Kiến Trúc Sư


Không thể nói rõ kỳ lạ ở đâu, chẳng qua có chút kỳ lạ.
Tạo hình của căn biệt thự có rất nhiều lối rẽ, bởi vậy kết cấu vô cùng phức tạp, rõ ràng bên Trần Tây An không thể làm hết được, là một nhân viên lưu động, Triệu Đông Văn bị đẩy sang giúp Trần Tây An.

Một ngày cậu ta phải chạy tới chỗ Trần Tây An ngồi một tám chục tới cả trăm lần, cảm giác này sâu sắc hơn bất cứ ai.
– Đây là lầu tám góc, phào nhô ra, tải trọng gió tương đối lớn, tăng tiết diện mặt cắt của dầm lên, sau này có thời gian thì anh sẽ dạy cậu tính, bây giờ cậu hỏi bên nhà thầu khoản bố trí thép trước đi.

Còn khoảng cách từ phần đế dầm tới mái nhà không quá 700mm, chú ý nói rõ với anh Ngô và Lương Cầm, bảo bọn họ khi vẽ thiết kế bên ngoài nhớ suy xét đến vấn đề này, tránh tới lúc ấy lại gây thêm rắc rối cho bên thi công.
Trần Tây An vừa vẽ ký hiệu đường mây với tốc độ kinh người lên bản phác thảo ý tưởng, vừa quay đầu sang nhìn Triệu Đông Văn:
– Đã hiểu chưa? Còn vấn đề nào khác cần hỏi không?
Trần Tây An là một người thầy rất giỏi, có kiên nhẫn, nói chuyện đơn giản dễ hiểu, được làm học trò của hắn chắc hẳn cũng là một loại may mắn, nhưng Triệu Đông Văn cảm thấy mình sẽ không tạo phản.
Cậu ta vô thức quay đầu nhìn thầy của mình, phát hiện người bình thường hay thích chen miệng mắng người khác đang cúi gằm mặt chuyên tâm vào vẽ, như điếc không bằng.
Tình huống này rất bất bình thường, trước đây mỗi lần cậu ta tới là một lần nghe mắng, Tiền Tâm Nhất luôn cảm thấy cậu ta ỷ lại quá nhiều, cũng không có thói quen quy nạp chỉnh thể, vừa gặp vấn đề một cái là chạy tới hỏi như trời sập đến nơi.

Chưa được nửa tiếng đồng hồ đã chạy tới một lần, vừa cắt đứt mạch suy nghĩ của đối phương vừa lãng phí thời gian.
Mấy ngày nay rất ít khi anh nói chen vào chủ đề giữa hai người, cũng rất ít khi thấy anh đứng bên bàn kỹ sư Trần nói chuyện công việc.

Mỗi lần cậu ta chạy tới văn phòng chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím không ngừng nghỉ.
– Dạ.

– Triệu Đông Văn nhìn qua nhìn lại hai người với ánh mắt nghi ngờ, nở một nụ cười – Tạm thời không có vấn đề gì nữa, cảm ơn kỹ sư Trần nhé, vậy em đi trước đây.
Trần Tây An “ừ” một tiếng, Triệu Đông Văn cầm giấy bút chạy ra ngoài, nhanh chóng tìm Lương Cầm lén lút nói chuyện riêng tư.
Cậu ta nằm nhoài trên đường ngăn bàn làm việc với Lương Cầm, trước hết bàn giao lại chuyện Trần Tây An đã nói, sau đó lập tức bước đi trên con đường bà tám không thể trở về.

Cậu ta lấm la lấm lét:
– Chị Cầm, chị có cảm thấy, giữa thầy em và kỹ sư Trần có…
Lương Cầm đang uể oải lập tức phấn chấn tinh thần, trượt ghế sang châu đầu với cậu ta:
– Có, có, có, hai người họ không cãi nhau đấy chứ?
Triệu Đông Văn lập tức lắc đầu:
– Chắc là không cãi đâu, tính tình kỹ sư Trần tốt lắm.
Lương Cầm trưng ra vẻ mặt “chuyện này cậu không hiểu đâu”:
– Tượng đất thì ít nhất cũng còn ba phần thuộc tính đất.

Người hiền lành nổi giận mới đáng sợ đấy.
Triệu Đông Văn cười ha ha:
– Thầy em không đáng sợ sao? Nhưng tại sao bọn họ lại cãi nhau nhỉ, ý kiến thì khỏi phải nói, bọn họ luôn nhất trí mà.
Lương Cầm cũng tán thành với ý kiến này, cô nghĩ một lát, chợt nhỏ giọng nói:
– Cậu có biết mấy tin đồn của kỹ sư Trần ở Cục công trình số 8 không.
Triệu Đông Văn đi làm mệt như chó, tăng ca đến chó còn không bằng, còn phải dành chút thời gian chật kín của mình ra để thân mật hâm nóng tình cảm với Ông Hiểu Như, thực sự không thể kiêm thêm phần hóng hớt.

Nghe vậy, cậu ta lắc đầu như trống bỏi, ánh mắt hứng thú chẳng khác nào tia X.
Lương Cầm nhìn trái nhìn phải, phát hiện anh béo đang ngồi tính cốt thép, anh Ngô đang rối rắm phần mái, bèn nhỏ giọng nói thầm vào tai Triệu Đông Văn:
– Chị nói với cậu, cậu đừng có loa lên cho cả công tý biết đấy nhé.

Chuyện là thế này, chị nghe chị Từ và Tiểu Trương nói, kỹ sư Trần làm lớn bụng con gái cưng của Cục trưởng Cục công trình số 8 vậy mà không chịu cưới người ta.

Không biết tại sao lại nói mình là đồng tính, sau cùng bị buộc thôi việc.
Lượng thông tin cực lớn nổ đùng đoàng trong đầu Triệu Đông Văn, cậu ta há miệng to tới mức có thể nhét nguyên một quả trứng gà, hai câu cuối cùng chẳng nghe rõ:
– … Chị có tin không, em không tin.
Lương Cầm nói với sắc mặt kỳ quái:
– Chị cũng không tin lắm, nhưng chưa biết chừng thầy cậu tin thì sao?
Triệu Đông Văn xua tay:
– Thôi đi, thầy em không tin vào mấy tin đồn nhảm nhí này đâu.
Dù sao chăng nữa Lương Cầm cũng là phụ nữ, trực giác vô cùng mạnh mẽ, còn nửa câu cô vẫn chưa nói ra, cô cảm thấy thái độ của Tiền Tâm Nhất với Trần Tây An không tùy tiện như trước đây, không biết tại sao, cô nghĩ rằng lý do hợp lý nhất để giải thích chính là tin đồn về xu hướng tính dục của Trần Tây An.
Người phụ nữ độc thân sa sầm mặt suy nghĩ quay cuồng tựa gió bão hồi lâu, cuối cùng bị lượng công việc vô cùng tận dày vò tới mức tức giận thầm nghĩ: Nếu như kỹ sư Trần tâm tư tinh thế có thể thu phục được Tiền Tâm Nhất cuồng công việc, ít ra thì cuộc sống trong phòng thiết kế số 1 sẽ không khổ thế này.
Giống như một khi tường bị nứt, sơn lót và vữa chống nứt sẽ có tác dụng tạo cảnh bình yên giả tạo, nhưng vết nứt sẽ không chỉ dừng ở đó mà ngày càng lan rộng ra.
Có lẽ Tiền Tâm Nhất không cố ý lạnh lùng và xa cách Trần Tây An, chẳng qua giới hạn giữa bạn bè quá mơ hồ, anh không thể nắm bắt được khoảng cách ấy, sợ bất cẩn sẽ khiến đối phương hiểu lầm mập mờ, để cho đến cuối cùng còn chẳng thể làm bạn.

Nói cũng không dám nói nhiều, không dám ăn chung với nhau nhiều như trước đây nữa.

Bản thân sống dè dặt thực sự quá mệt, trong mắt người khác thì chẳng khác nào anh đang có ý kiến với Trần Tây An, dùng sự im lặng thay cho lời muốn nói.
Trần Tây An cũng cảm nhận được, hắn vẫn dịu dàng và lịch sự như trước đây, nhưng dần dần không gọi Tiền Tâm Nhất cùng nhau ăn cơm nữa.
Tiền Tâm Nhất rối rắm không thôi, cái kiểu rõ ràng ngày nào cũng chạm mặt vậy mà lại phải coi đối phương như không khí khiến anh vô cùng khó chịu.

Ngoài ra anh đã quen hẹn nhau ăn cơm, bây giờ trở về với quá khứ một mình ăn đại thứ gì đó qua bữa tối, tâm trạng thê lương như “gió lạnh phóng khoáng tát lên mặt tôi”.
Song, chính anh là người đã nói ra câu từ chối, hơn nữa khi anh suy nghĩ tới mức tóc tai rơi rụng cũng cảm thấy mình đang đứng ở góc độ mất đi một người bạn thân thiết.

Cho nên trước khi một trong hai người tìm được đối tượng, anh không nên chủ động trêu trọc Trần Tây An.
Không thích nhưng lại cho người ta ám thị cơ hội là một hành vi cực kỳ đáng xấu hổ.
Bên kia, mối quan hệ tình cảm “hận không thể gặp nhau khi em chưa lấy chồng” của Dương Giang gặp thất bại ê chề.

Vì muốn cho con và bố mẹ già có một gia đình “hoàn chỉnh”, người phụ nữ mà anh ta yêu thương đã quay về với lồng giam hôn nhân khi chồng chị ta chỉ tay lên trời thề độc sẽ không có lần sau.

Dương Giang đau đớn kéo chút hơi tàn chạy tới chỗ Trần Tây An.

Giật mình biến sắc khi phát hiện đường tình “nước ấm nấu ếch” của anh bạn mình cũng lên voi xuống chó.
Nhờ sự trợ giúp của Giả Thụy, tình yêu rơi vào trong nhân sinh quan của một trai thẳng, còn chưa vượt quá thời gian của một tập phim truyền hình đã BE mất rồi.
Ban đầu Dương Giang còn cười trên nỗi đau của người khác, hồi được nửa thanh máu, lạnh lùng châm chọc Trần Tây An đáng đời  vì không nghe lời anh ta nói.

Song, đối phương chỉ im lặng luyện tập, suốt toàn bộ quá trình chẳng thèm để ý tới anh ta, Dương Giang cười nhạo mãi cũng chẳng thú vị, bỗng dưng lại lo lắng thay cho Trần Tây An.
Dương Giang ngồi khoanh chân trước cửa phòng tập, ôm một đĩa nho không hạt đã rửa sạch:
– Tôi cảm thấy ông còn không có hi vọng hơn tôi.

Tây An, hay đổi người khác đi.

Ông tìm một cậu chàng tươi ngon mơn mởn yêu ông đến chết đi sống lại trong giới… qua một thời gian sẽ quên Tiền Tâm Nhất thôi.
Bởi vì bản thân anh ta cũng không làm được cho nên đưa ra lời khuyên cũng rất qua loa, nhưng anh ta rất kính nghiệp ăn, mỗi giây ăn một quả.
Trần Tây An thờ ơ chạy trên máy, chờ khi chạy hết mấy phút còn lại mới dừng, đứng cạnh máy tập điều chỉnh hồi sức.
Dương Giang ngồi bên cửa ăn như điên, chiếc đĩa chẳng mấy chốc đã sạch tới đáy.

Trần Tây An căn đúng vào lúc anh ta chuẩn bị phát điên khóc lóc, chợt nói:
– Tháng trước tôi gặp được bố của Hách Bân.
Đang đứng trên ngưỡng sụp đổ, Dương Giang bỗng chấn động đứng hình, quả nho vừa nhét vào miệng rơi xuống đĩa, anh ta lắp bắp:
– Ai, bố ai cơ?
Trần Tây An thầm thở ra một hơi:
– Bố của Hách Bân, Hách Kiếm Vân.
Bi thương của Dương Giang chấn động vỡ thành mảnh vụn, anh ta bò dậy, chạy chân trần tới xúm xít quanh Trần Tây An:
– Hả! Tại sao ông lại gặp được bố thằng ngu ấy, ông ta không làm khó ông chứ, ông có sao không?
Nhìn anh ta căng thẳng như vậy, trái tim Trần Tây An cũng ấm áp theo:
– Ông ta là chủ đầu tư dự án biệt thự tôi đang làm.

Tôi không sao, không cần căng thẳng.
Dương Giang biết chắc Hách Kiếm Vân đã sỉ nhục hắn, anh ta cất giọng không tán thành:
– Nghỉ việc đi, Hách Kiếm Vân sẽ hành chết ông đấy.
Nghĩ tới biểu cảm lúc Tiền Tâm Nhất nói Trương Hàng là cái thá gì, Trần Tây An bỗng dưng rất nhớ anh.

Hắn bật cười, trong mắt có thứ gì đó gần hư cố chấp:
– Không nghỉ, tôi đã từng nhường một lần rồi, cho nên Hách Bân mới chết.

Nhưng chuyện này có thể trách tôi được sao? Không thể, trên thực tế thì tôi cũng là người bị hại.

Ông vẫn còn nhớ Trương Hàng đấy chứ, trùng hợp thật đấy, gã thuộc tổng thầu bên A.
Dương Giang hoàn toàn chết lặng, lẩm bẩm:
– Mẹ ơi, đường có rộng tới mấy thì oan gia ngõ vẫn hẹp, ông chủ của bọn ông xui tận mạng, gặp toàn kẻ thù.
Trần Tây An dựa vào khung cửa cười:
– Tâm Nhất đã từng hỏi tôi có muốn rút khỏi dự án không, tôi hỏi cậu ấy có sợ Trương Hàng không, cậu ấy nói Trương Hàng là cái thá gì.

Trước mặt mọi người, Hách Kiếm Vân đã nói không muốn tôi tham gia dự án này.

Tiền Tâm Nhất nói tôi là bạn hợp tác của cậu cậu ấy, hơn nữa cậu ấy chỉ hợp tác với mình tôi thôi.

Dương Giang, đổi thành ông đối diện với Hách Kiếm Vân, ông có dám bảo vệ tôi như vậy không?
Dương Giang không dám nói có, mặc dù chắc hẳn anh ta cũng sẽ bảo vệ, nhưng sẽ chẳng thể dùng cách thức thô bạo như Tiền Tâm Nhất.

Tiền Tâm Nhất quả thực có khí phách, điểm này anh ta không thể không thừa nhận.

Dương Giang thở dài một hơi:
– Coi như tôi biết tại sao ông ỷ lại Tiền Tâm Nhất thế rồi.

Ông thích tính cách thẳng thắng, dũng cảm không cúi đầu dưới thế lực tà ác của cậu ta đúng không?
Trần Tây An liếc nhìn anh ta:
– Ông nói thẳng là cậu ấy mạnh mẽ đi.
Dương Giang nói tiếp:
– Nhưng Trương Hàng chính là cái thá gì.

Còn Hách Kiếm Vân thì khác, ông ta vô cùng, vô cùng, vô cùng giàu có.
Trần Tây An “ừ” một tiếng:
– Tôi biết, tôi sẽ làm phần công việc được phân chia hoàn hảo tới mức không có gì để soi mói.

Nếu như Hách Kiếm Vân muốn kiếm chuyện với tôi, tôi có tham gia dự án này hay không, có từ chức hay không cũng chẳng có gì khác nhau.
Dương Giang thầm nghĩ cũng phải, trừ phi hắn không làm nghề kiến trúc này nữa, nếu không sẽ chẳng thể thoát khỏi bàn tay ông ta.
– Vậy ông và Tiền Tâm Nhất phải làm sao đây? Cứ dây dưa như vậy thôi à? Ông có thể đợi, nhưng chưa biết chừng cậu ta sẽ kết hôn với một người phụ nữ đấy.
Trần Tây An cũng không thích bầu không khí lúc này, song trước mắt xem ra chỉ có thể như vậy thôi:
– Đợi trước xem thế nào.
Thái độ bình tĩnh của hắn khiến Dương Giang ngứa gan:
– Tại sao ông bình tĩnh vậy nhỉ? Trong lòng ông… không gấp tới bốc hỏa sao?
Trần Tây An cười khổ:
– Gấp chứ, nhưng không muốn giống như ông.
Dương Giang cúi đầu nhìn chiếc quần đùi hoa của mình, lại nghĩ tới chuyện mỗi lần mình tới đây đều khóc lóc, bỗng dưng nổi nóng:
– Đệt mịa ông, chúc Tiền Tâm Nhất ngày ngày đều được giới thiệu đối tượng.
Hết chương 18.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui