Kiến Trúc Sư


***
Myles nói với giọng điệu mang hàm ý trách móc:
– Bác à, mấy ngày nay làm phiền bác quá, cháu cảm ơn bác trước, nhưng bác vẫn không biết nấu sao cho vừa, với tình trạng sức khỏe hiện tại, cháu thực sự không ăn được.

Đầu bếp nấu cơm thực sự rất bận, khả năng nhớ ra hai hộp giữ nhiệt đặt ở đây là của ai, khi nào thực sư rất nhỏ.

Mặc dù biết rõ hỏi cũng như không, nhưng Tiền Tâm Nhất vẫn bỏ qua trí thông minh của mình, vội vàng hỏi thăm, và tất nhiên anh nhận được một đáp án thất vọng.

Kỳ thực bữa sáng không đặc sắc, bánh gạo, màn thầu, mỳ sợi, sẽ không ai cho muối vào bánh bao và sữa đậu nành, mùi vị và dinh dưỡng của món ăn nhà làm có khác gì nhiều so với nhà ăn bệnh viện? Bác Tống đặt đồ ăn sáng ở nhà ăn bệnh viện cũng không có gì hết.

Kỳ thực bữa sáng không đặc sắc, bánh gạo, màn thầu, mỳ sợi, sẽ không ai cho muối vào bánh bao và sữa đậu nành, mùi vị và dinh dưỡng của món ăn nhà làm có khác gì nhiều so với nhà ăn bệnh viện? Bác Tống đặt đồ ăn sáng ở nhà ăn bệnh viện cũng không có gì hết.

Tiền Tâm Nhất là một kẻ nửa đời người cuồng sữa chua vì kiên trì cho rằng sữa bò có mùi tanh quá nồng, hành động này của anh khiến Trần Tây An kinh ngạc nhìn hồi lâu.

Tiền Tâm Nhất bị nhìn như vậy cũng thấy chột dạ, song lại tỏ vẻ khó chịu gõ gõ bát inox của hắn:
Tuy nhiên, Tiền Tâm Nhất phát hiện bản thân chẳng thể khống chế ý thức âm hiểm đáng sợ của mình, anh cứ nghĩ xấu về người ta.

Nếu bác Tống chăm sóc chu đáo thì Trần Tây An có nấu cháo trong phòng bệnh không?
Sau hai chuyện xui xẻo chồng chất là ổ gà và bệnh nặng, Trần Tây An bỗng cảm nhận được thứ mang tên chờ mong đã lâu không thấy.

Hắn nóng lòng muốn hoàn thiện bản vẽ của một kiến trúc che mưa cản gió, cũng chính là lá thư tình độc đáo của mình.

Cát:
Hết chương 108
Trước khi tìm được đầu mối, rất ít người sẽ quan tâm tới chuyện một mớ dây rối có bao nhiêu nút chết, nhưng một khi đầu mối xuất hiện, những chi tiết nhỏ nhặt trước đây từng lờ đi sẽ nối với nhau thành một mối thống nhất.

Myles lập tức trợn mắt:
Tiền Tâm Nhất nhớ tới lúc mình đi xin số điện thoại liên lạc, y tá đã nói với anh muốn tìm một hộ lý tốt rất khó, dựa theo quá trình làm việc của cô, chỉ cần có yêu cầu gì với người ta thì đừng ôm kỳ vọng quá cao.

Tời thời gian “về nhà” nấu cơm, bác Tống bước từ hành lang tới, lấy đi chiếc hộp giữ nhiệt có ký hiệu十.

Bà ra khỏi phòng bệnh thì đến thẳng nhà ăn luôn, hoàn toàn không nhận ra rằng ở góc hành lang khác quay lưng lại hướng nhà ăn, có một người đứng cách xa năm mươi mét, lặng lẽ theo sau ngay khi bà rời khỏi phòng bệnh.

Bác Tống đồng ý nhanh chóng và thoải mái hơn hai bác hộ lý khác, thời gian chăm sóc gần như không chạm mặt anh, hoa quả ở đầu giường tiêu hao với tốc độ quá nhanh, còn cả Trần Tây An trước giờ không thích thu hút sự chú ý của người khác vậy mà khua chiêng gióng chống dẫn đầu vi phạm quy định trong phòng bệnh.

– Chính vì nhiều như vậy, – Tiền Tâm Nhất đã làm thì làm cho trót – Bởi vì đồng nghiệp đều nói bọn họ không hiểu về khu triển lãm của em.

Bình thường anh không chú ý đến mấy chuyện này, song một khi cảm thấy không ổn, tất cả đều trở nên bất thường.

Cát: Thuận Phong Nhĩ trong Phong thần =)))
Tiền Tâm Nhất nhớ tới lúc mình đi xin số điện thoại liên lạc, y tá đã nói với anh muốn tìm một hộ lý tốt rất khó, dựa theo quá trình làm việc của cô, chỉ cần có yêu cầu gì với người ta thì đừng ôm kỳ vọng quá cao.

Tiền Tâm Nhất cười cười:
Anh cũng hiểu đạo lý này, nhưng suy nghĩ “vậy những ngày qua Trần Tây An ăn gì” như một xô dầu nóng dội thẳng trên đốm lửa “mỗi ngày bác Tống đều đặt cơm ở nhà ăn”.

Tiền Tâm Nhất đứng thẳng lưng, cảm thấy cơn tức xộc lên đầu, quả thực như thể lộn tung dây phản xạ của anh lên.

– Qian, công việc của cậu còn lại bao nhiêu, chỉ đợi mỗi cậu thôi, ngày mai tôi phải niêm phong hồ sơ dự thầu rồi.

Trần Tây An còn không biết tai họa sắp tới, hắn dùng đũa chạm vào trứng rán hẹ nhìn có vẻ thanh đạm nhất, sau đó phát hiện ra khẩu vị hiện tại của hắn còn không ăn nổi đồ ăn của người bình thường bèn buông đũa xuống.

Sự vô trách nhiệm của bác Tống khiến anh tức giận, song dẫu sao đây cũng chỉ là mối quan hệ lợi ích, hợp thì ở không hợp thì đi, lẽ nào còn có thể đánh cho bà ấy một trận?
Myles tự biết mình đang ép buộc làm khó người khác, cho nên thái độ cũng dịu xuống:
So ra thì hành vi Trần Tây An không coi sức khỏe của bản thân ra gì, giấu giếm anh không để lộ chút manh mối nào mới khiến anh nổi cáu.

Rõ ràng hắn đã biết tình trạng sức khỏe của mình, vậy mà còn dám làm bừa.

Quen nhau bao lâu, đây là lần đầu tiên Tiền Tâm Nhất cảm thấy trí thông minh của người này có thể đạt tới âm 250.

– Tại sao còn nhiều như vậy?
Tiền Tâm Nhất rất nóng nảy, tuy nhiên qua bao nhiêu năm làm việc, ưu điểm lớn nhất của anh chính là làm việc ổn, anh chưa bao giờ giao bản vẽ mình chưa chắc chắn, cho nên chuyện chưa có căn cứ chứng thực thì anh sẽ không lôi ra đôi co với người khác.

– Cút, anh mới hòa mình vào quần chúng đấy.

Hộ lý không tốt thì đổi, có chuyện gì lớn đâu, hắn giấu cái gì mà giấu!
– Xin lỗi, tôi biết cậu cũng rất vất vả, nhưng chúng ta đã vất vả đến bước này, cậu cố thêm một chút nữa thôi.

Nói đoạn, anh chỉ tay vào vị trí tim mình.

Gương mặt Myles nháy mắt dại ra, sau đó định thần lại, lẩm bẩm như thể chẳng tin được:
Tiền Tâm Nhất thấy tâm lý của bản thân giống như một chiếc bánh bao bột nở, nó căng phồng tới mức nội tạng toàn thân không thoải mái.

Anh không muốn đặt tay lên ngực tự hỏi, tại sao Trần Tây An lại lừa anh.

Gian rửa bát của nhà ăn không cho người ngoài vào, Tiền Tâm Nhất xách theo hai chiếc hộp giữ nhiệt giống y hệt nhau vào trong nhà vệ sinh.


Anh dùng chìa khóa xe vạch lên chiếc bát inox ở tầng trên cùng mấy nét, một cái vạch chữ 一, một cái vạch chữ 十.

Vết vạch to bằng móng tay, nếu như không lật ngược lại tìm kiếm sẽ chẳng thấy, và căn bản thì không ai chú ý đến chuyện này.

Kể từ lúc Trần Tây An đổ bệnh, thời gian anh xin nghỉ cộng lại còn nhiều hơn số thời gian xin nghỉ trong sáu năm ở GAD.

Tuy nhiên đây chính là gia đình và trách nhiệm, anh hưởng thụ sự chăm sóc và ở bên đối phương, do đó cũng phải chia sẻ vui buồn với đối phương.

Sợ anh lo lắng? Sợ anh mệt mỏi? Bởi vì anh quá bận rộn? Nhưng đây đều là chuyện của anh, liên quan quái gì tới bệnh nhân như hắn.

Phòng bị động là một khái niệm kiến trúc tiết kiệm năng lượng hoàn toàn mới.

Tập trung sử dụng các phương pháp kỹ thuật mang tính tổng thể để đạt được kiến trúc tiêu hao năng lượng siêu thấp.

Bởi vì giá thành quá lớn cho nên trước mắt mới chỉ dừng lại ở giai đoạn ý tưởng.

Tiền Tâm Nhất rất nóng nảy, tuy nhiên qua bao nhiêu năm làm việc, ưu điểm lớn nhất của anh chính là làm việc ổn, anh chưa bao giờ giao bản vẽ mình chưa chắc chắn, cho nên chuyện chưa có căn cứ chứng thực thì anh sẽ không lôi ra đôi co với người khác.

– Cháu chỉ muốn cậu ấy được ngủ thêm một lát.

Cho dù bác Tống có thái độ gì thì bây giờ anh vẫn phải xác nhận một lần nữa.

Tiền Tâm Nhất đứng trước ô cửa số ba một lúc, cảm thán có lẽ trưa nay mình phải nghỉ sớm rồi.

Dẫu cho đến cuối cùng nó vẫn chỉ là một bản vẽ trên giấy, hắn vẫn có thể viết tên trên khung tên bản vẽ dòng chữ… biệt thự An Tâm.

Giống như nhà thiết kế châu báu thiết kế một chiếc nhẫn kim cương độc nhất, làm một kiến trúc sư, đây chính là “chiếc nhẫn” mà hắn dùng CAD vẽ nên.

Kể từ lúc Trần Tây An đổ bệnh, thời gian anh xin nghỉ cộng lại còn nhiều hơn số thời gian xin nghỉ trong sáu năm ở GAD.

Tuy nhiên đây chính là gia đình và trách nhiệm, anh hưởng thụ sự chăm sóc và ở bên đối phương, do đó cũng phải chia sẻ vui buồn với đối phương.

– Trời, trời ạ… cậu mới ba mươi thôi mà.

– Bác ơi, lấy hộ cháu hai cái hộp giữ nhiệt kia, có một cái chưa rửa.

– Anh cười ngại ngùng nói với bác làm bếp.

Anh cũng hiểu đạo lý này, nhưng suy nghĩ “vậy những ngày qua Trần Tây An ăn gì” như một xô dầu nóng dội thẳng trên đốm lửa “mỗi ngày bác Tống đều đặt cơm ở nhà ăn”.

Tiền Tâm Nhất đứng thẳng lưng, cảm thấy cơn tức xộc lên đầu, quả thực như thể lộn tung dây phản xạ của anh lên.

Gian rửa bát của nhà ăn không cho người ngoài vào, Tiền Tâm Nhất xách theo hai chiếc hộp giữ nhiệt giống y hệt nhau vào trong nhà vệ sinh.

Anh dùng chìa khóa xe vạch lên chiếc bát inox ở tầng trên cùng mấy nét, một cái vạch chữ 一, một cái vạch chữ 十.

Vết vạch to bằng móng tay, nếu như không lật ngược lại tìm kiếm sẽ chẳng thấy, và căn bản thì không ai chú ý đến chuyện này.

***
Anh rửa sạch bằng nước sau đó lắp lại, trả hộp giữ nhiệt đánh dấu一 về cho cửa phát đồ ăn, còn anh thì mang theo hộp cơm đánh dấu chữ十 đựng cháo trắng và trứng gà về phòng bệnh.

Tiền Tâm Nhất mua hai phần, anh dùng hộp giấy sử dụng một lần, còn thức ăn cho Trần Tây An đựng trong hộp giữ nhiệt.

Hiếm khi hai người mới ngồi đối diện nhau ăn bữa sáng thế này.

“Tỉnh bơ” là kỹ thuật sống hàng đầu, tu vi Tiền Tâm Nhất không đủ, chỉ có thể cắm mặt vào ăn cho nhanh, tránh việc ngẩng đầu lên là cau mày với Trần Tây An, mở miệng ra là nói lời cay độc.

– Lúc trước cháu đã nói với bác hai lần rồi, không phải cháu kén ăn, chỉ vì bệnh của cháu thực sự cần chú ý nhiều, song dường như bác không hiểu được điều ấy.

Cháu cũng cảm thấy khó hiểu về chuyện này.

Kỳ thực cháu rất có ý kiến, sở dĩ trước đây không nói là vì sợ người nhà cháu lo lắng, hai là vì công việc của bác chẳng còn mấy ngày nữa.

Bây giờ cháu không nhận bác mà phải đi tìm người khác cũng mất một hai ngày, tìm được thì cháu cũng đã có thể tự lo cho mình rồi.

Hơn nữa trong thời gian chưa tìm được hộ lý thì người nhà cháu chỉ đành thế chỗ, cậu ấy rất bận.

– Sắp niêm phong hồ sơ dự thầu rồi mà cậu mới nói tôi là không sửa kịp hả?
Rất nhanh, anh đi thẳng luôn vào vấn đề chính:
Anh nhìn sữa bò của Trần Tây An bảy tám lần, xem trọng loại thực phẩm dinh dưỡng tốt này, cuối cùng cũng vươn tay ra cướp đi, uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt chiếc cốc xuống bàn với biểu cảm rối rắm:
Sự vô trách nhiệm của bác Tống khiến anh tức giận, song dẫu sao đây cũng chỉ là mối quan hệ lợi ích, hợp thì ở không hợp thì đi, lẽ nào còn có thể đánh cho bà ấy một trận?
Cho nên chỉ có mình anh sửa toàn bộ số bản vẽ ấy, nếu như tối qua anh thức đến nửa đêm, chắc hẳn bây giờ số lượng đã giảm đi một nửa.

– Một giờ chiều nay em có cuộc họp ở tứ hợp viện, trưa nay không tới đây được, anh ngoan ngoãn ăn uống, nghỉ ngơi rồi vẽ nháp, đừng nhớ em quá.


– Không có.

– Trần Tây An cười như giật kinh phong – Em là nhân vật “đẹp đến mức nhìn thôi cũng đủ no” hòa mình vào quần chúng nhất trong lịch sử.

Tiền Tâm Nhất là một kẻ nửa đời người cuồng sữa chua vì kiên trì cho rằng sữa bò có mùi tanh quá nồng, hành động này của anh khiến Trần Tây An kinh ngạc nhìn hồi lâu.

Tiền Tâm Nhất bị nhìn như vậy cũng thấy chột dạ, song lại tỏ vẻ khó chịu gõ gõ bát inox của hắn:
– Trên mặt em dính trứng gà hay hạt cơm hả?
Tiền Tâm Nhất bảo hắn ăn nhiều vào nói ít thôi.

Kết quả hắn lên cơn làm khùng làm điên, bản thân anh bất cẩn trở thành tiết mục hài, anh không nhịn nổi cười:
– Không có.

– Trần Tây An cười như giật kinh phong – Em là nhân vật “đẹp đến mức nhìn thôi cũng đủ no” gần gũi với quần chúng nhất trong lịch sử.

– Một giờ chiều nay em có cuộc họp ở tứ hợp viện, trưa nay không tới đây được, anh ngoan ngoãn ăn uống, nghỉ ngơi rồi vẽ nháp, đừng nhớ em quá.

Anh rửa sạch bằng nước sau đó lắp lại, trả hộp giữ nhiệt đánh dấu一 về cho cửa phát đồ ăn, còn anh thì mang theo hộp cơm đánh dấu chữ十 đựng cháo trắng và trứng gà về phòng bệnh.

– Qian, cậu sang phòng tôi chút.

Tiền Tâm Nhất bảo hắn ăn nhiều vào nói ít thôi.

Kết quả hắn lên cơn làm khùng làm điên, bản thân anh bất cẩn trở thành tiết mục hài của hắn, anh không nhịn nổi cười:
Myles sa sầm mặt:
– Vẫn còn 130 bản vẽ phải kiểm tra.

– Cút, anh mới gần gũi với quần chúng đấy.

Tiền Tâm Nhất rời khỏi bệnh viện trước khi bác Tống tới.

Anh rửa sạch sẽ chiếc hộp giữ nhiệt có đánh dấu十 rồi đặt trước đầu giường Trần Tây An.

Anh vừa đi, bác Tống đã xách đồ ăn sáng xuất hiện ở phòng bệnh.

Trần Tây An mới ăn xong không lâu, không đói lắm nên bảo bà đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, còn hắn thì cầm điện thoại, cảm xúc dâng trào.

Gần đây hắn không có việc gì làm, dường như đã xem hầu hết những bài viết mới trên diễn đàn.

Mặc dù phần lớn bài đăng đều là nghi vấn và tìm người giải đáp thắc mắc của những sinh viên vừa tốt nghiệp hoặc những kiến trúc sư vừa đi làm, nhưng vẫn có một số động thái mới trong ngành và nội dung không nổi mà vẫn thú vị, ví dụ như phòng bị động mà hắn vừa mới phát hiện.

Phòng bị động là một khái niệm kiến trúc tiết kiệm năng lượng hoàn toàn mới.

Tập trung sử dụng các phương pháp kỹ thuật mang tính tổng thể để đạt được kiến trúc tiêu hao năng lượng siêu thấp.

Bởi vì giá thành quá lớn cho nên trước mắt mới chỉ dừng lại ở giai đoạn ý tưởng.

Anh nhìn sữa bò của Trần Tây An bảy tám lần, xem trọng loại thực phẩm dinh dưỡng tốt này, cuối cùng cũng vươn tay ra cướp đi, uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt chiếc cốc xuống bàn với biểu cảm rối rắm:
Hết chương 108
Nguồn tư liệu về phòng bị động quá ít, không phải Trần Tây An không biết lượng sức mình muốn nghiên cứu phòng bị động, chẳng qua ý tưởng đặc biệt này khiến hắn chợt nhận ra một điều.

Tuy nhiên, Tiền Tâm Nhất phát hiện bản thân chẳng thể khống chế ý thức âm hiểm đáng sợ của mình, anh cứ nghĩ xấu về người ta.

Nếu bác Tống chăm sóc chu đáo thì Trần Tây An có nấu cháo trong phòng bệnh không?
Từ lúc bước chân vào nghề này và trải qua bao năm, từ khi làm trợ lý tới khi làm kiến trúc sư phụ trách chính, không tới một nghìn cũng có cả trăm dự án qua tay.

Hắn đã quy hoạch nhà ở và công trình công cộng cho rất nhiều người chẳng quen biết, nhưng chưa từng nghĩ đến việc thiết kế cho mình một căn nhà.

***
Từ lúc bước chân vào nghề này và trải qua bao năm, từ khi làm trợ lý tới khi làm kiến trúc sư phụ trách chính, không tới một nghìn cũng có cả trăm dự án qua tay.

Hắn đã quy hoạch nhà ở và công trình công cộng cho rất nhiều người chẳng quen biết, nhưng chưa từng nghĩ đến việc thiết kế cho mình một căn nhà.

Dẫu cho đến cuối cùng nó vẫn chỉ là một bản vẽ trên giấy, hắn vẫn có thể viết tên trên khung tên bản vẽ dòng chữ… biệt thự An Tâm.

Giống như nhà thiết kế châu báu thiết kế một chiếc nhẫn kim cương độc nhất, làm một kiến trúc sư, đây chính là “chiếc nhẫn” mà hắn dùng CAD vẽ nên.

Đầu bếp nấu cơm thực sự rất bận, khả năng nhớ ra hai hộp giữ nhiệt đặt ở đây là của ai, khi nào thực sư rất nhỏ.

Mặc dù biết rõ hỏi cũng như không, nhưng Tiền Tâm Nhất vẫn bỏ qua trí thông minh của mình, vội vàng hỏi thăm, và tất nhiên anh nhận được một đáp án thất vọng.

Sau hai chuyện xui xẻo chồng chất là ổ gà và bệnh nặng, Trần Tây An bỗng cảm nhận được thứ mang tên chờ mong đã lâu không thấy.


Hắn nóng lòng muốn hoàn thiện bản vẽ của một kiến trúc che mưa cản gió, cũng chính là lá thư tình độc đáo của mình.

Tiền Tâm Nhất mua hai phần, anh dùng hộp giấy sử dụng một lần, còn thức ăn cho Trần Tây An đựng trong hộp giữ nhiệt.

Hiếm khi hai người mới ngồi đối diện nhau ăn bữa sáng thế này.

“Tỉnh bơ” là kỹ thuật sống hàng đầu, tu vi Tiền Tâm Nhất không đủ, chỉ có thể cắm mặt vào ăn cho nhanh, tránh việc ngẩng đầu lên là cau mày với Trần Tây An, mở miệng ra là nói lời cay độc.

Hắn dựa vào móng nhà trong trí nhớ của mình để dự tính diện tích kiến trúc, lên mạng tìm kiếm đặc điểm địa chất và con người địa phương, quyết định loại hình kiến trúc, bậc kháng chấn và các thông số sơ bộ, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện hắn có quyền sử dụng mảnh đất này hay không và lấy đâu ra tiền xây dựng.

Hắn viết viết vẽ vẽ ba tờ nháp, một buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Hắn cười suốt cả buổi sáng.

Lúc này hắn chẳng nghĩ về sau sẽ thế nào, chỉ đắm chìm trong niềm vui sướng thoải mái, đặt trước địa chỉ của căn biệt thự An Tâm ở quê mẹ, một thành phố cấp tỉnh với tiết tấu sinh hoạt chậm rãi và suối nước nóng phân bố khắp nơi.

Hắn dựa vào móng nhà trong trí nhớ của mình để dự tính diện tích kiến trúc, lên mạng tìm kiếm đặc điểm địa chất và con người địa phương, quyết định loại hình kiến trúc, bậc kháng chấn và các thông số sơ bộ, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện hắn có quyền sử dụng mảnh đất này hay không và lấy đâu ra tiền xây dựng.

