Kiến Trúc Sư


Trần Tây An chỉ nắm nhẹ một cái rồi buông ra, đặt tay lên bàn.

Cho nên Tiền Tâm Nhất còn không có cơ hội nghĩ xem nên hay không nên, hoặc làm thế nào để vùng ra một cách thông minh.
Trần Tây An sững người, nhất thời chưa thể hiểu ngay được ý anh:
Nghĩ được, thể hiện được, hơn nữa còn khiến những người không hiểu cũng hiểu.
Cao Viễn bắt đầu mượn sức Trần Tây An.
Cao Viễn bắt đầu mượn sức Trần Tây An.
Tất cả những người có mặt ở đây đều sững người.

Càng cao tầng thì càng thể hiện được bản lĩnh của kỹ sư kết cấu.

Nếu như hoàn tất xây dựng một công trình tiêu biểu có độ cao năm trăm mét, người bình thường nhìn qua sẽ cảm thấy tòa nhà này thật khí phái, nhưng ấn tượng đầu tiên của người trong ngành chính là kiến trúc sư thiết kế ra tòa nhà này thật đỉnh.

Bởi vì thiết kế không thể dùng suy nghĩ viển vông mà phải dựa vào tính toán kết cấu.
Cao Viễn nhìn Trần Nghị Vi, Trần Nghị Vi lập tức nhìn Trần Tây An, cười nói:
Trần Nghị Vi và ông ta người hát người bè:
– Kỹ sư Trần khiêm tốn quá, cổng hyperbol có kết cấu cơ học phức tạp nhất còn không có vấn đề, vậy thì chắc chắn kết cấu lưng ong này chỉ là chuyện nhỏ.
Lần này Trần Tây An chẳng vòng vo gì hết, từ chối thẳng thừng:
Lần này Trần Tây An chẳng vòng vo gì hết, từ chối thẳng thừng:
Tiến sĩ Conor nói không nhiều, trước tiên đưa ra câu hỏi cho mình, sau đó dùng dự án để giải quyết nó.

Ông nói về khái niệm thiết kế và vấn đề khó khăn trong thi công những tòa nhà cao trên thế giới ví dụ như tòa nhà Burj Khalifa ở Dubai, và tháp Thượng Hải.

Nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng qua đi, trong tràng vỗ tay như sấm, ông nhắc tới một người.
Là người thì đều có thể đoán được tiếp theo hắn sẽ nói gì.

Tuần trước còn có người nước ngoài tới công ty chỉ để đưa vé vào triển lãm cho hắn, tuy rằng Cao Viễn chưa rõ mối quan hệ giữa hai bên, nhưng cảm giác “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi” của Trần Tây An quá rõ ràng.
– Xin lỗi sếp Cao, cảm ơn chú đã cất nhắc, nhưng không liên quan gì đến parabol hay hyperbol hết, chỉ do vấn đề nguyên tắc cá nhân của cháu thôi.

Cháu chưa từng nhận tính toán kết cấu cho những tòa nhà siêu cao tầng hơn hai trăm mét.
Trần Tây An chỉ nắm nhẹ một cái rồi buông ra, đặt tay lên bàn.

Cho nên Tiền Tâm Nhất còn không có cơ hội nghĩ xem nên hay không nên, hoặc làm thế nào để vùng ra một cách thông minh.
Tất cả những người có mặt ở đây đều sững người.

Càng cao tầng thì càng thể hiện được bản lĩnh của kỹ sư kết cấu.

Nếu như hoàn tất xây dựng một công trình tiêu biểu có độ cao năm trăm mét, người bình thường nhìn qua sẽ cảm thấy tòa nhà này thật khí phái, nhưng ấn tượng đầu tiên của người trong ngành chính là kiến trúc sư thiết kế ra tòa nhà này thật đỉnh.

Bởi vì thiết kế không thể dùng suy nghĩ viển vông mà phải dựa vào tính toán kết cấu.
Mười một giờ mười phút, nữ MC bước lên sân khấu mở màn.

Tiếp theo, một ông lão người nước ngoài vóc dáng gầy gò bước ra từ cửa nhỏ sân khấu, đứng lên bục.

Mặc dù tiếng phổ thông không lưu loát, nhưng con người vẫn toát ra phong thái của một bậc thầy thực thụ.
Vậy thì tại sao hắn lại sợ tường bao sân thượng, thậm chí còn ghét cả gió?
Hết chương 31
Huống hồ kết cấu rất khó, kỹ sư kết cấu thuộc nhóm thiểu số, một khi có tác phẩm hoàn thiện thì có thể lập tức chen chân vào tầng lớp hạng nhất.

Trần Tây An từ chối tham gia vào những dự án có chiều cao vượt quá hai trăm mét, vậy chẳng khác nào hắn đang nhốt công danh thành tựu của mình bên ngoài cửa.
Cao Viễn kinh ngạc hỏi:
Triển lãm được tổ chức ở khách sạn hiển nhiên không có quy mô lớn như triển lãm của thành phố.

Đơn vị tham gia triển lãm và những sản phẩm triển lãm ít hơn nhiều.

Song, bởi vì danh sách có hạn nên đều là những sản phẩm tinh túy, giá thành cũng cao.

Mục đích chủ yếu của triển lãm lần này không phải tiêu thụ sản phẩm mà một loạt những nhà cung ứng kết liên minh với nhau, đề phòng hạ thấp giá để cạnh tranh trong giới tạo thành tổn thất cho cả hai bên.
Tiền Tâm Nhất chợt nhớ tới dáng vẻ mất bình tĩnh của hắn hôm ở trên sân thượng của trung tâm thương vụ.

Anh nghiêng đầu nhìn Trần Tây An, không biết giữa hai chuyện này có mối liên hệ gì với nhau không?
Xem ra lý luận giả dối trước lúc ăn không thể lấy được lòng tin của anh.

Trần Tây An nhịn cười, khẽ nói:
– Kỹ sư Trần, theo như tôi được biết thì thí nghiệm hầm gió trong kiến trúc là một phương pháp quan trắc rất quen thuộc của ngành.

Nếu như phòng thí nghiệm mà anh từng hợp tác có vấn đề, chúng ta có thể tìm tới nơi tốt nhất trong ngành làm thí nghiệm.

Anh xem, sếp Cao rất mong muốn có anh gia nhập vào dự án này, trưởng phòng Tiền là bạn hợp tác của anh, nhất định cũng mong có anh kề vai chiến đấu.
Hết chương 31
Cao Viễn kinh ngạc hỏi:
Trần Nghị Vi và ông ta người hát người bè:
– Bởi vì gió.

– Ngón tay của Trần Tây An giật giật, dường như hắn đang đắn đo dùng từ, bấy giờ mới ngẩng đầu lên nói – Chúng ta đều biết, ngoại lực gió chính là một tiêu chuẩn định vị kiến trúc.


Gió cũng chính là thứ chúng ta không thể khống chế.

Tiêu chuẩn quốc gia có thể cung cấp cho chúng ta một giá trị quan trắc trung bình, nhưng chúng chỉ có thể áp dụng với kiến trúc bình thường.

Nhà siêu cao tầng thì lại khác.

Chỉ có thể thông qua thí nghiệm hầm gió để đưa ra hệ số thể hình, và thật đáng tiếc, cháu không tin vào thí nghiệm hầm gió.
– Tại sao? Nói thật thì cơ hội này thực sự rất hiếm có.
– Bởi vì gió.

– Ngón tay của Trần Tây An giật giật, dường như hắn đang đắn đo dùng từ, bấy giờ mới ngẩng đầu lên nói – Chúng ta đều biết, ngoại lực gió chính là một tiêu chuẩn định vị kiến trúc.

Gió cũng chính là thứ chúng ta không thể khống chế.

Tiêu chuẩn quốc gia có thể cung cấp cho chúng ta một giá trị quan trắc trung bình, nhưng chúng chỉ có thể áp dụng với kiến trúc bình thường.

Nhà siêu cao tầng thì lại khác.

Chỉ có thể thông qua thí nghiệm hầm gió để đưa ra hệ số thể hình, và thật đáng tiếc, cháu không tin vào thí nghiệm hầm gió.
Hội trường chợt vang lên tràng cười vang dội.

Tiền Tâm Nhất vô thức nhìn sang Trần Tây An.

Trực giác của anh cho rằng người mà tiến sĩ Conor đang nhắc tới chính là hắn.

Anh khá bất ngờ khi phát hiện ra hắn vô cùng bình tĩnh, chỉ nhìn chăm chăm vào ông lão trên sân khấu với ánh mắt hòa nhã và cung kính.
Đây là lần đầu tiên Tiền Tâm Nhất nhìn thấy Conor.

Phùng.

Ấy vậy mà từ sâu trong lòng mình anh vô cùng bái phục tư tưởng về kiến trúc và thiên phú mỹ học của ông.

Nhìn thấy người thế này, anh mới biết bản thân mình còn kém rất xa, có lẽ cả đời cũng chẳng thể đạt được cảnh giới ấy.
GAD chưa từng thực hiện dự án nhà siêu cao tầng nào, cho nên mấy người ở đây chỉ có Trần Nghị Vi từng học việc ở JMP từng được tiếp xúc với thí nghiệm hầm gió, hơn nữa người làm thí nghiệm còn là bậc đàn anh của anh ta.

Mặc dù anh ta không tìm hiểu sâu hơn, nhưng ngành nghề chế tạo máy bay và ô tô đều sử dụng thí nghiệm này, sản phẩm vẫn được sử dụng đó thôi.
Trần Tây An nói hắn đã có người yêu rồi, còn bắt Tiền Tâm Nhất ngụy tạo chứng cứ cho mình, nói rằng anh cũng quen.

Tiền Tâm Nhất cười gượng làm chứng, mông cứ như ngồi trên thảm kim.
Chuyện khác không nói, nói về tòa tháp Burj Khalifa đang tạm đứng ở vị trí cao nhất thế giới đi, tòa tháp cũng đã thực hiện thí nghiệm hầm gió, ít nhất thì đến bây giờ vẫn chưa thấy đổ.

Cho nên lý do này nghe chẳng tin nổi.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tiền Tâm Nhất.

Vẻ mặt căm hận của Hách Kiếm Vân nhanh chóng lướt qua, anh quay sang thấy Trần Tây An đang cụp mi, bỗng nhận ra lòng tò mò thật nguy hiểm.
– … Chắc không đâu.
Cao Viễn nhìn Trần Nghị Vi, Trần Nghị Vi lập tức nhìn Trần Tây An, cười nói:
GAD chưa từng thực hiện dự án nhà siêu cao tầng nào, cho nên mấy người ở đây chỉ có Trần Nghị Vi từng học việc ở JMP từng được tiếp xúc với thí nghiệm hầm gió, hơn nữa người làm thí nghiệm còn là bậc đàn anh của anh ta.

Mặc dù anh ta không tìm hiểu sâu hơn, nhưng ngành nghề chế tạo máy bay và ô tô đều sử dụng thí nghiệm này, sản phẩm vẫn được sử dụng đó thôi.
– Kỹ sư Trần, theo như tôi được biết thì thí nghiệm hầm gió trong kiến trúc là một phương pháp quan trắc rất quen thuộc của ngành.

Nếu như phòng thí nghiệm mà anh từng hợp tác có vấn đề, chúng ta có thể tìm tới nơi tốt nhất trong ngành làm thí nghiệm.

Anh xem, sếp Cao rất mong muốn có anh gia nhập vào dự án này, trưởng phòng Tiền là bạn hợp tác của anh, nhất định cũng mong có anh kề vai chiến đấu.
***
– Tại sao? Nói thật thì cơ hội này thực sự rất hiếm có.
Anh ta cũng có chút kỹ năng nói chuyện, kéo thẳng Tiền Tâm Nhất còn đang đòi đàm phán điều kiện xuống nước chung.

Nếu như Trần Tây An từ chối ngay, vậy thì chẳng khác nào vả vào mặt hai người to nhất công ty này.

Huống hồ Tiền Tâm Nhất không thể lên tiếng phủ nhận, Cao Viễn vẫn còn chưa bớt nóng mà anh còn chạy ra trước họng súng vậy thì EQ thấp quá.
Nhưng Trần Tây An vẫn từ chối, dù cho không nể mặt Cao Viễn, hay chắp tay nhường bạn hợp tác cho người khác, bản thân hắn có giới hạn của riêng mình, hắn vẫn kiên trì với vấn đề an toàn, giống hệt với Tiền Tâm Nhất.
Nụ cười của hắn pha lẫn cả bi thương.

Có lẽ hắn còn đang che giấu điều gì khác, nhìn ánh mắt mang tới cảm giác yếu ớt không giống bình thường.

Tiền Tâm Nhất biết điều ngậm miệng, không dám hỏi câu tiếp theo, sợ biết nhiều quá giới hạn.

Dẫu không biết nhưng vẫn không khỏi nghĩ suy.
– Xin lỗi, cháu không thể tham gia được.

– Mặc dù bị làm khó song thái độ của hắn vô cùng kiên quyết.

Chẳng qua lúc nói ra khỏi miệng, hắn hơi ngập ngừng nhìn qua Tiền Tâm Nhất – Nếu như chuyện kiên trì của cháu có xung đột với yêu cầu nghề nghiệp và chức vụ làm việc, vậy thì cháu…

– Vé của anh không phải vé giả đấy chứ?
Huống hồ kết cấu rất khó, kỹ sư kết cấu thuộc nhóm thiểu số, một khi có tác phẩm hoàn thiện thì có thể lập tức chen chân vào tầng lớp hạng nhất.

Trần Tây An từ chối tham gia vào những dự án có chiều cao vượt quá hai trăm mét, vậy chẳng khác nào hắn đang nhốt công danh thành tựu của mình bên ngoài cửa.
Trần Tây An vẫn ngồi im không cử động.

Tiền Tâm Nhất hận không thể đẩy hắn lên, song bỗng dưng nghĩ tới câu hắn buột miệng khi ấy “Muốn, nhưng tôi không đi được”.
Là người thì đều có thể đoán được tiếp theo hắn sẽ nói gì.

Tuần trước còn có người nước ngoài tới công ty chỉ để đưa vé vào triển lãm cho hắn, tuy rằng Cao Viễn chưa rõ mối quan hệ giữa hai bên, nhưng cảm giác “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi” của Trần Tây An quá rõ ràng.
Tiền Tâm Nhất do dự mấy giây, quay đầu nhìn sườn mặt hắn, nghiêm túc nói:
Trong thời gian này muốn tuyển một người nhanh nhẹn đáng tin cũng không dễ chứ đừng nói là nhân tài.

Cao Viễn vẫn luôn giữ suy nghĩ phải nắm thật chắc Trần Tây An, bởi vậy sẽ không nổi giận với hắn như nổi giận với Tiền Tâm Nhất.

Ông ta vội vàng ngắt lời hắn, cười nói:
– Chưa cần phải trả lời vội vàng ngay bây giờ đâu.

Cậu về suy nghĩ thêm đi.

Thế này nhé, dù sao Ngụy Vi cũng đã nói được kha khá rồi, hay là chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như mừng Tâm Nhất công tác trở về.
– Xin lỗi, cháu không thể tham gia được.

– Mặc dù bị làm khó song thái độ của hắn vô cùng kiên quyết.

Chẳng qua lúc nói ra khỏi miệng, hắn hơi ngập ngừng nhìn qua Tiền Tâm Nhất – Nếu như chuyện kiên trì của cháu có xung đột với yêu cầu nghề nghiệp và chức vụ làm việc, vậy thì cháu…
Vì thế vấn đề của Tiền Tâm Nhất tự động được giải quyết.
Trên đường ăn xong về nhà, Tiền Tâm Nhất chẳng nói gì chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Chợt anh hỏi:
– Nếu như Cao Viễn ép anh phải tính cái công trình tháp lưng ong ấy, anh sẽ nghỉ việc thật hả?
Trần Tây An sững người, nhất thời chưa thể hiểu ngay được ý anh:
– Công ty này đâu phải có mỗi tôi làm kết cấu, sếp Cao sẽ không đến mức ép tôi phải đi vậy đâu.
– Nếu như anh chỉ bị Cao Viễn ép nên nghỉ việc, tôi sẽ không giữ anh, bởi vì tình huống này rất phổ biến.

Nhưng nếu có nguyên nhân nào khác thì tạm thời không bàn, tại sao anh lại không chịu tính kết cấu cho những công trình cao hơn hai trăm mét?
Sau đó hắn mới phản ứng lại, tự dưng có chút chờ mong:
Có thể Trần Nghị Vi hơi nhiều chuyện, dẫu vậy một số quan điểm vẫn đúng trọng tâm.

Ví dụ anh ta thổi gió bên tai Cao Viễn, đề nghị tất cả mọi người đều phải tới tham gia triển lãm để mở mang tầm hiểu biết.

Cao Viễn thấy cũng có lý, yêu cầu tất cả mọi người đều phải tới tham gia.
Sau đó hắn mới phản ứng lại, tự dưng có chút chờ mong:
Sự thật chứng minh vé là hàng thật giá thật, hơn nữa còn là bản SVIP.

Chỉ một lát sau, Cuthbert trong hội trường ra, cười híp mắt chào hỏi với Trần Tây An, tiếp đó hỏi thăm thân phận của Tiền Tâm Nhất, cuối cùng dẫn hai người tới vị trí khách quý.
– Nếu như tôi phải đi thật, cậu có giữ tôi không?
Triển lãm cửa được tổ chức ở một khách sạn bốn sao, từ đại sảnh khách sạn tới khu phòng họp nghỉ ngơi ở tầng hai đều là chuyên gia của đơn vị mở triển lãm hoặc đang đợi diễn thuyết.
Hai người đi dạo vòng quanh khu triển lãm, về cơ bản thì những sản phẩm năm nay không khác nhiều so với năm ngoái.

Chờ tới mười một giờ, bọn họ đến phòng hội nghị trung tâm ở tầng hai.

Máy đọc thẻ đọc được mã trên thẻ của hai người, bảo vệ kiểm tra lập tức cầm bộ đàm lên nói chuyện, cản hai người đứng yên tại chỗ, khiến hai người trông chẳng khác nào nhân vật nguy hiểm.
Tiền Tâm Nhất do dự mấy giây, quay đầu nhìn sườn mặt hắn, nghiêm túc nói:
Trần Tây An để dành cho Tiền Tâm Nhất một vé.

Hai người đi theo đường VIP vào khu triển lãm, đỡ phải xếp hàng phiền phức.

Còn lại mấy người Triệu Đông Văn, Tiền Tâm Nhất gọi điện thoại cho giám đốc của Kim Hâm, nhờ người dẫn bọn họ vào triển lãm.
Nhưng Trần Tây An vẫn từ chối, dù cho không nể mặt Cao Viễn, hay chắp tay nhường bạn hợp tác cho người khác, bản thân hắn có giới hạn của riêng mình, hắn vẫn kiên trì với vấn đề an toàn, giống hệt với Tiền Tâm Nhất.
– Nếu như anh chỉ bị Cao Viễn ép nên nghỉ việc, tôi sẽ không giữ anh, bởi vì tình huống này rất phổ biến.

Nhưng nếu có nguyên nhân nào khác thì tạm thời không bàn, tại sao anh lại không chịu tính kết cấu cho những công trình cao hơn hai trăm mét?
Xem ra lý luận giả dối trước lúc ăn không thể lấy được lòng tin của anh.

Trần Tây An nhịn cười, khẽ nói:
– Công ty này đâu phải có mỗi tôi làm kết cấu, sếp Cao sẽ không đến mức ép tôi phải đi vậy đâu.
– Tâm Nhất, tôi ghét gió, ghét thí nghiệm hầm gió.

Chắc cậu cũng nhận thấy rồi đấy, khi tôi lái xe nhanh thì không bao giờ mở cửa.
Nụ cười của hắn pha lẫn cả bi thương.


Có lẽ hắn còn đang che giấu điều gì khác, nhìn ánh mắt mang tới cảm giác yếu ớt không giống bình thường.

Tiền Tâm Nhất biết điều ngậm miệng, không dám hỏi câu tiếp theo, sợ biết nhiều quá giới hạn.

Dẫu không biết nhưng vẫn không khỏi nghĩ suy.
– Đối với tôi mà nói, điều ấy đã khiến tôi tỉnh ra.

Nguyên nhân chính của việc nhà càng xây càng cao chính vì không đủ không gian.

Rối rắm trước mắt nằm ở chỗ giá đất cao, kỳ thực cũng không cần thiết.

Quả thực kiến trúc cần phải đột phá giới hạn, thể hiện một phần sức mạnh của khoa học kỹ thuật.

Tuy nhiên không phải chỉ có những tòa nhà siêu cao mới thể hiện được khoa học kỹ thuật, những ngôi nhà có hình thù kỳ dị cũng có thể.

Sau này tôi đã xem kiến trúc cổng hyperbol mà người trẻ tuổi kia đã thiết kế, nó vô cùng hoàn mỹ, hệt như một tác phẩm nghệ thuật.

Người trẻ, cậu có bằng lòng chia xẻ tâm đắc và kinh nghiệm về mô hình kiến trúc dị hình ưu tú này với tôi cùng những người trong ngành chúng ta không?
Chuyện tháp lưng ong coi như Cao Viễn và Trần Nghị Vi đang bày trò không đâu.

Mấy phòng khác vẫn phụ trách chuyện của mình, tranh thủ chút thời gian tự do trước khi bọn họ lại họp lần nữa.
Vì thế vấn đề của Tiền Tâm Nhất tự động được giải quyết.
Có thể Trần Nghị Vi hơi nhiều chuyện, dẫu vậy một số quan điểm vẫn đúng trọng tâm.

Ví dụ anh ta thổi gió bên tai Cao Viễn, đề nghị tất cả mọi người đều phải tới tham gia triển lãm để mở mang tầm hiểu biết.

Cao Viễn thấy cũng có lý, yêu cầu tất cả mọi người đều phải tới tham gia.
Trên đường ăn xong về nhà, Tiền Tâm Nhất chẳng nói gì chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Chợt anh hỏi:
Mọi người đều nhao nhao kêu bận, nhưng dù sao có nửa ngày rảnh rang đi xem triển lãm ai cùng mừng thầm trong bụng.
Triển lãm cửa được tổ chức ở một khách sạn bốn sao, từ đại sảnh khách sạn tới khu phòng họp nghỉ ngơi ở tầng hai đều là chuyên gia của đơn vị mở triển lãm hoặc đang đợi diễn thuyết.
– Tâm Nhất, tôi ghét gió, ghét thí nghiệm hầm gió.

Chắc cậu cũng nhận thấy rồi đấy, khi tôi lái xe nhanh thì không bao giờ mở cửa.
Anh ta cũng có chút kỹ năng nói chuyện, kéo thẳng Tiền Tâm Nhất còn đang đòi đàm phán điều kiện xuống nước chung.

Nếu như Trần Tây An từ chối ngay, vậy thì chẳng khác nào vả vào mặt hai người to nhất công ty này.

Huống hồ Tiền Tâm Nhất không thể lên tiếng phủ nhận, Cao Viễn vẫn còn chưa bớt nóng mà anh còn chạy ra trước họng súng vậy thì EQ thấp quá.
– Nhưng…
Trần Tây An để dành cho Tiền Tâm Nhất một vé.

Hai người đi theo đường VIP vào khu triển lãm, đỡ phải xếp hàng phiền phức.

Còn lại mấy người Triệu Đông Văn, Tiền Tâm Nhất gọi điện thoại cho giám đốc của Kim Hâm, nhờ người dẫn bọn họ vào triển lãm.
Tiến sĩ chợt đổi giọng, trở nên nghiêm túc hơn:
Triển lãm được tổ chức ở khách sạn hiển nhiên không có quy mô lớn như triển lãm của thành phố.

Đơn vị tham gia triển lãm và những sản phẩm triển lãm ít hơn nhiều.

Song, bởi vì danh sách có hạn nên đều là những sản phẩm tinh túy, giá thành cũng cao.

Mục đích chủ yếu của triển lãm lần này không phải tiêu thụ sản phẩm mà một loạt những nhà cung ứng kết liên minh với nhau, đề phòng hạ thấp giá để cạnh tranh trong giới tạo thành tổn thất cho cả hai bên.
Trần Tây An:
Hai người đi dạo vòng quanh khu triển lãm, về cơ bản thì những sản phẩm năm nay không khác nhiều so với năm ngoái.

Chờ tới mười một giờ, bọn họ đến phòng hội nghị trung tâm ở tầng hai.

Máy đọc thẻ đọc được mã trên thẻ của hai người, bảo vệ kiểm tra lập tức cầm bộ đàm lên nói chuyện, cản hai người đứng yên tại chỗ, khiến hai người trông chẳng khác nào nhân vật nguy hiểm.
Hóa ra hắn đã từng tới JMP phỏng vấn, chẳng qua vì sợ hãi cho nên mới bị loại.
Tiền Tâm Nhất xoa xoa mũi, hoang mang hỏi Trần Tây An:
– Vé của anh không phải vé giả đấy chứ?
Trần Tây An:
– … Chắc không đâu.
Chuyện khiến Tiền Tâm Nhất ngạc nhiên là khi Trần Tây An ngồi xuống, có vị khách ở hàng trên quay xuống chào hỏi hắn.

Trần Tây An cung kính chào hỏi lại.

Hai người tùy ý nói đôi câu chuyện nhà, Trần Tây An mỉm cười bảo mình vẫn chưa kết hôn, người đàn ông trung niên kia lập tức đề cử cháu gái ngoại của mình.
Sự thật chứng minh vé là hàng thật giá thật, hơn nữa còn là bản SVIP.

Chỉ một lát sau, Cuthbert trong hội trường ra, cười híp mắt chào hỏi với Trần Tây An, tiếp đó hỏi thăm thân phận của Tiền Tâm Nhất, cuối cùng dẫn hai người tới vị trí khách quý.
Chuyện tháp lưng ong coi như Cao Viễn và Trần Nghị Vi đang bày trò không đâu.

Mấy phòng khác vẫn phụ trách chuyện của mình, tranh thủ chút thời gian tự do trước khi bọn họ lại họp lần nữa.
– Nếu như tôi phải đi thật, cậu có giữ tôi không?
Chuyện khiến Tiền Tâm Nhất ngạc nhiên là khi Trần Tây An ngồi xuống, có vị khách ở hàng trên quay xuống chào hỏi hắn.

Trần Tây An cung kính chào hỏi lại.

Hai người tùy ý nói đôi câu chuyện nhà, Trần Tây An mỉm cười bảo mình vẫn chưa kết hôn, người đàn ông trung niên kia lập tức đề cử cháu gái ngoại của mình.
Trần Tây An nói hắn đã có người yêu rồi, còn bắt Tiền Tâm Nhất ngụy tạo chứng cứ cho mình, nói rằng anh cũng quen.

Tiền Tâm Nhất cười gượng làm chứng, mông cứ như ngồi trên thảm kim.
Mười một giờ mười phút, nữ MC bước lên sân khấu mở màn.

Tiếp theo, một ông lão người nước ngoài vóc dáng gầy gò bước ra từ cửa nhỏ sân khấu, đứng lên bục.


Mặc dù tiếng phổ thông không lưu loát, nhưng con người vẫn toát ra phong thái của một bậc thầy thực thụ.
– Xin lỗi sếp Cao, cảm ơn chú đã cất nhắc, nhưng không liên quan gì đến parabol hay hyperbol hết, chỉ do vấn đề nguyên tắc cá nhân của cháu thôi.

Cháu chưa từng nhận tính toán kết cấu cho những tòa nhà siêu cao tầng hơn hai trăm mét.
Đây là lần đầu tiên Tiền Tâm Nhất nhìn thấy Conor.

Phùng.

Ấy vậy mà từ sâu trong lòng mình anh vô cùng bái phục tư tưởng về kiến trúc và thiên phú mỹ học của ông.

Nhìn thấy người thế này, anh mới biết bản thân mình còn kém rất xa, có lẽ cả đời cũng chẳng thể đạt được cảnh giới ấy.
Nghĩ được, thể hiện được, hơn nữa còn khiến những người không hiểu cũng hiểu.
Tiến sĩ Conor nói không nhiều, trước tiên đưa ra câu hỏi cho mình, sau đó dùng dự án để giải quyết nó.

Ông nói về khái niệm thiết kế và vấn đề khó khăn trong thi công những tòa nhà cao trên thế giới ví dụ như tòa nhà Burj Khalifa ở Dubai, và tháp Thượng Hải.

Nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng qua đi, trong tràng vỗ tay như sấm, ông nhắc tới một người.
Ông nói:
Cát: Thí nghiệm hầm gió: Cái này mình chỉ tìm thấy mô tả nghiệm cho máy bay thôi.

Mình có tìm được một file ppt “Thí nghiệm hầm gió trong thiết kế kháng gió cho nhà cao tầng” thì tóm tắt lại là thí nghiệm ấy sẽ dùng để xác định áp lực gió, trọng tải gió, hiện tượng giao động gây ra bởi gió và môi trường gió.
– Tôi đã từng phỏng vấn vô số nhân tài, hiện tại có những người đã dành được tiền đồ xán lạn.

Tuy nhiên người trẻ tuổi để lại ấn tượng rất sâu sắc với tôi không nằm trong số đó.

Cá nhân tôi cảm thấy cậu ấy rất có thiên phú.

Có lẽ mọi người đều biết trò đùa dai của tôi rồi đấy nhỉ.

Tôi rất thích bảo người ta đứng lên nóc nhà.

Chính vì điều này mà tôi và cậu ấy đã lỡ mất nhau.

Mặc dù tôi thấy rất tiếc, song quả thực cậu ấy đã không thể vượt qua thử thách của tôi.

Dẫu vậy, tôi vẫn còn nhớ rõ câu trả lời của cậu ấy, một câu trả lời rất buồn cười.

Cậu ấy nói cậu ấy sợ, một kiến trúc sư còn không có dũng cảm đứng ở một nơi cao nhìn ngắm thành phố này thì sẽ chẳng bao giờ xây dựng được tòa tháp chọc trời.
Tiền Tâm Nhất xoa xoa mũi, hoang mang hỏi Trần Tây An:
Hội trường chợt vang lên tràng cười vang dội.

Tiền Tâm Nhất vô thức nhìn sang Trần Tây An.

Trực giác của anh cho rằng người mà tiến sĩ Conor đang nhắc tới chính là hắn.

Anh khá bất ngờ khi phát hiện ra hắn vô cùng bình tĩnh, chỉ nhìn chăm chăm vào ông lão trên sân khấu với ánh mắt hòa nhã và cung kính.
– Nhưng…
Tiến sĩ chợt đổi giọng, trở nên nghiêm túc hơn:
– Đối với tôi mà nói, điều ấy đã khiến tôi tỉnh ra.

Nguyên nhân chính của việc nhà càng xây càng cao chính vì không đủ không gian.

Rối rắm trước mắt nằm ở chỗ giá đất cao, kỳ thực cũng không cần thiết.

Quả thực kiến trúc cần phải đột phá giới hạn, thể hiện một phần sức mạnh của khoa học kỹ thuật.

Tuy nhiên không phải chỉ có những tòa nhà siêu cao mới thể hiện được khoa học kỹ thuật, những ngôi nhà có hình thù kỳ dị cũng có thể.

Sau này tôi đã xem kiến trúc cổng hyperbol mà người trẻ tuổi kia đã thiết kế, nó vô cùng hoàn mỹ, hệt như một tác phẩm nghệ thuật.

Người trẻ, cậu có bằng lòng chia xẻ tâm đắc và kinh nghiệm về mô hình kiến trúc dị hình ưu tú này với tôi cùng những người trong ngành chúng ta không?
Ánh mắt của ông lão xuyên qua khoảng không, dừng lại ở dãy ghế ngồi này.

Rất nhiều người hoang mang nhìn qua, bọn họ đang tìm kiếm “người trẻ” trong số những người ngồi đó.
Mọi người đều nhao nhao kêu bận, nhưng dù sao có nửa ngày rảnh rang đi xem triển lãm ai cùng mừng thầm trong bụng.
Trần Tây An vẫn ngồi im không cử động.

Tiền Tâm Nhất hận không thể đẩy hắn lên, song bỗng dưng nghĩ tới câu hắn buột miệng khi ấy “Muốn, nhưng tôi không đi được”.
Hóa ra hắn đã từng tới JMP phỏng vấn, chẳng qua vì sợ hãi cho nên mới bị loại.
Vậy thì tại sao hắn lại sợ tường bao sân thượng, thậm chí còn ghét cả gió?
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tiền Tâm Nhất.

Vẻ mặt căm hận của Hách Kiếm Vân nhanh chóng lướt qua, anh quay sang thấy Trần Tây An đang cụp mi, bỗng nhận ra lòng tò mò thật nguy hiểm.
Ông nói:
Chuyện khiến Tiền Tâm Nhất ngạc nhiên là khi Trần Tây An ngồi xuống, có vị khách ở hàng trên quay xuống chào hỏi hắn.

Trần Tây An cung kính chào hỏi lại.

Hai người tùy ý nói đôi câu chuyện nhà, Trần Tây An mỉm cười bảo mình vẫn chưa kết hôn, người đàn ông trung niên kia lập tức đề cử cháu gái ngoại của mình.Huống hồ kết cấu rất khó, kỹ sư kết cấu thuộc nhóm thiểu số, một khi có tác phẩm hoàn thiện thì có thể lập tức chen chân vào tầng lớp hạng nhất.

Trần Tây An từ chối tham gia vào những dự án có chiều cao vượt quá hai trăm mét, vậy chẳng khác nào hắn đang nhốt công danh thành tựu của mình bên ngoài cửa.– Kỹ sư Trần, theo như tôi được biết thì thí nghiệm hầm gió trong kiến trúc là một phương pháp quan trắc rất quen thuộc của ngành.

Nếu như phòng thí nghiệm mà anh từng hợp tác có vấn đề, chúng ta có thể tìm tới nơi tốt nhất trong ngành làm thí nghiệm.

Anh xem, sếp Cao rất mong muốn có anh gia nhập vào dự án này, trưởng phòng Tiền là bạn hợp tác của anh, nhất định cũng mong có anh kề vai chiến đấu.Hết chương 31.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận