Về đến nhà, Phương Diệc Dược thả cho Lang Yên tự mình chạy chơi, còn hắn thì vội vàng đi tắm, Thẩm Tông vớ lấy cái chổi quét dọn lông chó trên sàn nhà.
Hai người bận rộn làm xong công việc của mình rồi hội tụ trong phòng ngủ.
“Thẩm Tông, anh qua đây.”
“Sao vậy?” Thẩm Tông đang ngồi trên giường đọc sách, nghe thấy phương Diệc Dược gọi liền vui vẻ đứng lên.
Phương Diệc Dược lấy từ trong cặp công văn ra một hộp chữ nhật màu trắng tinh, lật lên mới biết đó là hộp điện thoại di động.
“Cầm lấy, phòng khi tôi muốn liên lạc lại chẳng có điện thoại mà tiếp.”
Thẩm Tông ngây người nhìn hộp đồ: “Đây là… Cho anh ư?”
“Tôi dâng đến tận mặt rồi anh bảo tôi cho hay là không cho?”
“Vì sao? Ý anh là… Sao em lại tặng cho anh?”
“Để liên lạc chứ còn gì nữa.”
“Thật anh có thể tự mình mua mà, Diệc Dược không cần phải cho anh đâu… Chẳng lẽ vì anh tặng em Porsche nên em mới…”
“Nghĩ nhiều rồi,” Phương Diệc Dược ngắt lời, “Một cái điện thoại thôi, đáng gì đâu.”
“Nhưng anh thấy Diệc Dược tặng anh đồ nó cứ là lạ thế nào ấy… Không nên…”
“Ý gì đây? Định không nể mặt tôi à?”
“Không phải! Không phải!” Thẩm Tông lắc đầu như trống bỏi, “Ý anh là phải để Diệc Dược tặng quà cho anh thì ngại lắm…”
“Có gì mà ngại? Da mặt anh mỏng như vậy từ khi nào thế?”
“Da mặt anh vẫn mỏng mà…”
“Rốt cuộc anh có lấy hay không? Không lấy tôi đem trả.”
“Lấy chứ! Đây là quà Diệc Dược cho anh mà!” Thẩm Tông cuống quít chộp lấy.
“Một cái điện thoại thôi mà tôi trông anh như vừa trúng số ấy nhỉ.”
“Giá của nó bằng giá một quả thận đấy.” Thẩm Tông cẩn thận từng li từng tí một mở hộp ra, cảm động nhìn hắn: “Cảm ơn em, Diệc Dược.”
“Xì, không có tiền đồ.” Phương Diệc Dược châm chọc.
Thẩm Tông lắp sim vào điện thoại hí hoáy nghịch một lúc rồi cất đi, chậm rãi dịch người lại gần Phương Diệc Dược – lúc này đang đọc sách, dịu dàng mềm mại tựa lên vai hắn.
“Diệc Dược, chúng mình có làm không em?”
Phương Diệc Dược liếc mắt: “Tinh lực dồi dào nhỉ.”
“Tại anh thấy bầu không khí rất tuyệt, rất thích hợp.” Thẩm Tông cười hiền.
“Hôm qua vừa làm rồi mà.”
“Hả? Ngày nào Diệc Dược làm cũng được mà.”
“Mi nghĩ ông là Lang Yên à?”
“Chủ nào tớ nấy… Á!” Thẩm Tông chưa kịp nói hết câu đã bị Phương Diệc Dược gõ đầu.
“Thích ăn đập đúng không?”
“Chậc, thôi không làm vậy.” Thẩm Tông thất vọng nói rồi vén chăn muốn xuống giường
“Đi đâu?”
“Anh,” Thẩm Tông đỏ mặt, “Anh vào phòng tắm giải quyết.”
“Giải quyết cái gì?”
“Thì là… Dùng tay giải quyết ấy.” Giọng Thẩm Tông bé như tiếng muỗi.
Phương Diệc Dược nhìn kỹ thì thấy chỗ đũng quần của anh ta đã căng phồng lên hết cả, hai chân kẹp chặt lại khiến dáng đi rất kỳ lạ, dưới vạt áo ngủ xuất hiện các vệt nước khả nghi.
“Lại đây.” Phương Diệc Dược đặt sách xuống, “Cời đồ ra.”
Thẩm Tông lập tức xoay người đi tới cạnh hắn, đầu ngón tay run rẩy vì kích động, khó khăn cởi quần ra.
Phía trước của anh ta đã nhổng lên thật cao, quy đầu rỉ nước.
Phương Diệc Dược đè anh ta xuống lật người lại, bên trong lỗ đít đã cắm một cây gậy mát xa từ lúc nào.
“Anh cắm vào từ lúc nào?” Cổ họng hắn khô khốc, hắn ấn lên nút bấm trên tay cầm của gậy.
“Lúc tắm, anh nghĩ chúng mình sẽ làm nên…” Mặt Thẩm Tông đỏ như rỉ máu dưới ánh nhìn chòng chọc của hắn, hai chân trắng nõn rung rung trước động tác của Phương Diệc Dược.
“Anh muốn làm tình tới mức không chịu được nữa rồi phải không?”
Phương Diệc Dược đè sấp người Thẩm Tông xuống giường sau đó nhảy lên cưỡi trên người anh ta, cầm gậy rút ra cắm vào lỗ hậu.
“Á á, ưm…” Thẩm Tông giật mình vì động tác của hắn, không có liêm sỉ há to miệng kêu gào rên rỉ, gậy mát xa kích thích lỗ đít thít chặt lại, dầu bôi trơn bị lực ma sát bắn tung tóe ra ngoài, dính đầy nơi giao hợp.
“Mẹ nó nước nôi lênh láng.” Phương Diệc Dược rút gậy mát xa ra vứt xuống giường, ngón tay móc vào trong, cảm giác mềm mại nóng ướt khiến máu trong người hắn sôi sùng sục, thú tính bộc phát tới cực hạn.
Hắn cởi đồ ngủ ra, dương vật dữ tợn gân guốc bừng bừng khí thế vung vẩy trong không khí, nhắm ngay vào lỗ đít ướt át nắc mạnh, tiếng nước nhóp nhép, “Lát nữa nhớ giặt ga giường cho tôi đấy.”
“Ừa a a a a…” Thẩm Tông ngửa đầu kêu la, bờ mông cong hết cỡ, lỗ đít hồng hào co bóp mút chặt quái vật khổng lồ khiến mình sướng điên cuồng này lại, tư thế dâm đãng dang rộng tay chân, thỏa mãn vì được địt.
Phương Diệc Dược thấy Thẩm Tông khát khao như vậy bèn không khách khí đè eo Thẩm Tông lại nắc lên nắc xuống như đóng cọc.
Hắn vô cùng quen thuộc cơ thể Thẩm Tông, biết chọc vào chỗ nào sẽ khiến cho anh ta sung sướng thác loạn, lý trí biến mất, biết nên vặn vẹo, mài nghiền bằng góc độ nào để anh ta toàn thân nhũn ra, miệng chỉ biết liên tục gọi tên mình rồi đạt tới cao trào.
“Á á… Chỗ đó, Diệc Dược, ưm… Không được… Sướng quá, em giỏi quá… Á á…”
Lông mu rậm ráp cọ xát xung quanh lỗ đít ngứa vô cùng, Thẩm Tông uốn éo lung tung đói khát dí sát mông vào háng hắn cọ cọ.
Phương Diệc Dược giữ chặt eo Thẩm Tông lại, nằm lên người anh ta nhấp hông đâm chọc liên tục vào điểm G, hai viên tinh hoàn đập vào mông Thẩm tông ‘bộp bộp bộp’.
Hai người giao hợp như hai con thú, cặp mông trắng nõn tròn nảy của Thẩm Tông đỏ rát cả lên, cơ thể gầy yếu của Thẩm Tông tưởng chừng như sắp bị Phương Diệc Dược đè bẹp, nhưng trên thực tế anh ta rất thích Phương Diệc Dược làm tình kịch liệt như này, dường như chỉ có hoang dại như vậy anh ta mới có thể hoàn toàn cảm nhận được khoái cảm nhục dục sung sướng mà hai người kết hợp làm một đem lại.
Thẩm Tông quay đầu, gương mặt đỏ bừng, bờ môi hé mở, đôi mắt ngập nước đê mê trong tình dục, mông lung ngắm nhìn người đàn ông đang cưỡi mình, mỉm cười thỏa mãn.
“Diệc Dược… Anh, anh yêu em…”
Trong đầu Phương Diệc Dược như có thứ gì đó vừa vỡ, “Rắc” một tiếng, tan tành.
Hắn vậy mà lại bắn ra trước Thẩm Tông! Tinh dịch nóng bỏng rót vào lỗ nhỏ khiến hắn si mê cuồng loạn kia, khiến Thẩm Tông run rẩy co quắp, phụt bắn ra theo.
“Ưm, Diệc Dược… nóng quá… sướng, sướng quá…” Thẩm Tông siết chặt ga giường, nằm dạng chân, lỗ nhỏ bị địt không khép lại được.
Phương Diệc Dược rút dương vật ra, nhìn thấy phía trong lỗ đít non mịn rỉ ra một dòng tinh dịch trắng đục, tinh dịch chảy ra càng nhiều nheo nhịp hô hấp của Thẩm Tông.
Hắn cắm hai ngón tay vào banh cái lỗ ra, hình ảnh cửa mình hồng hào mềm mại nhớp nháp tinh dịch khiến máu trong người hắn lại phừng cả lên.
Bỗng hắn lật người Thẩm Tông lại, banh hai chân anh ta ra giơ lên tiếp tục cắm chim vào lút cán.
“Diệc… Á! Á…” Thẩm Tông bất ngờ bị hắn thọc vào điểm dâm, sướng đến mức lạc giọng, nước mắt sinh lý chảy ra.
Tốc độ của Phương Diệc Dược lần này còn nhanh và mạnh hơn cả lần trước, mang đến cho hai người khoái cảm không gì sánh nổi.
Thân mình Thẩm Tông ướt mềm trơn trượt như rắn, khuôn mặt đẫm nước mắt nước dãi, da thịt được vuốt ve thành màu hồng phấn, tiêu cự mờ dần chăm chăm ngắm nhìn người đàn ông mạnh mẽ rong ruổi trong người mình kia.
Hai người điên cuồng giao hợp, mây mưa thêm hai hiệp nữa mới chấm dứt.
Cả hai đều mệt thở hồng hộc, nằm rã rời trên chiếc giường đơn dính bẩn.
“Diệc Dược…”
“Đi giặt ga giường nhanh lên.”
“Nằm thêm một lúc nữa… Anh không động đậy được.” Thẩm Tông nép mình tựa đầu vào vai hắn lẩm bẩm, “Diệc Dược giỏi quá, làm anh đau hết cả eo…”
“Chắc do ngày đó tại phòng tập anh luyện eo quá sức đấy.” Phương Diệc Dược vỗ lên eo Thẩm Tông mấy phát liền.
“Chắc là vậy…” Thẩm Tông ngẩng đầu dịu dàng nhìn hắn cười.
Tay Phương Diệc Dược vẫn đang vòng qua lưng Thẩm Tông ôm eo anh ta, hai người giữ tư thế ôm ấp nhìn nhau dưới ánh sáng đèn ngủ vàng nhạt ấm áp, bầu không khí thích hợp để hôn.
Không rõ ai là người chủ động trước, chỉ biết ngay sau đó hai người trao nhau nụ hôn nóng bỏng, môi lưỡi quấn quýt, bình yên và mềm mại.
“Được rồi… Dừng… Họ Thẩm dừng lại cho tôi.” Cuối cùng vẫn là Phương Diệc Dược ngăn lại, ấn trán Thẩm Tông đẩy người đàn ông say mê này ra.
“A… Ngại quá, anh hơi nhập tâm.” Thẩm Tông thỏa mãn nói.
“Nhanh chóng lột ga giường ra giặt đi.” Phương Diệc Dược đứng dậy nói.
“Ừa.” Sau nụ hôn nóng bỏng, Thẩm Tông đã được sạc pin đầy đủ, trần truồng đứng phắt dậy lột vỏ ga bị bẩn ra cầm đi.
Lát sau Thẩm Tông tắm gội sạch sẽ, phơi ga giường xong xuôi quay trở lại, tươi cười leo lên giường Phương Diệc Dược.
Phương Diệc Dược đang đọc tiếp cuốn sách bị bỏ dở lúc nãy, gương mặt hắn đã quay lại với vẻ lạnh lùng cool ngầu thường ngày.
“Diệc Dược.” Thẩm Tông vuốt ve chiếc điện thoại di động mới, “Em mua nó ở đâu vậy?”
“Cửa hàng.”
“Em còn tự mình đến tận cửa hàng ư?” Thẩm Tông vui sướng hỏi.
“Tiện đường mà thôi.”
Thẩm Tông bật cười lại gần Phương Diệc Dược hôn ‘bẹp’ lên mặt hắn một cái vang dội.
Phương Diệc Dược trừng mắt lườm anh ta, Thẩm Tông thẹn thùng cúi đầu, vài phút sau mới cẩn thận ngó lên xem xét sắc mặt hắn, nhẹ nhàng gác đầu lên vai hắn.
Phương Diệc Dược trầm mặc, tiếp tục lật sách.
Hắn vừa đọc vừa chia một nửa sự tập trung ra để ý Thẩm Tông, cảm nhận được ánh mắt anh ta lưu luyến trên người mình, giống như tia sáng nóng rực, khiến hắn như tan chảy.
Hắn cố gắng không quay đầu lại nhìn Thẩm Tông, qua một hồi lâu thì vai hắn bị mỏi “Họ thẩm, có thể đừng…” Phương Diệc Dược đang định đẩy đầu anh ta ra cho bớt mỏi, lại phát hiện ra anh ta đã thiếp đi tự lúc nào, xem chừng thực sự bị hắn rút cạn sức lực.
Phương Diệc Dược nghẹn lời.
Hắn buông sách xuống, đỡ đầu Thẩm Tông nhẹ nhàng đặt lên gối, sau đó đắp chăn giúp anh ta.
Thẩm Tông vô thức rên rỉ một tiếng, xoay người ngủ tiếp.
Phương Diệc Dược tắt đèn, nằm xuống giường bình yên đi vào giấc ngủ.
------oOo------