Hắn viết viết vẽ vẽ ba tờ nháp, một buổi sáng trôi qua rất nhanh.

Trước khi tìm được đầu mối, rất ít người sẽ quan tâm tới chuyện một mớ dây rối có bao nhiêu nút chết, nhưng một khi đầu mối xuất hiện, những chi tiết nhỏ nhặt trước đây từng lờ đi sẽ nối với nhau thành một mối thống nhất.

Tời thời gian “về nhà” nấu cơm, bác Tống bước từ hành lang tới, lấy đi chiếc hộp giữ nhiệt có ký hiệu十.

Bà ra khỏi phòng bệnh thì đến thẳng nhà ăn luôn, hoàn toàn không nhận ra rằng ở góc hành lang khác quay lưng lại hướng nhà ăn, có một người đứng cách xa năm mươi mét, lặng lẽ theo sau ngay khi bà rời khỏi phòng bệnh.

– Tiền Tâm Nhất, thái độ làm việc của cậu như vậy đấy à?
***
Trần Tây An thầm nghĩ, có đôi khi anh cảm thấy Tiền Tâm Nhất tựa một cây cung quá căng, chỉ thêm trọng lượng của một sợi tóc cũng có thể đè gãy anh.

Lần trước phần sắp chữ ấn tượng của GAD đã k1ch thích đến Myles, lần này chị ta tự mình ra tay.

Bản in phối cảnh trên giấy tráng và bản mẫu đều được chị ta thuê bên ngoài làm, giá cả thương lượng, cố gắng hết sức tăng được nhiều điểm nhất.

Bình thường anh không chú ý đến mấy chuyện này, song một khi cảm thấy không ổn, tất cả đều trở nên bất thường.

Khi chị ta khuân theo hai bản mẫu A1 vào trong văn phòng, Tiền Tâm Nhất đeo chiếc kính bảo vệ mắt mà Trần Tây An tặng ngồi mở bản vẽ với tốc độ rất nhanh, một phút lật được hai trang giống như đang chơi.

– Xin lỗi chị Myles, nhưng trong vòng một tuần vừa phải xem vừa phải sửa hơn nghìn bản vẽ, đây đã là giới hạn mà em có thể làm được rồi.

Một bản vẽ có ít nhất mười thông tin, nếu như ai cũng làm việc hiệu suất như anh, vậy kiểm tra bản vẽ chính là công việc thoải mái nhất trên thế giới này.

Myles không khỏi cho rằng anh đang làm qua loa, chị ta đứng cách một hành lang gọi:
Trần Tây An mới ăn xong không lâu, không đói lắm nên bảo bà đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, còn hắn thì cầm điện thoại, cảm xúc dâng trào.

– Qian, cậu sang phòng tôi chút.

Tiền Tâm Nhất đứng dậy còn mở sang tờ tiếp theo, thuận tay ấn Ctrl+S, sau đó mới theo qua.

Myles ngồi trên ghế xoay, vừa ra hiệu cho anh ngồi xuống, vừa mở máy tính lên:
Tiền Tâm Nhất đứng dậy còn mở sang tờ tiếp theo, thuận tay ấn Ctrl+S, sau đó mới theo qua.

Myles ngồi trên ghế xoay, vừa ra hiệu cho anh ngồi xuống, vừa mở máy tính lên:
– Qian, công việc của cậu còn lại bao nhiêu, chỉ đợi mỗi cậu thôi, ngày mai tôi phải niêm phong hồ sơ dự thầu rồi.

Tiền Tâm Nhất dùng ngón giữa đẩy gọng kính, thói quen này hơi giống với Trần Tây An, dẫu vậy đến bản thân anh cũng không nhận ra điều ấy.

Trong đầu anh đang soạn nháp làm thế nào để nói với Myles rằng anh không chỉ không làm xong mà trưa nay còn muốn về sớm.

Rất nhanh, anh đi thẳng luôn vào vấn đề chính:
Tiền Tâm Nhất rời khỏi bệnh viện trước khi bác Tống tới.

Anh rửa sạch sẽ chiếc hộp giữ nhiệt có đánh dấu十 rồi đặt trước đầu giường Trần Tây An.

Anh vừa đi, bác Tống đã xách đồ ăn sáng xuất hiện ở phòng bệnh.

– Vẫn còn 130 bản vẽ phải kiểm tra.

Myles lập tức trợn mắt:
– Tại sao còn nhiều như vậy?
Bác Tống đồng ý nhanh chóng và thoải mái hơn hai bác hộ lý khác, thời gian chăm sóc gần như không chạm mặt anh, hoa quả ở đầu giường tiêu hao với tốc độ quá nhanh, còn cả Trần Tây An trước giờ không thích thu hút sự chú ý của người khác vậy mà khua chiêng gióng chống dẫn đầu vi phạm quy định trong phòng bệnh.

– Chính vì nhiều như vậy, – Tiền Tâm Nhất đã làm thì làm cho trót – Bởi vì đồng nghiệp đều nói bọn họ không hiểu về khu triển lãm của em.

Anh đi theo sau bà đến nhà ăn, nhìn thấy bà đứng trong hàng dài trước ô cửa số 3.

Tiếp đó lại trà trộn vào đám người theo chân bà về phòng bệnh, nhìn bà bày từng tầng lên bàn ăn của Trần Tây An.

Không hiểu nên không thể xem, không thể xem ít nhất cũng có thể giúp anh đánh dấu lại những nơi cần sửa đổi, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Nhưng bởi vì bươm bướm nhảy ra cướp công cho nên mọi người đều có ý kiến với anh, không muốn đưa tay giúp đỡ.

Tiền Tâm Nhất ngước mắt nhìn thẳng chị ta, giọng nói rất bình tĩnh cũng rất vững vàng:
Cho nên chỉ có mình anh sửa toàn bộ số bản vẽ ấy, nếu như tối qua anh thức đến nửa đêm, chắc hẳn bây giờ số lượng đã giảm đi một nửa.

Myles nói với giọng điệu mang hàm ý trách móc:
Tiền Tâm Nhất thấy tâm lý của bản thân giống như một chiếc bánh bao bột nở, nó căng phồng tới mức nội tạng toàn thân không thoải mái.


Anh không muốn đặt tay lên ngực tự hỏi, tại sao Trần Tây An lại lừa anh.

– Sắp niêm phong hồ sơ dự thầu rồi mà cậu mới nói tôi là không sửa kịp hả?
Lần trước phần sắp chữ ấn tượng của GAD đã k1ch thích đến Myles, lần này chị ta tự mình ra tay.

Bản in phối cảnh trên giấy tráng và bản mẫu đều được chị ta thuê bên ngoài làm, giá cả thương lượng, cố gắng hết sức tăng được nhiều điểm nhất.

Trước đây Tiền Tâm Nhất nổi nóng còn có khí thế hơn chị ta, cho nên anh cũng chẳng sợ:
– Có thời gian thì sửa kỹ, không kịp thì sửa qua loa, đây chẳng phải chiêu mà chúng ta hay dùng sao?
Một bản vẽ có ít nhất mười thông tin, nếu như ai cũng làm việc hiệu suất như anh, vậy kiểm tra bản vẽ chính là công việc thoải mái nhất trên thế giới này.

Myles không khỏi cho rằng anh đang làm qua loa, chị ta đứng cách một hành lang gọi:
Myles sa sầm mặt:
– Tiền Tâm Nhất, thái độ làm việc của cậu như vậy đấy à?
Tiền Tâm Nhất cười cười:
– Xin lỗi chị Myles, nhưng trong vòng một tuần vừa phải xem vừa phải sửa hơn nghìn bản vẽ, đây đã là giới hạn mà em có thể làm được rồi.

Myles tự biết mình đang ép buộc làm khó người khác, cho nên thái độ cũng dịu xuống:
Khi chị ta khuân theo hai bản mẫu A1 vào trong văn phòng, Tiền Tâm Nhất đeo chiếc kính bảo vệ mắt mà Trần Tây An tặng ngồi mở bản vẽ với tốc độ rất nhanh, một phút lật được hai trang giống như đang chơi.

– Xin lỗi, tôi biết cậu cũng rất vất vả, nhưng chúng ta đã vất vả đến bước này, cậu cố thêm một chút nữa thôi.

Tiền Tâm Nhất ngước mắt nhìn thẳng chị ta, giọng nói rất bình tĩnh cũng rất vững vàng:
– Lần này thực sự không được, chị Myles, chỗ này em có vấn đề, từ nay trở đi em không dám thức khuya nữa.

Nói đoạn, anh chỉ tay vào vị trí tim mình.

Gương mặt Myles nháy mắt dại ra, sau đó định thần lại, lẩm bẩm như thể chẳng tin được:
– Trời, trời ạ… cậu mới ba mươi thôi mà.

Còn 130 bản vẽ, Myles chia cho người phụ trách khối bệ.

Anh ta quen với bản vẽ, Myles bảo anh ta sửa xong những trang có liên quan tới khu triển lãm thì ghi chú rồi đưa cho Tiền Tâm Nhất.

Tất cả mọi thứ đều phải được tổng hợp, sắp xếp và giao hoàn chỉnh vào tay chị ta trước tối ngày mai.

Tiền Tâm Nhất chỉ cần đợi bản vẽ, không cần thiết phải kiên trì ở lại công ty nữa, chưa tới mười rưỡi anh đã tới bệnh viện rồi.

Vốn dĩ định đến nhà ăn, nhưng thầm nghĩ nếu bác Tống không tới nhà ăn thì anh ngu luôn, bèn ngồi trên chiếc ghế chờ ở góc phía trong cho đến mười một giờ.

Anh đi theo sau bà đến nhà ăn, nhìn thấy bà đứng trong hàng dài trước ô cửa số 3.

Tiếp đó lại trà trộn vào đám người theo chân bà về phòng bệnh, nhìn bà bày từng tầng lên bàn ăn của Trần Tây An.

– Lần này thực sự không được, chị Myles, chỗ này em có vấn đề, từ nay trở đi em không dám thức khuya nữa.

Trần Tây An còn không biết tai họa sắp tới, hắn dùng đũa chạm vào trứng rán hẹ nhìn có vẻ thanh đạm nhất, sau đó phát hiện ra khẩu vị hiện tại của hắn còn không ăn nổi đồ ăn của người bình thường bèn buông đũa xuống.

Sợ anh lo lắng? Sợ anh mệt mỏi? Bởi vì anh quá bận rộn? Nhưng đây đều là chuyện của anh, liên quan quái gì tới bệnh nhân như hắn.

Bác Tống không thể hiểu được tại sao bữa cơm ngon như thế mà hắn lại chẳng buồn động đũa, người có tiền đúng là hay xét nét.

Đáy lòng bà có chút khinh thường, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
– Lại mặn à?
Trần Tây An gác đũa xuống, qua ngày hôm nay hắn có thể xuống giường rồi, có người chăm sóc hay không cũng chẳng quan trọng nữa.

Hắn nhìn về phía bà, biểu cảm vẫn nhẹ nhàng tươi cười như trước đây:
Cho dù bác Tống có thái độ gì thì bây giờ anh vẫn phải xác nhận một lần nữa.

Tiền Tâm Nhất đứng trước ô cửa số ba một lúc, cảm thán có lẽ trưa nay mình phải nghỉ sớm rồi.

– Bác à, mấy ngày nay làm phiền bác quá, cháu cảm ơn bác trước, nhưng bác vẫn không biết nấu sao cho vừa, với tình trạng sức khỏe hiện tại, cháu thực sự không ăn được.

– Lúc trước cháu đã nói với bác hai lần rồi, không phải cháu kén ăn, chỉ vì bệnh của cháu thực sự cần chú ý nhiều, song dường như bác không hiểu được điều ấy.

Cháu cũng cảm thấy khó hiểu về chuyện này.

Kỳ thực cháu rất có ý kiến, sở dĩ trước đây không nói là vì sợ người nhà cháu lo lắng, hai là vì công việc của bác chẳng còn mấy ngày nữa.

Bây giờ cháu không nhận bác mà phải đi tìm người khác cũng mất một hai ngày, tìm được thì cháu cũng đã có thể tự lo cho mình rồi.

Hơn nữa trong thời gian chưa tìm được hộ lý thì người nhà cháu chỉ đành thế chỗ, cậu ấy rất bận.

Trần Tây An thầm nghĩ, có đôi khi anh cảm thấy Tiền Tâm Nhất tựa một cây cung quá căng, chỉ thêm trọng lượng của một sợi tóc cũng có thể đè gãy anh.

Hắn cười suốt cả buổi sáng.

Lúc này hắn chẳng nghĩ về sau sẽ thế nào, chỉ đắm chìm trong niềm vui sướng thoải mái, đặt trước địa chỉ của căn biệt thự An Tâm ở quê mẹ, một thành phố cấp tỉnh với tiết tấu sinh hoạt chậm rãi và suối nước nóng phân bố khắp nơi.

Tiền Tâm Nhất cứ ngỡ như mình biến thành Thuận Phong Nhĩ, cửa phòng nhiều tạp âm như vậy mà anh vẫn nghe rõ ràng lời tự bạch của Trần Tây An.

– Cháu chỉ muốn cậu ấy được ngủ thêm một lát.

– Có thời gian thì sửa kỹ, không kịp thì sửa qua loa, đây chẳng phải chiêu mà chúng ta hay dùng sao?
Trần Tây An thầm nghĩ, có đôi khi anh cảm thấy Tiền Tâm Nhất tựa một cây cung quá căng, chỉ thêm trọng lượng của một sợi tóc cũng có thể đè gãy anh.Hết chương 108.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận