Đường vào thôn gồ ghề toàn ổ gà ổ vịt đọng nước, hệt như từng khối chắp vá.
– Biết rồi, biết rồi, ăn gì đây?
Tuy Lưu Dịch Dương ngoan, nhưng hơi sợ người lạ.
Trần Tây An chào hỏi cậu bé, cậu bé ôm chân Tiền Tâm Nhất chỉ để lộ ra nửa gương mặt nhìn hắn.
Tiền Tâm Nhất không thể xếp đồ lên, chỉ đành để Trần Tây An bê giúp.
Anh thấy hơi áy náy, bèn sai em trai trổ tài, nói:
Vốn dĩ nơi đây phải làm đường xi măng, nhưng vì bí thư chi bộ thôn đã nuốt một phần tiền đầu tư, dẫn tới con đường chỉ trải đá, người tới người đi, đá bị mài mòn sụt xuống, bùn đất trồi lên trên.
Bầu không khí bỗng trở nên mập mờ.
Tiền Tâm Nhất cúi đầu mở app, trả lời qua loa:
Lúc anh rời khỏi nơi đây là vậy, bao nhiêu năm qua đi vẫn vậy.
Chẳng biết có phải do quá nghèo cho nên mới phát triển chậm đến thế không.
Người trong thôn chết lặng thừa nhận không dám lên tiếng, quan địa phương thì dùng quyền để tư lợi cá nhân.
Thực ra tri thức chưa chắc có thể thay đổi vận mệnh, song kiến thức có thể.
Lưu Dịch Dương chưa nhìn thấy cảnh tượng con sông khô cạn bốc mùi hôi thối cùng với rác thải sinh hoạt chi chít như sao trên trời.
Cậu nhóc ngó đây ngó kia, hai chân giẫm luôn vào vũng bùn, sợ Tiền Tâm Nhất nổi nóng, cậu nhóc chẳng dám hé răng nói câu nào.
Lưu Dịch Dương không biết nỗi lòng người mẹ, cậu nhóc chỉ biết cháu gái của Tiền Tâm Nhất là một con nhỏ vô cùng đáng sợ.
Hai ngày nay cô nhóc ép nó nằm rạp ra đất nhặt đá, nhảy vào sông mò ngư lôi nghịch nước.
Cả người nó bẩn tới mức không nhìn thấy mắt mũi đâu, đôi giày hong khô cũng vấp hỏng cả đế trên đường đá trong thôn.
Lưu Dịch Dương chưa nhìn thấy cảnh tượng con sông khô cạn bốc mùi hôi thối cùng với rác thải sinh hoạt chi chít như sao trên trời.
Cậu nhóc ngó đây ngó kia, hai chân giẫm luôn vào vũng bùn, sợ Tiền Tâm Nhất nổi nóng, cậu nhóc chẳng dám hé răng nói câu nào.
Hết chương 33
Thực ra Tiền Tâm Nhất đã nhìn thấy nhưng anh không nói gì.
Thầm nghĩ lát nữa để thằng nhóc và cháu gái đi nghịch bùn với nhau, đôi dép bẩn trước cũng chẳng sao cả, dù sao thì trời cũng không quá lạnh.
Khi tới cổng thôn, một ông già đang khập khiễng đi trên đường, hai người ngẩng đầu nhìn nhau, nhất thời cả hai đều sững người.
Trần Tây An cũng bật cười, nụ cười rất nhạt, hắn quan tâm những thông tin ngoài lề hơn:
***
Cuối cùng ông già vẫn mở lời trước.
Ông ta híp đôi mắt già nua đã mờ, chắp hai tay sau lưng cười ngại ngùng nói:
Vốn dĩ nơi đây phải làm đường xi măng, nhưng vì bí thư chi bộ thôn đã nuốt một phần tiền đầu tư, dẫn tới con đường chỉ trải đá, người tới người đi, đá bị mài mòn sụt xuống, bùn đất trồi lên trên.
– Là Mãn Ý phải không, về rồi đấy à?
– Anh giỏi thật đấy, anh nấu cơm còn ngon hơn mẹ.
Ở nông thôn thường quan niệm tên xấu dễ nuôi, tên mụ của Tiền Tâm Nhất là Mãn Ý, đến mẹ anh còn không gọi anh bằng cái tên này, chỉ có bậc cha chú ở quê mới nhớ.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy sùng bái kia, Tiền Tâm Nhất nắm chặt đũa không biết nên giải thích thế nào… người giỏi thật đấy là người ngồi cạnh anh trai mới đúng.
– Ồ, cậu còn biết nấu ăn cơ à, nấu mấy món?
Tiền Tâm Nhất nháy mắt có cảm giác năm tháng hoang đường.
Người trước mắt chính là cơn ác mộng thời niên thiếu của anh, ép gia đình anh phải bỏ xứ tha hương.
Ai ngờ qua bao năm gặp lại, bí thư chi bộ năm ấy hoành hành tám phương đã tuổi cao sức yếu, thậm chí còn nói chuyện với anh bằng thần thái lo sợ.
Thật buồn cười, nhưng lại là hiện thực.
Anh xách túi lớn túi nhỏ còn dắt theo cả trẻ con, bắt taxi ở sân bay cũng khó.
Trần Tây An gọi điện tới nói muốn đón anh, anh cũng không từ chối.
Tâm trạng Tiền Tâm Nhất lúc này rất phức tạp, ngay bây giờ anh không biết phải dùng biểu cảm nào cho phải, chỉ lạnh lùng đáp lời ông ta:
Mấy tháng trước mới nghe con trai phàn nàn về chuyện bây giờ Tiền Tâm Nhất thực sự có tiền đồ, là kiến trúc sư trưởng thuộc đơn vị thiết kế dự án của bên con trai ông ta.
Đối với ông ta, khái niệm về kiến trúc sư trưởng cũng giống như một nhà thầu rất to, ngay cả tiền lương của con trai cũng do Tiền Tâm Nhất quản.
Ông ta càng nghĩ thì càng kinh hồn, sợ Tiền Tâm Nhất trở về tìm ông ta tính sổ.
– Chào bí thư Trương, là tôi.
– Nhỏ ghê, giống con trai cậu hơn.
Rất nhiều năm anh chưa từng trở về đây, chẳng biết lời đồn trong thôn bắt đầu từ đâu, càng ngày càng không thực tế.
Trong truyền thuyết anh nghiễm nhiên trở thành một phú ông bạc tỷ, chỉ cần gõ bàn phím một cái là có ngay trong tay mấy trăm nghìn, trở thành nhân vật chẳng thể đắc tội ở cái nơi nhỏ bé này.
Áp lực cuộc sống đã mài mòn những góc nhọn của quá khứ, thời gian dần trôi, con người cũng trở thành một bản thân hoàn toàn mới.
Biết bao những đứa trẻ từng mơ mộng rằng sẽ trở thành nhà khoa học, hay nghệ sĩ, nhưng mười năm, hai mươi năm sau, bọn chúng cũng chỉ là người bình thường vật lộn trong nỗi lo cơm áo gạo tiền.
Trương Nguyên Sơn, bố của Trương Hàng mấy năm trước bị người ta kiện, trong tay không còn quyền thế thì lập tức cụp đuôi ngoan ngoãn để tránh bị báo thù.
Hơn nữa ông ta cũng đã già thật rồi, những chuyện xấu xa ông ta làm hồi còn trẻ đan thành cơn ác mộng mỗi đêm, con người và tính cách già nua ngày một nhanh.
Nhưng mẹ anh mặc kệ, mẹ anh không biết cuộc sống tạm bợ của kiến trúc sư, chỉ cảm thấy có bận đến đâu thì cũng ngồi trên ghế văn phòng, không kịp nấu cơm thì đặt đồ ăn ngoài, một cuộc điện thoại là xong, con út của bà chẳng đến mức chết đói.
Mấy tháng trước mới nghe con trai phàn nàn về chuyện bây giờ Tiền Tâm Nhất thực sự có tiền đồ, là kiến trúc sư trưởng thuộc đơn vị thiết kế dự án của bên con trai ông ta.
Đối với ông ta, khái niệm về kiến trúc sư trưởng cũng giống như một nhà thầu rất to, ngay cả tiền lương của con trai cũng do Tiền Tâm Nhất quản.
Ông ta càng nghĩ thì càng kinh hồn, sợ Tiền Tâm Nhất trở về tìm ông ta tính sổ.
– Lần sau bảo anh trai làm món cánh gà Coca cho cháu nhé.
– Khoai tây sợi, địa tam tiên, cải thảo…
Bây giờ nhìn thấy Tiền Tâm Nhất đã không còn là thiếu niên hoang mang sợ hãi trong trí nhớ nữa, mặt gầy hơn, ánh mắt cũng kiên định hơn, dắt tay một đứa nhóc thành phố trẳng trẻo, toàn thân toát lên phong thái hoàn toàn khác biệt với người nông thôn.
– … Một tháng nấu chừng hai ba lần.
Trương Nguyên Sơn không khỏi hốt hoảng, xua tay cười gượng:
Để có thể ăn cơm đúng giờ, Tiền Tâm Nhất cảm thấy không nên đồng ý yêu cầu vô lễ này, anh đang định nói “thôi, gọi đồ bên ngoài đi” thì nghe thấy Trần Tây An cười:
– Là Mãn Ý phải không, về rồi đấy à?
– Tôi đã không còn là bí thư rồi, nếu như cậu không chê thì cứ gọi tôi là… bác như trước đây cũng được.
– Ý của anh là… muốn ăn đồ tôi làm á?
Tiền Tâm Nhất lập tức cười co quắp cả miệng, bởi vì slogan phục vụ của GAD chính là câu này, mỗi lần họp Cao Viễn đều phải đọc một lần.
Người bác này chính là người năm xưa thuê bọn côn đồ tới đánh gãy chân bố anh, xúi giục con trai mình ép anh thôi học.
Ông ta còn mặt mũi để nói, nhưng Tiền Tâm Nhất chẳng muốn nghe.
Anh còn tưởng rằng khi gặp lại mình sẽ xông lên cho ông ta một đấm.
Tuy nhiên, trên thực tế thì khác.
Chẳng qua khi nhìn thấy người mà anh từng khiếp sợ vỡ thành mảnh vụn trước mắt anh, trong lòng có chút khó tin, anh thầm nghĩ: Tại sao năm ấy mình lại thấy ông ta đáng sợ nhỉ?
Áp lực cuộc sống đã mài mòn những góc nhọn của quá khứ, thời gian dần trôi, con người cũng trở thành một bản thân hoàn toàn mới.
Biết bao những đứa trẻ từng mơ mộng rằng sẽ trở thành nhà khoa học, hay nghệ sĩ, nhưng mười năm, hai mươi năm sau, bọn chúng cũng chỉ là người bình thường vật lộn trong nỗi lo cơm áo gạo tiền.
Vừa bước vào nhà, Lưu Dịch Dương đã chẳng còn được đãi ngộ như hoàng tử bé.
Người anh trai tùy tiện của cậu nhóc đặt điều khiển từ xa trước mặt để cậu nhóc muốn làm gì thì làm, sau đó đóng cửa lại, theo chú Trần kia ra ngoài.
Tiền Tâm Nhất cũng vậy.
Đối với anh mà nói, bây giờ cảm xúc tiêu cực mà Trương Nguyên Sơn mang tới cho anh còn không bằng cảm xúc Cao Viễn mang tới.
Báo thù ông ta chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì hiện tại ông ta đã chẳng thể chịu nổi một đòn.
Giờ mà đẩy ông ta ngã dập mông gãy xương thì Trương Hàng lại tìm tới liều mạng với anh, dẫu sao cũng chỉ thêm rắc rối mà thôi.
Anh đứng một lát, không tiếp chuyện nữa mà xoay người rời đi.
Tiền Tâm Nhất còn chưa nghĩ ra phải sắp xếp cậu nhóc ở đâu, lại nhớ tới một trăm điều cần chú ý của mẹ thì ngây ngẩn cả người:
Thực ra bà không hề thiên vị đứa con út của mình, chẳng qua phát hiện Tiền Tâm Nhất không ghét Lưu Dịch Dương, hơn nữa con út của bà cũng rất bám anh trai nên bà mới hy vọng Tiền Tâm Nhất có thể dung nhập vào gia đình mới của mình, có lẽ con trai út chính là chất xúc tác.
Nhìn thấy những người này anh rất bực bội, nhưng dẫu cho anh có làm gì bọn họ thì kết cục của quá khứ vẫn như vậy, đáng sợ nhất là anh còn chẳng nghĩ đến việc sẽ làm gì bọn họ.
Cảm xúc phức tạp này khiến anh cho rằng mình thật bất hiếu, anh vừa đi vừa nghĩ: Sau này không về nữa thì hơn.
– Là con tôi thì xong đời rồi.
Tại sao năm tuổi rồi vẫn còn phải pha sữa uống? Nửa đêm phải đặt chuông báo thức gọi dậy đi vệ sinh! Trước khi ngủ phải kể chuyện nữa!
Lưu Dịch Dương được anh dắt đi, quay đầu lại nhìn thì thấy ông già tóc hoa râm kia đuổi theo mấy bước, biểu cảm trên mặt vô cùng kỳ quái.
Chiếc lá héo của cây bạch dương trên đường xoay tròn từ từ đáp xuống đất, nhìn lá rơi biết thu về, gió lạnh hiu hiu, ngày đông cũng chẳng còn xa.
– Ngày nào cũng gọi đồ bên ngoài à?
Trương Nguyên Sơn không khỏi hốt hoảng, xua tay cười gượng:
Cuối cùng thì bà ngoại anh cũng nhắm mắt như những gì các con mong muốn.
Vì chuyện lễ tang, Tiền Tâm Nhất trì hoãn thêm hai ngày mới về tới thành phố C.
Khi anh đi chỉ mang theo một chiếc túi du lịch, khi về có thêm một chiếc thùng và một đứa trẻ.
Bành Thập Hương phải thủ linh cữu xong, không ai chăm nom Lưu Dịch Dương nên bà năn nỉ Tiền Tâm Nhất dẫn cậu nhóc theo cùng.
Cho tới khi lên xe bus rồi Tiền Tâm Nhất còn luôn miệng từ chối.
Anh bận tới mức chân không chạm đất, Lưu Dịch Dương chỉ còn đường uống nước lã hít khí trời mà sống qua ngày thôi.
Tiền Tâm Nhất thấy hắn chẳng có ý thức tự giác chia sẻ nào, bèn giơ tay ra đòi hắn chia cho một nửa, báo cáo sự thật:
Nhưng mẹ anh mặc kệ, mẹ anh không biết cuộc sống tạm bợ của kiến trúc sư, chỉ cảm thấy có bận đến đâu thì cũng ngồi trên ghế văn phòng, không kịp nấu cơm thì đặt đồ ăn ngoài, một cuộc điện thoại là xong, con út của bà chẳng đến mức chết đói.
Lưu Dịch Dương bị lay tỉnh, rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn cơm.
Cậu bé ăn hai bát nhỏ, ăn hết còn chân thành khen ngợi anh mình một câu:
Thực ra bà không hề thiên vị đứa con út của mình, chẳng qua phát hiện Tiền Tâm Nhất không ghét Lưu Dịch Dương, hơn nữa con út của bà cũng rất bám anh trai nên bà mới hy vọng Tiền Tâm Nhất có thể dung nhập vào gia đình mới của mình, có lẽ con trai út chính là chất xúc tác.
Trần Tây An chỉ sợ thiên hạ không loạn, phụ họa thêm một câu:
Lưu Dịch Dương không biết nỗi lòng người mẹ, cậu nhóc chỉ biết cháu gái của Tiền Tâm Nhất là một con nhỏ vô cùng đáng sợ.
Hai ngày nay cô nhóc ép nó nằm rạp ra đất nhặt đá, nhảy vào sông mò ngư lôi nghịch nước.
Cả người nó bẩn tới mức không nhìn thấy mắt mũi đâu, đôi giày hong khô cũng vấp hỏng cả đế trên đường đá trong thôn.
– Chào chú đi.
Có con rắn nước bơi ra khỏi lùm cỏ, con nhóc còn gấp cành bông nhấc lên, quăng vào trong sông.
– Như vậy không ổn đâu, cậu hay thức đêm, còn ăn uống đơn giản như vậy, ăn ngoài mãi cũng không tốt.
Ai mà chẳng biết chuyện này, chẳng qua chỉ lười thôi.
Rất nhiều lúc Tiền Tâm Nhất về đến nhà thì đã quá giờ giao đồ ăn, nửa đêm nấu mì ăn liền cũng phải tự khen mình cần cù chịu khó.
Đôi khi bởi vì ăn một mình chán quá nên anh chẳng thèm ăn nữa.
Còn cả giun, tổ ong vò vẽ, vô số những trò chơi, đáng sợ nhất là con nhóc còn hôn nó.
Lưu Dịch Dương sợ ra ngoài chơi nhưng không dám nói, cả người cả tinh thần đều rất mệt mỏi.
Vừa nhìn thấy Tiền Tâm Nhất xách túi bảo muốn đi, cậu nhóc cảm thấy mình sắp xong đời rồi.
Cậu nhóc vội quên mặc cả áo khoác, chạy theo anh trai suốt cả đoạn đường, đứng cách xa mười mấy mét nhìn anh với ánh mắt rụt rè.
Tiền Tâm Nhất vội vàng tìm bừa một cửa hàng nhỏ gần đây, vừa định đặt một đơn khoai tây sợi chua cay, Trần Tây An lại nói:
Tiền Tâm Nhất cho tiền tiêu vặt nhiều, cháu gái của anh mới miễn cưỡng chịu nghe lời, anh bảo phải ngoan con nhóc mới miễn cưỡng ngồi im một lát, Lưu Dịch Dương đang nhân thời gian này nghỉ ngơi hồi sức.
– Chào bí thư Trương, là tôi.
Tiền Tâm Nhất đưa cậu nhóc về một lần, cậu nhóc lại theo anh ra ngoài.
Mẹ anh nhanh trí nhét thẳng cậu nhóc cho Tiền Tâm Nhất luôn.
Rất nhiều năm anh chưa từng trở về đây, chẳng biết lời đồn trong thôn bắt đầu từ đâu, càng ngày càng không thực tế.
Trong truyền thuyết anh nghiễm nhiên trở thành một phú ông bạc tỷ, chỉ cần gõ bàn phím một cái là có ngay trong tay mấy trăm nghìn, trở thành nhân vật chẳng thể đắc tội ở cái nơi nhỏ bé này.
Anh xách túi lớn túi nhỏ còn dắt theo cả trẻ con, bắt taxi ở sân bay cũng khó.
Trần Tây An gọi điện tới nói muốn đón anh, anh cũng không từ chối.
Trương Nguyên Sơn, bố của Trương Hàng mấy năm trước bị người ta kiện, trong tay không còn quyền thế thì lập tức cụp đuôi ngoan ngoãn để tránh bị báo thù.
Hơn nữa ông ta cũng đã già thật rồi, những chuyện xấu xa ông ta làm hồi còn trẻ đan thành cơn ác mộng mỗi đêm, con người và tính cách già nua ngày một nhanh.
Tuy Lưu Dịch Dương ngoan, nhưng hơi sợ người lạ.
Trần Tây An chào hỏi cậu bé, cậu bé ôm chân Tiền Tâm Nhất chỉ để lộ ra nửa gương mặt nhìn hắn.
Tiền Tâm Nhất không thể xếp đồ lên, chỉ đành để Trần Tây An bê giúp.
Anh thấy hơi áy náy, bèn sai em trai trổ tài, nói:
Tiền Tâm Nhất cũng vậy.
Đối với anh mà nói, bây giờ cảm xúc tiêu cực mà Trương Nguyên Sơn mang tới cho anh còn không bằng cảm xúc Cao Viễn mang tới.
Báo thù ông ta chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì hiện tại ông ta đã chẳng thể chịu nổi một đòn.
Giờ mà đẩy ông ta ngã dập mông gãy xương thì Trương Hàng lại tìm tới liều mạng với anh, dẫu sao cũng chỉ thêm rắc rối mà thôi.
Anh đứng một lát, không tiếp chuyện nữa mà xoay người rời đi.
– Chào chú đi.
Đường vào thôn gồ ghề toàn ổ gà ổ vịt đọng nước, hệt như từng khối chắp vá.
Lưu Dịch Dương gọi tiếng “chào chú” mềm mại.
Trần Tây An cúi người xoa đầu cậu nhóc:
Người bác này chính là người năm xưa thuê bọn côn đồ tới đánh gãy chân bố anh, xúi giục con trai mình ép anh thôi học.
Ông ta còn mặt mũi để nói, nhưng Tiền Tâm Nhất chẳng muốn nghe.
Anh còn tưởng rằng khi gặp lại mình sẽ xông lên cho ông ta một đấm.
Tuy nhiên, trên thực tế thì khác.
Chẳng qua khi nhìn thấy người mà anh từng khiếp sợ vỡ thành mảnh vụn trước mắt anh, trong lòng có chút khó tin, anh thầm nghĩ: Tại sao năm ấy mình lại thấy ông ta đáng sợ nhỉ?
– Nhỏ ghê, giống con trai cậu hơn.
Tiền Tâm Nhất còn chưa nghĩ ra phải sắp xếp cậu nhóc ở đâu, lại nhớ tới một trăm điều cần chú ý của mẹ thì ngây ngẩn cả người:
Trần Tây An chẳng khác nào tu hú chiếm tổ, hắn ngồi gọt táo, vừa gọt vừa ăn:
– Là con tôi thì xong đời rồi.
Tại sao năm tuổi rồi vẫn còn phải pha sữa uống? Nửa đêm phải đặt chuông báo thức gọi dậy đi vệ sinh! Trước khi ngủ phải kể chuyện nữa!
Trần Tây An cười không dừng được, thầm nghĩ anh mà trông trẻ mấy ngày chắc chết mất, chưa biết chừng còn tạo thành bóng ma tâm lý về việc kết hôn sinh con cũng nên.
Lưu Dịch Dương được anh dắt đi, quay đầu lại nhìn thì thấy ông già tóc hoa râm kia đuổi theo mấy bước, biểu cảm trên mặt vô cùng kỳ quái.
Vừa bước vào nhà, Lưu Dịch Dương đã chẳng còn được đãi ngộ như hoàng tử bé.
Người anh trai tùy tiện của cậu nhóc đặt điều khiển từ xa trước mặt để cậu nhóc muốn làm gì thì làm, sau đó đóng cửa lại, theo chú Trần kia ra ngoài.
Chờ hai người mua sắm xong quay về, cậu nhóc đã ngủ thiếp đi trên sofa, hơn nữa khi bọn họ xem hết một hiệp NBA còn chưa thức giấc.
Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất định mời Trần Tây An ăn bữa cơm, nhưng nhìn thế này, không biết bao giờ mới ăn được.
Dẫu vậy, anh cũng không thể để người ta ôm bụng đói về nhà, cho nên đành đặt đồ ăn ngoài.
Trần Tây An chẳng khác nào tu hú chiếm tổ, hắn ngồi gọt táo, vừa gọt vừa ăn:
– Ngày nào cũng gọi đồ bên ngoài à?
Tiền Tâm Nhất thấy hắn chẳng có ý thức tự giác chia sẻ nào, bèn giơ tay ra đòi hắn chia cho một nửa, báo cáo sự thật:
– Ba món, cà chua, trứng gà, mì.
– … Một tháng nấu chừng hai ba lần.
– Tôi đã không còn là bí thư rồi, nếu như cậu không chê thì cứ gọi tôi là… bác như trước đây cũng được.
Trần Tây An cười không dừng được, thầm nghĩ anh mà trông trẻ mấy ngày chắc chết mất, chưa biết chừng còn tạo thành bóng ma tâm lý về việc kết hôn sinh con cũng nên.
Trần Tây An dùng dao bổ cho anh một nửa, giả vờ tò mò:
– Ồ, cậu còn biết nấu ăn cơ à, nấu mấy món?
– Ba món, cà chua, trứng gà, mì.
Hết chương 33
Nói xong, anh cũng tự phì cười.
Trần Tây An cũng bật cười, nụ cười rất nhạt, hắn quan tâm những thông tin ngoài lề hơn:
– Như vậy không ổn đâu, cậu hay thức đêm, còn ăn uống đơn giản như vậy, ăn ngoài mãi cũng không tốt.
Lưu Dịch Dương gọi tiếng “chào chú” mềm mại.
Trần Tây An cúi người xoa đầu cậu nhóc:
Ai mà chẳng biết chuyện này, chẳng qua chỉ lười thôi.
Rất nhiều lúc Tiền Tâm Nhất về đến nhà thì đã quá giờ giao đồ ăn, nửa đêm nấu mì ăn liền cũng phải tự khen mình cần cù chịu khó.
Đôi khi bởi vì ăn một mình chán quá nên anh chẳng thèm ăn nữa.
Bầu không khí bỗng trở nên mập mờ.
Tiền Tâm Nhất cúi đầu mở app, trả lời qua loa:
– Biết rồi, biết rồi, ăn gì đây?
Trần Tây An đứng dậy, chợt nói:
Trần Tây An buông dao gọt hoa quả, nằm xuống sofa:
– Khoai tây sợi, địa tam tiên, cải thảo…
(Địa tam tiên là một món ăn làm từ khoai tây, cà tím, ớt chuông)
Tiền Tâm Nhất vội vàng tìm bừa một cửa hàng nhỏ gần đây, vừa định đặt một đơn khoai tây sợi chua cay, Trần Tây An lại nói:
– Không cần đặt đồ bên ngoài đâu.
Anh sững người, ngẩng đầu nhìn Trần Tây An, hỏi với giọng nghi ngờ:
Chờ hai người mua sắm xong quay về, cậu nhóc đã ngủ thiếp đi trên sofa, hơn nữa khi bọn họ xem hết một hiệp NBA còn chưa thức giấc.
Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất định mời Trần Tây An ăn bữa cơm, nhưng nhìn thế này, không biết bao giờ mới ăn được.
Dẫu vậy, anh cũng không thể để người ta ôm bụng đói về nhà, cho nên đành đặt đồ ăn ngoài.
– Ý của anh là… muốn ăn đồ tôi làm á?
Nói thật, không phải anh không thể thỏa mãn yêu cầu nhỏ này của khách, nhưng xét về tài nấu nướng của anh thôi, chỉ riêng món khoai tây thái sợi, thái một đĩa cũng mất nửa ngày, quá đáng hơn khi trong nhà anh còn không có cái nạo.
– Ăn được không đấy?
Để có thể ăn cơm đúng giờ, Tiền Tâm Nhất cảm thấy không nên đồng ý yêu cầu vô lễ này, anh đang định nói “thôi, gọi đồ bên ngoài đi” thì nghe thấy Trần Tây An cười:
– Không phải, ý của tôi là tôi làm cho cậu ăn.
Có lẽ đầu Tiền Tâm Nhất bị kẹt cửa rồi, anh không nói “không cần, không cần” mà vô thức thốt ra câu dựa vào tiêu chuẩn kiểm nghiệm của chính mình:
Bây giờ nhìn thấy Tiền Tâm Nhất đã không còn là thiếu niên hoang mang sợ hãi trong trí nhớ nữa, mặt gầy hơn, ánh mắt cũng kiên định hơn, dắt tay một đứa nhóc thành phố trẳng trẻo, toàn thân toát lên phong thái hoàn toàn khác biệt với người nông thôn.
– Ăn được không đấy?
Trần Tây An đứng dậy, chợt nói:
– Không cần đặt đồ bên ngoài đâu.
– Thành tín hàng đầu, kỹ thuật hạng nhất.
Nói xong, anh cũng tự phì cười.
Tiền Tâm Nhất lập tức cười co quắp cả miệng, bởi vì slogan phục vụ của GAD chính là câu này, mỗi lần họp Cao Viễn đều phải đọc một lần.
Lưu Dịch Dương bị lay tỉnh, rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn cơm.
Cậu bé ăn hai bát nhỏ, ăn hết còn chân thành khen ngợi anh mình một câu:
– Anh giỏi thật đấy, anh nấu cơm còn ngon hơn mẹ.
Tiền Tâm Nhất đưa cậu nhóc về một lần, cậu nhóc lại theo anh ra ngoài.
Mẹ anh nhanh trí nhét thẳng cậu nhóc cho Tiền Tâm Nhất luôn.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy sùng bái kia, Tiền Tâm Nhất nắm chặt đũa không biết nên giải thích thế nào… người giỏi thật đấy là người ngồi cạnh anh trai mới đúng.
Trần Tây An chỉ sợ thiên hạ không loạn, phụ họa thêm một câu:
– Lần sau bảo anh trai làm món cánh gà Coca cho cháu nhé.
– Chào chú đi.Hết chương 33.