Phương Diệc Dược và Thẩm Tông rời khỏi tiệm hoa ngập tràn mùi hương mờ ám, chọn đại một cửa hàng gần đó để ăn cơm.
Hai người vùi đầu ăn, chén xong mới ngẩng lên nhìn nhau.“Bây giờ chúng mình đi đâu hả Diệc Dược?” Sau khi no nê, Thẩm Tông đã hơi khôi phục lại như bình thường, nhưng nụ cười vẫn pha lẫn sung sướng và thấp thỏm, dáng vẻ “tôi và người tình trong mộng của tôi yêu nhau”.
“Về nhà.
Anh muốn đi đâu à?”
“Anh muốn chúng mình đi dạo xung quanh đây một lúc.” Thẩm Tông lại đỏ mặt, “Anh vẫn đang vui sướng quá, tim đập thình thịch, muốn đi dạo để bình tĩnh lại…”
“Mình anh ra bờ sông mà đi dạo, ai rảnh đâu đi cùng.”
“Ứ đâu! Anh muốn đi cùng Diệc Dược cơ.” Thẩm Tông nhõng nhẽo: “Khéo anh vui quá, phải nhảy xuống sông mới tỉnh táo lại được ấy chứ…”
“Hả? Cái gì cơ?” Phương Diệc Dược tưởng tai mình hỏng.
“Không anh có nói gì đâu, anh muốn em đi cùng ấy mà.” Thẩm Tông cụp mắt cười hiền lành.
Phương Diệc Dược cạn lời, nhìn đồng hồ, hỏi: “Anh cho Lang Yên ăn chưa đấy?”
“Anh cho rồi, anh sẽ không quên nữa đâu.”
“Vậy đi thôi.”
“Đi đâu á?” Thẩm Tông nuốt nước bọt cái “ực”, chờ mong nhìn hắn.
“Bờ sông chứ đâu.
Anh bảo muốn đi dạo còn gì.” Phương Diệc Dược vừa nói vừa rút ví ra, nhấn vào nút tính tiền trên bàn.
Lúc ngẩng đầu lên, Thẩm Tông đang ngọt ngào nhìn hắn, nụ cười rực rỡ lấp lánh, niềm vui và hạnh phúc đong đầy đôi mắt anh, cả người như tỏa ra ánh sáng, hào quang của tình yêu và khao khát.
Ánh mắt nóng bỏng hơn cả trước đây khiến Phương Diệc Dược nổi hết cả da gà da vịt.
Ánh nắng trời chiều ấm áp, hai người ra khỏi tiệm cơm, đi bộ một lúc liền tới được bờ sông.
Hai bên đường đầy các sạp hàng hoa quả, trông rất ngon mắt.
Thẩm Tông mua một quả dừa cỡ đại, bảo người ta đục một lỗ rồi cắm chiếc ống hút vào.
Anh ta hút một ngụm rồi cười tủm tỉm đưa ống hút đến bên miệng Phương Dược Diệc: “Diệc Dược uống thử đi.”
Phương Diệc Dược thấy anh ta chuyển sang diễn cảnh nữ chính bón đồ ăn cho nam chính, đành thở dài uống một ngụm.
“Nhạt phèo.”
“Thế à, anh lại thấy ngọt lắm.” Thẩm Tông uống tiếp một ngụm.
Lần này, uống xong anh ta cắn chặt ống hút, biểu cảm đê mê: “Được Diệc Dược chạm môi uống, nó lại càng ngọt hơn nữa.”
“Nói thế mà không thấy buồn nôn hả?” Phương Diệc Dược bật cười.
“Kể cả Diệc Dược thấy buồn nôn đi chăng nữa anh vẫn phải nói, vì đây là sự thật.” Thẩm Tông mặt dày cứ như thể được hắn nhấp miệng, nước dừa nhạt nhẽo trở nên thơm ngọt thật không bằng.
Phương Diệc Dược đảo mắt khinh thường, chán chẳng muốn nói nữa.
Hắn đi nhanh về phía trước, Thẩm Tông vội vàng đuổi theo sau.
Dù trời nóng bức, gương mặt nhễ nhại mồ hôi nhưng anh ta vẫn sung sướng lắm.
Bờ sông gió thổi mát lành, hai người im lặng đi cạnh nhau, bầu không khí rất tự nhiên, không hề ngượng ngập.
Đây là điều mà phải hết sức thân quen người ta mới làm được, khi mà hai người chỉ cần im lặng đi cạnh nhau, không cần phải cố gắng bắt chuyện.
Phương Diệc Dược đang ngắm nhìn bờ sông thì bỗng chỉ tay vào chỗ trước mặt: “Này họ Thẩm, có phải chỗ này là chỗ lần trước bị tôi đuổi theo anh nhảy xuống bơi đi không?”
“Hở? Hình như là nó đấy.”
“Nhảy xuống cho tôi.”
“Hả?”
“Nhảy xuống một lần nữa cho tôi xem.”
“Sao… Sao lại nhảy?”
“Anh bảo anh muốn bình tĩnh lại còn gì.”
“Nhưng, nhưng bây giờ anh bình tĩnh rồi mà…” Thẩm Tông ôm trái dừa ngơ ngác.
“Đâu? Bình tĩnh chỗ nào? Sao tôi không thấy? Thôi nhảy xuống đi.”
Thẩm Tông đáng thương ngó nghiêng xung quanh: “Em muốn anh nhảy thật à? Ở đây nhiều người như này…”
Phương Diệc Dược trừng mắt dữ tợn, Thẩm Tông thấy vậy lập tức ngoan ngoãn đưa trái dừa cho hắn, tỏ vẻ cam chịu tiến về phía trước.
Anh ta đi tới sát mép nước bèn ngoái đầu lại nhìn phương Diệc Dược.
Phương Diệc Dược ôm trái dừa đi đằng sau, thấy anh ngoảnh lại thì cười với anh ta, gương mặt đẹp trai nam tính trông dịu dàng cực, vô cùng đẹp trai.
“Nhảy nhanh lên.”
Thẩm Tông thấy hắn cười như vậy nào còn biết suy nghĩ gì nữa, trái tim như mềm nhũn cả ra, chân giơ lên sẵn sàng “hạ thủy”.
Phương Diệc Dược nhanh tay nắm cổ áo anh ta kéo lại.
Thẩm Tông bật ngửa ra sau ngã ngồi xuống đất, mắt chữ o mồm chữ a khó hiểu nhìn hắn.
Phương Diệc Dược ra vẻ ghét bỏ nói: “Đồ ngốc, nói đùa mà cũng tin.”
Thẩm Tông ngây người vài giây rồi bật cười khanh khách: “Đúng là Diệc Dược thích anh thật rồi.
Anh tin là Diệc Dược thích anh rồi…” Bởi vì đang ở nơi công cộng nên Thẩm Tông không dám hành động quá khích, chỉ dám nhìn chằm chằm Phương Diệc Dược, ánh mắt đói khát như muốn ăn luôn hắn.
Phương Diệc Dược cắn cắn ống hút, thấy Thẩm Tông sung sướng cười rộng đến mang tai bèn vỗ gáy anh ta: “Đừng cười ngu nữa, đi thôi.”
Thẩm Tông hớn hở đi sát đằng sau Phương Diệc Dược, nhìn Phương Diệc Dược hút nước dừa mà như nhìn cả thế giới của mình.
Dưới ánh nắng chói chang, hai người im lặng đi bên nhau cho đến khi người xung quanh vãng dần, âm thanh huyên náo chỉ còn từ xa vọng lại, yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng bước chân lộp cộp.
Thẩm Tông rụt rè lại gần, rón rén giơ tay lên chạm nhẹ lên mu bàn tay Phương Diệc Dược, thấy hắn không có ý định đẩy ra mới dứt khoát nắm chặt lấy thứ mà anh ta luôn nhớ nhung – bàn tay hắn.
Phương Diệc Dược ra vẻ thờ ơ liếc nhìn Thẩm Tông, đưa trả quả dừa lại cho anh ta rồi bỗng dưng nắm chặt tay Thẩm Tông dắt đi.
Thẩm Tông nhũn hết cả tim trước hành động lãng mạn đột ngột của hắn, đầu óc mơ màng, hai mắt lấp lánh, chỉ muốn nhảy chân sáo hết quãng đường còn lại.
Anh ta vội vàng nắm lại tay hắn, hai người đan tay vào nhau.
“Diệc Dược ơi.” Thẩm Tông thì thầm vào tai hắn: “Anh yêu em.”
Phương Diệc Dược nhìn vào mắt anh ta nhưng không đáp lời.
Hắn quay đầu về phía trước, bước chân nhanh hơn để Thẩm Tông không thấy được gương mặt lén mỉm cười của mình.
***
Cả ngày hôm ấy Thẩm Tông như tắm mình trong cơn mưa tình yêu.
Về đến nhà hẵng còn ngâm nga khúc hát, bế bổng Lang Yên lên xoay vài vòng trong không khí.
“Tối nay Diệc Dược của anh muốn ăn gì nào?” Thẩm Tông vừa xoa đầu Lang Yên vừa hỏi.
“Ăn gì nhẹ nhàng thôi, vừa nãy ăn no lắm rồi.” Phương Diệc Dược bật điều hòa lên, nằm ườn xuống ghế sô pha, tận hưởng ngày nghỉ hiếm có.
Thẩm Tông thả Lang Yên xuống, đi về phía hắn, ân cần hỏi han: “Diệc Dược mệt à em? Em có muốn ngủ trưa không?”
“Ý hay đấy.” Phương Diệc Dược ôm gối ôm vào lòng, “Nhưng mà nằm nghỉ tí đã, nóng quá.”
“Anh hạ nhiệt độ xuống nhé?”
“Không cần.”
“Vậy anh làm như này được không ạ?” Thẩm Tông không biết moi đâu ra một cái quạt tay quạt cho hắn.
“Được.” Phương Diệc Dược lim dim hưởng thụ.
“Em có muốn anh mát xa vai, xoa bóp chân cho em không?”
“Sao tự dưng ngoan thế? Định nhờ tôi cái gì phỏng?”
“Không mà, tại anh vui quá.” Thẩm Tông cười híp mắt, những điều xảy ra ngày hôm nay anh ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.
“Vui đến mức nào?”
“Vui đến mức… Đến mức người anh như muốn nổ tung luôn ấy chứ.” Thẩm Tông e thẹn cúi đầu, “Diệc Dược à, anh vẫn chưa thể tin được… Em biết không, trước lúc em xuất hiện, anh đã nghĩ hôm nay sẽ là ngày đau khổ, đen tối nhất cuộc đời mình…”
“Bởi vì anh phải đi gặp bố?”
Thẩm Tông gật đầu: “Diệc Dược, em có muốn nghe anh kể chuyện hồi trước không? Toàn chuyện buồn, anh sợ em không thích.”
“Nói đê.”
“Diệc Dược đang quan tâm anh đúng không?” Thẩm Tông dịu dàng nhìn hắn, nhỏ nhẹ nói tiếp: “Hôn nhân của ba mẹ anh không hạnh phúc tới nỗi nhiều lúc anh phải tự hỏi vì sao họ lại cưới nhau.
Lớn lên anh mới biết rõ nguồn cơn.
Kể cả khi đã cưới ba rồi, mẹ anh vẫn yêu người khác, một người mà không bao giờ mẹ có thể ở bên.
Biết chuyện này, ba anh rất khó chịu.”
“Vậy nên lão mới hâm hấp như thế à?” Phương Diệc Dược nhớ lại sáng nay.
“Ba càng ngày càng ghét mẹ, ghét lây sang cả anh nữa.
Thậm chí ba còn dẫn anh đi kiểm tra ADN.
Anh đúng là con ba nhưng ba vẫn cứ nghi ngờ nọ kia.
Sau này mẹ anh qua đời, ba tái hôn, quan hệ của anh với ba càng tồi tệ.”
“Kể ra lão cũng tội nghiệp.”
“Lên đại học là anh không liên lạc với ba nữa, dùng tiền mẹ để lại trả học phí, đi Úc cũng là tự kiếm học bổng… Chậc, thực ra hồi ấy anh định tốt nghiệp xong đi Bắc kinh tìm việc làm luôn, tại vì em học ở đấy mà, nhưng nghĩ lại, lỡ đâu em đi du học thì sao? Chẳng thà anh cũng đi học chuyên sâu vài năm…”
“Ủa sao anh biết tôi muốn đi du học?”
“Ây dà, anh hỏi thăm được.” Thẩm Tông ngại ngùng: “Bạn cùng lớp em nói em chí ở bốn phương, là người có hoài bão lớn, chắc chắn sẽ đi nước ngoài khởi nghiệp, chưa biết có quay về nước hay không.”
“Đứa nào xàm chó vậy.” Phương Diệc Dược cạn lời.
“Nhưng mà về sau đúng là em đi du học thật.” Thẩm Tông ủ dột.
“Lúc ấy anh đang học ở Melbourne, nghe tin này hối hận vô cùng… Một khoảng thời gian dài không biết em ở đâu, làm gì, anh sống không bằng chết, đau khổ lắm.
Anh cứ tưởng mình không bao giờ được gặp lại em nữa.
Tốt nghiệp xong anh quay về Thượng Hải làm việc, tìm mọi cách nghe ngóng về em, thậm chí anh còn định tới Mỹ.
May mà ông trời thương anh, may mà anh quyết định ở lại Thượng Hải…”
“Anh muốn tìm tôi thì hỏi bố mẹ tôi là được, việc gì phải khổ thế.”
“Nếu mà anh tìm đến cô chú, cô chú chắc chắn sẽ hỏi han về bố mẹ anh, anh ngại lắm.” Thẩm Tông phe phẩy quạt: “Cô chú đúng là người tốt, bảo sao sinh ra được đứa con hoàn hảo mọi mặt như Diệc Dược.”
“Bớt ba hoa dùm.” Phương Diệc Dược đá đá cái mông anh ta, nghe nịnh sướng cả tai.
“Thật đó! Diệc Dược đẹp trai, tài giỏi, mạnh mẽ, là số một, là duy nhất trên cuộc đời này! Sự quyến rũ của em khiến anh không thể cưỡng lại…”
“Thôi ngay! Im!” Phương Diệc Dược bất lực: “Nghe mà sợ.”
“Dù sao thì,” Thẩm Tông cố nói nốt: “Gặp được em, quen em, yêu em… là vinh hạnh của anh, Diệc Dược à.”
Thẩm Tông chưa bao giờ keo kiệt với lời tán tỉnh của mình.
Lần này cũng vậy, nói như muốn trút hết tình cảm giấu kín bao năm vào từng câu chữ.
Phương Diệc Dược lẳng lặng nằm nghe, chờ Thẩm Tông nói xong, vỗ lên eo anh ta hỏi: “Họ Thẩm, đi rửa chỗ đấy chưa?”
Đột nhiên thay đổi chủ đề, Thẩm Tông chưa kịp hiểu ý hắn, hỏi lại: “Em vừa nói gì vậy?”
“Tôi hỏi anh rửa sạch chỗ ấy chưa? Lúc nãy ở tiệm hoa đi vội nên chưa kịp còn gì.”
“À chưa.” Thẩm Tông rối rít đứng lên nhìn ra sau quần: “Có gì dính ra à em?”
“Không, nhưng mà anh chờ đến lúc bị tiêu chảy mới rửa cũng được.”
“Anh đi rửa ngay đây.” Thẩm Tông bỏ quạt xuống chạy vào phòng tắm.
Năm phút sau Thẩm Tông bước ra, gương mặt toát lên vẻ hạnh phúc, cả người lâng lâng nhảy chân sáo về phía ghế sô pha, ngồi xuống cạnh Phương Diệc Dược tươi cười hỏi: “Ban nãy Diệc Dược quan tâm đến anh à?”
“Cung phản xạ của anh hơi bị dài quá đáng đấy nhỉ họ Thẩm.”
Thẩm Tông cười rực rỡ hơn: “Anh yêu em Diệc Dược.”
“Rồi rồi, hôm nay anh nói phải đến n lần.”
“Nhưng mà anh muốn bày tỏ lắm ý.” Thẩm Tông dính sát vào hắn: “Cuộc đời ngắn quá… Cơ hội nói yêu em không nhiều, nếu mà có là anh phải nói ngay.”
“Tự dưng dán vào người tôi làm gì hả họ Thẩm?”
“Anh muốn nằm cùng với em.” Thẩm Tông nháy mắt ranh mãnh, nhảy luôn lên người hắn nằm, “Diệc Dược muốn ngủ trưa mà, mình ngủ ở đây luôn nha.”
“Anh muốn đè chết tôi đúng không?”
“Thôi anh xuống vậy…”
Phương Diệc Dược níu eo anh ta lại: “Ở đây, nằm cũng nằm rồi còn xuống làm gì nữa.”
Thẩm Tông ngạc nhiên, hí hửng tựa đầu vào ngực hắn, sau đó ngẩng lên nhìn hắn cười ngọt ngào, vòng tay ôm chặt eo hắn thở dài thỏa mãn.
“Hôm nay là một ngày thật đặc biệt, Diệc Dược à.
Anh lại có thêm một ngày kỉ niệm rồi.”
“Anh có đến bao nhiều ngày kỉ niệm vậy?”
“Nhiều lắm… Ví dụ như ngày em phát hiện ra anh theo dõi, đuổi theo anh này; ngày đầu tiên chúng mình hẹn hò này; ngày đầu tiên anh đến nhà em này; ngày chúng mình cùng nhau đón Tết này; ngày chúng mình cùng nhau đi du lịch này….” Thẩm Tông bấm ngón tay kể.
“Thôi thôi được rồi, cứ thế thể nào 1 năm 365 ngày cũng không đủ cho anh kỉ niệm.”
Thẩm Tông bật cười: “Thế thì càng tốt, anh có cớ để ngày ngày mua quà cho em, làm chuyện ân ái với em.”
Hai người nằm trên sô pha thủ thỉ, một người tựa đầu lên ngực người kia, chậm rãi thiếp đi.
------oOo------