Kỹ sư kết cấu của VA và kiến trúc sư trưởng châu đầu thì thầm to nhỏ gì đó.
Tiền Tâm Nhất không cam chịu cô đơn, cũng ghé vào bên Trần Tây An nói:
– Vậy thì tăng kích thước dầm thôi.
– Chuyện gì đấy?
– Không phải nhường, tôi cũng sống gần đó.
Trần Tây An làm lơ ánh mắt đưa “tình” của Vương Nhất Phong, cầm một tờ giấy in qua bắt đầu vẽ, vừa vẽ vừa nhỏ giọng giải thích:
… Hãy bỏ qua những từ đọc không hiểu đi orz
– Bọn họ dựng mô hình sai mất rồi, đơn giản hơn một chút là thế này.
Viết xong anh mới nhớ ra trong văn phòng còn có thêm một người, mới hợp tác lần đầu mà ngày thứ nhất biến mất nửa ngày, ngày thứ hai biến mất nguyên ngày, cảm giác sẽ để lại ấn tượng không tốt.
Nhưng nhớ tới lời bình luận sắc bén của mình trong văn phòng, tức thì anh lại cảm thấy bình thường.
Đường thẳng hắn vạch ra vừa thẳng vừa mạnh mẽ, có thể đạt tới tiêu chuẩn thiết kế tay trước khi phần mềm vẽ bằng máy tính ra đời.
– Mẹ ơi giải phóng rồi, thầy ơi, chúng ta có về công ty không?
– Tí nữa cậu vẫn có thể ra vẻ lạnh lùng mà.
Tiền Tâm Nhất gật đầu, nhìn thấy anh nhanh chóng phác họa ra khung kết cấu, sau đó vẽ mũi tên cong hoặc chữ T ở điểm giao nhau giữa các đường thẳng.
Sau đó chỉ vào vị trí của mũi tên cong nói:
– Đúng vậy.
– Sớm biết mô hình sai thì tôi đã ra vẻ lạnh lùng, ai bắt tôi sửa tôi sẽ bảo người đó cút.
– Hình thức kết nối của những vị trí này có vấn đề, phải là khớp nối trực tiếp mới đúng, nhưng lại xây dựng mô hình thành khớp nối bản lề, vì thế lúc sau có thể xem nhẹ sức chịu của thép.
Trần Tây An không uống rượu, hai người người thức khuya cũng chỉ mong có thế.
Tiền Tâm Nhất không biết nói gì, cứ bắt Trần Tây An ăn cơm đi.
Khó khăn lắm mới có một cậu học trò biết khuấy động bầu không khí, kết quả đến giữa chừng Triệu Đông Văn đi vệ sinh, quay lại thì nói muốn về, bạn gái tự dưng nổi hứng muốn đi xem phim, vé đã mua xong rồi.
Anh vẽ hai đường tỉ lệ 1:1 lên vị trí tương ứng trên bản vẽ, trụ thép tròn tiếp xúc với một khối bê tông hình lập phương, giá trị chót vót, ít nhất cũng phải mất hai ba mươi nghìn tệ.
Hắn dừng lại ở đây, chỉ vậy cũng đủ để Tiền Tâm Nhất hiểu.
Anh nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt của Trần Tây An qua phía dưới mắt kính.
Tự dưng lại phát hiện ra rằng sống mũi của hắn rất thẳng:
Lời tác giả:
– Khi nào tôi dậy thì mới cắm dây điện thoại vào.
Tiền Tâm Nhất dụi dụi mặt:
– Cho nên anh ta nói với tôi rằng dầm chỉ thiếu có một chút nữa thôi, nhưng thực ra là tính một nửa chịu lực đã đưa ra kết luận đúng chứ?
Quảng cáo
REPORT THIS AD
– Thả tôi xuống cầu Hòa Bình xong thì cậu lái xe… à không đúng.
Trần Tây An, anh muốn ăn gì, tôi mời anh ăn cơm.
Tối qua đã ngại lắm rồi, còn không tiễn anh về nữa chứ.
Trần Tây An buông bút xuống:
– Đúng vậy.
Trần Tây An khẽ cười nói:
Tiền Tâm Nhất tự cằn nhằn chính mình:
Đây không phải phương án tối qua Trần Tây An để lại cho Tiền Tâm Nhất, anh im lặng đứng ngoài cuộc.
Hết chương 4
(Hoàng Thế Nhân: Một tên địa chủ giàu có và gian ác trong phim Bạch mao nữ.)
– Sớm biết mô hình sai thì tôi đã ra vẻ lạnh lùng, ai bắt tôi sửa tôi sẽ bảo người đó cút.
Triệu Đông Văn kinh ngạc:
– Chuyện gì đấy?
Trần Tây An an ủi qua loa:
Vương Nhất Phong nhìn về phía VA, kiến trúc sư trưởng gật đầu:
– Tôi ở gần đây, còn lười đỗ xe nữa, anh lái xe về đi.
– Tí nữa cậu vẫn có thể ra vẻ lạnh lùng mà.
– Vậy chúng tôi sẽ đổi kính của tầng dưới thành nhựa Acrylic, kết xuất đồ họa mô hình cho sếp Vương xem thử hiệu quả thẩm mỹ thế nào nhé?
Tiền Tâm Nhất buồn ngủ tới mức chẳng còn ý chí gì nữa:
[Sếp, ngày mai cháu xin nghỉ, nhóc Triệu cũng nghỉ một ngày, cháu sẽ bù đơn xin nghỉ cho chú sau.]
– Ngày mai tôi không mở máy, có email hoặc vấn đề gì thì anh xem giúp tôi được không?
Kiến trúc sư trưởng của VA không nói gì, chỉ nhìn Tiền Tâm Nhất.
Đây chính là tín hiệu của việc cậu nhường trước một bước thì tôi cũng nhường.
Tiền Tâm Nhất ngồi dậy nói:
– Thôi bỏ đi, tôi cũng không hiểu, có gì mà thể hiện đâu.
Nhưng mà anh giỏi lắm, chỉ nhìn qua kết xuất đồ họa thôi cũng biết được điểm vướng mắc.
– Được chứ, được chứ, cho nên Tâm Nhất mới gọi kỹ sư kết cấu chuyên nghiệp tới tính cho mọi người đấy chứ.
Kỹ sư Trần à, cậu cảm thấy vị trí này nên làm thế nào.
Trần Tây An nói:
– Cũng không vội hôm nay, cậu về nghỉ ngơi sớm đi.
– Anh nhân hậu thật đấy.
– Thực ra không phải, thời gian sửa mô hình này là vào ba giờ sáng hôm nay.
Có lẽ người kia thức khuya vẽ tới hoa mắt, khi dựng điểm bị sai, cũng chưa có thời gian để kiểm tra kỹ lại.
Tiền Tâm Nhất tự cằn nhằn chính mình:
Tiền Tâm Nhất không khỏi nhìn chằm chằm hắn, cảm thấy hắn không giống như người xuất thân từ doanh nghiệp nhà nước tí nào:
Ông ta lờ đi Viện thiết kế, Tiền Tâm Nhất cũng lười thể hiện cảm giác tồn tại ở đây, nghe Vương Nhất Phong xác nhận thời gian đưa bản vẽ xong thì vội vàng cầm đồ đạc lên chạy lấy người.
Người này thật đúng là, muốn đẹp không muốn mạng, Tiền Tâm Nhất thờ ơ nói xen vào:
– Anh nhân hậu thật đấy.
Trần Tây An ẩn mình tại bóng tối nhá nhem trong xe, gương mặt có chút mơ hồ, giọng nói rất dịu dàng:
Người nhân hậu vào xã hội chỉ có chịu thiệt thôi.
Trần Tây An không tiếp lời anh mà chỉ tháo kính xuống, hắn vừa cận vừa loạn nhẹ, bình thường rất ít khi đeo kính, màn hình laptop 14 inch hơi nhỏ, hắn nhìn không rõ.
Vào tình huống này thì người bình thường sẽ hỏi địa chỉ, song Tiền Tâm Nhất thì không, anh ngả người về sau:
Chẳng mấy chốc hai người có quyền quyết định ở VA đã nói chuyện xong, kiến trúc sư trưởng lạnh mặt tức giận ngồi một bên, kỹ sư kết cấu chỉ đành đánh liều tới bàn chuyện, vừa phải linh hoạt né tránh sai lầm lớn của bên mình, vừa phải chú ý tới con nhím Tiền Tâm Nhất đột ngột phát bệnh, trong lòng khổ không để đâu cho hết.
– Sếp Tiền, kỹ sư Trần, nếu như dầm không thể tính hơn, Tổng giám đốc Vương của chúng ta cũng kiên trì không thể tăng chiều cao của dầm, bằng không về phương diện thẩm mỹ sẽ rất xấu.
Vậy thì chúng ta sửa phương án đi, bây giờ thế này, các cậu nói với tôi dầm có thể gia cố tới mức độ nào, mái che mưa có thể vươn ra bao nhiêu, có được không?
– Không sao, tôi hiểu.
Vương Nhất Phong sợ Tiền Tâm Nhất không cho người ta xuống nước, lập tức nhảy ra giảng hòa:
Kỹ sư kết cấu của VA và kiến trúc sư trưởng châu đầu thì thầm to nhỏ gì đó.
Tiền Tâm Nhất không cam chịu cô đơn, cũng ghé vào bên Trần Tây An nói:
– Được chứ, được chứ, cho nên Tâm Nhất mới gọi kỹ sư kết cấu chuyên nghiệp tới tính cho mọi người đấy chứ.
Kỹ sư Trần à, cậu cảm thấy vị trí này nên làm thế nào.
Lời tác giả:
Trước khi lên tiếng, Trần Tây An liếc mắt nhìn Tiền Tâm Nhất, nhận được ánh mắt mang ý nghĩa “Cái lão béo họ Vương này nghĩ tôi nhỏ nhen quá” của Tiền Tâm Nhất, anh bèn tiếp lời:
Anh nói tên đồ ăn để đoán sắc mặt Trần Tây An, nửa ngày trời cũng không nhìn được ra hắn thích món gì, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy lúng túng.
Trần Tây An mỉm cười cho bớt căng thẳng:
Ba người bước vào Bạch Lộc Cư, Triệu Đông Văn là đàn em, đảm nhiệm công việc gọi món, chỉ cả một đống, đồ ăn cũng lên rất nhanh.
– Tôi đưa ra hai phương án, bên anh có thể so sánh xem thế nào.
Cho tôi mượn máy tính.
Người nhân hậu vào xã hội chỉ có chịu thiệt thôi.
Trần Tây An không tiếp lời anh mà chỉ tháo kính xuống, hắn vừa cận vừa loạn nhẹ, bình thường rất ít khi đeo kính, màn hình laptop 14 inch hơi nhỏ, hắn nhìn không rõ.
– Không về.
Kỹ sư kết cấu của VA đưa máy tính kết nối với máy chiếu cho hắn, Trần Tây An lại đeo kính lên, vừa nhập vừa nói:
– Phương án thứ nhất, độ dài nhô ra của mái che không đổi, thêm khung thép ở dưới thẳng với vị trí một phần hai mái che, chống mái che lên bằng ống thép đặc ruột φ400.
Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây của tôi thì nên cắm sâu xuống nền đất đã được xây dựng chắc chắn, một cây tầm hai mươi nghìn.
Trần Tây An thầm nghĩ: Nếu như thực sự muốn biết, sau này sẽ có cơ hội thôi.
– Vậy ăn món Giang Tây đi, nhóc Triệu đi luôn nhé, cho chú ăn một bữa, ngày mai không cần phải tới công ty nữa!
Vương Nhất Phong lập tức lườm anh:
Anh vẽ hai đường tỉ lệ 1:1 lên vị trí tương ứng trên bản vẽ, trụ thép tròn tiếp xúc với một khối bê tông hình lập phương, giá trị chót vót, ít nhất cũng phải mất hai ba mươi nghìn tệ.
Trần Tây An nói:
Trần Tây An an ủi qua loa:
Đề cập tới việc phải chi ra cả đống tiền, với kinh nghiệm phong phú của mình, Tiền Tâm Nhất liếc nhìn Vương Nhất Phong, quả nhiên thấy khóe miệng ông ta giật giật, trưng ra biểu cảm “trái tim tôi đang nhỏ máu”, anh biết ngay là phương án này không thể thông qua rồi.
Huống hồ phương án này cũng chẳng ra làm sao, đang yên đang lạnh tự dưng lòi ra thêm hai cây “Định Hải Thần Châm” trước cổng, cho dù có khắc thêm hoa văn chín con rồng thì cũng chẳng ra đâu vào với đâu.
Huống hồ phương án này cũng chẳng ra làm sao, đang yên đang lạnh tự dưng lòi ra thêm hai cây “Định Hải Thần Châm” trước cổng, cho dù có khắc thêm hoa văn chín con rồng thì cũng chẳng ra đâu vào với đâu.
Đây không phải phương án tối qua Trần Tây An để lại cho Tiền Tâm Nhất, anh im lặng đứng ngoài cuộc.
Trần Tây An nói tiếp:
Tiền Tâm Nhất không thích ăn canh, tuy vậy ăn xong có thể về nhà ngủ một giấc thực sự rất có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng mà anh vẫn phải giả vờ:
Trước khi lên tiếng, Trần Tây An liếc mắt nhìn Tiền Tâm Nhất, nhận được ánh mắt mang ý nghĩa “Cái lão béo họ Vương này nghĩ tôi nhỏ nhen quá” của Tiền Tâm Nhất, anh bèn tiếp lời:
– Phương án thứ hai, giảm độ dài nhô ra của mái che xuống còn 6 mét thôi.
Nếu sử dụng phương pháp bình thường thì dầm sẽ nứt mất, phải sử dụng đai thép dày 20mm bao quanh dùng như cấu kiện chìm ở vị trí tương ứng với ba thanh kéo nghiêng, chắc sẽ khả thi.
(Hoàng Thế Nhân: Một tên địa chủ giàu có và gian ác trong phim Bạch mao nữ.)
Vương Nhất Phong cảm thấy phương án này dễ chấp nhận hơn nhiều, dù sao anh ta cũng là người quê mùa, chỉ quan tâm tới việc quản lý tiền trong túi.
Nhưng thiết kế tự dưng bị cắt mất bốn mét, kiến trúc sư trưởng của VA lại nhảy lên:
– 6 mét ngắn quá, cảm giác không hài hòa với chỉnh thể tòa nhà, chẳng có cảm giác nghệ thuật gì hết.
– Thực ra không phải, thời gian sửa mô hình này là vào ba giờ sáng hôm nay.
Có lẽ người kia thức khuya vẽ tới hoa mắt, khi dựng điểm bị sai, cũng chưa có thời gian để kiểm tra kỹ lại.
Hắn dừng lại ở đây, chỉ vậy cũng đủ để Tiền Tâm Nhất hiểu.
Anh nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt của Trần Tây An qua phía dưới mắt kính.
Tự dưng lại phát hiện ra rằng sống mũi của hắn rất thẳng:
Người này thật đúng là, muốn đẹp không muốn mạng, Tiền Tâm Nhất thờ ơ nói xen vào:
– Vậy thì tăng kích thước dầm thôi.
Vương Nhất Phong lập tức lườm anh:
Trần Tây An liếc mắt nhìn màn hình, cười hỏi:
– Tăng cái gì, không tăng, không tăng!
Triệu Đông Văn khởi động xe:
Nhìn thời gian năm giờ hẹn trước sắp tới, cục diện trước mắt lại quay về trạng thái giằng co tựa ban sáng.
Tiền Tâm Nhất nằm nhoài ra bàn như thể chuyện này chẳng liên quan đến mình, cầm điện thoại xin Cao Viễn cho nghỉ.
– Đưa điện thoại đây, – Tiền Tâm Nhất cầm lấy điện thoại của hắn, vừa nhập số vừa dặn dò – Trước mười hai giờ sáng ngày mai không có ai nghe điện thoại đâu.
[Sếp, ngày mai cháu xin nghỉ, nhóc Triệu cũng nghỉ một ngày, cháu sẽ bù đơn xin nghỉ cho chú sau.]
Viết xong anh mới nhớ ra trong văn phòng còn có thêm một người, mới hợp tác lần đầu mà ngày thứ nhất biến mất nửa ngày, ngày thứ hai biến mất nguyên ngày, cảm giác sẽ để lại ấn tượng không tốt.
Nhưng nhớ tới lời bình luận sắc bén của mình trong văn phòng, tức thì anh lại cảm thấy bình thường.
Hai bên không ai chịu nhường ai, giằng co thêm gần hai mươi phút.
Vương Nhất Phong vội về nhà làm người cha, người chồng tốt, cuống quýt đứng ra giảng hòa:
– Đừng thế mà, hai bên đều nhường một bước đi.
VA đổi loại vật liệu nhẹ hơn một chút, Tâm Nhất cũng cho mái nhô ra thêm một chút được không?
– Đừng thế mà, hai bên đều nhường một bước đi.
VA đổi loại vật liệu nhẹ hơn một chút, Tâm Nhất cũng cho mái nhô ra thêm một chút được không?
Đề cập tới việc phải chi ra cả đống tiền, với kinh nghiệm phong phú của mình, Tiền Tâm Nhất liếc nhìn Vương Nhất Phong, quả nhiên thấy khóe miệng ông ta giật giật, trưng ra biểu cảm “trái tim tôi đang nhỏ máu”, anh biết ngay là phương án này không thể thông qua rồi.
Kiến trúc sư trưởng của VA không nói gì, chỉ nhìn Tiền Tâm Nhất.
Đây chính là tín hiệu của việc cậu nhường trước một bước thì tôi cũng nhường.
Tiền Tâm Nhất ngồi dậy nói:
Nhìn thời gian năm giờ hẹn trước sắp tới, cục diện trước mắt lại quay về trạng thái giằng co tựa ban sáng.
Tiền Tâm Nhất nằm nhoài ra bàn như thể chuyện này chẳng liên quan đến mình, cầm điện thoại xin Cao Viễn cho nghỉ.
– Chỉ cần có thể tính được, tôi sẽ không có ý kiến gì.
Hết chương 4
Vương Nhất Phong nhìn về phía VA, kiến trúc sư trưởng gật đầu:
Hắn không phủ nhận, nguyên nhân mình cảm thấy hứng thú với Tiền Tâm Nhất chính là do những gì anh từng trải qua trong cuộc đời.
Sau khi bị đuổi học anh đi đâu, tại sao hồi đại học lại làm nhân viên trước cổng trường, rồi tại sao lại leo lên vị trí người phụ trách như ngày hôm nay… nhưng khi đối mặt với Tiền Tâm Nhất hắn lại không muốn hỏi.
– Vậy chúng tôi sẽ đổi kính của tầng dưới thành nhựa Acrylic, kết xuất đồ họa mô hình cho sếp Vương xem thử hiệu quả thẩm mỹ thế nào nhé?
Ông ta lờ đi Viện thiết kế, Tiền Tâm Nhất cũng lười thể hiện cảm giác tồn tại ở đây, nghe Vương Nhất Phong xác nhận thời gian đưa bản vẽ xong thì vội vàng cầm đồ đạc lên chạy lấy người.
– Tăng cái gì, không tăng, không tăng!
Kỹ sư kết cấu của VA đưa máy tính kết nối với máy chiếu cho hắn, Trần Tây An lại đeo kính lên, vừa nhập vừa nói:
Triệu Đông Văn nằm nhoài trên ghế lái, thở phào một hơi:
– Mẹ ơi giải phóng rồi, thầy ơi, chúng ta có về công ty không?
Trần Tây An nâng mí mắt, nói:
Bình thường Tiền Tâm Nhất vẫn ngồi ghế phụ, nhưng hôm nay có Trần Tây An ở đây, nên anh ngồi ở ghế sau cùng hắn.
Vừa đặt mông xuống ghế, cả người cũng xụi ra:
– Thôi bỏ đi, tôi cũng không hiểu, có gì mà thể hiện đâu.
Nhưng mà anh giỏi lắm, chỉ nhìn qua kết xuất đồ họa thôi cũng biết được điểm vướng mắc.
– Không về.
Triệu Đông Văn khởi động xe:
– Đi đâu bây giờ?
Tiền Tâm Nhất mơ màng, “hồn” không nhập thể:
Trần Tây An âm thầm nhìn hai người họ tương tác, cảm thấy quan hệ của thầy trò rất hòa hợp.
Mỗi lần hắn muốn mở miệng ra hỏi lại cảm thấy tội lỗi lạ thường, chẳng khác nào để thỏa mãn lòng tò mò cá nhân của mình mà vạch trần lớp áo giáp của Tiền Tâm Nhất ra, nhìn vết thương dữ tợn bên trong.
– Thả tôi xuống cầu Hòa Bình xong thì cậu lái xe… à không đúng.
Trần Tây An, anh muốn ăn gì, tôi mời anh ăn cơm.
Tối qua đã ngại lắm rồi, còn không tiễn anh về nữa chứ.
Trần Tây An nhìn thấy anh buồn ngủ như sắp chết tới nơi, bèn nói:
Trần Tây An nhìn thấy anh buồn ngủ như sắp chết tới nơi, bèn nói:
– Hình thức kết nối của những vị trí này có vấn đề, phải là khớp nối trực tiếp mới đúng, nhưng lại xây dựng mô hình thành khớp nối bản lề, vì thế lúc sau có thể xem nhẹ sức chịu của thép.
– Cũng không vội hôm nay, cậu về nghỉ ngơi sớm đi.
Tiền Tâm Nhất dụi dụi mặt:
Trần Tây An: …
– Hôm nay đi.
Khó lắm tôi mới nhớ ra đấy, qua hôm nay khả năng tới nửa năm sau tôi mới nhắc lại chuyện này với anh.
Ăn gì đây, đồ ăn Tứ Xuyên nhé? Hay đồ ăn Quảng Đông? Hồ Nam thì sao? Đồ Sơn Đông hay Hồ Bắc?
Trần Tây An nói tiếp:
Anh nói tên đồ ăn để đoán sắc mặt Trần Tây An, nửa ngày trời cũng không nhìn được ra hắn thích món gì, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy lúng túng.
Trần Tây An mỉm cười cho bớt căng thẳng:
Tiền Tâm Nhất bỗng nhận ra tính tình của người này không phải tốt bình thường đâu.
– Bọn họ dựng mô hình sai mất rồi, đơn giản hơn một chút là thế này.
Lời tác giả:
– Cậu sống ở cầu Hòa Bình à? Ở đó có một quán ăn Giang Tây, thuận đường, món canh thố ở đấy cũng khá ngon, vậy chọn quán đó đi.
Có xe quả thực tiện hơn rất nhiều, Trần Tây An cầm lấy chìa khóa, hai người chào tạm biệt nhau xong, Tiền Tâm Nhất đi dọc theo vỉa hè trở về nhà.
Trần Tây An nhìn bóng lưng có vẻ mỏng manh của anh, cuối cùng vẫn ngồi vào trong, lái xe đi.
Tiền Tâm Nhất không thích ăn canh, tuy vậy ăn xong có thể về nhà ngủ một giấc thực sự rất có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng mà anh vẫn phải giả vờ:
– Nhường tôi vậy cơ à, ngại quá.
Trần Tây An khẽ cười nói:
– Cho nên anh ta nói với tôi rằng dầm chỉ thiếu có một chút nữa thôi, nhưng thực ra là tính một nửa chịu lực đã đưa ra kết luận đúng chứ?
– Không phải nhường, tôi cũng sống gần đó.
Vào tình huống này thì người bình thường sẽ hỏi địa chỉ, song Tiền Tâm Nhất thì không, anh ngả người về sau:
– Vậy ăn món Giang Tây đi, nhóc Triệu đi luôn nhé, cho chú ăn một bữa, ngày mai không cần phải tới công ty nữa!
Tiền Tâm Nhất nổi khùng:
Triệu Đông Văn kinh ngạc:
– Thật hả?! Thầy, thầy đúng là thiên sứ, moa~
Tiền Tâm Nhất cười với vẻ cao thâm, Triệu Đông Văn bị nhìn như vậy thì cảm thấy chột dạ, cậu ta đã từng gọi Tiền Tâm Nhất là Hoàng Thế Nhân sau lưng anh, nhìn biểu cảm kia dường như anh đã biết gì đó rồi.
– Thật hả?! Thầy, thầy đúng là thiên sứ, moa~
Trần Tây An không uống rượu, hai người người thức khuya cũng chỉ mong có thế.
Tiền Tâm Nhất không biết nói gì, cứ bắt Trần Tây An ăn cơm đi.
Khó khăn lắm mới có một cậu học trò biết khuấy động bầu không khí, kết quả đến giữa chừng Triệu Đông Văn đi vệ sinh, quay lại thì nói muốn về, bạn gái tự dưng nổi hứng muốn đi xem phim, vé đã mua xong rồi.Ba người bước vào Bạch Lộc Cư, Triệu Đông Văn là đàn em, đảm nhiệm công việc gọi món, chỉ cả một đống, đồ ăn cũng lên rất nhanh.(Hoàng Thế Nhân: Một tên địa chủ giàu có và gian ác trong phim Bạch mao nữ.)
Trần Tây An âm thầm nhìn hai người họ tương tác, cảm thấy quan hệ của thầy trò rất hòa hợp.
Tiền Tâm Nhất không phải một người biết nói chuyện, Trần Tây An thì lạnh lùng, cho nên Tiền Tâm Nhất đành nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi, kết quả anh ngủ thật.
Tiền Tâm Nhất gật đầu, nhìn thấy anh nhanh chóng phác họa ra khung kết cấu, sau đó vẽ mũi tên cong hoặc chữ T ở điểm giao nhau giữa các đường thẳng.
Sau đó chỉ vào vị trí của mũi tên cong nói:
Đến quán cơm anh bị lay tỉnh, mở mắt ra thì nhìn thấy Triệu Đông Văn quay đầu từ trên xuống, cánh tay còn đặt trên vai anh:
– Thầy ơi, tới rồi.
Bình thường Tiền Tâm Nhất vẫn ngồi ghế phụ, nhưng hôm nay có Trần Tây An ở đây, nên anh ngồi ở ghế sau cùng hắn.
Vừa đặt mông xuống ghế, cả người cũng xụi ra:
Tiền Tâm Nhất còn chưa tỉnh hẳn, qua mấy phút sau mới “ừ” một tiếng, quay đầu nói xin lỗi với Trần Tây An.
Trần Tây An ẩn mình tại bóng tối nhá nhem trong xe, gương mặt có chút mơ hồ, giọng nói rất dịu dàng:
– Không sao, tôi hiểu.
Ăn cũng lưng lưng bụng, Tiền Tâm Nhất hỏi anh có thêm thức ăn không.
Trần Tây An nói có thể đi rồi, Tiền Tâm Nhất đi thanh toán, khi ra ngoài thì đưa chìa khóa xe công ty cho Trần Tây An:
Tiền Tâm Nhất bỗng nhận ra tính tình của người này không phải tốt bình thường đâu.
Vương Nhất Phong cảm thấy phương án này dễ chấp nhận hơn nhiều, dù sao anh ta cũng là người quê mùa, chỉ quan tâm tới việc quản lý tiền trong túi.
Nhưng thiết kế tự dưng bị cắt mất bốn mét, kiến trúc sư trưởng của VA lại nhảy lên:
Tiền Tâm Nhất cười với vẻ cao thâm, Triệu Đông Văn bị nhìn như vậy thì cảm thấy chột dạ, cậu ta đã từng gọi Tiền Tâm Nhất là Hoàng Thế Nhân sau lưng anh, nhìn biểu cảm kia dường như anh đã biết gì đó rồi.
Ba người bước vào Bạch Lộc Cư, Triệu Đông Văn là đàn em, đảm nhiệm công việc gọi món, chỉ cả một đống, đồ ăn cũng lên rất nhanh.
– Phương án thứ hai, giảm độ dài nhô ra của mái che xuống còn 6 mét thôi.
Nếu sử dụng phương pháp bình thường thì dầm sẽ nứt mất, phải sử dụng đai thép dày 20mm bao quanh dùng như cấu kiện chìm ở vị trí tương ứng với ba thanh kéo nghiêng, chắc sẽ khả thi.
Trần Tây An không uống rượu, hai người người thức khuya cũng chỉ mong có thế.
Tiền Tâm Nhất không biết nói gì, cứ bắt Trần Tây An ăn cơm đi.
Khó khăn lắm mới có một cậu học trò biết khuấy động bầu không khí, kết quả đến giữa chừng Triệu Đông Văn đi vệ sinh, quay lại thì nói muốn về, bạn gái tự dưng nổi hứng muốn đi xem phim, vé đã mua xong rồi.
Tiền Tâm Nhất chẳng có lý gì mà không đồng ý, cả hai ngày cuối tuần Triệu Đông Văn đều tăng ca cùng anh, người học trò này không thuộc dạng thông minh, nhưng rất biết tôn sư trọng đạo, chính vì xem trọng điểm này anh mới nhận cậu ta làm học trò.
– Hôm nay đi.
Khó lắm tôi mới nhớ ra đấy, qua hôm nay khả năng tới nửa năm sau tôi mới nhắc lại chuyện này với anh.
Ăn gì đây, đồ ăn Tứ Xuyên nhé? Hay đồ ăn Quảng Đông? Hồ Nam thì sao? Đồ Sơn Đông hay Hồ Bắc?
Tiền Tâm Nhất chẳng có lý gì mà không đồng ý, cả hai ngày cuối tuần Triệu Đông Văn đều tăng ca cùng anh, người học trò này không thuộc dạng thông minh, nhưng rất biết tôn sư trọng đạo, chính vì xem trọng điểm này anh mới nhận cậu ta làm học trò.
Triệu Đông Văn đi rồi, bầu không khí trên bàn ăn bỗng dưng thoải mái một cách lạ thường.
Trần Tây An hỏi thăm một số chuyện cần chú ý ở công ty, Tiền Tâm Nhất nghĩ tới đâu thì trả lời tới đó.
Tiếp theo đề tài của câu chuyện lại chuyển tới dự án của Greenland.
Tiền Tâm Nhất giật mình nhớ ra chuyện ngày mai mình xin nghỉ, anh nói:
– Ngày mai tôi không mở máy, có email hoặc vấn đề gì thì anh xem giúp tôi được không?
– Cậu sống ở cầu Hòa Bình à? Ở đó có một quán ăn Giang Tây, thuận đường, món canh thố ở đấy cũng khá ngon, vậy chọn quán đó đi.
Trần Tây An nâng mí mắt, nói:
– Được, để an toàn thì cậu cho tôi số máy bàn ở nhà đi.
– Đưa điện thoại đây, – Tiền Tâm Nhất cầm lấy điện thoại của hắn, vừa nhập số vừa dặn dò – Trước mười hai giờ sáng ngày mai không có ai nghe điện thoại đâu.
Trần Tây An liếc mắt nhìn màn hình, cười hỏi:
Vương Nhất Phong sợ Tiền Tâm Nhất không cho người ta xuống nước, lập tức nhảy ra giảng hòa:
– Có điện thoại gọi tới cậu cũng không nhận à?
Tiền Tâm Nhất nổi khùng:
– Khi nào tôi dậy thì mới cắm dây điện thoại vào.
Triệu Đông Văn đi rồi, bầu không khí trên bàn ăn bỗng dưng thoải mái một cách lạ thường.
Trần Tây An: …
Ăn cũng lưng lưng bụng, Tiền Tâm Nhất hỏi anh có thêm thức ăn không.
Trần Tây An nói có thể đi rồi, Tiền Tâm Nhất đi thanh toán, khi ra ngoài thì đưa chìa khóa xe công ty cho Trần Tây An:
– Thầy ơi, tới rồi.
– Tôi ở gần đây, còn lười đỗ xe nữa, anh lái xe về đi.
Tiền Tâm Nhất không phải một người biết nói chuyện, Trần Tây An thì lạnh lùng, cho nên Tiền Tâm Nhất đành nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi, kết quả anh ngủ thật.
Có xe quả thực tiện hơn rất nhiều, Trần Tây An cầm lấy chìa khóa, hai người chào tạm biệt nhau xong, Tiền Tâm Nhất đi dọc theo vỉa hè trở về nhà.
Trần Tây An nhìn bóng lưng có vẻ mỏng manh của anh, cuối cùng vẫn ngồi vào trong, lái xe đi.
Trần Tây An buông bút xuống:
Hắn không phủ nhận, nguyên nhân mình cảm thấy hứng thú với Tiền Tâm Nhất chính là do những gì anh từng trải qua trong cuộc đời.
Sau khi bị đuổi học anh đi đâu, tại sao hồi đại học lại làm nhân viên trước cổng trường, rồi tại sao lại leo lên vị trí người phụ trách như ngày hôm nay… nhưng khi đối mặt với Tiền Tâm Nhất hắn lại không muốn hỏi.
Mỗi lần hắn muốn mở miệng ra hỏi lại cảm thấy tội lỗi lạ thường, chẳng khác nào để thỏa mãn lòng tò mò cá nhân của mình mà vạch trần lớp áo giáp của Tiền Tâm Nhất ra, nhìn vết thương dữ tợn bên trong.
Trần Tây An thầm nghĩ: Nếu như thực sự muốn biết, sau này sẽ có cơ hội thôi.
Hai bên không ai chịu nhường ai, giằng co thêm gần hai mươi phút.
Vương Nhất Phong vội về nhà làm người cha, người chồng tốt, cuống quýt đứng ra giảng hòa:
Kỹ sư kết cấu của VA và kiến trúc sư trưởng châu đầu thì thầm to nhỏ gì đó.
Tiền Tâm Nhất không cam chịu cô đơn, cũng ghé vào bên Trần Tây An nói:Hết chương 4.