Kiến Tập Ngự Y

Đêm đó, Tiểu Ngũ đến truyền Phó Thiên Thường vào yết kiến, nói là Hoàng Thượng vì hắn mà làm tiệc tiễn biệt, mời hắn dời bước đến La Nguyệt Các.

Đây là lần thứ hai Phó Thiên Thường lên La Nguyệt Các, cũng là người này vật này, trái lại tâm tư không còn giống trước, hắn đi lên đến tầng trên cùng, nhưng lại thấy cửa sổ tầng cao nhất này mở rộng, ngoài trời trăng sáng trên cao, tinh quang lấp lánh, cách đó không xa quế thụ hàn mai sơ ảnh hoành tà, đầu cành run nhẹ, giả như tiên cảnh.

Trên chiếc bàn bạch ngọc thấp bày biện các loại giai hào mĩ tửu, Niếp Kì chỉ vận kiện y phục thường ngày ngồi trên chiếu cói, thấy hắn đến liền vỗ vỗ phần đệm bên cạnh, có ý bảo hắn ngồi xuống.

Cả nhóm nội thị đều lui xuống, chỉ để lại hai người trong phòng, Niếp Kì thay Phó Thiên Thường rót đầy rượu, cùng hắn cạn một chén, nói: “Nơi này cảnh sắc thật đẹp, nhưng sau ta lại rất ít khi lui tới, bởi vì không có người cùng bồi.”

Phó Thiên Thường chưa ăn cơm chiều, bụng đã sớm đói đến mức kêu vang, thấy trong phòng chỉ có hai người bọn họ, liền không để ý đến lễ quân thần mà cầm đũa lên ăn lấy ăn để, trong lòng lại thầm phẫn nộ: không người bồi ngươi? Chỉ cần ngươi nói một câu, chỉ sợ nữ tử muốn bồi ngươi có thể xếp hàng dài đến cửa thành đi, ngươi ở chỗ này cảm thán cái gì?

Niếp Kì thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu, thấy Phó Thiên Thường thực sự hứng thứ với mĩ thực hơn là với y, không khỏi có chút nhụt chí, rốt cục không nhịn được phải chuyển sang đề tài chính, hỏi: “Có thể không đi không?”

Phó Thiên Thường mới vừa đem rượu ngon uống cạn, nghe xong lời này liền quay đầu khó hiểu nhìn Niếp Kì.

Niếp Kì chuyển ánh mắt đến trăng sáng ngoài cửa sổ, miệng nói: “Lưu lại, ta sẽ phong ngươi làm thái y viện sử, thiên hạ y đạo, đều do một mình ngươi nắm trong tay, như thế nào?”

Viện sử tam phẩm, cũng chính là quan hàm cao nhất của thái y viện, có biết bao thái y phấn đấu mấy chục năm đều không đạt được vị trí đó, hiện tại đơn giản rơi vào đầu của mình như vậy.

Phó Thiên Thường lấy bầu rượu để trước mặt của Niếp Kì, phát hiện bên trong đã sớm trống không, xem ra trước khi mình đến đây, y đã uống không ít rượu, nếu không, với cá tính của y, sẽ không công tư bất phân.

Hắn chỉ đơn giản đem vò rượu đặt ở góc phòng ôm lại, thay Niếp Kì rót rượu, cười nói: “Đừng đùa, ta không muốn làm cái gì viện sử.”

Nắm chặt cổ tay hắn, Niếp Kì vội vàng hỏi: “Ngươi không hài lòng sao? Nếu ngươi muốn nhập sĩ, cũng đơn giản, chỉ cần nói một câu, ta sẽ an bài….. Ngự tiền thị vệ, nếu ngươi muốn ta cũng sẽ đáp ứng… Ngươi y võ song toàn, ở nhân gian chính là minh châu yểm trần (minh châu bị bụi vấy bẩn), không bằng lưu lại, thực hiện hoài bão.”

Đúng là chỉ cần Phó Thiên Thường nói ra yêu cầu, y đều nhận lời, chỉ cầu hắn có thể lưu lại, làm bạn với mình.

Phó Thiên Thường nhìn Niếp Kì cảm thấy đêm nay y rất kì quái, người này không có vẻ nho nhã ổn trọng như bình thường, đôi con ngươi tràn đầy sự cố chấp, bình tĩnh nhìn hắn, làm cho hắn trong nhất thời có chút do dự.

Trầm ngâm một hồi lầu, hắn chợt nở nụ cười.

“Ngươi quả nhiên say, ta là người đã quen thói lười nhác, làm sao có thể nhập sĩ? Còn ngự tiền thị vệ cũng đừng nói tới, mấy tháng này vì bảo hộ ngươi, ta thiếu chút nữa là bả mệnh tống điệu, ta còn muốn hảo hảo lưu lại cái mạng nhỏ này để sống, cho nên, Hoàng Thượng, giơ cao đánh khẽ, để cho ta đi thôi.”Niếp Kì không di chuyển mắt mà vẫn nhìn hắn, thật lâu sau chậm rãi nói: “Bích lập thiên nhận, không muốn lại được, Thiên Thường, chẳng lẽ trên đời này không có cái cho ngươi để mắt tới?”

Phó Thiên Thường lắc lắc đầu.

Hắn coi trọng không phải là vật này vật nọ, mà chính là một người, thầm nghĩ là người này mà thôi, được ngoái đầu nhìn, dù là thiên sơn vạn thủy, cũng thề sống chết đi theo.

Thấy Phó Thiên Thường vẫn lắc đầu không nói, Niếp Kì cười ha hả, đoạt vò rượu từ tay hắn, rót vào một bát to, nói: “Không hài lòng chuyện gì không muốn nói cũng được, khó có thể ở chung một chỗ, một ngày trời đẹp như thế, uống bằng chung thật không sảng khoái, không bằng đổi chén lớn, chúng ta không say không về.”

Y không hề nói hai chữ biệt ly, chỉ muốn cùng Phó Thiên Thường thôi bôi hoán trản (thôi, hoán là chuyển đổi, bôi là ly, còn trản hình như là chén. Tạm hiểu đơn giản là cùng nhau uống rượu), biên ẩm biên liêu, chính là uống được vui vẻ, đột nhiên từ xa đưa tới một vùng trời sáng rưc rỡ, giữa không trung khói lửa bốc lên nở rộ đầy diễm lệ.

“Pháo hoa?”- Ở ngoài cung, tại đăng hội tiết khánh cư nhiên đã nhìn thấy pháo hoa, thế mà Phó Ngàn Thường lại có chút kinh ngạc, Niếp Kì đứng lên phẩy tay, làm cho nến ở bốn phía đều được dập tắt.

“Nửa đêm yên tĩnh thưởng thức pháo hoa, như thế mới có thể cảm nhận hết vẻ đẹp của nó.”

Trong phòng một mảnh u ám, chỉ có thể nhìn thấy từng đạo pháo hoa bắn vào trời cao, nở rộ bừng sáng, dải màu ngũ sắc trong chốc lát đem toàn bộ sao trời thắp sáng lung linh.

Phó Thiên Thường vui sướng vạn phần, hắn bước thật nhanh ra phía cửa sổ, ban nãy uống rượu nên cước bộ có chút lảo đảo, liền phải đỡ cả thân mình dựa vào lan can, cảm giác như giờ phút này đang đắm mình trong hoa hỏa (pháo hoa), tận hưởng thứ ánh sáng chỉ kịp bừng lên trong tích tắc kia.

Niếp Kì đứng bên cạnh thấy được bộ dáng vui vẻ của hắn, ngược lại chỉ thấy tâm phiền ý loạn.

“Trong cung nguyên bản cấm bắn pháo hoa, bất quá đêm nay đối với ngươi ngoại lệ một lần, ngươi từng nói qua muốn ở đây xem pháo hoa, sau không biết khi nào mới gặp lại, đây xem như là lễ vật cuối cùng ta tặng ngươi đi.”

Phó Thiên Thường kinh ngạc nhìn về phía Niếp Kì, chính mình ngày đó chỉ thuận miệng nói một lời, không nghĩ rằng y sẽ nhớ rõ.

Lửa khói chiếu rọi làm cho nửa bên mặt Niếp Kì lúc sáng lúc tối, nhìn y, Phó Thiên Thường đột nhiên cảm thấy trong tâm như lửa đốt, nói: “Đừng nói thương cảm như vậy, ta chỉ là đi dạo giang hồ, chờ khi rảnh rỗi sẽ tự mình quay về gặp ngươi.”

“Sẽ không.”- Lời hồi đáp bình thản đến vô tình.

“Cái gì?”

“Đừng nói cho có lệ, ta biết ngươi đi lần này, liền sẽ không trở về!”

Niếp Kì khẽ cười, phất tay sang trản ngọc bên cạnh đánh ngã bình hoa lưu ly xuống đất.

Ngọc lưu ly vỡ tứ tung, phát ra âm thanh ảm đạm vang vọng khắp không gian.

“Kì thật, ngươi đi cũng tốt, nơi lạnh lùng tịch liêu này đúng là không hợp với ngươi, nơi này, chỉ có một mình ta, là đủ rồi.”

“Tiểu Kì…”- Nỗi lòng bị thanh âm không cao không thấp kia khuấy động, ngay cả bên ngoài một vùng pháo hoa rực rỡ cũng không thể hấp dẫn được ánh mắt của Phó Thiên Thường, thấy Niếp Kì xoay người đi khỏi, hắn vội bước nhanh đến, từ phía sau ôm chặt lấy y, tấm lưng kia dày rộng như thế lại lộ ra vẻ mệt mỏi.

Nhớ tới ngày ấy rơi xuống hàn đàm, kiên trì mà dứt khoát nắm chặt tay hắn, Phó Thiên Thường cảm xúc chợt dâng lên cuồn cuộn.

Một người có thể vì mình mà ngay cả mạng cũng không quan tâm, làm sao có thể thực rời bỏ y, như thế nào lại có thể nhìn y thương tâm?

“Đừng như vậy!”

Ôm chặt lấy Niếp Kì, ghé vào cổ y, tham luyến mà hít vào mùi hương thơm ngát của y, giờ phút này, từ đáy lòng Phó Thiên Thường cảm thấy rất may mắn vì bọn họ đã uống không ít rượu, nguyên nhân chính là như thế, hắn mới có gan mà làm những chuyện bản thân muốn làm, tựa như…. đêm đó vậy.

Niếp Kì xoay người, tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng chân lại nhất bán (khập khiễng, chân thấp chân cao), hai người đều có men say, liền dễ dàng cùng nhau ngã sấp xuống, may mắn là rơi vào đệm mềm mại, không hề đau đớn.

Ngoài cửa sổ pháo hoa bùng nổ thật lớn, rơi rớt tinh quang đầy trời, bóng tối chợt bao trùm xung quanh, Phó Thiên Thường chỉ cảm thấy môi nóng lên, chính là đang bị đôi môi mềm mại ẩm ướt của đối phương gắt gao áp ngự.

Là hơi thở quen thuộc của y.

Chiếc lưỡi có chút run rẩy mà bá đạo tham tiến vào trong miệng hắn, quấn lấy lưỡi của hắn, cọ cọ, mút mát, quấn quanh, không hề thỏa mãn mà cứ hướng hắn đòi thêm. Một bàn tay xoa bóp ngực bụng của hắn, sau đó dần dần còn kéo dài xuống phúc hạ, bàn tay đặt tại nơi nhạy cảm của hắn, lòng bàn tay cách một lớp quần áo đem nam vật mà bao trụ, theo hình dạng của nó mà vuốt ve.

“Ai….”

Rõ ràng có thể dễ dàng đem người đang đè lên người mình đẩy ra, lại cố tình không động đậy, toàn thân đều mềm nhũn cả ra, chỉ có ở chỗ phía dưới bị khiêu khích rất khỏe mạnh mà đứng lên.

Đai lưng bị giải khai, tay kia luồn vào tiết khố, trực tiếp đem vật cứng kia nắm ở lòng bàn tay di chuyển lên xuống, chỗ linh khẩu dịch chậm rãi tràn ra, dính ướt cả bàn tay nam nhân, tiếng tim đập liền hồi truyền đến tai, Phó Thiên Thường ngửa cổ ra sau, rên rỉ ra tiếng, nhưng liền bị chiếc lưỡi tham lam trong miệng bắt lại, một lần nữa rơi vào nụ hôn sâu.

Bên ngoài pháo hoa không ngừng cháy rồi lại tắt, làm cho người ta có cảm giác đây chính là ảo giác, sâu trong đáy mắt đột nhiên hiện lên tia hoang mang, Phó Thiên Thường bắt gặp dung nhan mê loạn của Niếp Kì, anh tuấn, say mê, đôi con ngươi đen láy ánh lên sự hưng phấn, hắn chỉ cảm thấy thần trí mình cũng không còn tỉnh táo, liền dễ dàng lạc vào thứ hơi thở động tình, ngay cả quần áo bị cởi khi nào cũng không biết.

Ngực hai bên tả hữu bị xoa bóp nhẹ nhàng, vừa đau đớn vừa tê dại, Phó Thiên Thường không nhịn được vặn vẹo thân mình, khẽ hỏi: “Ta là ai?”

Hắn biết Niếp Kì đã say, cũng chỉ có lúc này, Niếp Kì mới có thể nhiệt tình chủ động, làm cho bản thân không thể chống lại.

Nhưng mà, nếu nói chỉ là vật thay thế, như vậy, mặc kệ là cái tiếp xúc ngọt ngào đến mức nào đi nữa, cũng là đòn chí mạng đối với hắn.

Lưỡi kia còn đang cố gắng lấy lòng, sau một lúc lâu mới nghe được Niếp Kì dùng giọng mũi buồn bã nói: “Thiên Thường, ngươi là Thiên Thường….”

Tất cả kiên trì cố gắng trong nháy mắt biến thành hư vô, ngón tay hắn trên lưng Niếp Kỳ vốn định dùng chút lực mà ấn xuống (có lẽ nghĩa là điểm huyệt), nay lại chuyển sang giắt ngang hông y, gắt gao ôm lấy y.

Niếp Kì cũng không vì say rượu hồ loạn mà biến hắn thành vật thế thân, đã như thế, dù sau này có xảy ra chuyện gì, hắn đều cam lòng chấp nhận, dù sao cũng không có lần sau, chi bằng hảo hảo hưởng thụ một phen.

Bàn tay run rẩy đặt lên ngực Niếp Kì, mở vạt áo y ra, nhẹ nhàng giúp y cởi hết quần áo để sang bên cạnh.

Khuôn ngực tinh kiền rắn chắc liền xuất ra mồ hôi, thoang thoảng lan tỏa mùi hương của một loại rượu ngon, còn có, mùi hương cơ thể của Niếp Kì.

Đỉnh của vật cứng kia đụng vào nội sườn của Phó Thiên Thường, Niếp Kì nhanh chóng phủ lên người hắn, cắn ngực hắn, đồng thời ngón tay thon dài tinh tế nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, Phó Thiên Thường bị chế trụ hoàn toàn, thân thể theo sự ma sát mà di chuyển, ở trước ngực Niếp Kì không ngừng xoa bóp, mang đến loại cảm xúc mê hồn.

Đôi môi mềm mại dừng lại bên miệng Phó Thiên Thường, trong khoảnh khắc pháo hoa rơi xuống, Phó Thiên Thường nhìn thấy trong mắt đối phương tràn đầy dục vọng chiếm giữ, như một con thú tùy thời mà đem con mồi xé rách đến tan nát lưỡi cùng môi bị kiên quyết cắn chặt, nương theo mà quấn lấy không rời, chính là một tiếng rên rỉ vong tình, làm người ta thất hồn lạc phách

“Thay, thay ta làm….”

Nơi dục vọng cơ thể bị cọ xát không ngừng trở nên sưng to bí nhiệt, Phó Thiên Thường thở hổn hển nói.

Thân hình vừa muốn vặn vẹo liền bị Niếp Kì đè lại, y dùng đầu lưỡi vẽ theo đường cong tứ chi của hắn, đi dần xuống phía dưới, cuối cùng dừng ở nơi dục vọng đang trương lên kia.

“Ai….”- Bộ vị vừa cứng vừa mềm mại được nhét vào khoang miệng ẩm ướt, Phó Thiên Thường phát ra một tiếng ngân nga rên rỉ động tình, thân mình lập tức nảy lên.

Hắn chỉ muốn tay của Niếp Kì, không phải như thế……

Động tác mút mát kế tiếp mang đầy kích thích làm cho thần trí hắn trong nháy mắt đã bị che mờ.

Chiếc lưỡi mềm mại linh động ở chỗ linh khẩu của hắn vừa di chuyển vừa cọ xát, tiện đà dò xét đi vào, lấy lưỡi vừa quấn vừa mút, lại dùng răng cắn nhẹ, miêu tả chính xác hình dạng của nó, thỉnh thoảng cũng phun ra nuốt vào nơi căn xử (không hiểu a =.=), tại nơi phiến tình kia không ngừng khiêu khích, phần thân kia kiên quyết đứng vững, không ngừng tràn ra dịch theo khóe miệng Niếp Kì nhỏ xuống, kéo theo một âm thanh lả lướt.Nếu say rượu mà có cảm giác này, Phó Thiên Thường nghĩ hắn sẽ tình nguyện say mê, cả đời cũng không muốn tỉnh lại.

Ngón tay luồn vào bên trong mái tóc đen, không ngừng nhiễu loạn nó, việc phát tiết không biết từ khi nào lại hưng phấn đến vậy, rất nhanh, trút bỏ toàn bộ nhiệt tình vào khoang miệng của Niếp Kỳ.

Hạ thân trở nên cực kì ẩm ướt, ngón tay Niếp Kì rất dễ dàng mà ấn vào nội trất của hắn.

Có chút chướng ngại, cũng không phải là gạt bỏ hoàn toàn, nội vách khép mở tựa hồ đang cổ vũ y hãy đi sâu vào, Phó Thiên Thường thở hổn hển, tiếp nhận việc y đi vào thăm dò.

Tựa hồ có một loại cảm giác tươi mới đầy nhiệt huyết lan ra từ tận sâu bên trong, ngay lập tức nam nhân kia trở nên rất kiên quyết mà tiến vào, không hề có một chút do dự, hoàn toàn tiến vào cơ thể hắn.“A….”- Phó Thiên Thường rên rỉ ra tiếng, nhưng ngay lập tức rên rỉ biến thành những tiếng thở dốc, tiếng than nhẹ không ý nghĩa.

Dục vọng mềm mại, nóng bỏng di chuyển theo quy luật ở nơi nội vách, đâm vào nơi tận cùng yếu nhược nhất của Phó Thiên Thường, tim hắn đập liên hồi, thần trí lúc tỉnh lúc mê, run rẩy định đem Niếp Kì đẩy ra, không ngờ Niếp Kì ở phía sau rút ra, đem chân hắn nâng lên trước ngực, phần thân thể kia lại một lần nữa mạnh mẽ tiến vào hậu huyệt, tư thế thay đổi cùng lúc làm cho hai bên dung hợp chặt chẽ với nhau.

Phó Thiên Thường cả người cong lại, nâng lên, phát ra hơi thở mê ly, Niếp Kì chỉ cảm thấy hậu huyệt đang kẹp chặt phân thân y kinh liệt co rút đến run rẩy, giống như chỗ ấy đang đem phần thân của y gắt gao hút đi, nội vách mềm mại, nhiệt huyết bao lấy hắn, làm cho y say mê.

Khói lửa hiện giờ đương nhiên đã tắt cả, toàn bộ lầu các cũng rơi vào bóng tối.

Đã không còn cần khói lửa chiếu sáng nữa, nởi vì hiện tại bọn họ đã chặt chẽ hòa thành một thể, Niếp Kì ép nhanh vào Phó Thiên Thường, xốc vác kích thích nơi vòng eo, thở dốc cùng rên rỉ, nhiệt tình cùng dục vọng, ôm chặt cơ thể đang tràn ngập mùi hương nam tính, đem Phó Thiên Thường gắt gao dây dưa, ôm ấp.

“Thiên Thường, Thiên Thường…..”

Niếp Kì kêu lên một tiếng vong tình, tựa hồ mỗi lần sáp nhập theo quy luật đều giải phóng hết tất cả tình cảm, Phó Thiên Thường nằm trong lòng ngực của y, theo động tác của y mà đứt quãng đáp lại, ti trúc quanh co triền miên, mĩ âm quanh quẩn trong đêm, mê hoặc, dây dưa hắn, làm cho hắn muốn ở bên người này, không muốn chia lìa, không thể chia lìa……

“Lưu lại!”

Lời nói nhẹ nhàng từ cái hôn môi vang lên bên tai Phó Thiên Thường, không phải thỉnh cầu, mà là khẳng định.

“Ân….”

Ngạnh khí hung mãnh kích thích bên trong cơ thể hắn, không chút do dự rụt rè, tựa hồ mỗi lúc đều kịch liệt đâm xuyên qua thân thể, Phó Thiên Thường hoàn toàn chìm đắm trong từng đợt sóng tình tới tấp, đã không còn ý thức tư duy, chỉ có thể đáp lại bằng thanh âm nức nở.

Nếu vì người mà lưu lại, ta nguyện ý!

Khi vừa tỉnh lại, Phó Thiên Thường có cảm giác gân cốt toàn thân đều đau đớn, hắn thở dốc một tiếng, mở to mắt.

Thị giác nhất thời không được nhạy bén, nhìn xem chung quanh, sau một lúc lâu mới phát hiện vẫn là tòa lầu các kia, chẳng qua đã đổi phòng, khẽ cúi nhìn la trướng mềm mại, xuyên qua đó, có thể mơ hồ thấy được Niếp Kì đang đứng ở phía trước, Tiểu Ngũ cùng vài nội thị khác đang chuẩn bị giúp y, long bào vàng óng ánh đến lóa mắt khiến cho Phó Thiên Thường không tự chủ mà híp mắt lại.

Nghe được tiếng động, Niếp Kì vội đi tới, ngồi xuống bên giường.

Mày phượng mắt sáng, lộ ra một nụ cười nho nhã nhất nhất ôn hòa, không có rượu ngon khống chế Niếp Kì lập tức khôi phục lại thần thái, cùng với người tối hôm qua như một con mãnh thú không biết thỏa mãn, liên tiếp xâm phạm hắn đích thị là hai người khác nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, Phó Thiên Thường thấy được trong mắt Niếp Kì lóe lên một tia bối rối, làm cho nụ cười ôn hòa quá mức kia có chút cứng ngắc, y đang cười, chẳng qua nét cười đó thật sự giả tạo, cố ý mỉm cười, chính là đang che dấu việc điên cuồng lúc say rượu.

Không biết nên nói gì cho phải, nghe được ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, Phó Thiên Thường mở miệng trước!

“Hình như trời đang mưa.”

Yết hầu của hắn rất đau, tiếng khàn khàn nghe rất lạ, Niếp Kì vội ngăn hắn lại.

“Đừng nói thêm, hảo hảo nghỉ ngơi đi, tối hôm qua…ngươi cũng vất vả rồi.”

Ngay khi nói lời này, hai người đều có chút xấu hổ, Phó Thiên Thường mất tự nhiên liền quay mặt đi chỗ khác, tối hôm qua có bao nhiêu điên cuồng chỉ cần nghe tiếng nói cũng có thể biết được, một phần là do rượu vào lớn gan, một phần lại do động tình, nguyên định sau khi làm xong sẽ lập tức bỏ đi, ai ngờ cuối cùng hắn lại mê man bất tỉnh luôn.

Chỉ nghe Niếp Kì nói: “Ta muốn vào triều, thời gian còn sớm, ngươi ngủ thêm một lát đi……việc kia ta sẽ chịu trách nhiệm!”

Câu nói tương tự như vậy, trước đây không lâu, hắn đã từng nghe được.

Phó Thiên Thường ngẩng đầu, bắt gặp Niếp Kì còn đang nhìn hắn, mỉm cười vuốt ve tóc mai của hắn, ôn nhu đến kì lạ.

Toan mở miệng nói với Niếp Kì đừng để ý chuyện tối qua, đó chẳng qua chỉ là say rượu hoang đường, bản thân mình lại không phải nữ nhân, không cần y chịu trách nhiệm gì đó, bất quá….nếu là ngôi vị hoàng hậu kia, thật ra hắn có thể suy nghĩ một chút.

Đôi môi bị ngón tay Niếp Kì nhẹ nhàng đè lại, làm động tác biểu thị đừng lên tiếng.

“Cổ họng của ngươi đã bị thương, ta sẽ phân phó người làm hạt sen chưng với đường phèn, nhớ phải ăn, có gì muốn nói, chờ sau khi ta quay lại.”

Cảm nhận được sự mềm mại của lớp chăn bên dưới, cùng với âm thanh ôn hòa thanh nhã như một bài hát ru, khiến cho Phó Thiên Thường lại chìm vào mộng đẹp.

Khi tỉnh lại đã gần giữa trưa, bên ngoài vẫn còn tiếng mưa rơi tí tách, Phó Thiên Thường sau khi nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, lúc này mới đứng dậy.

Người hầu hạ hắn chính là nội thị thân cận của Niếp Kì, thay áo rửa mặt đều được chăm sóc rất tỉ mỉ, sau một đêm giằng co dữ dội (chỗ này có chém chút:d), Phó Thiên Thường toàn thân đều đau nhức, cũng chưa có ăn uống gì nên tùy tiện ăn chút điểm tâm, sau đó liền ngồi ở cửa sổ khán vũ đả ba tiêu, mưa một tiếng thanh, cũng nhẹ nhàng chậm chầm mà dịu dàng đánh vào tim hắn.

Tình cảm mãnh liệt tối qua, lại thêm lời nói dịu dàng sáng nay không ngừng thay nhau quanh quẩn bên tai hắn, làm cho tim hắn một trận loạn nhịp, không thèm nghĩ, không dám nghĩ, nhưng rồi lại không thể không nghĩ, biểu hiện sáng nay của Niếp Kì sáng nay rất dịu dàng, dịu dàng như là y cố ý làm ra….

Nội thị cẩn thận bưng hạt sen chưng đường phèn đến trước mặt Phó Thiên Thường, hắn liền lấy lại tinh thần, tiếp nhận cái thìa được đem tới.

Nước rất ấm, chỉ nghe hương hoa quế tràn ngập, liền biết nó ngọt lành vô cùng, cảm nhận được sự săn sóc của Niếp Kì, Phó Thiên Thường cảm thấy ấm áp trong lòng, dùng thìa múc ít nước ấm đưa đến bên miệng.

Tay đột nhiên dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào chén canh, đáy mắt đang cười bỗng chốc trầm lại.

“Là Hoàng Thượng sai ngươi mang tới?”- Hắn dùng âm thanh âm lãnh hỏi.

“Dạ, Hoàng Thượng còn cố ý dặn dò nhất định phải làm cho công tử ăn.”

“Thật vậy sao?”

Phó Thiên Thường tay bưng bát trở nên run rẩy, giữa tiếng trả lời lộ ra một nụ cười khổ.

Thang hào chẳng phải bình thường đếu rất đẹp sao, độc dược chẳng phải bình thường đều rất ngọt sao? Hạc đỉnh hồng, phúc xà tiên, hai vị này đều không là cái gì, trọng yếu chính là vị kia—quy ly.

Ra đi, ly biệt.

Đây là ám chỉ mình hãy ngừng hi vọng đi, ý rằng hãy tự rời đi.

Niếp Kì không phải đứa ngốc, y biết mình tinh thông độc thuật, bát độc dược này căn bản không thể thương tổn được mình, y chắc chắn muốn nói với mình rằng—hoặc là ra đi, hoặc là… tử.

Là vì hối hận tối qua đã say rượu loạn tính? Rõ ràng là hối hận, thế nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng như vậy, lại bất động thanh sắc đem độc dược đến uy hiếp hắn, thật đúng là giống với tác phong của Niếp Kì.

Vĩnh viễn không bao giờ lưu lại tiếng xấu, y từ đầu đến cuối vẫn là một đế vương nhân nghĩa được vạn dân kính ngưỡng, kẻ *** loạn phóng túng rốt cuộc chỉ có chính mình.

Niếp Kì, nếu như ngươi hối hận, tốt nhất nên nhân lúc tối qua ta ngủ say mà giết ta đi, như vậy, ngược lại ta sẽ có vài phần tôn kính ngươi…. Bất quá, nếu như ngươi muốn ta đi, ta sẽ đi; ngươi muốn ta uống hết phần độc dược này, ta cũng sẽ uống!

Hắn đưa chén canh đến bên miệng, không chút do dự mà uống cạn một hơi.

Mưa phùn bay lất phất, không che được vẻ xuân sắc kiều diễm nơi đình nghỉ mát, đế vương trẻ tuổi nho nhã, mỹ nhân tuyệt đại phong hoa, chính là đang nắm lấy tay nhau, ôn nhu thì thầm trò chuyện.

Phó Thiên Thường đứng ở phía xa, thản nhiên nhìn, bên cạnh tiếng mưa đập vào ba tiêu không hề êm tai, ngược lại như tiếng búa tạ, một tiếng vang lên, như đang mạnh mẽ đánh vào tim hắn.

Vừa rồi nghe Tiểu Ngũ nói, sau khi bãi triều, Niếp Kì cùng với vài vị trọng thần trong triều đến ngự thư phòng bàn thảo công việc, khi xong việc liền bãi giá đến Hà Hương Cung, cùng Trầm Hồng Nguyệt thưởng trà nói chuyện phiếm, Tiểu Ngũ là nội thị thân cận cũng bị cho lui, chỉ có thể đứng ở xa chờ sai khiến.

“Phó công tử, thân thể ngài không khỏe, vẫn là nên về trước, lỡ như mắc mưa, nhiễm phải phong hàn, Hoàng Thượng nhất định sẽ lo lắng.”

Tiểu Ngũ miễn cưỡng tán chuyện giúp vui cho Phó Thiên Thường, còn nhẹ giọng trấn an, thân mình cố tình mà chắn trước mặt hắn, có lẽ sợ hắn nhịn không được mà xông lên nháo sự.

Ai ngờ Phó Thiên Thường sau khi chăm chú nhìn thật lâu, chỉ ảm đạm cười.

“Bọn họ thật sự rất xứng.”

Không dám lỗ mãn đáp lời, thậm chí cũng không biết nên gật đầu hay lắc đầu, Tiểu Ngũ chính là chỉ dám ngây ngốc đứng nghe.

Phó Thiên Thường vẫn cười như lúc nãy, nhưng đã nhanh chân xoay gót bước đi.

“Trên đời này ai lại không thích mĩ nhân, cho nên, việc y làm vốn cũng chẳng có gì là sai…..”

Sai là chính mình, đáng lẽ ngay từ đầu hắn không nên tin tưởng cái gọi là lời hứa, càng không nên dâng hiến cho đối phương cả thể xác lẫn tâm hồn (a, dịch thoáng nhe….).

Lúc đi khỏi, Phó Thiên Thường đem dược ngọc kia không chút lưu luyến mà đặt lại trên giường, loại đồ vật chỉ dùng để mua chuộc lòng người hắn cũng không cần.

Ra khỏi hoàng cung, hắn quay đầu nhìn lại giữa mênh mông mưa phùn là một vùng tường hồng ngói xanh, không khỏi nhớ đến mấy tháng qua chính mình nông nỗi đến mức thoải mái tiến nhập vào hoàng cung này, từng thề muốn lấy hết tất cả trân dược ở đây, nghĩ lại không kiềm chế được mà nở một nụ cười.

Thân thể này đã không còn cảm giác được đau đớn, vì cái đau kia là ở trong tim, dược tính phát tác, đau như bị một dao đâm vào tim, sau một trận ho kịch liệt, máu tươi cũng theo khóe miệng mà trào ra.

Phó Thiên Thường đem giấy dầu tán tiện tay quẳng sang một bên sau khi đã xóa đi vết máu trên khóe môi, ngửa đầu nhìn khoảng không lặng yên lãnh đạm, dường như có cái gì đó rớt xuống đôi môi đang cười kia.

“A, lần đầu thấy mưa, chưa từng nghĩ rằng giọt mưa có vị mặn như vậy.”

“Thập y, ngươi ở lại nhàn hạ!” (xin lỗi, cả editor và beta đầu không hiểu thập y là gì, thế nhưng nó lại là từ quan trọng T.T)

Tiếng rống giận vang lên khiến cả kho thuốc phải ngoái đầu nhìn lại, bao dược không được đặt lên giá cẩn thận rơi xuống, may mắn tiểu dược quan bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, nhảy lên phía trước vững vàng đem nó đặt trong tay.

Tiểu dược quan một lần nữa đem dược cất kĩ, lại tiến về phía vị thái y còn đang trừng mắt xuy râu mà vỗ vỗ vào vai một cách hết sức thân thiết, hai mắt linh động, cười hì hì nói: “Sư phó, ngươi gần đây thật sự rất nóng tính nga, ta giúp ngươi bày chút dược thanh hỏa có được không?”

“Không được!”

Nếu không phải tiểu tử này suốt ngày biếng nhác, gã sẽ nóng tính như vậy sao? Sớm biết như thế, ngay từ đầu sẽ không thu hắn là đệ tử, thất sách a thất sách a, ngày đó nhất định gã đã bị quỷ nhập vào người mới nhặt cái đại phiền toái này về…..

Cổ tay lại bị tiểu dược quan túm lấy, bắt mạch nói: “Úc, không chỉ có hỏa vượng, còn có âm dương bất cân, xem ra gần đây sư phó rất ít khi cùng sư nương thân thiết nga, không sao, thuốc này cho ngươi, ăn xong nó, tuyệt đối giúp sư phó trọng chiến hùng phong.”

Một bình sứ nhỏ nhanh chóng được nhét vào tay thái y, lửa giận trong người gã cũng nhanh chóng dịu xuống.

Gần đây đúng là tinh thần có chút không tốt, thử xem cũng đâu có sao, tiểu đồ đệ đúng là có khác, phối dược này rất hợp tình.

Nhận được đồ tốt, thái y lập tức mặt mày hớn hở nhận lấy, lại ra vẻ giáo huấn vài câu, sau đó thì vội vàng chạy đi, đến cánh cửa cũng quên đóng.

“Người ở Vạn Dục đúng là rất tốt a.”

Đóng cánh cửa lớn của kho thuốc, Phó Thiên Thường vỗ vỗ tay, đi vào góc tường có đặt thang gỗ phía trước, thả người nhảy lên, bắt đầu thói quen ngủ ngày của hắn.

Vạn Dục là nước láng giềng của Vĩnh Thặng, ranh giới tuy không lớn bằng Vĩnh Thặng nhưng quốc thái dân an, Phó Thiên Thường đi vào Vạn Dục, đến bây giờ đã được nhiều tháng, thời gian trôi qua rất nhanh, hắn dường như cũng đã quên đi sự tồn tại của người kiaSau khi đi khỏi Vĩnh Thặng, lúc đầu hắn cũng lăn lộn trên giang hồ vài ngày, nhưng lại cảm thấy rất nhàm chán, vì thế trọng thao cựu nghiệp (làm lại nghề cũ), hắn trà trộn vào Vạn Dục làm kiến tập ngự y, thuận tiện sẽ bán cao cẩu bì, ngày ngày trôi qua cũng rất ung dung tự tại.

“Thập y” đúng là hai chữ giúp Phó Thiên Thường hóa giải tâm tình, bất quá dung mạo hắn không đổi, đã có thói quen xài một gương mặt bình thường không lý tưởng, hắn lười sửa, hơn nữa, muốn làm ra một diện cụ tinh xảo cũng không phải chuyện đơn giản.

Ngồi tuốt ở phía trên cao của thang dựa vào quầy dược bắt đầu ngủ gà ngủ gật, dược hương quả nhiên là mùi mà hắn thích nhất, vu cô, hắn rất nhanh đi vào giấc ngủ.

“Thiên Thường!”

Đang ngủ say, thình lình vang lên một tiếng kêu to khiến Phó Thiên Thường có chút giật mình, còn chưa kịp phản ứng, thân mình thực sự đã lăn xuống. Chưa chạm đến đất, hắn đã cảm giác mình được ôm vững vàng trong ***g ngực, mùi hương quen thuộc thoảng thoảng bay đến, tiếp theo liền nghe có người gọi hắn.

“Thiên Thường!”

Như thế nào lại là y? Y như thế nào lại tìm đến? Không kịp suy nghĩ, Phó Thiên Thường tung người bay đi, liền nhảy ra ngoài, trong nháy mắt đã mất hút phía ngoài kho thuốc.

Còn chưa kịp cảm nhận được ấm áp thì đã thấy vòng tay trống không, Niếp Kì một phen thất vọng, thế nhưng rất may mắn, ngoài cửa có bóng người lóe lên, Phó Thiên Thường lại đi bộ trở về.

Không trở lại cũng không được, bên ngoài nơi nào cũng có mấy trăm cung thủ trấn thủ, chờ đem hắn ra làm bia mà ngắm bắn, không muốn bị biến thành tổ ong vò vẽ, cho nên, tạm thời chịu ủy khuất vì lợi ích toàn cục đi.

Hắn mỉm cười hướng Niếp Kì lắc lắc tay.

“Tiểu Kì, đã lâu không gặp, ngươi tới chơi, như thế nào còn đem nhiều quan binh như vậy?”

Cánh tay đang giơ lên bị nắm chặt, cả người cũng bị đối phương kéo vào một cái ôm chặt. Niếp Kì oán hận nói: “Sợ ngươi sẽ trốn nên ta đã cố ý mượn binh của Vạn Dục vương.”

Đúng như y đã dự đoán, vừa gặp mặt, Phó Thiên Thường chạy đi so với con thỏ còn nhanh hơn, nếu không phải mình sớm chuẩn bị, nói không chừng hắn đã chạy thoát.

“Mượn binh? Ngươi….”

Phó Thiên Thường còn chưa nói hết câu, liền bị người kia dùng nụ hôn khóa miệng, Niếp Kì đưa hắn lên trước quầy thuốc, nhiệt tình thô bạo hôn lấy môi hắn.

Bị sự khác thường của Niếp Kỳ hù dọa, phản ứng đầu tiên của Phó Thiên Thường chính là—người này trúng độc, thần trí không được tỉnh táo, nếu không là do uống rượu, chỉ có hai loại tình huống này mới khiến y điên cuồng thô lỗ đến vậy.

Đáp ngụ ở cổ tay Niếp Kì, mạch tượng vững vàng, không có dấu hiệu trúng độc, y cũng không có uống rượu, hiên tại hai người đang miệng đối miệng, Niếp Kì có uống rượu hay không hắn là người rõ ràng nhất.

Bất quá hắn vẫn dùng tay điểm vào huyệt đạo bên hông của Niếp Kì, thừa dịp y lảo đảo, lui sang một bên.

Hắn cùng người này đã không còn quan hệ gì, ngay lúc bát độc dược vô tình kia đặt trước mặt mình, hắn đã tự nói với bản thân—những chuyện liên quan đến Niếp Kì hắn phải hoàn toàn quên đi.

Không nhận ra đối phương kinh ngạc, Phó Thiên Thường nhún nhún vai, vẻ mặt tươi cười bỡn cợt.

“Ngươi thật sự muốn tìm phiền toái nga, mới đại hôn, chẳng lẽ Hoàng Hậu không dụng tâm hầu hạ ngươi sao? Hay là, Hoàng Hậu đã có thai, không thể giúp ngươi tận hứng? Ta khuyên ngươi nên lập thêm vài vị phi tử đi, cấm dục lâu dài cũng không phải là chuyện tốt nga.”

Niếp Kì vẻ mặt trầm tĩnh nhìn Phó Thiên Thường, y cảm giác được kia chính là bộ dáng của hắn khi họ mới quen nhau—giảo hoạt, linh động, cùng với mình gần gũi mà đùa giỡn, nhưng ánh mắt lại xa cách khiến cho chính mình cũng không thể nhìn thấu.

Đối phương dường như không bao giờ để y ở trong lòng, vì vậy, cho tới bây giờ y vẫn chưa thể đi vào! Trước khi đến đây, y đã nghe ở Vạn Dục vương Sở Kiều không ít chuyện có liên quan đến Phó Thiên Thường, hắn ở trong này như cá gặp nước, ung dung tự tại, nguyên lai kẻ tàn tạ tiều tụy chỉ có chính mình.

Niếp Kì cười khổ một tiếng, phát ra âm thanh có chút khàn khàn. Mang theo khôn cùng cô đơn.

“Không có Hoàng Hậu, cái vị trí kia vẫn trống, đang chờ người kia trở về, thế nhưng ta biết được hắn căn bản sẽ không trở về, vì thế ta bắt đầu tìm, tìm từng chút một, tìm đến nơi đây…..”

Y đi lên phía trước, lấy tay xoa xoa gương mặt Phó Thiên Thường, tiện tay vân vê theo hình dáng của hàng lông mày.

Gương mặt bình thường này vẫn như trước kia thực bình thản, nhưng chính khuôn mặt này mấy tháng qua đã thiêu đốt trái tim y, tra tấn y, bức bách y không ngừng tìm kiếm.

“Ngươi một điểm cũng không thay đổi, xem ra ở trong này kiến tập rất vui vẻ, muốn hỗn luôn chức vị ngự y sao? Có lẽ đối với ngươi mà nói, ta chỉ là một trong số đông đế vương, lúc ngươi nhàm chán, có thể đùa giỡn, có lẽ ngươi đã sớm quên ta, thế nhưng, trong lòng ta ngươi là duy nhất, duy nhất đến mức biết ngươi chán ghét vẫn muốn ngươi lưu lại, ngươi đào tẩu, ta còn chưa bỏ ý định, một đường đuổi đến đây…..”

Hắn đương nhiên sẽ không thay đổi, có ai từng nghe qua mặt nạ sẽ thay đổi chưa? Tự mình rời khỏi Vĩnh Thặng, hắn liền cố ý không nghĩ tới Niếp Kì, hắn không phải cái loại si tình bất chấp đối phương đối đãi ra sao, còn quyến luyến không quên được người, nhân sinh khổ đoản, không cần tự tìm phiền não, hơn nữa, đồ ngụy quân tử này cũng không có tư cách làm cho hắn trả giá nhiều như vậy….

Từ từ, vừa rồi hình như hắn đã bỏ qua một câu.

Không có Hoàng Hậu?

Không có Hoàng Hậu! Suy nghĩ trở nên rối loạn, Phó Thiên Thường cố gắng ngụy trang, đã quên né tránh những cái vuốt ve của Niếp Kì, sững sờ nhìn hắn tiến lên, một lần nữa đem cái hôn ấn lên môi mình.

Đồ ngụy quân tử này! Đi xa như vậy mà chỉ nói chuyện phiếm, giống như chính mình là người vô tình vô nghĩa nga, y đến tột cùng có là âm mưu gì? Đối với mình, nhất định là có âm mưu!

Bất quá….

Khuôn mặt này đúng là gầy đi không ít, sờ sờ vào thắt lưng, cũng ốm bớt một vòng, đây cũng không phải là làm bộ, Phó Thiên Thường tính toán định tiếp tục thăm dò, lại bị Niếp Kì kéo, ôm lấy hông của chính mình, để đầu mình tựa vào cổ y.

“Đừng sợ, sẽ không bức ngươi trở về, tìm ngươi lâu như vậy, kì thật chỉ muốn hỏi một câu— rõ ràng ngươi đã đáp ứng đã lưu lại, vì sao phải rời khỏi? Ngươi cũng biết khi ta bãi triều trở về, trở về tìm ngươi, ngay khi thấy được khối dược ngọc, chính là loại tâm tình gì ngươi biết không?”

“Vui vẻ!”- Phó Thiên Thường nói như trảm đinh tiệt thiết.

Khuôn mặt vị đế vương nho nhã này đột nhiên tối sầm lại.

“Không đúng sao? Ngươi chỉ vì say rượu loạn tính, sau tự khắc muốn tìm cớ làm cho ta biến mất…..”

Đôi tay ban đầu đặt ở hông đã chuyển sang đặt lên cổ, có ý muốn ấn xuống, Phó Thiên Thường kêu lên: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ta đã làm như ngươi mong muốn, tránh đi rất xa, không phải ngươi không nên đuổi tận giết tuyệt sao? Nơi đây là Vạn Dục, không phải là Vĩnh Thặng, cảnh cáo ngươi lập tức buông tay, nếu không ta……”

“Đêm đó ta không có say!”

“Cái gì?”

“Ta nói—Ta căn bản không có say, có lẽ ngươi say, từ đầu đến cuối ta đều rất tỉnh táo, ngươi cho rằng một người say rượu có thể ra sức lấy lòng ngươi sao? Dùng miệng thay ngươi làm…..”

“Ngươi nói….ngươi tỉnh táo?”

Niếp Kì rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ sẽ lưu lại ngươi nên mới cho ngươi nhiều ưu đãi như vậy, nhưng cũng không thấy ngươi đáp lại, không còn cách nào mới…..”

“Hỗn đản!”

Thì ra đêm đó y chuốc rượu mình, tất cả đều đã được mưu tính sẵn, bộ dáng say rượu *** đãng vong tình của chính mình y đều thấy hết…..

Ngay lúc này hắn có thể giết người diệt khẩu không? Không, hỏi rõ ràng trước, sau đó mới giết người diệt khẩu!

“Ngươi….vì cái gì phải làm như vậy?”

“Bởi vì ta thích ngươi nha.”

Niếp Kì làm ra vẻ điều đó là hiển nhiên.

“Kì thật chuyện ở thiên tuyệt sơn ta có mơ hồ nhớ lại một ít, mặc dù không được hoàn chỉnh, nhưng đại khái cũng có chút ấn tượng, ta hỏi ngươi, ngươi lại một mực phủ nhận, còn rất chú ý đến chuyện của Trầm Hồng Nguyệt, nhìn các ngươi ở cùng một chỗ đùa giỡn, ta không thể không ghen tị, ta biết bản thân thích ngươi, mong muốn cùng ngươi ở chung một chỗ…..”

Có nên tin tưởng hay không? Mỗi lần đồng ý sau đó đều kết thúc bằng sự thất vọng, còn có thể tin tưởng lần nữa sao? Tim Phó Thiên Thường đập nhanh dữ dội, ngẩng đầu nhìn Niếp Kì, giọng nói run rẩy vang lên.

“Ngươi không phải nói sẽ lấy nữ tử nhất kiến chung tình làm vợ sao? Người ngươi thích không phải Trầm Hồng Nguyệt sao? Nàng xinh đẹp như vậy…..”

“Ai nói nhất kiến chung tình thì nhất định phải đẹp? Giữa bao y quan, ta chỉ nhìn qua ngươi một lần đã ghi tạc trong lòng, khi đó ta còn chưa rõ, chỉ nghĩ đến cùng ngươi ở một chỗ thật sự rất thoải mái, càng về sau mới biết được, thì ra loại cảm giác này được gọi là yêu, không liên can đến dung mạo của ngươi, chỉ do ngươi là Phó Thiên Thường, ngươi mới là người nhất kiến chung tình của ta.”

Có phải làm hoàng đế đã lâu nên tài ăn nói cũng có tiến bộ? Đáp án, y đã đúng rồi.( hồi đó A Thường từng nói nó chỉ thích người yêu nó không vì dung mạo mà vì nó là Phó Thiên Thường, nên bây giờ Tiểu Kỳ nói ra câu trên, xem như đã đáp đúng)

Bất quá, tha thứ y.

Nếu y đã nói đúng như lời thề của mình, như vậy, trước đây dù có xảy ra chuyện gì cũng không thèm so đo nữa, cả đời này, hắn sẽ đi theo người này, bất ly bất khí.

Phó Thiên Thường tiến đến ôm lấy Niếp Kì, người đối diện có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng kinh ngạc trong chớp mắt hóa thành hành động, ôm ngược lại hắn, trao cho hắn một cái hôn.

Hưởng thụ một nụ hôn nhiệt tình như vậy có phần khích thích hắn, Phó Thiên Thường thở dốc, làm sao có thể quên được y? Đơn thuần chỉ là không thèm nghĩ đến nữa thôi, nhưng mà một khi nhớ đến, thân thể lại không tự chủ được mà đáp lại cảm giác y đem đến. Giờ này khắc này hắn không ngu ngốc truy hỏi chuyện bát độc dược kia nữa, bởi vì hắn phát hiện bản thân bị người khác đùa bỡn, ngoan ngoãn chui đầu vào cái bẫy đã được lập sẵn, chuyện này mà truy vấn rõ ràng, chính là tự bộc lộ cái dại của mình, nói không chừng còn có thể khiến Niếp Kì tức giận mà mắng mình ngu ngốc.

Nhiệt tình dồn ứ mấy tháng rất nhanh liền bốc lên, sách dược trên giá vì vong tình va chạm mà rơi xuống, thở dốc một cách phấn khởi, đốt cháy tình cảm mãnh liệt, căn phòng yên tĩnh nhanh chóng gia tăng nhiệt độ.

Vậy mà có kẻ không thức thời lại cố tình vào làm kỳ đà cản mũi hai người yêu nhau đang dây dưa.

“Phượng Chi, ngươi tính toán áp đảo Hoàng Hậu của ngươi ở chỗ này trẫm cũng không phản đối, bất quá bên ngoài cung thủ có thể lui binh hay không?”- Hoàng đế Sở Kiều của Vạn Dục đứng phía ngoài cửa, tươi cười hỏi.

Hoàn đệ cửu chương


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui