Tiền Tâm Nhất có một cái tên rất hay, một lòng một dạ kiếm tiền.
Chiếc bút kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa Tiền Tâm Nhất khẽ đong đưa, anh chần chừ một lát mới nhìn hắn hỏi:
Anh cũng không thẹn với cái tên ấy, là kẻ tăng ca điên cuồng nhất cái viện này, bình thường một tuần có bảy ngày thì bảy ngày anh đều tăng ca.
Có lẽ tăng ca nhiều quá đâm thượng hỏa, anh chẳng khác nào con rồng phun lửa, đến mức cô nàng nhân viên mới tuy thuộc phường nghiện sắc đẹp còn không dám nhìn thẳng vào anh.
(PKPM: Phần mềm thiết kế kết cấu nhà cao tầng của TQ)
Anh nói rất nhanh, hơn nữa âm lượng càng ngày càng cao, cảm giác hăm dọa vô cùng rõ ràng.
– Xin chào, tôi tên Trần Tây An.
Trần Tây An đến phỏng vấn vào chiều chủ nhật, đúng lúc gặp anh đang mắng người trong phòng họp.
Hai lớp kính thủy tinh và một lớp rèm xếp mà vẫn không thể cản nổi cơn giận đùng đùng của anh.
Lời này lừa người ngoài ngành còn được, nói với người trong ngành thì đúng là một trò hề.
Lần này thì Trần Tây An giật mình thật.
Khi rời khỏi Cục công trình số 8, hắn vẫn còn chưa lên nổi vị trí người chịu trách nhiệm dự án.
Không ngờ Tiền Tâm Nhất thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn cả hắn lại có thể làm trưởng nhóm trong một Viện thiết kế có quy mô tầm thượng trung như Cao Viễn.
Hắn đã nhớ ra từng gặp người này ở đâu rồi, trong buổi chào cờ năm lớp mười một, hôm ấy hắn đại diện học sinh xuất sắc mười tốt lên phát biểu, trong lưu trình sau khi phát biểu, nhà trường đã buộc thôi học một người…
“Đầu óc cậu quên không mạ kẽm hả!!!”
Cao Viễn tiễn Trần Tây An đến cửa thang máy, còn đích thân ấn thang máy cho hắn, từ ngôn ngữ và cử chỉ đều toát lên vẻ coi trọng với Trần Tây An.
Trần Tây An nói cảm ơn, sau đó nói câu tạm biệt, cuối cùng vươn tay ấn đóng cửa thang máy.
Qua khe hở thang máy dần khép lại, hắn nhìn thấy Cao Viễn khẽ mỉm cười với hắn và quay người về.
– Xin lỗi anh Trần nhé, phòng họp bị chiếm rồi, để em dẫn anh tới phòng tiếp khách.
(PKPM: Phần mềm thiết kế kết cấu nhà cao tầng của TQ)– Xin chào, tôi tên Trần Tây An.– Trưởng phòng Tiền của chúng ta còn bận hơn cả tôi nữa, tôi tới tìm cậu ấy nói chuyện mà còn phải đợi cậu ấy gọi điện thoại xong nữa, ha ha.
Hôm nay tạm thời đến đây thôi, cậu về nhà nghỉ ngơi thoải mái, từ ngày mai trở đi là cậu đã trở thành kỹ sư kết cấu của GAD rồi.Trần Tây An chuyên về cả mảng thiết kế và kết cấu, đương nhiên còn hiểu rõ chuyện này hơn Tiền Tâm Nhất.
Hắn chỉ suy nghĩ giây lát thôi đã đồng ý.
Nhìn theo góc độ ngày mai hai người sẽ trở thành đồng nghiệp mà nói thì lựa chọn của hắn rất lý trí.
Nhưng trong lòng hắn biết rõ, nguyên nhân thực sự của việc đồng ý giúp đỡ là hắn muốn tiến thêm một bước xác nhận Tiền Tâm Nhất có phải cậu học sinh kia hay không?Vừa nghe thấy vậy, Tiền Tâm Nhất liếc nhìn Trần Tây An, biểu cảm vô cùng bất ngờ.
Anh cười cười nói với Cao Viễn:(Mạ kẽm: là hình thức mạ một lớp kẽm lên bề mặt kim loại nhằm tạo một lớp bảo vệ cho bề mặt, giúp chống lại khả năng ăn mòn, hoen gỉ, nâng cao chất lượng và làm tăng thẩm mỹ cho sản phẩm.)
Trần Tây An gật đầu, lúc đi ngang, nhìn qua khe hở của rèm xếp hắn thấy trong phòng họp có hai bóng người, giọng của người chửi “mạ kẽm” lúc trước lại vang lên, ngữ điệu như thể mang theo nghi vấn “đang đùa tôi đấy à”.
Trần Tây An ngây ra một lát, sau khi hiểu ra mới dở khóc dở cười.
Thầm nghĩ: Cậu ta mắng người còn dùng từ chuyên ngành, người không làm kiến trúc chắc chẳng hiểu cậu ta đang nói đầu óc người kia bị han gỉ.
Hết chương 1
“Đầu óc cậu quên không mạ kẽm hả!!!”
Dựa vào ưu thế về chiều cao, hắn nhìn thấy cô nàng lễ tân xinh xắn dẫn đường cho mình hơi nheo mắt trái, vẻ mặt sợ hãi, động tác nhỏ này đã biến mất ngay khi cô quay đầu lại.
Đối diện với tầm mắt Trần Tây An, cô nàng khẽ mỉm cười lộ tám chiếc răng:
– Đừng để ý tới thằng nhóc này, cậu ta chỉ thích nói liên thiên thôi.
Tây An, đây là trưởng phòng thiết kế số 1 trong Viện thiết kế chúng ta, trẻ nhất, đẹp trai nhất, tính nết cũng xấu nhất.
Sau này cậu phải thông cảm nhiều nhé.
– Xin lỗi anh Trần nhé, phòng họp bị chiếm rồi, để em dẫn anh tới phòng tiếp khách.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
– Tâm Nhất, qua đây, tôi giới thiệu đồng nghiệp mới với cậu.
Trần Tây An gật đầu, lúc đi ngang, nhìn qua khe hở của rèm xếp hắn thấy trong phòng họp có hai bóng người, giọng của người chửi “mạ kẽm” lúc trước lại vang lên, ngữ điệu như thể mang theo nghi vấn “đang đùa tôi đấy à”.
(Viện nghiên cứu thiết kế kiến trúc Cao Viễn)
“Cái gì? Một người bảo vệ ở VA – Trần Tây An, anh giúp tôi sử dụng hệ thống của chúng ta tính toán phản lực điểm tựa và mômen uốn của mái che mưa, sau đó cho tôi một phương pháp gia cố khả thi.
Cảm ơn anh đã chịu giúp đỡ.
Tối nay tôi mời anh ăn cơm nhé, nếu như muộn quá thì tôi sẽ đưa anh về nhà.– Thầy em không thích xã giao, anh ấy nói làm mệt như chó rồi, ai còn có ý định mời anh ấy đi uống rượu thì đều là cầm thú.
Haiz, xin lỗi anh nhiều nhé, còn bắt anh để bụng đói về nhà.(Virtual Architecture) nói cậu không mặc đồ công sở nên không cho cậu vào trong, cho nên cậu nhờ người đó đưa bản vẽ cho lễ tân, sau đó trở về làm mỹ nam an tĩnh.
Kết quả từ hôm qua tới hôm nay đều không nhận được bản vẽ mới của VA… Cậu đang có ý này đúng không, hả?”
Tiền Tâm Nhất vốn cũng chẳng thèm để ý xưng hô:
Anh cũng không thẹn với cái tên ấy, là kẻ tăng ca điên cuồng nhất cái viện này, bình thường một tuần có bảy ngày thì bảy ngày anh đều tăng ca.
Có lẽ tăng ca nhiều quá đâm thượng hỏa, anh chẳng khác nào con rồng phun lửa, đến mức cô nàng nhân viên mới tuy thuộc phường nghiện sắc đẹp còn không dám nhìn thẳng vào anh.
Tiền Tâm Nhất tranh thủ từng giây từng phút, vừa dẫn Trần Tây An đi về vừa nói sơ qua tình huống, chẳng thèm khách sáo chút nào.
Anh nói rất nhanh, hơn nữa âm lượng càng ngày càng cao, cảm giác hăm dọa vô cùng rõ ràng.
Người bị mắng có hó hé nói gì không, Trần Tây An không nghe rõ.
Hắn theo lễ tân đi về phía cửa, lúc rẽ vào phòng chờ thì nhìn thấy một người đàn ông bước ra khỏi phòng họp, bước vào phòng làm việc.
Từng đợt chuông điện thoại từ trong đó vọng ra ngoài.
Người kia nhận điện thoại rồi lại bước vào trong phòng họp, anh mặc một chiếc áo phông màu xanh và quần thể thao xám, rất gầy, vóc dáng như sinh viên vừa mới tốt nghiệp, đâu giống như người đã đi làm, Trần Tây An còn tưởng rằng đó là người bị mắng.
– Trần Tây An, anh giúp tôi sử dụng hệ thống của chúng ta tính toán phản lực điểm tựa và mômen uốn của mái che mưa, sau đó cho tôi một phương pháp gia cố khả thi.
Cảm ơn anh đã chịu giúp đỡ.
Tối nay tôi mời anh ăn cơm nhé, nếu như muộn quá thì tôi sẽ đưa anh về nhà.
(Cao Bái Bì: lấy từ cái tên Chu Bái Bì, một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá.
Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động.)
Bởi vì phòng họp bị chiếm, Trần Tây An đã hoàn thành buổi phỏng vấn trong văn phòng sếp tổng.
Hắn xuất thân là tiến sĩ ngành kiến trúc, lại có hai năm thực tập ở doanh nghiệp nhà nước, hai năm kinh nghiệm làm việc, yêu cầu về mức lương cũng thỏa đáng, ăn nói khiêm tốn không khoe mẽ, hỏi lý do tại sao hắn nghỉ việc ở doanh nghiệp nhà nước, hắn cũng thẳng thắn thừa nhận rằng lương thấp, hiệu suất không cao.
Ngón tay trong lòng bàn tay hắn mang dấu vết lành lạnh của việc ngồi làm việc thời gian dài trong phòng điều hòa, vừa chạm đã buông ra.
Ông chủ của GADTrần Tây An ngây ra một lát, sau khi hiểu ra mới dở khóc dở cười.
Thầm nghĩ: Cậu ta mắng người còn dùng từ chuyên ngành, người không làm kiến trúc chắc chẳng hiểu cậu ta đang nói đầu óc người kia bị han gỉ.(PKPM: Phần mềm thiết kế kết cấu nhà cao tầng của TQ) (Viện thiết kế kiến trúc Cao Viễn) rất hài lòng với hắn, hai người bắt tay nhau, Cao Viễn cười tiễn hắn ra ngoài:
(Cao Bái Bì: lấy từ cái tên Chu Bái Bì, một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá.
Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động.)
– Tiến sĩ Trần, hoan nghênh gia nhập GAD.
(Mạ kẽm: là hình thức mạ một lớp kẽm lên bề mặt kim loại nhằm tạo một lớp bảo vệ cho bề mặt, giúp chống lại khả năng ăn mòn, hoen gỉ, nâng cao chất lượng và làm tăng thẩm mỹ cho sản phẩm.)
Bên ngoài ngược gió, anh chạy tới đây tóc mái cũng bị thổi bay ngược lên để lộ toàn bộ đường nét gương mặt.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Trần Tây An được hắn nhanh chóng bắt lấy.
Trần Tây An tính toán rất nhanh, không ngừng thay đổi và nhập số, với trình độ của Triệu Đông Văn thì nhìn cũng không hiểu hắn đang làm gì, nhưng thật lòng cho rằng dáng vẻ nghiêm túc làm việc của đàn anh này đẹp trai tới mức các cô gái phải hò hét.
Thỉnh thoảng cậu ta lại trả lời hắn một vài vấn đề về tham số của dự án, sau đó thì chán tới mức ngủ gà ngủ gật.
Trần Tây An đi tới cửa:
– Cháu hài lòng có ích gì, chủ yếu phải xem Cao Bái Bì nhà chú có đồng ý hay không.
Chúc mừng chú đã có thêm một nhân viên để bóc lột sức lao động.
– Cháu không dám nhận, cảm ơn Tổng Giám đốc Cao đã cho cháu cơ hội.
Bởi vì phòng họp bị chiếm, Trần Tây An đã hoàn thành buổi phỏng vấn trong văn phòng sếp tổng.
Hắn xuất thân là tiến sĩ ngành kiến trúc, lại có hai năm thực tập ở doanh nghiệp nhà nước, hai năm kinh nghiệm làm việc, yêu cầu về mức lương cũng thỏa đáng, ăn nói khiêm tốn không khoe mẽ, hỏi lý do tại sao hắn nghỉ việc ở doanh nghiệp nhà nước, hắn cũng thẳng thắn thừa nhận rằng lương thấp, hiệu suất không cao.
– Sao thế?
Cao Viễn đang định khen hắn khiêm tốn, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người mặc áo phông màu xanh, lập tức vẫy tay gọi anh tới đây:
(Mạ kẽm: là hình thức mạ một lớp kẽm lên bề mặt kim loại nhằm tạo một lớp bảo vệ cho bề mặt, giúp chống lại khả năng ăn mòn, hoen gỉ, nâng cao chất lượng và làm tăng thẩm mỹ cho sản phẩm.)
– Tâm Nhất, qua đây, tôi giới thiệu đồng nghiệp mới với cậu.
Dường như anh đã khiến Cao Viễn sợ rồi, ông bất đắc dĩ nói:
Dặn dò xong, anh đi vào phòng họp kiểm tra bản vẽ.
Triệu Đông Văn cố ý đi pha loại trà mà ông chủ họ xưng là trà Phổ Nhĩ, hai nghìn tệ nửa cân.
Cậu ta cung kính đặt trà bên tay Trần Tây An, sau đó ngồi xuống cạnh hắn làm không khí.
Áo phông xanh ngẩng đầu lên nhìn qua đây, anh híp mắt trông có vẻ như bị cận thị.
Tầm mắt anh và Trần Tây An chạm nhau, anh khẽ cong khóe môi, gật đầu với Trần Tây An.
Thoạt nhìn anh còn rất trẻ, tầm hai sáu hai bảy tuổi, mặt mày hiền hòa, tóc hơi dài một chút, chẳng qua thái độ không giống như người vừa mới đi làm.
Anh vừa đi vừa cúi đầu, ấn tắt chuông điện thoại vừa mới vang lên.
Trần Tây An nhìn thấy gương mặt anh, chợt cảm thấy rất quen mắt, nghĩ ngợi một hồi song chẳng nhớ ra, người đã tới trước mặt, mắt thấy anh vươn tay ra nói:
Trần Tây An ngồi xuống, trong lòng chợt cảm khái, tính ra hắn biết người này cũng gần mười một năm, nhưng đây là lần đầu tiên chính thức làm quen, hơn nữa thoạt nhìn dáng vẻ của anh có vẻ như chẳng có ấn tượng tí nào về hắn.
Ngay lúc này, Trần Tây An cảm thấy tính cách của Tiền Tâm Nhất chắc phải cứng rắn lắm, thực lực thì không cần phải bàn đến nữa.
– Chào anh, tôi tên Tiền Tâm Nhất.
Thoạt nhìn anh còn rất trẻ, tầm hai sáu hai bảy tuổi, mặt mày hiền hòa, tóc hơi dài một chút, chẳng qua thái độ không giống như người vừa mới đi làm.
Anh vừa đi vừa cúi đầu, ấn tắt chuông điện thoại vừa mới vang lên.
Cao Viễn đang định khen hắn khiêm tốn, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người mặc áo phông màu xanh, lập tức vẫy tay gọi anh tới đây:
Trần Tây An gật đầu, Tiền Tâm Nhất lập tức cười với hắn.
Anh cười lên trông rất thoải mái, chẳng hung dữ tí nào, cũng rất xa lạ.
Trong trí nhớ hữu hạn của Trần Tây An, mặt mày người kia lúc nào cũng hằm hằm, có đôi khi là đánh nhau xây xát mặt mày.
Lúc này đây giọng của anh rất bình tĩnh, nhưng bàn tay đang vươn ra của Trần Tây An chợt khựng lại, nhận ra anh chính là người vừa mắng người khác không mạ kẽm trong phòng họp.
Triệu Đông Văn nghi ngờ có lẽ bản thân mình là M, bị Tiền Tâm Nhất mắng quen rồi, bây giờ cảm thấy sự ấm áp như gió xuân này thực sự hư ảo.
Cậu ta nhìn Trần Tây An với ánh mắt lấy lòng, nhận đỡ tội thay thầy mình:
Ở Viện thiết kế mà dám mắng người còn sai sử người khác đi đưa bản vẽ thì ít nhất cũng phải ở cấp bậc kiến trúc sư.
Hắn bắt tay với kiến trúc sư trẻ tuổi quen mắt này, vừa cảm thấy tên anh rất quen tai, vừa thầm nghĩ chắc anh còn lớn tuổi hơn vẻ bề ngoài:
Triệu Đông Văn mở to mắt, vẻ mừng rỡ lóe lên trong mắt vô cùng dễ nhân thấy, sau đó cậu ta ngại ngùng nói:
– Xin chào, tôi tên Trần Tây An.
– Xin lỗi kỹ sư Trần nhé, tối qua thầy em thức suốt đêm, để em đi gọi anh ấy.
Không bị mắng, Triệu Đông Văn như được đại xá, lập tức ngồi xuống vừa mở bản vẽ ra, vừa len lén nhìn Trần Tây An một cái.
Hiếm khi mới thấy Tiền Tâm Nhất không thù hằn người có học vấn cao, cậu ta cảm thấy thoạt nhìn người đàn ông rất dũng cảm.
Ngón tay trong lòng bàn tay hắn mang dấu vết lành lạnh của việc ngồi làm việc thời gian dài trong phòng điều hòa, vừa chạm đã buông ra.
Dựa vào ưu thế về chiều cao, hắn nhìn thấy cô nàng lễ tân xinh xắn dẫn đường cho mình hơi nheo mắt trái, vẻ mặt sợ hãi, động tác nhỏ này đã biến mất ngay khi cô quay đầu lại.
Đối diện với tầm mắt Trần Tây An, cô nàng khẽ mỉm cười lộ tám chiếc răng:
(Hệ vách: hệ thống 1 lớp màng bọc bao phủ bên ngoài toà nhà.)
Cao Viễn mỉm cười giới thiệu.
(Hệ vách: hệ thống 1 lớp màng bọc bao phủ bên ngoài toà nhà.)
– Tâm Nhất, đây tiến sĩ từ Viện thiết kế thuộc Cục công trình số 8 Trung Quốc, sau này sẽ phụ trách kết cấu cho các cậu.
Mô hình kết cấu cổng vào hyperbol của quảng trường Tài Phú ở Tiểu Tam Cư mà cậu rất thích là do cậu ấy thiết kế đấy, thế nào, hài lòng không?
Khi không phải đối mặt với Tiền Tâm Nhất, Triệu Đông Văn cũng rất nhanh trí, cậu ta nghe lời, nuốt lại từ “tiến sĩ” kia, nhường chỗ ngồi cho Trần Tây An:
Cổng vào quảng trường Tài Phú của Tiểu Tam Cư là mô hình thực thể cổng Hyperbol làm tốt nhất cả nước, rất nổi tiếng trong ngành, ngay cả kiến trúc sư nước ngoài cũng không ngớt lời khen.
Người kia nhận điện thoại rồi lại bước vào trong phòng họp, anh mặc một chiếc áo phông màu xanh và quần thể thao xám, rất gầy, vóc dáng như sinh viên vừa mới tốt nghiệp, đâu giống như người đã đi làm, Trần Tây An còn tưởng rằng đó là người bị mắng.
Vừa nghe thấy vậy, Tiền Tâm Nhất liếc nhìn Trần Tây An, biểu cảm vô cùng bất ngờ.
Anh cười cười nói với Cao Viễn:
Thuật toán này đối với hắn mà nói cũng không khó, chẳng cần mất thời gian quá lâu.
Trần Tây An nói câu “không cần”, Tiền Tâm Nhất coi như không nghe thấy, chỉ huy Triệu Đông Văn:
Đây là một trải nghiệm rất kỳ diệu, có không biết bao người bước qua sinh mệnh, vậy mà chẳng hiểu sao Trần Tây An lại ghi nhờ cậu học sinh hư chẳng bao giờ nói chuyện cùng mình.
Hơn nữa, lần gặp mặt này anh đã hoàn toàn lột xác.
– Cháu hài lòng có ích gì, chủ yếu phải xem Cao Bái Bì nhà chú có đồng ý hay không.
Chúc mừng chú đã có thêm một nhân viên để bóc lột sức lao động.
Hết chương 1
Ông chủ của GAD (Viện nghiên cứu thiết kế kiến trúc Cao Viễn) rất hài lòng với hắn, hai người bắt tay nhau, Cao Viễn cười tiễn hắn ra ngoài:
Vấn đề tổng hợp thông tin bị sai lệch trong thiết kế rất thường thấy, bên A sẽ chú trọng vào chức năng và thẩm mỹ nên thường sẽ mời hai Viện thiết kế.
Một bên phụ trách về chức năng, một bên phụ trách thẩm mỹ.
Theo lý thuyết thì không thể trọn vẹn cả đôi bên, đẹp thì không thực dụng, sau khi bên thiết kế và tư vấn tranh cãi gay gắt thì đều nhượng bộ, điều chỉnh bản vẽ thiết kế bên ngoài.Cổng vào là bộ mặt của trung tâm thương vụ, bên A giật mình hốt hoảng, còn chưa kịp truy cứu trách nhiệm thì tất cả phòng ban đã cuống cuống lên tìm cách sửa chữa sự đã rồi.– Cái nhất thứ ba là nói xấu cháu rồi, người nhẫn nhục chịu khó như cháu không phục.– Được thôi, trong phòng này đã có bảy kỹ sư Trần rồi, tôi gọi anh là Trần Tây An nhé, để công bằng anh cũng gọi tôi là Tiền Tâm Nhất.(Cao Bái Bì: lấy từ cái tên Chu Bái Bì, một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá.
Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động.)
Anh nói với giọng trêu đùa, nhưng nói chuyện với ông chủ thế này thì không ổn cho lắm.
Vậy mà Cao Viễn thoạt nhìn cũng đáng tuổi bố anh lại không hề tức giận, chỉ lườm anh một cái, sau đó giới thiệu với Trần Tây An:
Trần Tây An tháo tai nghe xuống, chỉ chỉ vào văn phòng, nói rất khẽ:
– Đừng để ý tới thằng nhóc này, cậu ta chỉ thích nói liên thiên thôi.
Tây An, đây là trưởng phòng thiết kế số 1 trong Viện thiết kế chúng ta, trẻ nhất, đẹp trai nhất, tính nết cũng xấu nhất.
Sau này cậu phải thông cảm nhiều nhé.
Lúc này đây giọng của anh rất bình tĩnh, nhưng bàn tay đang vươn ra của Trần Tây An chợt khựng lại, nhận ra anh chính là người vừa mắng người khác không mạ kẽm trong phòng họp.
– Ừm gì nhỉ… tiến sĩ Trần Tây An, đợi một lát, tôi có chuyện muốn nhờ anh.
Lần này thì Trần Tây An giật mình thật.
Khi rời khỏi Cục công trình số 8, hắn vẫn còn chưa lên nổi vị trí người chịu trách nhiệm dự án.
Không ngờ Tiền Tâm Nhất thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn cả hắn lại có thể làm trưởng nhóm trong một Viện thiết kế có quy mô tầm thượng trung như Cao Viễn.
– Thầy em không thích xã giao, anh ấy nói làm mệt như chó rồi, ai còn có ý định mời anh ấy đi uống rượu thì đều là cầm thú.
Haiz, xin lỗi anh nhiều nhé, còn bắt anh để bụng đói về nhà.
Kiến trúc là ngành vô cùng quan trọng tuổi tác, kiến trúc sư có thiên phú đến đâu mà không có mấy năm kinh nghiệm trong nghề thì cũng chẳng dám nhận dự án.
Hắn lẳng lặng liếc nhìn Tiền Tâm Nhất từ đầu đến chân, dưới điều kiện tiên quyết tuổi tác của anh là một ẩn số, hắn thừa nhận anh rất giỏi.
Trần Tây An đến phỏng vấn vào chiều chủ nhật, đúng lúc gặp anh đang mắng người trong phòng họp.
Hai lớp kính thủy tinh và một lớp rèm xếp mà vẫn không thể cản nổi cơn giận đùng đùng của anh.
Trần Tây An xuất thân từ doanh nghiệp nhà nước, rất biết cách uyển chuyển cân bằng giữa cấp trên và cấp dưới:
– Trưởng phòng Tiền của chúng ta còn bận hơn cả tôi nữa, tôi tới tìm cậu ấy nói chuyện mà còn phải đợi cậu ấy gọi điện thoại xong nữa, ha ha.
Hôm nay tạm thời đến đây thôi, cậu về nhà nghỉ ngơi thoải mái, từ ngày mai trở đi là cậu đã trở thành kỹ sư kết cấu của GAD rồi.
– Phải là cháu xin chỉ bảo nhiều hơn mới đúng.
Tiền Tâm Nhất chẳng thèm phân biệt lớn bé liếc nhìn hắn một cái, Trần Tây An hiểu được ý trong ánh mắt ấy, người làm công ty tư nhân đều ngứa mắt với kiểu nịnh hót của nhà nước, mối hận cũ thôi mà.
Kế đó lại thấy Tiền Tâm Nhất không chịu thua thiệt, nói với sếp mình:
– Cái nhất thứ ba là nói xấu cháu rồi, người nhẫn nhục chịu khó như cháu không phục.
– Kỹ sư Trần, anh làm xong rồi ạ? Sao anh không gọi em dậy? – Cậu ta không dám lớn tiếng, sợ Tiền Tâm Nhất sẽ nghe thấy.
Dường như anh đã khiến Cao Viễn sợ rồi, ông bất đắc dĩ nói:
Kiến trúc là ngành vô cùng quan trọng tuổi tác, kiến trúc sư có thiên phú đến đâu mà không có mấy năm kinh nghiệm trong nghề thì cũng chẳng dám nhận dự án.
Hắn lẳng lặng liếc nhìn Tiền Tâm Nhất từ đầu đến chân, dưới điều kiện tiên quyết tuổi tác của anh là một ẩn số, hắn thừa nhận anh rất giỏi.
– Phải, phải, cậu nói đúng lắm.
Ngay lúc này, Trần Tây An cảm thấy tính cách của Tiền Tâm Nhất chắc phải cứng rắn lắm, thực lực thì không cần phải bàn đến nữa.
Dứt lời, điện thoại của Tiền Tâm Nhất lại vang lên, anh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, giơ điện thoại nói xin lỗi, đi ra mấy bước rồi xoay người ấn nghe điện thoại.
(Cao Bái Bì: lấy từ cái tên Chu Bái Bì, một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá.
Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động.)
Người bị mắng có hó hé nói gì không, Trần Tây An không nghe rõ.
Hắn theo lễ tân đi về phía cửa, lúc rẽ vào phòng chờ thì nhìn thấy một người đàn ông bước ra khỏi phòng họp, bước vào phòng làm việc.
Từng đợt chuông điện thoại từ trong đó vọng ra ngoài.
Cao Viễn đã hoàn thành xong mục đích giới thiệu của mình, nói đùa với Trần Tây An:
“Cái gì? Một người bảo vệ ở VA (Virtual Architecture) nói cậu không mặc đồ công sở nên không cho cậu vào trong, cho nên cậu nhờ người đó đưa bản vẽ cho lễ tân, sau đó trở về làm mỹ nam an tĩnh.
Kết quả từ hôm qua tới hôm nay đều không nhận được bản vẽ mới của VA… Cậu đang có ý này đúng không, hả?”
– Trưởng phòng Tiền của chúng ta còn bận hơn cả tôi nữa, tôi tới tìm cậu ấy nói chuyện mà còn phải đợi cậu ấy gọi điện thoại xong nữa, ha ha.
Hôm nay tạm thời đến đây thôi, cậu về nhà nghỉ ngơi thoải mái, từ ngày mai trở đi là cậu đã trở thành kỹ sư kết cấu của GAD rồi.
Vừa nghe thấy vậy, Tiền Tâm Nhất liếc nhìn Trần Tây An, biểu cảm vô cùng bất ngờ.
Anh cười cười nói với Cao Viễn:
– Không sao, chỉ giúp bạn cùng trường thôi mà.
Trần Tây An lại bắt tay với ông, kế đó được ông tiễn ra ngoài cửa.
Lúc ra ngoài, hắn nhìn thấy Tiền Tâm Nhất xoay người dựa vào vách ngăn thủy tinh, không biết móc đâu ra một chiếc bút xoay xoay trong tay, nửa lông mày bên góc nghiêng gương mặt nhíu chặt, nhìn bộ dạng có vẻ như sắp phát hỏa.
Cao Viễn tiễn Trần Tây An đến cửa thang máy, còn đích thân ấn thang máy cho hắn, từ ngôn ngữ và cử chỉ đều toát lên vẻ coi trọng với Trần Tây An.
Trần Tây An nói cảm ơn, sau đó nói câu tạm biệt, cuối cùng vươn tay ấn đóng cửa thang máy.
Qua khe hở thang máy dần khép lại, hắn nhìn thấy Cao Viễn khẽ mỉm cười với hắn và quay người về.
– Tâm Nhất, đây tiến sĩ từ Viện thiết kế thuộc Cục công trình số 8 Trung Quốc, sau này sẽ phụ trách kết cấu cho các cậu.
Mô hình kết cấu cổng vào hypebol của quảng trường Tài Phú ở Tiểu Tam Cư mà cậu rất thích là do cậu ấy thiết kế đấy, thế nào, hài lòng không?
Tiền Tâm Nhất khiến Trần Tây An phải nhìn bằng con mắt khác, hắn còn chưa ra khỏi tòa nhà đã bị người ta gọi tên.
Hắn quay người, nhìn thấy Tiền Tâm Nhất – người mà hắn vẫn luôn suy nghĩ xem đã từng gặp ở đâu, đang chạy tới:
***
– Ừm gì nhỉ… tiến sĩ Trần Tây An, đợi một lát, tôi có chuyện muốn nhờ anh.
Bên ngoài ngược gió, anh chạy tới đây tóc mái cũng bị thổi bay ngược lên để lộ toàn bộ đường nét gương mặt.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Trần Tây An được hắn nhanh chóng bắt lấy.
Hắn đã nhớ ra từng gặp người này ở đâu rồi, trong buổi chào cờ năm lớp mười một, hôm ấy hắn đại diện học sinh xuất sắc mười tốt lên phát biểu, trong lưu trình sau khi phát biểu, nhà trường đã buộc thôi học một người…
– Kỹ sư Trần, em thay mặt thầy mời anh ăn bữa cơm nhé.
Rất nhiều mảnh ghép ký ức lướt qua đầu hắn, nhưng bởi vì đã quá xa xôi và tương phản nên đã bị hắn tạm thời đè nén xuống.
Trần Tây An nhìn Tiền Tâm Nhất đứng trước mặt, còn lùn hơn mình một chút, trong lòng vô cùng hoang mang, dù sao thì phong thái cũng khác biệt lớn như vậy:
– Sao thế?
Chiếc bút kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa Tiền Tâm Nhất khẽ đong đưa, anh chần chừ một lát mới nhìn hắn hỏi:
Hắn di chuột, phóng to kết cấu bộ phận.
Tiền Tâm Nhất chống tay lên lưng ghế dựa, cúi người chỉ lên màn hình:
– Ngày mai tôi cần một mô hình, nhưng nhà của kỹ sư kết cấu có việc, không kịp xem, nếu như anh không bận gì thì có thể kiểm tra cho tôi được không?
Cậu ta nhanh nhẹn mở bản vẽ và phần mềm, lúc đứng dậy còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy người đàn ông tinh anh kia nói với thầy của mình:
Tiền Tâm Nhất có một cái tên rất hay, một lòng một dạ kiếm tiền.
Lời này lừa người ngoài ngành còn được, nói với người trong ngành thì đúng là một trò hề.
Trần Tây An tỉnh bơ nói:
Lúc ra ngoài, hắn nhìn thấy Tiền Tâm Nhất xoay người dựa vào vách ngăn thủy tinh, không biết móc đâu ra một chiếc bút xoay xoay trong tay, nửa lông mày bên góc nghiêng gương mặt nhíu chặt, nhìn bộ dạng có vẻ như sắp phát hỏa.
Khi nhận được một bản vẽ ít nhất cũng phải xem thuyết minh thiết kế mấy tiếng đồng hồ, sau đó kết hợp kết cấu kiến trúc cùng với điện, nước, không khí, chỉ xem thôi cũng mất một hai ngày, tiếp theo mới bàn được tới mô hình.
Bây giờ nếu như giúp anh, Trần Tây An đừng mong tới chuyện ăn cơm tối.
Tiền Tâm Nhất cũng biết yêu cầu của mình có hơi quá đáng với một người ngày mai mới trở thành đồng nghiệp của mình, bằng không thì sao người đã quen thói áp bức người khác số một ở GAD này lại lộ ra vẻ mặt đắn đo thế kia.
Trần Tây An chuyên về cả mảng thiết kế và kết cấu, đương nhiên còn hiểu rõ chuyện này hơn Tiền Tâm Nhất.
Hắn chỉ suy nghĩ giây lát thôi đã đồng ý.
Nhìn theo góc độ ngày mai hai người sẽ trở thành đồng nghiệp mà nói thì lựa chọn của hắn rất lý trí.
Nhưng trong lòng hắn biết rõ, nguyên nhân thực sự của việc đồng ý giúp đỡ là hắn muốn tiến thêm một bước xác nhận Tiền Tâm Nhất có phải cậu học sinh kia hay không?
(PKPM: Phần mềm thiết kế kết cấu nhà cao tầng của TQ)
Trần Tây An gật đầu, Tiền Tâm Nhất lập tức cười với hắn.
Anh cười lên trông rất thoải mái, chẳng hung dữ tí nào, cũng rất xa lạ.
Trong trí nhớ hữu hạn của Trần Tây An, mặt mày người kia lúc nào cũng hằm hằm, có đôi khi là đánh nhau xây xát mặt mày.
Tiền Tâm Nhất tranh thủ từng giây từng phút, vừa dẫn Trần Tây An đi về vừa nói sơ qua tình huống, chẳng thèm khách sáo chút nào.
♠Chương 2♠
– Chuyện là thế này, Viện thiết kế của chúng ta nhận thiết kế dự án trung tâm thương vụ thuộc tập đoàn Greenland của thành phố C, công ty phương án là VA.
Kết cấu công trình đã được xây dựng tới phần mái.
Kết quả thứ sáu vừa rồi cố vấn gửi email tới nói rằng kết cấu mái che mưa không chịu được lực.
Đây chính là cậu bạn học việc mà Tiền Tâm Nhất bị ép nhận, tên Triệu Đông Văn, tốt nghiệp khóa năm ngoái.
Anh rất chuyên tâm miêu tả tình huống, dùng bút tiện tay chọc vào phím đóng cửa, cũng không phát hiện ra là chọc chưa sáng, Trần Tây An âm thầm ấn lại, gật đầu ra hiệu cho anh nói tiếp.
Vấn đề tổng hợp thông tin bị sai lệch trong thiết kế rất thường thấy, bên A sẽ chú trọng vào chức năng và thẩm mỹ nên thường sẽ mời hai Viện thiết kế.
Một bên phụ trách về chức năng, một bên phụ trách thẩm mỹ.
Theo lý thuyết thì không thể trọn vẹn cả đôi bên, đẹp thì không thực dụng, sau khi bên thiết kế và tư vấn tranh cãi gay gắt thì đều nhượng bộ, điều chỉnh bản vẽ thiết kế bên ngoài.
– Được thôi, trong phòng này đã có bảy kỹ sư Trần rồi, tôi gọi anh là Trần Tây An nhé, để công bằng anh cũng gọi tôi là Tiền Tâm Nhất.
Vấn đề của trung tâm thương vụ của Greenland thuộc thành phố C đó là rõ ràng bên tư vấn đã đồng ý điều chỉnh bản vẽ, nhưng cuối cùng lại không điều chỉnh, cũng không thông báo cho Viện thiết kế, thành ra kết cấu đã làm xong rồi, công ty phụ trách hệ vách mới phát hiện cường độ của kết cấu không đủ.
– Tâm Nhất, đây tiến sĩ từ Viện thiết kế thuộc Cục công trình số 8 Trung Quốc, sau này sẽ phụ trách kết cấu cho các cậu.
Mô hình kết cấu cổng vào hypebol của quảng trường Tài Phú ở Tiểu Tam Cư mà cậu rất thích là do cậu ấy thiết kế đấy, thế nào, hài lòng không?Trần Tây An ngồi xuống, trong lòng chợt cảm khái, tính ra hắn biết người này cũng gần mười một năm, nhưng đây là lần đầu tiên chính thức làm quen, hơn nữa thoạt nhìn dáng vẻ của anh có vẻ như chẳng có ấn tượng tí nào về hắn.Người kia nhận điện thoại rồi lại bước vào trong phòng họp, anh mặc một chiếc áo phông màu xanh và quần thể thao xám, rất gầy, vóc dáng như sinh viên vừa mới tốt nghiệp, đâu giống như người đã đi làm, Trần Tây An còn tưởng rằng đó là người bị mắng.(Hệ vách: hệ thống 1 lớp màng bọc bao phủ bên ngoài toà nhà.)
Trần Tây An nhìn thấy gương mặt anh, chợt cảm thấy rất quen mắt, nghĩ ngợi một hồi song chẳng nhớ ra, người đã tới trước mặt, mắt thấy anh vươn tay ra nói:
Cổng vào là bộ mặt của trung tâm thương vụ, bên A giật mình hốt hoảng, còn chưa kịp truy cứu trách nhiệm thì tất cả phòng ban đã cuống cuống lên tìm cách sửa chữa sự đã rồi.
– Cháu không dám nhận, cảm ơn Tổng Giám đốc Cao đã cho cháu cơ hội.
Anh rất chuyên tâm miêu tả tình huống, dùng bút tiện tay chọc vào phím đóng cửa, cũng không phát hiện ra là chọc chưa sáng, Trần Tây An âm thầm ấn lại, gật đầu ra hiệu cho anh nói tiếp.
Trần Tây An đi tới cửa:
Hai người trở về văn phòng, sếp lớn đã đi rồi, bọn họ bước vào phòng làm việc mà khi nãy Tiền Tâm Nhất đã vào lấy điện thoại.
Bây giờ chỉ có một cậu bạn cao lớn, để tóc húi cua, trông có vẻ khá nhanh nhẹn ngồi trong đó.
Nhìn thấy Tiền Tâm Nhất vào thì đứng phắt dậy, gọi một tiếng thầy, chẳng khác nào cô vợ nhỏ.
Đây chính là cậu bạn học việc mà Tiền Tâm Nhất bị ép nhận, tên Triệu Đông Văn, tốt nghiệp khóa năm ngoái.
Bình thường Tiền Tâm Nhất rất không thích biểu cảm sợ sệt của cậu ta, nhưng lúc này cũng chẳng còn hơi đâu mà quan tâm, anh đẩy cậu học trò:
Cao Viễn mỉm cười giới thiệu.
– Nhóc Triệu, mở bản phân tích chịu lực mái che mưa của cố vấn gửi với PKPM ra, sau đó đứng dậy nhường chỗ cho tiến sĩ Trần ngồi.
– Không cần đâu, oan có đầu nợ có chủ, hơn nữa cơm của thầy cậu hiếm có biết bao.– Sao thế?(PKPM: Phần mềm thiết kế kết cấu nhà cao tầng của TQ)
Không bị mắng, Triệu Đông Văn như được đại xá, lập tức ngồi xuống vừa mở bản vẽ ra, vừa len lén nhìn Trần Tây An một cái.
Hiếm khi mới thấy Tiền Tâm Nhất không thù hằn người có học vấn cao, cậu ta cảm thấy thoạt nhìn người đàn ông rất dũng cảm.
Khi nhận được một bản vẽ ít nhất cũng phải xem thuyết minh thiết kế mấy tiếng đồng hồ, sau đó kết hợp kết cấu kiến trúc cùng với điện, nước, không khí, chỉ xem thôi cũng mất một hai ngày, tiếp theo mới bàn được tới mô hình.
Bây giờ nếu như giúp anh, Trần Tây An đừng mong tới chuyện ăn cơm tối.
Cậu ta nhanh nhẹn mở bản vẽ và phần mềm, lúc đứng dậy còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy người đàn ông tinh anh kia nói với thầy của mình:
(PKPM: Phần mềm thiết kế kết cấu nhà cao tầng của TQ)
– Trưởng phòng Tiền, chúng ta đều là đồng nghiệp, nếu cậu không quen gọi tên tôi thì gọi là kỹ sư Trần, Tiểu Triệu cũng gọi thế đi.
– Cái nhất thứ ba là nói xấu cháu rồi, người nhẫn nhục chịu khó như cháu không phục.
Khi không phải đối mặt với Tiền Tâm Nhất, Triệu Đông Văn cũng rất nhanh trí, cậu ta nghe lời, nuốt lại từ “tiến sĩ” kia, nhường chỗ ngồi cho Trần Tây An:
– Kỹ sư Trần, mời ngồi.
Bình thường Tiền Tâm Nhất rất không thích biểu cảm sợ sệt của cậu ta, nhưng lúc này cũng chẳng còn hơi đâu mà quan tâm, anh đẩy cậu học trò:
Tiền Tâm Nhất vốn cũng chẳng thèm để ý xưng hô:
– Được thôi, trong phòng này đã có bảy kỹ sư Trần rồi, tôi gọi anh là Trần Tây An nhé, để công bằng anh cũng gọi tôi là Tiền Tâm Nhất.
Trần Tây An ngồi xuống, trong lòng chợt cảm khái, tính ra hắn biết người này cũng gần mười một năm, nhưng đây là lần đầu tiên chính thức làm quen, hơn nữa thoạt nhìn dáng vẻ của anh có vẻ như chẳng có ấn tượng tí nào về hắn.
Triệu Đông Văn đứng hình, thầm cua gấp trong lòng, tự nói với bản thân: Đệt, chẳng trách thầy lại khách sáo với anh như vậy.
Đây là một trải nghiệm rất kỳ diệu, có không biết bao người bước qua sinh mệnh, vậy mà chẳng hiểu sao Trần Tây An lại ghi nhờ cậu học sinh hư chẳng bao giờ nói chuyện cùng mình.
Hơn nữa, lần gặp mặt này anh đã hoàn toàn lột xác.
Ở Viện thiết kế mà dám mắng người còn sai sử người khác đi đưa bản vẽ thì ít nhất cũng phải ở cấp bậc kiến trúc sư.
Hắn bắt tay với kiến trúc sư trẻ tuổi quen mắt này, vừa cảm thấy tên anh rất quen tai, vừa thầm nghĩ chắc anh còn lớn tuổi hơn vẻ bề ngoài:
Hắn di chuột, phóng to kết cấu bộ phận.
Tiền Tâm Nhất chống tay lên lưng ghế dựa, cúi người chỉ lên màn hình:
Anh nói với giọng trêu đùa, nhưng nói chuyện với ông chủ thế này thì không ổn cho lắm.
Vậy mà Cao Viễn thoạt nhìn cũng đáng tuổi bố anh lại không hề tức giận, chỉ lườm anh một cái, sau đó giới thiệu với Trần Tây An:
– Trần Tây An, anh giúp tôi sử dụng hệ thống của chúng ta tính toán phản lực điểm tựa và mômen uốn của mái che mưa, sau đó cho tôi một phương pháp gia cố khả thi.
Cảm ơn anh đã chịu giúp đỡ.
Tối nay tôi mời anh ăn cơm nhé, nếu như muộn quá thì tôi sẽ đưa anh về nhà.
Thuật toán này đối với hắn mà nói cũng không khó, chẳng cần mất thời gian quá lâu.
Trần Tây An nói câu “không cần”, Tiền Tâm Nhất coi như không nghe thấy, chỉ huy Triệu Đông Văn:
– Tôi hiểu mà, tôi thấy cậu ấy phải kiểm tra tới nửa đêm mất, để cậu ấy nằm một lát đi, tôi đã lưu file ra desktop của cậu rồi, hai người mau chóng hoàn thành rồi nghỉ ngơi đi, tôi về trước.
– Nhóc Triệu, chú ở đây xem kỹ sư Trần làm nhé, anh ấy cần thông tin gì thì phải đưa ngay, không biết thì gọi anh, trước tiên thì rót cho anh ấy cốc nước đi.
– Nhóc Triệu, chú ở đây xem kỹ sư Trần làm nhé, anh ấy cần thông tin gì thì phải đưa ngay, không biết thì gọi anh, trước tiên thì rót cho anh ấy cốc nước đi.
Dặn dò xong, anh đi vào phòng họp kiểm tra bản vẽ.
Triệu Đông Văn cố ý đi pha loại trà mà ông chủ họ xưng là trà Phổ Nhĩ, hai nghìn tệ nửa cân.
Cậu ta cung kính đặt trà bên tay Trần Tây An, sau đó ngồi xuống cạnh hắn làm không khí.
Trần Tây An tính toán rất nhanh, không ngừng thay đổi và nhập số, với trình độ của Triệu Đông Văn thì nhìn cũng không hiểu hắn đang làm gì, nhưng thật lòng cho rằng dáng vẻ nghiêm túc làm việc của đàn anh này đẹp trai tới mức các cô gái phải hò hét.
Thỉnh thoảng cậu ta lại trả lời hắn một vài vấn đề về tham số của dự án, sau đó thì chán tới mức ngủ gà ngủ gật.
Chờ khi cậu ta giật mình tỉnh giấc, phát hiện trời bên ngoài đã tối sầm, tay Trần Tây An đã rời khỏi bàn phím, đang dùng tai nghe của cậu ta xem phim Mỹ.
Cậu ta liếc nhìn thanh tiến độ sắp hold không nổi, lập tức giật mình tỉnh hẳn.
– Kỹ sư Trần, anh làm xong rồi ạ? Sao anh không gọi em dậy? – Cậu ta không dám lớn tiếng, sợ Tiền Tâm Nhất sẽ nghe thấy.
– Trưởng phòng Tiền, chúng ta đều là đồng nghiệp, nếu cậu không quen gọi tên tôi thì gọi là kỹ sư Trần, Tiểu Triệu cũng gọi thế đi.
Trần Tây An tháo tai nghe xuống, chỉ chỉ vào văn phòng, nói rất khẽ:
– Gọi cậu dậy cũng vô ích, người đòi mời tôi đi ăn cũng ngủ rồi.
(Mạ kẽm: là hình thức mạ một lớp kẽm lên bề mặt kim loại nhằm tạo một lớp bảo vệ cho bề mặt, giúp chống lại khả năng ăn mòn, hoen gỉ, nâng cao chất lượng và làm tăng thẩm mỹ cho sản phẩm.)
Triệu Đông Văn mở to mắt, vẻ mừng rỡ lóe lên trong mắt vô cùng dễ nhận thấy, sau đó cậu ta ngại ngùng nói:
Vấn đề tổng hợp thông tin bị sai lệch trong thiết kế rất thường thấy, bên A sẽ chú trọng vào chức năng và thẩm mỹ nên thường sẽ mời hai Viện thiết kế.
Một bên phụ trách về chức năng, một bên phụ trách thẩm mỹ.
Theo lý thuyết thì không thể trọn vẹn cả đôi bên, đẹp thì không thực dụng, sau khi bên thiết kế và tư vấn tranh cãi gay gắt thì đều nhượng bộ, điều chỉnh bản vẽ thiết kế bên ngoài.
– Gọi cậu dậy cũng vô ích, người đòi mời tôi đi ăn cũng ngủ rồi.
– Xin lỗi kỹ sư Trần nhé, tối qua thầy em thức suốt đêm, để em đi gọi anh ấy.
– Chào anh, tôi tên Tiền Tâm Nhất.
Trần Tây An trưng ra biểu cảm khoan dung của một người đàn anh:
– Tôi hiểu mà, tôi thấy cậu ấy phải kiểm tra tới nửa đêm mất, để cậu ấy nằm một lát đi, tôi đã lưu file ra desktop của cậu rồi, hai người mau chóng hoàn thành rồi nghỉ ngơi đi, tôi về trước.
Áo phông xanh ngẩng đầu lên nhìn qua đây, anh híp mắt trông có vẻ như bị cận thị.
Tầm mắt anh và Trần Tây An chạm nhau, anh khẽ cong khóe môi, gật đầu với Trần Tây An.
Triệu Đông Văn nghi ngờ có lẽ bản thân mình là M, bị Tiền Tâm Nhất mắng quen rồi, bây giờ cảm thấy sự ấm áp như gió xuân này thực sự hư ảo.
Cậu ta nhìn Trần Tây An với ánh mắt lấy lòng, nhận đỡ tội thay thầy mình:
Cổng vào là bộ mặt của trung tâm thương vụ, bên A giật mình hốt hoảng, còn chưa kịp truy cứu trách nhiệm thì tất cả phòng ban đã cuống cuống lên tìm cách sửa chữa sự đã rồi.
– Kỹ sư Trần, em thay mặt thầy mời anh ăn bữa cơm nhé.
Trần Tây An bật cười:
– Không cần đâu, oan có đầu nợ có chủ, hơn nữa cơm của thầy cậu hiếm có biết bao.
Tiền Tâm Nhất cũng biết yêu cầu của mình có hơi quá đáng với một người ngày mai mới trở thành đồng nghiệp của mình, bằng không thì sao người đã quen thói áp bức người khác số một ở GAD này lại lộ ra vẻ mặt đắn đo thế kia.
Nhìn cái dáng vẻ không biết kiêng nể ai của Tiền Tâm Nhất, hắn đoán chắc anh cũng lười xã giao, quả nhiên cậu học trò lập tức bán đứng anh, cậu ta gãi đầu:
– Thầy em không thích xã giao, anh ấy nói làm mệt như chó rồi, ai còn có ý định mời anh ấy đi uống rượu thì đều là cầm thú.
Haiz, xin lỗi anh nhiều nhé, còn bắt anh để bụng đói về nhà.
Trần Tây An tỉnh bơ nói:
– Không sao, chỉ giúp bạn cùng trường thôi mà.
Triệu Đông Văn đứng hình, thầm cua gấp trong lòng, tự nói với bản thân: Đệt, chẳng trách thầy lại khách sáo với anh như vậy.
Tiền Tâm Nhất có một cái tên rất hay, một lòng một dạ kiếm tiền.Trần Tây An tính toán rất nhanh, không ngừng thay đổi và nhập số, với trình độ của Triệu Đông Văn thì nhìn cũng không hiểu hắn đang làm gì, nhưng thật lòng cho rằng dáng vẻ nghiêm túc làm việc của đàn anh này đẹp trai tới mức các cô gái phải hò hét.
Thỉnh thoảng cậu ta lại trả lời hắn một vài vấn đề về tham số của dự án, sau đó thì chán tới mức ngủ gà ngủ gật.Hết chương 1.