Kiến Trúc Sư


Hôm ấy trên con đường bạch dương chốn quê cũ, thực ra Tiền Tâm Nhất không nói gì, nhưng sau khi Trương Nguyên Sơn trúng gió, Trương Hàng căn cứ vào những nội dung mà hai bố con gã trò chuyện gần đây, đưa ra nhận định chủ quan từ một phía rằng ít nhất thì Tiền Tâm Nhất cũng buông lời cay độc, thậm chí có khi còn uy hiếp bố gã.
Trần Tây An cảm thấy thái độ Tiền Tâm Nhất với mình dường như… có gì đó thay đổi.

Hắn có lòng muốn tận dụng cơ hội, tiếc thay chẳng có thời gian.
Nếu không tại sao Trương Nguyên Sơn lại liên tục gọi điện thoại tới cho gã, bảo gã mua quà xin lỗi Tiền Tâm Nhất, bảo gã không so đo với tiểu nhân.

Từ hồi còn trẻ ông ta đã có thói quen như vậy rồi, gặp được chuyện gì không thuận lợi là lo nghĩ suốt ngày đêm, tự khiến cho bản thân lao lực quá độ.
Cuộc trò chuyện này diễn ra vào ngày nghỉ của ông chủ lớn, địa điểm là một quán trà xem ra rất cao cấp.

Trương Hàng được yêu cầu đến một mình, gã mượn lý do có bạn ở nơi khác đến đây chơi, xin nghỉ với vị lãnh đạo trọc đầu của mình để mời bạn bữa cơm.
Trần Tây An gọi điện thoại cho Dương Giang.

Một lần nữa Dương Giang lại nổi hứng lên với kế hoạch du lịch xuyên Tây Tạng.

Anh ta đang mua một chiếc xe địa hình, chuẩn bị đạp tới đây.

Lần này Trần Tây An chẳng có tâm tư đâu mà quản anh ta, chỉ nói với anh ta biết tình huống hiện tại của mình.
Trương Hàng rất ghét phải cầu xin người khác, huống hồ đối tượng còn là Tiền Tâm Nhất.

Gã cúp điện thoại mấy lần, nhưng không ngờ khi nhận được cuộc điện thoại tiếp theo lại được tin bố mình nằm liệt.

Mẹ gã khóc lóc kể lý do, nói rằng gần đây bố gã hay hoảng hốt, rõ ràng có chuyện gì vướng bận.
Tiền Tâm Nhất nghiêm túc lắng nghe, tư thái từ tốn của Trần Tây An phản chiếu trên đồng tử anh.

Lúc này đây trên người Trần Tây An có thứ gì đó khiến Tiền Tâm Nhất chẳng thể rời mắt, có lẽ chính là thực lực tổng hợp mà anh đang thiếu và vẫn luôn khát khao, cùng với sự tự tin giấu trong từng cử chỉ hành động khi đạt được một trình độ nhất định nào đó.
Kết cấu của công trình tháp lưng ong rối tinh, vốn dĩ Trần Tây An chính là người bận nhất trong tổ thiết kế xây dựng ban đầu, bây giờ còn thêm cả chuyện biệt thự, ngoài tăng ca thì chỉ còn nước mặc kệ.
Sau khoảnh khắc khiếp sợ ngắn ngủ, gã đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Tiền Tâm Nhất.

Ngoại trừ Tiền Tâm Nhất ra thì gã không còn nghĩ được nguyên nhân khiến bố hắn gần đây trở nên khác thường.
Bố mẹ lúc nào cũng quan tâm đến bài vở của con cái, Bành Thập Hương cũng đã lay động sáu phần, cộng thêm có Trần Tây An tác động thêm vào, sau một hồi do dự cuối cùng bà cũng đồng ý.
Gã vội trở về thăm hỏi tình huống Trương Nguyên Sơn, ông già hồi trẻ rất bảnh chọe, già rồi thì mắt xệ mồm méo, nước bọt chảy ròng ròng, nằm liệt trên xe lăn, nửa bên cơ thể đều mất cảm giác.

Trương Hàng nhìn thấy thế thì mắt đỏ hoe, hận không thể nghiền Tiền Tâm Nhất thành tro.
Bản vẽ thiết kế mặt bằng của dự án tháp lưng ong dần dần thành hình.

Nếu như không làm kỹ thêm thì quả thực rất đẹp.

Bỏ qua vấn đề đáng lo rằng có thể trúng thầu hay không thì đây chính là một dự án mới mẻ độc đáo, đáng giá để mài dũa tỉ mỉ.
Không có tiền tố cảm ơn, bởi vì “dấm chua” ai oán của anh mập bay hơn mười dặm, mọi người đều biết ngày mai lã lễ độc thân.

Bấy giờ Trần Tây An mới phản ứng lại, trước ngày độc thân mà hẹn một người độc thân đi xem phim… hắn quay người, đôi mắt nhìn Tiền Tâm Nhất đong đầy niềm vui, tâm trạng thoáng cái thả lỏng hơn nhiều.
Gặp lại Tiền Tâm Nhất qua bao năm, gã vẫn không ưa anh như ngày nào.

Song cũng chỉ dừng ở cảm xúc bất mãn, liên tục nhằm vào anh ở phương diện công việc, cuối cùng chỉ tổn hại đến thể diện mà thôi.

Nhưng chuyện Trương Nguyên Sơn trúng gió giống như bom nổ dưới nước sâu, khiến lý trí căng thẳng của gã vỡ vụn như mảnh thủy tinh.

Sau khi đẩy Tiền Tâm Nhất ngã rạn xương, ông chủ Tây Đường tìm đến gã nói chuyện.
Tiền Tâm Nhất liếc mắt nhìn động tác của hắn, chợt sững người, sau đó dừng hẳn lại, anh nói:
“Tôi cảm thấy hay ông nói với Tiền Tâm Nhất đi.

Ông biết toàn bộ lịch sử đen tối của cậu ấy mà vẫn thích cậu ấy đó thôi, chưa biết chừng nhìn lịch sử đen tối của ông, cậu ta lại thích ông thì sao?”
Cuộc trò chuyện này diễn ra vào ngày nghỉ của ông chủ lớn, địa điểm là một quán trà xem ra rất cao cấp.

Trương Hàng được yêu cầu đến một mình, gã mượn lý do có bạn ở nơi khác đến đây chơi, xin nghỉ với vị lãnh đạo trọc đầu của mình để mời bạn bữa cơm.
Hôm ấy trên con đường bạch dương chốn quê cũ, thực ra Tiền Tâm Nhất không nói gì, nhưng sau khi Trương Nguyên Sơn trúng gió, Trương Hàng căn cứ vào những nội dung mà hai bố con gã trò chuyện gần đây, đưa ra nhận định chủ quan từ một phía rằng ít nhất thì Tiền Tâm Nhất cũng buông lời cay độc với bố gã, thậm chí có khi còn uy hiếp.
Phía bên kia, tổ hành động đặc biệt của dự án tháp lưng ong bắt đầu họp thảo luận liên tục.


Nói cách khác, trong điều kiện thiếu kinh nghiệm về thí nghiệm hầm gió, Trần Tây An nghiễm nhiên trở thành người dẫn đường.

Trần Nghị Vi cũng từng được tiếp xúc qua, cho nên tung ra cả đống lý luận hù dọa người khác.
Trần Tây An tỏ ra vô cùng bình tĩnh với cơ hội mất đi lại có được này.

Song, Tiền Tâm Nhất bắt đầu dùng ánh mắt kiểm nghiệm bạn đời để quan sát hắn, giống như tâm lý nhượng bộ của con người với rau thơm, một khi vượt qua chướng ngại để nếm thử nó, sẽ phát hiện ra thứ này vô cùng tuyệt diệu.
Trương Hàng thấp thỏm bước vào gian phòng riêng.

Thấy ông chủ Tây Đường vẫn luôn ngồi với tư thế của một người ở trên cao, bị ánh mắt dò xét của ông ta lướt qua, nhất thời cảm giác như có mũi nhọn sau lưng.

Chẳng biết có phải vì gã đẩy ngã trưởng phòng của GAD cho nên ông ta mới có ý kiến với gã hay không.
Là một người ngoài, Dương Giang chẳng rối rắm tí nào:
Mặc dù chưa phải chính thức, song công trình tháp lưng ong đã bắt đầu giai đoạn thiết kế sơ bộ.

Cao Viễn gọi điện thoại hỏi han Tiền Tâm Nhất, ngầm ẩn ý giục anh về đi làm.

Tiền Tâm Nhất đặt mua một cái nạng trên mạng, mặc nhận để Trần Tây An đưa đón đi làm.
Nhưng khi gã vừa ngồi xuống, câu đầu tiên Hách Kiếm Vân nói là khách sáo hỏi gã uống gì.

Ngoại trừ hai người, không ai biết được nội dung cuộc trò chuyện ngày hôm nay.
Sau khoảnh khắc khiếp sợ ngắn ngủ, gã đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Tiền Tâm Nhất.

Ngoại trừ Tiền Tâm Nhất ra thì gã không còn nghĩ được nguyên nhân khiến bố hắn gần đây trở nên khác thường.
Tiền Tâm Nhất chẳng hề hay biết về cuộc trò chuyện bí mật này, vẫn chìm đắm trong sự chăm sóc của mẹ như thể bản thân vẫn còn là trẻ sơ sinh.

Anh bị mẹ lải nhải tới mức tai cũng đóng kén, suy nghĩ bảo mẹ dẫn Lưu Dịch Dương về nhà đi học càng không thể vãn hồi.
Trương Hàng thấp thỏm bước vào gian phòng riêng.

Thấy ông chủ Tây Đường vẫn luôn ngồi với tư thế của một người ở trên cao, bị ánh mắt dò xét của ông ta lướt qua, nhất thời cảm giác như có mũi nhọn sau lưng.

Chẳng biết có phải vì gã đẩy ngã trưởng phòng của GAD cho nên ông ta mới có ý kiến với gã hay không.
– Tôi mời anh đi xem phim nhé?
Qua Quốc Khánh, đám trẻ phải trở lại trường, nhưng Bành Thập Hương không yên lòng để cậu con trai cả cô đơn cộng thêm nửa tàn tật ở nhà một mình, mỗi ngày bà đều lải nhải quan tâm từng li từng tí.

Dù sao Tiền Tâm Nhất cũng đã trưởng thành và sống tự do bao lâu, nghe một hai lần thì cảm thấy ấm lòng, tuy nhiên nghe cả trăm cả nghìn lần thì khó tránh khỏi cảm thấy dông dài.
Cuối cùng, trong một lần Trần Tây An mang hoa quả tới thăm mình, Tiền Tâm Nhất vội vàng kéo hắn xuống nước, bảo rằng có hắn giúp đỡ thì mình có thể tự gánh vác cuộc sống sinh hoạt, không phải vấn đề gì to tát cả.

Trần Tây An cầu còn không được, cam đoan sẽ chăm sóc anh tới khi có thể chạy nhảy thì thôi.
Trước mắt bọn họ chỉ cách nhau một tầng ngăn mỏng, chỉ thiếu một cơ hội nước chảy thành sông.
Trong mắt bố mẹ, con cái có lớn đến mấy thì vẫn là trẻ con.

Vậy mà trong mắt con cái, ngày tháng dần qua sẽ biến bố mẹ từ người có thể ỷ lại thành gánh nặng, đặc biệt khi họ già rồi.

Mặc dù nói vậy rất vô lương tâm, nhưng lại là sự thực.

Đến gần người mà mình cảm thấy thoải mái chính là sự lựa chọn ẩn giấu sâu trong bản năng con người.
Cuối cùng, trong một lần Trần Tây An mang hoa quả tới thăm mình, Tiền Tâm Nhất vội vàng kéo hắn xuống nước, bảo rằng có hắn giúp đỡ thì mình có thể tự gánh vác cuộc sống sinh hoạt, không phải vấn đề gì to tát cả.

Trần Tây An cầu còn không được, cam đoan sẽ chăm sóc anh tới khi có thể chạy nhảy thì thôi.
Bố mẹ lúc nào cũng quan tâm đến bài vở của con cái, Bành Thập Hương cũng đã lay động sáu phần, cộng thêm có Trần Tây An tác động thêm vào, sau một hồi do dự cuối cùng bà cũng đồng ý.
Trần Tây An nói câu “tạm biệt” xong, thẳng tay cúp máy.
Chẳng biết Lưu Dịch Dương bị hỏng cái dây thần kinh nào, Tiền Tâm Nhất càng không để ý đến cậu nhóc thì cậu nhóc lại càng đến gần anh.

Cậu nhóc ngửa gương mặt nhỏ, lưu luyến hỏi anh:
– Anh ơi, năm mới anh có tới thăm em không?
Ông chủ và hai trưởng phòng khác đều là người có thân phận, không thể chờ hắn tan làm giống những người ở phòng 1.


Triệu Đông Văn không tham gia vào dự án này, cũng không có lý do ngồi chờ hắn.

Tiền Tâm Nhất chỉ đưa cho bọn họ một tiêu chuẩn là nộp bản vẽ đúng thời hạn, tự mình điều tiết tiến độ.
Tiền Tâm Nhất không ghét cậu nhóc, nhưng kỹ năng trông trẻ của anh chẳng thể thay đổi, chỉ biết cho cậu nhóc xem tivi, bởi vậy còn không nói chuyện nhiều với cậu nhóc như Trần Tây An.

Dẫu vậy anh chẳng thể chống đỡ được với ánh mắt thuần khiết vô tội kia, anh do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.
Trần Tây An tỏ ra vô cùng bình tĩnh với cơ hội mất đi lại có được này.

Song, Tiền Tâm Nhất bắt đầu dùng ánh mắt kiểm nghiệm bạn đời để quan sát hắn, giống như tâm lý nhượng bộ của con người với rau thơm, một khi vượt qua chướng ngại để nếm thử nó, sẽ phát hiện ra thứ này vô cùng tuyệt diệu.
Qua gần mười ngày nghỉ ngơi dưỡng bệnh, cơn đau từ vết thương cũng đã giảm đi rất nhiều.

Anh cũng đã kiểm tra được kha khá rồi, tuy Trần Tây An không phải người tốt nhất, nhưng là người có thể nhẫn nhịn bao dung anh nhất trong số nam nữ anh từng gặp.
Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An tới nhà số 89 Tây Đường một lần nữa, ghép chi tiết cụ thể với Trần Thụy Hà, ví dụ như vị trí bể bơi, điểm bắt đầu của hành lang bên ngoài.

Sau đó truyền đạt lại yêu cầu của anh ta với những người trong phòng.

Công tác tiến hành bản vẽ sẽ giao cho Lương Cầm và anh Ngô, cùng với Triệu Đông Văn.

Anh sẽ xem có vấn đề gì cần sửa đổi sau.

Nhưng vấn đề kết cấu anh mập không thể quyết được, bởi vì hành lang ngoài sẽ được xây dựng sau, hơn nữa chủ thể xây dựng sau có kết cấu cốt thép, chỉ có thể để Trần Tây An tính thôi.
Trước mắt bọn họ chỉ cách nhau một tầng ngăn mỏng, chỉ thiếu một cơ hội nước chảy thành sông.
Trương Hàng rất ghét phải cầu xin người khác, huống hồ đối tượng còn là Tiền Tâm Nhất.

Gã cúp điện thoại mấy lần, nhưng không ngờ khi nhận được cuộc điện thoại tiếp theo lại được tin bố mình nằm liệt.

Mẹ gã khóc lóc kể lý do, nói rằng gần đây bố gã hay hoảng hốt, rõ ràng có chuyện gì vướng bận.
Tiền Tâm Nhất không ghét cậu nhóc, nhưng kỹ năng trông trẻ của anh chẳng thể thay đổi, chỉ biết cho cậu nhóc xem tivi, bởi vậy còn không nói chuyện nhiều với cậu nhóc như Trần Tây An.

Dẫu vậy anh chẳng thể chống đỡ được với ánh mắt thuần khiết vô tội kia, anh do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.
Mặc dù chưa phải chính thức, song công trình tháp lưng ong đã bắt đầu giai đoạn thiết kế sơ bộ.

Cao Viễn gọi điện thoại hỏi han Tiền Tâm Nhất, ngầm ẩn ý giục anh về đi làm.

Tiền Tâm Nhất đặt mua một cái nạng trên mạng, mặc nhận để Trần Tây An đưa đón đi làm.
– Được, hối hận là cún con đấy.
Bản vẽ biệt thự vẫn còn phải tiếp tục thêm chi tiết, cũng vì diện tích các căn lớn nhỏ không đồng đều, cho nên việc thêm chi tiết được giao hết cho cấp dưới.

Anh mở cuộc họp, ân cần chỉ bảo không được chỉ quan tâm tới tiến độ, nhất định phải chú ý tới kết cấu.
Phía bên kia, tổ hành động đặc biệt của dự án tháp lưng ong bắt đầu họp thảo luận liên tục.

Nói cách khác, trong điều kiện thiếu kinh nghiệm về thí nghiệm hầm gió, Trần Tây An nghiễm nhiên trở thành người dẫn đường.

Trần Nghị Vi cũng từng được tiếp xúc qua, cho nên tung ra cả đống lý luận hù dọa người khác.
Tiền Tâm Nhất nghiêm túc lắng nghe, tư thái từ tốn của Trần Tây An phản chiếu trên đồng tử anh.

Lúc này đây trên người Trần Tây An có thứ gì đó khiến Tiền Tâm Nhất chẳng thể rời mắt, có lẽ chính là thực lực tổng hợp mà anh đang thiếu và vẫn luôn khát khao, cùng với sự tự tin giấu trong từng cử chỉ hành động khi đạt được một trình độ nhất định nào đó.
Bản vẽ biệt thự vẫn còn phải tiếp tục thêm chi tiết, cũng vì diện tích các căn lớn nhỏ không đồng đều, cho nên việc thêm chi tiết được giao hết cho cấp dưới.

Anh mở cuộc họp, ân cần chỉ bảo không được chỉ quan tâm tới tiến độ, nhất định phải chú ý tới kết cấu.
Về mặt tâm s1nh lý, Trần Tây An thực sự rất ghét thí nghiệm hầm gió, dẫu cho hắn đã quyết tâm phải khắc phục, nhưng một sớm một chiều chẳng xây được thành Roma, mỗi khi bắt đầu mâu thuẫn, hắn sẽ nhìn Tiền Tâm Nhất.
Ánh mắt Tiền Tâm Nhất nhìn hắn rất chăm chú, giống như một người học ký họa nhìn thấy tĩnh vật mà mình yêu thích thể hiện nhất.

Trần Tây An nhớ tới biểu cảm kinh ngạc của Tiền Tâm Nhất khi tiến sĩ Conor vươn tay về phía anh, còn cả ánh mắt khi anh cổ vũ hắn tham gia vào dự án tháp lưng ong.


Trần Tây An dần dần thấu hiểu sự theo đuổi của anh tới cảnh giới cao hơn, hắn thầm nghĩ: Mình mong sao cậu ấy có thể tự hào về mình…
***
Tại một dòng suy nghĩ mà hắn không biết, quả thực Tiền Tâm Nhất cũng có phần tự hào, tuy không danh chính ngôn thuận, song cứ tạm coi như… tự hào vì người này ở trong phòng anh vậy.
Hết chương 36
Bản vẽ thiết kế mặt bằng của dự án tháp lưng ong dần dần thành hình.

Nếu như không làm kỹ thêm thì quả thực rất đẹp.

Bỏ qua vấn đề đáng lo rằng có thể trúng thầu hay không thì đây chính là một dự án mới mẻ độc đáo, đáng giá để mài dũa tỉ mỉ.
Chẳng qua nếu như có thời gian, cho dù làm không công Tiền Tâm Nhất cũng bằng lòng, dẫu sao hệ thống và kết cấu hoàn toàn mới mẻ khiến anh cảm giác như nhận được cuộc sống mới.

Miệt mài lặp đi lặp lại trong những kiến trúc rập khuôn chỉ khiến những ngày tháng mệt mỏi và chán ghét ngày càng gia tăng.
Tiền Tâm Nhất nhận ra áp lực của hắn rất lớn, nhưng không rõ chuyện hắn rối rắm trong lòng.

Anh không biết an ủi người khác, chỉ có thể đồng hành bằng cách “anh và tôi cùng nhau”.
Cùng thời gian ấy, bản vẽ xin giấy phép xây dựng cũng được trả về.

Bản vẽ thi công để áp dụng thi công thực tế đang vô cùng cấp bách.
Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An tới nhà số 89 Tây Đường một lần nữa, ghép chi tiết cụ thể với Trần Thụy Hà, ví dụ như vị trí bể bơi, điểm bắt đầu của hành lang bên ngoài.

Sau đó truyền đạt lại yêu cầu của anh ta với những người trong phòng.

Công tác tiến hành bản vẽ sẽ giao cho Lương Cầm và anh Ngô, cùng với Triệu Đông Văn.

Anh sẽ xem có vấn đề gì cần sửa đổi sau.

Nhưng vấn đề kết cấu anh mập không thể quyết được, bởi vì hành lang ngoài sẽ được xây dựng sau, hơn nữa chủ thể xây dựng sau có kết cấu cốt thép, chỉ có thể để Trần Tây An tính thôi.
Những ngày tháng thế này kéo dài gần một tháng, mô hình kết cấu cốt thép của Trần Tây An đã được bảy tám phần, những kiến trúc trong tay người khác chờ xây dựng mô hình cũng giao cho người thiết kế mô hình chuyên nghiệp.

Mấy ngày tới sẽ gửi tới cho phòng thí nghiệm hầm gió.

Chân trái của Tiền Tâm Nhất cũng đến lúc được nhìn thấy ánh mặt trời.
Kết cấu của công trình tháp lưng ong rối tinh, vốn dĩ Trần Tây An chính là người bận nhất trong tổ thiết kế xây dựng ban đầu, bây giờ còn thêm cả chuyện biệt thự, ngoài tăng ca thì chỉ còn nước mặc kệ.
Ông chủ và hai trưởng phòng khác đều là người có thân phận, không thể chờ hắn tan làm giống những người ở phòng 1.

Triệu Đông Văn không tham gia vào dự án này, cũng không có lý do ngồi chờ hắn.

Tiền Tâm Nhất chỉ đưa cho bọn họ một tiêu chuẩn là nộp bản vẽ đúng thời hạn, tự mình điều tiết tiến độ.
Ánh mắt Tiền Tâm Nhất nhìn hắn rất chăm chú, giống như một người học ký họa nhìn thấy tĩnh vật mà mình yêu thích thể hiện nhất.

Trần Tây An nhớ tới biểu cảm kinh ngạc của Tiền Tâm Nhất khi tiến sĩ Conor vươn tay về phía anh, còn cả ánh mắt khi anh cổ vũ hắn tham gia vào dự án tháp lưng ong.

Trần Tây An dần dần thấu hiểu sự theo đuổi của anh tới cảnh giới cao hơn, hắn thầm nghĩ: Mình mong sao cậu ấy có thể tự hào về mình…
Hắn chẳng ngờ bản thân hại người hại của mình, kết quả ngày hôm sau cả hai đều trở thành cún con.
Vị trí của Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất hoàn toàn thay đổi, bây giờ trở thành Tiền Tâm Nhất đợi hắn.
Ngày tháo bột vừa hay là một ngày trước ngày lễ độc thân.

Hai người rời khỏi công ty trước một tiếng đồng hồ, vội tới tháo bột trước khi bác sĩ tan làm.

Bác sĩ dặn dò Tiền Tâm Nhất phải nghỉ ngơi nhiều, đừng vận động quá mạnh.
Trần Tây An cảm thấy thái độ Tiền Tâm Nhất với mình dường như… có gì đó thay đổi.

Hắn có lòng muốn tận dụng cơ hội, tiếc thay chẳng có thời gian.
Xây dựng mô hình kết cấu còn đau đầu hơn thiết kế rất nhiều, từng cách thức kết nối chi tiết hay cách thức chịu lực đều là thử thách với kinh nghiệm và trực giác cơ học.

Hắn phải hoàn thành một mô hình cao hơn bốn trăm mét, bởi vì siêu cao, hơn nữa sức chịu tải của mặt đất và bản thân tòa nhà có hạn, kết cấu thuần thép là sự lựa chọn duy nhất.
Nhưng thí nghiệm hầm gió cản trở ngay trước mặt hắn.

Trước lúc thí nghiệm, không có số liệu về sức gió ở độ cao hơn bốn trăm mét thì tất cả quy cách đều chỉ nằm trên giả thiết.

Điều này vô hình chung tạo cho hắn áp lực rất lớn, hơn nữa hắn cũng không muốn tâm sự với Tiền Tâm Nhất, đó chỉ là lịch sử đen tối trong thời kỳ yếu ớt bất lực của hắn mà thôi.

Hắn không muốn Tiền Tâm Nhất nhìn thấy.
Nhưng thí nghiệm hầm gió cản trở ngay trước mặt hắn.


Trước lúc thí nghiệm, không có số liệu về sức gió ở độ cao hơn bốn trăm mét thì tất cả quy cách đều chỉ nằm trên giả thiết.

Điều này vô hình chung tạo cho hắn áp lực rất lớn, hơn nữa hắn cũng không muốn tâm sự với Tiền Tâm Nhất, đó chỉ là lịch sử đen tối trong thời kỳ yếu ớt bất lực của hắn mà thôi.

Hắn không muốn Tiền Tâm Nhất nhìn thấy.
Tiền Tâm Nhất nhận ra áp lực của hắn rất lớn, nhưng không rõ chuyện hắn rối rắm trong lòng.

Anh không biết an ủi người khác, chỉ có thể đồng hành bằng cách “anh và tôi cùng nhau”.
Qua gần mười ngày nghỉ ngơi dưỡng bệnh, cơn đau từ vết thương cũng đã giảm đi rất nhiều.

Anh cũng đã kiểm tra được kha khá rồi, tuy Trần Tây An không phải người tốt nhất, nhưng là người có thể nhẫn nhịn bao dung anh nhất trong số nam nữ anh từng gặp.
Trần Tây An gọi điện thoại cho Dương Giang.

Một lần nữa Dương Giang lại nổi hứng lên với kế hoạch du lịch xuyên Tây Tạng.

Anh ta đang mua một chiếc xe địa hình, chuẩn bị đạp tới đây.

Lần này Trần Tây An chẳng có tâm tư đâu mà quản anh ta, chỉ nói với anh ta biết tình huống hiện tại của mình.
Là một người ngoài, Dương Giang chẳng rối rắm tí nào:
“Tôi cảm thấy hay ông nói với Tiền Tâm Nhất đi.

Ông biết toàn bộ lịch sử đen tối của cậu ấy mà vẫn thích cậu ấy đó thôi, chưa biết chừng nhìn lịch sử đen tối của ông, cậu ta lại thích ông thì sao?”
– Anh ơi, năm mới anh có tới thăm em không?
Trần Tây An nói câu “tạm biệt” xong, thẳng tay cúp máy.
Ra khỏi cổng bệnh viện, ráng chiều trải rộng trong tầm mắt.

Tiền Tâm Nhất hưởng thụ cảm giác hai chân có thể tự do hoạt động bình thường, vui vẻ tới mức chỉ muốn hát.

Trần Tây An có phần mỏi mệt, vươn tay dụi mắt, trong đôi mắt tầng tầng lớp lớp tơ máu.
Những ngày tháng thế này kéo dài gần một tháng, mô hình kết cấu cốt thép của Trần Tây An đã được bảy tám phần, những kiến trúc trong tay người khác chờ xây dựng mô hình cũng giao cho người thiết kế mô hình chuyên nghiệp.

Mấy ngày tới sẽ gửi tới cho phòng thí nghiệm hầm gió.

Chân trái của Tiền Tâm Nhất cũng đến lúc được nhìn thấy ánh mặt trời.
Ngày tháo bột vừa hay là một ngày trước ngày lễ độc thân.

Hai người rời khỏi công ty trước một tiếng đồng hồ, vội tới tháo bột trước khi bác sĩ tan làm.

Bác sĩ dặn dò Tiền Tâm Nhất phải nghỉ ngơi nhiều, đừng vận động quá mạnh.
Về mặt tâm s1nh lý, Trần Tây An thực sự rất ghét thí nghiệm hầm gió, dẫu cho hắn đã quyết tâm phải khắc phục, nhưng một sớm một chiều chẳng xây được thành Roma, mỗi khi bắt đầu mâu thuẫn, hắn sẽ nhìn Tiền Tâm Nhất.
Ra khỏi cổng bệnh viện, ráng chiều trải rộng trong tầm mắt.

Tiền Tâm Nhất hưởng thụ cảm giác hai chân có thể tự do hoạt động bình thường, vui vẻ tới mức chỉ muốn hát.

Trần Tây An có phần mỏi mệt, vươn tay dụi mắt, trong đôi mắt tầng tầng lớp lớp tơ máu.
Nhưng khi gã vừa ngồi xuống, câu đầu tiên Hách Kiếm Vân nói là khách sáo hỏi gã uống gì.

Ngoại trừ hai người, không ai biết được nội dung cuộc trò chuyện ngày hôm nay.
Tiền Tâm Nhất liếc mắt nhìn động tác của hắn, chợt sững người, sau đó dừng hẳn lại, anh nói:
– Tôi mời anh đi xem phim nhé?
Không có tiền tố cảm ơn, bởi vì “dấm chua” ai oán của anh mập bay hơn mười dặm, mọi người đều biết ngày mai lã lễ độc thân.

Bấy giờ Trần Tây An mới phản ứng lại, trước ngày độc thân mà hẹn một người độc thân đi xem phim… hắn quay người, đôi mắt nhìn Tiền Tâm Nhất đong đầy niềm vui, tâm trạng thoáng cái thả lỏng hơn nhiều.
– Được, hối hận là cún con đấy.
Chẳng biết Lưu Dịch Dương bị hỏng cái dây thần kinh nào, Tiền Tâm Nhất càng không để ý đến cậu nhóc thì cậu nhóc lại càng đến gần anh.

Cậu nhóc ngửa gương mặt nhỏ, lưu luyến hỏi anh:
Hắn chẳng ngờ bản thân hại người hại của mình, kết quả ngày hôm sau cả hai đều trở thành cún con.
Cuối cùng, trong một lần Trần Tây An mang hoa quả tới thăm mình, Tiền Tâm Nhất vội vàng kéo hắn xuống nước, bảo rằng có hắn giúp đỡ thì mình có thể tự gánh vác cuộc sống sinh hoạt, không phải vấn đề gì to tát cả.

Trần Tây An cầu còn không được, cam đoan sẽ chăm sóc anh tới khi có thể chạy nhảy thì thôi.Phía bên kia, tổ hành động đặc biệt của dự án tháp lưng ong bắt đầu họp thảo luận liên tục.

Nói cách khác, trong điều kiện thiếu kinh nghiệm về thí nghiệm hầm gió, Trần Tây An nghiễm nhiên trở thành người dẫn đường.

Trần Nghị Vi cũng từng được tiếp xúc qua, cho nên tung ra cả đống lý luận hù dọa người khác.Hết chương 36.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận