– Những đơn vị có mặt ở đây đều là những viện thiết kế theo trường phái thực lực trong ngành, cảm nhận đối với sự xâm lược của tác phẩm vô cùng mạnh.
Không biết mọi người cảm thấy thế nào, nhưng với cá nhân tôi mà nói, sau khi xem xong thì trong đầu toàn là hình ảnh đường nét góc cạnh của nó, hơn nữa vô cùng khó thoát ra.
Biểu cảm và ánh mắt của anh đều rất tự nhiên, có lẽ bởi vì anh đang mượn kiến trúc sư Lý để nói về bản thân mình.
– Khu triển lãm là khuyết điểm của chúng tôi và đã bị trừ điểm trong kết quả đấu thầu lần trước.
Chắc hẳn mọi người cũng biết, nhóm chúng tôi và nhóm của anh Vic đến từ cùng một công ty, có mối quan hệ cạnh tranh cả trong lẫn ngoài.
Cho nên phương án 2 mà bọn họ đã đưa ra lần trước mang tới cho chúng tôi cú sốc còn mạnh hơn bất cứ đơn vị nào.
Kiến trúc sư ban đầu không có linh cảm, cho nên chúng tôi đổi người mới, hơn nữa lựa chọn bắt đầu từ đầu.
Sếp Hoàng mở hình ảnh cận cảnh trong tập tài liệu, cười nói:
– Bên cậu đổi sang thiết kế này quả thực rất đột phá.
Tiền Tâm Nhất nói ra câu cảm ơn với vẻ ngại ngùng, trái tim đang thấp thỏm của Myles phía dưới cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, không nhịn được thở dài một tiếng, thằng ngốc này chẳng biết đường đẩy mạnh tiêu thụ bản thân gì hết.
Tên của anh rất dễ nhớ, vì vậy ủy viên số 3 đã gọi tên anh hỏi mấy vấn đề liên quan tới mức độ khả thi của các khung và mặt kính gấp khúc.
Thực ra tình huống hiện tại không thích hợp để nói đến những vấn đề kỹ thuật, bởi vì rất tốn thời gian, hơn nữa những nhân viên kinh doanh sẽ không hiểu.
Vẻ chần chừ thoáng qua gương mặt của Tiền Tâm Nhất, sếp Hoàng hứng khởi bảo anh thử khái quát đơn giản xem.
Tiền Tâm Nhất đoán rằng chắc hẳn sếp Hoàng có xuất thân quản lý cấp cao mảng thi công xây dựng, vô cùng si mê với kỹ thuật, giống kiểu như Trạch Nham vậy.
Vì thế anh cố gắng khái quát ngắn gọn về độ cong nhỏ nhất, còn nhắc thêm trình độ sản xuất hiện nay trên thị trường, có lẽ những người khác không hiểu, nhưng ông lớn trong ngành thi công là Viễn Dương lại hiểu rõ mồn một.
Chỉ cần có tiền, có thể thi công thực thể giống như trên bản vẽ, nó đẹp và cũng rất hiện thực.
Bởi vậy, khi đến lượt bọn họ lên bục, ppt còn chưa mở, ông ta đã khen ngợi nhóm Tiền Tâm Nhất trước, cho rằng bọn họ rất giỏi.
Bình thường đội thi công bọn họ hay mắng kiến trúc sư còn không bằng chó, không phải vì không thể ăn bớt nguyên vật liệu mà vì có đôi khi tạo hình phức tạp đến mức chỉ có làm ẩu mới thực hiện được.
Tiền Tâm Nhất không tranh công, Myles đứng dậy nói chuyện với ông ta.
Trong lòng Tiền Tâm Nhất bỗng sinh ra một cảm giác thật kỳ quái, được đối thủ ghen ghét thì chứng minh thực lực bản thân, nhưng được đội thi công bái phục thì là chuyện xưa nay hiếm.
Mối quan hệ giữa thiết kế và thi công cách nhau bởi lợi ích của chủ đầu tư, thông thường sẽ không mấy hài hòa.
Tiền Tâm Nhất ngồi ngay ngắn ở bên cạnh.
Myles nhìn sang anh, nháy mắt cảm thấy anh chẳng có chí tiến thủ chút nào.
Bản vẽ của Viễn Dương vẫn thế, không thay đổi chút nào, phần thuyết trình cũng không có điểm sáng.
Bọn họ thờ ơ đến mức quả thực khiến người ta nghi ngờ bọn họ thừa tiền và thời gian nên mới chạy một chuyến tận xa đến đây.
Theo quy định cũ là trình bày mảng thầu kinh tế luôn.
Gần chín giờ, hội đồng xét thầu cũng chấm điểm xong, đưa cho sếp Hoàng – người có quyền thêm điểm xem.
Ông ta xem qua rồi gọi Đặng Minh Quang vào in ra sáu bản, sau đó phát xuống.
Lần này vòng nguyệt quế của mảng thầu kinh tế đã bị nhóm K tháo xuống, cùng với việc có hai phương án nên bọn họ được thêm một điểm.
Từ Khoa theo sát phía sau, tiếp đó nhóm F và Hoa Đông song hành, GAD và Viễn Dương đội sổ, mỗi thứ hạng đều chỉ chênh nhau có một điểm.
Sếp Hoàng đứng dậy tuyên bố mọi người vất vả rồi, mười giờ sáng ngày mai sẽ tiếp tục công khai bình xét mảng thầu kỹ thuật.
Ông ta nói muốn mời mọi người ăn cơm, nhưng không có ai coi chuyện này là thật, mọi người quay trở về chỗ nghỉ chân của mình.
Lương Cầm hẹn anh đi ăn xiên nướng, còn Myles thì muốn khen ngợi biểu hiện tốt của anh ngày hôm nay cho nên định mời hai người nhà quê đi ăn hải sản cao cấp.
Tiền Tâm Nhất không tiện từ chối nên đành hẹn Lương Cầm vào ngày mai.
Ăn xong về khách sạn đã mười giờ, nhân viên kinh doanh và anh ở chung một phòng, vì thế anh nằm ngoài sofa, gọi điện thoại cho Trần Tây An.
Hai người trao đổi những câu hỏi thường ngày, Trần Tây An bày tỏ rằng mối quan hệ giữa mình và mẹ chồng vẫn thuộc kiểu mặt nóng áp mông lạnh.
Tự dưng Tiền Tâm Nhất lại buồn cười, anh cười mãi, bảo hắn không được tức giận, phải tiếp tục kiên trì.
Sau đó nằm rúc vào sofa chia sẻ với hắn buổi đấu thầu cao trào ngày hôm nay.
Anh nói Từ Khoa đến lặng lẽ, hình ảnh mặt ngoài khu nhà cao cấp khí phái, Vương Nguy rất thông minh, còn mình có phong thái của một vị đại tướng, đẹp trai ngút trời.
Trần Tây An bỏ qua mọi nguyên tắc, phụ họa ngay lời anh nói.
“Anh đã nói rồi, hiểu thi công chính là ưu điểm độc nhất vô nhị của em.” Trần Tây An pha trò: “Sau khi nhìn thấy dự án của em chắc tập đoàn Viễn Dương phải nhào tới ôm đùi em đấy nhỉ.”
“Đừng có nói linh tinh.” Tiền Tâm Nhất không hề sướng rơn trước lời khen ngợi ấy, “Người ta là tập đoàn cả chục tỉ, có quỷ mới ôm chân em.”
Trần Tây An: “Vậy anh làm quỷ.”
“Anh nên uống thuốc đi được rồi đấy!” Tiền Tâm Nhất cười mắng hắn.
Anh khép hai chân lại vươn ra thật dài, gót chân lắc lư dưới đất, do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được nói hết với hắn, mặc dù anh biết rằng vấn đề này chẳng có ý nghĩa gì hết.
“Anh cảm thấy ai sẽ trúng thầu.”
Trần Tây An từ chối trả lời:
“Không đoán, chờ kết quả, nhưng quả thực Từ Khoa rất bất thường.”
Tiền Tâm Nhất hiểu ngay tức thì, lần trước đơn bị được quyết định nội bộ từ trước là Saijing, còn chưa đấu thầu xong Từ Khoa đã nghe phong thanh trước, mạng lưới thông tin nhanh nhạy khiến bỏ xa người khác đủ để chứng minh quan hệ của bọn họ với nội bộ công ty không tầm thường.
Còn về phần có mạnh tới mức chi phối được kết quả đấu thầu lần này không thì trước khi có đáp án, không ai nói trước được điều gì.
Mười giờ sáng ngày hôm sau, buổi bình xét mảng thầu kỹ thuật bắt đầu đúng giờ.
Sếp Hoàng đã thay đổi cách thức bình xét bằng cách để hội đồng mở xem bản vẽ như trước đây thành viện thiết kế lên bục thuyết trình về bản vẽ của mình theo thứ tự đã rút thăm ngày hôm qua.
Thời gian là hai tiếng đồng hồ.
Yêu cầu này rất vô lý cũng khiến người ta không kịp trở tay.
Mặc dù nói chủ đầu tư là cha, dẫu vậy thì đám người vẫn không nhịn được bày tỏ bất mãn.
Có cả trăm đến nghìn bản vẽ, phải nói hết trong hai tiếng đồng hồ thế nào đây? Còn phải nói rõ ràng dễ hiểu, bằng không người lần đầu tiếp xúc với bản vẽ sẽ không theo kịp tiến độ.
Tự dưng lại nhảy ra vòng này, quy tắc trò chơi nhất thời đảo lộn, càng về phía sau lại càng an toàn hơn, có tương đối đủ thời gian để chuẩn bị, hơn nữa còn tích lũy kinh nghiệm được kinh nghiệm từ người đi trước.
Người phụ trách của Từ Khoa nghiêm túc không nói không cười, ông ta bình tĩnh đưa ra yêu cầu cho 30 phút chuẩn bị với sếp Hoàng và hội đồng xét thầu.
Nhất thời trong phòng họp ngập tràn tiếng click chuột.
Bởi vì hồ sơ dự thầu đã nộp cho phía chủ đầu tư vào hôm qua rồi cho nên các đơn vị chỉ có thể dựa vào bản điện tử mà thôi.
Dường như Trần Nghị Vi hiểu rõ hiện thực, quyết định đã làm thì làm cho trót, thoạt nhìn anh ta rất thoải mái.
Vương Nguy vẫn bình tĩnh như thường, năng lực ghi nhớ tức thời của anh ta rất mạnh, đến cả Trần Tây An cũng không phải đối thủ của anh ta.
Tác phong làm việc thiết thực của Hoa Đông được thể hiện rõ ràng, bọn họ múa bút thành văn trên giấy thiết kế, xem ra là định mang bản nháp lên bục.
Có lẽ Tiền Tâm Nhất chính là người thoải mái nhất trong số những người lên thuyết trình, anh tự mình vẽ ra hai khu vực.
Những thứ mà anh phụ trách anh đã kiểm tra kỹ lưỡng theo thói quen, cộng thêm việc đồng nghiệp ép buộc khiến anh phải hoàn thành 85% điều chỉnh sau khi cho bươm bướm thêm vào, hôm trước khi tham gia đấu thầu anh còn xem qua một lần, cũng coi như khá thuận buồm xuôi gió.
Bởi vậy anh còn có tâm trạng hóa thân thành Sherlock Tiền, thỉnh thoảng len lén quan sát người phụ trách của Từ Khoa.
Viễn Dương dường như đã quyết định làm một mỹ nam yên tĩnh, bọn họ nhàn nhã nhất, mở máy tính ra rồi còn không thèm giở lấy một cái.
Mười giờ bốn mươi phút, Từ Khoa lên bục, vốn dĩ ông ta rất nghiêm túc, cho nên không có chuyện thuyết trình bản vẽ mà như diễn hài được.
Toàn bộ quá trình vô cùng tẻ nhạt, chỉ dựa vào ý tưởng chống đỡ hết giờ.
Một tiếng đồng hồ ban đầu mọi người còn tập trung sự chú ý, sau đó mọi người nghe mà mơ màng buồn ngủ, nội dung là một chuyện, mặt khác, đi làm mà còn phải nghe giảng vốn dĩ đã là một chuyện buồn cười lắm rồi.
Nửa đầu ủy viên còn hưởng ứng tương đối nhiệt tình, đưa ra không ít câu hỏi về độ khó thi công và vấn đề giá thành, nửa sau ai đấy đều mỏi mệt, thi nhau ngáp như bị lây nhiễm.
Trước nay ưu thế của Từ Khoa chính là bản vẽ tỉ mỉ, bây giờ lại trở thành gánh nặng của bọn họ.
Bởi vì phải hoàn thành trong thời gian quy định cho nên bỏ qua rất nhiều trang, mang tới cho người ta cảm giác chỉ như cưỡi ngựa xem hoa.
Những người xếp phía sau vội vàng thay đổi sách lược, từ bỏ cách giở từng trang bản vẽ.
Cơm trưa là một phần cơm hộp tương đối phong phú, mọi người ngồi ăn tại chỗ, ăn xong nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, buổi chiều lại bắt đầu bình xét thầu.
Ăn cơm xong, mọi người nằm rạp ra bàn, Vương Nguy xách laptop đi đâu mất, Myles và Vic chia nhau đi tìm Starbucks, Lương Cầm vứt hộp cơm dùng một lần rồi quay về tìm người, bấy giờ cô mới phát hiện không thấy trưởng phòng cũ của mình đâu.
Trước đây Tiền Tâm Nhất đã đến Kim Mậu họp rất nhiều lần, tương đối quen thuộc với tòa nhà này, biết được sau bức tường phía trong cùng của cửa vào sảnh có một khu nghỉ ngơi khá cao cấp, sofa đều bọc bằng da.
Anh bèn sờ lần đến đó gọi điện thoại cho Trần Tây An, phổ cập trò mới của chủ đầu tư.
Trần Tây An nhận được điện thoại vào giờ này còn tưởng rằng anh quay về rồi: “Về rồi à?”
“Còn sớm mà.” Tiền Tâm Nhất ngồi trên sofa, cười hì hì nói: “Thêm một vòng nữa, thuyết trình mảng thầu kỹ thuật.”
Số lần Trần Tây An được đi đấu thầu còn không nhiều bằng anh, nghe vậy thì cảm thấy có hơi khó hiểu: “Thuyết trình kỹ thuật? Phải nói thế nào? Nói bao lâu?”
“Nói bằng miệng, hai tiếng đồng hồ.” Tiền Tâm Nhất dựa chiếc lưng mỏi vào lưng ghế, “Em còn cố ý nhìn qua, khi ấy Từ Khoa cũng ngạc nhiên lắm.”
Điều này chứng minh Từ Khoa cũng không biết trước có màn này, biết hay không không quan trọng, vấn đề là trình tự đột ngột thêm vào bất lợi nhất với bọn họ.
Giả thiết Từ Khoa là đơn vị được quyết định trong nội bộ, vậy thì đi lòng vòng thế này rất tốn thời gian và công sức.
Hai người cách điện thoại, không ai bảo ai, song nghĩ kỹ lại thì đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Không phải bọn họ cũng không phải Từ Khoa thì là ai đây?
GAD? Viện thiết kế Hoa Đông? Hay Viễn Dương? Hay là ai khác, lần này có phải cuộc cạnh tranh công bằng hay không?
Thời gian buổi chiều chỉ đủ để cho GAD và nhóm K trình bày phần kỹ thuật của bọn họ.
Có thể nhận ra Trần Nghị Vi không quen thuộc với bản vẽ, được cái giá trị nhan sắc của anh ta cao, đứng ở đó thôi cũng giống như người mẫu, lại còn biết cách nói chuyện, bầu không khí thoải mái hơn buổi sáng nhiều.
Hội đồng xét thầu nhắm vào tính khả thi và chi phí chế tạo của giọt nước.
Trần Nghị Vi tính nhẩm ra một con số đại khái, sự thực đã đánh giá thấp hơn nhiều.
Khóe miệng người phụ trách của Viễn Dương giật giật, để lộ nụ cười khẽ không thể đồng ý với con số này, có điều những người có mặt ở đây chẳng ai chú ý đến.
Vương Nguy là người có thời gian eo hẹp nhất, cùng một khoảng thời gian mà anh ta phải thuyết trình đến hai bản vẽ.
Bởi vậy khi bước lên bục anh ta đã nói đùa:
– Thưa các vị lãnh đạo, tôi cảm thấy mình cần bốn tiếng đồng hồ.
Chẳng biết sếp Hoàng lấy đâu ra lòng tin:
– Tôi tin cậu.
Nhưng mục đích của Vương Nguy không phải là thuyết trình xong mà là thuyết trình tốt.
Anh ta không hổ là một tay xử lý việc nhà cừ khôi, kỹ năng phân loại vô cùng điêu luyện.
Nếu nói theo bản vẽ thì chắc chắn anh ta sẽ vượt thời gian quy định, cho nên anh ta chỉ chọn ra khu triển lãm, sau đó đặt phần giống và khác của các bộ phận còn lại cùng nhau.
Độ khó của chiếc nhẫn còn không khó bằng hành lang trên không chằng chịt khắp chốn của khối bệ mà Vương Nguy phụ trách.
Bởi vậy không có ủy viên nào đưa ra nghi vấn với anh ta, ngược lại ổ gà phức tạp không theo thứ tự của Trần Tây An lại khiến người ta đau đầu.
Ủy viên số 3 đưa ra câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn hỏi:
– Các cậu làm thế nào để giải quyết vấn đề hình vẽ từ những ván nhôm lỗ không theo bất cứ quy luật nào của khu triển lãm.
Làm mẫu kiểu này cũng phiền phết đấy.
Kỳ thực những câu hỏi này có phần soi mói, đấu thầu vốn dĩ nhìn vào bề ngoài của công trình, hiệu quả thẩm mỹ được ưu tiên vô điều kiện, tất cả có thể tạm cho qua sau này mới nói.
Chẳng qua người bỏ tiền có quyền lợi nắng mưa thất thường, làm kiến trúc sư – tiên phong của ngành xây dựng, theo lý mà nói bọn họ cũng nên vẽ theo thực tế.
Thói quen nghề nghiệp khiến cho lúc Vương Nguy nhìn bản vẽ chỉ suy nghĩ đến việc Trần Tây An làm thế nào để tạo ra những đường nét phức tạp và tự nhiên như vậy chứ không nghĩ đến việc làm khuôn cho nó kiểu gì, đó là việc của đơn vị thi công, chỉ khi không thể thực hiện được mới quay lại đề cập với viện thiết kế.
Đột ngột bị hỏi tới, lần đầu tiên Vương Nguy phải tạm ngừng trong phần thuyết trình của mình.
Hết chương 118.