Kiến Trúc Sư


Nước mưa ướt nhòe kính chắn gió, phải dựa vào cần gạt nước mới có được giây phút sáng rõ ngắn ngủi.
Router đặt cách cửa vào không xa, Tiền Tâm Nhất ở bên ngoài vẫn có thể kết nối được wifi, anh chụp “tanh tách” mấy tấm ảnh, tìm kiếm Trương Tiểu Vũ trong nhóm chung, gửi qua cho một mình cô.

Đợi một lát mới gọi điện thoại tới: “Tiểu Vũ, khi nào điều chỉnh ổn cảm xúc rồi thì mở cửa ra để mọi người về làm việc bình thường trước đã, nếu em cảm thấy ngại thì anh và Trần Tây An cũng xuống dưới, có bạn kế toán ở đây đón em rồi, đợi khi nào em có thể nói được thì tính sau nhé?
Tiền Tâm Nhất chào hỏi anh ta, sau đó vỗ vai cô kế toán, ra hiệu cô đưa điện thoại cho mình.

Nhận được điện thoại, anh đổi sang giọng vô cùng dịu dàng: “Tiểu Vũ à, anh Tiền Tâm Nhất đây, không được cúp máy, cúp máy thì anh sẽ lập tức gọi người tới phá khóa.”
Trên đường người xe thưa thớt, nhân khoảng thời gian dừng xe chờ đèn đỏ, Trần Tây An chợt nói:
Có lẽ Trương Tiểu Vũ đang đứng ngay cạnh cửa, nghe vậy không cần dùng tới điện thoại nữa, hét thẳng vào cửa: “Nếu phá khóa tôi sẽ nhảy lầu!”
– Nếu làm cậu phiền lòng thì coi như tôi chưa từng nói, chúng ta cứ quay về trạng thái giao tiếp như trước đây được không? Tôi không cưỡng cầu, cậu cũng đừng né tránh nữa, chuyện khác cứ để tự nhiên.
– Gặp được vấn đề mới có tiến bộ, Quảng trường Tài Phú ở khu Tiểu Tam Cư cũng từng xuất hiện vấn đề, ứng suất nhiệt của cốt thép biến dạng quá nhiều, không thể lắp đặt loại thủy tinh có độ giãn nở thấp.
– Chuyện này có là gì, gặp được rồi thì sau này sẽ không sợ nữa.

Lần đầu tiên anh tới hiện trường cắt chi tiết, mở ngược tất cả những lỗ dạng dài.

Lúc ấy anh cũng sợ tè ra quần như em vậy đấy.

Không tin thì em hỏi Trần Tây An mà xem, chắc chắn anh ấy cũng từng mắc sai lầm như vậy.
Câu trước khiến Tiền Tâm Nhất cầu còn không được, câu sau khiến anh âu lo.

Nhưng gần đây anh thực sự rối rắm lắm rồi, im lặng một lát cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, ai biết ngày sau thế nào.
Triệu Đông Văn bị mắng tới mức da mặt dày lên, Lương Cầm tăng ca tới mức kỹ năng độc thân hạng nhất, hai điều khác biệt này đều chỉ do một đầu sỏ gây họa là anh.
“Trường phòng Lôi đang hút thuốc ngoài cửa, gõ cửa lâu lắm mà chị Trương chẳng thèm để ý tới anh ấy.

Sếp Cao đến sân bay đón bạn rồi, bây giờ đang tắc trên cao tốc, chú ấy bảo em gọi điện thoại cho anh.”
Bởi vì đói đến mức ngực dán vào lưng, hai người tìm bừa một quán nướng.

Bọn họ gọi lẻ tẻ cả đống xiên nấm, xiên cánh gà nướng, mỗi người một phần cơm trộn bát đá ăn ngấu nghiến.
Lôi Chí Quân thở dài một tiếng, vẻ mặt hối hận: “Vẫn là dự án hải nguyên kia, khi cô ấy vẽ đã không chú ý, đặt cửa mở trên layer defpoints.

Chẳng phải hiện trường người ta chỉ xem blueprint thôi hay sao, bây giờ nguyên một mặt tường không có cửa.

Cái đám thi công cũng chẳng ra làm sao, làm gì có chuyện bọn nó không phát hiện, chẳng qua giấu không nói mà thôi.

Bây giờ còn ôm bản vẽ tới tìm bọn tôi dự toán đền bù, đền kiểu gì được đây! Tôi nóng quá, cho nên mới mắng… cô ấy mấy câu.”
– Gọi điện thoại, mở cuộc họp, phóng tuyến lại, sửa mô hình.

– Hắn nói rất đơn giản, nhưng trên thực tế chắc chắn phải rắc rối hơn nhiều.
Câu trước khiến Tiền Tâm Nhất cầu còn không được, câu sau khiến anh âu lo.

Nhưng gần đây anh thực sự rối rắm lắm rồi, im lặng một lát cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, ai biết ngày sau thế nào.
Hành tây trong cơm trộn bát đá của quán này thái miếng nhỏ, Tiền Tâm Nhất kén chọn không ưa nổi, nhặt nửa ngày trời mà công trình vẫn rất đồ sộ, anh bèn dứt khoát gọi một chiếc bánh nướng.
Trương Tiểu Vũ bước ra với đôi mắt và chóp mũi đỏ bừng.

Màng nước nơi đáy mắt vẫn còn long lanh.

Cô miễn cưỡng cười với hai người, vừa thấy cô kế toán bước tới ôm mình, nước mắt Trương Tiểu Vũ lại chực trào ra.
Tiền Tâm Nhất lập tức thở phào một hơi.

Để ý tới cảm xúc của người khác là một chuyện rất mệt, đặc biệt đối với một người nóng nảy.
Nước mưa ướt nhòe kính chắn gió, phải dựa vào cần gạt nước mới có được giây phút sáng rõ ngắn ngủi.
Còn chưa ăn xong, Triệu Đông Văn đã gọi điện thoại tới giục bọn họ mau chóng về, công ty xảy ra chuyện rồi.

Tiền Tâm Nhất ghét nhất là đống lời miêu tả dài dòng trước khi đi vào vấn đề chính của cậu ta, mỗi lúc đi giao bản vẽ cho đơn vị, cậu ta đều nói câu mở đầu thế này “Xin chào, tôi là Triệu Đông Văn của Viện thiết kế, cho hỏi anh có quen Tiền Tâm Nhất không ạ? Tôi là học trò của anh ấy…”
Hết chương 21
Quả thực Trương Tiểu Vũ rất sợ hãi, theo như lời Lôi Chí Quân nói, cô phải đền hơn tám mươi khung cửa cho dự án, tổng giá trị kim loại nhập khẩu cũng lên tới hai ba trăm nghìn, cô làm hai ba năm cũng chưa chắc đã đền nổi.
Anh buông nấm đông cô xuống, nói:
– Thầy, kỹ sư Trần, hai người đã ăn cơm chưa? Chị Trương trả lời rồi, chị ấy khóc dữ lắm, nhưng mà vẫn không chịu mở cửa.
“Nói trọng điểm đi.”
Triệu Đông Văn “vâng” một tiếng, sốt sắng sắp bốc hỏa: “Anh đã họp xong chưa? Chị Trương ở phòng số ba nhốt bọn em bên ngoài văn phòng, một mình chị ấy ở bên trong, từ lúc cơm trưa tới giờ sắp qua hai tiếng rồi.”
Tiền Tâm Nhất mất kiên nhẫn: “Cái này cái kia cái gì?”
Hai người nhìn về phía Trần Tây An, hắn hiểu rõ ý đồ của Tiền Tâm Nhất, vì muốn giảm bớt sự lúng túng cho Trương Tiểu Vũ nên hắn đã lấy ví dụ vấn đề nghiêm trọng nhất, hắn cười nói:
Chị Trương ở phòng thiết kế số 3 chính là người phụ nữ từng bà tám về chuyện của Trần Tây An ở nhà ăn.

Tiền Tâm Nhất sững người, Trần Tây An ngồi đối diện anh thấy vậy cũng buông đũa xuống, nghe thấy anh hỏi: “Chuyện thế nào? Trưởng phòng Lôi đâu? Sếp Cao cũng không có ở đó à?”
Tiền Tâm Nhất lườm cậu ta, làm khẩu hình “cút qua bên kia”.

Nằm ngoài dự đoán của cậu học trò, anh cười nói: “Ngày mai có lương rồi, nhảy lầu làm gì chứ, ít cũng phải được mười nghìn.

Lão Lôi đúng là thằng ngốc, dọa em thôi mà em tưởng thật à, hiện trường bắt em dự toán đền bù thì em còn phải mắng ngược lại bọn họ không chịu xem bản vẽ ấy chứ, trên bản vẽ của bà đây rõ ràng có mà.

Mở cửa đi, đừng khóc nữa.”
Trần Tây An thanh toán xong, đi tới bên cửa bật ô lên, ngoắc ngoắc tay với anh.

Tiền Tâm Nhất bước qua đứng dưới tán ô, biết thể nào anh ta cũng không chỉ nói một hai câu mà thôi, hơn nữa chắc chắn còn lên tiếng đe dọa, anh trả lời với giọng nửa thật nửa đùa: “Lão Lôi, lần này anh sai rồi, rõ ràng biết ngành kiến trúc chúng ta thiếu nữ cơ mà.

Anh thấy đấy, em có bao giờ dám mắng Lương Cầm đâu.”
Triệu Đông Văn: “Em cũng không rõ nữa, sáng nay chị Trương và trưởng phòng Lôi tự dưng cãi nhau, cãi to lắm.

Em nghe thấy chị ấy nói với trưởng phòng Lôi ‘có giỏi thì anh ép chết tôi đi’, sau đó khóc lóc chạy vào nhà vệ sinh.

Đến trưa bọn em xuống dưới ăn cơm, đi về thì cửa phòng đã khóa rồi.”
(Layer Defpoints: Lúc in bản vẽ ra sẽ không hiện những chi tiết vẽ trên lớp này)
Hành tây trong cơm trộn bát đá của quán này thái miếng nhỏ, Tiền Tâm Nhất kén chọn không ưa nổi, nhặt nửa ngày trời mà công trình vẫn rất đồ sộ, anh bèn dứt khoát gọi một chiếc bánh nướng.
“Trường phòng Lôi đang hút thuốc ngoài cửa, gõ cửa lâu lắm mà chị Trương chẳng thèm để ý tới anh ấy.

Sếp Cao đến sân bay đón bạn rồi, bây giờ đang tắc trên cao tốc, chú ấy bảo em gọi điện thoại cho anh.”
Tiền Tâm Nhất mắng một tiếng “mẹ kiếp”, thầm nghĩ “gọi điện thoại cho tôi cũng có ích gì?”.

Nhưng anh vẫn nhanh chóng cầm túi máy tính lên, đi về phía quầy thu ngân, vừa đi vừa nói: “Tại sao lại cãi nhau? Chú không biết thì đưa điện thoại cho trưởng phòng Lôi, nửa tiếng sau anh sẽ tới.

Chú bảo kế toán qua gọi thử xem, nếu như Trương Tiểu Vũ không lên tiếng thì lập tức xuống dưới tầng tìm quản lý tòa nhà cạy khóa.”
“Tiểu Tiền à, tôi, Lão Lôi đây, haiz…”
Ba người ngồi xuống một góc, Trương Tiểu Vũ ngồi một bên, hai người còn lại ngồi một bên.

Nhân viên phục vụ mang menu đến, Tiền Tâm Nhất gọi nước quất theo khẩu vị của phái nữ.
Cạy được thì đã cạy rồi, bởi vì tháng trước trước nữa công ty có trộm, khóa cửa được đổi thành loại khóa chống trộm cấp C, giá cả đắt đỏ, ông chủ đã lên tiếng phải giải quyết vấn đề bằng cách không đánh mà thắng, Triệu Đông Văn khúm núm cất lời: “Chuyện này…”
Bởi vì đói đến mức ngực dán vào lưng, hai người tìm bừa một quán nướng.

Bọn họ gọi lẻ tẻ cả đống xiên nấm, xiên cánh gà nướng, mỗi người một phần cơm trộn bát đá ăn ngấu nghiến.
Chờ cảm xúc của cô dịu xuống một ít, thầm nghĩ kế toán nghe cũng không hiểu, cô cũng không muốn lãng phí thời gian của bạn mình bèn bảo kế toán về làm việc trước.

Thông báo cho mọi người quay về làm việc xong, ba người xuống thẳng bãi đỗ xe tầng hầm số 1, sau đó tới quầy đồ uống ở nhà ăn.
Tiền Tâm Nhất mất kiên nhẫn: “Cái này cái kia cái gì?”
Triệu Đông Văn sợ anh nổi nóng, lập tức đầu hàng: “Không có gì ạ, vâng vâng em biết rồi, em đưa điện thoại cho trưởng phòng Lôi đây ạ, nếu anh muốn tìm em thì gọi điện thoại cho chị Cầm nhé.”
Vừa rẽ vào đã nhìn thấy cô kế toán cầm điện thoại quay lưng về phía bọn họ, không ngừng nhẹ nhàng khuyên bảo qua điện thoại.

Tiền Tâm Nhất chen tới, đuổi toàn bộ người ra phía thang máy.

Nhờ đó, Lôi Chí Quân đang ngồi xổm ở cửa cũng lộ diện, tàn thuốc vương vãi khắp sàn nhà trước mặt.
Tiền Tâm Nhất kẹp điện thoại để móc ví tiền, Trần Tây An kéo anh về sau ra hiệu anh cứ nghe điện thoại đi.

Tiền Tâm Nhất gật đầu với hắn, đứng ngoài cửa đợi.

Rất nhanh sau đó trong điện thoại vang lên giọng của trưởng phòng thiết kế số 3 Lôi Chí Quân:
***
“Tiểu Tiền à, tôi, Lão Lôi đây, haiz…”
Hết chương 21
Anh buông nấm đông cô xuống, nói:
Chưa hỏi gì đã thở dài, Tiền Tâm Nhất nói: “Tiểu Vũ cãi nhau gì với anh đấy, cãi tới mức khiến mọi người đều phải chậm trễ công việc rồi.”
– Đang lừa tôi hả, thực thể rất đẹp mà, video cũng nói… thôi, anh nói đi.
Lôi Chí Quân thở dài một tiếng, vẻ mặt hối hận: “Vẫn là dự án hải nguyên kia, khi cô ấy vẽ đã không chú ý, đặt cửa mở trên layer defpoints.

Chẳng phải hiện trường người ta chỉ xem bản vẽ thiết kế thôi hay sao, bây giờ nguyên một mặt tường không có cửa.

Cái đám thi công cũng chẳng ra làm sao, làm gì có chuyện bọn nó không phát hiện, chẳng qua giấu không nói mà thôi.

Bây giờ còn ôm bản vẽ tới tìm bọn tôi dự toán đền bù, đền kiểu gì được đây! Tôi nóng quá, cho nên mới mắng… cô ấy mấy câu.”
Trần Tây An không ngạc nhiên với mặt dịu dàng nhẫn nại của anh, thực ra dựa vào rất nhiều chi tiết trong công việc đều có thể nhận ra điều này.

Mỗi lần Triệu Đông Văn hỏi anh những vấn đề vụn vặt, anh khó chịu thì khó chịu đấy nhưng ít ra những đáp án đều rất có trách nhiệm.
Hai người nhìn về phía Trần Tây An, hắn hiểu rõ ý đồ của Tiền Tâm Nhất, vì muốn giảm bớt sự lúng túng cho Trương Tiểu Vũ nên hắn đã lấy ví dụ vấn đề nghiêm trọng nhất, hắn cười nói:(Layer Defpoints: Lúc in bản vẽ ra sẽ không hiện những chi tiết vẽ trên lớp này)
Cả một văn phòng này, người tới xem trò cười cũng chỉ ít thôi, dù sao khi xảy ra chuyện mọi người vẫn rất lo lắng, nghe vậy thì đều phối hợp ra ngoài, kế toán có quan hệ tốt với Trương Tiểu Vũ ở lại, đợi lát nữa còn an ủi cô.

Trần Tây An cũng bị anh giữ lại, anh sợ mình hung dữ quen rồi, Trương Tiểu Vũ sẽ muốn nói chuyện với một Trần Tây An hòa nhã hơn.
Trương Tiểu Vũ không lên tiếng, có lẽ cũng cảm thấy mình làm ầm lên thế này rất xấu hổ.

Tiền Tâm Nhất nghĩ một lát, nói với Triệu Đông Văn và Lôi Chí Quân:
Trần Tây An thanh toán xong, đi tới bên cửa bật ô lên, ngoắc ngoắc tay với anh.

Tiền Tâm Nhất bước qua đứng dưới tán ô, biết thể nào anh ta cũng không chỉ nói một hai câu mà thôi, hơn nữa chắc chắn còn lên tiếng đe dọa, anh trả lời với giọng nửa thật nửa đùa: “Lão Lôi, lần này anh sai rồi, rõ ràng biết ngành kiến trúc chúng ta thiếu nữ cơ mà.

Anh thấy đấy, em có bao giờ dám mắng Lương Cầm đâu.”
– Em xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian làm việc của mọi người.
Lôi Chí Quân thổ huyết, người mắng chửi hung dữ nhất công ty này chính là anh, người chịu mắng nhiều nhất chính là học trò anh.

Dẫu vậy, quả thực rất hiếm khi thấy anh mắng Lương Cầm.

Bây giờ Lôi Chí Quân đang lo ngay ngáy, sáng nay Trương Tiểu Vũ đã buông lời hùng hổ như vậy, sợ rằng cô sẽ làm ra chuyện gì.

Anh ta cũng chẳng còn hơi sức đâu mà làu bàu nữa, chỉ bảo Tiền Tâm Nhất mau về.
– Trưởng phòng Tiền, kỹ sư Trần, chắc hẳn các anh không biết, thực ra trong công ty chúng ta, phái nam thì hâm mộ Tiểu Triệu, nữ thì hâm mộ Lương Cầm.
***
Tiền Tâm Nhất thực sự không cảm thấy có vấn đề gì:
Triệu Đông Văn: “Em cũng không rõ nữa, sáng nay chị Trương và trưởng phòng Lôi tự dưng cãi nhau, cãi to lắm.

Em nghe thấy chị ấy nói với trưởng phòng Lôi ‘có giỏi thì anh ép chết tôi đi’, sau đó khóc lóc chạy vào nhà vệ sinh.

Đến trưa bọn em xuống dưới ăn cơm, đi về thì cửa phòng đã khóa rồi.”
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà Tiền Tâm Nhất trẻ tuổi nhất mà có thể ngồi lên vị trí trưởng phòng thiết kế số 1.

Anh rất ít khi đùn đẩy trách nhiệm, mấy trưởng phòng thiết kế còn lại thiên hướng mặc kệ ồn ào xung quanh.
Triệu Đông Văn thấp thỏm, chỉ sợ thầy mình sẽ đốp lại một câu “Định nhảy ở cửa nào, tôi gọi 110 tới để bọn họ trải đệm lót cho cô trước”.

Cậu ta vội vàng kéo tay áo Tiền Tâm Nhất, từ lông mày, ánh mắt, chiếc mũi đều phảng phất vẻ “thầy, thầy bình tĩnh đừng nóng”.
Cửa thang máy chật kín người.

Triệu Đông Văn đã đứng chờ sẵn giống như tiểu thái giám chuẩn bị nghe chửi.

Cửa vừa mở, cậu ta đã kéo người thấy của mình hấp ta hấp tấp chạy vào trong:
– Thầy, kỹ sư Trần, hai người đã ăn cơm chưa? Chị Trương trả lời rồi, chị ấy khóc dữ lắm, nhưng mà vẫn không chịu mở cửa.
Tiền Tâm Nhất mắng một tiếng “mẹ kiếp”, thầm nghĩ “gọi điện thoại cho tôi cũng có ích gì?”.

Nhưng anh vẫn nhanh chóng cầm túi máy tính lên, đi về phía quầy thu ngân, vừa đi vừa nói: “Tại sao lại cãi nhau? Chú không biết thì đưa điện thoại cho trưởng phòng Lôi, nửa tiếng sau anh sẽ tới.

Chú bảo kế toán qua gọi thử xem, nếu như Trương Tiểu Vũ không lên tiếng thì lập tức xuống dưới tầng tìm quản lý tòa nhà cạy khóa.”
Vừa rẽ vào đã nhìn thấy cô kế toán cầm điện thoại quay lưng về phía bọn họ, không ngừng nhẹ nhàng khuyên bảo qua điện thoại.

Tiền Tâm Nhất chen tới, đuổi toàn bộ người ra phía thang máy.

Nhờ đó, Lôi Chí Quân đang ngồi xổm ở cửa cũng lộ diện, tàn thuốc vương vãi khắp sàn nhà trước mặt.
Tiền Tâm Nhất chào hỏi anh ta, sau đó vỗ vai cô kế toán, ra hiệu cô đưa điện thoại cho mình.

Nhận được điện thoại, anh đổi sang giọng vô cùng dịu dàng: “Tiểu Vũ à, anh Tiền Tâm Nhất đây, không được cúp máy, cúp máy thì anh sẽ lập tức gọi người tới phá khóa.”
Có người chịu đá quả bóng này đi giúp cô, cô không dám bỏ qua cơ hội, cô nghẹn ngào nức nở:
Tiền Tâm Nhất nhìn qua Trần Tây An với ánh sợ hãi khi được ưa thích, thầm nghĩ học trò của mình và Lương Cầm nghe thấy câu này chắc chắn sẽ cảm thấy đây là một lời châm chọc.
Có lẽ Trương Tiểu Vũ đang đứng ngay cạnh cửa, nghe vậy không cần dùng tới điện thoại nữa, hét thẳng vào cửa: “Nếu phá khóa tôi sẽ nhảy lầu!”
Triệu Đông Văn thấp thỏm, chỉ sợ thầy mình sẽ đốp lại một câu “Định nhảy ở cửa nào, tôi gọi 110 tới để bọn họ trải đệm lót cho cô trước”.

Cậu ta vội vàng kéo tay áo Tiền Tâm Nhất, từ lông mày, ánh mắt, chiếc mũi đều phảng phất vẻ “thầy, thầy bình tĩnh đừng nóng”.
Tiền Tâm Nhất lườm cậu ta, làm khẩu hình “cút qua bên kia”.

Nằm ngoài dự đoán của cậu học trò, anh cười nói: “Ngày mai có lương rồi, nhảy lầu làm gì chứ, ít cũng phải được mười nghìn.

Lão Lôi đúng là thằng ngốc, dọa em thôi mà em tưởng thật à, hiện trường bắt em dự toán đền bù thì em còn phải mắng ngược lại bọn họ không chịu xem bản vẽ ấy chứ, trên bản vẽ của bà đây rõ ràng có mà.

Mở cửa đi, đừng khóc nữa.”
– Mong muốn ban đầu của bất cứ đơn vị làm công trình nào đều là hoàn thành sớm thu hồi vốn nhanh.

Gặp được vấn đề sẽ không ngồi im đứng nhìn, nếu mắc kẹt ở đâu thì chẳng ai bỏ tiền ra nổi, cũng không ai mong chuyện đó xảy ra hết.

Mọi người bàn bạc lại với thái độ tốt.

Cần sửa bản vẽ thì sửa bản vẽ, nên nhượng bộ thì nhượng bộ, một vấn đề có rất nhiều cách giải quyết.

Có thể sẽ có người bắt nạt em, hoặc nói với giọng điệu nặng nề.

Nhưng trải qua một lần, lần sau em sẽ biết người ta chỉ phô trương thanh thế, thì sẽ không còn sợ nữa.
Lôi Chí Quân bị anh mắng một câu, trợn mắt nhìn anh nhưng không dám nói gì.

Bởi vì Trương Tiểu Vũ đã bắt đầu khóc rống lên trong phòng, tiếng khóc uất ức tới mức không nói được nên lời.

Tiền Tâm Nhất như thể đổi tính, im lặng lắng nghe tiếng khóc suy sụp tới nức nở, sau đó anh nói: “Được rồi đừng khóc nữa, trên bản vẽ thì làm gì có vấn đề nào không giải quyết được.

Em đi rửa mặt trước, sau đó mở cửa ra, chúng ta xem chuyện này phải giải quyết thế nào.

Đưa ra quyết định trong hôm nay luôn, có được không?”
Trương Tiểu Vũ không lên tiếng, có lẽ cũng cảm thấy mình làm ầm lên thế này rất xấu hổ.

Tiền Tâm Nhất nghĩ một lát, nói với Triệu Đông Văn và Lôi Chí Quân:
Tiền Tâm Nhất kẹp điện thoại để móc ví tiền, Trần Tây An kéo anh về sau ra hiệu anh cứ nghe điện thoại đi.

Tiền Tâm Nhất gật đầu với hắn, đứng ngoài cửa đợi.

Rất nhanh sau đó trong điện thoại vang lên giọng của trưởng phòng thiết kế số 3 Lôi Chí Quân:
– Hay là mọi người ra đại sảnh trước đi?
Chị Trương ở phòng thiết kế số 3 chính là người phụ nữ từng bà tám về chuyện của Trần Tây An ở nhà ăn.

Tiền Tâm Nhất sững người, Trần Tây An ngồi đối diện anh thấy vậy cũng buông đũa xuống, nghe thấy anh hỏi: “Chuyện thế nào? Trưởng phòng Lôi đâu? Sếp Cao cũng không có ở đó à?”
– Nếu làm cậu phiền lòng thì coi như tôi chưa từng nói, chúng ta cứ quay về trạng thái giao tiếp như trước đây được không? Tôi không cưỡng cầu, cậu cũng đừng né tránh nữa, chuyện khác cứ để tự nhiên.
Cả một văn phòng này, người tới xem trò cười cũng chỉ ít thôi, dù sao khi xảy ra chuyện mọi người vẫn rất lo lắng, nghe vậy thì đều phối hợp ra ngoài, kế toán có quan hệ tốt với Trương Tiểu Vũ ở lại, đợi lát nữa còn an ủi cô.

Trần Tây An cũng bị anh giữ lại, anh sợ mình hung dữ quen rồi, Trương Tiểu Vũ sẽ muốn nói chuyện với một Trần Tây An hòa nhã hơn.
Router đặt cách cửa vào không xa, Tiền Tâm Nhất ở bên ngoài vẫn có thể kết nối được wifi, anh chụp “tanh tách” mấy tấm ảnh, tìm kiếm Trương Tiểu Vũ trong nhóm chung, gửi qua cho một mình cô.

Đợi một lát mới gọi điện thoại tới: “Tiểu Vũ, khi nào điều chỉnh ổn cảm xúc rồi thì mở cửa ra để mọi người về làm việc bình thường trước đã, nếu em cảm thấy ngại thì anh và Trần Tây An cũng xuống dưới, có bạn kế toán ở đây đón em rồi, đợi khi nào em có thể nói được thì tính sau nhé?
– Vậy sau đó giải quyết thế nào?
Quả thực Trương Tiểu Vũ rất sợ hãi, theo như lời Lôi Chí Quân nói, cô phải đền hơn tám mươi khung cửa cho dự án, tổng giá trị kim loại nhập khẩu cũng lên tới hai ba trăm nghìn, cô làm hai ba năm cũng chưa chắc đã đền nổi.
Có người chịu đá quả bóng này đi giúp cô, cô không dám bỏ qua cơ hội, cô nghẹn ngào nức nở:
“Cảm, cảm ơn trưởng phòng Tiền, không, không cần đâu, em rửa mặt xong sẽ ra.”
Cạy được thì đã cạy rồi, bởi vì tháng trước trước nữa công ty có trộm, khóa cửa được đổi thành loại khóa chống trộm cấp C, giá cả đắt đỏ, ông chủ đã lên tiếng phải giải quyết vấn đề bằng cách không đánh mà thắng, Triệu Đông Văn khúm núm cất lời: “Chuyện này…”
Tiền Tâm Nhất lập tức thở phào một hơi.

Để ý tới cảm xúc của người khác là một chuyện rất mệt, đặc biệt đối với một người nóng nảy.
Trần Tây An không ngạc nhiên với mặt dịu dàng nhẫn nại của anh, thực ra dựa vào rất nhiều chi tiết trong công việc đều có thể nhận ra điều này.

Mỗi lần Triệu Đông Văn hỏi anh những vấn đề vụn vặt, anh khó chịu thì khó chịu đấy nhưng ít ra những đáp án đều rất có trách nhiệm.
Trương Tiểu Vũ bước ra với đôi mắt và chóp mũi đỏ bừng.

Màng nước nơi đáy mắt vẫn còn long lanh.

Cô miễn cưỡng cười với hai người, vừa thấy cô kế toán bước tới ôm mình, nước mắt Trương Tiểu Vũ lại chực trào ra.
Chờ cảm xúc của cô dịu xuống một ít, thầm nghĩ kế toán nghe cũng không hiểu, cô cũng không muốn lãng phí thời gian của bạn mình bèn bảo kế toán về làm việc trước.

Thông báo cho mọi người quay về làm việc xong, ba người xuống thẳng bãi đỗ xe tầng hầm số 1, sau đó tới quầy đồ uống ở nhà ăn.
“Nói trọng điểm đi.”
Lôi Chí Quân bị anh mắng một câu, trợn mắt nhìn anh nhưng không dám nói gì.

Bởi vì Trương Tiểu Vũ đã bắt đầu khóc rống lên trong phòng, tiếng khóc uất ức tới mức không nói được nên lời.

Tiền Tâm Nhất như thể đổi tính, im lặng lắng nghe tiếng khóc suy sụp tới nức nở, sau đó anh nói: “Được rồi đừng khóc nữa, trên bản vẽ thì làm gì có vấn đề nào không giải quyết được.

Em đi rửa mặt trước, sau đó mở cửa ra, chúng ta xem chuyện này phải giải quyết thế nào.

Đưa ra quyết định trong hôm nay luôn, có được không?”
Ba người ngồi xuống một góc, Trương Tiểu Vũ ngồi một bên, hai người còn lại ngồi một bên.

Nhân viên phục vụ mang menu đến, Tiền Tâm Nhất gọi nước quất theo khẩu vị của phái nữ.
Trương Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu, bất ngờ hỏi một câu:
Trương Tiểu Vũ cười ngại ngùng, nói:
Trương Tiểu Vũ cũng ra vẻ không tin, Tiểu Tam Cư được xưng là tiêu điểm của thành phố, trên mạng còn có video lắp đặt mô hình.

Bọn họ nói với bên ngoài xây dựng mô hình hợp lý, thi công nhất thể, toàn bộ quá trình đều suôn sẻ, mọi người ai cũng mừng vui.
– Em xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian làm việc của mọi người.
Triệu Đông Văn “vâng” một tiếng, sốt sắng sắp bốc hỏa: “Anh đã họp xong chưa? Chị Trương ở phòng số ba nhốt bọn em bên ngoài văn phòng, một mình chị ấy ở bên trong, từ lúc cơm trưa tới giờ sắp qua hai tiếng rồi.”
Tiền Tâm Nhất thực sự không cảm thấy có vấn đề gì:
– Chuyện này có là gì, gặp được rồi thì sau này sẽ không sợ nữa.

Lần đầu tiên anh tới hiện trường cắt chi tiết, mở ngược tất cả những lỗ dạng dài.

Lúc ấy anh cũng sợ tè ra quần như em vậy đấy.

Không tin thì em hỏi Trần Tây An mà xem, chắc chắn anh ấy cũng từng mắc sai lầm như vậy.
“Cảm, cảm ơn trưởng phòng Tiền, không, không cần đâu, em rửa mặt xong sẽ ra.”
Hai người nhìn về phía Trần Tây An, hắn hiểu rõ ý đồ của Tiền Tâm Nhất, vì muốn giảm bớt sự lúng túng cho Trương Tiểu Vũ nên hắn đã lấy ví dụ vấn đề nghiêm trọng nhất, hắn cười nói:
– Gặp được vấn đề mới có tiến bộ, Quảng trường Tài Phú ở khu Tiểu Tam Cư cũng từng xuất hiện vấn đề, ứng suất nhiệt của cốt thép biến dạng quá nhiều, không thể lắp đặt loại thủy tinh có độ giãn nở thấp.
Nhắc tới cổng hypebol mà Tiền Tâm Nhất ưa thích, anh lập tức nhập tâm hơn cả Trương Tiểu Vũ, ngạc nhiên không thôi:
Trương Tiểu Vũ cười ngại ngùng, nói:
– Đang lừa tôi hả, thực thể rất đẹp mà, video cũng nói… thôi, anh nói đi.
Trương Tiểu Vũ cũng ra vẻ không tin, Tiểu Tam Cư được xưng là tiêu điểm của thành phố, trên mạng còn có video lắp đặt mô hình.

Bọn họ nói với bên ngoài xây dựng mô hình hợp lý, thi công nhất thể, toàn bộ quá trình đều suôn sẻ, mọi người ai cũng mừng vui.
Còn chưa ăn xong, Triệu Đông Văn đã gọi điện thoại tới giục bọn họ mau chóng về, công ty xảy ra chuyện rồi.

Tiền Tâm Nhất ghét nhất là đống lời miêu tả dài dòng trước khi đi vào vấn đề chính của cậu ta, mỗi lúc đi giao bản vẽ cho đơn vị, cậu ta đều nói câu mở đầu thế này “Xin chào, tôi là Triệu Đông Văn của Viện thiết kế, cho hỏi anh có quen Tiền Tâm Nhất không ạ? Tôi là học trò của anh ấy…”
Nếu quả thực như lời Trần Tây An nói, vậy thì hắn phải bồi thường cho người ta mấy trăm tới cả triệu, cô không nhịn được hỏi:
– Vậy sau đó giải quyết thế nào?
– Gọi điện thoại, mở cuộc họp, phóng tuyến lại, sửa mô hình.

– Hắn nói rất đơn giản, nhưng trên thực tế chắc chắn phải rắc rối hơn nhiều.
Cửa thang máy chật kín người.

Triệu Đông Văn đã đứng chờ sẵn giống như tiểu thái giám chuẩn bị nghe chửi.

Cửa vừa mở, cậu ta đã kéo người thấy của mình hấp ta hấp tấp chạy vào trong:
Cát:
Trần Tây An mượn câu chuyện này để nói kinh nghiệm với cô:
– Mong muốn ban đầu của bất cứ đơn vị làm công trình nào đều là hoàn thành sớm thu hồi vốn nhanh.

Gặp được vấn đề sẽ không ngồi im đứng nhìn, nếu mắc kẹt ở đâu thì chẳng ai bỏ tiền ra nổi, cũng không ai mong chuyện đó xảy ra hết.

Mọi người bàn bạc lại với thái độ tốt.

Cần sửa bản vẽ thì sửa bản vẽ, nên nhượng bộ thì nhượng bộ, một vấn đề có rất nhiều cách giải quyết.

Có thể sẽ có người bắt nạt em, hoặc nói với giọng điệu nặng nề.

Nhưng trải qua một lần, lần sau em sẽ biết người ta chỉ phô trương thanh thế, thì sẽ không còn sợ nữa.
Trương Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu, bất ngờ hỏi một câu:
– Trưởng phòng Tiền, kỹ sư Trần, chắc hẳn các anh không biết, thực ra trong công ty chúng ta, phái nam thì hâm mộ Tiểu Triệu, nữ thì hâm mộ Lương Cầm.
Tiền Tâm Nhất nhìn qua Trần Tây An với ánh sợ hãi khi được ưa thích, thầm nghĩ học trò của mình và Lương Cầm nghe thấy câu này chắc chắn sẽ cảm thấy đây là một lời châm chọc.
Triệu Đông Văn bị mắng tới mức da mặt dày lên, Lương Cầm tăng ca tới mức kỹ năng độc thân hạng nhất, hai điều khác biệt này đều chỉ do một đầu sỏ gây họa là anh.
Tiền Tâm Nhất lườm cậu ta, làm khẩu hình “cút qua bên kia”.

Nằm ngoài dự đoán của cậu học trò, anh cười nói: “Ngày mai có lương rồi, nhảy lầu làm gì chứ, ít cũng phải được mười nghìn.

Lão Lôi đúng là thằng ngốc, dọa em thôi mà em tưởng thật à, hiện trường bắt em dự toán đền bù thì em còn phải mắng ngược lại bọn họ không chịu xem bản vẽ ấy chứ, trên bản vẽ của bà đây rõ ràng có mà.

Mở cửa đi, đừng khóc nữa.” Hết chương 21.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui