Trần Tây An theo sau ra tới cửa văn phòng thiết kế số 1, nhìn Tiền Tâm Nhất rẽ vào văn phòng của Cao Viễn rồi biến mất.
Hắn đứng đó một lát rồi quay về chỗ mình.
Tiền Tâm Nhất cảm thấy dạ dày mình giống như ván thép, gấp vào cái là đau, khiến anh rất buồn phiền.
Anh ôm lấy cẳng chân Trần Tây An đang định quật ngã hắn, nghe vậy cũng quên luôn sầu, gác cằm lên chân ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc:
Thực ra hắn hoàn toàn có thể tới nói chuyện với Cao Viễn vấn đề ở bản thân mình trước, không liên quan gì tới Tiền Tâm Nhất hết, nhưng khi ngồi trên xe tới đây, Tiền Tâm Nhất đã hỏi hắn:
Cho nên khi xảy ra chuyện thì tới chất vấn người phụ trách cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Chỉ không biết khi người này là đàn em hợp tác lâu năm, thái độ của ông ta có gay gắt hơn không!
– Giả thiết em với anh chỉ là đồng nghiệp bình thường, hạng mục nhóm chúng ta phụ trách xảy ra chuyện, chú Cao tới tìm em nói chuyện trước, anh thấy phản ứng này có vấn đề gì không?
Cao Viễn nổi giận đùng đùng đã không còn chú ý tới chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng kể này nữa rồi.
Ông ta quăng chiếc iphone 6S có ốp lên bàn, trong tiếng “cạch” nặng nề, ông ta thô lỗ mở màn hình lên, ngón tay ấn mạnh vào email kia:
Trần Tây An theo sau ra tới cửa văn phòng thiết kế số 1, nhìn Tiền Tâm Nhất rẽ vào văn phòng của Cao Viễn rồi biến mất.
Hắn đứng đó một lát rồi quay về chỗ mình.
Trần Tây An ngây ra một hồi lâu, sau đó vô cùng trịnh trọng nói xin lỗi với anh.
Nếu như chỉ là đồng nghiệp bình thường, chắc chắn nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Cao Viễn muốn anh đi cửa sau với Vương Nhất Phong, đổi tờ giấy kia, chỉ cần sửa chữ đi là được, sửa “tường bao sân thượng và trần thả” thành “tường bao sân thượng và mái” thì có thể thoát trách nhiệm sự cố này, đến cuộc họp làm người qua đường là được.
Đầu óc hắn đúng là có vấn đề mới lẫn lộn giữa giới hạn sinh hoạt và công việc, trong sinh hoạt hằng ngày hắn có muốn dung túng Tiền Tâm Nhất thế nào cũng là chuyện của hắn, nhưng trên phương diện công việc hắn không nên vượt quá giới hạn của mình.
Tiền Tâm Nhất bị mắng thì bản thân anh phải chịu, hơn nữa không phải chưa từng bị mắng bao giờ, cũng không phải không chịu đựng được.
Giấy có thể gói được lửa không? Có chăng thì cũng gói được một giây, hai giây mà thôi.
Trần Tây An ngây ra một hồi lâu, sau đó vô cùng trịnh trọng nói xin lỗi với anh.
Nếu như chỉ là đồng nghiệp bình thường, chắc chắn nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Ngoài người yêu ra, Tiền Tâm Nhất còn là cấp trên của hắn, làm một người phụ trách, cầm đồng lương cao hơn người khác, khi muốn dạy dỗ ai thì chẳng phải nhịn, những quyền lợi này đều phải trả bằng một cái giá tương ứng.
Đầu óc hắn đúng là có vấn đề mới lẫn lộn giữa giới hạn sinh hoạt và công việc, trong sinh hoạt hằng ngày hắn có muốn dung túng Tiền Tâm Nhất thế nào cũng là chuyện của hắn, nhưng trên phương diện công việc hắn không nên vượt quá giới hạn của mình.
Tiền Tâm Nhất bị mắng thì bản thân anh phải chịu, hơn nữa không phải chưa từng bị mắng bao giờ, cũng không phải không chịu đựng được.
Cao Viễn không rảnh rỗi, ông ta không có thời gian chạy theo tổ kỹ thuật từ sáng đến tối, ông ta sẽ chẳng hỏi đến những thứ như tòa này ai vẽ, xà bên kia do ai tính toán.
Là một ông chủ, ông ta chỉ cần biết phòng này không hoàn thành nhiệm vụ đúng tiến độ, không biết có ảnh hưởng gì tới khoản thu không?
Vương Nhất Phong muốn lẳng lặng xóa sạch vụ việc vật liệu xây dựng bị rơi trước khi nó bại lộ ra ngoài ánh sáng.
Cho nên khi xảy ra chuyện thì tới chất vấn người phụ trách cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Chỉ không biết khi người này là đàn em hợp tác lâu năm, thái độ của ông ta có gay gắt hơn không!
***
Thực ra hắn hoàn toàn có thể tới nói chuyện với Cao Viễn vấn đề ở bản thân mình trước, không liên quan gì tới Tiền Tâm Nhất hết, nhưng khi ngồi trên xe tới đây, Tiền Tâm Nhất đã hỏi hắn:
Cao Viễn đóng cửa văn phòng cái rầm, Triệu Đông Văn ngồi hơi chếch trước cửa phòng ông ta nghe vậy thì run lên.
Cậu ta đã đọc được email thông báo gửi tới rồi, trong lòng vô cùng lo lắng.
Đợi khi công nhân thi công lên cùng nói phải xuống rồi, cậu ta không kịp kiểm tra kỹ chỉ liếc qua loa mấy cái.
Thành phố C trước giờ luôn khô ráo, khi ấy do ảnh hưởng của bão nên mới mưa.
Hợp kim thép nhiều tạp chất, cũng không sơn chống gỉ, cậu ta không nhìn ra bị gỉ, những thứ khác trông cũng ổn ổn bèn nói với Trần Tây An rằng không có vấn đề gì.
Hôm ấy kiểm tra, Trần Tây An nói mình không tiện lên nên nhờ cậu ta kiểm tra hộ.
Hắn dặn rò rất tỉ mỉ như cấu kiện vùi, mối hàn, bu lông đai ốc, thậm chí cả miếng lót, cần phải chú ý những chi tiết nào, đây đều là những thứ mà Tiền Tâm Nhất đã dặn đi dặn lại.
Cao Viễn không rảnh rỗi, ông ta không có thời gian chạy theo tổ kỹ thuật từ sáng đến tối, ông ta sẽ chẳng hỏi đến những thứ như tòa này ai vẽ, xà bên kia do ai tính toán.
Là một ông chủ, ông ta chỉ cần biết phòng này không hoàn thành nhiệm vụ đúng tiến độ, không biết có ảnh hưởng gì tới khoản thu không?
Triệu Đông Văn đồng ý rất hay, kết quả khi trèo lên bên tường thì nhận được điện thoại của Ôn Hiểu Như.
Cô vừa khóc vừa nói mình đang ở bệnh viện, Triệu Đông Văn giật mình hoảng hốt, hỏi này hỏi kia mới biết cô đang cùng mẹ tới bệnh viện kiểm tra phụ khoa.
Bác sĩ nói nghi ngờ ung thư cổ tu cung, một mình cô ngồi chờ rất sợ, vì thế cậu ta lại khuyên một hồi.
Tiền Tâm Nhất dày dặn kinh nghiệm, biết bây giờ mình có đứng hay ngồi thì đều khiến Cao Viễn bực mình, cho nên chưa đợi ông ta mở miệng, anh đã đặt mông ngồi xuống trước bàn làm việc của ông ta, không chịu thua kém gì.
Đợi khi công nhân thi công lên cùng nói phải xuống rồi, cậu ta không kịp kiểm tra kỹ chỉ liếc qua loa mấy cái.
Thành phố C trước giờ luôn khô ráo, khi ấy do ảnh hưởng của bão nên mới mưa.
Hợp kim thép nhiều tạp chất, cũng không sơn chống gỉ, cậu ta không nhìn ra bị gỉ, những thứ khác trông cũng ổn ổn bèn nói với Trần Tây An rằng không có vấn đề gì.
– Ngụy biện, anh chưa từng nghe chuyện đó bao giờ.
Hơn nữa bây giờ anh cũng không theo đuổi em nữa rồi, rửa bát và lau nhà, chọn đi.
Cùng lúc ấy Trần Tây An lại bị Vương Nhất Phong gọi trèo lên giàn giáo kiểm tra xem độ cố định của bản thép ở treo trên tầng hai của mái che đã ổn chưa.
Phía quản lý thúc giục ký đơn kiểm tra, Vương Nhất Phong chỉ một lòng quan tâm tới mái che làn váy của mình, cho nên bảo Triệu Đông Văn ký thay tên Trần Tây An cho xong.
Cũng không phải đe dọa gì, năm 2011 ngành vật liệu xây dựng cải cách lớn, cấm và hạn chế rất nhiều vật liệu kiến trúc, là nguyên nhân chính dẫn tới giá thành xây dựng tăng cao, cũng chỉ vì thủy tinh nổ tung do phơi nắng dưới thời gian dài, liên tiếp rơi xuống đập trúng người qua đường.
***
Triệu Đông Văn chưa có kinh nghiệm, còn chưa biết là sự cố cấp bậc thế nào đã sợ mất mật.
Cậu ta suy nghĩ miên man, nghĩ tới ánh mắt hoàn toàn thất vọng của thầy khi nhìn bản thân, nghĩ tới đàn anh nói với bản thân rằng “không ngờ cậu lại vô trách nhiệm như vậy”, nghĩ tới chuyện ông chủ chỉ thằng vào mặt cậu ta nói công ty không thể gánh chuyện này thay cho cậu, bị bắt bồi thường hai triệu tệ, kết quả không bồi thường được dẫn tới táng gia bại sản.
***
Hôm ấy kiểm tra, Trần Tây An nói mình không tiện lên nên nhờ cậu ta kiểm tra hộ.
Hắn dặn rò rất tỉ mỉ như cấu kiện vùi, mối hàn, bu lông đai ốc, thậm chí cả miếng lót, cần phải chú ý những chi tiết nào, đây đều là những thứ mà Tiền Tâm Nhất đã dặn đi dặn lại.
Tiền Tâm Nhất dày dặn kinh nghiệm, biết bây giờ mình có đứng hay ngồi thì đều khiến Cao Viễn bực mình, cho nên chưa đợi ông ta mở miệng, anh đã đặt mông ngồi xuống trước bàn làm việc của ông ta, không chịu thua kém gì.
– Tôi đã nói đừng kiểm tra đừng kiểm tra rồi, viện thiết kế nhà người ta có ai kiểm tra đâu! Vậy mà cậu cứ khăng khăng đòi thêm một bước, bây giờ tự bê đá đập nát chân mình chưa.
Bao nhiêu người chờ xem kịch hay của tôi.
Biết bao nhiêu hợp đồng tôi và bên A mới chỉ bàn qua miệng với nhau, còn chưa in hợp đồng giấy.
Thời điểm này mà cậu còn làm hỏng chuyện không đâu, người ta nghe tin đồn thì còn ai dám hợp tác với tôi nữa! Làm sao giảm tổn thất được đây? Cậu nói xem giảm thế nào!
Cao Viễn nổi giận đùng đùng đã không còn chú ý tới chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng kể này nữa rồi.
Ông ta quăng chiếc iphone 6S có ốp lên bàn, trong tiếng “cạch” nặng nề, ông ta thô lỗ mở màn hình lên, ngón tay ấn mạnh vào email kia:
Bên thi công của Kim Mậu tới kiểm tra bản vẽ, Tiền Tâm Nhất đang ngồi trong phòng họp khoanh tròn lại những chỗ có vấn đề trên bản vẽ.
Trần Tây An hỏi anh có cần giúp đỡ gì không, Tiền Tâm Nhất nói không cần, kết quả nửa ngày trời vẫn vật lộn với bản vẽ.
Trần Tây An bước vào đưa nước cho anh, anh còn không có thời gian nói chuyện.
– Cậu giải thích đi, chuyện này là thế nào?
Tan làm, về đến nhà Tiền Tâm Nhất, do có chuyện cuộc họp ngày mai đè nén trong lòng, tâm trạng của hai người đều nặng nề.
Cả hai chẳng nói nhiều với nhau, trong lòng mỗi người đều suy nghĩ về tình huống có thể xuất hiện vào ngày mai.
Nơi ông ta chỉ tay chính là lời diễn văn của Vương Nhất Phong:
Chuyện xảy ra và thương vong tối ngày 11 thực sự cũng không thuộc dạng nghiêm trọng, ngày 13 đã tập hợp đầy đủ quần chúng tới tham dự cuộc họp, tốc độ phản ứng như vậy thực sự rất hiếm có trong giai đoạn thi công.
Anh chẳng thể nào nói ra miệng mấy lời đùn đẩy thế này, cũng không nói được, nếu như gặp phải chuyện gì anh đều đùn sạch trách nhiệm đi thì anh đã chẳng thể bước tới vị trí của người phụ trách như ngày hôm nay.
“Sau khi các đơn vị nhận được email, mời có mặt tại phòng họp hiện trường Greenland vào lúc 10:30 ngày 13 tháng 11, bàn về việc quy trách nhiệm và bồi thường thiệt hại.”
Trần Tây An nhìn anh đăm đăm, nhân cơ hội đi lướt qua vai để khẽ nắm tay anh.
Cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim Tiền Tâm Nhất, song đầu óc lại vong ân phụ nghĩa, cho rằng hắn đang lo lắng vô ích.
Lúc anh mất mặt nhất chính là lúc Cao Viễn mắng anh trước mặt toàn thể công ty, chẳng qua lúc ấy toàn thể công ty chỉ có sáu người, bây giờ chẳng qua cũng chỉ ở mức độ muỗi đốt inox mà thôi.
Nhất định Vương Nhất Phong sẽ giúp vì nể mặt, hơn nữa trách nhiệm cũng không lớn.
Nhưng những công nhân tiếp xúc kiểm tra khi ấy không có mười thì cũng có tám, ai dám đảm bảo không có người nghiêm túc đọc tờ giấy xác nhận kia? Nếu như có, lẽ nào anh còn phải vì một sai lầm vốn nên là của mình mà đi hối lộ từng người một?
Chuyện xảy ra và thương vong tối ngày 11 thực sự cũng không thuộc dạng nghiêm trọng, ngày 13 đã tập hợp đầy đủ quần chúng tới tham dự cuộc họp, tốc độ phản ứng như vậy thực sự rất hiếm có trong giai đoạn thi công.
Đến trung tuần tháng mười, trên diễn đàn chuyên ngành đã có thống kê không hoàn chỉnh rằng phân nửa số nhân viên của các viện thiết kế đã rơi rụng.
Năm nay GAD xuất sắc hơn người, ký được mấy hợp đồng mang tính chiến lược, cũng đủ để công ty không nhận thêm dự án mới cũng chống đỡ được qua năm nay.
Nhưng nguy cơ kinh tế vẫn còn tiếp tục thêm vài năm nữa, năm sau, năm sau nữa thì sao?
Không phải Vương Nhất Phong đã quen với chuyện này, mà bởi vì anh ta muốn ngăn chặn các kiểu, ngăn chặn thương vong, ngăn chặn truyền thông, ngăn chặn miệng dư luận.
Trong thời kỳ bất động sản khủng hoảng này, đây là một cửa ải vô cùng mẫn cảm, chưa biết chừng một trong bất kỳ đơn vị hợp tác nào bị liên đới trong sự việc này bị mang ra làm đề tài bàn tán, lật đổ đối thủ cạnh tranh còn kéo theo cả ngành sản xuất.
Cũng không phải đe dọa gì, năm 2011 ngành vật liệu xây dựng cải cách lớn, cấm và hạn chế rất nhiều vật liệu kiến trúc, là nguyên nhân chính dẫn tới giá thành xây dựng tăng cao, cũng chỉ vì thủy tinh nổ tung do phơi nắng dưới thời gian dài, liên tiếp rơi xuống đập trúng người qua đường.
Cao Viễn tức gần chết, nếu Tiền Tâm Nhất mà bật lại thì ít ra ông ta còn có thể ph4t tiết một chút, mỗi lần như vậy hai người mặt đỏ tía tai, cả hai cùng khó chịu.
Nhưng lần này anh biết học ngoan, cụp mi, vẻ mặt tự trách, khiến toàn bộ lửa giận đều nghẹn trong lòng ông ta.
Bình thường đập cũng đập rồi, song đúng lúc lại bước vào thời kỳ bất động sản mất cân bằng, những xí nghiệp nhỏ không sống được cũng không muốn người khác được sống an nhàn.
Mang danh là cuộc họp hội thẩm của chuyên gia, nhưng sau khi bàn bạc tính ra một số tiền không nhỏ, tất nhiên mọi người vẫn phải chết chung.
Thực ra anh biết Cao Viễn muốn anh phải nói ra điều gì, anh chỉ đang giả ngu thôi.
Vương Nhất Phong muốn lẳng lặng xóa sạch vụ việc vật liệu xây dựng bị rơi trước khi nó bại lộ ra ngoài ánh sáng.
Trái tim Tiền Tâm Nhất như bị đâm một nhát.
Anh vừa đứng dậy vừa nhìn chằm chằm Cao Viễn, ngạc nhiên khi phát hiện ra bản thân không có quá nhiều cảm xúc, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Cao Viễn càng ngày càng khách sáo với anh, còn bản thân anh thì càng ngày càng chết lặng.
Đến trung tuần tháng mười, trên diễn đàn chuyên ngành đã có thống kê không hoàn chỉnh rằng phân nửa số nhân viên của các viện thiết kế đã rơi rụng.
Năm nay GAD xuất sắc hơn người, ký được mấy hợp đồng mang tính chiến lược, cũng đủ để công ty không nhận thêm dự án mới cũng chống đỡ được qua năm nay.
Nhưng nguy cơ kinh tế vẫn còn tiếp tục thêm vài năm nữa, năm sau, năm sau nữa thì sao?
Cao Viễn không tức giận vì chuyện nhỏ này, ông ta tức giận vì chuyện nhỏ này sẽ để lại tai họa ngầm: Nếu như đối thủ nhằm vào chuyện này, bọn họ sẽ mất đi ưu thế khi đấu thầu.
Dù sao bây giờ cung vượt quá cầu, bỏ qua GAD thì vẫn có cả tá sự lựa chọn.
Triệu Đông Văn đồng ý rất hay, kết quả khi trèo lên bên tường thì nhận được điện thoại của Ôn Hiểu Như.
Cô vừa khóc vừa nói mình đang ở bệnh viện, Triệu Đông Văn giật mình hoảng hốt, hỏi này hỏi kia mới biết cô đang cùng mẹ tới bệnh viện kiểm tra phụ khoa.
Bác sĩ nói nghi ngờ ung thư cổ tu cung, một mình cô ngồi chờ rất sợ, vì thế cậu ta lại khuyên một hồi.
Tiền Tâm Nhất ngủ mơ cũng biết rõ, vừa đọc được email là Cao Viễn đã gọi điện ngay tới cho Vương Nhất Phong, chắc chắn cũng biết chuyện ký giấy kiểm tra, bằng không cũng chẳng tức tối thế này.
Nhưng anh phải giải thích làm sao đây?
Trần Tây An biết chắc khi đối diện với Tiền Tâm Nhất ông ta sẽ chẳng có thái độ thế này.
Nhưng hắn cũng chỉ cười cười, nói bản thân sẽ cố gắng hết sức cứu vãn.
Cao Viễn chuyển chủ đề nói chuyện, bàn luận về tình huống gần đây của dự án tháp lưng ong thêm nửa tiếng đồng hồ nữa mới thả hắn về văn phòng.
Nói với ông ta khi ấy mình đang mắc kẹt ở sân bay thành phố A vì mưa bão, giao công việc kiểm tra cho Trần Tây An, không hề biết gì về chuyện này ư? Hay là nói người ký tên trên giấy kiểm tra là Trần Tây An… không liên quan tí gì đến mình?
“Sau khi các đơn vị nhận được email, mời có mặt tại phòng họp hiện trường Greenland vào lúc 10:30 ngày 13 tháng 11, bàn về việc quy trách nhiệm và bồi thường thiệt hại.”
Anh chẳng thể nào nói ra miệng mấy lời đùn đẩy thế này, cũng không nói được, nếu như gặp phải chuyện gì anh đều đùn sạch trách nhiệm đi thì anh đã chẳng thể bước tới vị trí của người phụ trách như ngày hôm nay.
Ông ta vỗ bồm bộp lên bàn, cơn tức giận truyền qua giọng nói.
Tiền Tâm Nhất không lên tiếng, vẫn còn chưa tới cuộc họp quy trách nhiệm, anh biết phải giảm thế nào đây?
Khi anh bắt đầu nhận phụ trách dự án đầu tiên, Dương Tân Dân không chỉ một lần nói với anh, đừng tìm lý do, khi bị hỏi tới, không được phép nói tôi không biết rõ ai vẽ, anh làm người phụ trách, anh nhất định phải biết rõ tất cả.
Tất nhiên đây là khả năng của kẻ mạnh, nhưng chỉ có những thiên tài chịu được áp lực cao mới đi được xa, đây cũng chính là một nửa chân lý của ngành nghề này.
Bình thường đập cũng đập rồi, song đúng lúc lại bước vào thời kỳ bất động sản mất cân bằng, những xí nghiệp nhỏ không sống được cũng không muốn người khác được sống an nhàn.
Mang danh là cuộc họp hội thẩm của chuyên gia, nhưng sau khi bàn bạc tính ra một số tiền không nhỏ, tất nhiên mọi người vẫn phải chết chung.
Tiền Tâm Nhất chỉ có thể nói làm việc sơ sót nên không kiểm tra ra, xin lỗi đã mang tới phiền phức cho công ty, anh sẽ cố gắng hết sức để giảm tổn thất tới mức tối đa.
Anh không nói sơ xuất do ai, bởi vì Cao Viễn nói ai thì là người ấy.
Triệu Đông Văn chưa có kinh nghiệm, còn chưa biết là sự cố cấp bậc thế nào đã sợ mất mật.
Cậu ta suy nghĩ miên man, nghĩ tới ánh mắt hoàn toàn thất vọng của thầy khi nhìn bản thân, nghĩ tới đàn anh nói với bản thân rằng “không ngờ cậu lại vô trách nhiệm như vậy”, nghĩ tới chuyện ông chủ chỉ thằng vào mặt cậu ta nói công ty không thể gánh chuyện này thay cho cậu, bị bắt bồi thường hai triệu tệ, kết quả không bồi thường được dẫn tới táng gia bại sản.
Trần Tây An cười ngặt nghẽo:
Cao Viễn tức gần chết, nếu Tiền Tâm Nhất mà bật lại thì ít ra ông ta còn có thể ph4t tiết một chút, mỗi lần như vậy hai người mặt đỏ tía tai, cả hai cùng khó chịu.
Nhưng lần này anh biết học ngoan, cụp mi, vẻ mặt tự trách, khiến toàn bộ lửa giận đều nghẹn trong lòng ông ta.
Không phải Vương Nhất Phong đã quen với chuyện này, mà bởi vì anh ta muốn ngăn chặn các kiểu, ngăn chặn thương vong, ngăn chặn truyền thông, ngăn chặn miệng dư luận.
Trong thời kỳ bất động sản khủng hoảng này, đây là một cửa ải vô cùng mẫn cảm, chưa biết chừng một trong bất kỳ đơn vị hợp tác nào bị liên đới trong sự việc này bị mang ra làm đề tài bàn tán, lật đổ đối thủ cạnh tranh còn kéo theo cả ngành sản xuất.
Ông ta cầm điện thoại lên rồi lại ném xuống, bực tới mức không biết phải làm thế nào:
– Không phải người theo đuổi trước sẽ rửa bát, người được theo đuổi không phải làm gì hay sao?
– Tôi đã nói đừng kiểm tra đừng kiểm tra rồi, viện thiết kế nhà người ta có ai kiểm tra đâu! Vậy mà cậu cứ khăng khăng đòi thêm một bước, bây giờ tự bê đá đập nát chân mình chưa.
Bao nhiêu người chờ xem kịch hay của tôi.
Biết bao nhiêu hợp đồng tôi và bên A mới chỉ bàn qua miệng với nhau, còn chưa in hợp đồng giấy.
Thời điểm này mà cậu còn làm hỏng chuyện không đâu, người ta nghe tin đồn thì còn ai dám hợp tác với tôi nữa! Làm sao giảm tổn thất được đây? Cậu nói xem giảm thế nào!
Ông ta vỗ bồm bộp lên bàn, cơn tức giận truyền qua giọng nói.
Tiền Tâm Nhất không lên tiếng, vẫn còn chưa tới cuộc họp quy trách nhiệm, anh biết phải giảm thế nào đây?
– Tiền Cục Cưng, hôm nay đến lượt em rửa bát rồi.
Thực ra anh biết Cao Viễn muốn anh phải nói ra điều gì, anh chỉ đang giả ngu thôi.
Cao Viễn muốn anh đi cửa sau với Vương Nhất Phong, đổi tờ giấy kia, chỉ cần sửa chữ đi là được, sửa “tường bao sân thượng và trần thả” thành “tường bao sân thượng và mái” thì có thể thoát trách nhiệm sự cố này, đến cuộc họp làm người qua đường là được.
– Thôi, cậu ra ngoài đi, nếu như còn có lần sau, chắc tôi phải cho rằng mấy năm nay cậu càng làm càng thụt lùi mất.
Nhất định Vương Nhất Phong sẽ giúp vì nể mặt, hơn nữa trách nhiệm cũng không lớn.
Nhưng những công nhân tiếp xúc kiểm tra khi ấy không có mười thì cũng có tám, ai dám đảm bảo không có người nghiêm túc đọc tờ giấy xác nhận kia? Nếu như có, lẽ nào anh còn phải vì một sai lầm vốn nên là của mình mà đi hối lộ từng người một?
Nói với ông ta khi ấy mình đang mắc kẹt ở sân bay thành phố A vì mưa bão, giao công việc kiểm tra cho Trần Tây An, không hề biết gì về chuyện này ư? Hay là nói người ký tên trên giấy kiểm tra là Trần Tây An… không liên quan tí gì đến mình?
Giấy có thể gói được lửa không? Có chăng thì cũng gói được một giây, hai giây mà thôi.
Đãi ngộ của Trần Tây An tốt gấp bội, hắn chính là kỹ sư kết cấu chính của dự án tháp lưng ong, khi kỹ sư kết cấu của Viện thiết kế C thuận miệng hỏi dụ hắn đi mất bao nhiêu tiền, Cao Viễn mơi rõ hắn là người đi đến đâu cũng được tranh giành, cho nên không dám mặt nặng mày nhẹ với hắn.
Cao Viễn thấy anh không nói gì, lồng nguc phập phồng lên xuống, nói như đuổi người:
Hết chương 42
– Cậu giải thích đi, chuyện này là thế nào?
– Thôi, cậu ra ngoài đi, nếu như còn có lần sau, chắc tôi phải cho rằng mấy năm nay cậu càng làm càng thụt lùi mất.
Trái tim Tiền Tâm Nhất như bị đâm một nhát.
Anh vừa đứng dậy vừa nhìn chằm chằm Cao Viễn, ngạc nhiên khi phát hiện ra bản thân không có quá nhiều cảm xúc, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Cao Viễn càng ngày càng khách sáo với anh, còn bản thân anh thì càng ngày càng chết lặng.
– Cậu về bảo Trần Tây An qua chỗ tôi một chuyến.
– Nghe Cao Viễn dặn dò phía sau, lần này đến cả thời gian đi ra cầu thang hút điếu thuốc cũng không có.
Tiền Tâm Nhất ngủ mơ cũng biết rõ, vừa đọc được email là Cao Viễn đã gọi điện ngay tới cho Vương Nhất Phong, chắc chắn cũng biết chuyện ký giấy kiểm tra, bằng không cũng chẳng tức tối thế này.
Nhưng anh phải giải thích làm sao đây?
Trần Tây An nhìn anh đăm đăm, nhân cơ hội đi lướt qua vai để khẽ nắm tay anh.
Cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim Tiền Tâm Nhất, song đầu óc lại vong ân phụ nghĩa, cho rằng hắn đang lo lắng vô ích.
Lúc anh mất mặt nhất chính là lúc Cao Viễn mắng anh trước mặt toàn thể công ty, chẳng qua lúc ấy toàn thể công ty chỉ có sáu người, bây giờ chẳng qua cũng chỉ ở mức độ muỗi đốt inox mà thôi.
Khi anh bắt đầu nhận phụ trách dự án đầu tiên, Dương Tân Dân không chỉ một lần nói với anh, đừng tìm lý do, khi bị hỏi tới, không được phép nói tôi không biết rõ ai vẽ, anh làm người phụ trách, anh nhất định phải biết rõ tất cả.
Tất nhiên đây là khả năng của kẻ mạnh, nhưng chỉ có những thiên tài chịu được áp lực cao mới đi được xa, đây cũng chính là một nửa chân lý của ngành nghề này.
Đãi ngộ của Trần Tây An tốt gấp bội, hắn chính là kỹ sư kết cấu chính của dự án tháp lưng ong, khi kỹ sư kết cấu của Viện thiết kế C thuận miệng hỏi dụ hắn đi mất bao nhiêu tiền, Cao Viễn mơi rõ hắn là người đi đến đâu cũng được tranh giành, cho nên không dám mặt nặng mày nhẹ với hắn.
– Giả thiết em với anh chỉ là đồng nghiệp bình thường, hạng mục nhóm chúng ta phụ trách xảy ra chuyện, chú Cao tới tìm em nói chuyện trước, anh thấy phản ứng này có vấn đề gì không?
Ông ta làm như không biết chuyện tờ giấy kiểm tra kia, thuận miệng nhắc tới sự cố ở Greenland, hỏi Trần Tây An suy nghĩ thế nào.
Trần Tây An thẳng thắn thừa nhận vấn đề ở mình, thái độ thành khẩn, nói chuyện cũng dễ nghe hơn Tiền Tâm Nhất nhiều.
Mặc dù Cao Viễn rất lo lắng, song biểu hiện khá thoải mái, nói rằng Tâm Nhất sẽ xử lý tốt.
Trần Tây An biết chắc khi đối diện với Tiền Tâm Nhất ông ta sẽ chẳng có thái độ thế này.
Nhưng hắn cũng chỉ cười cười, nói bản thân sẽ cố gắng hết sức cứu vãn.
Cao Viễn chuyển chủ đề nói chuyện, bàn luận về tình huống gần đây của dự án tháp lưng ong thêm nửa tiếng đồng hồ nữa mới thả hắn về văn phòng.
Bên thi công của Kim Mậu tới kiểm tra bản vẽ, Tiền Tâm Nhất đang ngồi trong phòng họp khoanh tròn lại những chỗ có vấn đề trên bản vẽ.
Trần Tây An hỏi anh có cần giúp đỡ gì không, Tiền Tâm Nhất nói không cần, kết quả nửa ngày trời vẫn vật lộn với bản vẽ.
Trần Tây An bước vào đưa nước cho anh, anh còn không có thời gian nói chuyện.
Tan làm, về đến nhà Tiền Tâm Nhất, do có chuyện cuộc họp ngày mai đè nén trong lòng, tâm trạng của hai người đều nặng nề.
Cả hai chẳng nói nhiều với nhau, trong lòng mỗi người đều suy nghĩ về tình huống có thể xuất hiện vào ngày mai.
Cơm cũng chỉ ăn qua loa, Tiền Tâm Nhất chống chân bị thương nằm lên sofa giả vờ ngủ.
Trần Tây An thò chân xuống dưới bụng đẩy đẩy anh:
Cơm cũng chỉ ăn qua loa, Tiền Tâm Nhất chống chân bị thương nằm lên sofa giả vờ ngủ.
Trần Tây An thò chân xuống dưới bụng đẩy đẩy anh:
– Tiền Cục Cưng, hôm nay đến lượt em rửa bát rồi.
Nơi ông ta chỉ tay chính là lời diễn văn của Vương Nhất Phong:
Tiền Tâm Nhất cảm thấy dạ dày mình giống như ván thép, gấp vào cái là đau, khiến anh rất buồn phiền.
Anh ôm lấy cẳng chân Trần Tây An đang định quật ngã hắn, nghe vậy cũng quên luôn sầu, gác cằm lên chân ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt kinh ngạc:
– Không phải người theo đuổi trước sẽ rửa bát, người được theo đuổi không phải làm gì hay sao?
Trần Tây An cười ngặt nghẽo:
– Ngụy biện, anh chưa từng nghe chuyện đó bao giờ.
Hơn nữa bây giờ anh cũng không theo đuổi em nữa rồi, rửa bát và lau nhà, chọn đi.
Ông ta làm như không biết chuyện tờ giấy kiểm tra kia, thuận miệng nhắc tới sự cố ở Greenland, hỏi Trần Tây An suy nghĩ thế nào.
Trần Tây An thẳng thắn thừa nhận vấn đề ở mình, thái độ thành khẩn, nói chuyện cũng dễ nghe hơn Tiền Tâm Nhất nhiều.
Mặc dù Cao Viễn rất lo lắng, song biểu hiện khá thoải mái, nói rằng Tâm Nhất sẽ xử lý tốt.
Cũng không phải đe dọa gì, năm 2011 ngành vật liệu xây dựng cải cách lớn, cấm và hạn chế rất nhiều vật liệu kiến trúc, là nguyên nhân chính dẫn tới giá thành xây dựng tăng cao, cũng chỉ vì thủy tinh nổ tung do phơi nắng dưới thời gian dài, liên tiếp rơi xuống đập trúng người qua đường.Cùng lúc ấy Trần Tây An lại bị Vương Nhất Phong gọi trèo lên giàn giáo kiểm tra xem độ cố định của bản thép ở treo trên tầng hai của mái che đã ổn chưa.
Phía quản lý thúc giục ký đơn kiểm tra, Vương Nhất Phong chỉ một lòng quan tâm tới mái che làn váy của mình, cho nên bảo Triệu Đông Văn ký thay tên Trần Tây An cho xong.Hết chương 42.