối đi, còn không thay quần áo, tôi bỏ đi một mình đấy nhé.”
“Lập tức thay ngay ạ.”
Bộ đồ thể dục của Diệc Dược nó như này:
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui