Kiến Trúc Sư


Mặc dù Tiền Tâm Nhất có hơi chậm tiêu ở phương diện này, nhưng không phải không biết gì.

Chẳng qua một ngày anh phải tiếp ít nhất tám mươi đến cả trăm cuộc điện thoại, từ chủ dự án tới đơn vị thi công, từ bên đường ống lẫn tường ngoài, bản thân còn phải điều chỉnh trạng thái tâm lý để thiết kế, thực sự không có thời gian nghĩ tỉ mỉ để mà sợ hãi.
Trần Tây An cảm thấy người đàn ông kia vô cùng uất ức, nhưng ở một phương diện khác, từ nửa câu nói kia anh cũng nghiệm chứng được rằng Trần Tây An quả thực đã bị đá ra khỏi Cục công trình số 8, đúng lúc được Cao Viễn nhặt về.
Thỉnh thoảng có một vài khoảnh khắc anh sẽ cảm thấy bản thân và Trần Tây An như hình với bóng, nhưng thường thì suy nghĩ này chẳng thể duy trì được tới một phút đã bị vô số những câu hỏi khác chen ngang.

Giống như bây giờ anh đang ngồi đối diện với Trần Tây An, còn chưa kịp gọi món thịt thái sợi xào, đơn vị thi công lúc trước anh đã giao bản vẽ gọi tới hỏi tường nghiêng quá thì làm thế nào bây giờ.
– Anh… Anh Trần, lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ?
– Không phải, tôi thấy cậu quá mềm lòng, mọi người không hiểu gì đều tới hỏi cậu.
Trần Tây An kết thúc cuộc gọi với Dương Giang, thấy Tiền Tâm Nhất đang mắng: “Thưa anh, tôi cũng đến chịu các anh rồi, tôi chỉ đưa bản vẽ thôi chứ không phục vụ nguyên combo từ đầu tới đít.

Tường nghiêng mà anh cũng hỏi tôi, tôi nhận tiền đấy à?… Theo logic của anh thì người bán giấy vệ sinh còn phải phụ trách cả việc chùi đít cho người ta nữa đúng không?”
Anh quẳng điện thoại trên mặt bàn, thở dài một hơi theo thói quen.

Thể lực và tinh thần của con người có hạn, nếu như quá phân tán sẽ rất dễ mệt mỏi.

Thoạt nhìn Tiền Tâm Nhất hung dữ vậy thôi chứ thực ra mới là kiểu người dễ nói chuyện nhất.

Trần Tây An có thể tránh được rất nhiều rắc rối, bởi vì câu trả lời của hắn luôn rất nguyên tắc: Xin lỗi, không phải vấn đề bản vẽ, chúng tôi sẽ không can dự vào.
Trần Tây An gõ gõ thực đơn, người đối diện đưa ngón tay vạch một đường trên món thịt heo sợi xào Tứ Xuyên, hắn gọi thêm salad váng đậu cùng với màn thầu kim ngân.
– Tiểu Thụy, em hiểu lầm rồi.

Ảnh chụp anh ấy và anh Dương đi khách sạn chỉ do có người cố ý căn góc độ chụp thôi, anh Trần không phải là… dạng người ấy.
Lý An ngắt lời Giả Thụy với giọng nặng nề khiến cô càng thêm kích động.

Cô tức giận quay đầu nhìn anh ta, khóc nức nở khiến anh ta mềm lòng, chỉ đành nói một chuỗi “được, được” lấy lòng, sau đó im miệng.
Nhất định hiện trường đang cố ý giả ngu lòe người, Tiền Tâm Nhất mất kiên nhẫn nói chuyện với bên kia: “Vậy tôi cũng chẳng có cách nắn tường thẳng lại cho anh.

Hỏi tôi á? Tôi kiến nghị anh đập hết đi xây lại, móng đã lệch sẵn rồi, cứ tiếp tục tích lũy sai số thì về sau chỉ nghiêng nhiều hơn mà thôi.

Nhưng mà nếu như mong muốn ban đầu của các anh là xây tòa tháp còn nghiêng hơn tháp nghiêng Pisa thì tôi cũng hết lời để nói, cứ thế nhé, cúp đây.”
– Giả Thụy, đừng nói nữa! – Trần Tây An bất ngờ nghiêm túc ngắt lời cô.
Anh quẳng điện thoại trên mặt bàn, thở dài một hơi theo thói quen.

Thể lực và tinh thần của con người có hạn, nếu như quá phân tán sẽ rất dễ mệt mỏi.

Thoạt nhìn Tiền Tâm Nhất hung dữ vậy thôi chứ thực ra mới là kiểu người dễ nói chuyện nhất.

Trần Tây An có thể tránh được rất nhiều rắc rối, bởi vì câu trả lời của hắn luôn rất nguyên tắc: Xin lỗi, không phải vấn đề bản vẽ, chúng tôi sẽ không can dự vào.
– …Ờ, ừm, không dạng gì hết.
Trần Tây An rót cho anh cốc nước mơ:
Trần Tây An rót cho anh cốc nước mơ:
– Cậu dễ nói chuyện thật đấy, người ta vừa nói ra chỗ khó của mình, cậu đã phân ưu giải nạn, làm thế mệt lắm.
Mặc dù nói vậy, nhưng hắn rất thích thái độ tập trung vào an toàn này của Tiền Tâm Nhất.
Bao năm cuộc sống thuận buồm xuôi gió, bất chợt gặp cơn sóng dữ, thường sẽ chẳng chịu nổi đả kích.

Giả Thụy có vốn liếng để kiêu ngạo, cũng vô cùng cố chấp, càng không hiểu tại sao Trần Tây An chẳng để ý đến mình, vậy hắn còn có thể xem trọng ai đây?
Tiền Tâm Nhất uống nửa non cốc, đặt cốc xuống mặt bàn đong đưa, thức uống màu tím đen lay động trong cốc.

Anh ngước mắt nhìn Trần Tây An, có vẻ cam chịu:
Tiền Tâm Nhất uống nửa non cốc, đặt cốc xuống mặt bàn đong đưa, thức uống màu tím đen lay động trong cốc.

Anh ngước mắt nhìn Trần Tây An, có vẻ cam chịu:
– Anh cũng thấy tôi quan tâm quá nhiều chuyện đúng không?
Ngũ Lộ Cư là một cửa hàng dưa muối lâu đời, các món kho và gia vị ở đây cũng bán rất chạy.

Trần Tây An còn hứng thú với gia vị hơn các món rau dưa muối, hắn đứng đó cúi đầu nhìn món trà xương sườn.

Cô nàng thu ngân đi theo sau hắn, hết lời khen ngợi món trà xương sườn của bọn họ là phiên bản cải tiến, còn đưa miệng hơn đồ nhập khẩu nhiều.

Còn Tiền Tâm Nhất đứng trước tủ đồ kho chỉ trứng cút, chân giò đi cân.
Trần Tây An:
Giả Thụy vừa khóc rưng rức vừa mắng:
– Không phải, tôi thấy cậu quá mềm lòng, mọi người không hiểu gì đều tới hỏi cậu.
Nghe câu kia cực kỳ giống với phong cách ngập ngừng muốn nói của Triệu Đông Văn, người trẻ tuổi này dường như từng là học trò của Trần Tây An.
Tiền Tâm Nhất nói với vẻ bất đắc dĩ:
Trần Tây An lạnh mặt thật đáng sợ, Lý An chột dạ khẽ run rẩy, anh ta ôm lấy Giả Thụy nhẹ nhàng nói:
“Trần Tây An?!”
– Tôi bị làm phiền tới mức này, biết ngay đây không phải câu hay ho gì.
– Tiểu Thụy, đừng nói linh tinh!
Giả Thụy vươn tay chắn ngang đường, nhìn Trần Tây An với ánh mắt muốn gây sự, vừa nói vừa bật khóc:
– Đối với tôi thì nó rất hay.

Tôi thích thái độ không trốn tránh trách nhiệm của cậu, cậu cứ thử làm việc ở doanh nghiệp nhà nước một thời gian thì biết ngay kiểu người này rất hiếm có.

– Trần Tây An suy nghĩ, nói – Nếu cậu thấy tôi đáng tin, sau này chia một nửa số người cho tôi liên lạc cũng được.
– Tôi bị làm phiền tới mức này, biết ngay đây không phải câu hay ho gì.
Tiền Tâm Nhất sững người, bỗng dưng thấy cảm động.

Trong một công trình, mọi người đều đá rắc rối qua lại như đá bóng, bởi vì một khi can dự vào sẽ bị làm phiền tới khi hoàn công thì thôi.

Chỉ có ngu mới nhận lấy rắc rối này.

Tất nhiên Trần Tây An không ngu, vậy tại sao hắn lại bằng lòng làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Mặc dù Tiền Tâm Nhất không muốn nghĩ, nhưng lý do “bởi vì anh ấy cũng phụ trách khoản này” không đủ, bởi vì những dự án kia chẳng liên quan gì tới Trần Tây An hết.
Ma xui quỷ khiến anh né tránh ánh mắt của Trần Tây An, vung đũa nói:
Trần Tây An lập tức bật cười, quê hắn ở vùng ven biển, có thói quen ăn điểm tâm uống trà chiều.

Mặc dù hắn không hảo ngọt, nhưng bánh kem ít ngọt thì rất vừa ý.

Hắn ghé người đến gần, ung dung thoải mái nói câu “cảm ơn”.

Tiền Tâm Nhất liếc nhìn hắn, anh chưa từng nghĩ đến việc Trần Tây An lại thích ăn bánh ngọt.
– Vẫn khỏe, Lý An này, hai người cứ đi dạo nhé, chúng tôi phải đi rồi.
– Để sau đi, đồ ăn lên rồi.
– Đối với tôi thì nó rất hay.

Tôi thích thái độ không trốn tránh trách nhiệm của cậu, cậu cứ thử làm việc ở doanh nghiệp nhà nước một thời gian thì biết ngay kiểu người này rất hiếm có.

– Trần Tây An suy nghĩ, nói – Nếu cậu thấy tôi đáng tin, sau này chia một nửa số người cho tôi liên lạc cũng được.
Ánh mắt Trần Tây An dao động, mỉm cười không nói gì.

Hắn là một người đàn ông rất tinh tế, làm việc với nhau lâu vậy cũng đủ để hắn phát hiện ra một số động tác và thói quen nho nhỏ của Tiền Tâm Nhất, ví dụ như mỗi khi anh rất rảnh rỗi hay lo lắng thường thích nghịch bút, không quăng thì gõ hoặc xoay.

Trần Tây An vui vẻ nghĩ thầm: Bây giờ cậu ấy đang rảnh, hay đang lo lắng đây?
Trái tim Giả Thụy nổ ầm một tiếng, đau tới tim gan quặn thắt.

Người mà cô chẳng hề nghĩ ra lại là một người bình thường, hơn nữa bây giờ còn đứng ngay trước mắt cô đây… đã thế thực sự là một người đàn ông.
Cơm nước xong xuôi, Tiền Tâm Nhất quyết định tới thăm thầy mình.

Dương Tân Dân rất thích món tỏi ngào đường và cà rốt củ cải trộn đường.

Tiền Tâm Nhất bảo muốn đi mua, Trần Tây An rảnh rỗi không có việc gì làm bèn nói cũng muốn đi mua một ít về nếm thử.
Cơm nước xong xuôi, Tiền Tâm Nhất quyết định tới thăm thầy mình.

Dương Tân Dân rất thích món tỏi ngào đường và cà rốt củ cải trộn đường.

Tiền Tâm Nhất bảo muốn đi mua, Trần Tây An rảnh rỗi không có việc gì làm bèn nói cũng muốn đi mua một ít về nếm thử.
Giờ phút này cô tiểu thư nhà giàu chạy tới trước mặt Trần Tây An, muốn kéo tay hắn nhưng lại bị hắn né đi.

Vì thế cô gái tức giận chỉ thẳng vào hắn với ngón tay sơn đỏ chót, chỉ trong thoáng chốc, khóe mắt đã ươn ướt:
Tiền Tâm Nhất đứng bên cạnh xem mà há hốc mồm.

Lời cô gái này nói ra toàn là bom, nổ ầm ầm khiến dây thần kinh của anh vỡ thành mảnh nhỏ, thích đàn ông, theo dõi, Dương Giang và Trần Tây An… người thành phố thực sự biết cách chơi!
Ngũ Lộ Cư là một cửa hàng dưa muối lâu đời, các món kho và gia vị ở đây cũng bán rất chạy.

Trần Tây An còn hứng thú với gia vị hơn các món rau dưa muối, hắn đứng đó cúi đầu nhìn món trà xương sườn.

Cô nàng thu ngân đi theo sau hắn, hết lời khen ngợi món trà xương sườn của bọn họ là phiên bản cải tiến, còn đưa miệng hơn đồ nhập khẩu nhiều.

Còn Tiền Tâm Nhất đứng trước tủ đồ kho chỉ trứng cút, chân giò đi cân.
Ánh mắt Trần Tây An dao động, mỉm cười không nói gì.

Hắn là một người đàn ông rất tinh tế, làm việc với nhau lâu vậy cũng đủ để hắn phát hiện ra một số động tác và thói quen nho nhỏ của Tiền Tâm Nhất, ví dụ như mỗi khi anh rất rảnh rỗi hay lo lắng thường thích nghịch bút, không quăng thì gõ hoặc xoay.

Trần Tây An vui vẻ nghĩ thầm: Bây giờ cậu ấy đang rảnh, hay đang lo lắng đây?
Hai người mua đồ cho mình xong, ra khỏi cửa mới phát hiện bên cạnh Ngũ Lộ Cư có một cửa hàng bánh ngọt Cherry, Tiền Tâm Nhất nghĩ tới chuyện Lương Cầm bận tới mức không có thời gian đi dạo phố, suốt ngày lải nhải mình muốn ăn Rum Cheesecake, Tiền Tâm Nhất định mang về mấy miếng, coi như quan tâm mọi người.

Cho nên lúc anh đứng trước tủ trưng bày hỏi Trần Tây An, chẳng qua cũng chỉ nhất thời nảy ra suy nghĩ rồi thuận miệng hỏi:
–  Giả Thụy, lâu rồi không gặp.
– Anh có ăn món này không?
– Tại sao? Em cũng đâu thua kém gì, chẳng qua tính tình hơi đỏng đảnh, nhưng em cũng đã bằng lòng thay đổi vì anh rồi, tại sao anh vẫn không thích em?
Trần Tây An lập tức bật cười, quê hắn ở vùng ven biển, có thói quen ăn điểm tâm uống trà chiều.

Mặc dù hắn không hảo ngọt, nhưng bánh kem ít ngọt thì rất vừa ý.

Hắn ghé người đến gần, ung dung thoải mái nói câu “cảm ơn”.

Tiền Tâm Nhất liếc nhìn hắn, anh chưa từng nghĩ đến việc Trần Tây An lại thích ăn bánh ngọt.
Hai người đàn ông cùng nhau đi mua bánh ngọt, cảm giác thật kỳ quái.

Tiền Tâm Nhất gọi nhân viên phục vụ tới đóng gói bảy miếng bánh rồi nhanh chóng chạy lấy người.

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, anh mới chỉ thoáng liếc nhìn chiếc bánh mì bơ tỏi có vẻ không ngọt lắm kia thôi, phía sau đã vang lên tiếng gọi vừa chói tai vừa kinh ngạc.
– Cậu dễ nói chuyện thật đấy, người ta vừa nói ra chỗ khó của mình, cậu đã phân ưu giải nạn, làm thế mệt lắm.
“Trần Tây An?!”
– Anh, anh… không ngờ… anh lại thích người thế này.
Tiền Tâm Nhất quay đầu, tiếng đế giày cứng “cộp cộp” gấp gáp bước đến gần.

Ánh mắt anh dừng lại trên một cô gái dáng người dong dỏng cao, chỉ đeo giày đế bằng thôi cũng cao tới môi anh rồi.

Cô gái trang điểm nhã nhặn đoan trang, tóc dài ngang vai, màu da đều đặn, ăn vận tinh tế, nhìn qua thôi cũng biết là tiểu thư nhà giàu.
Phía sau cô gái là một người đàn ông cũng trắng trẻo tương tự, đuổi theo kéo tay cô, gương mặt rất trẻ trung, còn cao hơn cả Trần Tây An, đứng với cô gái thì như thể Kim Đồng – Ngọc Nữ.
Thỉnh thoảng có một vài khoảnh khắc anh sẽ cảm thấy bản thân và Trần Tây An như hình với bóng, nhưng thường thì suy nghĩ này chẳng thể duy trì được tới một phút đã bị vô số những câu hỏi khác chen ngang.

Giống như bây giờ anh đang ngồi đối diện với Trần Tây An, còn chưa kịp gọi món thịt thái sợi xào, đơn vị thi công lúc trước anh đã giao bản vẽ gọi tới hỏi tường nghiêng quá thì làm thế nào bây giờ.
Giờ phút này cô tiểu thư nhà giàu chạy tới trước mặt Trần Tây An, muốn kéo tay hắn nhưng lại bị hắn né đi.

Vì thế cô gái tức giận chỉ thẳng vào hắn với ngón tay sơn đỏ chót, chỉ trong thoáng chốc, khóe mắt đã ươn ướt:
Những chuyện này hắn đều biết từ lúc bố mẹ Giả Thụy tìm tới hắn.

Trên đời này thiếu gì người thích làm theo ý mình, hắn còn trải qua chuyện tàn khốc hơn bị giám thị, cho nên khi ấy hắn không giận giữ nhiều.

Bây giờ hắn nổi giận vì Giả Thụy đang vạch trần vết sẹo của Dương Giang trước mặt công chúng.
– Chỉ… chỉ vì muốn né tránh em mà nghỉ việc luôn ư?!
– Anh có ăn món này không?
Để tránh tiếp xúc quá gần, Trần Tây An trốn ngay sau Tiền Tâm Nhất, lấy anh làm bia đỡ đạn.

Nhìn cô gái trước mắt với vẻ bất đắc dĩ:
– Anh cũng thấy tôi quan tâm quá nhiều chuyện đúng không?
–  Giả Thụy, lâu rồi không gặp.
Trước khi hắn ngước mắt lên chào hỏi, người đàn ông kia cười cười với hắn trước, mặc dù có vẻ lúng túng:
Giả Thụy thực sự sụp đổ, cô xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt, trước giờ đều là người khác theo đuổi cô, có chăng chỉ vì Trần Tây An chẳng thèm để ý đến cô cho nên cô mới cảm thấy người này có sức hút khác hẳn với đám đông kia.

Cô vứt bỏ rụt rè theo đuổi Trần Tây An nửa năm, không ngờ có người lại thờ ơ đến vậy.
Nhất định hiện trường đang cố ý giả ngu lòe người, Tiền Tâm Nhất mất kiên nhẫn nói chuyện với bên kia: “Vậy tôi cũng chẳng có cách nắn tường thẳng lại cho anh.

Hỏi tôi á? Tôi kiến nghị anh đập hết đi xây lại, móng đã lệch sẵn rồi, cứ tiếp tục tích lũy sai số thì về sau chỉ nghiêng nhiều hơn mà thôi.

Nhưng mà nếu như mong muốn ban đầu của các anh là xây tòa tháp còn nghiêng hơn tháp nghiêng Pisa thì tôi cũng hết lời để nói, cứ thế nhé, cúp đây.”
– Anh… Anh Trần, lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ?
Phía sau cô gái là một người đàn ông cũng trắng trẻo tương tự, đuổi theo kéo tay cô, gương mặt rất trẻ trung, còn cao hơn cả Trần Tây An, đứng với cô gái thì như thể Kim Đồng – Ngọc Nữ.
Tiền Tâm Nhất nghe bọn họ chào hỏi, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ.

Anh có ấn tượng về cái tên Giả Thụy này, còn ai khác ngoài nữ chính con gái cưng của Cục trưởng Cục công trình số 8 trong câu chuyện hóng hớt mà Vương Nhất Phong đã kể.
Trong truyền thuyết, cô gái này đã mang thai con của Trần Tây An, sau đó hắn thà chết chứ không chịu nhận… Tiền Tâm Nhất âm thầm quan sát vùng bụng dưới của cô gái, phát hiện phần bụng dưới eo váy cao rất phẳng.

Trong lúc anh đang tự hỏi thực sự cô không mang thai hay mang thai mà không lộ bụng thì chợt nhìn thấy người đàn ông gọi Trần Tây An là anh kia kéo tay Giả Thụy khẽ lắc.

Động tác này vô cùng thân mật, Tiền Tâm Nhất nhìn chằm chằm mấy giây, bỗng cảm thấy mình đang đứng ở sân khấu trung tâm của vở kịch tình yêu tiêu biểu trong năm.
Tiền Tâm Nhất có suy nghĩ định chuồn trước, nhưng chính vào lúc này, nam chính trong câu chuyện tình yêu lại mỉm cười với nam phụ, chẳng hề giương cung bạt kiếm:
Nghe câu kia cực kỳ giống với phong cách ngập ngừng muốn nói của Triệu Đông Văn, người trẻ tuổi này dường như từng là học trò của Trần Tây An.
Tiền Tâm Nhất có suy nghĩ định chuồn trước, nhưng chính vào lúc này, nam chính trong câu chuyện tình yêu lại mỉm cười với nam phụ, chẳng hề giương cung bạt kiếm:
Giả Thụy toàn thắng, vung tay khỏi anh ta đi về phía trước một bước, muốn chạm vào Trần Tây An, vậy mà lại bị hắn tránh ra.

Có lẽ động tác này khiến cô rất tổn thương, cô cắn môi tủi thân tới mức không ngăn nổi những giọt nước mắt, không kìm chế được mà nức nở:
– Vẫn khỏe, Lý An này, hai người cứ đi dạo nhé, chúng tôi phải đi rồi.
Cái câu “dạng người ấy” cố ý hạ giọng tự dưng lại đạp trúng bom ngầm trong lòng Tiền Tâm Nhất.

Anh híp mắt, dù sao cũng chẳng vừa mắt cái thằng mặt non choẹt ăn nói bóng gió ám chỉ này, lập tức nói chen vào một câu:
Ma xui quỷ khiến anh né tránh ánh mắt của Trần Tây An, vung đũa nói:
Giả Thụy vươn tay chắn ngang đường, nhìn Trần Tây An với ánh mắt muốn gây sự, vừa nói vừa bật khóc:
– Không nói rõ thì không được phép đi, tại sao anh lại phải xin nghỉ? Có phải bố em…
Hai người mua đồ cho mình xong, ra khỏi cửa mới phát hiện bên cạnh Ngũ Lộ Cư có một cửa hàng bánh ngọt Cherry, Tiền Tâm Nhất nghĩ tới chuyện Lương Cầm bận tới mức không có thời gian đi dạo phố, suốt ngày lải nhải mình muốn ăn Rum Cheesecake, Tiền Tâm Nhất định mang về mấy miếng, coi như quan tâm mọi người.

Cho nên lúc anh đứng trước tủ trưng bày hỏi Trần Tây An, chẳng qua cũng chỉ nhất thời nảy ra suy nghĩ rồi thuận miệng hỏi:
– Tiểu Thụy, đừng nói linh tinh!
– Chỉ… chỉ vì muốn né tránh em mà nghỉ việc luôn ư?!
Lý An ngắt lời Giả Thụy với giọng nặng nề khiến cô càng thêm kích động.

Cô tức giận quay đầu nhìn anh ta, khóc nức nở khiến anh ta mềm lòng, chỉ đành nói một chuỗi “được, được” lấy lòng, sau đó im miệng.
Để tránh tiếp xúc quá gần, Trần Tây An trốn ngay sau Tiền Tâm Nhất, lấy anh làm bia đỡ đạn.

Nhìn cô gái trước mắt với vẻ bất đắc dĩ:
Hết chương 16
Trần Tây An cảm thấy người đàn ông kia vô cùng uất ức, nhưng ở một phương diện khác, từ nửa câu nói kia anh cũng nghiệm chứng được rằng Trần Tây An quả thực đã bị đá ra khỏi Cục công trình số 8, đúng lúc được Cao Viễn nhặt về.
Chẳng qua việc an ủi cũng chẳng tới phiên Trần Tây An, thoạt nhìn có vẻ Lý An và Giả Thụy đang trong mối quan hệ yêu đương.

Ngay ngày đầu tiên tới Cục công trình số 8 thực tập, Lý An đã chẳng thể dời mắt khỏi Giả Thụy.

Đáng tiếc Giả Thụy chỉ ái mộ kiểu người lạnh lùng như Trần Tây An thôi.

Để tiếp cận Giả Thụy, Lý An còn cố ý tới xin Trần Tây An nhận mình làm học trò.
Giả Thụy toàn thắng, vung tay khỏi anh ta đi về phía trước một bước, muốn chạm vào Trần Tây An, vậy mà lại bị hắn tránh ra.

Có lẽ động tác này khiến cô rất tổn thương, cô cắn môi tủi thân tới mức không ngăn nổi những giọt nước mắt, không kìm chế được mà nức nở:
Trần Tây An không thèm để ý tới anh, chỉ nhìn Giả Thụy được Lý An vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ:
Mặc dù Tiền Tâm Nhất có hơi chậm tiêu ở phương diện này, nhưng không phải không biết gì.

Chẳng qua một ngày anh phải tiếp ít nhất tám mươi đến cả trăm cuộc điện thoại, từ chủ dự án tới đơn vị thi công, từ bên đường ống lẫn tường ngoài, bản thân còn phải điều chỉnh trạng thái tâm lý để thiết kế, thực sự không có thời gian nghĩ tỉ mỉ để mà sợ hãi.
– Tại sao? Em cũng đâu thua kém gì, chẳng qua tính tình hơi đỏng đảnh, nhưng em cũng đã bằng lòng thay đổi vì anh rồi, tại sao anh vẫn không thích em?
Trần Tây An:
Giả Thụy thực sự sụp đổ, cô xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt, trước giờ đều là người khác theo đuổi cô, có chăng chỉ vì Trần Tây An chẳng thèm để ý đến cô cho nên cô mới cảm thấy người này có sức hút khác hẳn với đám đông kia.

Cô vứt bỏ rụt rè theo đuổi Trần Tây An nửa năm, không ngờ có người lại thờ ơ đến vậy.
Bao năm cuộc sống thuận buồm xuôi gió, bất chợt gặp cơn sóng dữ, thường sẽ chẳng chịu nổi đả kích.

Giả Thụy có vốn liếng để kiêu ngạo, cũng vô cùng cố chấp, càng không hiểu tại sao Trần Tây An chẳng để ý đến mình, vậy hắn còn có thể xem trọng ai đây?
Người cầm khay bánh mì đứng lại xem ngày một đông, có lẽ trong mắt họ toàn là cảnh yêu hận tình thù giữa ba chàng trai và một cô gái.

Vậy mà đương sự một người thì kích động, một người bình tĩnh, còn một người luống cuống rút khăn giấy.

Chỉ có mình Tiền Tâm Nhất là người ngoài vô tội, anh xấu hổ mà không biết phải làm sao.

Anh huých huých Trần Tây An, ra hiệu cho đối phương an ủi.
Người cầm khay bánh mì đứng lại xem ngày một đông, có lẽ trong mắt họ toàn là cảnh yêu hận tình thù giữa ba chàng trai và một cô gái.

Vậy mà đương sự một người thì kích động, một người bình tĩnh, còn một người luống cuống rút khăn giấy.

Chỉ có mình Tiền Tâm Nhất là người ngoài vô tội, anh xấu hổ mà không biết phải làm sao.

Anh huých huých Trần Tây An, ra hiệu cho đối phương an ủi.
Chẳng qua việc an ủi cũng chẳng tới phiên Trần Tây An, thoạt nhìn có vẻ Lý An và Giả Thụy đang trong mối quan hệ yêu đương.

Ngay ngày đầu tiên tới Cục công trình số 8 thực tập, Lý An đã chẳng thể dời mắt khỏi Giả Thụy.

Đáng tiếc Giả Thụy chỉ ái mộ kiểu người lạnh lùng như Trần Tây An thôi.

Để tiếp cận Giả Thụy, Lý An còn cố ý tới xin Trần Tây An nhận mình làm học trò.
– Đừng có mà nói dối anh thích đàn ông! Mỗi tháng em đều cho bảo vệ khu nhà anh hai nghìn, dặn ông ấy báo cáo hành tung của anh, Dương Giang không thể nào là đối tượng của anh được, em cũng tìm người điều tra anh ta rồi, anh ta thích một người đã…
Trần Tây An không thèm để ý tới anh, chỉ nhìn Giả Thụy được Lý An vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ:
– Em rất tốt, vấn đề ở anh.
– Em rất tốt, vấn đề ở anh.
Giả Thụy vừa khóc rưng rức vừa mắng:
– Để sau đi, đồ ăn lên rồi.
Mặc dù nói vậy, nhưng hắn rất thích thái độ tập trung vào an toàn này của Tiền Tâm Nhất.
– Đừng có mà nói dối anh thích đàn ông! Mỗi tháng em đều cho bảo vệ khu nhà anh hai nghìn, dặn ông ấy báo cáo hành tung của anh, Dương Giang không thể nào là đối tượng của anh được, em cũng tìm người điều tra anh ta rồi, anh ta thích một người đã…
– Giả Thụy, đừng nói nữa! – Trần Tây An bất ngờ nghiêm túc ngắt lời cô.
Những chuyện này hắn đều biết từ lúc bố mẹ Giả Thụy tìm tới hắn.

Trên đời này thiếu gì người thích làm theo ý mình, hắn còn trải qua chuyện tàn khốc hơn bị giám thị, cho nên khi ấy hắn không giận giữ nhiều.

Bây giờ hắn nổi giận vì Giả Thụy đang vạch trần vết sẹo của Dương Giang trước mặt công chúng.
Trong truyền thuyết, cô gái này đã mang thai con của Trần Tây An, sau đó hắn thà chết chứ không chịu nhận… Tiền Tâm Nhất âm thầm quan sát vùng bụng dưới của cô gái, phát hiện phần bụng dưới eo váy cao rất phẳng.

Trong lúc anh đang tự hỏi thực sự cô không mang thai hay mang thai mà không lộ bụng thì chợt nhìn thấy người đàn ông gọi Trần Tây An là anh kia kéo tay Giả Thụy khẽ lắc.

Động tác này vô cùng thân mật, Tiền Tâm Nhất nhìn chằm chằm mấy giây, bỗng cảm thấy mình đang đứng ở sân khấu trung tâm của vở kịch tình yêu tiêu biểu trong năm.
Tiền Tâm Nhất đứng bên cạnh xem mà há hốc mồm.

Lời cô gái này nói ra toàn là bom, nổ ầm ầm khiến dây thần kinh của anh vỡ thành mảnh nhỏ, thích đàn ông, theo dõi, Dương Giang và Trần Tây An… người thành phố thực sự biết cách chơi!
Tiền Tâm Nhất nghe bọn họ chào hỏi, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ.

Anh có ấn tượng về cái tên Giả Thụy này, còn ai khác ngoài nữ chính con gái cưng của Cục trưởng Cục công trình số 8 trong câu chuyện hóng hớt mà Vương Nhất Phong đã kể.
Trần Tây An lạnh mặt thật đáng sợ, Lý An chột dạ khẽ run rẩy, anh ta ôm lấy Giả Thụy nhẹ nhàng nói:
– Tiểu Thụy, em hiểu lầm rồi.

Ảnh chụp anh ấy và anh Dương đi khách sạn chỉ do có người cố ý căn góc độ chụp thôi, anh Trần không phải là… dạng người ấy.
– Không nói rõ thì không được phép đi, tại sao anh lại phải xin nghỉ? Có phải bố em…
Cái câu “dạng người ấy” cố ý hạ giọng tự dưng lại đạp trúng bom ngầm trong lòng Tiền Tâm Nhất.

Anh híp mắt, dù sao cũng chẳng vừa mắt cái thằng mặt non choẹt ăn nói bóng gió ám chỉ này, lập tức nói chen vào một câu:
– Dạng người nào, nói nghe thử cái nhỉ.
Ý cười lập tức trào dâng trong mắt Trần Tây An.

Hắn quay sang nhìn Tiền Tâm Nhất một cái, cảm giác dáng vẻ của anh lúc này rất ngang ngược.
Tiền Tâm Nhất đã quen mắng chửi người, suy cho cùng thì quyền uy của anh đâu chỉ tích lũy ngày một ngày hai, anh nhìn thẳng, cất cao giọng, giống như từ diễn viên quần chúng chuyển mình thành Boss, dẫu cho anh tay xách nách mang một đống lạp xưởng thịt thà các thứ, ăn mặc cũng rất bình thường.

Lý An ngây ra mất hai giây, bị anh ép tới lắp ba lắp bắp:
– …Ờ, ừm, không dạng gì hết.
Giả Thụy nhạy bén hơn nhiều, ánh mắt của Trần Tây An không thể thoát khỏi tầm mắt theo sát của cô.

Cho dù ngay cả lúc cô làm nũng với tư thế yêu kiều nhất, người đàn ông trước mặt cũng chưa từng thể hiện biểu cảm này.

Cô không thể hình dung nó là gì, cứ coi như trực giác của phụ nữ đi, chẳng hiểu sao cô lại nhìn ra sự dịu dàng và cưng chiều trong ánh mắt ấy.
Trái tim Giả Thụy nổ ầm một tiếng, đau tới tim gan quặn thắt.

Người mà cô chẳng hề nghĩ ra lại là một người bình thường, hơn nữa bây giờ còn đứng ngay trước mắt cô đây… đã thế thực sự là một người đàn ông.
Cô nhìn Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất với ánh mắt khó tin, cổ họng thít chặt, gằn ra từng chữ một:
– Anh, anh… không ngờ… anh lại thích người thế này.
Đôi mắt tẩu hỏa nhập ma của cô gái nhìn đăm đăm khiến Tiền Tâm Nhất mất tự nhiên, anh quay đầu sang Trần Tây An, đúng lúc nhìn thấy hắn mở miệng ra “ừ” một tiếng, lập tức sợ tới đứng hình.
– Cậu dễ nói chuyện thật đấy, người ta vừa nói ra chỗ khó của mình, cậu đã phân ưu giải nạn, làm thế mệt lắm.Nghe câu kia cực kỳ giống với phong cách ngập ngừng muốn nói của Triệu Đông Văn, người trẻ tuổi này dường như từng là học trò của Trần Tây An.Hết chương 16.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui