Kiến Trúc Sư


Cường độ của thép tinh luyện mạnh hơn hẳn thép hỗn hợp, cho nên chỉ cần tính toán không thay đổi nhiều thì khả năng vỡ của thép cấy gần như là không.
Lương Cầm đứng khựng lại, vẫn ôm mặt, tủi thân chỉ vào thầy trò hai người:
Trần Tây An thầm nghĩ “vậy thà tôi ở đây trêu cậu còn hơn”.

Nhưng hắn không nói gì.

Tiền Tâm Nhất nhắm mắt hưởng gió mát, chẳng biết qua bao lâu, anh nghe thấy có người bước lên nói chuyện.
Các số liệu sau thí nghiệm kéo nhổ thép cấy nằm trong phạm vi đã tính toán.

Hai giờ hai mươi phút chiều, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An ra khỏi công trường, giải quyết tạm bữa trưa bằng mì thịt bò, sau đó lên đường cao tốc, thẳng tiến về thảo nguyên.
Anh nhìn sang Trần Tây An, Trần Tây An cũng nhìn anh với biểu cảm giống hệt như vậy, hắn nói:
Hai người vừa ra khỏi ngõ nhỏ đã tìm thấy một siêu thị mini, bọn họ mua bàn chải đánh răng, kem đánh răng cùng chiếc khăn mặt chất lượng chẳng ra làm sao.

Sau đó bọn họ đi từ đầu tới cuối phố, xui xẻo làm sao chỉ nhìn thấy bán quần thể thao dài, áo khoác cùng với áo phông cho cặp đôi, hơn nữa phải mua cả hai bộ.
Rõ ràng kể từ lúc từ trên nóc xuống, Trần Tây An im lặng hơn rất nhiều.

Cứ một chốc trong đầu Tiền Tâm Nhất lại lướt qua hình ảnh hốt hoảng của hắn khi đứng trên nóc nhà.

Mặc dù không hiểu tại sao, song từ từ suy ngẫm, anh nhận ra rằng hắn đang sợ mình bị ngã.
– Xuân cái khỉ! Cậu không phát hiện hôm nay phái nữ trong công ty đều ăn mặc trang điểm rực rỡ hay sao? Vì không muốn các cậu mất mặt nên chị mới phải trang điểm đấy.

Cậu có lương tâm vậy không Tiền Cục Cưng.
Lương Cầm nhìn sang Triệu Đông Văn, cậu ta lập tức giơ điện thoại lên chụp cô:
Tiền Tâm Nhất chẳng thể nào không cảm động, nhưng anh cũng không biết phải nói gì.

Anh biết kỹ năng thấu hiểu lòng người của mình chưa đạt điểm tối đa, sợ nói sai lời khiến Trần Tây An lúng túng.
Lương Cầm xấu hổ chớp chớp mắt:
– Chị Cầm… hóa ra chị còn biết trang điểm nữa cơ à?
Chợ đêm trên Bá Thượng rất ồn ào huyên náo, nhưng chẳng có mấy du khách, nhìn có vẻ đông đấy, song đa phần là trai địa phương.

Bọn họ mặc áo ngắn tay mà chẳng sợ lạnh, uống rượu xái tới mức đầu đổ mồ hôi.

Cửa hàng cũng rất nhiều, chủ yếu bán mấy món quà như kẹo sữa, thanh sữa, đồ thêu thủ công, chỉ không có cửa hàng bán quần áo đứng đắn.
Đi tới trạm xăng giữa đường, hai người đổi lái.

Trần Tây An chạm tay vào vô lăng thì khôi phục trạng thái bình thường, chủ động nói chuyện với anh, hỏi anh đã từng cưỡi ngựa bao giờ chưa.

Tiền Tâm Nhất muốn làm nóng bầu không khí, bèn nói mình đã từng cưỡi ngựa gỗ.

Trần Tây An bật cười, bảo đến ngựa gỗ hắn cũng còn chưa từng được cưỡi.
Trần Tây An nhìn thấy màn này thì cũng chẳng còn lời nào để nói.

Hắn cảm thấu Tiền Tâm Nhất độc thân đến bây giờ đúng là xứng đáng, ngốc thế không biết, đâu có người phụ nữ bình thường nào chịu được chuyện này.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn nói xen vào:
Trời tối, bọn họ cũng đến được nơi cần đến.

Bọn họ tới muộn, đã chẳng còn trời xanh mây trắng và hoàng hôn rực rỡ, chỉ còn lại những chòm sao lấp lánh và mùi nước tiểu khai nồng.

Nếu như bạn chưa bao giờ tới thảo nguyên, nhất định sẽ bị mùi hương có ở khắp nơi này phá vỡ mộng mơ.
– Không phải nói điêu chứ cả con phố đây cũng chỉ có áo nhà tôi là bông nguyên chất thôi đấy, mẫu mã cũng đa dạng, nhìn hai cậu đẹp trai thế này, mua hai bộ tôi giảm cho các cậu 20%.
Trần Tây An gọi điện thoại hỏi Triệu Đông Văn địa chỉ homestay, bên đó ồn ào muốn chết, hình hư đang hát “Tôi đang nhìn về phía xa”.

Giọng phấn khởi của Triệu Đông Văn vọng qua đây: “A a a a wow! Đàn anh, anh giỏi thật ấy, em biết bọn anh đang ở đâu, đợi em, em sẽ đến đón anh.”
– Chị ơi, cho em hỏi trên thị trấn mình có cửa hàng tiện lợi không?
– Cầm trước đi, khi nào về công ty thì cho Lương Cầm để chị ấy xử lý.
Dứt lời cậu ta cúp máy luôn.

Trần Tây An dựa vào xe, nhìn Tiền Tâm Nhất đang nằm nhoài trên cửa, mở đèn pin điện thoại chiếu về phía con đường ngoài xe, soi rõ từng khối phân đen sì bám trên mặt đường với đủ mọi tư thế.

Tiền Tâm Nhất lập tức lộ ra biểu cảm thảm không nỡ nhìn… tới đây còn chưa nhìn được mấy con ngựa, vậy mà phân ngựa lại nở hoa khắp chốn.
– Thầy, hai người âm mưu thật đấy còn thống nhất trang phục.

Chị Cầm ơi chị Cầm, chúng ta bị vứt bỏ rồi.
Trần Tây An không nhịn được bật cười.
Các số liệu sau thí nghiệm kéo nhổ thép cấy nằm trong phạm vi đã tính toán.

Hai giờ hai mươi phút chiều, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An ra khỏi công trường, giải quyết tạm bữa trưa bằng mì thịt bò, sau đó lên đường cao tốc, thẳng tiến về thảo nguyên.
Tiền Tâm Nhất bỗng cảm thấy sự hiểu biết của mình về Lương Cầm mấy năm qua hoàn toàn uổng phí rồi.
Lương Cầm chạy “bình bịch” từ trên tầng xuống, hiếm khi mới thấy cô trang điểm, còn ăn vận vô cùng sang chảnh.

Cô liếc nhìn hai người, hé đôi môi đỏ:
Chẳng biết Triệu Đông Văn vượn đâu ra chiếc xe máy nhỏ, lao về đây nhanh như chớp.

Nhìn thấy Tiền Tâm Nhất, cậu ta mừng muốn chết, vừa cười vừa vẫy tay:
Trần Tây An không nhịn được bật cười.
– Thầy, thầy tới rồi…
Tiền Tâm Nhất nằm trên đầu ngựa ngủ gà ngủ gật:
– Đi thôi.
Tiền Tâm Nhất thấy cậu ta lao qua phân ngựa mà còn vui vẻ thế kia, tự an ủi bản thân rằng có lẽ mình chưa nhìn thấy cái đẹp của thảo nguyên.
Homestay là một căn nhà có vườn nông rất rộng, đám người bọn họ không ở hết, còn có một vài du khách lạ mặt đi lẻ.

Vừa bước vào cửa cũng đúng lúc hoạt động về đêm.

Mấy cô gái mặc những chiếc váy dài kiểu Mông Cổ đang nhảy múa ca hát vòng quanh đống lửa.

Làn váy tung bay tựa những tán ô đính tua, mấy cô mấy cậu trong công ty bọn họ đang nhảy nhót đá chân thành vòng bên ngoài, ai nấy đều cười nghiêng ngả.
– Anh cũng đi đi, lịch lãm quá thì chỉ có nước gặm xương thôi.

Tôi đi mua một ít đồ dùng đánh răng rửa mặt.
Móng tay cô cũng sơn màu đỏ tươi, hai người lập tức chuyển sự chú ý lên móng tay cô, há hốc miệng ra nhìn.

Lương Cầm đợi một giây, nháy mắt sụp đổ, xoay người định chạy lên tầng đi rửa mặt, tức sắp khóc đến nơi.
Bên chân tường còn có một giá nướng, chủ nhà đang điều chỉnh thiết bị xoay chú dê nướng nguyên con.

Dưới lều bày năm chiếc bàn tròn nhỏ, những nữ chủ nhà nhanh nhẹn dọn cơm thừa canh cặn, thoạt nhìn như thể đã ăn rồi.
Homestay là một căn nhà có vườn nông rất rộng, đám người bọn họ không ở hết, còn có một vài du khách lạ mặt đi lẻ.

Vừa bước vào cửa cũng đúng lúc hoạt động về đêm.

Mấy cô gái mặc những chiếc váy dài kiểu Mông Cổ đang nhảy múa ca hát vòng quanh đống lửa.

Làn váy tung bay tựa những tán ô đính tua, mấy cô mấy cậu trong công ty bọn họ đang nhảy nhót đá chân thành vòng bên ngoài, ai nấy đều cười nghiêng ngả.
Đi tới trạm xăng giữa đường, hai người đổi lái.

Trần Tây An chạm tay vào vô lăng thì khôi phục trạng thái bình thường, chủ động nói chuyện với anh, hỏi anh đã từng cưỡi ngựa bao giờ chưa.

Tiền Tâm Nhất muốn làm nóng bầu không khí, bèn nói mình đã từng cưỡi ngựa gỗ.

Trần Tây An bật cười, bảo đến ngựa gỗ hắn cũng còn chưa từng được cưỡi.
Lương Cầm chạy ra khỏi đám người:
***
– Nào, nào, bọn chị để phần cơm cho hai người đây, mau ăn đi.

Đây là chìa khóa phòng hai người, phòng 2-101, ăn xong thì tự tìm phòng nhé.
Tiền Tâm Nhất: “…”
Trần Tây An: “…”
Cô đẩy hai người tới chiếc bàn đã thu dọn sạch sẽ, sau đó chạy vào trong bếp, rất nhanh sau đó có một chị gái chạy ra trải khăn dùng một lần, bày bát lớn bát nhỏ lên trên, đều là những món thường ngày của nhà nông.
Hai người cũng ăn khá no, dê nướng nguyên con cũng sắp xong rồi, đám người không quan tâm tới chuyện nhảy nhót nữa, chạy vây quanh giá nướng, đầu bếp cắt miếng nào thì giành luôn miếng đó, hô hào còn hăng hơn cả ăn.
Lương Cầm chạy ra khỏi đám người:
Lương Cầm lấy bát đũa cho hai người xong lại chạy về vòng người kia, high điên cuồng.
Bà chị kia chỉ đường cho anh, anh vòng về thì thấy Trần Tây An cũng đứng dậy, xem ra hắn cũng chẳng hứng thú nhiều với hoạt động giành thịt kia.

Anh không nói gì, sờ sờ trong túi thấy đã mang ví tiền bèn nói:
Mỗi ngày Tiền Tâm Nhất đều ăn qua loa cho xong bữa, vị mặn chát của các món ăn thường ngày này chẳng là gì, anh ăn không ít.

Trần Tây An tự nấu cơm cho nên lịch sự xin từ chối hương vị này.

Ăn một bát nhỏ xong thì không ăn thêm nữa, chỉ nhai mỗi màn thầu.
Tiền Tâm Nhất tưởng hắn còn chưa hoàn hồn về chuyện sáng nay, vô cùng ân cần gắp thêm thức ăn cho hắn, lặp lại lời giới thiệu mang khẩu âm địa phương của chị gái kia như một cái máy:
– Ăn cái này đi, rau dương xỉ dại, hoàn toàn tự nhiên không ô nhiễm… Món này cũng không tệ, rau gì xào ấy nhỉ, quên rồi…
Tiền Tâm Nhất không có ý kiến gì, hai người mỗi người cầm một bộ.

Tiền Tâm Nhất lấy một bộ đen trắng rồi thì Trần Tây An mới chọn một bộ màu xanh kết hợp với đen.

Tiền Tâm Nhất chú ý đến chi tiết nhỏ này, thầm thở phào một hơi.
Trần Tây An chỉ đành kẹp sự dịu dàng bất ngờ kia vào trong màn thầu, ăn sạch sẽ, vừa đau vừa vui.
Trần Tây An gọi điện thoại hỏi Triệu Đông Văn địa chỉ homestay, bên đó ồn ào muốn chết, hình hư đang hát “Tôi đang nhìn về phía xa”.

Giọng phấn khởi của Triệu Đông Văn vọng qua đây: “A a a a wow! Đàn anh, anh giỏi thật ấy, em biết bọn anh đang ở đâu, đợi em, em sẽ đến đón anh.”
Hai người cũng ăn khá no, dê nướng nguyên con cũng sắp xong rồi, đám người không quan tâm tới chuyện nhảy nhót nữa, chạy vây quanh giá nướng, đầu bếp cắt miếng nào thì giành luôn miếng đó, hô hào còn hăng hơn cả ăn.
– Đúng vậy, con lai, gu chị!
Tiền Tâm Nhất cảm thấy áp lực hơi lớn nên đứng cách xa một chút nhưng cậu học trò của anh lại sấn tới góp vui, còn cất lời khen ngợi:
Tiền Tâm Nhất không thể hiểu nổi chuyện cả đống người xếp hàng chờ đợi đồ ăn ngon.

Ở thành phố, anh mà nhìn thấy cảnh cả đống người đứng xếp hàng đợi số trong quán nào đó thì sẽ quay đầu đi luôn.

Triệu Đông Văn trong đám người hô hào tới lượt mình, bị anh mập và anh Ngô kéo cánh tay quăng ra sau.

Ba người tranh giành nhau, đánh tới đánh lui cuối cùng thịt lại vào trong tay người khác.
– Sang cửa hàng khác xem nhé.
Tiền Tâm Nhất mỉm cười nhìn một lúc, sau đó đẩy bát, nói với Trần Tây An:
Tiền Tâm Nhất không biết phải giải thích ẩn tình bên trong với bà chị này thế nào.

Mua hai bộ không giảm giá cũng không thành vấn đề, vấn đề là những bộ quần áo trong cửa hàng này.

Đồ nam nữ thì đúng là đồ đôi rồi, còn đồ nam nam mặc lên còn giống đồ đôi hơn.

Anh cảm thấy ngại ngùng, nhưng có lẽ Trần Tây An phải mừng lắm.
– Thầy, thầy tới rồi…
– Anh cũng đi đi, lịch lãm quá thì chỉ có nước gặm xương thôi.

Tôi đi mua một ít đồ dùng đánh răng rửa mặt.
Trần Nghị Vi đang vươn tay ra bắt chợt ngây ngẩn.
Dứt lời anh bước tới cửa bếp ló đầu vào trong, thấy bà chị mang thức ăn lên thì mỉm cười:
Trần Tây An:
– Chị ơi, cho em hỏi trên thị trấn mình có cửa hàng tiện lợi không?
Triệu Đông Văn cũng sợ giật mình:
Bà chị kia chỉ đường cho anh, anh vòng về thì thấy Trần Tây An cũng đứng dậy, xem ra hắn cũng chẳng hứng thú nhiều với hoạt động giành thịt kia.

Anh không nói gì, sờ sờ trong túi thấy đã mang ví tiền bèn nói:
– Đi thôi.
Vương Thuần trang điểm giúp cô, mặc dù trang điểm xong Lương Cầm còn chưa quen lắm, nhưng vẫn cảm thấy rất đẹp.

Kết quả hai người này bị dọa tới mức không nói được lời nào.

Người phụ nữ trước giờ chưa trang điểm cảm thấy mất tự tin, Lương Cầm bị đả kích nặng nề, che mặt lắp bắp nói:
Chợ đêm trên Bá Thượng rất ồn ào huyên náo, nhưng chẳng có mấy du khách, nhìn có vẻ đông đấy, song đa phần là trai địa phương.

Bọn họ mặc áo ngắn tay mà chẳng sợ lạnh, uống rượu xái tới mức đầu đổ mồ hôi.

Cửa hàng cũng rất nhiều, chủ yếu bán mấy món quà như kẹo sữa, thanh sữa, đồ thêu thủ công, chỉ không có cửa hàng bán quần áo đứng đắn.
Cường độ của thép tinh luyện mạnh hơn hẳn thép hỗn hợp, cho nên chỉ cần tính toán không thay đổi nhiều thì khả năng vỡ của thép cấy gần như là không.
– Anh là trưởng phòng Tiền phải không, xin chào, tôi là Trần Nghị Vi.
Hai người vừa ra khỏi ngõ nhỏ đã tìm thấy một siêu thị mini, bọn họ mua bàn chải đánh răng, kem đánh răng cùng chiếc khăn mặt chất lượng chẳng ra làm sao.

Sau đó bọn họ đi từ đầu tới cuối phố, xui xẻo làm sao chỉ nhìn thấy bán quần thể thao dài, áo khoác cùng với áo phông cho cặp đôi, hơn nữa phải mua cả hai bộ.
– Anh đừng giả vờ giả vịt nữa.

Cửa hàng tiếp theo mà chả thế này.

Mua xong rồi đi thôi, nhưng đồ nữ thì phải làm sao đây?
Trời tối, bọn họ cũng đến được nơi cần đến.

Bọn họ tới muộn, đã chẳng còn trời xanh mây trắng và hoàng hôn rực rỡ, chỉ còn lại những chòm sao lấp lánh và mùi nước tiểu khai nồng.

Nếu như bạn chưa bao giờ tới thảo nguyên, nhất định sẽ bị mùi hương có ở khắp nơi này phá vỡ mộng mơ.
Chủ cửa hàng là một chị gái đeo túi tiền trước bụng.

Vì còn phải làm ăn nên đã khen hai người không ngớt lời, nào là vừa cao vừa đẹp trai vừa có khí chất, rồi quay sang khen luôn quần áo nhà mình:
Trần Tây An thấy anh nhạy bén như vậy cũng không giả vờ nữa, bật cười:
– Không phải nói điêu chứ cả con phố đây cũng chỉ có áo nhà tôi là bông nguyên chất thôi đấy, mẫu mã cũng đa dạng, nhìn hai cậu đẹp trai thế này, mua hai bộ tôi giảm cho các cậu 20%.
Tiền Tâm Nhất không biết phải giải thích ẩn tình bên trong với bà chị này thế nào.

Mua hai bộ không giảm giá cũng không thành vấn đề, vấn đề là những bộ quần áo trong cửa hàng này.

Đồ nam nữ thì đúng là đồ đôi rồi, còn đồ nam nam mặc lên còn giống đồ đôi hơn.

Anh cảm thấy ngại ngùng, nhưng có lẽ Trần Tây An phải mừng lắm.
Anh nhìn sang Trần Tây An, Trần Tây An cũng nhìn anh với biểu cảm giống hệt như vậy, hắn nói:
– Chỉ trang điểm thôi chứ đâu phải chuyển giới, mấy người các cậu phản ứng lớn như vậy làm gì, đúng là đáng ghét.
– Sang cửa hàng khác xem nhé.
Tiền Tâm Nhất không thể hiểu nổi chuyện cả đống người xếp hàng chờ đợi đồ ăn ngon.

Ở thành phố, anh mà nhìn thấy cảnh cả đống người đứng xếp hàng đợi số trong quán nào đó thì sẽ quay đầu đi luôn.

Triệu Đông Văn trong đám người hô hào tới lượt mình, bị anh mập và anh Ngô kéo cánh tay quăng ra sau.

Ba người tranh giành nhau, đánh tới đánh lui cuối cùng thịt lại vào trong tay người khác.
Tiền Tâm Nhất tức tới mức phì cười:
– Anh đừng giả vờ giả vịt nữa.

Cửa hàng tiếp theo mà chả thế này.

Mua xong rồi đi thôi, nhưng đồ nữ thì phải làm sao đây?
Trần Tây An thấy anh nhạy bén như vậy cũng không giả vờ nữa, bật cười:
– Cầm trước đi, khi nào về công ty thì cho Lương Cầm để chị ấy xử lý.
– Ăn cái này đi, rau dương xỉ dại, hoàn toàn tự nhiên không ô nhiễm… Món này cũng không tệ, rau gì xào ấy nhỉ, quên rồi…
Tiền Tâm Nhất không có ý kiến gì, hai người mỗi người cầm một bộ.

Tiền Tâm Nhất lấy một bộ đen trắng rồi thì Trần Tây An mới chọn một bộ màu xanh kết hợp với đen.

Tiền Tâm Nhất chú ý đến chi tiết nhỏ này, thầm thở phào một hơi.
Buổi gặp mặt hôm sau quả nhiên bùng nổ, bởi vì đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Trần Tây An mặc quần áo thể thao, cảm giác như thể đổi sang một người khác vậy.

Tần suất đồng nghiệp nữ nhìn sang đây cao hơn bình thường.
– Thật đấy, em ngạc nhiên tới ngây người luôn.
Tiền Tâm Nhất cảm thấy áp lực hơi lớn nên đứng cách xa một chút nhưng cậu học trò của anh lại sấn tới góp vui, còn cất lời khen ngợi:
– Chơi gì?
– Thầy, hai người âm mưu thật đấy còn thống nhất trang phục.

Chị Cầm ơi chị Cầm, chúng ta bị vứt bỏ rồi.
Lương Cầm chạy “bình bịch” từ trên tầng xuống, hiếm khi mới thấy cô trang điểm, còn ăn vận vô cùng sang chảnh.

Cô liếc nhìn hai người, hé đôi môi đỏ:
Trần Tây An dựa vào cây cột, một tay cầm sách điện tử của hắn, xoay cổ tay phải chỉ hướng Tiền Tâm Nhất, nhưng không nói gì, bởi hắn chẳng khách sáo.
– Đệt, không thể nào.

Tiền Tâm Nhất, hai người mặc đồ đôi thật đấy à?
Tiền Tâm Nhất muốn đập chết cô tới nơi, chẳng qua lại chấn động với cách ăn mặc và trang điểm không giống bình thường của cô.

Anh nhìn Lương Cầm với biểu cảm như thể nhìn thấy gà trống đẻ trứng, nói:
Dứt lời cậu ta cúp máy luôn.

Trần Tây An dựa vào xe, nhìn Tiền Tâm Nhất đang nằm nhoài trên cửa, mở đèn pin điện thoại chiếu về phía con đường ngoài xe, soi rõ từng khối phân đen sì bám trên mặt đường với đủ mọi tư thế.

Tiền Tâm Nhất lập tức lộ ra biểu cảm thảm không nỡ nhìn… tới đây còn chưa nhìn được mấy con ngựa, vậy mà phân ngựa lại nở hoa khắp chốn.
– …Cái… giày cao gót của… chị, không phải đi cưỡi ngựa hả?
– Xin chào.
Triệu Đông Văn cũng sợ giật mình:
– Chị Cầm… hóa ra chị còn biết trang điểm nữa cơ à?
Cậu ta nói xong thì chạy mất, Lương Cầm ngại ngùng buông tay xuống, mắng người còn lại:
Vương Thuần trang điểm giúp cô, mặc dù trang điểm xong Lương Cầm còn chưa quen lắm, nhưng vẫn cảm thấy rất đẹp.

Kết quả hai người này bị dọa tới mức không nói được lời nào.

Người phụ nữ trước giờ chưa trang điểm cảm thấy mất tự tin, Lương Cầm bị đả kích nặng nề, che mặt lắp bắp nói:
– Xấu, xấu lắm hả?
– Phản ứng không mạnh chị mới không vui chứ, chị… mùa xuân của chị đến rồi à?
Móng tay cô cũng sơn màu đỏ tươi, hai người lập tức chuyển sự chú ý lên móng tay cô, há hốc miệng ra nhìn.

Lương Cầm đợi một giây, nháy mắt sụp đổ, xoay người định chạy lên tầng đi rửa mặt, tức sắp khóc đến nơi.
Trần Tây An nhìn thấy màn này thì cũng chẳng còn lời nào để nói.

Hắn cảm thấu Tiền Tâm Nhất độc thân đến bây giờ đúng là xứng đáng, ngốc thế không biết, đâu có người phụ nữ bình thường nào chịu được chuyện này.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn nói xen vào:
Giọng nam rất cuốn hút:
– Hôm nay chị Lương Cầm xinh thật đấy.
Lương Cầm đứng khựng lại, vẫn ôm mặt, tủi thân chỉ vào thầy trò hai người:
– Đẹp thật đấy hả? An ủi tôi thôi đúng không? Cậu nhìn hai người này mà xem!
Tiền Tâm Nhất thấy cậu ta lao qua phân ngựa mà còn vui vẻ thế kia, tự an ủi bản thân rằng có lẽ mình chưa nhìn thấy cái đẹp của thảo nguyên.
Trần Tây An đi tới phía sau đẩy Tiền Tâm Nhất một cái, bấy giờ anh mới phản ứng lại, vội vàng cứu vãn sai lầm:
Lương Cầm lấy bát đũa cho hai người xong lại chạy về vòng người kia, high điên cuồng.
– Thật đấy, em ngạc nhiên tới ngây người luôn.
Lương Cầm nhìn sang Triệu Đông Văn, cậu ta lập tức giơ điện thoại lên chụp cô:
– Nào, nào, bọn chị để phần cơm cho hai người đây, mau ăn đi.

Đây là chìa khóa phòng hai người, phòng 2-101, ăn xong thì tự tìm phòng nhé.
– Chị Cầm đẹp tuyệt vời! Em phải đi tìm anh mập, chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy trước đây mình mù rồi! Ha ha ha em sẽ bảo anh ấy quỳ xuống xin lỗi chị.
Tiền Tâm Nhất mở mắt ra, phát hiện có một người đàn ông đang đứng trước mặt Trần Tây An, chính là gương mặt trên CV, làn da màu đồng cổ, có thể nhìn thấy đường cong cơ thể rõ ràng theo hướng người đứng ngang với anh.

Anh ta mặc một chiếc áo phông rằn ri bó sát người, lưng thẳng tắp, vươn tay ra trước mặt Trần Tây An, biểu cảm trên gương mặt rất sâu xa.
Tiền Tâm Nhất: “…”
– Đi trêu đồng nghiệp nữ với đội anh mập ấy.
Trần Tây An: “…”
Cậu ta nói xong thì chạy mất, Lương Cầm ngại ngùng buông tay xuống, mắng người còn lại:
– Chỉ trang điểm thôi chứ đâu phải chuyển giới, mấy người các cậu phản ứng lớn như vậy làm gì, đúng là đáng ghét.
Buổi gặp mặt hôm sau quả nhiên bùng nổ, bởi vì đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Trần Tây An mặc quần áo thể thao, cảm giác như thể đổi sang một người khác vậy.

Tần suất đồng nghiệp nữ nhìn sang đây cao hơn bình thường.
Cô nói “đáng ghét”… Tiền Tâm Nhất giật mình thêm lần nữa, cảm thấy hôm nay cô như bị trúng tà.

Anh đã quen Lương Cầm bốn năm, chưa từng thấy cô nữ tính bao giờ, cuối cùng Tiền Tâm Nhất không kiềm chế được tò mò:
Trần Tây An chỉ đành kẹp sự dịu dàng bất ngờ kia vào trong màn thầu, ăn sạch sẽ, vừa đau vừa vui.
– Phản ứng không mạnh chị mới không vui chứ, chị… mùa xuân của chị đến rồi à?
Cô nói “đáng ghét”… Tiền Tâm Nhất giật mình thêm lần nữa, cảm thấy hôm nay cô như bị trúng tà.

Anh đã quen Lương Cầm bốn năm, chưa từng thấy cô nữ tính bao giờ, cuối cùng Tiền Tâm Nhất không kiềm chế được tò mò:
Lương Cầm bước trên đôi giày cao gót xuống dưới phát ra âm thanh “cộp cộp”, lườm anh một cái:
Tiền Tâm Nhất chẳng thể nào không cảm động, nhưng anh cũng không biết phải nói gì.

Anh biết kỹ năng thấu hiểu lòng người của mình chưa đạt điểm tối đa, sợ nói sai lời khiến Trần Tây An lúng túng.
Vì thế Tiền Tâm Nhất vẫy tay với anh ta:
– Xuân cái khỉ! Cậu không phát hiện hôm nay phái nữ trong công ty đều ăn mặc trang điểm rực rỡ hay sao? Vì không muốn các cậu mất mặt nên chị mới phải trang điểm đấy.

Cậu có lương tâm vậy không Tiền Cục Cưng.
Tiền Tâm Nhất: “…”
Trần Tây An cược một trăm triệu rằng Tiền Tâm Nhất chẳng phát hiện ra, có lẽ anh đã đặt toàn bộ tâm sức của mình lên vụ “đồ đôi” kia rồi.

Trần Tây An nín cười hỏi:
– Đồng nghiệp mới chuyển tới đẹp trai lắm à?
Lương Cầm xấu hổ chớp chớp mắt:
Tiền Tâm Nhất: “…”
– Hôm nay chị Lương Cầm xinh thật đấy.
Trần Tây An cược một trăm triệu rằng Tiền Tâm Nhất chẳng phát hiện ra, có lẽ anh đã đặt toàn bộ tâm sức của mình lên vụ “đồ đôi” kia rồi.

Trần Tây An nín cười hỏi:
– Đúng vậy, con lai, gu chị!
Dứt lời anh bước tới cửa bếp ló đầu vào trong, thấy bà chị mang thức ăn lên thì mỉm cười:
Tiền Tâm Nhất bỗng cảm thấy sự hiểu biết của mình về Lương Cầm mấy năm qua hoàn toàn uổng phí rồi.
Nhóm đồng nghiệp nữ ngồi vòng quay ngựa gỗ cả tiếng đồng hồ, chụp ảnh chóng cả mặt, vậy mà đồng nghiệp mới vẫn chưa thấy tới.

Vì thế bọn họ hiện nguyên hình, người chơi bắn cung, người thả diều, còn có người chạy qua chạy lại trên cát với đôi chân trần.
Tiền Tâm Nhất lười biếng tới từng khớp xương, bị Lương Cầm gọi ngồi ngựa gỗ chơi.

Anh cứ ngồi đó cho nó quay không chịu xuống dưới, những người khác đều chạy đi hết rồi, Trần Tây An ngồi trong bóng râm như một người soát vé, mở tiểu thuyết trong Kindle đợi anh.
– …Cái… giày cao gót của… chị, không phải đi cưỡi ngựa hả?
Tiền Tâm Nhất nằm trên đầu ngựa ngủ gà ngủ gật:
– Đẹp thật đấy hả? An ủi tôi thôi đúng không? Cậu nhìn hai người này mà xem!
– Anh đi chơi đi.
Trần Tây An:
– Chơi gì?
Tiền Tâm Nhất nghĩ mãi:
– Đi trêu đồng nghiệp nữ với đội anh mập ấy.
Trần Tây An thầm nghĩ “vậy thà tôi ở đây trêu cậu còn hơn”.

Nhưng hắn không nói gì.

Tiền Tâm Nhất nhắm mắt hưởng gió mát, chẳng biết qua bao lâu, anh nghe thấy có người bước lên nói chuyện.
Tiền Tâm Nhất nghĩ mãi:
Giọng nam rất cuốn hút:
– Anh là trưởng phòng Tiền phải không, xin chào, tôi là Trần Nghị Vi.
Mỗi ngày Tiền Tâm Nhất đều ăn qua loa cho xong bữa, vị mặn chát của các món ăn thường ngày này chẳng là gì, anh ăn không ít.

Trần Tây An tự nấu cơm cho nên lịch sự xin từ chối hương vị này.

Ăn một bát nhỏ xong thì không ăn thêm nữa, chỉ nhai mỗi màn thầu.
Tiền Tâm Nhất mở mắt ra, phát hiện có một người đàn ông đang đứng trước mặt Trần Tây An, chính là gương mặt trên CV, làn da màu đồng cổ, có thể nhìn thấy đường cong cơ thể rõ ràng theo hướng người đứng ngang với anh.

Anh ta mặc một chiếc áo phông rằn ri bó sát người, lưng thẳng tắp, vươn tay ra trước mặt Trần Tây An, biểu cảm trên gương mặt rất sâu xa.
Lương Cầm bước trên đôi giày cao gót xuống dưới phát ra âm thanh “cộp cộp”, lườm anh một cái:
Trần Tây An dựa vào cây cột, một tay cầm sách điện tử của hắn, xoay cổ tay phải chỉ hướng Tiền Tâm Nhất, nhưng không nói gì, bởi hắn chẳng khách sáo.
Hết chương 26
Vì thế Tiền Tâm Nhất vẫy tay với anh ta:
– Xin chào.
Trần Nghị Vi đang vươn tay ra bắt chợt ngây ngẩn.
Trần Tây An đi tới phía sau đẩy Tiền Tâm Nhất một cái, bấy giờ anh mới phản ứng lại, vội vàng cứu vãn sai lầm:
– Đệt, không thể nào.

Tiền Tâm Nhất, hai người mặc đồ đôi thật đấy à?
Tiền Tâm Nhất nằm trên đầu ngựa ngủ gà ngủ gật:Trần Tây An:– Anh cũng đi đi, lịch lãm quá thì chỉ có nước gặm xương thôi.

Tôi đi mua một ít đồ dùng đánh răng rửa mặt.Hết chương 26.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui