Tiền Tâm Nhất tách riêng bươm bướm ra, cắt một số ảnh mô hình và mặt trước, đăng lên diễn đàn kiến trúc… sau đó, nó chìm xuống thật.
Một diễn đàn lớn như vậy nhưng số người hoạt động sôi nổi rất ít chứ đừng nói đến thời điểm cuối năm không phải làm việc và học tập, bài post không có lượt xem thì chẳng ai thèm quan tâm.
Anh lại không biết chiêu trò giật tít, cho nên bài post thật thà của anh chìm xuống dưới đáy quảng trường phương án thiết kế.
Tới phần giới thiệu nội dung, để tiện miêu tả cho nên anh gọi tắt nó là bươm bướm.
Trần Tây An thường xuyên lướt diễn đàn, vừa nhìn thấy tên bài post kia thì biết ngay nó sẽ chìm, nhưng Tiền Tâm Nhất vui là được.
Bản thân thiết kế đã đủ điểm sáng rồi, thêm vào tạo hình khiến nó mang đậm hơi thở quảng cáo, nó chỉ cần mang theo phong cách thuần phác kiên định của kiến trúc sư, im lặng nằm ở nơi đó chờ đợi thời khắc được khai quật mà thôi.
Trần Tây An chỉ như một người bạn trên diễn đàn không quen biết, để lại ý kiến của mình về tạo hình, mô hình, đầy đủ ưu điểm và khuyết điểm.
Tiền Tâm Nhất bốc một nắm hạt dưa ngồi sau hắn vừa xem vừa cắn, cuối cùng tích được một nắm hạt nho nhỏ, đưa tới bên miệng hắn thay cho lời cảm ơn.
Ngoại trừ hắn ra, căn bản chẳng có người chuyên nghiệp nào bình luận bài post này hết.
Mùa đông giá rét đã bắt đầu với ngành này.
Bài viết mới trên diễn đàn hầu hết là những bài viết của những kiến trúc sư lâu năm cần tìm công việc, người vẫn còn việc thì đều thuộc dạng tâm phúc của viện thiết kế, ngày ngày làm việc bận rộn thì lấy đâu thời gian lướt diễn đàn.
Ấy vậy mà cũng có hơn hai mươi bình luận, vừa nhìn cũng biết là của những người trẻ tuổi mới vào nghề, quỳ lạy đại thần cầu kết cấu và phần mềm xây dựng mô hình, nói chuyện vui quên trời đất.
Tiền Tâm Nhất cắm mặt vào vẽ bảy tám năm, không biết được chỗ đỉnh của mạng internet.
Anh đăng bài lên diễn đàn chỉ vì muốn chứng minh quyền thiết kế của mình, thấy không có bao nhiêu bài bình luận, chưa tới một tuần anh cũng chẳng lên xem nữa.
Trần Tây An thì giữ đường link, cho tới trước khi nghỉ, thỉnh thoảng hắn đều vào xem.
Bươm bướm giấu nhẹm ánh sáng, ẩn mình trong mảng phương án kiến trúc, sau một khoảng thời gian, lại bất ngờ dâng lên ngọn sóng nhỏ trên Weibo.
***
Trong đêm khuya trước ngày nghỉ, tuyết đổ xuống, bao phủ một lớp mỏng trên thành phố C, nhiệt độ không khí cũng giảm mạnh tới điểm kỷ lục trong bao nhiêu năm.
Những lá nguyệt quế ven đường bọc kín trong băng, gió vừa thổi, âm thanh va chạm rào rạc vang lên khắp nơi, dường như cả thành phố này đều treo chuông gió.
Tiền Tâm Nhất rầu rĩ:
– Có lẽ phía bố mẹ anh còn lạnh hơn trong thành phố, anh có chịu được không?
Bây giờ Trần Tây An đang sống trong thế giới nhiệt độ từ -5~10° mà hắn có thể cảm nhận được, cho dù trong nhà mở lò sưởi hắn vẫn mặc áo bông đi tới đi lui, đây là một trong những hậu di chứng của sốt xuất huyết.
Bác sĩ nói ít nhất cũng phải mất nửa năm mới có thể khôi phục bình thường.
Anh giống như người trong cái bọc, bên trong một lớp áo phao lông vũ mỏng, bên ngoài mặc áo bông dài, nghe vậy thì vẫn bình tĩnh ung dung:
– Không cần phải lo, chúng ta sẽ ở lại trong trấn bên cạnh núi, có giường sưởi, lần đầu tiên em sợ là còn cảm thấy nóng không chịu nổi ấy chứ.
Tiền Tâm Nhất chưa từng được trải nghiệm uy lực của giường sưởi, bĩu môi ra vẻ không tin, song thấy hắn chắc chắn như thế nên cũng chẳng cần phải lo nữa.
Ngày làm việc cuối cùng, đến cả Myles cũng đi làm như đi chơi, thoạt nhìn mọi người đều lơ đãng nhìn máy tính, song thực chất đều đang nghịch điện thoại.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên tan làm đúng giờ nhất trong lịch sử, năm giờ mười phút thôi đã chỉ còn một mình Finn ở lại kiểm tra công tắc điện và vòi nước.
Hai người sắp đi chơi xa, mặc dù không cần sắm Tết nhưng vẫn phải chọn ít quà cho bố mẹ, vì thế vừa tan làm, bọn họ liền tới khu thương mại một chuyến.
Tiền Tâm Nhất mua nhẫn cũng chỉ cần mười phút, công thêm Trần Tây An nữa thì hiệu suất tăng gấp bội, trên đường đi bọn họ đã tính sẵn phải mua gì rồi.
Bọn họ định mua vòng tay cho Tập Quyên và kính mắt mới cho Tần Hải Lâu.
Làm một người con trai, Trần Tây An biết rõ số đo vòng tay của mẹ và độ cận của bố.
Tiền Tâm Nhất không tinh tế như hắn là chuyện chẳng cần bàn cãi.
Anh cũng muốn mua vòng tay cho mẹ mình, đáng tiếc anh không biết rõ số, có hỏi chắc cũng chẳng được cho nên thay luôn bằng một chiếc lì xì đồng giá, vậy còn hợp ý Bành Thập Hương hơn.
Còn thầy Dương Tân Dân, vì ông bị cao huyết áp cho nên năm ngoái anh đã làm một tấm thẻ phòng tập đắt đỏ ở câu lạc bộ người cao tuổi gần khu nhà ông đang sống, cuối cùng bị ông cụ lười nhác lãng phí hết sạch, nhưng năm nay anh vẫn định nạp thêm.
Thân làm vợ của học trò ông, lần đầu tiên đến thăm nhà, trải qua một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng quyết định dựa vào sở thích của ông, mua tặng một bộ cờ tướng.
Khu thương mại tấp nập, may sao hai người không cần chen chúc gì nhiều.
Khu vàng bạc đá quý đang diễn ra hoạt động nên ngước mắt lên toàn là quảng cáo.
Tiền Tâm Nhất không rành về thứ này, chỗ nào cũng ghé vào xem một tí, khiến Trần Tây An cảm giác như mình đang cùng chủ đầu tư đi xem vật liệu đá.
Kiểu dáng của vòng ngọc không nhiều, sự khác biệt của chất lượng ảnh hưởng rất nhiều đến thị giác.
Mặc dù Tiền Tâm Nhất không hay tiêu tiền, nhưng một khi đã tiêu tiền thì còn tiêu ác hơn cả tư sản, chỉ chọn đồ tốt mà thôi.
Anh cảm thấy tặng quà thì phải quan trọng thành ý, nếu đã chọn vòng ngọc, anh sẽ không nhìn đến những loại chất lượng quá tệ.
Tiền Tâm Nhất dừng trước một chiếc kệ xoay tinh xảo không chịu đi.
Kéo Trần Tây An đến bên kệ, nói:
– Liệu mẹ anh có thích thứ này không nhỉ?
Chiếc vòng ngọc đặt trên kệ tỏa ánh sáng trắng lạnh, Trần Tây An nhìn mác thì giật thót tim.
Nhất thời vừa cảm động vừa bất đắc dĩ:
– Em đừng dọa bà ấy, nhà anh tặng quà chú trọng có qua có lại, con tặng bố mẹ thì bố mẹ phải tặng lại gấp đôi.
Tiền Tâm Nhất bị hắn ôm vai kéo sang cửa hàng tiếp theo.
Nếu quay ngược 15 năm trước có lẽ anh rất ghen tị với kiểu tặng quà lại gấp đôi thế này, tiếc thay bây giờ anh đã trưởng thành, chỉ càng khó xử hơn mà thôi:
– Rẻ quá không được, đắt quá cũng không được.
Anh tự chọn đi, cái nào thích hợp thì em mua luôn.
Tiền Tâm Nhất liên tục đồng ý, chọn tới chọn lui cuối cùng vừa ý một chiếc vòng phỉ thúy màu trắng ngà.
Tiền Tâm Nhất vẫn nhớ mãi chiếc vòng trên chiếc kệ xoay tròn kia, ban đầu còn cảm thấy màu này xấu, nhìn lâu lâu thì thấy cũng được, quẹt thẻ xong hai người lại chuyển sang cửa hàng kính mắt lắp mắt kính.
Lắp mắt kính xong, hai người lái xe đến một cửa hàng đồ dùng văn phòng khá lớn trong thành phố.
Trần Tây An vừa vào đã nhìn trúng ngay một bộ bàn cờ tướng bằng gỗ lim.
Cả hộp đựng cờ lẫn bàn cờ đều bằng gỗ, thoạt nhìn cao cấp nhưng không đắt lắm.
Khi còn nhỏ hắn thích chơi cờ tướng với Trần Hải Lâu, sau đó ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều cho nên hắn cũng bỏ thói quen này luôn.
Tuy nhiên hắn vẫn rất thích cái cảm giác suy nghĩ thấu đáo rồi mới đặt quân cờ như trò cờ tướng này.
Tiền Tâm Nhất thì trái ngược với hắn.
Anh là một người thẳng tính, không thích hoạt động đấu trí đào bẫy khắp nơi ấy, anh luôn thua rất nhanh, bởi vậy chẳng ưa đánh cờ tí nào.
Nhìn Trần Tây An ngồi xổm dưới đất sờ lần bàn cờ, ma xui quỷ khiến mang tới cho anh cảm giác đáng lẽ ra người học trò mà Dương Tân Dân ước mong phải có dáng vẻ thế này mới đúng.
Nguyên bộ cờ tướng nặng gần 20kg.
Hiện tại Trần Tây An không thể làm việc nặng nhọc, một mình Tiền Tâm Nhất khiêng chiếc thùng lớn, bỗng thấy hắn muốn tặng thứ lớn thế này đúng là tạo nghiệt.
Anh hi vọng hai người này có thể vui vẻ đánh cờ với nhau, tốt nhất là kỹ năng chơi cờ của Trần Tây An tốt hơn thầy anh, khiến ông bội phục trước một nửa.
Chờ khi sau này có phát hiện ra điểm bất thường mà muốn ra tay đánh Trần Tây An cũng sẽ nhớ đến chút tình hữu nghị ấy.
Buổi tối dự báo thời tiết nói rằng mùa đông năm nay có lẽ sẽ là mùa đông lạnh nhất trong sáu mươi năm đổ lại, tuyết sắp rơi mạnh hơn, ngay cả vùng ven biển quanh năm ấm áp cũng không thể tránh được.
Có thông tin người già bị cao huyết áp, bệnh tim ở nhiều nơi phát bệnh và biến chứng nguy hiểm, khiến Tiền Tâm Nhất sợ tới mức vội vàng gọi điện thoại đến cho Dương Tân Dân.
Đầu bên kia mãi không có người bắt máy, khó lắm mới kết nối được, âm thanh ồn ào quen thuộc thi nhau chui vào tai, bấy giờ Tiền Tâm Nhất mới yên tâm.
Biết rằng ông cụ vẫn khỏe mạnh và đang ở nhà chuẩn bị đồ đón tết, ý cười dâng lên trong mắt anh, anh bỏ điện thoại khỏi tai, ấn loa ngoài.
“Thầy Dương đang chiên món gì ngon thế? Không biết có phải cá lù đù mà em thích ăn nhất không nhỉ?”
Dương Tân Dân tất bật, vừa hay có mỗi cái miệng rảnh rang, lập tức bật chế độ châm chọc: “Cái thằng nhóc nhà anh không biết lớn nhỏ! Còn đòi cá lù đù, tôi chiên lên thì cậu có rảnh đến ăn không?! Chiên cái con khỉ!”
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Lần trước Dương Tân Dân gọi anh đến ăn cơm đúng lúc Trần Tây An đang nằm viện, anh không tiện giải thích, chỉ nói là mình bận, ông cụ chửi xéo một trận rồi cúp máy.
Tiền Tâm Nhất áy náy lắm, ghé lại gần micro nịnh bợ: “Thầy chiên đi thầy ơi, hơn nửa năm không ăn rồi, em nhớ lắm.”
Trần Tây An thích dáng vẻ anh cười hì hì nịnh thầy, nhìn thì giống như đang dỗ dành người ta nhưng kỳ tình chẳng khác nào làm nũng, có cảm giác tràn đầy sức sống.
Tiền Tâm Nhất có thể gặp được Dương Tân Dân cũng là may mắn đối với Trần Tây An.
Có thể nói ông cụ đã tạo nên người yêu của hắn, hắn tôn kính Dương Tân Dân người hắn chưa từng một lần gặp mặt, bởi vậy rất chú ý lắng nghe.
Hắn nghe thấy ông cụ hừ một tiếng khinh thường, lên tiếng ban phát lòng thương giữa tiếng nồi niêu xoong chảo: “Vậy ngày mai đến đi, mười một giờ, thích đến thì đến… không đến thì tôi cho Lão Tưởng dưới tầng!”
Tiền Tâm Nhất biết ông muốn chiên đồ nóng hổi cho mình, trái tim cảm động như cún, vội vàng trả lời: “Em đến, em đến, em đến, Lão Tưởng là kẻ thù trên bàn cờ của thầy, ăn cá của thầy còn đánh thắng thầy, đừng cho ông ấy làm gì.”
Trần Tây An ngồi bên cạnh bật cười trước cách bảo vệ đồ ăn gian trá yeutruyen.net của anh.
Tiếng cười rất khẽ, ấy mà thần kỳ làm sao Dương Tân Dân lại nghe thấy nó giữa những âm thanh ồn ào.
Có lẽ đây chính là kỹ năng nhận biết đặc biệt của bậc cha chú luôn mong ngóng được ăn cưới con cháu mình.
Nhưng ông không nghe rõ lắm, chỉ biết có người cười một tiếng, cảm giác ở rất gần.
Dương Tân Dân giật mình, nhớ tới cô gái “một mét tám”, lập tức mừng rỡ, ho một tiếng lấp liếm: “Tâm Nhất, bây giờ anh đang ở ngoài hả? Ai ở bên cạnh anh vậy?”
“Em đang ở nhà, bên cạnh là Trần…” Tiền Tâm Nhất đang trả lời rất tự nhiên, đến đây thì khựng lại, ngước mắt lên nhìn Trần Tây An, nói, “Trần Tây An, bạn của em.”
Trong mắt anh có cảm xúc gì đó rất dịu dàng, giống như áy náy, giống như cầu xin, Trần Tây An xoa tóc anh, làm khẩu hình: Không sao.
Dương Tân Dân không hay biết gì về chuyện này, ông chỉ nghe tên, còn chưa kịp phân biệt được nam nữ đã sốc trước giọng điệu không hề lấp liếm của học trò mình.
Ông rất hiểu học trò của mình, nếu như có gì đó thì anh sẽ không thẳng thắn đến vậy, yeutruyen.net giọng điệu không khỏi thất vọng: “Bạn nào? Đồng nghiệp của công ty à? Nam hay nữ?”
“Bạn từ GAD cũng nhảy đi ăn máng khác, là nam, trước đây em đã từng nhắc với thầy rồi, là nam tiến sĩ rất đỉnh mảng kết cấu công trình, thầy còn nói muốn gặp đấy.” Tiền Tâm Nhất thấp thỏm một giây, lại nói tiếp: “Ngày mai em sẽ dẫn anh ấy theo cùng, thầy có hoan nghênh không?”
Dương Tân Dân coi anh như con, hiếm khi mới thấy anh có được người bạn hợp cạ, vui vẻ nói: “Bảo nó đến đây, vừa hay ngày mai tôi làm món kho, cũng tiện ăn cơm.”
Tiền Tâm Nhất cúp máy, quay đầu nói:
– Thầy em nóng tính lắm, cáu lên thì chẳng khác nào Muhammad Ali, anh có sợ không?”
(Muhammad Ali: Một vận động viên quyền anh người Mỹ.)
– Ăn bữa cơm thôi có gì đâu mà nóng.
– Trần Tây An ôm anh cười – Thầy em đối xử với em tốt thật đấy, anh không có, hâm mộ em quá.
– Tất nhiên rồi.
– Tiền Tâm Nhất đắc ý không quá hai giây, bỗng nhận thấy cảm giác nguy cơ trào dâng – Còn ngưỡng mộ nữa! Phúc lợi của em sắp phải chia một nửa cho anh rồi.
– Không có chuyện sắp đâu.
– Trần Tây An nhéo thịt trên má anh – Chờ khi nào anh khôi phục tới mức còn đánh trả được khi bị thầy em đánh thì chia sau.
Trái tim Tiền Tâm Nhất chợt thấy ấm áp.
Dương Tân Dân bị cao huyết áp, cho anh cả trăm lá gan anh cũng không dám kích động ông ấy, may sao Trần Tây An có đủ bao dung.
Ngày hôm sau anh dậy rất sớm, khiêng theo bàn cờ, chưa tới mười giờ đã đến nơi.
Lúc lên trên, Dương Tân Dân còn đang ướp cá.
Trên chiếc bàn lớn bày giữa phòng khách xếp đầy những thứ tối qua vừa mới làm xong.
Viên chiên cũng có đến mấy loại, bánh bao to bằng nắm đấm lạnh ngắt chờ đóng gói, khái niệm “năm mới” chợt dâng kín căn phòng cũ kỹ này.
Dương Tân Dân không ngờ bạn của Tiền Tâm Nhất lại mang phong cách thế này, vóc dáng cao ráo, phong thái đĩnh đạc, rất lịch sự nhưng không khiến ông cảm thấy hắn đang giả vờ khách sáo, ở cạnh hắn rất thoải mái.
Bộ bàn cờ mà Trần Tây An chọn có công lao rất lớn, vừa lộ mặt đã nhận được sự yêu mến của ông.
Ông cầm quân cờ, sờ tới sờ lui, miệng xuýt xoa, khen Trần Tây An là thanh niên tốt, hơn nữa còn phấn khởi tới mức chỉ muốn bê xuống tầng tìm Lão Tưởng đấu ván cờ ngay lập tức.
Tiền Tâm Nhất vẫn còn nhớ đến mấy con cá trong bát sứ, bởi vậy không thể thả cho ông đi được.
Dương Tân Dân nghiện chơi cờ, suốt ngày thua mà vẫn không chịu phục, còn muốn chơi tiếp.
Đề phòng ông xuống đó nửa ngày không chịu lên, anh không suy nghĩ gì nhiều bán luôn Trần Tây An:
– Trần Tây An đánh cờ giỏi không thua kém gì ông Tưởng đâu ạ.
Dương Tân Dân lập tức quay đầu nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập vẻ muốn ganh đua cao thấp.
Trần Tây An không quen Lão Tưởng, cũng chưa từng chơi cờ với Tiền Tâm Nhất, sợ rằng anh đang thổi phồng mình, vội vàng khiêm tốn:
– Bác Dương, trình độ của cháu cũng bình thường thôi, Tâm Nhất không hiểu đâu.
Tiền Tâm Nhất chỉ muốn chửi, anh không thích chơi, không đến mức không nhìn ra được quy tắc và kỹ thuật.
Dương Tân Dân xua tay cười nói:
– Cảm giác chạm vào quân cờ này rất thích, ngứa tay quá, chơi cùng với ông già này một ván đi, cá còn phải ướp thêm một lát nữa.
Rảnh rỗi không có việc gì, Trần Tây An không có lý do từ chối.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, bắt đầu ván cờ.
Ông cụ ra vẻ ta đây, nhường quân đỏ của Trần Tây An đi trước.
Bởi vì khinh địch cho nên chưa đầy hai mươi phút đã bị Trần Tây An chiếu tướng.
Ông cụ ngỡ ngàng nhận ra cậu chàng này cũng khá giỏi, lập tức tập trung sự chú ý đòi chơi thêm một ván nữa.
Trong phòng liên tục vang lên tiếng đặt cờ cộp cộp, Dương Tân Dân thích gõ quân cờ lên bàn, ưa chuộng chiến thuật dùng xe càn quét.
Trần Tây An tiến công chậm rãi ổn định, giấu một quân tốt âm mưu lẳng lặng di chuyển sang trận doanh của địch.
Tiền Tâm Nhất xem một lát cảm thấy chán chết, kỹ thuật đánh cờ của thầy anh rất bình thường, anh cũng nhìn ra Trần Tây An đang nhường nên cũng chẳng còn hứng thú gì hết, cất tiếng nhắc nhở yếu ớt ở bên cạnh:
– Cá ướp xong rồi.
Dương Tân Dân đang tập trung bày mưu tính kế, phất tay với vẻ mất kiên nhẫn:
– Đừng nói nữa!
Trần Tây An ngước mắt lên nhìn, đúng lúc thấy Tiền Tâm Nhất chậc một tiếng, tầm mắt chợt di chuyển sang hướng khác, vẻ mừng rỡ và bất ngờ toát lên trên gương mặt:
– A, tuyết rơi rồi.
Trần Tây An quay đầu, xuyên qua ô cửa sổ cũ kỹ loang lổ, nhìn thấy bông tuyết bay bay ngoài kia.
Trong cái lần gần đây nhất thành phố C có tuyến lớn đến vậy, hắn vẫn chỉ có một mình..