Cửa thang máy mở ra, Tiền Tâm Nhất còn chưa bước vào trong thì Vương Nguy đã bước từ trong ra trước.
(Chỉ giới đường đỏ là đường ranh giới được xác định trên bản đồ quy hoạch và thực địa để phân định ranh giới giữa phần đất để xây dựng công trình và phần đất được dành cho đường giao thông hoặc các công trình kỹ thuật hạ tầng, không gian công cộng khác.)
So với Vương Nguy đạt điểm tối đa về khoản bao dung và năng lực thấu hiểu, những đồng nghiệp nhóm F không thể cổ vũ như vậy.
– Anh Nguy.
– Tiền Tâm Nhất nhìn chiếc máy tính anh ta xách theo – Anh ra ngoài họp ạ.
Là một tin tức tốt, chứng minh rằng tâm trạng của Bành Thập Hương đã bình thường.
Tiền Tâm Nhất lợi dụng cậu em trai xong bèn lạnh lùng vứt bỏ: “Tốt là được rồi, nhóc cầm điện thoại đưa mẹ hộ anh, anh muốn nói với bà ấy mấy câu.”
Vương Nguy giơ máy tính lên, cười với anh:
– Nói ý tưởng của cậu để tôi hiểu, tôi sẽ cố gắng truyền đạt giúp cậu.
– Ừ, đi tìm sếp Trần nhà cậu họp.
Biết rõ là vậy, Tiền Tâm Nhất vẫn cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.
Anh không xứng để nói từ thất vọng, vốn dĩ anh là người đã vứt bỏ bà trước, song dù vậy thì lời nói có cay nghiệt cỡ nào cũng không thể cắt đứt máu mủ giữa hai mẹ con.
Một kỹ sư kết cấu nảy sinh tình cảm với hình tam giác khô khan, đây không phải một chuyện dễ dàng.
Vương Nguy vừa tiêu hóa thiết kế của hắn vừa cảm thấy người giữ vững tâm thái thế này, có tài cũng có tâm, nhất định sẽ còn tiến rất xa.
Tiền Tâm Nhất ngang qua anh ta bước vào trong thang máy, bất đắc dĩ nói:
Trần Tây An rất thản nhiên:
(Bá Lạc: Một nhân tài về phát hiện, đề cử, bồi dưỡng ngựa ở thời Xuân Thu)
Trần Tây An xếp bản nháp lại để có chỗ cho anh ta đặt máy tính, mỉm cười mang theo vẻ bất đắc dĩ:
– Vậy sếp Vương đi thong thả.
– Cũng không thể coi là ý tưởng được.
– Trần Tây An thấy mình bị Tiền Tâm Nhất lây nhiễm mất rồi – Cứ coi như em tùy hứng một lần, em muốn chứng minh mình cây ngay không sợ chết đứng.
Còn nữa, người ta xác định ba nguyên tố tương đồng, nhưng dù sao đây cũng không phải ý tưởng thiết kế, càng so sánh thì khác biệt càng rõ ràng.
Chưa biết chừng lại mang hiệu quả đảo ngược thì sao.
Đến lúc báo cáo nên nói gì thì anh Nguy cứ chủ đạo, em không chỉ tay năm ngón đâu.
– Cảm ơn anh, em cũng đỡ hơn nhiều, thấy người như sắp han gỉ đến nơi rồi đây.
Em xin lỗi đã kéo chân mọi người.
– Sếp Vương đang vội lắm đây.
– Sếp Vương đang vội lắm đây.
Hết chương 111
Vương Nguy nói chậm rì rì nhưng sải bước đi như bay.
Khi anh ta đến phòng bệnh thì Trần Tây An đang dùng điện thoại xem tập san kiến trúc trên mạng, bản vẽ phác thảo mặt ngoài của biệt tự An Tâm đặt ngay trên bàn ăn.
– Đỡ hơn nhiều chưa, cảm thấy thế nào rồi? – Vương Nguy xách theo máy tính đi vòng qua ngồi xuống bên đầu giường.
Vương Nguy gật đầu:
Trần Tây An xếp bản nháp lại để có chỗ cho anh ta đặt máy tính, mỉm cười mang theo vẻ bất đắc dĩ:
Trần Tây An cần phải truyền đạt một cách chính xác cảm giác này cho Vương Nguy, vì thế hắn thận trọng suy nghĩ điều chỉnh từ ngữ, một lát sau mới nói:
Giọng lạnh lùng của mẹ truyền qua loa, còn kèm theo cả tiếng vang khe khẽ của xẻng xào: “Cái gì?”
Qua hơn bốn mươi phút, Trần Tây An mới định thần lại, giao diện hiển thị hình ảnh phối cảnh đầu tiên của ổ gà – tấm ảnh cảnh đêm khiến trái tim người ta hướng về.
Trần Tây An xoay máy tính sang cho Vương Nguy, gọi anh ta một tiếng.
– Cảm ơn anh, em cũng đỡ hơn nhiều, thấy người như sắp han gỉ đến nơi rồi đây.
Em xin lỗi đã kéo chân mọi người.
Tiền Tâm Nhất nghẹn một hơi suýt nữa thì nghẹt thở:
Lúc này đang vào giờ cơm, tiếng chuông chờ bị cắt ngang, anh ấp ủ giọng nói dịu dàng, còn chưa gọi một tiếng “mẹ”, bên kia đã truyền tới giọng trẻ con non nớt:
– Chuyện này đâu trách cậu được, tai bay vạ gió thôi mà, đâu ai muốn.
– Vương Nguy mở máy tính lên – Nhóm trưởng cử anh tới đây đánh gỉ cho cậu.
Khi nối liền những điểm tọa độ của khu Tài chính với nhau, nhìn trên bản đồ mặt bằng tổng quả thực có hình dạng tam giác nhọn.
Hồ sơ dự thầu của nhóm K đã chuẩn bị gần đầy đủ, chỉ còn thiếu tài liệu báo cáo thôi.
Nếu Trần Tây An không có ý kiến gì, vậy thì Vic sẽ niêm phong hồ sơ dự thầu.
Anh còn chưa nói xong, điện thoại đã ngắt kết nối.
Phải nói rằng lúc nào Trần Tây An cũng có thể khiến người ta ngạc nhiên:
Ổ gà trở thành phương án dự bị, bản vẽ và hình ảnh đều ở phần sau của ppt, nhưng hình ảnh phối cảnh và bố cục đều rất bắt mắt, không mang hơi thở của lốp dự phòng.
Vương Nguy đã cất công giúp hắn tranh thủ gỡ gạc lại chút, Trần Tây An vô cùng cảm kích, dẫu vậy hắn cũng không nhắc thêm nữa, giữa bạn bè với nhau không cần thiết phải khách sáo quá làm gì.
– Chỉ có thể nói nó tượng tự, để loại bỏ cảm giác góc nhỏ nhất quá nhọn, em đã phóng đại nó lên 9°.
Bành Thập Hương bất ngờ nổi cáu: “Một năm? Có chết tôi cũng không nuốt trôi cục tức này! Anh có bản lĩnh thì đi với họ Trần kia thì tôi không có đứa con như anh, có chuyện gì đi mà tìm nó ấy.”
– Ban đầu em nảy ra ý tưởng này thực ra là do nhìn thấy chỉ giới đường đỏ của khu Tài chính có hình dạng tương tự.
Vì suýt mất đi sự kiên trì khiến tình cảm của hắn với ổ gà càng thêm sâu nặng, hắn nhìn ngắm rất cẩn thận, Vương Nguy đoán chừng hắn chưa thể xem xong ngay bèn cầm điện thoại lên nghịch.
Vương Nguy sững người mất một giây, rõ ràng không tán thành hành động khác người này:
Vương Nguy giơ máy tính lên, cười với anh:
– Anh Nguy, anh giúp em thêm một hình ảnh đối chiếu vào sau những tấm ảnh tổng quát này nhé.
Qua hơn bốn mươi phút, Trần Tây An mới định thần lại, giao diện hiển thị hình ảnh phối cảnh đầu tiên của ổ gà – tấm ảnh cảnh đêm khiến trái tim người ta hướng về.
Trần Tây An xoay máy tính sang cho Vương Nguy, gọi anh ta một tiếng.
Đau đớn tột cùng, cũng tình cờ khiến người ta hoàn toàn hiểu ra.
Vương Nguy ngước mắt lên nhìn qua, nghe thấy Trần Tây An nói:
Vương Nguy nói chậm rì rì nhưng sải bước đi như bay.
Khi anh ta đến phòng bệnh thì Trần Tây An đang dùng điện thoại xem tập san kiến trúc trên mạng, bản vẽ phác thảo mặt ngoài của biệt tự An Tâm đặt ngay trên bàn ăn.
– Anh Nguy, anh giúp em thêm một hình ảnh đối chiếu vào sau những tấm ảnh tổng quát này nhé.
Trong tai nghe truyền tới một đoạn âm thanh rè rè ngắn ngủi, rất nhanh sau đó, Tiền Tâm Nhất nghe thấy Lưu Dịch Dương bảo Bành Thập Hương nghe điện thoại.
Nghe thấy tên người gọi đến, bà bảo không nghe với giọng không vui.
Song, cách tín hiệu điện thoại, Tiền Tâm Nhất vẫn nghe thấy giọng lanh chanh của Lưu Dịch Dương.
Trước đây khi tổng hợp phương án, Trần Tây An đã nói về ý tưởng thiết kế trong cuộc họp thường lệ của nhóm K, có điều khi ấy đều là ý đồ và triển khai khi thành hình, hắn không đề cập tới nguồn gốc và phát triển.
Linh cảm gần như đều đến từ trải nghiệm, rất khó để miêu tả và người nghe chưa chắc đã hiểu được.
Vương Nguy lăn chuột qua năm trang nhìn ổ gà từ mọi góc độ thị giác:
– Được, cậu muốn ảnh đối chiếu thế nào?
(Chỉ giới đường đỏ là đường ranh giới được xác định trên bản đồ quy hoạch và thực địa để phân định ranh giới giữa phần đất để xây dựng công trình và phần đất được dành cho đường giao thông hoặc các công trình kỹ thuật hạ tầng, không gian công cộng khác.)
Vương Nguy không nhẫn tâm khuyên hắn, im lặng mấy giây mới cất lời:
Phải nói rằng lúc nào Trần Tây An cũng có thể khiến người ta ngạc nhiên:
– Em muốn thêm hình ảnh khu triển lãm sữa bột ở Aargau vào đây, đối chiếu mặt chính với khu triển lãm của em.
Vương Nguy kinh ngạc thầm nghĩ, chẳng trách tất cả mọi người nhìn thấy hình ảnh đều cảm thấy góc độ hài hòa, hóa ra trước khi nó xuất hiện, các đường nét như đã từng quen biết với chỉ giới đường đỏ.
Tiền Tâm Nhất ngang qua anh ta bước vào trong thang máy, bất đắc dĩ nói:
– Em biết anh đang kiêng dè điều gì, nhưng em cảm thấy không cần lo, dù sao đây cũng chỉ là phương án hai thôi mà.
Vương Nguy sững người mất một giây, rõ ràng không tán thành hành động khác người này:
Nhớ tới cơm, Tiền Tâm Nhất không khỏi nhớ đến mẹ.
Tim anh đập như trống, cuối cùng cũng không dám thờ ơ sức khỏe, đánh liều gọi qua đó.
– Như vậy… có ổn không.
Trần Tây An rất thản nhiên:
– Em biết anh đang kiêng dè điều gì, nhưng em cảm thấy không cần lo, dù sao đây cũng chỉ là phương án hai thôi mà.
Có lẽ do bươm bướm có quá nhiều mặt cong, những chi tiết đường cong rất khó khống chế, người phụ trách khối bệ sửa có phần qua loa.
Không ít chỗ Tiền Tâm Nhất có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vậy mà anh ta lại dùng từng đoạn thẳng ngắn ghép với nhau làm giả đường cong, hiệu quả tổng thể không tệ, nhưng chi tiết thì vô cùng cứng nhắc.
Thất bại ly kỳ của buổi đấu thầu đầu tiên đã lắng xuống trong tim hắn, hắn đã có thể nhìn lại những nghi vấn chứa dao kia.
Con người là tư tưởng biết đi, thứ hắn có thể nắm trong lòng bàn tay rất hạn chế.
Đối với hắn mà nói ý nghĩa của cuộc đấu thầu khu Tài chính là giúp hắn học được cách kiên trì, nghĩ xa hơn, ý nghĩa này quan trọng hơn cả trúng thầu.
– Em muốn thêm hình ảnh khu triển lãm sữa bột ở Aargau vào đây, đối chiếu mặt chính với khu triển lãm của em.
Nếu như nhiệt tình của hắn chưa bao giờ nguội lạnh.
Vậy thì linh cảm của hắn sẽ chẳng bao giờ khô cạn, rồi sẽ có một ngày có thể gặp gỡ Bá Lạc.
Tiền Tâm Nhất im lặng mấy giây, hạ giọng khẽ nói: “Mẹ… con muốn nhờ mẹ tới thành phố C, giúp con chăm sóc người bệnh mấy ngày.”
Cửa thang máy mở ra, Tiền Tâm Nhất còn chưa bước vào trong thì Vương Nguy đã bước từ trong ra trước.– Được rồi, nói cho tôi biết linh cảm thiết kế của cậu khi ấy là gì được không? Khi thuyết trình nếu cần tôi sẽ chia sẻ một chút.(Bá Lạc: Một nhân tài về phát hiện, đề cử, bồi dưỡng ngựa ở thời Xuân Thu)
Vương Nguy không nhẫn tâm khuyên hắn, im lặng mấy giây mới cất lời:
– Nói ý tưởng của cậu để tôi hiểu, tôi sẽ cố gắng truyền đạt giúp cậu.
– Được, cậu muốn ảnh đối chiếu thế nào?
– Vậy sếp Vương đi thong thả.
– Cũng không thể coi là ý tưởng được.
– Trần Tây An thấy mình bị Tiền Tâm Nhất lây nhiễm mất rồi – Cứ coi như em tùy hứng một lần, em muốn chứng minh mình cây ngay không sợ chết đứng.
Còn nữa, người ta xác định ba nguyên tố tương đồng, nhưng dù sao đây cũng không phải ý tưởng thiết kế, càng so sánh thì khác biệt càng rõ ràng.
Chưa biết chừng lại mang hiệu quả đảo ngược thì sao.
Đến lúc báo cáo nên nói gì thì anh Nguy cứ chủ đạo, em không chỉ tay năm ngón đâu.
***
Vương Nguy gật đầu:
– Được rồi, nói cho tôi biết linh cảm thiết kế của cậu khi ấy là gì được không? Khi thuyết trình nếu cần tôi sẽ chia sẻ một chút.
Trước đây khi tổng hợp phương án, Trần Tây An đã nói về ý tưởng thiết kế trong cuộc họp thường lệ của nhóm K, có điều khi ấy đều là ý đồ và triển khai khi thành hình, hắn không đề cập tới nguồn gốc và phát triển.
Linh cảm gần như đều đến từ trải nghiệm, rất khó để miêu tả và người nghe chưa chắc đã hiểu được.
Bà hét xong thì muốn cúp điện thoại, tuy Tiền Tâm Nhất vô cùng áy náy, nhưng cũng chỉ đành vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Mẹ, mẹ đừng cúp máy vội, tim con có vấn đề, Trần Tây An anh ấy…”
Trần Tây An cần phải truyền đạt một cách chính xác cảm giác này cho Vương Nguy, vì thế hắn thận trọng suy nghĩ điều chỉnh từ ngữ, một lát sau mới nói:
– Ban đầu em nảy ra ý tưởng này thực ra là do nhìn thấy chỉ giới đường đỏ của khu Tài chính có hình dạng tương tự.
Ổ gà trở thành phương án dự bị, bản vẽ và hình ảnh đều ở phần sau của ppt, nhưng hình ảnh phối cảnh và bố cục đều rất bắt mắt, không mang hơi thở của lốp dự phòng.
Vương Nguy đã cất công giúp hắn tranh thủ gỡ gạc lại chút, Trần Tây An vô cùng cảm kích, dẫu vậy hắn cũng không nhắc thêm nữa, giữa bạn bè với nhau không cần thiết phải khách sáo quá làm gì.
Trần Tây An cần phải truyền đạt một cách chính xác cảm giác này cho Vương Nguy, vì thế hắn thận trọng suy nghĩ điều chỉnh từ ngữ, một lát sau mới nói:(Bá Lạc: Một nhân tài về phát hiện, đề cử, bồi dưỡng ngựa ở thời Xuân Thu)(Chỉ giới đường đỏ là đường ranh giới được xác định trên bản đồ quy hoạch và thực địa để phân định ranh giới giữa phần đất để xây dựng công trình và phần đất được dành cho đường giao thông hoặc các công trình kỹ thuật hạ tầng, không gian công cộng khác.)
Điện thoại bất ngờ rung lên, Tiền Tâm Nhất đang chìm đắm trong cảm xúc tái tê, anh nhìn màn hình điện thoại, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ ấn nghe.
Tiếng khóc bất ngờ vang lên ở đầu bên kia khiến anh ngơ ngác.
Hồ sơ dự thầu của nhóm K đã chuẩn bị gần đầy đủ, chỉ còn thiếu tài liệu báo cáo thôi.
Nếu Trần Tây An không có ý kiến gì, vậy thì Vic sẽ niêm phong hồ sơ dự thầu.
Hết chương 111
Khi nối liền những điểm tọa độ của khu Tài chính với nhau, nhìn trên bản đồ mặt bằng tổng quả thực có hình dạng tam giác nhọn.
Vương Nguy biết điều này, nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến việc ổ gà lại có liên quan đến chỉ giới đường đỏ.
Một suy nghĩ vụt lóe lên trong đầu, anh ta ngạc nhiên thốt lên:
“A lô, là anh ạ ~~~”
– Ba góc độ trong hình nón tam giác cũng căn cứ vào chỉ giới đường đỏ hả?
– Chuyện này đâu trách cậu được, tai bay vạ gió thôi mà, đâu ai muốn.
– Vương Nguy mở máy tính lên – Nhóm trưởng cử anh tới đây đánh gỉ cho cậu.
Trần Tây An:
Nếu như nhiệt tình của hắn chưa bao giờ nguội lạnh.
Vậy thì linh cảm của hắn sẽ chẳng bao giờ khô cạn, rồi sẽ có một ngày có thể gặp gỡ Bá Lạc.
– Chỉ có thể nói nó tượng tự, để loại bỏ cảm giác góc nhỏ nhất quá nhọn, em đã phóng đại nó lên 9°.
Vương Nguy kinh ngạc thầm nghĩ, chẳng trách tất cả mọi người nhìn thấy hình ảnh đều cảm thấy góc độ hài hòa, hóa ra trước khi nó xuất hiện, các đường nét như đã từng quen biết với chỉ giới đường đỏ.
Vương Nguy đã tiếp xúc với đủ kiểu chủ đầu tư trong bao năm qua, biết được chủ đầu tư thích gì, bọn họ thích sáng tạo, cho dù có đôi khi nó chẳng có tác dụng.
Hơn nữa liên tưởng này chẳng tốn thêm một xu một cắc nào, còn ăn ý đầu đuôi, cũng khá thú vị.
Vương Nguy đã tiếp xúc với đủ kiểu chủ đầu tư trong bao năm qua, biết được chủ đầu tư thích gì, bọn họ thích sáng tạo, cho dù có đôi khi nó chẳng có tác dụng.
Hơn nữa liên tưởng này chẳng tốn thêm một xu một cắc nào, còn ăn ý đầu đuôi, cũng khá thú vị.
– Anh Nguy.
– Tiền Tâm Nhất nhìn chiếc máy tính anh ta xách theo – Anh ra ngoài họp ạ.
Vương Nguy biết điều này, nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến việc ổ gà lại có liên quan đến chỉ giới đường đỏ.
Một suy nghĩ vụt lóe lên trong đầu, anh ta ngạc nhiên thốt lên:
“Mẹ đang ở trong bếp, điện thoại để ngoài phòng khách, anh có muốn em đưa điện thoại cho mẹ không?”
Điểm sáng lấp lánh như vậy mà không một ai trong bọn họ phát hiện ra.
Trần Tây An không nhắc đến, linh cảm này sẽ chìm trong vòng luẩn quẩn tư duy “Chỉ hiểu nhưng không diễn đạt được thành lời”.
Vương Nguy hưng phấn ngồi thẳng dậy, không nghĩ đến chuyện nó có thể trúng thầu hay không, chỉ đơn thuần nhìn nó với góc độ của một người trong ngành, thấy hứng thú với quá trình cụ thể hóa linh cảm tác phẩm này.
– Thực ra cũng coi như sở thích cá nhân của em.
Em bước vào ngành này từ vị trí kỹ sư kết cấu, thích hình tam giác hơn bất cứ hình thù nào khác, nó vừa kiên cố vừa đơn giản, đại diện cho Kim Tự Tháp hay thế giới kỳ tích.
So với hyperbol càng ngày càng dị dạng thì thiết kế hình tam giác vẫn là đề khó mà em luôn muốn khiêu chiến.
Tiền Tâm Nhất vẫn phải tự làm thêm lần nữa, dù vậy so với khi chưa được phân chia công việc, lượng bản vẽ phải kiểm tra của anh đã giảm đi một nửa, cho nên việc đấu tranh cũng coi như có thành quả.
– Nhưng kiểu dáng mặt nghiêng thuần khiết không phù hợp với những kiến trúc có tính thực dụng.
Khu triển lãm là sự lựa chọn tốt nhất, khéo léo, tự nhiên và tinh xảo, khác với chủ đề nhà ở và tự nhiên, nó còn có hàm nghĩa đứng sừng sững không đổ, ổ gà đã hình thành như vậy đấy.
Tiếng dép lê loẹt quẹt vang lên, Lưu Dịch Dương rất nghe lời: “Vâng ạ.”
Một kỹ sư kết cấu nảy sinh tình cảm với hình tam giác khô khan, đây không phải một chuyện dễ dàng.
Vương Nguy vừa tiêu hóa thiết kế của hắn vừa cảm thấy người giữ vững tâm thái thế này, có tài cũng có tâm, nhất định sẽ còn tiến rất xa.
Để không phải thức đêm, Tiền Tâm Nhất tập trung 120%.
Áp lực và động lực tỉ lệ thuận với nhau, tốc độ làm việc của anh trong vô thức đã vượt qua điểm nút thắt bão hòa trì trệ suốt bao năm qua.
Cảm giác lưu loát như nước chảy mây trôi khiến anh rất thoải mái.
***
So với Vương Nguy đạt điểm tối đa về khoản bao dung và năng lực thấu hiểu, những đồng nghiệp nhóm F không thể cổ vũ như vậy.
– Được rồi, nói cho tôi biết linh cảm thiết kế của cậu khi ấy là gì được không? Khi thuyết trình nếu cần tôi sẽ chia sẻ một chút.
Có lẽ do bươm bướm có quá nhiều mặt cong, những chi tiết đường cong rất khó khống chế, người phụ trách khối bệ sửa có phần qua loa.
Không ít chỗ Tiền Tâm Nhất có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vậy mà anh ta lại dùng từng đoạn thẳng ngắn ghép với nhau làm giả đường cong, hiệu quả tổng thể không tệ, nhưng chi tiết thì vô cùng cứng nhắc.
Tiền Tâm Nhất vẫn phải tự làm thêm lần nữa, dù vậy so với khi chưa được phân chia công việc, lượng bản vẽ phải kiểm tra của anh đã giảm đi một nửa, cho nên việc đấu tranh cũng coi như có thành quả.
Để không phải thức đêm, Tiền Tâm Nhất tập trung 120%.
Áp lực và động lực tỉ lệ thuận với nhau, tốc độ làm việc của anh trong vô thức đã vượt qua điểm nút thắt bão hòa trì trệ suốt bao năm qua.
Cảm giác lưu loát như nước chảy mây trôi khiến anh rất thoải mái.
Anh là thế, mẹ của anh còn hơn thế.
Nhưng sau khi dừng lại, cơn mệt mỏi cũng không thể giống với trước đây.
Anh tính toán với tốc độ này, trưa mai anh có thể đưa cho Myles đi in bản vẽ rồi niêm phong hồ sơ dự thầu.
Tiền Tâm Nhất vươn vai, quyết định tắt máy đi đưa cơm cho Trần Tây An.
Nhớ tới cơm, Tiền Tâm Nhất không khỏi nhớ đến mẹ.
Tim anh đập như trống, cuối cùng cũng không dám thờ ơ sức khỏe, đánh liều gọi qua đó.
Lúc này đang vào giờ cơm, tiếng chuông chờ bị cắt ngang, anh ấp ủ giọng nói dịu dàng, còn chưa gọi một tiếng “mẹ”, bên kia đã truyền tới giọng trẻ con non nớt:
“A lô, là anh ạ ~~~”
Điểm sáng lấp lánh như vậy mà không một ai trong bọn họ phát hiện ra.
Trần Tây An không nhắc đến, linh cảm này sẽ chìm trong vòng luẩn quẩn tư duy “Chỉ hiểu nhưng không diễn đạt được thành lời”.
Vương Nguy hưng phấn ngồi thẳng dậy, không nghĩ đến chuyện nó có thể trúng thầu hay không, chỉ đơn thuần nhìn nó với góc độ của một người trong ngành, thấy hứng thú với quá trình cụ thể hóa linh cảm tác phẩm này.
Vì suýt mất đi sự kiên trì khiến tình cảm của hắn với ổ gà càng thêm sâu nặng, hắn nhìn ngắm rất cẩn thận, Vương Nguy đoán chừng hắn chưa thể xem xong ngay bèn cầm điện thoại lên nghịch.
Tiền Tâm Nhất nghẹn một hơi suýt nữa thì nghẹt thở:
“Là anh, tại sao nhóc lại nghe điện thoại?”
Lưu Dịch Dương có điện thoại nhi đồng, khi “liên lạc ngầm” với anh trai đều dùng số kia, bấy giờ cậu bé lại cười một tràng ha ha ngốc nghếch:
“Mẹ đang ở trong bếp, điện thoại để ngoài phòng khách, anh có muốn em đưa điện thoại cho mẹ không?”
“Không cần đâu.” Người nghe điện thoại là nằm vùng, Tiền Tâm Nhất không thấp thỏm nữa, anh cảm thấy có thể thăm dò tình hình quân địch trước: “Gần đây trong nhà thế nào?”
“Không cần đâu.” Người nghe điện thoại là nằm vùng, Tiền Tâm Nhất không thấp thỏm nữa, anh cảm thấy có thể thăm dò tình hình quân địch trước: “Gần đây trong nhà thế nào?”
(Bá Lạc: Một nhân tài về phát hiện, đề cử, bồi dưỡng ngựa ở thời Xuân Thu)
“Vẫn tốt ạ.” Lưu Dịch Dương vui vẻ nói, “Sắp đến Tết rồi, có rất nhiều món để ăn!”
Là một tin tức tốt, chứng minh rằng tâm trạng của Bành Thập Hương đã bình thường.
Tiền Tâm Nhất lợi dụng cậu em trai xong bèn lạnh lùng vứt bỏ: “Tốt là được rồi, nhóc cầm điện thoại đưa mẹ hộ anh, anh muốn nói với bà ấy mấy câu.”
– Ừ, đi tìm sếp Trần nhà cậu họp.
Tiếng dép lê loẹt quẹt vang lên, Lưu Dịch Dương rất nghe lời: “Vâng ạ.”
Trong tai nghe truyền tới một đoạn âm thanh rè rè ngắn ngủi, rất nhanh sau đó, Tiền Tâm Nhất nghe thấy Lưu Dịch Dương bảo Bành Thập Hương nghe điện thoại.
Nghe thấy tên người gọi đến, bà bảo không nghe với giọng không vui.
Song, cách tín hiệu điện thoại, Tiền Tâm Nhất vẫn nghe thấy giọng lanh chanh của Lưu Dịch Dương.
Giọng lạnh lùng của mẹ truyền qua loa, còn kèm theo cả tiếng vang khe khẽ của xẻng xào: “Cái gì?”
Tiền Tâm Nhất im lặng mấy giây, hạ giọng khẽ nói: “Mẹ… con muốn nhờ mẹ tới thành phố C, giúp con chăm sóc người bệnh mấy ngày.”
Bành Thập Hương nói ra câu vừa làm tổn thương con vừa làm tổn thương mình: “Ai là mẹ anh?”
“Vẫn tốt ạ.” Lưu Dịch Dương vui vẻ nói, “Sắp đến Tết rồi, có rất nhiều món để ăn!”
Tiền Tâm Nhất vừa dỗ dành vừa cầu xin: “Mẹ… đã một năm rồi, chúng ta nhường nhịn nhau một chút không được sao?”
Bành Thập Hương nói ra câu vừa làm tổn thương con vừa làm tổn thương mình: “Ai là mẹ anh?”
Bành Thập Hương bất ngờ nổi cáu: “Một năm? Có chết tôi cũng không nuốt trôi cục tức này! Anh có bản lĩnh thì đi với họ Trần kia thì tôi không có đứa con như anh, có chuyện gì đi mà tìm nó ấy.”
Bà hét xong thì muốn cúp điện thoại, tuy Tiền Tâm Nhất vô cùng áy náy, nhưng cũng chỉ đành vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Mẹ, mẹ đừng cúp máy vội, tim con có vấn đề, Trần Tây An anh ấy…”
Anh còn chưa nói xong, điện thoại đã ngắt kết nối.
– Như vậy… có ổn không.
Biết rõ là vậy, Tiền Tâm Nhất vẫn cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.
Anh không xứng để nói từ thất vọng, vốn dĩ anh là người đã vứt bỏ bà trước, song dù vậy thì lời nói có cay nghiệt cỡ nào cũng không thể cắt đứt máu mủ giữa hai mẹ con.
– Ba góc độ trong hình nón tam giác cũng căn cứ vào chỉ giới đường đỏ hả?
– Thực ra cũng coi như sở thích cá nhân của em.
Em bước vào ngành này từ vị trí kỹ sư kết cấu, thích hình tam giác hơn bất cứ hình thù nào khác, nó vừa kiên cố vừa đơn giản, đại diện cho Kim Tự Tháp hay thế giới kỳ tích.
So với hyperbol càng ngày càng dị dạng thì thiết kế hình tam giác vẫn là đề khó mà em luôn muốn khiêu chiến.
Anh là thế, mẹ của anh còn hơn thế.
Điện thoại bất ngờ rung lên, Tiền Tâm Nhất đang chìm đắm trong cảm xúc tái tê, anh nhìn màn hình điện thoại, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ ấn nghe.
Tiếng khóc bất ngờ vang lên ở đầu bên kia khiến anh ngơ ngác.
Vương Nguy ngước mắt lên nhìn qua, nghe thấy Trần Tây An nói:
Qua mười ba năm rồi Tiền Tâm Nhất mới nghe thấy tiếng khóc xé lòng tuyệt vọng thấu tim gan.
Lần cuối cùng anh nghe thấy mẹ mình khóc như vậy là trước xe tang tiễn đưa bố mình.
Đau đớn tột cùng, cũng tình cờ khiến người ta hoàn toàn hiểu ra.
Thất bại ly kỳ của buổi đấu thầu đầu tiên đã lắng xuống trong tim hắn, hắn đã có thể nhìn lại những nghi vấn chứa dao kia.
Con người là tư tưởng biết đi, thứ hắn có thể nắm trong lòng bàn tay rất hạn chế.
Đối với hắn mà nói ý nghĩa của cuộc đấu thầu khu Tài chính là giúp hắn học được cách kiên trì, nghĩ xa hơn, ý nghĩa này quan trọng hơn cả trúng thầu.
Một kỹ sư kết cấu nảy sinh tình cảm với hình tam giác khô khan, đây không phải một chuyện dễ dàng.
Vương Nguy vừa tiêu hóa thiết kế của hắn vừa cảm thấy người giữ vững tâm thái thế này, có tài cũng có tâm, nhất định sẽ còn tiến rất xa.Hết chương 111.